Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ - Chương 09

Tác giả: Hàn Dẫn Tố

Chia phòng ở
"Hoắc Cố Chi không ngu đến mức phái người nổi bật như vậy đến làm gián điệp đâu." Lẳng lặng tựa lưng vào ghế ngồi, mặt mũi Mạnh Thiếu Văn rất tuấn tú, trước những lời của trợ lý, anh ta chỉ cau mày bác bỏ: "Người đàn ông đó đã sớm không còn là tên lính đàng hoàng trong quân đội năm đó nữa rồi, hắn được đặc biệt phê duyệt xuất ngũ, lại thêm bối cảnh của ông ngoại hắn bên kia nữa, công ty của hắn còn có thể lỗ vốn sao?"
Càng nghĩ, Mạnh Thiếu Văn càng thấy mình đã quá xem thường người đàn ông kia, hắn sống ở nước ngoài quanh năm, đương nhiên rất hiếm khi gặp được nhau, cũng không ngờ người đàn ông kia bây giờ lại có khí thế như vậy.
Nghĩ tới đây, đáy mắt anh ta thoáng qua tia
u ám, mím môi thấp giọng nói: “Không chỉ muốn điều tra cô gái kia, tôi còn muốn điều tra Hoắc Cố Chi nữa, xem xem mấy năm nay anh ta làm ăn gì ở nước ngoài? Cả chuyện anh ta sinh con lúc nào tôi cũng phải biết.”
đứa bé không hiểu chuyện, anh ta có thể tha thứ, nhưng người lớn không thể không hiểu cái gì đúng kh? Bữa tiệc đính hôn ngày đó bị làm loạn, anh ta liền đổ hết trách nhiệm lên đầu Hoắc Cố Chi, làm Tiểu Như khó chịu, đây là điểm mấu chốt khiến anh ta không thể khoan dung.
Lâm Tuấn nghe vậy, sự vui vẻ trên mặt đều dần thu lại, thay vào đó là sự suy tư, anh ta gật đầu cung kính nói: “Được, tôi sẽ đi làm, nhưng hắn có bối cảnh trong quân đội, sợ là chúng ta không tra được sâu.”
Những lời này khiến Mạnh Thiếu Văn tỉnh táo lại, anh ta nghiêm mặt đứng dậy, xoa đuôi lông mày rồi đi đến sau bàn làm việc, cuối cùng dừng bước lại, lạnh lùng nói: “Nhà họ Cố là một đại gia tộc có máu mặt, năm đó mẹ hắn làm ra cái chuyện đê tiện kia bị Cố lão đuổi ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ cha con, dù bây giờ Cố lão có thương cháu ngoại thế nào cũng chẳng thừa nhận hắn đâu. Yên tâm đi, cậu cứ tra từ từ, tôi muốn thật chính xác, tiền không thành vấn đề.”
Người trợ lý này của anh ta trung thành thì có trung thành, nhưng lại không đủ khôn khéo, tranh đầu trong gia tộc còn hung hiểm hơn trên thương trường rất nhiều.
Lâm Tuấn vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Cảm ơn ông chủ đã nhắc nhở, tôi sẽ đi làm ngay.”
Nhưng khi bước ra khỏi phòng, anh ta chợt dừng bước, xoay người, do dự nhìn Mạnh Thiếu Văn sau bàn làm việc, sắc mặt anh lạnh nhạt, không chút vui sướng của buổi tân hôn, trong lòng anh ta chợt hiện ra một ý nghĩ phức tạp.
Cuối cùng anh ta vẫn thẳng thắn: “Ông chủ, ngài bây giờ đã là người thừa kế do chính miệng chủ tịch thừa nhận rồi. Hoắc Cố Chi sẽ chẳng uy hiếp được gì đâu. Chỉ có điều tôi cảm thấy là gần đây tâm trạng của ngài không được tốt, tình yêu sẽ khiến lòng người nở rộ, nhất là khi đính hôn cùng cô gái mình yêu… ”
Anh ta vừa lên tiếng, Mạnh Thiếu Văn đã ngẩng đầu lên, ánh mắt âm u như mực.
Lâm Tuấn thấy vậy, không khỏi cười khổ một tiếng: “Sorry, ông chủ, đây là chuyện riêng của ngài, người làm trợ lí như tôi không nên nói nhiều như vậy, nhưng thấy tâm trạng anh không tốt, tôi cũng thấy hơi khó chịu.”
Bốn năm trước, anh ta được đặc biệt chiêu mộ vào Hằng Viễn, dõi theo từng cố gắng của ông chủ trên thương trường, người ngoài nhìn vào chỉ biết rằng Mạnh tổng của Hằng Viễn không gần nữ sắc, rất si tình với đại tiểu thư nhà họ Giản.
Nhưng họ không biết rằng, cùng với sự kháng cự ấy, ông chủ cũng không mấy thân thiết với cô gái kia mà chỉ có ý thức trách nhiệm với cô ấy.
Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, sắc mặt trầm xuống rồi phất tay để trợ lý ra ngoài.
Người đi rồi nhưng tâm trạng anh vẫn không được bình tĩnh, không thể tập trung vào đống tài liệu trên bàn. Anh đứng dậy, đến trước cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn xuống thành phố.
Ở cái thành phố Giang Nam tấc đất tấc vàng này, anh – người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Hằng Viễn cực kỳ chói mắt, chỉ có điều sự nghiệp thành công cũng không thể bù đắp cho tình yêu thiếu sót.
Chẳng bao lâu sau, anh mơ ước đến cuộc sống hạnh phúc sau hôn nhân của mình và Tiểu Như, nhưng thực tế lại quá tàn khốc, cô mất trí nhớ, khiến anh chậm chạp không tìm lại được cảm giác trước kia
Nghĩ đến sự lúng túng trong đêm tân hôn đó, Mạnh Thiếu Văn càng buồn khổ, anh nhíu chặt mày, không biết từ lúc nào, đối mặt với Uyển Như đã trở thành chuyện khó khăn nhất với anh…

Nếu người đàn ông này đã ý thức được tâm trạng mình không thay đổi, thì thời điểm làm rõ chân tướng kia cũng không còn xa nữa.
Đối với sự biến đổi của Mạnh Thiếu Văn, Giản Uyển Linh không biết, cô ta vẫn còn ảo não khi ngay đêm tân hôn, anh ta đã đề nghị chia phòng ngủ.
Vì thế, hôm nay cô ta tới Hằng Viễn để nói chuyện rõ ràng với Mạnh Thiếu Văn.
Đây là lần đầu tiên Giản Uyển Linh tới Hằng Viễn sau khi cưới, cũng là lần đầu tiên cô ta dùng địa vị Mạnh thiếu phu nhân tới, vừa bước vào tập đoàn, nhân viên bên trong đã cúi người chào hỏi cô ta hết sức nịnh bợ.
Giản Uyển Linh mỉm cười, ưu nhã gật đầu một cái rồi tiến vào trong thang máy, dáng vẻ rất cao quý nhưng thực ra trong lòng đang cực kỳ hồi hộ.
Năm năm qua, dù không có Giản Uyển Như nhưng những năm này cô ta trải qua vẫn không hề thoải mái, sợ bị người ta đoán được, ngay cả ra ngoài cũng rất ít chứ đừng nói đến việc đi làm lại.
Vì muốn ở cùng anh Thiếu Văn, cô ta bỏ ra rất nhiều công sức, không để mình mắc phải chút sai sót nào.
Vì để ra vẻ thân thiện, cô ta không đi thang máy chuyên dụng mà chen vào thang máy bình thường. Rất đúng lúc, cô ta lại ***ng phải Ngu Vô Song đang xuống lầu đưa tài liệu.
Đánh người
Có lẽ là biết được thân phận của Giản Uyển Linh nên cả thang máy rộng rãi không ai dám vào, chỉ có Ngu Vô Song đi vào đó trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Đây là lần đầu tiên cô đến Hằng Viễn báo cáo, cũng là ngày đầu tiên cô đi làm, thật ra tâm tư của cô rất đơn giản, chỉ muốn xâm nhập vào nội bộ quân địch, quấy rối ý nghĩ của anh ta, để anh ta phải nhìn thấy cô.
Đáng tiếc là còn chưa tiếp xúc với Mạnh Thiếu Văn, cô đã ***ng phải Giản Uyển Linh trong thang máy.
"Giản tiểu thư, cô tới gặp Mạnh tổng à?" Thang máy chậm rãi lên cao, Ngu Vô Song mỉm cười, ôm *** quan sát Giản Uyển Linh.
Hôm nay, Giản Uyển Linh mặc một chiếc váy Chanel màu trắng thuộc bộ sưu tập Xuân Hạ 2014, áo khoác màu đỏ, mái tóc đen mượt xõa trên vai, đôi mắt sáng ngời, khí chất dịu dàng, là loại hoa khiến người ta vừa nhìn đã muốn che chở.
Năm năm trước cô ta giỏi giang xinh đẹp, nhưng bây giờ Giản Uyển Linh chỉ còn là một đóa sen trắng.
Cũng không nhìn lại xem bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi?Lại còn mặc váy Chiffon trắng nữa chứ! Cô ta tưởng mình vẫn ở tuổi 20 chắc?
A... Không ngờ với ánh mắt của Mạnh Thiếu Văn mà bao nhiêu năm như vậy vẫn chưa nhận ra.
Vào lúc cô quan sát, Giản Uyển Linh cũng liếc nhìn Ngu Vô Song. Vừa nhìn thấy cô, nụ cười tinh xảo hiền hoà trên mặt cô ta cứng lại, nghĩ đến những chuyện trong lễ đính hôn, cô ta lạnh lùng nói: "Tại sao cô lại ở đây? Không phải lại muốn dẫn con trai đến quấy rối chứ?"
Cô gái nào cũng luôn nhớ rất rõ về hôn lễ của mình chứ đừng nói đến Giản Uyển Linh, đây là mong ước nhiều năm của cô ta, vậy mà lại bị những người này phá đến rối tinh rối mù.
Cô gái này đẹp hơn cô ta, trẻ hơn cô ta, cũng có khí chất hơn cô ta, đoạt hết tất cả nổi bật của cô ta trong ngày đó.
Đáng ghét nhất chính là khuôn mặt của cô gái, nó khiến cô ta cực
kì khó chịu, tại sao Giản Uyển Như ૮ɦếƭ rồi bây giờ lại nhảy ra một ả có vóc dáng giống hệt con nhỏ đó thế?
"Giản tiểu thư nói đùa rồi, bảo bảo nhà tôi ngày đó chỉ đùa giỡn với anh họ của nó thôi! Bây giờ cô đã gả cho Mạnh tiên sinh, dù gì cũng là chị dâu của nó, chẳng lẽ cô không thể rộng lòng tha thứ ư?" Đối mặt với khí thế lạnh lùng của Giản Uyển Linh, Ngu Vô Song không chút luống cuống, so với con người tự ti năm đó, bây giờ cô đã có thể đứng thẳng lưng đối diện với kẻ thù rồi.
Cô híp mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô ta, trên khuôn mặt tuyệt diễm nở nụ cười tươi như hoa: "Người ngoài đều nói Giản tiểu thư đại nạn không ૮ɦếƭ tất có hậu phúc, tôi thấy rất đúng, nếu không tại sao từng tuổi này rồi vẫn có thể lấy được người chồng tốt như thế?"
Hôm nay Giản Uyển Linh đi giày đế bằng, Ngu Vô Song thì giày cao 10 cm không rời chân, hai người một cao một thấp đứng đối diện nhau càng khiến khí chất của Ngu Vô Song tăng cao.
"Cô..." Giản Uyển Linh lập tức bị những lời cô nói chọc điên lên, cô ta nắm chặt tay, ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh, đáy mắt tràn ngập sự độc ác: "Đừng tưởng cô là người phụ nữ của Hoắc Cố Chi thì tôi sẽ sợ cô, nói chuyện thì chú ý một chút, Giản Uyển Như tôi chưa đến lượt cô quản."
Giản Uyển Như? Ngu Vô Song nghe vậy, nụ cười trên môi càng sâu, cái này đứng là giỡn quá góc thật rồi, giả trang thành cô nhiều năm như vậy,ngay cả giọng điệu nêu tên gọi tuổi cũng ngày càng thuần thục...
Nghĩ tới đây, lông mi cô hơi rung, đôi mắt quyến rũ xẹt qua sự u ám nhưng vẫn cười dịu dàng nói: "Giản tiểu thư lợi hại như vậy, sao có thể sợ một nhân vật nhỏ bé như tôi chứ? Nhưng Hoắc Cố Chi nhà tôi từng nói rằng, vóc dáng của tôi rất giống Giản tiểu thư, cho nên hôm nay khi nhìn thấy Giản tiểu thư mới không khỏi mình ra so sánh."
Cô hơi ngừng lại, nụ cười càng sâu hơn nữa, cô hài hước nhìn qua người phụ nữ đã sớm biến sắc, giọng điệu từ tốn: "Chỉ là không ngờ, năm năm trước Giản tiểu thư bị mất trí nhớ, ngay cả giọng nói cũng không khôi phục được, chậc chậc, cô thảm như vậy, đương nhiên là không bằng tôi."
Giản Uyển Linh hận nhất là việc có khuôn mặt giống người khác y đúc, bị cô gái trước mặt đá vào chỗ đau, cô ta liền lộ vẻ giận dữ, tức đến run rẩy.
Kể từ chuyện ngoài ý muốn năm đó, cô ta chính là bảo bối của nhà họ Giản, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ngay cả với Mạnh Thiếu Văn cô ta cũng muốn gì được đó, chưa bao giờ có người dùng giọng điệu như vậy trêu chọc cô ta cả.
Cô ta bị trêu tức liền trở mặt tại chỗ, khuôn mặt luôn yêu kiều dịu dàng lộ ra sự ác độc, cô ta cười lạnh: "Một người làm ấm giường như cô cũng có tư cách lớn lối trước mặt tôi như vậy sao? Đừng tưởng tôi không biết quan hệ giữa cô và Hoắc Cố Chi, đã nhiều năm nhưng hắn vẫn chưa kết hôn, dù có con trai cũng không nhất định là do cô sinh, một con đàn bà ti tiện như cô đúng là không biết xấu hổ".
Sau khi nói ra, Giản Uyển Như rất sung sướng, cô ta hất cái cằm tuyết trắng lên, khuôn mặt lộ vẻ cao ngạo.
Đúng vậy... Cô ta đương nhiên hơn hẳn con ả này, cô ta có gia tộc cường đại làm hậu thuẫn, lấy được một người chồng tài hoa hơn người, con đàn bà kia sao có thể so sánh với cô ta?
Nhìn bộ dạng này có khi còn là nhân viên của Hằng Viễn, cô ta (NVS) thật sự cho rằng Hoắc Cố Chi sẽ liều mạng vì mình sao?
Đúng là buồn cười, chồng cô ta (GUL) mới là người thừa kế tương lai do chính miệng Hoắc lão gia thừa nhận.
Câu nào của cô ta cũng cực kỳ ác độc bẩn thỉu, nghiễm nhiên coi Ngu Vô Song trở thành loại phụ nữ hạ đẳng.
Ngu Vô Song nghe vậy, ánh mắt trở nên âm u, thang máy leng keng một tiếng báo đã đến tầng mười, cô cũng không sốt ruột đi ra ngoài mà đứng vỗ tay, rồi đột nhiên xông lên đánh Giản Uyển Linh một cái.
Đánh xong còn chưa hết giận, cô lại giơ tay tát cô ta, sau đó hung dữ đè đầu cô ta lên vách thang máy, gương mặt ác độc không còn sót lại chút ý cười nào: "Quan hệ giữa tôi và Hoắc Cố Chi chưa đến lượt cô đánh giá, cô cho rằng cô là ai? Tôi nói cho cô biết, đừng nói đến cô, cho dù Mạnh Thiếu Văn hôm nay đứng trước mặt tôi nói ra những lời như vậy, tôi cũng đánh! Tên tôi là Ngu Vô Song, không phải là đàn bà ti tiện, lần sau còn để tôi thấy cô thể hiện cái miệng chó không thể mọc ngà voi ấy, tôi nhất định sẽ đập gãy răng chó của cô."
Giọng nói của cô âm u như đến từ địa ngục,Giản Uyển Linh bị đánh đến choáng vắng, tai nạn cố ý lần đó không chỉ khiến Giản Uyển Như phải ૮ɦếƭ mà còn khiến thân thể cô ta ốm yếu đi rất nhiều.
Nhưng đó chỉ là ma bệnh, đã tổn thương đến căn bản, dù về sau có tẩm bổ thế nào cũng vô dụng.
Bây giờ cô ta bị đè lên vách mà không chút sức lực đánh trả, ánh mắt hoảng sợ, khuôn mặt tuyệt mỹ nhếch nhắc, không còn chút cao ngạo nào: "Cô... Ngu Vô Song... Cô dám đánh tôi, cô quên đây là đâu rồi sao? Tôi sẽ báo cảnh sát, tôi sẽ kiện cô!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc