Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ - Chương 08

Tác giả: Hàn Dẫn Tố

Ngày làm việc đầu tiên
Oanh oanh yến yến xuân xuân,
Hoa hoa liễu Liễu chân chân,
Sự sự phong phong vận vận.
Kiều kiều nộn nộn,
Đình đình đương đương nhân nhân.
(Người con gái đang độ xuân sắc, lả lướt diễm lệ như liễu như hoa, từng lời nói từng cử chỉ đều vô cùng thùy mị, mà thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, thì ở chỗ nào cũng đẹp.)
Giản Uyển Linh mới vừa tắm xong, gò má hồng nhuận, dáng người lung linh được bọc trong khăn tắm màu trắng, tóc dài ướt nhẹp xõa ở đầu vai còn nhỏ nước, hai mắt cô mê mang như kính mờ phòng tắm sau lưng, đang thẹn thùng nhìn Mạnh Thiếu Văn.
Thấy anh không nói gì, cô mím môi nhẹ giọng nói: "Có muốn em chuẩn bị nước tắm cho anh không, Thiếu Văn?"
Giọng nói của phụ nữ mềm mại như nước, làm Mạnh Thiếu Văn phục hồi tinh thần, đứng lên, một màn trước mắt làm anh dời tầm mắt theo bản năng, trong lòng lo lắng.
Động tác của anh đột ngột lúng túng, hiển nhiên cảnh tượng như vậy không có trong tưởng tượng của anh.
Giản Uyển Linh thấy anh như vậy, đáy mắt mang theo ý cười, bước hai bước, đứng bên cạnh anh, mắt đẹp sáng ngời híp lại, ý cười dạt dào: "Thiếu Văn, anh đang khẩn trương? Ngày hôm qua chúng ta đã đính hôn, tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, về sau chúng ta sẽ ngủ cùng nhau mỗi đêm, anh khẩn trương như vậy sẽ làm em thấy buồn cười."
Anh Thiếu Văn của cô, mặc dù ra đời trong gia đình giàu có hiển quý, nhưng chưa bao giờ có tật xấu của người giàu, cuộc sống ngược lại đơn giản, tính tình ôn hòa, là một thiếu gia ưu nhã.
Người đàn ông như vậy, khiến vô số thiên kim tiểu thư ái mộ, nhưng cuối cùng lại thành chồng của cô, mỗi lần nghĩ tới đây, đáy lòng cô rất thỏa mãn.
"Tiểu Như, anh không có ý đó." Đối mặt với cô gái mình từng mắc nợ, trong lòng Mạnh Thiếu Văn vẫn còn một tia đau lòng, ánh mắt của anh di chuyển, rơi vào trên người Giản Uyển Linh, trong tròng mắt đen tĩnh mịch thoáng qua một tia phức tạp: "Tiểu Như, em không nhớ gì về chuyện trước kia?"
Đối với cô, anh cảm thấy trách nhiệm nhiều hơn hạnh phúc, nếu không phải là chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ Tiểu Như cũng không bị tai nạn, sẽ không bị mất trí nhớ.
Nhiều lần, anh đều tự nhủ, người sống mới là quan trọng nhất, nhưng Tiểu Như không có những ký ức kia lại làm anh có cảm giác xa lạ.
Giống như hiện tại, trong cảnh tượng như vậy, anh không hề vui sướng, chỉ có cảm giác xa lạ. . . . . .
"Sao vậy Thiếu Văn?" Sự vui vẻ ở trên mặt Giản Uyển Linh hơi cứng lại, cô vội vàng thu hồi ánh mắt, cắn cặp môi đỏ mọng, chỉ sợ người đàn ông trước mặt nhìn ra cái gì: "Em bị mất trí nhớ không phải là chuyện ngày một ngày hai, năm đó không phải bác sĩ cũng giải thích rõ ràng rồi sao?"
Đồ giả thì không thể trở thành đồ thật, Giản Uyển Linh rất thông minh, nhưng cũng rất sợ người khác hỏi cô những chuyện xảy ra năm đó, dù sao thì nói nhiều sai nhiều, mặc dù cô ta với Giản Uyển Như cùng nhau lớn lên, nhưng cũng có một số mặt mà cô ta chưa biết rõ.
Cô gái trước mặt đang dùng hàm răng trắng tinh cắn môi, Mạnh Thiếu Văn nhìn thấy tất cả, đáy mắt thoáng qua tia đau lòng, anh tiến lên nhẹ nhàng nắm tay
của cô, mặt lộ vẻ tiếc nuối áy náy: "Uyển Như, thật xin lỗi, anh không nên nhắc tới chuyện đau lòng của em, năm đó anh đã làm chuyện có lỗi với em, nhưng em phải tin tưởng, anh rất yêu em, anh nguyện ý dùng cả cuộc đời sau này để chuộc lại sai lầm của anh."
Thật ra thì năm đó anh đã từng hận Giản Uyển Linh, nhưng sau khi nghĩ lại người đáng trách là anh, bai bảo anh không phân biệt rõ, ý chí không đủ kiên cường? Lại nhầm Sài Lang thành Tiểu Bạch Thỏ?
Người đàn ông bên cạnh dùng ánh mắt cưng chiều nhìn Giản Uyển Linh khiến cô hoàn toàn không có sức chống cự, cô lập tức nhào vào trong иgự¢ anh, ôm anh thật chặt, trong giọng nói lộ ra một tia cảm động: "Thiếu Văn, anh đừng nói nữa, chúng ta đã là vợ chồng. Mặc kệ trước kia em gái em đã làm chuyện gì, hiện tại cô ta đã đi rồi, em không còn hận nữa. Em chỉ muốn sống qua ngày cùng anh!"
Cô hơi ngừng lại rồi tiếp tục dịu dàng nói: "Có lẽ anh không biết, sau khi em bị mất trí nhớ, không nhớ bất cứ chuyện gì, nhưng sau khi tỉnh lại, gặp lại anh thì trong lòng em có cảm giác rất mãnh liệt, lúc ấy em biết, trước kia em rất thân thiết với người đàn ông này."
Từ nhỏ, Giản Uyển Linh không cần lo chuyện cơm áo, hơn nữa không thiếu cái gì, cả đời cô đều tranh đấu với Giản Uyển Như, cô ta (GUN) có, cô phải có, cô ta không có, cô cũng phải có.
Sau lại trưởng thành nếu Giản Uyển Như bạn trai dịu dàng, thậm chí đến nhà bàn chuyện cưới gả, cô có thể dễ dàng tha thứ sao?
Cô không chỉ muốn có người đàn ông này, còn muốn cái đinh trong mắt là Giản Uyển Như biến mất trên đời này.
Những lời này đã làm Mạnh Thiếu Văn vui vẻ, ánh mắt đen sâu thẳm của anh hiện lên sự vui mừng nồng đậm, chợt thấy tóc người phụ nữ trong иgự¢ còn ướt nhẹp.
Anh đỡ cô ngồi xuống trên giường, trên gương mặt tuấn tú nở một nụ cười nhàn nhạt: "Tiểu Như, em ngồi ở đây, anh sấy tóc giúp em. Mấy năm nay thân thể em không được tốt, tóc ướt sẽ bị cảm."
Mặc dù đã đầu xuân rồi, nhưng bây giờ đêm đã khuya, nhiệt độ cực thấp, anh không thể để thân thể Tiểu Như bệnh.
Giản Uyển Linh ngồi trên giường, khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng yếu ớt, đối mặt đối với người đàn ông cô quan tâm, đáy lòng cô rất ngọt ngào, nhưng đây là đêm tân hôn của cô và anh, cô không thể chờ đợi thêm được nữa, cô muốn vào Thiên Đường cùng anh.
Nhưng người đàn ông trong phòng không vội, không đợi cô nói chuyện, liền xoay người vào phòng tắm cầm máy sấy.
Cắn cánh môi đỏ mọng, trên mặt Giản Uyển Linh thoáng qua một tia thẹn thùng, thừa dịp Mạnh Thiếu Văn đi vào phòng tắm, cô bọc người khăn tắm mà đi tới trước bàn trang điểm trong gương hiện ra khuôn mặt như hoa sen mới nở.
Nhìn một chút, cô cong môi cười đắc ý, sau khi người phụ nữ kia ૮ɦếƭ, gương mặt này của cô là độc nhất vô nhị, mặc kệ anh Thiếu Văn thích gương mặt này, hay là thích tính tình dịu dàng mát lạnh, cô đều có....
...............
Một tuần lễ sau, trong ánh nắng tươi sáng, tập đoàn Hằng Viễn cũng chào đón năm mới, sau đó là kỳ tuyển dụng náo nhiệt nhất.
Làm trong tập đoàn nổi tiếng nhất Nam Giang, vô số người tốt nghiệp trường cao đẳng muốn thực tập ở Hằng Viễn đều muốn nắm chắc cơ hội vinh dự này.
Năm năm sau Ngu Vô Song tự mình lái xe tới tập đoàn Hằng Viễn lần nữa đến nơi, cô chậm rãi dừng xe.
Tháo kính mát xuống, ngửa đầu nhìn chăm chú vào tòa cao tầng này, môi đỏ mọng hơi cong, trong lòng cô không cười nhạo hai tiếng.
Năm đó, mỗi lần tới này, đều là tài xế lái xe sang trọng đưa cô tới. Nhưng lần này, cô lại lấy thân phận nhân viên để đi vào Hằng Viễn, nhưng trong lòng cô tràn đầy vui mừng. Trước kia, cô là đóa hoa thủy tinh được chăm sóc cẩn thận, chỉ cần ᴆụng một chút là vỡ, hơn nữa vỡ thành từng mảnh nhỏ, không cách nào phục hồi...
Lần này, cô không muốn làm công chúa nữa, cô muốn làm một nữ vương, một nữ vương khiến những người thiếu nợ cô đều phải lấy máu để trả.
Cô suy nghĩ rất chăm chú, cho nên không nghe tiếng kèn vang lên sau lưng....
....................
Mạnh Thiếu Văn đi làm rất sớm bởi vì không phải kết hôn, ngày nghỉ chỉ cách nhau có mấy ngày, nên ngày tân hôn thứ ba liền bắt đầu đi làm, vì thế, khiến Giản Uyển Linh khó chịu thật lâu, ảo tưởng về tuần trăng mật trước kia đều tan vỡ.
Sáng sớm hôm nay, anh lái xe đi làm theo lẽ thường, đến trước cao ốc thì có một chiếc Ferrari màu đỏ chặn hướng đi của anh, anh cau mày, Ϧóþ kèn vài cái nhưng chiếc xe trước mặt không có động tĩnh gì.
Sau đó anh trầm mặt mở cửa xe, đi tới, gõ một cái lên cửa sổ xe Ferrari. Nhưng không ngờ, sau khi cửa sổ xe chậm rãi quay xuống, lại lộ ra gương mặt tuyệt sắc của Ngu Vô Song.
Còn nhiều thời gian
"Hi. . . . . . Mạnh tổng, thật là trùng hợp."
Những năm gần đây, Ngu Vô Song đã sớm luyện bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện. Trước kia cô có cử chỉ dịu dàng của tiểu thư khuê các, nhưng bây giờ, cô chỉ cần nhăn mày, mỉm cười cũng rất quyến rũ, loại mỹ nhân này làm đàn ông chỉ liếc mắt một cái, tim liền đập thình thịch.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng động, làm cô thu hồi tâm tình phức tạp, cười chào hỏi với người đàn ông đang đứng ngoài xe cô.
Sau khi kéo cửa sổ xe xuống, lộ ra gương mặt quyến rũ,khiến Mạnh Thiếu Văn sửng sốt chốc lát. Ngày đó rất vội vàng, hiện tại anh mới có thể cẩn thận quan sát gương mặt trước mặt này, phát hiện thật ra là chỉ là suy nghĩ của anh, Uyển Nhưyên tĩnh ôn hòa, không giống loại mị quang bắn ra bốn phía như thế này.
Nghĩ tới đây, anh cong khóe môi, lạnh nhạt nói ra: "Tiểu thư, xe của cô cản trở xe của tôi, phía trước là chỗ đậu xe của tôi."
Theo tầm mắt của anh, Ngu Vô Song thấy trước mặt Cao ốc là chỗ đậu xe, đoán chừng là đặc biệt chia cho tập đoàn cao cấp dừng xe, mà khi Mạnh Thiếu Văn thăng chức làm Tổng giám đốc, đương nhiên sẽ không đậu xe ở tầng hầm đậu xe như trước kia.
Trong nháy mắt, trong đầu cô xẹt qua vô số ý tưởng, nhưng cuối cùng bình tĩnh lại, cô đẩy cửa xuống xe, mặt đối mặt với người đàn ông mặt lạnh, cô cười xin lỗi một tiếng: "Mạnh tổng, thật là xin lỗi, lần đầu tiên tôi tới Hằng Viễn làm việc, còn chưa biết rõ đường, không biết bãi đậu xe ở đâu."
Hôm nay, Ngu Vô Song mặc âu phục màu trắng, quần phẳng chín phần, cộng thêm một đôi giày cao gót màu đỏ, trang phục đơn giản nhưng khi cô mặc trên người thì rất đẹp mắt, có phong cách nữ kinh doanh.
Cô còn có gương mặt tinh xảo, tóc quăn màu nâu lẳng lặng xõa ở đầu vai, cánh môihồng nhuận, làm người ta nhịn không được mà muốn âu yếm.
Khi cô đến gần, Mạnh Thiếu Văn theo bản năng lui về phía sau hai bước, lông mày như mực nhíu lại, sắc mặt u ám: "Cô tới Hằng Viễn làm việc?"
Sau trận tai nạn ngoài ý muốn, đối với người phụ nữ xa lạ nhưng xinh đẹp, anh đều có cảm giác bài xích, hơn nữa người phụ nữ tản ra sức quyến rũ mê người như cô càng làm anh cảnh giác.
"Chẳng lẽ nhìn tôi không giống?" Nhìn thấy động tác né tránh nhỏ của anh, trong mắt phượng sâu thẳm của Ngu Vô Song thoáng qua ánh sáng nhàn nhạt. Cô cười tựa vào chiếc Ferrari màu đỏ, bất đắc dĩ bật cười: "Tôi chỉ là một người phụ nữ nho nhỏ muốn kiếm tiền nuôi gia đình, không có công việc thì nuôi thế nào?"
Lời nói nửa thật nửa giả này khiến đáy mắt Mạnh Thiếu Văn thoáng qua một tia nghiền ngẫm. Ánh mắt anh liếc qua chiếc Ferrari FF sau lưng cô, sau đó cong môi cười châm biếm: "Không ngờ Hoắc tiên sinh rộng rãi như vậy, lại cam lòng để người phụ nữ của mình ra ngoài làm việc."
Xem ra Hoắc Cố Chi rất quan tâm cô, cho cô chiếc xe hơn năm trăm vạn, còn đi làm cái gì?
Làm như không nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của anh, Ngu Vô Song cười, vén tóc dài bên tai, cô nâng cái cằm trắng như tuyết, ánh mắt vừa đau khổ vừa mềm mại: "Đó là của anh ấy, tôi không quá vui mừng khi nhận tiền của đàn ông."
Lời này ngược lại là thật, sau khi cô có năng lực kiếm tiền, liền không dùng tiền của người đàn ông kia, nhưng mà quan hệ giữa hai người rất phức tạp, không thể tách rời, cô mượn anh một số tiền lớn, anh còn giúp đỡ cô gây dựng sự nghiệp, cô và anh có thể phủi sạch quan hệ sao?
Mạnh Thiếu Văn mấp máy môi mỏng, đối với lời như thế cũng không để ở trong lòng. Một người phụ nữ tuổi còn trẻ, còn rất xinh đẹp có chiếc xe hơn năm trăm vạn, nếu không phải người đàn ông mua cho, chẳng lẽ cô có năng lực kiếm được số tiền này?
Anh đứng ở đó, thân thể cao lớn, cười như gió cuân, nhưng đáy mắt lại lộ ra sự kiên quyết khiến người ta sợ hãi: "Hằng Viễn chúng tôi hoan nghênh những nhân viên có năng lực gia nhập, nhưng mà trước tiên, hi vọng ngày đầu tiên tiểu thư đi làm làm việc không bị trễ là được."
Đối với vẻ mặt lạnh nhạt người đàn ông, Ngu Vô Song hạ tầm mắt, đương nhiên nghe được ẩn ý trong lời nói của anh, cô cũng không cưỡng cầu, ngược lại kiều mỵ cười một tiếng, biểu hiện thoái mái: "Thật là xin lỗi, sáng sớm mà đã cản trở Mạnh tổng, tôi sẽ lái xe đi."
Hai người đứng lầu dưới Cao ốc trò chuyện hồi lâu, các nhân viên đi ngang qua lộ ra vẻ mặt bát quái (nhiều chuyện), cũng không biết người phụ nữ này có lai lịch gì mà có thể khiến Mạnh tổng không gần nữ sắc thân thiết với cô ban ngày ban mặt như vậy?
Nếu cô không phải là người phụ nữ của Hoắc Cố Chi, có lẽ Mạnh Thiếu Văn đã sớm kêu bảo vệ tới dẫn cô xuống bãi đậu xe rồi, nhưng bây giờ anh không có hành động nào, thậm chí còn lùi lại, như muốn nhường đường cho cô.
Ngu Vô Song nhìn thấy tất cả, cắn đôi môi đỏ mọng, Mạnh Thiếu Văn trở nên không hợp tình hợp lí như vậy từ khi nào?Trước kia anh không phải rất dịu dàng, thích giúp người khác làm niềm vui sao?
Thời gian trôi qua, con người cũng sẽ thay đổi, nghĩ đến điều này, Ngu Vô Song cũng không cưỡng cầu nữa. Sau khi lên xe, cô cười chào Mạnh Thiếu Văn ngoài xe, sau đó liền chạy xe ra ngoài.
Còn nhiều thời gian, cô vào Hằng Viễn, còn thiếu cơ hội tiếp xúc với người đàn ông này sao?
Mạnh Thiếu Văn a Mạnh Thiếu Văn, trong 5 năm, anh cũng không nhận ra kia (nói MUL đóng giả MUN ấy) là đồ giả mạo, đây chính tình yêu anh nói với tôi năm đó? A. . . . . . Tôi ngược lại muốn nhìn, nếu như anh biết được sự thật? Các người tự cho mình là người có đức tính cao thượng nhưng đang dối người lừa mình!
. . . . . .
Bởi vì lưu lại một chút, lúc Mạnh Thiếu Văn vào phòng làm việc đã chín giờ bốn mươi rồi, so với bình thường muộn mười phút.
Thư ký Lâm Tuấn bưng cà phê lên trước, anh chỉ vào trên tay đồng hồ đeo tay, cười trêu ghẹo sếp: "Sếp. . . . . . Ngài không đi tuần trăng mật, không ngờ hôm nay đi muộn hơn ngày thường, thì ra vợ chồng mới cưới đều thế."
Lâm Tuấn đi theo anh hơn mấy năm, là trợ thủ đắc lực nhất của anh trong công ty, đối với sự trêu ghẹo của anh (TL), anh (MTV) cau mày giải thích: "Nếu như ở cùng Uyển Nhưthì không sao nhưng mới vừa rồi gặp phải người phụ nữ của Hoắc Cố Chi ở dưới lầu. Đúng rồi, cậu mau tới bộ phận nhân lực tìm hiểu xem hôm nay có nhân viên mới tới công ty không rồi báo cho tôi."
Nếu có thể trở thành thư ký của Mạnh Thiếu Văn, Lâm Tuấn cũng không ngốc, hơn nữa, anh (LT) cũng biết không ít về trò cười trong tiệc cưới, lúc này kinh ngạc nói: "Sếp, ý của ngài là người phụ nữ xuất hiện tại tiệc cưới ngày đó?"
Không đúng, nói thế nào thì Hoắc Cố Chi cũng là cổ đông của tập đoàn Hằng Viễn, những năm này kinh doanh rất tốt, không đến nỗi để người phụ nữ của mình ra ngoài làm việc. . . . . .
"Cậu mau đi tìm hiểu rõ ràng rồi nói sau." Mặc dù cùng người phụ nữ yêu mến đính hôn, nhưng gần đây tâm tình của Mạnh Thiếu Văn không được tốt, ngược lại có cảm thấy áp lực, anh nhấp một ngụm cà phê, sau đó dựa vào ghế, vuốt vuốt mi tâm, lạnh giọng dặn dò.
"Mấy năm này, Hoắc Cố Chi ra nước ngoài, không ai biết việc kinh doanh của hắn lớn bao nhiêu, nhưng thỉnh thoảng nghe được sự đắc ý trong giọng nói của ông cụ, tôi chỉ biết hắn có tiền đồ nhất định, nếu không thì ông cụ không hài lòng như thế!"
"Ý của ngài là người phụ nữ kia có thể là gián điệp Hoắc Cố Chi phái tới?" Lâm Tuấn trợn to cặp mắt, vẻ mặt khó tin: "Người phụ nữ kia còn sinh cho hắn một đứa con, hắn phái cô ta tới không phải càng làm người ta nghi ngờ hơn sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc