Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ - Chương 10

Tác giả: Hàn Dẫn Tố

Chủ động từ chức
Khi thang máy mở ra, Ngu Vô Song hất bàn tay đang kiềm giữ cô ta, vẫn cầm tài liệu trên tay, mỉm cười nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang co quắp dưới sàn thang máy, khóe môi còn rớm máu.
Cô ta nhìn cô với vẻ nhếch nhác, sợ hãi nhưng cũng có thù hận.
Nhìn một chút, cô chợt nhếch miệng cười một tiếng, đáy mắt như bóng đêm vô tận, tựa như vực sâu ngàn trượng yên tĩnh sâu thẳm, “Cô nhìn cho rõ, Ngu Vô Song tôi không phải là bánh bao mềm oặt, ai cũng có thể làm khó!”
Dứt lời, cô liền xoay người đi, tư thái cực kì cao ngạo, không chút quan tâm đến hậu quả sau khi cô gây ra chuyện này.
Một cái tát kia cô đã dùng toàn bộ sức lực khiến Giản Uyển Linh nổ đom đóm mắt, rách cả miệng, máu tanh trào ra khiến cô ta càng thêm khó coi, quả thật nhếch nhác đến không chịu được, không còn chút diễn xuất ưu nhã cao quý thường ngày nữa.
Cô ta ngẩng đầu trơ mắt nhìn Ngu Vo Song ung dung rời đi, nằm chặt tay gào thét, “Ngu Vô Song, tôi đã nhớ kĩ cô, tôi thế nhất định sẽ không để cô sống yên ổn!”
Ngu Vô Song trực tiếp đẩy đám nhân viên đang cản đường cô bên ngoài thang máy, mặt ai cũng lộ vẻ khiếp sợ, tất nhiên chẳng thèm để trong lòng những lời gào thét của Ngu Vô Song.
Giản Uyển Linh ơi Giản Uyển Linh, đây chỉ là gieo nhân nào gặt quả đấy thôi, thiên đường không có chỗ giành cho cô đâu, cứ chờ những ngày tháng đau khổ của mình đi!
Tôi vẫn nhớ một cái tát năm đó, không ngờ con người kia đã không chờ nổi mà đến gây sự rồi.
Đừng nóng vội, rất nhanh tôi sẽ đòi lại tất cả, đồ của tôi không phải ai cũng có thể động, Ngu Vô Song tôi thà ném cho chó ăn cũng không để cho cô lấy được.
Nhân viên Hẳng Viễn đứng bên ngoài thang máy nhìn thấy một màn này thì sợ ngây người, ngây ngốc nhìn bóng dáng Ngu Vô Song bình thản rời đi, nhưng không một ai dám đứng lên ngăn cản cô.
Khuôn mặt Ngu Vô Song lúc này bình thản như nước, giống như ma quỷ mang theo lưỡi hái của tử thần đến từ địa ngục.
Không ai nghe được cô nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ nhếch nhác, hoảng sợ của Giản Uyển Linh, có thể không để phu nhân của Tổng giám đốc vào trong mắt, sao bọn họ dám động đến đây?
... ...... ....
Sau khi Ngu Vô Song ra khỏi thang máy trực tiếp đến phòng làm việc của Mạnh Thiếu văn, thư kí ngoài cửa vội ra ngăn cản, cô trực tiếp lấy thân phận của Hoắc Cô Chi đường hoàng bước vào.
Mạnh Thiếu văn ngồi trước bàn làm việc, đặt tài liệu xuống bàn, thâm trầm như biển sâu quan sát Ngu Vô Song, thấy cô không biến sắc, anh ta chậm rãi thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm nói, “Cô không phải là nhân viên mới của Hằng Viễn sao? Hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì?”
Người phụ nữ này có rất nhiều điểm giống Tiểu Như, chỉ là Tiểu Như sẽ không nhanh mồm nhanh miệng giống cô ta, cũng không có vẻ kiều diễm yêu mị như vậy.
Phụ nữ càng xinh đẹp thì trong lòng càng có nhiều tâm tư, suy nghĩ này càng khiến Mạnh Thiếu Văn cảnh giác với Ngu Vô Song.
"Tôi tới để xin thôi việc!"Ngu Vô Song hôm này vô cùng chuyên nghiệp, ánh mắt nghiêm túc nhưng trước sau mang ngạo khí, "Vốn dĩ tôi rất coi trọng tập đoàn Hằng Viễn và Mạnh tổng, chỉ là không ngờ anh lại cưới một người đàn bà chanh chua như vậy, vừa rồi vợ của anh lỗ mãng với tôi, tôi không nhịn được nên đã đánh cho cô ta hai cái tát, tôi nghĩ, nếu đã có ân oán thì tôi nên chủ động từ chức trước, tránh cho về sau bị oan gia ngõ hẹp làm khó dễ!"
Cô thản nhiên nói ra không một chút giấu giếm, rõ ràng là cô động thủ đánh người trước, nhưng cô lại mặt không đổi sắc nói ra, nghiễm nhiên là không thèm để Mạnh gia và Giản gia vào mắt.
Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, đột nhiên đứng dậy, trên khuôn mặt tuấn lãng xuất hiện sự gấp gáp: "Cô đánh Tiểu Như? Rốt cuộc cô đã đánh cô ấy thế nào? Tôi cho cô biết, nếu cô ấy có chuyện gì, ngay cả có Hoắc Cố Chi bảo vệ tôi cũng không bỏ qua cho cô!"
Giọng nói gấp gáp, tròng mắt đen đầy vẻ quan tâm nhưng trong mắt cô chỉ có sự ghê tởm, cô bất đắc dĩ buông tay, cười to, "Mạnh tổng cần gì phải lo lắng như vậy? Tiểu Như của anh vẫn khỏe, cô ta chỉ tiện miệng mắng tôi vài câu, tôi nhất thời không nhịn được cho cô ta hai cái bạt tai, sao vậy? Anh nghĩ tôi là con rùa rụt đầu sao, trong từ điển của Ngu Vô Song tôi chưa bao giờ có khái niệm này!"
Liên tục không nhận ra, còn luôn miệng Tiểu Như Tiểu Như, thật may là Hoắc Cố Chi đã sớm suy nghĩ trước mà đổi tên cho cô, nếu không bây giờ chắc cô cũng chán ghét đến muốn nôn rồi!
Giọng nói của cô thật sự quá bình thản, khiến Mạnh Thiếu Văn tức giận đến nổi gân xanh đầy trán, người đàn ông luôn bình thản bây giờ lại có vẻ giận dữ, "Ngu Vô Song!" Đây là lần đầu tiên anh ta gọi tên cô, cũng là lần đầu tiên lạnh lùng như vậy!
Ngu Vô Song nghe thấy những lời này, trên mặt không chút thay đổi, đáy lòng lại bắt đầu lạnh băng, cô cười nhạt nhìn anh ta chằm chằm, đáy mắt chỉ có sự lạnh lẽo, "Một nhân viên nho nhỏ như tôi tất nhiên không quan trọng như vợ của anh, nhưng Ngu Vô Song tôi cũng không phải là bánh bao để người ta tùy tiện khi dễ!"
Năm năm trôi qua Ngu Vô Song sớm đã không còn là thiên kim là ngọc cành vàng chỉ vì danh dự mà phải nhẫn nhịn.
Cô là Ngu Vô Song, độc nhất vô nhị Ngu Vô Song sao có thể chịu được sự tức giận này? Đừng nói là Giản Uyển Linh không có đắc tội với cô, đây là ân oán giữa hai người, lần này trở về là muốn cho cô ta nếm thử mùi vị của địa ngục.
Mạnh Thiếu Văn chưa từng nhìn thấy một người phụ nữ nào to gan đến vậy, lại còn dám đến trước mặt anh ta thừa nhận chuyện này. Khuôn mặt nghiêm nghị, giọng nói mặc dù lãnh đạm nhưng luôn đi đúng trọng tâm, không một chút lừa dối. Đột nhiên anh ta cảm thấy tin tưởng cô.
Suy nghĩ vừa xuất hiện liền bị anh ta nén xuống, anh ta chăm chú nhìn cô, mặt lo lắng lạnh lùng: "Cô Ngu muốn đối đâu với tôi là vì có quan hệ với Hoắc Cố Chi? A....được, tôi đồng ý đơn thôi việc của cô, Hằng Viễn chúng tôi không hoan nghênh những người có tâm địa bất chính!"
Giọng nói mang theo sự giễu cợt, sau khi thu hồi ý cười lạnh liền sải bước gấp gáp đi ra ngoài phòng làm việc, nghiễm nhiên là chạy đi quan tâm Giản Uyển Linh.
Bên người như có một trận gió thổi qua, người đàn ông kia hoàn toàn biến mất, Ngu Vô Song đứng tại chỗ nhắm chặt hai mắt, đáy mắt thoáng qua sự thất vọng, thân thể gầy nhỏ không ngừng phát run.
Hết hy vọng đi, hết hy vọng đi.
Năm đó cô mắt mù mới có thể thích loại người không biết phân biệt phải trái thế này, nếu anh ta có chút đầu óc cũng sẽ không có chuyện như hôm nay.
Chỉ chốc lát sau, cô dần bình tĩnh lại, còn lấy một thỏi son Dior quay về hướng có cửa sổ kính tô lại son, hài lòng mím nhẹ môi đỏ, mới cao ngạo đi ra khỏi phòng làm việc của Mạnh Thiếu Văn.
Thư kí ngoài cửa hiển nhiên đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, ánh mắt cô ta nhìn cô chỉ có sự hoảng sợ.
Ngu Vô Song cũng không thèm để ý, dù sao cũng từ chức, cô ngược lại càng thêm nhẹ nhõm, nhếch nhẹ đôi môi đỏ mọng, nện gót giày cao đi khỏi phòng làm việc.
Cuối cùng, cô cầm ví lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Cố Chi, mấy giây sau đã có người nhận máy.
Ngu Vô Song không kiểu cách lạnh lùng nói, "Không phải anh vẫn luôn hi vọng em không đến làm ở Hằng Viễn sao, bây giờ thì tốt rồi, em đã chủ động từ chức, hạn cho anh xuất hiện dưới tầng một của Hằng Viễn trong vòng mười phút, nếu không em sẽ thay đổi quyết định!"
Tức giận khác thường
Ngu Vô Song đã biết Hoắc Cố Chi mười ba năm rồi, tám năm trước cô có thành kiến với anh, gặp anh chỉ sợ chạy không kịp.
Khi đó cô là Giản gia đại tiểu thư, là thanh mai trúc mã của Mạnh Thiếu Văn cùng nhau lớn lên, đối với người còn riêng đột nhiên xuất hiện ở Mạnh gia này, cô chỉ có sự khinh miệt và bài xích, chỉ sợ tiếp xúc với anh một giây thì thân phận cũng bị tổn hại.
Nhưng cuộc đời như một trò đùa, năm năm trước, khi cả thế giới đã quên cô, chỉ có anh cứu sống cô, còn cố hết sức để giúp cô, cho cô cơ hội sống lại lần thứ hai.
... ...... ....
Trong điện thoại, giọng nói của cô như vênh mặt sai bảo, còn có chút kiêu ngạo, sau khi nói xong còn không đợi anh trả lời liền quả quyết cúp điện thoại.
Lúc này Hoắc Cô Chi đang họp cùng với nhân viên trong công ty, mấy năm trước thời điểm công ty còn đang trên đà phát triển mạnh, thế nhưng anh lại cùng cô đang bị thương ra nước ngoài, khó khăn trong nhưng năm đó chưa bao giờ anh nói ra nhưng những cấp dưới trung thành ở đây đều hiểu rất rõ!
Cầm điện thoại vừa bị cắt đứt trầm tư vài giây, người đàn ông ngồi trên ghế đột nhiên đứng dậy, một bên lấy áo khoác ngoài đang vắt trên ghế, một bên giải thích với nhân viên trong cuộc họp.
“Xin lỗi, cuộc họp của chúng ta dừng lại ở đây, trong nhà có chút việc riêng cần xử lí. Chuyện hợp tác với Liệp Báo sẽ do Nhĩ Đông chủ trì!”
Hội nghị hôm nay đã phải chuẩn bị rất lâu, hai hàng dài nhân viên trong phòng nhìn thấy một màn này, rối rít mở to mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, không đợi bọn họ phản ứng kịp, đã thấy chủ tịch của bọn họ mặc quần áo tử tế xong đã bước đi không quay đầu lại.
... ...... ...
Công ty Hoắc Cố Chi không phải nằm trong trung tâm thành phố mà nằm ở ngoại ô vắng vẻ, mặc dù xe thể thao rất hiện đại nhưng anh cũng cần 20 phút mới đến được Hằng Viễn, mà bóng dáng người phụ nữ kia cũng đã biến mất.
Anh xuống xe chạy một vòng tìm cô nhưng cũng không tìm được, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ dựa vào cạnh xe gọi điện cho cô.
Ngu Vo Song ngồi trong quán cà phê đối diện, đem vẻ mặt của người đàn ông bên ngoài thu hết vào mắt, điện thoại trong túi xách rung lên, cô cũng không vội bắt máy mà vẫy tay với nhân viên phục vụ để thanh toán rồi mới khoan thai đi đến.
... ...... ....
“Anh muộn mười phút!” Ngu Vô Song đứng sau lưng anh một đoạn nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, không biến sắc nói, “Em ghét nhất là chờ đợi.”
Nghe vậy, Hoắc Cố Chi vội vàng xoay người, gương mặt tuấn mỹ đảo qua vẻ bất đắc dĩ, nở nụ cười lấy lòng nói, “Cuối cùng cũng tìm được em, lúc em gọi điện anh đang họp ở công ty!”
Vừa nói xong, anh liền phát hiện vẻ mặt cô rất lạnh nhạt, đôi mắt trong veo như có một lớp băng, thông minh như Hoắc Cố Chi chỉ cần nhớ đến lời nói của cô trong điện thoại, trong lòng cũng đã hiểu ra!”
“Sao hôm nay lại thôi việc?” Anh đi lên phía trước, giơ tay ôm cô vào trong ***, người phụ nữ trong *** cũng không giãy giụa, ngược lại dịu ngoan tựa vào lòng anh, nhưng càng khiến anh yêu, “Có ai làm khó em sao?”
Anh khẽ nhếch miệng nói, đôi mắt tĩnh mịch thoáng qua một tia khát máu sương lạnh.
Bở vai của người đàn ông này thật ấm áp, khiến toàn thân phát ra hơi lạnh của Ngu Vô Song đột nhiên tỉnh táo lại, cô lẳng lặng tựa trên vai anh, ngước mắt lên nhìn tập đoàn Hằng Viễn nguy nga trước mặt, chợt khì khì cười ra tiếng.
Cười cười, tròng mắt cô càng thêm sâu, môi mấp máy, lạnh giọng nói, “Em động thủ với Giản Uyển Linh, anh nói xem, Giản gia và Mạnh Thiếu Văn sẽ đối phó với em thế nào?”
Đó là em gái thân thiện lớn lên từ nhỏ với cô nhưng lại đối với cô thù sâu như biện, làm ra những chuyện khiến cho người ta ghê tởm kia, đừng bảo là tát cô ta hai cái, cho dù có *** ăn thịt cô ta cũng không đủ để cô trút hết tức giận trong lòng.
“Không ai dám đối phó với em!” Hoắc Cố Chi nghĩ một lúc cũng biết hôm nay đã diễn ra tiết mục oan gia ngõ hẹp, anh nhìn người phị nữ trong *** mình trầm mặc không nói gò, tâm tình cực kì phức tạp, “Hối hận vì đã ra tay?”
Người phụ nữ này ở nước ngoài phát triển thuận lợi, cô hoàn toàn không cần trở về, có thế sống như một nữ vương như trước.
Nhưng cô vẫn quay về, mục đích quá nhiều, đã che mất mong muốn lúc đầu của cô.
“Không.... .....” Ngu Vô Song nghe anh nói, chợt ngẩng đầu lên, cảm xúc luôn bình thản giờ phút này có vẻ rất kích động, cô không chút suy nghĩ quả quyết phủ nhận, “Em không hối hận vì đã làm những việc này! Ngu Vô Song em trở lại vì muốn báo thù, em muốn làm cho Giản Uyển Linh thân bại danh liệt, khiến cho những kẻ đó mở to mắt ra mà nhìn bản chất của cô ta!”
Người phụ nữ trước mặt luôn luôn là người ưu nhã cao quý, hào phóng thậm chí là rất tỏa sáng ở tuần lễ thời trang, nhưng những lời này không phải nói không có lý trí, anh nhìn cô, không khỏi cau mày, anh trầm mặt kéo cô lên xe, “Hôm nay tâm trạng em không tốt, lên xe rồi nói, có những lời không thể nói bên ngoài!”
Ngu Vô Song biết hôm nay mình đã mất kiểm soát, sau khi lên xe, cô hít sâu một hơi, cười nhẹ với người đàn ông bên cạnh, “Xin lỗi, hôm nay em không đúng , không biết ghe giấu cảm xúc, còn làm phiền anh như vậy!”
“Buổi tối muốn ăn gì?” Sau khi anh khởi động động cơ, đạp chân ga, sau đó chiếc Maybach như một cơn gió hòa vào dòng xe tấp nập.
Thật ra Hoắc Cố Chi không muốn suy nghĩ thêm việc Vô Song tâm tình không tốt là vì không thể buông tha Giản Uyển Linh hay là đã bỏ lỡ cơ hội ở Hẳng Viễn?
Anh đã sớm biết kế hoạch của cô, không thể không ngăn cản, nhưng lại vô dụng, quyết tâm của cô quá lơn, không thể nói một hai câu là khiến cô hiểu.
Anh hỏi đột ngột khiến vui vẻ trên mặt cô đột nhiên ngưng lại, nhưng cô vẫn nhếch môi cười nhạt, “Hôm qua bảo bào nói muốn đi ăn pizza, buổi tối chúng ta đi ăn đi!”
Người đang ông này lớn hơn cô mười tuổi, trước kia cô vẫn gọi là cậu theo Mạnh Thiếu Văn, nhưng anh vẫn luôn trầm mặt không lên tiếng dọa cô đủ thảm.
Sau đó, cô chân chính bước vào cuộc sống của người đàn ông này mới phát hiện người đàn ông này quả thật là ăn người còn không nhả xương, mà vừa rồi cô còn cáu kỉnh với anh...Vừa nghĩ đến đó, Ngu Vô Song đã cảm thấy đau đầu.
Hoắc Cố Chi nghe vậy chỉ nhẹ nhàng, “ừ” một tiếng, âm thanh lạnh nhạt khiến cho ngườ ta cảm thấy xa cách.
Trong lòng cô đột nhiên có cảm giác lãnh lẽo, anh không nói chuyện, co cũng trầm mặc theo, trên đường về nhà theo sự im lặng của hai người mà không khí cũng lạnh lẽo theo.
... ...... .........
Trước khi xuống xe, đột nhiên Hoắc Cố Chi gọi cô lại, lấy một thiếp mời tinh xảo từ trong túi ra đưa cho cô.
Ngu Vô Song nhìn thấy, thoáng sững sờ, cau mày nhìn anh, “Có ý gì?”
Giọng nói mềm nhẹ ôn hòa, trong nháy mắt làm tan đi sự lạnh lẽo cứng rắn trong tim anh, anh nhếch môi mỏng, kiêu ngạo nói, “Phu nhân thị trưởng mấy ngày nữa sẽ mở buổi đấu giá từ thiện, đến lúc đó tất cả thương nhân của Giang Nam sẽ đến tham dự, đây là thư mời! Anh thấy em gọi nhiều người để hỏi về chuyện này, anh đã bảo Nhĩ Đông đi lấy một cái!”
Chuyện này cô đã sớm nghe thấy, nhưng căn bản toàn bộ thời gian của cô đều ở nước ngoài, đối với Nam Giang mà nói, cô vẫn chỉ là một tiểu nhân vật không chút tiếng tăm, tất nhiên không thể lấy được thư mời cao cấp như vậy, chỉ là không thể ngờ được người đàn ông này lại chu đáo, quan tâm đến cô như vậy.
Sau khi kinh ngạc qua đi, trong lòng cô xuất hiện một tia ấm pá, cười nhận lấy thư mời trong tay anh, đáy mắt dần hiện lên sự yêu thích, “Tấm thiệp mời này quả thực rất quan trọng với em, thân phận Pa¬paver¬rhoeas (Ngu mỹ nhân) tạm thời em không nghĩ sẽ công khai nó, có cái này em có thể tiếp cận với những người kia rồi!”
Môi cô mủm mỉm cười, yêu thích vuốt ve tấm thiệp, giọng nói càng thêm thành khẩn không chút giấu giếm, nhưng lại khiến trong lòng Hoắc Cố Chi tức giận đến khác thường.
Người phụ nữ này đến lúc nào mới có thể nghĩ đến sự hiện hữu của anh?
Ý thức được điều này khiến trên mặt anh phiếm giận, chợt đè lên người cô, nắm lấy cái cằm nhỏ của cô, mắt phượng lạnh lùng nguy hiểm, “Ngu Vô Song, đây chính là sự kiêu ngạo của em? Em cần gì có thể nói với anh, anh có thể đưa em mọi thứ! Đừng nói là yến hội của phu nhân thị trưởng, ngay cả tỉnh trưởng anh cũng có thể làm được, có phải em đã quên bên cạnh em còn có một Hoắc Cố Chi này?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc