Tôi Là Con Cún Nhỏ Của Cậu - Chương 02

Tác giả: Băng Mị

R*ợ*u bị tịch thu, trả lại chứng từ cam kết kiêng R*ợ*u. Tiếu Thiên Vũ ngồi bên cạnh cửa sổ bằng thủy tinh lớn, uể oải nhìn dòng ngưởi bên dưới tấp nập qua lại. Tay chống cằm, ngồi than ngắn thở dài, Tiếu Thiên Vũ kiêng R*ợ*u! Đã ba ngày không uống lấy một giọt R*ợ*u, miệng có cảm giác ngứa ngấy khó chịu khôn cùng! Tiếu Thiên Vũ vốn là kẻ không có R*ợ*u thì không vui! Vấn đề nghiêm trọng nhất không phải là hắn thèm R*ợ*u, mấy ngày nay tụ hội tiệc R*ợ*u đều lấy cớ từ chối, tạm thời có thể trì hoãn như thế. Nhưng còn sau này thì thế nào, chẳng lẽ cứ phải làm bộ làm tịch như thế mãi? Tiếu Thiên Vũ rất chi là buồn bực! Trước không nói đã biết mùi R*ợ*u từ lâu, song, rành rành chức vụ trưởng phòng như thế mà có thể không uống R*ợ*u sao? Thật sự hắn rất rất muốn nuốt lời, nhưng giấy trắng mực đen đang nằm trong tay Bùi Minh! Nói lời phải giữ lấy lời? Ai u uy ~~ Tiếu Thiên Vũ ôm đầu, mình như thế nào có thể nói với người khác cơ chứ? Chẳng lẽ lại nói là do bị bạn học uy hiếp là từ nay không bao giờ uống R*ợ*u, nói ra ai tin????
Tiếu Thiên Vũ xụ mặt xuống, như con chó nhỏ đang có chuyện đau buồn, Bùi Minh à, cậu nghĩ đây là nhà trẻ sao, nhà nhà đều cấm R*ợ*u! Trước mắt xuất hiện khuôn mặt tươi cười vì quỷ kế đã được thực hiện của Bùi Minh, đôi mắt thì sáng lấp lánh, chớp chớp, chẳng khác gì tiểu hồ ly, còn có hai chiếc răng nanh trắng bóng, nhọn hoắt lòi ra bên khóe môi.
Đã hai mươi bốn tuổi rồi mà lại cứ như con nít, cũng vì tôi hiền lành nên mới bị cậu chơi đùa như Pu'p bê, aiiii, tương lai, con gái nhà ai mà lấy phải cậu thì đúng là tội cho con nhà người ta! Trong lòng thì thầm mắng Bùi Minh, Tiếu Thiên Vũ bất giác thở dài, đổi tay chống cằm, rồi lại thở dài.
“Trưởng phòng Tiếu, không phải là anh sắp kết hôn chứ? Nếu không thì là ly hôn.” Cô thư kí vẫn luôn ở bên sắp xếp lịch trình công việc cho hắn đang mỉm cười nhìn hắn đầy thần bí.
“Haaả ~~ đừng có đùa! Tôi đang tự hỏi mấy người bị gì vậy? Ở đâu ra một đám người hỏi tôi có phải là sắp kết hôn không, tôi còn chưa có bạn gái thì biết kết hôn với ai đây? Chẳng lẽ trên trán tôi có viết hàng chữ ‘Tôi muốn kết hôn’ à?” Tiếu Thiên Vũ vỗ vỗ trán mình, nàng thư kí cười nghiêng ngã, chòm người sang bàn làm việc của hắn, kéo cằm hắn lại gần, hỏi: “Vậy sao anh cứ như ngươi mất hồn mất vía thế hả? Nhìn dáng vẻ của anh thì biết, là bệnh tương tư ~~”
“Đi đi đi đi! Làm việc đi!” Cũng tại hắn ngày thường quản giáo không nghiêm, khiến cho một đám cấp dưới chẳng biết lớn bé trước sau gì. Tiếu Thiên Vũ phiền não phất tay, nhìn nhật trình trong tay. Họp, kế hoạch công tác đã lên lịch sẵn, mời khách dùng cơm. . . . . .mời khách dùng cơm! Tiếu Thiên Vũ ngồi ôm trán.
“Thiên Vũ, đêm nay chúng ta phải tiếp đãi khách hàng, cậu đấy, làm ơn lấy lại tinh thần cho tôi đi.” Trần Sóc, không biết từ đâu ra, gõ mặt bàn hắn, nhìn hắn đầy tức giận.
Tiếu Thiên Vũ vẻ mặt đau khổ cười làm lành: “Giám đốc à, đêm nay ấy, cái việc ấy ấy. . . . . . Tôi có việc, cậu có thể gọi Tiểu Lưu đi cùng không?”
Nàng thư kí bàn bên lập tức há mắt trợn mồm lên ngó hắn. Trần Sóc cau mày: “Cậu bị gì thế hả! Cậu là trưởng phòng quản lý nghiệp vụ, cậu không đi thì ai đi? Đúng rồi, hai ngày này cậu toàn lấy cớ bệnh tật gì đấy là thế nào? Buổi tối cũng tìm không thấy cậu là làm sao?”
Tiếu Thiên Vũ ừ hử nửa ngày: “Chuyện đó, chuyện đó, tôi. . . . . . kiêng R*ợ*u.” Thanh âm so với tiếng vo ve của muỗi còn nhỏ hơn, Trần Sóc nghe vào tai, cười gập cả lưng, nhìn hắn: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi kiêng R*ợ*u! Từ nay về sau không uống R*ợ*u!” Tiếu Thiên Vũ bằng bất cứ giá nào chụp lấy cái bàn lớn tiếng nói. Trong phòng, mọi người thoáng chốc đều yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào hắn, thấy Tiếu Thiên Vũ cả người đang cố gồng gượng chống đỡ.
“Không phải là cậu vẫn chưa tỉnh ngủ chứ? Nói đùa kiểu gì vậy! Nhanh chóng liên lạc với ông chủ Triệu, buổi tối gặp mặt tại khách sạn.” Trần Sóc nói xong xoay người đi. Tiếu Thiên Vũ dập đầu xuống bàn, thở dài.
***
Trong khách sạn, mọi người ăn uống linh đình, khách mời và người đi (được??) mời đều có giao tình thâm sâu nên cũng chẳng ai khách sáo với ai làm gì, Tiếu Thiên Vũ niềm nở gắp thức ăn cho mọi người, trong khi trước mặt hắn là một ly nước trái cây, khách mời là ông chủ Triệu, người Thiên Tân, rất dứt khoát và thành thật. Ông chỉ tay vào cái ly của Tiếu Thiên Vũ: “Anh bạn trẻ, cậu phải giải thích chuyện này như thế nào đây? Khi nào thì sửa tính thế?”
Tiếu Thiên Vũ nhanh chóng bày ra bộ dáng tươi cười: “Chuyện là như vậy, tôi. . . . . . tôi kiêng R*ợ*u! Không có nguyên nhân gì khác, tự nguyện thôi, hắc hắc, tự nguyện!”
“Cậu đừng nói đùa kiểu này chứ! Cậu kiêng R*ợ*u? Nói cậu bỏ cơm thì tôi còn tin!”
“Tiểu Tiếu, không phải là vì ‘dặn dò’ của bà xã đấy chứ?” Một câu nói bông đùa khiến cả bàn cười vang, Tiếu Thiên Vũ xấu hổ đến mức túa ra cả mồ hôi. Đánh ૮ɦếƭ cũng không được nói thật, bà xã
thì cứ cho là bà xã đi! Ông chủ Lưu ôm vai Tiếu Thiên Vũ, cười nói: “Thiên Vũ, tôi nói cậu nghe chuyện này. Những lời của bà xã không thể không nghe nhưng cũng không phải là nghe hết toàn bộ. Uống R*ợ*u là việc đại sự, phải do cánh đàn ông chúng ta làm chủ!”
Mọi người, mỗi người một câu bồi vào, quyết không buông tha Tiếu Thiên Vũ. Trần Sóc hung hăng đạp hắn một cước dưới bàn, thằng ranh này, đùa kiểu gì vậy? Tiếu Thiên Vũ lau mồ hôi, trường hợp như vậy nếu không bồi R*ợ*u thì chỉ có nước ૮ɦếƭ mà thôi, nhưng nếu uống R*ợ*u vào. . . . . . Trước mắt hắn hiện lên ánh mắt căm ghét của Bùi Minh. Hương R*ợ*u nồng đậm cứ tha hồ mà xọc vô mũi hắn trong khi hình ảnh chính tay hắn kí tên vào thư bảo đảm kia cũng ập đến. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Uống một chút chắc cũng không nhằm nhò gì? Mình không uống nhiều thì sẽ không có chuyện gì ghê gớm cả? Uống xong rồi thì chạy nhanh về nhà, sáng mai coi như cái gì cũng chưa phát sinh, Bùi Bùi sẽ chẳng thể nào biết việc mình vi phạm lời thề! Ha ha ha ha! Cứ như vậy đi! Tiếu Thiên Vũ nhất trí với quyết định này, bưng ly R*ợ*u lên trước mặt. R*ợ*u tinh khiết và thơm lừng tiến vào yết hầu, a ~~ Đã quá!!!!!
Ăn uống linh đình, đêm lạnh R*ợ*u lành, trời đất chứng giám a ~~ Tiếu Thiên Vũ không tính uống nhiều. Và trên thực tế thì hắn uống không nhiều, mà là…quá nhiều. Nhưng đầu óc Tiếu Thiên Vũ vẫn rất thanh tỉnh, phải về nhà! Tuyệt đối không thể đi số 15 chung cư Hạnh phúc! Lảo đảo bước ra khỏi khách sạn, lảo đảo ngoắc một chiếc taxi.
“Tiên sinh, xin hỏi đi đâu?” Tài xế khách khí hỏi. Tiếu Thiên Vũ cố gắng ổn định một chút tinh thần, nhất định phải thanh tỉnh, tuyệt đối không thể đi. . . . . .
“Số 15. . . . . .chung cư. . . . . . Hạnh phúc. . . . . .” Quẹo đầu sang một bên, Tiếu Thiên Vũ rơi vào giấc ngủ.
Gió đêm mang theo hương hoa khiến tâm tình con người vui vẻ, trong bụi hoa, một con chó nhỏ phe phẩy cái đuôi, đông trở mình tây ngóng tìm. Đột nhiên, không biết cái gì từ trên trời giáng xuống, một vật gì đó rơi xuống cách nó không xa. Con chó nhỏ hoảng sợ, ánh mắt như hổ rình mồi trừng suốt nửa ngày, mới phe phẩy cái đuôi chạy lại nơi vừa phát ra tiếng động. Một chiếc bình tinh xảo nằm ngay tại nơi ấy, nắp đậy bị bật ra nằm một bên, dòng chất lỏng không rõ là gì đang chảy tràn ra trên mặt đất, tản mát ra mùi hương kì lạ. Con chó nhỏ mới vừa hít vào liền xoay đầu bỏ đi, trên bề mặt chất lỏng chảy tràn vẫn còn in lại dấu chân be bé.
Không biết qua bao lâu thời gian, xe dừng. “Tiên sinh, đã tới rồi.” Tiếu Thiên Vũ bị lay dậy, mơ mơ màng màng xuống xe. Tiện tay mò khắp người moi ra hết tiền lẻ trả cho tài xế, Tiếu Thiên Vũ lắc lư thân người đi về phía trước, bị gió lạnh thổi tới, men R*ợ*u trong thân cũng vơi đi, người cũng tỉnh táo được một chút. Trong lòng hắn lại âm thầm gào thét, Tiếu Thiên Vũ ngẩn ngơ nhìn tòa nhà trước mặt. Cái gì thế này?? Tòa cao ốc này không phải là quá quen sao? Ánh đèn phát ra từ căn phòng kia còn quen hơn nữa đó! Ủa, mà đó không phải là……nhà-của-Bùi-Minh!
Bước chân Tiếu Thiên Vũ bắt đầu loạn nhịp, không nên không nên àh, mình không thể vô trong đó! Uống R*ợ*u thế nào thì cũng phải giữ được chút lí trí, bộ dáng này mà ló mặt ra trước mắt Bùi Minh thì chỉ có nước ăn ngay nguyên cây gậy bóng chày. Không được! Đằng sau quay!
Bản thân tự đọc khẩu lệnh, Tiếu Thiên Vũ nghĩ muốn đằng sau quay. Nhưng mức cồn quá mức khiến hắn mất đi cân bằng, lập tức ngã nhào ra đất. Tiếu Thiên Vũ té ngã, nhìn thấy đủ các hành tinh, hừ vài tiếng rồi cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Cách hắn không xa, chiếc bình nhỏ màu xanh biếc vẫn đang tiếp tục rỉ nước. Bất quá Tiếu Thiên Vũ không ngửi được mùi hương cổ quái kia, cũng nhìn không thấy từng đợt khí màu trắng ***c đang nhè nhẹ chui vào trong mũi hắn.
Không biết qua bao lâu, Tiếu Thiên Vũ tỉnh lại. Coi lại bản thân, nhớ tới vừa rồi là ngã sấp xuống. Tiếu Thiên Vũ muốn đứng lên, nhưng tứ chi chấm đất đứng giữa trời cũng không có gì thay đổi, cằm cách mặt đất cũng vẫn cao ba tấc. Điều này khiến Tiếu Thiên Vũ có chút bối rối, vấn đề hình như hơi bị nghiêm trọng thì phải. Tốt xấu gì cũng là hình mẫu đàn ông áo vest giày da, đêm hôm khuya khoắc nằm ở trước cửa nhà người ta thì không có hình tượng cho lắm, nào, mau đứng lên nào.
Tay chân cùng dụng sức, rõ ràng cảm thấy bản thân đã đứng lên, nhưng dù thế nào vẫn thấy mặt đất gần rất gần! Nhìn cái gì cũng đều ngẩng đầu mà nhìn, còn cả người thì nhột gần ૮ɦếƭ. Tiếu Thiên Vũ sốt ruột, dùng sức đi về phía trước hai bước, thiếu chút nữa bị một đống đồ vật này nọ làm té, cúi đầu nhìn kỹ, là một đống quần áo đàn ông, còn có cả giày da và thắt lưng nữa. Nhìn lại lần nữa, ủa, ủa, ủa, đây không phải là mấy thứ trên người hắn sao? Tiếu Thiên Vũ đổ mồ hôi, đừng nói là hắn *** áo, cong ௱ô** trần lên nằm ở ngoài đường nha?
.
.
.
.
.
Hay là nói. . . . . . Thật sự ứng với lời nói? Tiếu Thiên Vũ dùng sức lắc lắc đầu, đây là ảo giác, đây là ảo giác, đây là ảo giác. . . . . .
Chính là do R*ợ*u làm loạn trí a, Tiếu Thiên Vũ dùng sức tiếp tục lắc đầu, hít sâu một hơi cúi đầu nhìn chính mình, bốn cái cẳng chân bé bé đầy lông nằm ngay dưới cằm. Nâng tay, hai chân trước liền động động, đá đá chân, hai chân sau liền run run. Cúi đầu lần nữa, mơ hồ thấy đằng sau ௱ô** có một cái đuôi cũng be bé. Tim lập tức đập nhanh gấp bốn lần bình thường, Tiếu Thiên Vũ bực bội, chuyển mắt nhìn chung quanh nửa ngày cái gì cũng không có, xác nhận bốn chân động vật này rất có thể là của hắn sau này, Tiếu Thiên Vũ hoàn toàn té xỉu.
***
Bùi Minh ôm gối ngồi trên sô-pha xem TV, tiết mục TV nhàm chán làm cậu ngáp liên tục. Hôm nay đem giao nộp bản thảo đổi lấy vài ngày thoải mái vô ưu vô lự. Lên mạng chat chit, nằm phơi nắng, ngồi trên so-pha ăn bổng ngô xem tiết mục nghệ thuật tổng hợp.
Đây mới là những ngày mà con người ta sống a! Bùi Minh nhẹ nhõm thở ra, quan trọng là ….. từ ngày ký kết lệnh kiêng R*ợ*u, con ma men phiền phức kia không nửa đêm chạy đến làm phiền nữa!! Thông minh thật! Bùi Minh lại tự bội phục trí thông minh của cậu.
Cửa nhẹ nhàng bị gõ nhẹ, Bùi Minh hoảng sợ. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn, mười một giờ. Thằng trời đánh nào dám nhậu xỉn rồi chạy lại đây phá! Tiếu Thiên Vũ khốn kiếp! Cơn giận bùng lên tới tận đỉnh đầu, Bùi Minh ném gối ra đằng sau, vơ lấy cây gậy bóng chày cạnh cửa. Bùi Minh không biết chơi bóng chày, cây gậy này là do Tiếu Thiên Vũ mang đến. Kèm theo cây thước bảng này còn có S***g cao su loại lớn, theo giọng điệu mà Tiếu Thiên Vũ nói lúc đó thì là: “một thân một mình ở nhà ít nhất cũng phải có vài công cụ phòng thân chứ!” Đúng là nhiều chuyện mà! Cái tính nóng nảy này của tôi cũng một phần là nhờ cậu mà thành đấy! Hôm nay cậu biết tay tôi!
Bùi Minh phun vào lòng bàn tay một ngụm nước bọt, chà chà, Tiếu Thiên Vũ, hôm nay, ngay tại giờ phút này, tôi sẽ cho cậu ném thử mùi vị của cây gậy này!!!!!!!!!
Cửa bị đẩy ra một chút, Bùi Minh cũng không thấy ai cả. Nhìn từ trên xuống dưới, Bùi Minh từ biểu tình phẫn nộ chuyển sang kinh ngạc rồi nhanh chóng hóa thành vui mừng trìu mến, ném cây gậy trong tay đi, ngồi xổm xuống: “Ô oa ~~ bảo bối a! Mi từ đâu tới đây vậy?”
Vươn tay ôm lấy con chó nhỏ đang ủ rũ ngay cửa, Bùi Minh mừng rỡ. Từ nhỏ cậu đã rất thích chó, mèo, phàm là động vật nào có lông thì cậu đều thích. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học đến nay cậu vẫn không có cơ hội nuôi một con chó nào cả, hiện tại thấy một con chó con béo ù lông trắng như tuyết thế này, Bùi Minh rất chi là hân hoan!
“Ngoan ngoãn ~~ bảo bối ~~” đem con chó nhỏ ôm vào trong ***, yêu thích không ngừng vuốt ve, Bùi Minh dù vui thế nào nhưng cũng có chút lo lắng. Con chó xinh đẹp như vậy sao lại bị lạc? Là chó nhà người ta, … không …nếu như đã chạy đến đây rồi thì không phải là ý trời sao? Ông trời muốn cho mình có một con chó!? Mặc kệ, trước ôm một cái rồi nói sau!
Ôm con chó nhỏ vào trong phòng, Bùi Minh đem con chó đặt trên sô pha, một bên thuận tay mà vuốt ve lông nó, một bên cùng nó nói chuyện: “Ngoan nhé, mi chạy tới đây hả? Có đói bụng không? Khát không? Vậy mi về sau ở chỗ này được không? Ta sẽ chăm sóc cho mi thật tốt. Từ hôm nay trở đi, ta chính là anh trai mi. . . . . . Không, ta là ba ba mi!” Bùi Minh rạo rực tuyên bố quyền sở hữu của mình. Không có bạn gái, không kết hôn thì đã sao? Có ‘đứa con’ này là tốt rồi!
Tiếu Thiên Vũ đang lúc thần trí hỗn loạn cực độ, đứng trên bờ vực bi thương trầm trọng, khi thấy Bùi Minh mở cửa bước ra, đã vô cùng mững rỡ nhưng sau khi “bị” âu yếm nồng nàn như thế vẫn chưa có phản ứng gì. Nhưng nghe thấy một câu này Tiếu Thiên Vũ lập tức phục hồi tinh thần lại, sự tình này dính dáng rất mật thiết tới tôn nghiêm của hắn! Bùi Minh so với hắn còn nhỏ hơn tám tháng mà đòi là ba ba hắn!
Ánh mắt đen láy thẳng ngoắc nhìn chằm chằm Bùi Minh, nói một cách đầy rõ ràng: “Tôi là ông chú của cậu.”
Nghe miệng chó rành mạch nhổ ra tiếng người, Bùi Minh trợn tròng hai mắt, lọt từ trên ghế xuống té cái rầm.
“Bùi Minh! Bùi Minh! Tỉnh a, cậu tỉnh a!” Tiếu Thiên Vũ sợ hãi, giãy dụa, nghĩ muốn đứng lên. Nhưng hắn bây giờ vẫn chưa nhận thức đầy đủ được hiện trạng của bản thân, mới vừa bước xuống một chân thì đã lăn từ trên sô-pha xuống. Sau cú ngã lộn tùng phèo, Tiếu Thiên Vũ cố gắng đứng lên, cố gắng không phát ra *** đau, tiến đến trước mặt Bùi Minh, cào cào mấy đường. Bùi Minh vẫn không nhúc nhích, bị dọa đến ngất đi luôn rồi.
Tiếu Thiên Vũ chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày gặp phải tình cảnh thế này, cho nên hết thảy kiến thức cấp cứu đều quên sạch sành sanh. Kỳ thật kiến thức cấp cứu của hắn không phải là thứ bỏ. Nhìn Bùi Minh ngưỡng mặt lên trời ngã lăn ra đất, gấp đến độ ở trước mặt gọi tới gọi lui. Chuyện của bản thân còn giải quyết không xong chứ đừng nói tới là lo thêm cho một mạng người.
“Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh! Tôi dù có ra sao thì cậu cũng đừng thương tâm như thế chứ!”
Trong giây lát nhớ tới một việc, người bị bất tỉnh có thể dùng nước lạnh tạt vào mặt là tỉnh dậy ngay. Tiếu Thiên Vũ lập tức liền chạy vô phòng bếp. Nhưng vòi nước ở trên bàn, ít nhất cũng cao một thước. Tình trạng t
rước mắt, con chó nhỏ Tiếu Thiên Vũ vô luận cào cấu như thế nào cũng vô ích. Cấu cào không được thì không được, chó thì có biện pháp của chó. Tiếu Thiên Vũ nhìn ra ban công thấy một cái ghế nhỏ, liền dùng đầu mà đẩy nó vào phòng bếp. Dù sao hắn cũng không có thói quen dùng miệng tha đồ vật này nọ. Từ dưới đất, phóng lên ghế rồi lại vất vả bò lên bàn, Tiếu Thiên Vũ khổ sở lắm mới ngậm được trong mồm một ngụm nước. Vui vẻ chạy lại bên cạnh Bùi Minh phun nước lên mặt cậu.
Thực không đơn giản tí nào! Bùi Minh tỉnh lại. Vừa mở mắt liền nhìn thấy chó, so với thấy sói còn sợ hãi hơn! Lùi người vào trong góc tường, lấp bấp nói : “Mi mi mi mi ~~ mi rốt cuộc là quái vật phương nào? Sao mi có thể nói chuyện?”
Tiếu Thiên Vũ tức giận, ai là quái vật hả? Lớn như vậy rồi, ngoại trừ bà mẹ già, suốt ngày ca cẩm việc hắn không lấy vợ, cho bà đứa cháu bồng chơi, mắng hắn là phế vật ra thì đi đến đâu, bất kể nam nữ già trẻ gì đều bảo hắn thật đẹp trai! Đi ở trên đường, người quay đầu lại nhìn hắn, nếu không phải là trăm phần trăm thì cũng là tám mươi. Ngồi trên bàn đàm phán, đối diện đối thủ, ánh mắt tràn đầy tự tin! Hơn nữa miệng lưỡi lưu loát khôi hài, Tiếu Thiên Vũ hắn là Đại tướng quân công phá người khác trên bàn đàm phán! Ngay cả Trần Sóc cũng phải đặc biệt chăm sóc hắn.
Vậy mà ngay lúc này đây, hắn lại bị gọi là quái vật. Một người đàng hoàng lại biến thành một con chó, một con chó biết nói tiếng người. Ngay cả người bạn tốt nhất cũng không nhận ra hắn, coi hắn là quái vật. Tiếu Thiên Vũ đột nhiên cảm thấy nhân sinh u ám, trong đầu khổ sở thầm nghĩ muốn rơi nước mắt. Chán nản cúi đầu, ngay cả tinh thần nói chuyện cũng không có.
Bùi Minh cào cào tóc, vẻ mặt có điểm hốt hoảng. Vừa rồi rốt cuộc là như thế nào? Con chó nhỏ trước mặt u thương cúi đầu, rất đáng thương. Nhìn thế nào cũng là một con chó nhỏ bình thường, như thế nào có thể nói chuyện! Vừa rồi có phải hay không mình bị mộng du? Có lẽ là mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, xuất hiện ảo giác cũng không chừng. Chính là a, làm gì có con chó nào biết nói tiếng người? Vừa rồi thái độ của cậu nhất định là dọa nó.
“Ngoan ngoãn ~~ thực xin lỗi a! Ta vừa rồi nghĩ mi có thể nói. Làm ta sợ muốn ૮ɦếƭ, thực xin lỗi thực xin lỗi, đến cho ba ba ôm một cái!” Bùi Minh ngồi trên sàn nhà, vươn tay muốn ôm lấy Tiếu Thiên Vũ.
“Tránh xa tôi một chút! Tôi hiện tại không có tâm tư làm Pu'p bê cho cậu chơi!” Tiếu Thiên Vũ ảo não nói, thái độ của Bùi Minh khiến lòng hắn vô cùng khổ sở. Nào là bảo bối, nào là ngoan ngoãn, nào là đến đây cho ôm một cái~~~ Sao trước đây khi tôi còn là người thì cậu không chịu làm như thế hả?
“Oa!” Bùi Minh quát to một tiếng lập tức dán người lên tường, hai tay ôm chặt *** trái, linh hồn sắp nhảy ra khỏi ***g ***. Nó – nói – chuyện! Không phải ảo giác! Nó thật sự nói chuyện! Hơn nữa thanh âm này nghe. . . . . . Như thế nào lại quen tai như vậy a! Tiếu Thiên Vũ. . . . . . Không có khả năng! Bùi Minh cảm thấy có lẽ tai cậu có vấn đề nghiêm trọng gì đấy, này tuyệt đối không phải thật sự!
“Đi ngủ thôi! Ngủ một giấc ngon! Mai dậy thì sẽ tốt đẹp hết thôi!” Bùi Minh thì thào tự nói, chống tay xuống sàn, quay lưng vào phòng ngủ.
Tiếu Thiên Vũ chạy nhanh đến, ngẩn đầu lên: “Bùi Minh! Cậu đi ngủ, còn tôi thì phải thế nào? Cậu nhẫn tâm mặc kệ tôi!”
Chân Bùi Minh mềm nhũn, ngồi xuống đất. Nhìn con chó nhỏ trước mặt, Bùi Minh nơm nớp lo sợ hỏi: “Mi rốt cuộc là thứ gì vậy?”
“Gì chứ, tôi không phải là thứ gì! Không đúng, tôi là thứ gì, tôi tôi tôi. . . . . . Tôi là Tiếu Thiên Vũ!” Tiếu Thiên Vũ gấp đến độ nhảy loạn xạ trên sàn nhà, cuối cùng cũng nói ra!
“Tiếu Thiên Vũ. . . . . . Mi thật là Tiếu Thiên Vũ?” Bùi Minh ngờ vực hỏi: “Vậy Tiếu Thiên Vũ kia đâu? Hắn ở đâu!”
Tiếu Thiên Vũ cúi đầu: “Tôi cũng muốn biết a! Tôi chạy đến đây, xuống xe thì bị té ngã nằm sắp trên đất. Lúc tỉnh lại thì thành như vậy, quần áo của tôi còn ở ngoài kia kìa!”
Bùi Minh bán tín bán nghi đứng lên, mở cửa ra. Quả nhiên có một đống lùng nhùng gì đấy nằm trước cửa, một bộ quần áo và đôi giày da. Bùi Minh đi tới, xem xét kĩ lưỡng, đúng vậy, chính là của tên kia. Tựa hồ còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Tiếu Thiên Vũ, cầm đồ đạc cá nhân của người ta trong tay, bất giác Bùi Minh rơi nước mắt. Tuy rằng tên kia mê uống R*ợ*u là chuyện xấu, nhưng mỗi khi cậu cô đơn thì hắn chính là người đầu tiên cậu nghĩ tới. Thân thể cậu không thoải mái là hắn chạy ngay đến nhà cậu chăm nom, trong nhà có chuyện gì đều là do hắn sang giúp đỡ. Nửa đêm chạy tới nhà cũng không phải là chuyện làm cậu chán ghét, ít nhất trong một đêm dông tố, tiếng đập cửa của hắn trở nên đặc biệt ấm áp. Nhưng hiện tại hắn ở đâu!
“Thiên Vũ ~~~” Bùi Minh cầm quần áo bày ra tư thế khóc lóc, con chó nhỏ ở phía sau cắn áo cậu, dùng sức túm: “Tôi chưa ૮ɦếƭ đâu! Cậu khóc cái gì mà khóc a!”
“Mi đừng quản ta thương tâm mà! Thiên Vũ ~~~”
“. . . . . . Cậu cho tôi vào nhà đã!”
Ôm quần áo Tiếu Thiên Vũ trở lại trong phòng, Bùi Minh chậm rãi bình tĩnh lại, tự hỏi hiện trạng trước mắt. Một người một cẩu mặt đối mặt ngồi xuống, bắt đầu công tác đòi lại thân phận.
“Mi năm nay bao nhiêu tuổi? Chiều cao, cân nặng, cầm tinh con gì và vân vân?” Bùi Minh nhìn tiểu bạch cẩu, thầm nghĩ bộ dáng hiện giờ của cậu mà cho người ta thấy, xem chừng là sẽ bị mang vô bệnh viện tâm thần.
“Mấy cái đó không phải cậu đã đã biết rành hết rồi sao? Hai mươi bốn tuổi, lớn hơn cậu 8 tháng; cầm tinh con chó, tôi là đại cẩu cậu là tiểu cẩu.” Tiếu Thiên Vũ tức giận nói.
“Mi mới là tiểu cẩu! Mi là chó! Mi là chó!” Bùi Minh trừng mắt cãi lại.
“Nói chuyện chú ý dùm chút nha! Ai là chó! Tôi chính là một … không … , kia cái gì . . . . . . Con mẹ nó, tôi sao lại thành thế này a? Buổi tối tôi còn đàng hoàng là người, không lâu sau thì là như vậy!”
Con chó nhỏ màu trắng đáng yêu, nhưng thanh âm phát ra lại là của một ông chú. Nếu nhắm mắt lại, ai cũng không tin thanh âm này là từ miệng nó mà ra.
“Mi thật sự là Tiếu Thiên Vũ. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Bùi Minh trầm mặc, cuối cùng cũng hiểu được, đây là thật sự.
Sau tình trạng hỗn loạn, màn hình TV phát ra ánh sáng mờ nhạt rọi lên tường bóng của hai người vô cùng mệt mỏi. Không, là một người một cẩu, đều đang chống tay buồn bực.
***
Dưới ánh trăng, trong rừng cây u tối, một thiếu niên cao lớn xinh đẹp tuyệt trần gấp rút thở mạnh. Một thân cẩm bào hoa mỹ, Pu'i tóc đen mượt được kim quan (mão vàng) bó chặt, hàng dây lụa dài rực rỡ buông xuống đầu vai. Nếu trong rừng cây này có máy chụp ảnh cùng kính phản quang, thiếu niên trên cơ bản có thể nói là siêu cấp thần tượng đang diễn kịch cổ trang. Sau đó bị một đám fan cuồng nhiệt vây quanh. Nhưng tại rừng cây trống rỗng thế này, thiếu niên cả người lộ ra một tầng ánh sáng quang mang màu bạc có điểm quỷ dị.
Thiếu niên đứng ở giữa rừng cây, nắm chặt hai tay vừa muốn khóc lại vừa không dám lớn tiếng khóc, bảo bối đã đánh mất! Quan trọng là không biết nó đang ở đâu, tìm hơn nửa đêm, trời cũng sắp sáng, một chút manh mối đều không có! Như thế nào trở về ăn nói với sư tổ a? Lục ngọc bình bảo bối của ta! [Phù li hoán hình thủy] của ta, ngươi rốt cuộc là đang ở đâu? Đây chính là thứ được sư tổ dùng xích kim đan vô cùng quý báu trao đổi với Giao Trì tiên nữ! Nó còn đang chờ phối dược! Nếu biết ta đánh mất [Phù li hoán hình thủy], còn không nhanh chóng mà quăng ta và trong nồi dược sao! Ai ô ô ~~~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc