Tôi đã nói rồi, tôi là con gái! – Chương 48

Tác giả: yeuanhdendaikho

Nó lại nằm trên giường, khóc…. Đã là đêm thứ bao nhiêu từ ngày anh đi…… Nó khóc cho tới mệt và chìm vào giấc ngủ.
…….Nó đang đứng trên vỉa hè….. Con đường đông đúc xe cộ. Nó đang cười rất tươi……. Chợt nhìn sang bên kia đường, nó nhìn thấy Kỳ Anh. Vẫn khuôn mặt ấy, hình dáng ấy, nụ cười ấy…….. Anh bước về phía nó.
KKKKEEEEEEEEEEEEETTTTTTTTTTTT, “Hự”
Máu…… tất cả toàn là màu đỏ của máu…… nhưng nó không thích thú……. bởi anh đang nằm trên vũng máu đó, lặng im……..
Nó đứng thẫn thờ, bàng hoàng, chạy đến…….
Kỳ Anh nằm đó, khuôn mặt trắng bợt hiện rõ mồn một giữa màu đỏ tươi của máu. Lần đầu tiên nó buồn nôn khi nhìn thấy máu như thế…. Lần đầu tiên nó thấy sợ hãi đến thế…. Khuôn mặt Kỳ Anh cứ đập vào mắt nó, làm nó không thể nhìn thấy gì xung quanh nữa. Đôi mắt anh nhắm lại, vô cảm, mái tóc dính máu…. máu….. máu……….
Anh ૮ɦếƭ thật ư?
Không, không, không thể nào………..
- KHÔNGGGGGGGGGGGG!!!!
Nó choàng tỉnh.
Thở dốc nhìn xung quanh, nó biết mình vừa mơ thấy 1 cơn ác mộng kinh hoàng. Lấy tay quệt mồ hôi và nước mắt trên khuôn mặt, nó bước xuống giường, vào nhà tắm, không thể ngủ được nữa…….
Để cho vòi sen phun lên mặt, lên tóc, nó cảm thấy dễ chịu hơn. Dòng nước lạnh làm đầu óc nó muốn đóng băng, không suy nghĩ được nhiều nữa.
Nó thức cho tới sáng, xuống nhà ăn mấy miếng bánh bà Năm chuẩn bị và xỏ giầy vào, đợi Hoàng Anh xuống là chạy bộ với anh luôn. Hoàng Anh mấy hôm nay rất ít nói, khuôn mặt anh buồn và có phần mệt mỏi. Có lẽ anh đã không ngủ mấy đêm rồi, đôi mắt thâm lại trông càng gầy gò, ốm yếu, im lặng chạy trước nó. Nó buồn bã chạy theo anh, cảm nhận rất rõ anh đang dần trưởng thành cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Đến nhà Uyên Uyên, ngôi nhà xinh xắn nằm trên 1 đường mới, nó ngước lên nhìn, thấy cửa ra ban công tầng hai không đóng. Có lẽ mới có người rời khỏi lan can trên đó…. Ngôi nhà sơn một màu trắng tinh khiết, đẹp như chủ nhân của nó, tự tin mà không kiêu ngạo, nhưng sao lúc này lại đượm buồn u ám….
Hoàng Anh mở cánh cổng đi vào, khuôn mặt vẫn cứ buồn đến vô cảm. Mẹ Uyên Uyên thường dậy rất sớm mở cửa sẵn cho anh vì sáng nào anh cũng đến rất sớm. Anh nghỉ học trên trường rồi đến nói chuyện với Uyên Uyên. Cô biết anh đã nghe về bệnh của mình nên không chịu nói chuyện và tránh gặp mặt anh, luôn miệng nói chia tay.
Hoàng Anh vừa bước vào phòng là thái độ thay đổi 1 cách chóng mặt. Anh cười toe:
- Chào buổi sáng, Tiểu Uyên! Em xem hôm nay có ai đến này! Hoàng Minh bảo hôm nay được nghỉ nên đến chơi với em cho vui đấy.
Uyên Uyên ngước lên nhìn nó 1 giây với ánh mắt có lỗi rồi nói:
- Tôi không cần các người đến. Tôi chưa ૮ɦếƭ. Anh về đi, sao ngày nào anh cũng đến? Chẳng lẽ anh rảnh rỗi tới mức đó? Nếu thực lòng muốn tôi vui thì mấy người làm ơn đừng đến nữa!!
- Uyên Uyên à…….
- Cậu về đi! Tôi chẳng có gì để nói với cậu cả. Tôi cũng không muốn chơi bời gì hết! Tôi không cần lòng thương hại của mấy người!!
- Tôi…..
Hoàng Anh lại gần cô, vẫn cười:
- Này này, sau này nó sẽ làm em chồng em đấy, hai chị em phải thương yêu nhau nghe chưa. À, anh nghe mẹ em bảo em không chịu ăn gì cả. Phải ăn uống đầy đủ thì mới có sức để còn đi du lịch với anh chứ? Anh…..
- ANH THÔI ĐI!! Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không cần gì hết!! Anh đi khỏi đây nhanh lên!
- Tiểu Uyên…….
- ANH ĐI ĐI!!!
Cô hét lên, ném gối vào người anh. Nó lặng người nhìn Hoàng Anh đứng im như tượng, anh chợt mỉm cười:
- Nhà em nhiều gối nhỉ?
Cô gần như gào lên, nước mắt ửa ra trên khóe mi, ném tất cả những gì có thể cầm được vào người Hoàng Anh:
- TÔI BẢO ANH ĐI ĐI!!! CÚT ĐI!!
Nó thấy Hoàng Anh hơi giật mình 1 cái. Có lẽ những lời cô nói đã làm anh tổn thương rất nhiều. Anh vẫn cố gượng cười nói:
- Vậy em nghỉ đi. Anh ở dưới nhà, có gì thì cứ gọi anh nhé.
Uyên Uyên bặm môi nhìn anh vừa cười mỉm vừa ra khỏi cửa phòng, lòng quặn thắt, nước mắt cô rơi không ngừng, cô gục đầu xuống, vừa ôm lấy *** vừa khóc. Hoàng Anh ra khỏi phòng, loạng choạng dựa vào tường, ngồi phịch xuống. Anh lấy bàn tay vuốt ngược tóc lên, vừa thở dài bất lực, vừa đau đớn. Tại sao cô vẫn cứ thế……. Anh phải làm thế nào?…….
Nó cứ đứng im đấy, nhìn dáng người mỏng manh yếu đuối của cô gái đang ngồi khóc trên giường. Dạo này trông cô gầy đi nhiều quá. Da dẻ xanh xao, nhợt nhạt, khuôn mặt hốc hác có lẽ đã mất ngủ khá nhiều. Nó thật muốn biết trên đời có cái gì là vẹn tròn không? Đôi lứa đang yêu nhau mà cứ phải chịu những nỗi bất hạnh ập xuống, chia rẽ, xa lìa…….
Uyên Uyên nói trong nước mắt:
- Cậu còn….. đứng….. đó làm gì?
Nó nói nhẹ:
- Tôi muốn biết cậu đang suy nghĩ cái gì. Bệnh của cậu có ૮ɦếƭ được ngay đâu, chỉ cần điều trị và tĩnh dưỡng thì còn lâu mới ૮ɦếƭ được. Cậu cứ xua đuổi Hoàng Anh như thế, cậu nghĩ là sẽ tốt cho anh ấy ư?
Uyên Uyên càng khóc nhiều hơn:
- Cậu không hiểu, cậu sẽ không bao giờ hiểu. Cậu có biết cảm giác lúc này của tôi không? Cậu có biết ranh giới giữa sự sống và cái ૮ɦếƭ mong manh đến chừng nào không? Cậu có biết khi nhìn người mình yêu phải chăm sóc, thương hại một kẻ sắp ૮ɦếƭ là mình, cảm giác đó khó chịu và đau đớn thế nào không? Cậu có hiểu được không???
Nó hơi nheo mắt lại:
- Tôi chỉ thấy cậu thật ích kỷ. Cậu chỉ nghĩ đến cảm nhận của riêng mình mà không đứng ở vị trí của anh ấy để suy nghĩ. Cậu buồn, cậu đau, vậy anh Hoàng Anh thì không à? Cậu có biết anh ấy cũng không ngủ được suốt mấy hôm nay, ăn rất ít và sáng sáng đến nhà cậu từ sớm. Cậu có thấy anh ấy đang gầy đi không? Làm thế này, không những cậu đang tự *** mình mà còn khiến anh ấy đau khổ hơn, mệt mỏi hơn.
Uyên Uyên hơi ngước đôi mắt mọng nước lên nhìn nó. Nó quay lưng đi:
- Nếu còn yêu nhau thì hãy trân trọng thời gian ở bên nhau, đừng để đến lúc mất nhau rồi mới hối hận, đau khổ.
Nó bỏ ra ngoài, để Uyên Uyên suy nghĩ. Nó cứ liên tưởng tới chuyện của mình, lại thấy mình trở nên yếu đuối. Nó vò đầu:
- Assh, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa………
Bây giờ phải về ăn cơm để đến bar. Tối nay tụi nó được Trần gia triệu tập.

Nó phóng xe đến quán bar, cả 8 người kia đều có mặt đầy đủ. Trần Duy tuy là con của ông Trần nhưng vẫn là cấp dưới của nó, cậu lại đang ở cùng nhà với Kỳ nên cũng ra đây. Hoàng Kỳ biết hôm nay sẽ gặp “ông ta”, nửa muốn đi, nửa không muốn. Ông ta bỏ rơi mẹ con cậu hơn chục năm nay, đâu ngó ngàng gì đến. Nhưng cái làm cậu băn khoăn nhất chính là tại sao ngày đó, người mà ông ta chọn lại là Duy…..
Tụi nó đến nơi, Trần gia vẫn đang ngồi trên chiếc ghế quen thuộc ở cuối dãy bàn họp. Nhìn thấy Kỳ, ông ta thoáng chau mày 1 chút. Nhưng đây là cuộc gặp mặt giữa người đứng đầu tổ chức “S” và 9 thủ lĩnh trẻ của giới học sinh, ông không thể vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng được, đành vào thẳng vấn đề:
- Dark Moon. Tôi muốn giao cho các cô cậu một nhiệm vụ đầu tiên vô cùng quan trọng. Các cậu sẵn sàng chứ?
Tụi nó mỉm cười:
- Đương nhiên rồi, Trần gia!
- Vậy thì tất cả nghe cho rõ đây. Ở Hồng Kông có 1 băng đảng mafia rất mạnh, luôn đối đầu với S, gần đây chúng luôn gây sự với ta, chặn các đường vận chuyển và làm nhiễu hệ thống cũng như hành hung người của ta. Bây giờ, với tư cách người lãnh đạo của S, ta ra lệnh cho Dark Moon cùng 1 số anh em qua Hồng Kông để giải quyết. Mong các bạn sẽ hoàn thành tốt.
Nó ngẫm nghĩ 1 chút rồi hỏi:
- Đối đầu với một băng đảng như vậy, chúng tôi cần 1 số thứ……..
Trần gia mỉm cười:
- Tất nhiên rồi. Các cậu có thể sử dụng 1 số trang thiết bị, chúng tôi sẽ đưa tất cả đi luyện tập và đến Hồng Kông trong 3 ngày tới.
Tùng cũng hỏi:
- Chắc hẳn S có đầy đủ dữ liệu về băng đảng đó hơn chúng tôi rồi. Chúng tôi muốn được truy cập vào trang web của tổ chức để khai thác thông tin.
- Được, trợ lí của tôi sẽ giúp đỡ các cậu. Không còn câu hỏi nào nữa chứ?
White và Duy cùng hỏi:
- Chúng tôi được gì sau vụ này?
Trần gia nhoẻn cười. Không những Duy mà còn cả tên White này cũng có những toan tính của một con sói, rất thích hợp để làm người của S……
- Các cô cậu sẽ chính thức trở thành một trong những người lãnh đạo S, được chia 15% lợi nhuận khi triệt phá được băng đảng kia, và hơn hết, là để chứng minh với S lòng trung thành của mình…..
Ánh mắt ông ta rất sâu. Ánh mắt xoáy vào tâm can người khác 1 cách đáng sợ. Tụi nó hiểu nhiệm vụ lần này chính là để lấy tụi nó làm vật tế, mà tụi nó không thể chối từ. Nếu thành công thì sẽ được tin dùng, còn không thì sẽ là tấm lót đường cho người của ông ta đi xử lí băng đảng kia một cách dễ dàng hơn. Nhưng như đã nói, tụi nó KHÔNG THỂ chối từ.
Nó tiến lại gần Trần gia, người của ông ta cảnh giác đứng lên trước nhưng bị ông ta giơ tay ngăn lại. Nó mỉm cười, đưa tay ra bắt:
- Nhất định chúng tôi sẽ thành công!
Ông ta cũng cười, bắt tay nó. Quả nhiên nó không hề ngu ngốc chút nào. Cái bắt tay đó như chứng minh nó đã là đối tác, là người của tổ chức, tức là chuyến đi lần này giống như một vụ làm ăn chứ không phải một thử thách. Đồng thời cũng muốn khẳng định với ông là không thể làm khó được tụi nó bởi tụi nó nhất định thành công.
Kỳ nãy giờ luôn chăm chú theo dõi con người đối diện. Trước đây cậu chỉ tình cờ nhìn thấy ông ta 1 lần, chưa bao giờ nhìn gần như lúc này. Ông có khuôn mặt góc cạnh, cứng nhắc nhưng lại có 1 đôi mắt sáng, đôi mắt mà cả Duy và cậu đều có. Ông ta đuổi mẹ cậu ra khỏi nhà với lí do “phụ nữ chỉ làm vướng chân mà thôi”. Đối với ông ta, sự nghiệp và tiền mới là tất cả, những thứ khác đều là rác rưởi, là vật cản. Người thừa kế ông ta chọn chỉ có một, và đó là Trần Duy.
Không thể phủ nhận rằng cậu có ganh tỵ với anh trai mình, bởi quãng đời tiểu học, cậu bị bạn bè xấu trêu chọc, gọi là thằng con hoang. Tuổi thơ sống trong tủi nhục và cay đắng với máu và nước mắt, 8 tuổi, cậu đã đánh cho lũ trẻ đó thừa sống thiếu ૮ɦếƭ. Cậu học võ và trở thành người của giang hồ cũng là để bảo vệ mẹ mình, bảo vệ chính mình. Nhưng cậu không thích dùng võ để đánh nhau giống như Duy. Bởi cậu….. không muốn giống ông ta……
Tất cả ra về, Trần Duy cũng ra tiễn. Hoàng Kỳ vẫn nán lại, nhìn ông ta. Nhưng Trần gia chỉ coi cậu là không khí, lặng lẽ đứng dây, quay đi……
- Tại sao……… ngày đó ông lại chọn Duy?
Ông ta khựng lại, quay nhìn cậu với ánh mắt không dễ chịu chút nào:
- Mày muốn tao chọn mày?
Cậu nhếch mép:
- Tôi chỉ muốn biết tại sao thôi. Tôi không muốn làm một con cáo già như ông.
Ông ta hừ 1 cái, lại quay đi, bước tiếp:
- Chính là vì điều đó đấy. Mày không giống tao!
Kỳ cảm thấy ***g *** căng tức, khó thở. Tất cả những điều trước đây cậu nghĩ ra để biện hộ cho hành động của ông ta đều sai hết. Ngay cả việc ông ta muốn con là 1 siêu mẫu cũng sai. Cậu cố gắng làm một người mẫu chuyên nghiệp để chứng minh với ông ta rằng cậu hoàn toàn xứng đáng làm con của ông ta, ông ta sẽ phải hối hận vì đã đá cậu và mẹ ra khỏi nhà. nhưng rốt cuộc đó chỉ là hỏa mù ông ta tung ra để làm người khác không chú ý, dọn đường cho Duy đi.
Nuốt tất cả vào tim, cả sự nghẹn ngào đang ứ lên trong ***g ***, cậu phải ra khỏi nơi này, ra khỏi cái “nhà” mà cậu đã từng sống mấy năm đầu hạnh phúc nhưng lại khiến cậu đau suốt hơn chục năm trong nỗi bứt rứt và thắc mắc. Giờ thì đã rõ rồi. Cậu không giống ông ta, điều đó thật tốt, nhưng vẫn khiến cậu đau. Có thể không đau ư khi mà bị cha mình hắt hủi và nói mình không giống ông ta…..
Duy đứng nép bên cửa nhìn Kỳ ra khỏi nhà. Cậu biết lúc này không nên đứng trước mặt Kỳ và cũng rất tức giận khi nghe ba mình nói. Tại sao ông lại nhẫn tâm như thế? Cậu vào phòng ba:
- Ba không thể chọn cách nào diễn đạt nhẹ nhàng hơn được sao? Nó cũng là con của ba đấy?
Ông Trần ngồi trầm ngâm bên ***, chậm rãi:
- Ta chỉ có một đứa con thôi.
- BA……
- Con đừng gắt gỏng lên như thế. Nghe cho rõ đây, con nhất định phải là thủ lĩnh của Dark Moon. Ta không cần biết con làm cách nào nhưng con nhất định phải là thủ lĩnh của đám học sinh xốc nổi đó.
Duy kinh ngạc:
- Ba nói gì? Tại sao chứ? Không phải ba rất hứng thú với cửu linh của Dark Moon sao? Chín người thì có gì không tốt chứ?
Ông rít 1 hơi thuốc, nhả ra từ từ:
- Hứng thú…… rồi sẽ sớm hết…… Chín người là quá nhiều. Con phải là một người duy nhất. Vì thế…… ĐÁNH BẠI tụi nó đi!
Duy sợ hãi nhìn ánh mắt sắc lạnh của ông đang nhìn về phía mình. Vẫn biết ông ta là một con sói gian manh, nhưng cậu chưa nghĩ đến việc ông ta muốn thâu tóm quyền lực để nắm vững S cũng như Dark Moon trong tay. Ông muốn cậu phản bội những người đã đồng hành với cậu suốt thời gian qua, những người cậu coi là bạn ư?
- Không! Ba muốn thì đi mà làm, con là người của Dark Moon, con sẽ trung thành với hội đến cùng.
Cậu quay bước, đi nhanh ra cửa nhưng Trần gia, như đã nói, vốn là một con sói già, ông ta đâu dễ dàng để Duy chống đối lại mình:
- Tiêu Dương.
Duy đứng khựng lại. Cậu sợ hãi quay mặt lại, hy vọng mong manh rằng mình mới nghe nhầm. Nhưng Trần gia đã dập tắt hy vọng ấy:
- Ta không quan tâm con bé Tiêu Dương ấy có quan trọng với con không, nhưng nếu con muốn trái lời ta……….
Ông lạnh lùng nhìn Duy đang siết chặt nắm tay. Cậu nghiến răng:
- Ba dám ***ng vào cô ấy…….. con nhất định sẽ không để yên đâu!
- Vậy thì con biết mình phải làm gì rồi đấy.
Ông thầm cười nhìn cậu ra khỏi phòng, nói:
- Ta đã nói rồi, đàn bà chỉ làm vướng chân, cản trở đại nghiệp của đàn ông mà thôi……
Tụi nó ra khỏi biệt thự, trở về quán bar của Tùng nhậu nhẹt. Lần này Tùng cẩn thận không cho mang bia ra để nó khỏi say. Brown ngồi cạnh nó, nói:
- Chuyện hôm qua…….. xin lỗi.
Nó nâng ly R*ợ*u lên, nói:
- Chuyện gì? Tôi không nhớ.
Brown gãi đầu:
- Vậy à.
Nó chẳng muốn nhớ làm gì, quay sang chỗ Yellow và Tùng. Yellow vừa xách tai Tùng vừa nói:
- Quyến rũ đủ chưa? Tha cho mấy bé gà con đó đi trước khi tôi không đủ khả năng kiềm chế nữa nghe chưa?
Nó suýt sặc. Mọi người đều ngạc nhiên nhìn. Green thì hơi cau mày 1 cái. Tùng kêu oai oái:
- Đừng, rồi mà, anh không cua em nào nữa hết là được chứ gì? Thả anh ra…… á……
Nó chỉ chỉ tay:
- Hai người……….
Blue cười:
- Hai người là 1 cặp từ bao giờ thế?
Mọi người đều há hốc miệng. Nó lắp bắp:
- M… Một cặp?
Tùng cười cười nhẹ nhàng gỡ tay Yellow ra:
- Cũng mới thôi mà, hì hì.
Nó và Blue nhảy lên tán thưởng:
- Là thật à? ૮ɦếƭ nhé, hai anh chị này……. Mau khao cả làng đi!
Yellow nhấp 1 ngụm R*ợ*u:
- Thì đang khao đây thôi?
Blue nhăn mặt:
- Không được. Nhóm có mình chị là con gái, anh Tùng ςướק mất rồi thì phải đền cho cả nhà chứ. Phải không thủ lĩnh?
Nó hưởng ứng:
- Đúng rồi, khao đi!
Brown cũng nói chen vào:
- Lẩu.
Tất cả cùng quay lại nhìn hắn. Tùng ngập ngừng:
- Cậu…… cũng biết nói à?
Nó bật cười:
- Tưởng chỉ có mình tôi mới nghe được tiếng cậu chứ, ha ha. Có vẻ như Brown rất có hứng với món lẩu. Vậy chúng ta đi nhậu nào!
Mọi người đều đứng dậy hưởng ứng. Chỉ Green là không mấy vui vẻ. Có lẽ cậu ta…… thích Yellow. Hừm, rắc rối thật đấy.
Mà Kỳ với Duy còn ở lại nhà Trần gia, vậy……… White đi đâu rồi?
Trong lúc đó, tại biệt thự Trần gia………
- Lần này đi cậu nhớ hỗ trợ cho Duy, đừng để xảy ra chuyện gì. Cuối mỗi ngày hãy báo cáo tình hình cho tôi. Cậu tất nhiên sẽ được hưởng lợi………
Người thanh niên khuất trong bóng tối khẽ mỉm cười:
- Rõ, Trần gia!
Đó…….. là ai?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc