Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ - Chương 12

Tác giả: Hàn Dẫn Tố

Cố ý làm khó dễ
Phu nhân thị trưởng Nam Giang tổ chức tiệc từ thiện vào buổi tối, dĩ nhiên như ánh sáng rực rỡ, cực kỳ náo nhiệt. Mặc kệ làm từ thiện thật hay là mua danh chuộc tiếng, không ai buông tha cơ hội tự nâng giá trị con người tốt như vậy.
Giản Uyển Linh cũng không ngoại lệ. Sáng sớm, cô ta nói chuyện này với Mạnh Thiếu Văn, vì để cô ta vui vẻ, cho dù anh ta bận nhưng vẫn hủy các buổi xã giao buổi tối mà cùng cô ta tham gia tiệc.
So với những người lừa gạt, trong ngoài không giống nhau (*), Tiểu Như rất để tâm với những chuyện này, Tiểu Như dịu dàng, thiện lương như vậy, làm anh ta càng thêm quý trọng.
*Có thể hiểu như khẩu phật tâm xà của VN.
. . . . . .
Tiệc từ thiện này được tổ chức ở hội sở (*), người tới trước đều là danh môn quý tộc, giá trị con người cũng không bằng tấm thiệp mời tới nơi này.
*Là nơi lấy người sở hữu bất động sản làm đối tượng phục vụ chủ yếu, nơi gồm các cơ sở phục vụ giải trí cao cấp. Rõ hơn là nơi tổ hợp gồm nhà hàng, phòng tiệc, quán bar, karaoke...chuyên để tổ chức tiệc tùng.
Mạnh Thiếu Văn vừa dẫn Giản Uyển Linh xuống xe thì hấp dẫn vô số ánh mắt truyền thông, đèn flash đều tụ tập trên người hai người.
"Giản tiểu thư, cô vừa đính hôn với Mạnh tổng, không biết bao lâu nữa thì kết hôn?" Khó thấy được nhân vật quan trọng như vậy, không ít phóng viên lộ ra vẻ vui mừng, họ không ngừng chen lấn, không ngừng đưa ra câu hỏi.
Giản Uyển Linh chưa từng đứng trước ánh sáng của máy chụp hình của phóng viên như thế, ánh đèn lóe lên làm cô ta nheo mắt, trong lòng kiêu ngạo và kích động.
Đây mới cuộc sống cô ta đã tưởng tượng, xuất hiện với danh hiệu đại tiểu thư nhà họ Giản cùng thân phận Mạnh thiếu phu nhân, khiến ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người cô ta.
"Thiếu Văn." Nhưng cô ta không trả lời câu hỏi của các phóng viên mà cắn môi, nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh, trên khuôn mặt trắng trẻo, thuần khiết tuyệt mỹ thoáng qua tia kinh hoảng, như cực kỳ không thích ứng được trường hợp náo nhiệt như thế này.
Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, anh ta khẽ nhíu mày, che chở Giản Uyển Linh, không để cho những phóng viên kia quấy rầy đến cô ta: "Không sao đâu, đừng sợ, lát nữa chúng ta vào."
Vừa an ủi cô ta, anh ta vừa bước nhanh vào hội sở, khi anh ta bảo vệ người phụ nữ trong ***, không cần nói cũng biết sự yêu thương trong hành động này.
Có không ít phóng viên nữ thấy họ đã đi vào liền tấm tắc: "Mạnh tổng nổi tiếng là người khiêm tốn, nếu ảnh chụp anh vội vã bảo vệ Giản đại tiểu thư được đăng lên, không biết có bao nhiêu người phụ nữ còn độc thân ở Nam Giang ghen ghét nữa."
. . . . . .
"Thiếu Văn, cháu đã tới." Phu nhân thị trưởng Phương Man Ngọc đang bị không ít phu nhân vừa kéo vừa nói cười. Mắt bà rất tinh, nhìn một cái liền thấy Mạnh Thiếu Văn đang cằm tay Giản Uyển Linh, nhất thời nở một nụ cười, nói một tiếng với các phu nhân bên cạnh, rồi vui vẻ nghênh đón: "Nghe Tịnh Bách nói cháu bận, không đến được, không ngờ cháu lại đến, thằng nhóc kia nói dối."
Lãnh Tịnh Bách là bạn thơ ấu của anh, đối với mẹ của anh (LT, Mạnh Thiếu Văn cũng rất quen thuộc, lúc này anh ta nở nụ cười dịu dàng: "Dì Phương, cái này không thể trách Tịnh Bách, lúc đầu cháu nói không đến là thật, công ty quá nhiều chuyện, thật sự không phân thân ra được. Sau đó Tiểu Như khuyên cháu tới, dù sao cũng là làm việc thiện, nếu cháu không đến, chẳng phải là rất có lỗi với lòng tốt bụng của dì Phương?"
Phương Man Ngọc có một khuôn mặt xinh đẹp, có thể thấy được bà là một người đẹp dịu dàng khi còn trẻ, bà cưới rồi nhìn Giản Uyển Linh bên cạnh Mạnh Thiếu Văn, đáy mắt thoáng qua tia đánh giá. Bà dùng giọng điệu nhàn nhạt, không nhiệt tình như vừa rồi mà nói: "Ngày hai người đính hôn, dì với cha Tịnh Bách đi họp ở Kyoto(*), thằng nhóc Tịnh Bách kia đã tặng quà cho dì của cháu rồi, phải không?"
*thủ đô Nhật Bản từ năm 794-1869.
Đây chính là đại tiểu thư nhà họ Giản Uyển Như? Là người phụ nữ khiến Thiếu Văn si mê? A....Cũng không đẹp hơn cháu gái bà bao nhiêu.
Mấy năm nay, Giản Uyển Linh vẫn ở nhà dưỡng bệnh, rất ít ra ngoài xã giao, nên bây giờ cô ta không nhìn ra địch ý của phu nhân mình đang đối mặt, ngược lại cong môi vội đáp: "Chúng cháu đã nhận được quà của Tịnh Bách, rất hài lòng, cám ơn dì Phương."
Từ nhỏ, bộ dạng của cô ta rất giống với Giản Uyển Như, khách tới nhà luôn nói hai chị em rất xinh đẹp, nhưng không có ai có thể phân biệt anh là chị, ai là em.
Hôm nay cô có gương mặt độc nhất vô nhị (có một không hai), còn có thể được người đàn ông xuất sắc nhất dẫn ra ngoài xã giao. Giản Uyển Như, nếu chị ở dưới (âm phủ, địa ngục) biết được, có tức giận đến nôn ra máu không?
Mạnh Thiếu Văn ở trên thương trường nhiều năm, đương nhiên thông minh và nhìn xa hơn Giản Uyển Linh. Khi người phụ nữ bên cạnh vừa dứt lời, anh ta liền cười bất đắc dĩ: "Qùa của dì Phương là tốt nhất, dì và chú bình thường cũng rất bận rộn, Tịnh Bách có thể tới, cháu rất hài lòng."
Phương Man Ngọc xuất thân từ danh môn vọng tộc, thậm chí lúc trẻ còn ở chung phòng với Vương Cốc Tuyết, bà rất vui khi cháu gái yêu thích Mạnh Thiếu Văn, nhưng không ngờ Giản Uyển Như này gặp đại nạn lại không ૮ɦếƭ, còn giữ chặt trái tim Thiếu Văn.
Bà quan sát Giản Uyển Linh rồi lạnh lùng rời đi, không thèm trả lời cô ta mà thân thiết cười với Mạnh Thiếu Văn: "Thiếu Văn, dì đoán ngày cháu đính hôn có rất nhiều tiểu thư ở Nam Giang đau lòng, bây giờ còn dẫn Giản tiểu thư tới tham gia tiệc từ thiện của dì, không phải cố ý kéo cừu hận sao? Thủy Dao nhà dì cũng không phải người hiền lành gì, không chừng khi gặp cháu sẽ quậy tơi bời!"
Chẳng những không chúc phúc vợ chồng mới cưới, ngược lại còn nói bóng nói gió, chỉ có Phương Mạn Ngọc làm được rồi.
Bà vốn là người cao quý, hôm nay chồng bà đã giữ chức vị quan trọng, bà đương nhiên sẽ không sợ ai, hơn nữa tính tình của bà luôn bao che khuyết điểm, luôn thương yêu Phương Thủy Dao, hôm nay Giản Uyển Linh ***ng vào họng S***g rồi, bà có thể để cô ta có sắc mặt tốt trở về sao?
Lời này vừa nói ra, Mạnh Thiếu Văn bất đắc dĩ, mà mặt Giản Uyển Linh bên cạnh anh ta đã trắng bệch, bàn tay trắng nõn nắm chặt thành quyền, cắn môi, đáy mắt có tia thù hằn kho thấy.
"Dì Phương!" Manh Thiếu Văn không muốn làm người phụ nữ bên cạnh hiểu lầm, cười khổ nhìn Phương Man Ngọc, trong giọng nói đều là ý bất đắc dĩ: "Cháu biết Phương tiểu thư rất xuất sắc, rất ưu tú, nhưng bên cạnh cháu đã có Tiểu Như rồi, cháu nợ Tiểu Như quá nhiều, chỉ có thể xin lỗi Phương tiểu thư."
Thủy Dao là em họ của Tịnh Bách, bằng tuổi anh ta, cũng coi là em gái nhỏ, anh ta vẫn coi cô là em gái, đương nhiên không có tình yêu nam nữ.
Nhưng hôm nay không ngờ dì Phương sẽ nói chuyện này trước mặt Tiểu Như, không chừng Tiểu Như suy nghĩ lung tung.
Biết được điều này, trong lòng anh ta hiện lên một tia áy náy, nắm bàn tay mềm mại của người phụ nữ bên cạnh, hạ mắt, dịu dàng gọi một tiếng: "Uyển Như?"
Chuyện náo nhiệt sẽ không bao giờ thiếu các phu nhân thích bát quái (nhiều chuyện, bà tám ấy =_____, xung quanh có không ít tiểu thư, phu nhân tụ tập xem náo nhiệt, Giản Uyển Linh cảm thấy trên mặt nóng rát, khó chịu, cô ta muốn hôm nay cô ta sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trong mắt người khác khi được làm bạn đời với Mạnh Thiếu Văn.
Nhưng bất hạnh thường tới rất nhanh, làm tự tin của cô ta tan thành bọt biển.
Thấy hiệu quả đạt được, Phương Man Ngọc cũng không muốn làm khó nữa, bà che môi đỏ mọng, kêu lên một tiếng: "Thật sự xin lỗi, Giản tiểu thư, dì không ngờ cháu không biết chuyện của Thủy Dao và Thiếu Văn. Ai da, đều tại dì lắm mồm, cháu nói phải làm sao bây giờ? Nhưng cháu đừng suy nghĩ nhiều, Thiếu Văn đối với Thủy Dao chỉ là tình anh em đơn thuần."
Chuyện như vậy một khi đã bới móc, mặc dù Giản Uyển Linh đã kiềm chế nhưng cũng nhịn không được mà mặt biến sắc, cô ta lạnh lùng nhìn bà mà ngầm oán, cắn môi, cả người run rẩy.....
Nhưng lý trí nói cho cô ta biết, đối phương là phu nhân thị trưởng, không phải người cô trêu chọc nổi, hơn nữa nhiều người nhìn như vậy, cô ta không thể để mất mặt!
"Xì...." Trong trường hợp căng thẳng như vậy mà bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười châm chọc, nhất thời thức tỉnh mọi người.
Ngu Vô Song là vị hôn thê của tôi
"Mạnh tiên sinh si tình với Giản tiểu thư như vậy làm người ta khâm phục, nhưng đáng thương thay Phương tiểu thư xinh đẹp như vậy, cuối cùng chỉ có thể tự yêu rồi tự đau."
Mọi người quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Hoắc Cố Chi chưa từng lộ diện lại dẫn một người đẹp chậm rãi xuất hiện, anh mặc âu phục màu đen được cắt may hoàn mỹ, mặt mày tuấn nhã, bên môi cong lên thành đường cong nhàn nhạt, nhìn qua cực kỳ mê người.
Nhưng khiến mọi người chú ý nhất người phụ nữ được anh dẫn theo, vị Hoắc tiên sinh này là con riêng của Mạnh tổng Hằng Viễn, cũng là con trai được Mạnh lão tán thưởng nhất, trước kia tham gia quân ngũ, có phong thái hơn bất cứ ai trong quân đội, sau đó không biết vì nguyên nhân gì, anh giải ngũ để kinh doanh.
Người này còn làm rối lễ đính hôn ở nhà họ Mạnh, không ít người nghe thấy, nhưng không biết lời đồn có là thật hay không?
Hoắc Cố Chi đột nhiên xuất hiện khiến Phương Man Ngọc có chút sững sờ, đối với người đàn ông làm kinh doanh những năm gần đây này, bà biết không ít từ miệng chồng bà. Bởi vì người này khiêm tốn, không công khai ra ngoài, nhưng người này rất quyền quý, anh tới thực làm bà có chút thụ sủng nhược kinh (*), lúc này không chế nhạo Giản Uyển Linh nữa mà tươi cười chào đón anh.
* Được sủng, cưng chiều mà lo sợ.
So với nụ cười lúc trước, nụ cười này rực rỡ hơn không biết bao nhiêu lần: "Hoắc tiên sinh đại giá quang lâm, làm bữa tiệc từ thiện của tôi náo nhiệt hơn."
Dứt lời, bà mỉm cười nhìn Ngu Vô Song bên cạnh anh, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc nhàn nhạt, trên mặt càng vui vẻ: "Vị tiểu thư xinh đẹp này là….?"
Hoắc Cố Chi khẽ cười, liếc mắt nhìn người phụ nữ nhỏ giả bộ đoan trang bên cạnh, trong mắt phượng lạnh lùng mà sắc có tia ám muội, môi mỏng nâng lên, ý cười nồng đậm: "Ngu Vô Song là vị hôn thê của tôi."
Giới thiệu xong, lại làm mọi người giật mình kinh ngạc, ánh mắt đánh giá của họ rơi vào người Ngu Vô Song, xem ra lời đồn hôm đó là sự thật?
Phương Man Ngọc sững sờ vài giây, đôi mắt đen tĩnh mịch nhìn Ngu Vô Song chằm chằm, cảm thấy người phụ nữ trước mặt rất tuyệt diễm, không phải bà chưa từng thấy người phụ nữ xinh đẹp, nhưng người có khí chất như cô thì thật sự hiếm thấy.
Kinh ngạc đi qua, bà thân thiện nở nụ cười: "Vậy thì chúc mừng Hoắc tiên sinh, khi kết hôn, nhất định phải gửi thiệp mừng cho chúng tôi, khó thấy được vợ chồng son xứng đôi như hai người."
Trong những người này, kinh ngạc nhất là Giản Uyển Linh, cô ta không để ý tới khó chịu lúc trước, nhìn chằm chằm Ngu Vô Song cách đó không xa, trong lòng tràn đầy lửa giận.
Lại là người phụ nữ hèn hạ này, lại là người phụ nữ hạ tiện này! Đáng hận nhất là cô ta không phải con riêng, còn là hôn thê của Hoắc Cố Chi? Cô ta có tài đức gì, có thể làm Hoắc Cố Chi thừa nhận thân phận của cô ta? !
Vờ như không thấy ánh mắt oán độc của Giản Uyển Linh, Ngu Vô Song khẽ nheo mắt, khẽ mỉm cười với cô ta, đáy mắt lộ ra một tia trào phúng, cuối cùng ánh mắt cô rơi vào sắc mặt đông lạnh của Mạnh Thiếu Văn, nụ cười bên môi càng tươi.
Mạnh Thiếu Văn đối với người phụ nữ mình yêu mến như vậy sao? A. . . . . .
Hôm nay cô mặc váy dài lộ lưng trần hiệu Pa¬paver¬rhoeas còn chưa đưa ra thị trường, dưới ánh đèn chói mắt, tấm lưng tuyết trắng tỏa ra ánh sáng bạch ngọc nhè nhẹ, vô cùng chói mắt.
Hoắc Cố Chi vỗ tay ngọc của người phụ nữ nhỏ bên cạnh, trên khuôn mặt nghiêm túc hiện lên tia dịu dáng: "Thật ra tôi cũng rất muốn kết hôn, nhưng Vô Song luôn chê tôi cầu hôn không lãng mạn nên chậm chạp không chịu đồng ý."
Ngu Vô Song nghe vậy, vui vẻ ở trên mặt có chút cứng lại, cô cắn môi đỏ mọng, nũng nịu trừng mắt nhìn người đàn ông một cái: "Cố Chi, anh thật đáng ghét, chuyện như vậy mà cũng nói ra được."
Trong miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng cô đã tức giận nôn ra máu. Tên khốn kiếp này cũng biết nói bậy, còn cầu hôn? Mỗi ngày anh đều kiêu ngạo như chim khổng tước, cầu hôn ở đâu ra?
Khi anh nắm tay cô, Phương Man Ngọc nhìn thấy, càng vui vẻ: "Ngu tiểu thư xinh đẹp như vậy, đương nhiên phải cẩn thận, nếu Hoắc tiên sinh muốn ôm người đẹp về nhà, xem ra cần đang cố gắng một phen."
"Đây là đương nhiên." Hoắc Cố Chi không chút do dự liền đồng ý, anh cười đắc ý, liếc nhìn người đẹp có sức quyến rũ bắn ra bốn phía bên cạnh, đường cong bên môi càng hoàn mỹ: "Tôi không phải bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ sinh như Mạnh tiên sinh, tôi chỉ có một Vô Song, cho dù thế nào cũng phải giữ cô ấy thật chặt."
Lời này vừa nói ra, còn lãng mạn hơn hoa tươi,kim cương, trái tim của rất nhiều tiểu thư ở đây cũng mềm đi, nhìn gò má người đàn ông anh tuấn, trái tim đập loạn.
Gien của nhà họ Mạnh thật tốt, mặc kệ là Mạnh Thiếu Văn, hay là Hoắc Cố Chi nhân trung long phượng (*), đều có khuôn mặt tuấn tú khiến người ta kinh sợ.
* Rồng phượng trong loài người.
Phương Man Ngọc thầm kêu không tốt, trong lời nói của Hoắc Cô Chi đều muốn chèn ép Thiếu Văn, Thiếu Văn đối xử với Tịnh Bách rất tốt, nói tóm lại, bà nên đứng về phía Thiếu Văn.
"Hoắc tiên sinh đã có con trai, còn không giải quyết được chuyện cầu hôn nho nhỏ này?" Nhưng khi bà chưa kịp lên tiếng, giọng nói lạnh lùng của Mạnh Thiếu Văn vang lên, người đàn ông có một khuôn mặt dịu dàng như ngọc, nhưng khi nói ra những lời này lại có chút băng lạnh.
Trong hội sở, mọi người đều không ngu ngốc, há có thể không nhìn thấy không khí khẩn trương giữa hai người đàn ông này? Hơn nữa, từ xưng hô xa cách của bọn học thì có thể nhìn ra, quan hệ của hai người này không tốt, có thể nói là căng thẳng đến đóng băng.
Biết có người hiểu lầm quan hệ giữa anh và bảo bảo, nhưng Hoắc Cố Chi cũng không giải thích, ngược lại khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Chẳng lẽ Mạnh tiên sinh không cầu hôn Giản tiểu thư? Chậc chậc, đây không phải là hành động của một thân sĩ."
Hoắc Cố Chi ba mươi tám tuổi có sức hấp dẫn của tuổi trưởng thành hơn Mạnh Thiếu Văn ba mươi tuổi, nếu nói Mạnh Thiếu Văn quý công tử có tài có đức thì Hoắc Cố Chi đại trượng phu trầm ổn, anh có một khuôn mặt như tiên giáng trần, phong thái chững chạc, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười đủ làm người ta si mê.
Giản Uyển Linh cảm thấy tay người đàn ông bên cạnh đang nắm chặt tay mình, cô ta cắn môi, trên tay truyền tới đau đớn nhưng cô ta dám kêu lên.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo, khóe môi hơi nhếch, đáy mắt Mạnh Thiếu Văn lộ ra hàn băng không thể hòa tan: "Tôi quen biết Tiểu Như từ nhỏ, căn bản không cần hình thức giả dối này."
Lúc này, Giản Uyển Linh đứng sát người đàn ông bên cạnh hơn, cong cánh môi, dịu dàng cười một tiếng, quả nhiên là diễn xuất của các tiểu thư khuê các: "Thật ra thì tôi không thích cách cầu hôn nổi như vậy, chỉ cần hai người yêu nhau thật lòng, coi như không có những thứ kia, cũng có thể ân *** ái. Ngược lại, nếu như hai người không có qua hệ, không có một cuộc hôn lễ xa hoa, cũng như không thể đầu bạc răng long."
Lời nói này, cô ta cười như không cười mà nhìn Ngu Vô Song, hiển nhiên là có ẩn ý.
Ngu Vô Song cũng không phải người hiền lành gì, cô nhướn lông mày kẻ đen, trên khuôn mặt trắng nõn treo một nụ cười nhạt hoàn mỹ, trực tiếp cong môi phản kích: "Giản tiểu thư đang nói tôi và Cố Chi sao? Nhưng mà thật đáng tiếc, tôi biết Cố Chi vài chục năm rồi, kết hôn với người phụ nữ mà nói là chuyện lớn cả đời, nếu ngay cả một kỷ niệm đáng giá là cầu hôn cũng không có thì thật tiếc nuối."
Tối nay, Ngu Vô Song hết sức im lặng, im lặng đến mức khiến Mạnh Thiếu Văn quên người phụ nữ này nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ nghe cô lên tiếng, mày kiếm anh ta cau lại, trong lòng có một loại cảm giác cực kỳ phức tạp.
Ngu Vô Song kéo tay Hoắc Cố Chi, trên mặt mang theo nụ cười mỉm không chê vào đâu được, không biết cáo quý hơn Giản Uyển Linh tuy xinh đẹp nhưng bệnh yếu không biết bao nhiêu lần, cánh môi son cô hé mở, giọng nói thanh lệ mềm mại, nhưng lời nói ra lại làm cho sắc mặt người ta hơi thay đổi.
"Nghe nói mấy năm trước, thân thể Giản tiểu thư không được tốt, phải ở nhà dưỡng bệnh, cô thật sự rất yêu Mạnh tiên sinh, cho nên mới bỏ qua bước cầu hôn quan trọng. Nhưng mà tôi cảm thấy, người phụ nữ rụt rè thì tốt hơn, không thể vì bản thân có chút khuyết điểm liền dằn không nổi phải tùy tiện tìm người gả?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, người phụ nữ này điên rồi sao? Trường hợp này lại có can đảm không chừa mặt mũi cho đối phương, đây quả thực là công khai tát vào mặt Đại tiểu thư nhà họ Giản, nói thân thể cô ta không được tốt cho nên mới gấp gáp lập gia đình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc