Tôi đã nói rồi, tôi là con gái! – Chương 39

Tác giả: yeuanhdendaikho

Nó vừa về đến thành phố thì quả nhiên điện thoại reo. Là Angus
- CẬU ĐANG Ở ĐÂU HẢ???
- Có sao không? Tôi bận rồi!
- Nói vậy mà được hả? Cậu có tin tôi nói với Lý Nhã Nhã để cô ta tiếp tục làm phiền cậu không??
- Anh dám?
- Cái đó còn phụ thuộc ở cậu!
Hắn nhếch miệng cười. Nó bực bội nói:
- Vậy 2 giờ chiều đi. Hẹn ở đâu?
- SAO LẠI 2 giờ?? Tôi đã hẹn cả ngày hôm nay rồi cơ mà?
- Không thì thôi vậy, tùy anh!
- NÀY!! Thôi được, công viên gần nhà cậu đi.
- OK, vậy thôi, tôi cúp máy.
Nó vừa bỏ máy xuống thì Brown gọi đến:
- Cậu đến ngay công viên gần nhà cậu đi, tôi đang ở đó.
- Được rồi. Có cần chuẩn bị gì không?
- Không? Sao lại hỏi thế?
- À, ừ, không sao. Thôi nhé!
Nó tắt vội điện thoại, mỉm cười nhìn Hoàng Kỳ chạy ra từ gara xe:
- Đi thôi!
- Ừm.
Kỳ đèo nó bằng xe máy về nhà 1 chút rồi tới công viên. Nó xách cái ba lô kè kè theo, thật chẳng hợp với bộ đồ chút nào. Kỳ nhăn nhó:
- Cậu có phải là người mẫu không thế?
- Cậu nên tự hỏi mình thì hơn. Người mẫu gì mà đến chỗ đông người cũng cứ “phơi” mặt ra đấy….
Kỳ giật mình nhìn xung quanh, mọi người đang lấm lét nhìn cậu tò mò, có người đã nhận ra cậu là thành viên cùa nhóm Angels đang nổi đình đám. Cậu vội lấy 1 tay che mặt lại, cúi xuống:
- Tôi quên mất! Cũng tại cậu đòi vào đây đấy chứ!
Nó hừ 1 cái rồi quăng cho cậu cái mũ lưỡi trai. Cậu vội vàng đội lên đầu, nó nói:
- Tôi muốn ăn kem. Cậu đi mua đi, chừng 4 chục cái là đủ. Nhớ là phải mua toàn kem socola đấy nhá.
Kỳ gật gật rồi chen lấn dòng người mà đi. Nó vội vàng chui vào phòng vệ sinh, thay 1 bộ đồ rồi gọi cho Brown:
- Cậu đang ở đâu? Được rồi, tôi tới ngay!
Nó phóng ra ngoài, đến cửa sau của công viên thì thấy Brown đã đứng chờ cạnh chiếc mô tô từ bao giờ:
- Lên xe rồi nói!
Thế là chiếc mô tô phóng vụt đi. Trên đường không ai nói gì. Đến chân núi, hắn dừng lại:
- Xuống đi.
- Đến đây làm gì?
- Gặp 1 người.
- Tại sao tôi phải gặp?
- Vì người đó muốn gặp “bạn gái” của tôi.
- Vậy cậu gọi bạn gái cậu là được rồi, kêu tôi làm gì?
- Cậu đang là bạn gái của tôi mà. Với lại, người đó thích những cô gái mạnh mẽ như cậu.
- Cô…. cô gái?
Brown quay sang nhìn nó:
- Tôi biết lâu rồi!
Ha ha, vậy thì còn gì là bí mật của nó nữa chứ? Bao nhiêu người biết rồi còn đâu………. Hắn thấy nó mếu máo đau khổ cho cái sự đời thì đi hơi chậm lại:
- Làm bạn gái tôi, 1 tháng nhé!
- KHÔNG!
Hắn nhún vai đi tiếp:
- Cậu không thể từ chối!
Ôi trời ơi, còn đâu cái vẻ lạnh lùng ngày nào, hắn ta cũng trở nên đáng ghét như mấy tên đáng ghét kia mất rồi!!
- Mà hôm nay….. trông cậu….. “khác” nhỉ!
Lúc này nó mới dòm lại mình: Chiếc áo 2 dây to bản bằng vải voan mềm mại có dải bèo ngang *** trông đầy đặn hẳn lên. Nó vứt chiếc váy ở trong ba lô và mặc quần thay vì mặc váy. Đây là đồ của Linh Lan mà nó qua phòng con nhóc “giựt” được.
Trông cũng có gì đâu mà hắn bảo khác cơ chứ. Nó lẽo đẽo đi theo hắn, vừa đi vừa nghe hắn nói:
- Lát nữa gặp người đó, cậu nhớ cẩn thận………… Dù sao cũng………… cảm ơn!
Nó chẳng buồn bận tâm đến những gì hắn nói. Nó còn đang mải suy nghĩ là liệu có về đúng giờ để không thất hứa với 2 tên kia không? Và người mà nó sắp gặp là ai đây?

Trong lúc đó, Hoàng Kỳ lùng từ quán kem này sang quán kem khác để mua kem cho nó. Ở đây người ta thích kem socola lắm hay sao mà chỗ nào cũng hết hàng. Mãi mới mua được gần 3 chục cái. Cậu mua thêm ít nước hoa quả rồi quay lại chỗ khi nãy. Nhưng mà…….. CHỖ KHI NÃY LÀ CHỖ QUÁI NÀO HẢ???
Cậu há hốc miệng đứng đơ trước cửa quán kem, nhớ ra là mình chưa từng đặt chân vào công viên này trước đó. Nó thì biến đi đâu mất tiêu. Bây giờ cậu có khác gì đứa trẻ bị lạc mẹ giữa cái công viên lạ hoắc này chứ? Điện thoại thì bỏ quên trên xe ô tô đã gửi ở gara cách đây mấy cây rồi. Số của nó thì không nhớ chính xác. Giờ chỉ còn cách đi tìm và mong sẽ gặp được nó thôi….
Nó leo lên đến lưng chừng núi thì cúi xuống thở:
- Này, còn phải leo mấy cái bậc thang chán ngắt này đến bao giờ nữa hả?
Brown quay lại, mắt cười:
- Ngày xưa mỗi ngày tôi phải leo tới 50 lần đấy. Không ngờ Red của Dark Moon lại yếu thế….?
Nó bực mình đá vào chân hắn:
- Yếu cái con khỉ. Tại cậu đi chậm và khung cảnh chán ngắt thôi. Để xem ai chạy lên trước!
Nói rồi nó chạy vọt lên trên các bậc thang, Brown hơi nghiêng đầu có vẻ thích thú, đuổi theo nó:
- Ai thua phải bế người kia vào trong!
Nó thấy hắn nhảy 3 bậc một, theo gần đến nơi thì vội tăng tốc. Hắn đuổi theo sát nút và vượt lên 1 chút nhưng không giữ khoảng cách mà cứ tụt dần tụt dần lại sau nó rồi lại vượt lên và lại lùi lại. Nó chạy thật nhanh lên đến đỉnh, một ngôi chùa thanh tĩnh và cổ kính hiện ra. Cúi xuống thở, nó mới nhớ ra cái hình phạt dành cho kẻ thua mà tên Brown nói……….. “Bế” ư?
Nó quay lại thì thấy hắn hơi nhoẻn cười, giơ 2 tay ra, nó xua tay:
- Thôi khỏi, tôi không phạt cậu đâu………..
- Thế sao được, quân tử nhất ngôn!
Nó đang định chạy vọt vào trong thì bị hắn túm lấy cổ tay và kéo nó ngã vào lòng mình, bế nó lên trong khi nó vùng vẫy:
- THẢ RA, TÔI NÓI THẢ RA, NGHE KHÔNG?
Brown vẫn giữ chặt nó và bế vào tận cửa chùa. Vừa được thả xuống nó đã đá vào chân hắn thêm 1 phát. Hắn rụt chân lại 1 chút có vẻ đau rồi im lặng đi vào.
Bên trong chùa là bàn thờ lớn đặt tượng Phật và Quan thế âm bồ tát. Hắn châm hương, đưa cho nó 3 que và cúi xuống vái. Nó cũng làm theo y hệt. Chú tiểu đứng bên cạnh cứ đứng chắp tay như tượng làm nó tưởng vào chùa là phải chắp tay như thế. Hắn gạt tay nó đang chắp trước *** xuống, rút trong túi ra 1 hộp quà nhỏ đưa cho cậu nhóc. Thằng nhóc khẽ đảo mắt mỉm cười 1 cái rồi cất hộp quà vào túi. Nó há hốc miệng, đây có gọi là “hối lộ” được không nhỉ??
Như biết được nó đang thắc mắc, Brown vừa đi ra khuôn viên sau chùa vừa nói:
- Lâu rồi không gặp nên tôi mua cho nó ít đồ linh tinh.
- Oh………Cậu cũng chu đáo quá nhỉ?
Nó châm chọc nhưng hắn không nói gì, lẳng lặng đi vào 1 căn phòng nằm cuối dãy nhà, gõ cửa:
- Thưa sư phụ!
- Vào đi.
Một giọng nữ trầm vang lên, đầy uy lực. Hắn đẩy cửa, kéo nó bước vào:
- Con chào sư phụ.
Nó nhìn người mà hắn gọi là “sư phụ”. Đó là một phụ nữ đã lớn tuổi ngồi sau 1 cái bàn gỗ thấp dưới nền căn phòng kiểu Nhật, khuôn mặt bà gầy guộc, da chảy xệ xuống, mắt híp lại. Bà mặc bộ quần áo ni cô và 1 tay đang cầm chuỗi hạt, 1 tay gõ nhịp nhịp lên cái mõ. Nó cúi xuống chào:
- Con chào bà!
Mắt bà sáng lên. Brown giật mình, nói:
- A, đây là bạn con, đây là sư phụ t…. anh. Sư phụ là người dạy anh học võ từ nhỏ, em cũng gọi Người là sư phụ đi.
Hắn huých huých cùi tay vào người nó, nó khó chịu tránh, mắt lườm lườm như muốn nói “CẬU CHẾT VỚI TÔI!” Còn Brown thì cười giả tạo: “Làm ơn đi!”
- Sư phụ ạ!
Nó đành phải thốt lên câu mà các sư phụ của nó cũng chẳng mấy khi được nghe. Bà khẽ nhoẻn cười bảo tụi nó ngồi xuống:
- Vậy đây là người mà con nói sao? Cô bé xinh nhỉ!
Nó hơi cúi mặt nhoẻn cười. Được khen xinh cơ đấy. Nó có nên trở lại làm con gái không nhỉ?? Ha ha…..
Nhưng nó đang bay trên chín tầng mây thì bị bà lão đáng ghét đó giựt xuống:
- Nhưng sao chẳng có *** gì cả thế này? Lép như con tép! Người lại cứng, ngồi y như đàn ông. Không có chút thùy mị nết na gì cả. Con gái con đứa, người ta nói thì ngẩng mặt lên mà nghe, cúi xuống làm gì? Cô đang gườm tôi đấy à?
Nó giựt giựt môi. Bà ta có tin chỉ 1 câu nữa thôi là nó sẽ đá bà ta bay sang tận Trung Quốc ngồi tụng kinh không? Brown thấy tình hình căng thẳng thì chen vào:
- Sư phụ!……
Bà quay sang gắt hắn:
- Con ngồi yên đó, ta chưa nói xong! Này cô, đừng tưởng cậy mình cao lớn có tý duyên mà làm phách nhé. Loại người như cô tôi biết rõ lắm, thấy đồ đệ tôi giàu có nên đi quyến rũ chứ gì? Tôi nói cho mà biết nhé, đừng có mơ. Tôi già thật đấy nhưng còn tỉnh táo lắm.
Brown cau mày lại:
- Sư phụ!
Nhưng nó giơ tay cản hắn:
- Đây là chuyện riêng của phụ nữ. Anh nhích qua 1 bên đi!
Quay sang bà ta, nó nói trong kìm nén:
- Thưa “sư – phụ”, “con” có nhà cửa đàng hoàng, có cha mẹ dạy bảo, cũng không đến nỗi nghèo nhưng cũng có ba là tỷ phú. Còn con quyến rũ cậu ta hay không thì cậu ta tự biết. Hơn nữa, con là “loại người nào”, thì đồ đệ của người cũng là “loại người” đó. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thôi.
- Ta….
- Nếu người còn có ý kiến gì khác thì xin lỗi, con không thể nghe được nữa. Con xin phép!
Nó ngắt lời bà ta rồi đứng dậy quay lưng đi. Brown giữ tay nó lại, bà ta chợt mỉm cười vui vẻ:
- Có cá tính! Biết giữ lễ phép. Ta chấm rồi đấy, Tử Vinh à, ha ha……
Nó nhăn nhó quay lại:
- Tử Vinh?
Brown vội kéo nó lại gần, nói nhỏ:
- Tên tôi – Hạ Tử Vinh. Cậu đừng đi, sư phụ chỉ thử cậu thôi.
Bà ta đứng dậy, tiến về phía nó:
- Làm con phải giận rồi, ta chỉ muốn thử con 1 chút thôi. Con ở lại ăn cơm nhé, cũng 10h rồi còn gì.
Nó cười:
-..Dạ,,,,,,
Bà gật gù rồi đi ra ngoài. Nó bụm miệng cười. Bà ta có dáng đi rất kì quặc, người lại được có một mẩu, nó không muốn thất lễ nên không dám cười trước mặt bà. Nhưng buồn cười quá nên không giấu được trước mặt Brown. Tưởng hắn sẽ nói mình thế này thế kia, ai ngờ:
- Hồi mới gặp sư phụ tôi cũng ngồi bụm miệng cười cả buổi đấy.
Hắn nhếch miệng lên 1 chút còn nó thì gục gặc đầu. Nó không hiểu là tính cách của hắn vốn thế này hay bây giờ hắn mới thể hiện thế này mà khác với nó nghĩ quá. Vẫn vẻ mặt lạnh lùng ấy, vẫn ánh mắt vô cảm ấy, nhưng khi nhìn thẳng vào đó, nó lại thấy vô cùng ấm áp….
Bữa cơm thanh đạm với rau và các món chế biến từ cú quả. Nó thích nhất là món súp lơ xào. Nhưng có vẻ ***ng đũa vào món đó rất khó thì phải. Như tình hình lúc bấy giờ, có 3 người ngồi trong mâm cơm mà đấu đũa cheng cheng. Sư phụ thì thuộc hàng “gừng già” nên “cay” là phải. Hắn thì quen với việc chiến đấu trong mâm cơm thế này nên cũng gắp được đầy bát mà ăn. Chỉ có nó là “lính mới tò te” nên còn đang chưa xơi được gì. Nhưng nó rất nhanh thích ứng, chưa gì đã đấu đũa được với sư phụ và đá được đũa của hắn ra ngoài. Cục diện bây giờ nghiêng hẳn về phía nó, nó đã hoàn toàn kiểm soát được mâm cơm. Bà sư phụ kinh ngạc nhìn nó đá đũa của mình mà không làm gì được, quay sang trút giận lên đồ đệ:
- Bạn gái con tốt thật! Bây giờ ta mới thực sự tin là nó xứng đáng hơn ai hết để làm vợ con!
Nó suýt sặc, ngẩng lên thấy hắn và sư phụ đang nhìn mình chằm chằm, không ăn được nữa:
- Con…. no rồi ạ!
Hoàng Kỳ sau khi tìm kiếm trong mỏi mệt và thiếu ngủ đã nằm gục trên ghế đá công viên. Angus tranh thủ lượn lờ qua đó trước giờ hẹn thì thấy cậu. Không muốn dính vào nên hắn lờ đi, đi tiếp. Hoàng Kỳ thì nằm chóp chép miệng ngủ ngon lành.
Nó đòi về sớm và bắt Brown đưa về công viên. Đúng 2h, tụi nó đã có mặt ở đó:
- Này, Brown, có muốn cùng chơi 1 trò chơi không?
Hắn nhíu mày thắc mắc. Nó mỉm cười…………………..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc