Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ - Chương 07

Tác giả: Hàn Dẫn Tố

Quang minh chính đại chấm ***

“Em cũng thật là lợi hại, không kiên nhẫn tới như vậy, vì sợ Mạnh Thiếu Văn sẽ được toại nguyện mà cưới Giản Uyển Linh sao?”
Rời khỏi khách sạn Thịnh Cảng, gương mặt tuấn tú của Hoặc Cố Chi trong nháy mắt trầm xuống, không còn thấy được tác phong nhanh nhẹn lúc trước, anh nhíu mày kiếm nhìn người phụ nữ với những đường cong lung linh bên cạnh, cắn răng lạnh lùng thổi bên tai cô: “Ăn mặc như vậy, người nào không biết còn tưởng rằng hôm nay chính em mới là người tổ chức đám cưới đó.”
Người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn tựa như trích tiên, nhưng những lời anh nói lại hờ hững như mây bay, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của bản thân.
Giản Uyển Như sau khi *** trọng sinh đổi tên thành Ngu Vô Song, cô cũng không còn là chiếc bánh bao mềm năm đó nữa rồi.
Liếc mắt nhìn người đàn ông có cái vẻ ngoài cười trong không cười bên cạnh, cô mím môi cười ưu nhã một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng mà diễm lệ: “Hoắc Cố Chi, trí nhớ của anh không tốt thì phải, quên rồi sao, váy này chính là lúc anh đi công tác ở Paris mua cho em mà. Hôm nay em mặc chính là để cho anh vui vẻ.”
Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ thì Ngu Vô Song có mắt hai mí, đôi mắt to tròn long lanh hết sức xinh đẹp, lúc này cô đang chớp chớp mắt, đôi hàng mi dài cong lên, nhìn anh cười duyên dáng, khiến trái tim Hoắc Cố Chi lập tức tê dại.
Trong lòng anh thầm mắng cô là tiểu yêu tinh, vừa định mở miệng, lại nghe thấy giọng nói của một người đàn ông vang lên từ đằng sau.
Giống như một loại bản năng, anh liền thay đổi nét mặt, quay đầu lại, còn chưa kịp mở lời, cô gái bên cạnh đã bước tới xã giao:
“Vị tiên sinh này có chuyện gì sao? Lúc vừa nãy là do bảo bảo nhà tôi không hiểu chuyện, nếu thằng bé quấy rầy anh, tôi thay nó xin lỗi anh, thật xin lỗi.”
Lãnh Tĩnh Bách cũng không ngờ anh ta chỉ nói một câu ‘Xin dừng bước.’, sẽ khiến cho người phụ nữ này chú ý, dù sao ở trong mắt của anh ta, người phụ nữ xinh đẹp này có vẻ luôn tỏ ra kiêu ngạo.
Anh ta sửng sốt hai giây, cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt, cô có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt hai mí, to tròn, ngũ quan tinh xảo quyến rũ, mặc bộ váy đỏ rực vô cùng chói mắt, đối chọi với vẻ mặt lạnh lẽo thật giống như là không cùng một người, nhưng không biết vì sao, lúc cô từ từ tiến gần, anh ta lại nghĩ cô là Giản Uyển Như.
Trong lòng khẽ cười nhạo một tiếng, Lãnh Tĩnh Bách vứt những suy nghĩ ngổn ngang kia ra khỏi đầu, khuôn mặt tươi cười niềm nở, khiêm tốn nói: “Hoắc phu nhân suy nghĩ nhiều rồi, con trai cô rất đáng yêu, không hề quấy rầy tôi. Vừa rồi muốn gọi hai người lại, thực ra là do tôi cảm thấy Hoắc phu nhân cực kỳ giống với một người bạn thân trước đây của tôi.”
Một câu Hoắc phu nhân kia khiến cho sắc mặt vốn đang u ám của Hoắc Cố Chi trở nên hòa hoãn, anh kêu Hà Cửu dẫn bảo bảo lên xe trước, sau đó nhíu mày nhìn Lãnh Tĩnh Bách: “Ý của Lãnh tiên sinh là dáng vẻ của vợ tôi quá đỗi bình thường sao, lại có thể tùy tiện trông giống người khác?”
Sau khi tới gần Ngu Vô Song, Lãnh Tịnh Bách mới phát hiện ra phía bên phải dưới môi cô có một nốt ruồi nhỏ, nếu như nhìn không kỹ, căn bản sẽ không phát hiện ra.
Anh ta và Giản Uyển Như biết nhau từ nhỏ, quá rõ trên mặt cô ấy có hay không có nốt ruồi, lúc này, anh ta dường như sáng tỏ, mọi nghi ngờ trong lòng đều tiêu tan.
Lúc này lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông kia, anh ta nhướn mày, không khỏi bật cười: “Hoắc tiên sinh nói đùa rồi, nếu nói phu nhân của anh có diện mạo quần chúng, thì phụ nữ trên thế giới này cũng không dám sống nữa?”
Không thể phủ nhận, tự nhiên lại xuất hiện một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, lại còn thuộc dạng mỹ nhân khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng, chỉ là Hoắc Cố Chi kia từ khi nào đã lấy vợ đẻ con? Mà ngay cả con trai cũng đã lớn như vậy?
Ngu Vô Song kéo cánh tay Hoắc Cố Chi, xinh đẹp thanh tú đứng ở đó, giống như một bức tranh tiên nữ mỹ lệ.
Cô cười hơi nhếch môi đỏ mọng, vẻ mặt mềm mại: “Cố Chi, anh không nên trêu đùa Lãnh tiên sinh nữa, em tự hiểu bản thân mà.”
Nhìn cô gái nhỏ đang làm dáng trước mắt mình, trong lòng Hoắc Cố Chi không khỏi cười lạnh, có người khen cô xinh đẹp, trong lòng cô nhất định rất vui mừng!
Trước mặt người khác cô luôn lôi kéo tay anh thể hiện sự thân mật, nhưng ở sau lưng, lại hận không thể tránh anh thật xa.
Nghĩ tới đây, mắt phượng của Hoắc Cố Chi xẹt qua một tia tĩnh mịch, anh đứng yên ôm thật chặt cô gái nhỏ trong lòng, bàn tay tà ác bắt đầu di động vuốt ve những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể cô, cũng chẳng quan tâm giờ đang là ban ngày.
Trong nháy mắt, khuôn mặt vui vẻ của Ngu Vô Song trở nên cứng ngắc, nhưng trước mặt người ngoài, cô lại không dám lên tiếng, chỉ có thể mím môi nín nhịn.
Đã xác định được người phụ nữ này chỉ là giống với Giản Uyển Như thì Lãnh Tĩnh Bách cũng không muốn tiếp tục trò chuyện nữa, anh ta cười cười rồi tìm một cái cớ để rời đi.
Dù sao Hoắc Cố Chi cũng là con riêng của nhà họ Mạnh, Thiếu Văn coi hắn ta là kẻ thù, còn anh ta và Thiếu Văn lại quen biết từ nhỏ, kẻ thù của cậu ấy, anh ta cũng không muốn kết giao.
………..
Sau khi anh ta rời đi, Hoắc Cố Chi ôm Ngu Vô Song lên xe, vừa mới đóng cửa xe, khuôn mặt tinh xảo của Ngu Vô Song liền lạnh xuống, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông xấu xa trước mặt, thấp giọng cười cợt: “Hoắc tiên sinh đúng là dày dặn kinh nghiệm trộm ngọc thâu hương, lại dám ở trước cửa khách sạn nơi đông người mà làm ra hành động hạ lưu như thế.”
Xem kìa, vừa mới rồi còn thân thiết gọi anh là Cố Chi, chưa được mấy phút đã đổi thành Hoắc tiên sinh rồi?
Hoắc Cố Chi ung dung dựa lưng vào ghế ngồi, đối mặt với cô gái đang nổi đóa bên cạnh, bèn chê cười: “Vô Song, chú ý thân phận một chút, đây là thái độ em dùng để nói chuyện với anh sao? Hay là anh phải gọi em là Tiểu Như? Em mới có thể nhớ lâu một chút?”
Đúng thế, cô bây giờ tuy là vô cùng nở mày nở mặt, nhưng mà tất cả những thứ đó đều là anh cho, rời khỏi anh, cô sẽ chẳng còn lại gì.
Hai người vừa lên xe đã giương cung bạt kiếm, khiến cho Hà Cửu và bảo bảo đều không dám thở mạnh.
Ngu Vô Song nghe vậy, khựng lại vài giây, gò má bạch ngọc không chút tươi cười, cô rũ mắt, nhàn nhạt mỉm cười: “Xin lỗi, vừa rồi tôi quá kích động. Hoắc tiên sinh giúp tôi có thể tiếp tục đi học, từ nay về sau, tôi sẽ để anh tùy tiện đòi hỏi.”
Bảo bảo bốn tuổi nhìn cảnh này đã quá quen thuộc, cho nên bé cũng không kinh ngạc, ngược lại chỉ tựa lên ghế, nói với Hà Cửu đang lái xe: “Vừa rồi ba lén lút sờ soạng lưng của mẹ mấy lần, cho nên mẹ mới tức giận.”
Hà Cửu vừa nghe đã sợ tới mức suýt mất tay lái, trên trán hiện ra mấy giọt mồ hồ lạnh.
Trong lòng thầm nghĩ, mẹ nó, vì sao Tham Mưu Trưởng sau khi giải ngũ lại càng ngày càng cởi mở vậy, giữa chốn đông người dám sờ soạng con gái nhà người ta? Chậc chậc chậc …… Quá là suy đồi đạo đức, đã từng được huấn luyện trong quân ngũ, sao có thể như thế chứ.
……
Nhìn cô gái nhỏ bên cạnh yên lặng mím môi, trong mắt Hoắc Cố Chi lộ ra một tia u ám, có những lúc anh rất hận cái miệng của mình, sao lại cứ nói bừa vậy? Rõ ràng là trong lòng anh không nghĩ như thế mà ……
Suy nghĩ một chút, rốt cuộc anh cũng không cam lòng, lại nhẹ giọng bổ sung: “Em định tuần sau tới Thịnh Cảng báo danh sao? Em cũng không nên quên, em ở nước Pháp rất nổi tiếng, có thân phận tốt như thế lại không dùng, sao phải đi làm một nhân viên nho nhỏ? !”
Trong lòng anh là ngàn vạn cái buồn bực vì cô mới trở về đã tiếp xúc với Mạnh Thiếu Văn, chỉ vì không chịu được gia đình chồng …… Chính mẹ ruột anh còn tỏ ra xa cách với anh, sao anh có thể quản được? Anh đúng là nuôi sói mắt trắng rồi, bên ngoài thì tươi cười rạng rỡ, quay lại liền trở mặt với anh.
Đêm tân hôn
“Hoắc tiên sinh, chuyện này chúng ta đã thương lượng rồi, không lẽ anh còn có ý kiến khác?” Ngu Vô Song yên lặng ngồi trong xe, đối mặt với người đàn ông chuyên xoi mói kia, cô đành tận lực ôn hòa nhã nhặn, nhưng mà người đàn ông này thực sự quá xấu xa rồi, khiến cho người luôn gia giáo đức hạnh như cô lần nào cũng không nhịn được mà tức giận trở mặt.
Cô gái nhỏ *** trắng noãn như tuyết, hai hàng lông mi uốn cong, cứ như vậy mà chớp mắt với anh, khiến cho Hoắc Cố Chi lập tức mủi lòng, anh duỗi cánh tay dài, ôm cô vào trong lòng, nhăn mày nói giọng buồn bực: “Cần gì phải khiến bản thân mệt mỏi như thế? Anh đã nói rồi, tất cả anh đều dành cho em, ngay cả cổ phần của tập đoàn Hằng Viễn trong tay anh cũng có thể chuyển nhượng cho em, mặc dù không nhiều, nhưng ít ra cũng có thể khiến cho Mạnh Thiếu Văn ghen tị.”
Những năm trước vì cô còn đi học, anh cùng cô định cư ở Pháp, đối với người ngoài đều nói là sang Mỹ phát triển, năm năm qua, anh thường xuyên bay tới bay lui từ trong nước ra nước ngoài, cô gái này nên động tâm một chút chứ, phải biết rằng anh đã vì cô mà bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Khẽ lắc đầu, Ngu Vô Song dời mắt, hàng lông mi nhẹ nhàng rủ xuống, tạo thành bóng râm trên khuôn mặt sáng long lanh, nhếch môi cười nhạt, nụ cười xinh đẹp rạng ngời, nhưng lại không thể che giấu đau thương tận trong xương tủy.
“Khuôn mặt tôi đã động qua dao kéo, còn sợ họ có thể nhận ra? Giản Uyển Linh đoạt hết mọi thứ của tôi, tôi lại cứ như thế bỏ qua cho cô ta, không phải sẽ thành cái bánh bao mềm sao?”
Cô của trước kia, rất để ý tới cái danh xưng hào môn quyền quý, khiến cho bản thân luôn phải sống theo quy củ cứng nhắc, cô của hiện tại chỉ muốn sống theo ý mình, cô không còn là đại tiểu thư nhà họ Giản nữa, cô là Ngu Vô Song, chính là bông hoa bước ra từ địa ngục để báo thù.
Một câu ‘trên mặt đã động dao kéo’ nhẹ nhàng bâng quơ kia, lại khiến trong lòng Hoắc Cố Chi rung động, đáy mắt anh khẽ lộ vẻ thâm trầm, với tay nâng lên chiếc cằm tinh xảo của cô, nhẹ giọng cười: “Em yên tâm, không có ai ghét bỏ khuôn mặt giả tạo này đâu. Bác sĩ do chính anh tìm về, không lẽ em còn nghi ngờ ánh mắt của anh?”
Để cho cô hài lòng, anh đã tìm chuyên gia phẫu thuật thẩm mĩ hàng đầu thế giới, nghiên cứu hơn mấy tháng trời mới tiến hành phẫu thuật.
Trước kia toàn thân cô đều toát ra vẻ lạnh lùng như ngọc, cô bây giờ lại quyến rũ động lòng người, hai phong cách hoàn toàn bất đồng.
Nhưng anh vẫn có thể nhận thấy sự lạnh lẽo khó đè nén trong đáy mắt cô, cho nên có rất nhiều việc anh tình nguyện để cô quyết định, cô trước kia là thiên kim đại tiểu thư, luôn không cần lo lắng ăn mặc, anh không thể để cô luôn theo sau mình, khiến cô cảm thấy bất tiện.
“A …… Hoắc tiên sinh, còn muốn tôi khen ánh mắt anh chuẩn sao?” Ngu Vô Song hoàn toàn không theo kịp ý nghĩ của người đàn ông này, đánh mạnh lên cái tay đang làm loạn của anh, trợn mắt tức giận, đôi mắt lạnh lẽo dần trở nên có sức sống: “Nhưng mà đúng là tôi rất muốn cảm tạ, nếu không phải anh tìm bác sĩ giỏi như vậy, tôi cũng không thể trở nên xinh đẹp như thế này.”
Hoắc Cố Chi cũng không thèm để ý tới giọng nói giễu cợt của cô, vẫn cười vui vẻ như cũ, sửa sang lại ống tay áo, khẽ nhếch môi mỏng: “Nếu em đã quyết định rồi, thì anh cũng không có gì để nói! Buổi tối muốn ăn cái gì? Nữ Vương đại nhân sắp bị biến thành người làm trong tộc rồi, nên nhân mấy ngày này mà hưởng thụ cho tốt một chút?”
Anh lười biếng tựa lưng vào ghế, mắt phượng tinh tường híp lại, trên môi mỉm cười, tuấn nhan hoàn mỹ, nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy anh thật giống với một vị công tử ưu nhã.
Duy chỉ có Ngu Vô Song mới biết được người đàn ông này lòng dạ đen tối nhường nào, rõ là ma quỷ đội lốt thiên sứ.
Cô đang ngồi đây âm thầm oán trách, bảo bảo bên cạnh lại không kiềm chế được, mặc kệ Hoắc Cố Chi đang ngồi đó, bé lập tức nhào vào trong *** Ngu Vô Song, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi tới dịu lui trên *** cô, giọng nói êm ái: “Mẹ à, mẹ đừng ầm ĩ với ba. Ba rất yêu mẹ đó, những lúc mẹ thức đêm làm việc trong thư phòng ba đều rất lo lắng, chỉ sợ mẹ không trụ nổi, còn cố ý bảo chú Hà Cửu làm đồ ăn ngon mang tới nữa.”
Giọng của cậu con trai nhẹ nhàng êm ái, ngọt ngào giống như viên kẹo đường, khiến cho Ngu Vô Song trong nháy mắt trở nên mềm nhũn, cô hạ mắt, nhìn con trai nhỏ nhào vào *** mình nũng nịu, không khỏi toét miệng cười: “Con trai ngốc, con thì biết gì mà nói chứ.”
Sắc mặt Hoắc Cố Chi bên cạnh càng thêm đại biến, anh cau mày nhìn cô gái nhỏ kia, thấy cô đang cười tinh khiết vui vẻ, trong lòng có chút hoài niệm.
Nhưng rốt cuộc cũng không bỏ được mặt mũi, tay anh kéo lấy bảo bảo ôm vào ***, tức giận vươn tay véo má bé, cười nham nhiểm: “Con trai tốt, con nửa đêm không chịu ngủ còn lén theo dõi ba sao? Về tới nhà ba sẽ nói với bác quản gia, để cho bác ấy mỗi ngày đều giám sát con đúng chín giờ đi ngủ, anime gì gì đó đều không được xem nữa.”
Lời nói có chút tàn nhẫn khiến cho khuôn mặt đang tươi cười của bảo bảo trong nháy mắt đã thay đổi, Ngu Vô Song đều nhìn thấy, nũng nịu lườm nguýt người đàn ông đang cố làm ra vẻ hung ác, sao đó đoạt lại bảo bảo ở trên tay anh.
Khuôn mặt trắng nõn mỉm cười dịu dàng: “Bảo bảo ngoan nào, không nên nghe ba con nói bậy, có mẹ bảo kê cho con, ai dám cấm con xem anime.”
Đây là con trai của chiến hữu đã mất của anh, từ lúc thằng bé vừa sinh ra đã bị đưa tới nhà bọn họ, có thể nói, cô nhìn thằng bé lớn lên.
Nếu như nói, trên đời này còn điều gì khiến cho cô cảm động, cũng chỉ có đứa trẻ này, nhìn bé lớn lên từng ngày, từ lúc bi bô tập nói cho đến khi biết ôm cô gọi mẹ, sự xúc động trong lòng cô không phải chỉ vài ba câu có thể làm rõ.
Bảo bảo nghe thấy thế, lồm cồm bò ngay dậy, nhào vào trong *** Vô Song, giả bộ ô ô khóc, tiện thể ở bên tai cô kể tội Hoắc Cố Chi.
Hoắc Cố Chi nhìn thấy thế cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý, cũng chỉ có cô gái nhỏ kia mới có tâm tình cùng với bảo bảo nói nhảm, nhiều khi đối mặt với sự ngây thơ của bảo bảo, anh thật sự không đủ kiên nhẫn như thế.
Chỉ là không thể phủ nhận, có bảo bảo, giữa bọn họ đúng là có thêm một chút tình cảm. nhất là lúc bảo bảo gọi ba mẹ, càng khiến cho lòng anh nhộn nhạo.
Có phải điều đó minh chứng cho việc giữa bọn họ ngoại trừ giao dịch ra, còn có chút gì khác?
………..
Chiếc Maybach màu đen chạy trên đường, bầu không khí bên trong xe vô cùng an tĩnh, Ngu Vô Song đang chơi đùa cùng với bảo bảo, Hoắc Cố Chi nghiêm nghị xử lý công việc, mặc dù không nói chuyện cùng nhau, nhưng nhìn qua lại rất giống một nhà ba người vô cùng hòa hợp.
Hà Cửu đang lái xe nhìn qua gương chiếu hậu thấy cảnh tượng như thế, trong lòng cũng tràn đầy ấm áp.
Anh với Tham Mưu Trưởng quen biết đã hơn mười năm nay, lúc anh mới bước chân vào bộ đội đã ở dưới trướng anh ấy, so với những người khác. anh càng hiểu rõ hơn về tính cách của Tham Mưu Trưởng, luôn thấy rõ tình cảm sâu nặng mà anh ấy dành cho tiểu thư Vô Song.
……….
Công ty xây dựng bất động sản Tô Thịnh dưới cờ tập đoàn Hằng Viễn chính là trung tâm chuyên cho thuê, buôn bán nhà đất, gần đây giá nhà càng lúc càng cao tới vài chục vạn một mét vuông. Căn hộ tân hôn của Giản Uyển Linh và Mạnh Thiếu Văn cũng ở đây!
Đêm khuya, Giản Uyển Linh tắm trong phòng tắm, Mạnh Thiếu Văn nằm trên chiếc giường rộng hai mắt nhắm mắt dưỡng thần.
Tiếng nước chảy tí tách bên tai khiến anh ta thấy thật nhức đầu, trong đầu lại luôn hiện ra dung nhan tuyệt sắc chiều nay.
Càng nghĩ, anh ta càng cảm thấy buồn cười, rõ ràng Uyển Như đang ở bên cạnh anh ta, sao anh ta có thể nhìn người khác thành cô chứ?
Chỉ là lúc mở mắt, nhìn thấy cách bài trí bên trong phòng, Mạnh Thiếu Văn càng cảm thấy phiền lòng, chuyện ngoài ý muốn kia, không chỉ khiến Uyển Như mất trí nhớ, mà ngay cả khiếu thẩm mỹ cũng thay đổi tới long trời lở đất.
Đã từng vô số lần, Uyển Như ở trước mặt anh ta tưởng tượng về căn nhà sau này của bọn họ, chỉ là lúc đó cô ấy luôn thích phong cách ấm áp, trong lành, nhưng bây giờ lại trở thành giả cổ, hoa lệ.
“Thiếu Văn, em tắm xong rồi.” Trong lúc anh ta đang nghĩ lung tung, Giản Uyển Linh quấn khăn tắm bước ra, giọng nói của cô ta nũng nịu chảy nước, khiến Mạnh Thiếu Văn giật mình thức tỉnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc