Tôi đã nói rồi, tôi là con gái! – Chương 60

Tác giả: yeuanhdendaikho

Trên tầng, một bóng người đang nép bên khung cửa sổ nhìn xuống, nói:
- Chúng ta có thêm 1 vị khách rồi………
Nó muốn giải quyết vụ này và củng cố lại hội luôn thể để không phải lo sợ về thế lực của tổ chức S. Nhưng hiện tại nó chỉ có một mình……….
Trong nhà có một ổ bạc đang ngồi reo hò ầm ĩ, vừa thấy nó đặt chân vào thì tất cả ngưng bặt. Nó liếc xung quanh. Ở đây có chừng bảy, tám thằng, đứa nào cũng đặt bên mình 1 loại VK, nhìn nó với ánh mắt khó đoán. Nó hơi nheo mắt nhìn thằng mặc áo ba lỗ đen đang ngồi ***, trông có vẻ “máu mặt” nhất ở đây. Y nhìn lại nó với nửa con mắt, rít một hơi thuốc rồi nhả ra từ từ.
Nó nẵm chặt hơn khúc đoản côn, khẽ nhếch miệng lên 1 chút. Hắn gõ nhẹ lên *** làm tàn thuốc rơi xuống. Trong khoảnh khắc đó, mọi vật như một cuốn băng tua chậm, khi mẩu tàn thuốc vừa chạm đến sàn nhà, bọn chúng cùng xông lên, vừa hét vừa lăm lăm cầm gậy cầm dao để đánh nó. Nó mỉm cười lắc nhẹ đầu 1 cái, bọn này muốn ૮ɦếƭ sớm rồi………
Lướt nhẹ lách qua 1 thằng, chặt vào cổ, đỡ dao của thằng thứ hai, rồi nhanh chóng cho thằng thứ ba 1 đạp, nó xông vào ngay giữa vòng vây của địch. Bọn chúng xoay quanh nó 1 cách chậm rãi, từng thằng đấu mắt với nó. Rồi tên áo ba lỗ đen gào lên, giơ gậy đập nó, bọn kia cũng vừa gào vừa lao vào. Nó dùng chân đạp về sau 1 cái khiến y ngã xuống rồi nhanh chóng vừa đỡ vừa đánh lại cả bọn, với những tư thế rất đẹp mắt nhưng cũng vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ.
Chỉ 5, 6 phút sau, trong số đó đã chẳng còn thằng nào ngóc cổ dậy được nữa. Người nó dính lấm tấm máu của bọn chúng bắn sang. Nếu chúng không dùng dao thì chắc cũng không bị te tua đến mức này đâu. Mà máu………. lại khiến nó hăng hơn.
Chiếc camera thu lại hình ảnh của nó và chiếu lên 1 cái tivi to treo trên tường. Tùng nhếch mép cười:
- Các người biết rõ cậu ấy là ai mà……..
Y khẽ vuốt cằm, cười khẩy:
- Chưa đến hồi gay cấn mà, phải không?
- ……
Tùng lườm 2 tên đó 1 cái. Cậu luôn tin tưởng vào nó mà. Cũng may là nó hiểu được cái kí hiệu đó và nhớ được mật mã nên mới tới nhanh thế. Hôm qua đã xảy ra 1 cuộc biến động lớn mà nó không có ở đó…….
Chợt y thoáng ngạc nhiên khi thấy nó cứ nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt nó càng lúc càng gần cái camera. Nó hừ 1 cái rồi……….. màn hình camera tắt phụp. Y bật cười:
- Ha ha, cậu ta vui tính thật!
Tùng khó chịu trước cái điệu cười của y. Từ trước đã không thoải mái lắm, giờ lại thấy ghét. Y muốn chiếm Dark Moon ư, hừ……. Nhưng điều đáng nói hơn là cái gã đang đứng nhìn chằm chằm vào màn hình tivi đã tắt, cậu ta……. thật không ngờ!
Nó bước lên tầng hai, một toán người chừng hơn chục thằng to cao, khác hẳn bọn khi nãy đứng chặn lại. Phía sau, không hiểu từ đâu, có tới mấy chục thằng ùn ùn kéo tới, dồn nó ở giữa cầu thang. Nó kẹt ở giữa , phía trên thì toàn những thằng khó gặm, phía dưới là một “đàn” lâu la đông đảo. Tiến thoái lưỡng nan, nó đành bặm môi đánh lên, vì dù sao nó cũng phải lên trên đó.
Dùng côn đập lia lịa về phía bọn chúng và tránh đòn từ cả 2 phía, nó kéo được một thằng phía trên xô xuống dưới để chặn đường đám lâu la rồi tiếp tục đánh. Chợt một nắm đấm nhắm thẳng vào mặt nó làm nó hơi lảo đảo và bị đập 1 gậy vào lưng, nhưng nhanh chóng vừa dùng côn vừa dùng tay chân loạn xạ 1 lúc, cộng thêm với việc xô dần dần bọn ở trên xuống, nó cũng đã chạy lên được đến tầng hai.
Đạp cửa một phát rồi cúi xuống thở dốc, nó nhìn vào trong phòng, như không tin vào mắt mình. Bọn kia đã đuổi đến nơi nhưng được ra lệnh đứng im. Nó cứ thế nhìn trân trối vào phòng, vẫn còn đang ngạc nhiên không thốt nên lời. Tùng biết nó đang rất shock, cậu cũng chỉ mới đoán ra cách đây hơn 1 ngày mà thôi:
- Chính tôi cũng không ngờ lại có thể thế này……
Nó nhìn vào nhóm đồng đội đang bị trói, gục hết dưới sàn, Tùng thì đã tỉnh dậy, đang ngồi nhìn chằm chằm vào nó. Còn hai kẻ đang đứng ấy, lại là những người nó chưa bao giờ nghĩ họ sẽ phản bội mình…..
- W…White….? ….Duy?
Điều đó quả là ngoài sức tưởng tượng. Dù White có là kẻ thực dụng luôn đặt lợi ích của mình lên trên tất cả thì nó vẫn không thể tin rằng hắn lại phản bội mình, phản bội hội. Còn Duy, cậu ta đã đồng ý ở lại làm phó tướng cho nó, là một người có năng lực mà nó muốn trọng dụng, vậy mà giờ lại quay ngoắt 180 độ thế này ư?
White đã đoán trước được phản ứng của nó, khẽ cười:
- Chào mừng, Red. Cậu là người không thể không có mặt được. Rất vui vì cậu đã đến trước khi chúng tôi mời.
Nó siết tay lại, cảm nhận rõ rệt sức nóng đang tỏa ra xung quanh cơ thể, sát khi tăng vụt:
- Cậu phản bội chúng tôi…… từ bao giờ?
Hắn khẽ nhún vai:
- Có lẽ là từ đầu?
- Cậu……..
Tùng nghiến răng nói:
- Tôi sẽ không tha cho cậu!
Hắn cười xòa:
- Hy vọng cậu sẽ làm được.
- Hôm qua, nếu không vì bị cậu dụ uống R*ợ*u, chúng tôi đã không để cậu lành lặn rồi. Lại còn dám phá quán bar của tôi, đánh các anh em trong Dark Moon trọng thương…… Cậu đúng là thằng bạn tồi tệ!
- Ha ha, nhưng sự thật là cậu đã uống thuốc mê có trong R*ợ*u!
- Hừ……….
Nó quay sang Duy với ánh mắt khó hiểu. Trong đầu nó cứ liên tục hiện lên hai chữ “vì sao”. Vì sao cậu ta lại cùng với White phản bội lại nó, vì sao lại không hề nói một lời nào để biện minh cho mình, vì sao cứ nhìn nó với ánh mắt vừa có lỗi vừa kiên định thế kia……..
- Cậu không có gì để nói sao?
White ςướק lời:
- Đúng vậy. Mục đích của chúng tôi là gì cậu cũng biết mà………
- TÔI KHÔNG HỎI CẬU!
Duy ngước nhìn nó, vẫn không dám đối mặt với ánh mắt của nó. Cậu sợ, đúng vậy, sợ phải nhìn vào đôi mắt đã từng tin tưởng và có lẽ vẫn đang còn 1 chút tin tưởng dành cho mình. Nhưng cậu không thể làm khác…….
- Tôi muốn con dấu của Dark Moon.
Nó gần như vỡ tung cái gọi là kìm nén, lao vào đấm bộp 1 phát vào mặt Duy khiến cậu ta lảo đảo. Máu từ kẽ miệng cậu ta rỉ xuống, White cản mấy thằng đàn em bên ngoài rồi đưa cho Duy một chiếc khăn. Duy gạt tay hắn đi, nói:
- Tôi không muốn ***ng đến cậu hay bất cứ một ai trong nhóm. Hãy giao con dấu ra đi.
Ánh mắt cậu ta càng ngày càng quyết liệt khiến nó không còn 1 chút hi vọng nào nữa hết, khinh bỉ nói:
- Cậu thay đổi rồi!
Duy nhếch mép. Phải, từ khi gặp nó cậu đã bắt đầu thay đổi, và cậu đã hoàn toàn thay đổi khi yêu Tiêu Dương. Cô ấy quá trong sáng, quá thánh thiện, cậu không thể để bất cứ một vệt đen nào của đời mình dây lên đôi tay ấy, cũng không thể để cô ấy bị tổn thương dù chỉ là một điều nhỏ nhất. Vì thế mà………. Hoàng Minh, mọi người, xin lỗi!
White khẽ nhoẻn cười, khoanh tay đứng im lặng nhìn Duy nói tiếp:
- Cậu sẽ không muốn nhìn thấy cảnh này đâu.
Cậu ta lại gần Green, dúm tóc gã, hỏi nó lần nữa:
- Con dấu?
Nó gằn giọng:
- Cậu dám?
Lạnh lùng, nhanh như cắt, cậu ta đập đầu Green xuống sàn, máu bắt đầu rỉ ra trên mũi và trán gã. Nó hét:
- TÊN KHỐN!!! TÔI SẼ GIẾT CẬU!!!
Đám người phía sau đột ngột giữ tay chân nó lại khiến nó không kịp trở tay. Tùng tức giận định lao tới ăn thua với Duy nhưng chân tay cậu đã bị trói rất chặt, chỉ còn biết cựa quậy mà **** Duy. Nó thì ra sức giẫy giụa:
- Khốn kiếp, thả tao ra!! Trần Duy, White, hai người coi chừng tôi đấy, tôi sẽ không tha thứ cho các người!!!
White lắc đầu nhìn nó vẻ thương hại:
- Red à, cậu quá đơn giản đấy. Bây giờ đã giao con dấu ra đây được chưa?
- ૮ɦếƭ tiệt, tôi không mang!
Duy lạnh lùng đi về phía nó:
- Tôi biết cậu lúc nào cũng mang theo.
White thêm vào:
- Nếu không nhầm là trong mặt sợi dây chuyền cậu đang đeo đúng không?
Nó nghiến răng, Tùng hét:
- Đừng hòng!! Chúng mày muốn lấy con dấu phải không?
Ánh mắt cậu chợt trở nên nguy hiểm khiến White có chút đề phòng còn Duy thì hơi chột dạ. Nó cũng chưa hiểu lắm ý Tùng nhưng tạm thời chỉ còn biết nói theo:
- 2 người thử động vào tôi đi!?
Nó trừng mắt lên nhìn khiến tay Duy đột nhiên rụt lại, không dám với đến sợi dây trên cổ nó nữa. White lại gần Tùng, mỉm cười:
- Có vẻ như cậu có gì đó?
Tùng nhổ nước bọt vào mặt hắn:
- Phì, mày cút đi, thằng đểu! Muốn biết phải không? Bật điện thoại của tao lên đi.
Duy đến cầm chiếc điện thoại của Tùng lên, thấy có người đang gọi. Cậu ta liếc Tùng 1 cái rồi ấn nghe:
- Alô, thưa đại ca, em đã bắt được con nhỏ theo lệnh của anh rồi. Đây, anh xem.
Y gửi đến cho Tùng hình ảnh hắn đang trói 1 cô gái nước mắt lưng tròng. Duy trợn mắt kinh hãi:
- TIÊU DƯƠNG!!!
- Vâng, đúng rồi đại ca, con nhỏ tên Tiêu Dương, giờ em phải dẫn nó đến nơi đại ca yêu cầu đây, gặp đại ca sau nhé…….
- ĐỒ KHỐN, thả cô ấy ra!!! Alô? Alô??
Duy P0'p mạnh chiếc điện thoại, nhìn Tùng một cách căm hận và vô cùng giận dữ:
- Cậu……. thả…… cô ấy ra!
Tùng nhếch mép. Nó cũng kinh ngạc không kém, tuy lo cho Tiêu Dương nhưng cũng đủ hiểu tình hình bây giờ, chỉ có thể làm thế mà thôi. White hơi cau mày 1 chút, nói:
- Bình tĩnh đi. Cậu ta không dám làm gì cô ấy đâu.
- IM ĐI!! Cô ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi giết tất cả các người!!
Tùng đắc ý nhìn Duy:
- Tôi sẽ thả cô ta. Với điều kiện cậu phải để mọi thứ trở lại như cũ.
Nó gật đầu nhìn Duy và White thăm dò, nhưng Duy nói ngay:
- Thế nào cũng được……. thả cô ấy ra!
- Hừ, tốt. Nhưng cậu mau cởi trói cho tụi này chứ?
……………
Lúc đó, tại biệt thự của Trần gia……..
- Thưa Trần gia, Dark Moon lấy cô Tiêu Dương – người cậu chủ yêu ra uy hiếp chúng ta. Cậu chủ đã đồng ý thả họ rồi ạ.
Trần gia khẽ nheo mắt:
- Ta biết thể nào cũng có ngày này mà….. Ta đã nói rồi, phụ nữ chỉ làm vướng chân mà thôi……
Ông trợ lí cúi đầu lặng lẽ không dám nói gì, Trần gia suy nghĩ 1 chút rồi quyết định:
- Cho người……….. khử con bé đó đi!
- Dạ?
- Chưa nghe rõ sao? Ta nói là khử con bé đi!
- Nhưng thưa ngài, đó là người cậu chủ y….
Trần gia quắc mắt nhìn ông trợ lí khiến ông sợ hãi cúi đầu:
- Vâng, thưa ngài.
Ông ta…… định làm thật sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc