Tôi Ghét Thần Tượng - Chương 04

Tác giả: Mysweetlovelyday

_Chị cứ vào nhà trước đi để em trả tiền cho anh chàng này đã….!!
Thu nghe lời của Thanh, nó lê cái va ly theo sau và bước vào nhà.
Thanh nói với anh chàng tắc xi.
_Tôi phải trả anh bao nhiêu tiền….??
Anh ta cười cười bảo Thanh.
_Anh không cần tiền của em vì em sửa xe cho anh coi như là hòa….!!
Thanh lắc đầu, nó không bao giờ nhầm lẫn giữa việc phải trả nợ và làm ơn cho người khác, nợ là nợ, ơn là ơn không thể hòa với nhau được.
Nó tự xem số tiền mà mình phải trả rồi đưa cho anh ta. Thanh ép.
_Anh cầm lấy đi vì dù sao anh còn phải báo cáo với công ty của anh nữa….!!
Anh ta còn chưa kịp nói gì, Thanh liền để tiền trên nóc xe của anh ta. Thanh đi vào cổng, và tiện thể khóa luôn cổng. Thanh đi luôn và không quay đầu lại.
Anh chàng tắc xi còn đừng ngơ ngẩn ở đấy, Thanh là cô gái đầu tiên cho anh chàng cảm giác lạ lùng và hồi hộp, anh nghĩ mình phải tìm cách để tiếp cận con nhỏ.
Nhìn số tiền mà con nhỏ để lại, anh thở dài rồi cầm lấy và phóng xe đi.
Anh chàng vừa rời khỏi thì chiếc xe của ông Hoàng về đến nơi.
Cô Lý bước xuống mở cổng rồi cả hai anh em đi vào nhà.
Tối hôm đó là buổi tối vui vẻ nhất vì đông đủ thành viên quây quần trong một mâm cơm. Họ nói chuyện với nhau về đủ thứ chuyện. Thu bị bố mẹ và cô Lý, hỏi hết chuyện này đến chuyện kia. Thu phải cố vận dụng trí não của mình ra để trả lời mọi câu hỏi của mọi thành viên trong gia đình.
Phải đến hơn mười giờ mọi người mới tha cho Thu đi ngủ, nó bước về phòng của mình nhưng không tài nào ngủ được. Thu nghĩ mình mà không nói chuyện này cho Thanh biết thì mình không ăn ngủ được mất, thôi thì nên hỏi ý kiến của nó về đề nghị kia cho xong, nó đồng ý giúp mình hay không thì cũng nên biết bây giờ, mình không thể chịu đựng hơn được nữa rồi.
Thu liền bước xuống giường, khép cái cửa của phòng mình lại. Thu gõ cửa phòng của Thanh ở bên cạnh.
Thu và Thanh nằm ở trên giường, Thanh ôm lấy Thu và hỏi.
_Chị có chuyện gì hay sao mà từ lúc về tới nhà tới giờ em thấy chị hay thở dài lắm…??
Thu buồn buồn hỏi Thanh.
_Em có thể giúp cho chị chuyện này được không…??
Thanh cười cười bảo.
_Chị cứ nói đi, nếu có thể giúp, em sẽ cố hết sức….!!
Thu nằm nghiêng và nhìn thẳng vào mắt của Thanh.
_Em có thể sang bên kia học thay cho chị không…??
Thanh vì vẫn chưa nghe rõ câu hỏi của Thu nên nó bảo.
_Em không hiểu chị đang nói gì, chị có thể nhắc lại câu hỏi được không…??
Thu chán nản nói.
_Chị hỏi là em có thể thay chị sang bên kia học không…??
Thanh liền bật ngay dậy, nó kinh ngạc nhìn chị của mình, sao chị ấy lại có cái ý tưởng điên rồ ấy chứ.
_Chị có bị làm sao không, chị biết thừa là em không muốn xa gia đình mà, nếu em muốn đi em đã đi du học với chị từ lâu rồi…!!
Thu rơm rớm nước mắt, lần này nó không còn dấu được mình nữa. Thu khóc nấc lên, nó bảo Thanh.
_Em mà không giúp chị có khi chị sẽ ૮ɦếƭ vì tự sát cũng nên….!!
Thanh kinh hoàng, nó chẳng hiểu gì cả, Thanh gấp gáp hỏi.
_Chị nói cho em biết đi có phải đã có chuyện gì xảy ra đúng không…??
Thu liền kể cho Thanh nghe tình hình của nó bây giờ. Thanh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nó cứ tưởng là chị nó phải hạnh phúc và sung sướng lắm không ngờ chị nó lại sống như địa ngục ở cái trường ấy.
Thanh bực cả mình và hận cái bọn kia nó bảo chị gái của mình.
_Sao chị không chuyển về đây mà học, chị còn muốn ở bên ấy làm gì…??
Thu cười khổ bảo em gái.
_Em cũng biết rồi, chị không muốn bố mẹ và cô biết chuyện này. Chị không muốn họ lo lắng và thất vọng về chị, nên hãy làm ơn mà giúp chị….!!
Thanh chán nản nói.
_Không dễ dàng như chị nói đâu, vì tính cách của hai chúng ta quá khác nhau, em không thể nào hiền lành như chị và chị cũng không thể nào nghịch ngợm và đanh đá như em…!!
Thu trấn an Thanh.
_Em yên tâm đi vì coi như đây là một cách thử nghiệm và thay đổi môi trường sống…..!!
Thanh nằm xuống, nó ghét phải xa quê hương và bạn bè của nó lắm, nhưng nếu nó không giúp chị Thu, lỡ chị ấy tự sát thật thì sao.
Thanh nghĩ hay là mình đồng ý đi cho rồi, mình cũng muốn sang đó du lịch và cũng muốn tìm hiểu cuộc sống ở bên đó như thế nào. Nếu như cảm thấy bức bối quá mình có thể bảo chị ấy thay đổi lại hay nói cho bố mẹ biết cơ mà.
Nghĩ như thế nó liền bảo chị của mình.
_Được rồi em đồng ý, nhưng chị có đảm bảo là qua mặt được cả nhà hay không…???
Thu nghe Thanh đồng ý giúp mình, nó sung sướng quá.
_Em đừng lo, mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp và suôn sẻ mà…!!
Thu liền nói cho Thanh nghe hết về những thứ mà nó cần phải biết khi sang bên đó học và đặc điểm của từng đứa bạn mà Thu quen và không quen.
Hai đứa nói chuyện với nhau đến sáng rồi lăn ra ngủ. Bố mẹ và cô Lý không hay và cũng không biết về cái âm mưu này, họ cứ tưởng Thu và Thanh vẫn bình thường như mọi khi.
Sáng sớm hai chị em rủ nhau đi mua sắm, Thu cần mua vài thứ ình. Vì hai chị em đổi cuộc sống cho nhau nên từ phong cách ăn mặc và sở thích cũng phải cố mà bắt chước.
Thanh cảm thấy rất hứng thú với trò chơi này, nó là thế được khám phá những cái mới hay thay đổi mình làm cho tinh thần của nó thoải mái và pha chút háo hức, tò mò.
Bố mẹ và cô Lý vẫn đến đài truyền hình để làm việc bình thường. Trường và ban nhạc vì phải quay quảng cáo và đóng phim nên họ ở luôn tại đó không về lại công ty.
Một tuần trôi qua, Thu xin phép bố mẹ được bay sang bên kia để tiếp tục đi học. Bố mẹ và cô Lý kinh ngạc vì con nhỏ mới sang đây được ít bữa lại đi ngay là sao.
Ông Hoàng hỏi Thu.
_Sao con vội vàng thế ít nhất thì cũng phải nửa tháng nữa rồi đi chứ…??
Thu lấp ***.
_Bố mẹ thông cảm, cũng sắp đến mùa thi rồi nên con cần phải tập trung vào việc học…!!
Cô Lý nghi ngờ hỏi.
_Cháu có chuyện gì dấu cô đúng không…??/
Thanh cười cười đáp thay cho chị.
_Không có gì đâu, chỉ là chị ấy cần phải học thôi….!!
Bà Nhung – mẹ của hai đứa, nhìn Thu bà nói.
_Khó khăn lắm con mới về được nhà sao không ở chơi thêm ít bữa mà phải đi ngay thế hả con…???
Thu cười khổ bảo cả nhà.
_Mọi người hãy hiểu cho con, thật tình con muốn ở chơi thêm nhưng việc học của con quan trọng hơn, hôm qua con bạn của con có gọi điện sang đây, nó bảo trường con mới mở thêm một khóa học mới, con sợ mình mà không sang đó học thì sẽ bị thua kém các bạn khác mất….!!
Cả nhà nghe hai đứa thuyết phục một hồi đành gật đầu cho Thu đi. Thu và Thanh khẽ nháy mắt với nhau một cái.
Ra đến sân bay, cả hai đứa đều nói là cần đi vệ sinh. Thanh và Thu thay đổi quần áo và vấn tóc làm sao cho giống nhau rồi ôm lấy nhau mà cười và chúc nhau may mắn.
Bố mẹ và cô Lý tuy sống và nuôi dưỡng hai đứa từ nhỏ nhưng cũng khó để phân biệt hai đứa nếu chúng nó ăn mặc giống nhau và cả hai cùng không nói gì.
Thanh cầm vé máy bay và những thứ khác, nó vẫy tay chào mọi người, sau khi ôm hôn họ.
Thanh hơi sợ cho cái quyết định điên khùng của mình, nhưng nó đành nhắm mắt làm ngơ để bước đi.
Thu nhìn theo mà mắt nhòa lệ, nó đang lo lắng cho cô em. Nếu Thanh mà xảy ra chuyện gì nó sẽ ăn năn cả đời mất.
Mọi người kinh ngạc nhìn Thu mà cứ tưởng là Thanh, sao con bé này hôm nay mau nước mắt thế nhỉ.
Tuy cảm thấy lạ nhưng họ lại nghĩ chỉ vì tình cảm của chúng nó sâu sắc quá thôi.
Bốn người chờ đến khi máy bay cất cánh mới chịu trở về nhà. Cô Lý nhìn Thu hỏi.
_Cháu hôm nay sao lạ thế, nhìn cháu cứ xử và hành động giống hệt Thu…!!
Thu giật mình, nó cố cười và ăn nói như Thanh. Thu khẽ đánh cho cô Lý một cái vào người và nói.
_Cô xem cháu gái của cô là ai nào, cháu mà buồn à, chỉ là chị ấy đi đột ngột quá làm cho cháu hơi trống vắng thôi….!!
Cô Lý yên tâm không hỏi han gì nữa, vì cái tính cách này thì chỉ có con bé Thanh mới có.
Thu thờ phào nhẹ nhõm vì cô Lý không còn nhòm ngó nó nữa, suýt chút nữa là lộ rồi. Thu tự nhủ sẽ không dám ngồi trầm tư nữa mà phải hiếu động như Thanh.
Thanh vừa đặt chân xuống sân bay, nó đã không chịu đựng nổi không khí nóng bức và xô bồ ở đây rồi.
Thanh bắt đầu thấy hối hận cho hành động bồng bột và ngu dại của mình, nó đang lưỡng lự giữa việc đi hay là ở.
Thanh đứng ở giữa lối đi, nó nhắm mặt lại để lấy bình tĩnh và tinh thần để tiếp bước đi.
Mọi người ở đâu chạy bu lại một anh chàng vừa bước qua cánh cửa kiểm soát của sân bay, họ hò hét và reo tên của anh ta.
Thanh nhìn cái cảnh này mà ngán ngẩm, lại thêm cái bọn fan ngu ngốc nữa, ở đâu cũng thế, thật là mệt hết sức, thôi thì đi cho rồi.
Thanh đứng gần anh chàng kia quá, mà người càng ngày càng chen vào đông, Thanh không tài nào thoát ra nổi. Thanh bực cả mình, muốn hét to lên và bảo cái bọn fan này dẹp đường cho nó đi.
Mấy anh chàng vệ sĩ liền đứng ngăn mọi người không được đứng quá gần anh ta vì họ sợ trong số những fan hậm mộ này sẽ có người hành động quá khích sẽ làm cho anh ta bị thương.
Anh ta mỉm cười và cho chữ ký từng người mà anh ta đi qua, mặc dù không thích anh ta cũng cầm lấy quà mà fan hâm mộ muốn tặng.
Thanh thì chẳng có gì ngoài con thú mèo con mà nó thích ở trên tay. Anh chàng kia tưởng nó cũng là fan hâm mộ của mình nên cầm luôn.
Thanh tức quá sao anh ta dám lấy đồ của nó chứ, mặc xác anh ta là thần tượng của ai nhưng với nó anh ta chẳng là gì cả.
Thanh liền gọi giật lại.
_Này anh kia, trả lại đồ cho tôi đây….!!
Anh ta giật mình quay lại. Thanh bước đến và giật luôn con mèo con bằng bông của mình.
Thanh lẩm bẩm.
_Không phải đồ của mình thì từ sau đừng có lấy….!!
Thanh bỏ đi luôn, mặc kệ những ánh mắt kinh ngạc nhìn nó. Họ không thể nào tin được, họ phải xếp hàng và chờ thần tượng của mình mấy tiếng đồng hồ mới được gặp anh ta thế mà con nhỏ kia được anh ta lấy đồ của mình lại giật luôn lấy là sao.
Nhưng kinh ngạc nhất vẫn là anh chàng ca sĩ và diễn viên kia, đây là lần đầu tiên trong đời của anh bị một con nhỏ chơi trò chơi kiểu này.
Anh lạnh lùng bảo hai anh chàng vệ sĩ của mình.
_Chúng ta đi thôi….!!
Cả ba nối gót nhau bước đi trong tiếng reo hò của những fan hâm mộ cuồng nhiệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc