Tôi đã nói rồi, tôi là con gái! – Chương 37

Tác giả: yeuanhdendaikho

Nó tỉnh giấc, vươn vai ngồi dậy, cảm thấy ngày hôm nay yên ắng lạ. Nhìn lên tờ lịch thì hôm nay là thứ 7 ngày 26, nó xuống giường, vào vệ sinh cá nhân để đến lớp. Thật kì lạ, từ sáng tới giờ nó cứ thấy có gì đó không đúng.. Tối qua nó đã nằm mơ thấy gì nhỉ? À, có 3 con chó cắn sủa loạn xạ làm nó phát bực nhưng đã được nó giải quyết triệt để rồi. Nó ném cho mỗi con 1 phát hộc máu mõm luôn, nghĩ lại còn thấy vui.
Nó cầm điện thoại cho vào túi, thấy 3 tin nhắn gửi đến. Là của 3 kẻ mà ai – cũng – biết – là – ai đó:
>Đừng quên chủ nhật này<
Nó thật phục 3 tên đó, gửi tin nhắn cùng 1 nội dung, bắt nó đáp ứng yêu cầu cùng 1 hôm, lại còn cùng 1 yêu cầu: LÀM BẠN GÁI!!! Vậy đó là sự thật chứ không phải mơ à????
Nó đang là con trai cơ mà, bạn gái gì chứ???? Lẽ nào…… cả 3 tên đó đều gay?? Nó thích thú nghĩ tới chuyện cả 2 người mẫu của Angels đều là gay, cả Brown trông lạnh lùng phong cách thế mà cũng là gay sao? Ha ha, sẽ có chuyện vui đây. Muốn nó làm bạn gái hả? Cũng đâu khó lắm đâu, chỉ cần trải qua được vài scandal, chịu đựng được vài trò đùa của nó….. thì tất cả đều được, ha ha…… Nó cười gian xảo……
Hôm nay Linh Lan đi đâu mất tiêu, không vào lớp, Hoàng Kỳ cũng đột nhiên nghỉ học còn Uyên Uyên lại đi học. Dạo này cô nàng cũng bận lịch diễn với chụp hình tới tấp nhưng vẫn chăm chỉ gặp Hoàng Anh nhà nó. Nó chuẩn bị phải đổi cách xưng hô rồi đây. Uyên Uyên tiến lại gần chỗ nó, mỉm cười:
- Chà, mình xem cậu diễn hôm ra mắt Angels rồi nhé, cực kỳ đỉnh! Mấy chị chỗ mình khen cậu dữ lắm. Xem ra mình có thêm 1 đối thủ nặng kí rồi đây….
Cô cười tinh nghịch, Tiêu Dương cũng chạy đến:
- Minh vốn nặng kí mà, hi hi……..
“Cốc”. Nó gõ vào đầu cô nàng:
- Gì chứ, dám nói mìn*** kí hả? Này thì……..
Nó giơ tay định véo má Dương, cô nàng giơ cả 2 tay lên che:
- Á, không cho véo nữa đâu!
Nó nhướn mày nhìn Uyên Uyên, cả 2 đứa vừa cười vừa cùng giơ tay chọc lét Dương. Cô nàng bỏ tay che mặt xuống, vừa buồn cười vừa ấm ức:
- Sao ai cũng bắt nạt mình thế!
Nó giơ tay lên bẹo má cô nàng thi bị 1 bàn tay khác gạt ra: Trần Duy. Hắn mỉm cười:
- Đừng trêu “cô ấy” nữa!
Nó hơi ngạc nhiên, nhìn Duy rồi lại quay sang nhìn Dương, lấy 1 tay che miệng cười “chúm chím” đầy gian xảo. Dương đỏ mặt không biết nói sao, thấy nó cười còn Uyên Uyên đang thắc mắc thì khua tay loạn xạ:
- Không, không phải…………. CẬU ĐỪNG CƯỜI NỮA!!!
Nó bật cười ha hả nhìn cô nàng vừa giận dỗi vừa xấu hổ. Trần Duy thấy vậy thì cầm quyển sách đập lên đầu nó. Nó gào lên:
- CẬU LÀM GÌ THẾ HẢ???
Duy lạnh lùng phủi tay rồi kéo Dương về phía mình, vòng tay qua vai cô, nhoẻn cười:
- Đây là bạn gái tôi! Cậu có ý kiến gì không?
Nó và Uyên UYên phì cười trước hành động của hắn. Tiêu Dương thì đỏ lựng mặt, co người lại trong cánh tay vững chãi của Duy. Mọi người trong lớp cứ tròn mắt lên nhìn. Nó cố gắng nhịn cười:
- Có kẻ vốn lịch sự nhã nhặn trong mọi tình huống mà vì tình yêu đã thay đổi chóng mặt kìa. Dễ thương quá!
- Ưà ha! Quá – dễ – thương!!
Duy hơi quay mặt đi, che giấu cảm xúc của mình:
- 2 người…….. nhiều chuyện!
Hắn kéo tay Dương ra khỏi lớp. Nó và Uyên Uyên còn nói với theo:
- Ê ê, bao giờ có thiệp mời cho tụi này thế?
- Mình làm mẹ đỡ đầu của con 2 người nhá!
2 đứa nó bật cười vui vẻ. Trong lớp thì cứ xôn xao tiếc nuối vì mất đi một hotboy và 1 hotgirl xinh xắn. Mọi người quay sang nhìn nó và Uyên Uyên với ánh mắt hi vọng như muốn tụi nó đừng bao giờ có người yêu vậy, hic. Còn nó, thấy phản ứng của Duy lúc nãy, nó lại thấy yên tâm, mong là Dương sẽ hạnh phúc. Quay sang Uyên Uyên, thấy cô đang cúi người xuống thở khó khăn, nó hốt hoảng:
- Uyên Uyên, cậu sao thế? Này!!!???
- Tớ…. Không sao!
Vừa nói cô vừa chỉ vào cặp của mình, nó vội vàng lục tung ra và lấy được ống thuốc. Đợi Uyên Uyên uống xong là nó bế thốc cô nàng chạy đến phòng y tế. Mọi người trong lớp lo lắng nhìn theo.
Trên dãy hành lang, mọi người đổ xô ra xem, tưởng có vụ quay phim nào ở trường. Nhưng cảnh mà mọi người nhìn thấy còn đẹp hơn cả trong phim: Một chàng hoàng tử đang bế một nàng công chúa chạy như bay đến phòng y tế, khuôn mặt lo lắng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó và Uyên Uyên, ngưỡng mộ:
- Ước gì mình được như anh/ cô ấy!
Nhưng thật tiếc là chàng hoàng tử không phải là chàng hoàng tử và nàng công chúa của chúng ta cũng không hứng thú với tình huống lãng mạn này chút nào:
- Không…. không sao đâu, mình đi được mà………… bỏ mình xuống đi.
Nó không nghe, vẫn cứ phăng phăng đưa cô đi. Đến phòng y tế, nó đặt Uyên Uyên xuống cho cô nhân viên y tế khám. Cô giáo thấy nó đến thì vui lắm, ai ngờ nó vác theo Uyên Uyên, bực mình đuổi nó ra để khám vì nó là “đàn ông”.
Nó đứng ngoài lo lắng, định gọi cho Hoàng Anh nhưng cô nhân viên y tế đi ra, bảo Uyên Uyên gọi nó rồi đi thẳng. Nó vào:
- Sao rồi, cô giáo nói thế nào? Cậu không sao chứ? Mình đang định gọi cho anh Hoàng Anh………
Uyên Uyên cười:
- Mình đã nói là không sao mà. Cậu đừng gọi kẻo anh ấy lo lắng. Mình chỉ cần nghỉ ngơi thôi. Mà cậu là con gái mà chạy nhanh thật đấy, mình còn tưởng lúc đó mình đang bay cơ chứ!
Nó cười hì hì:
- Tại ngày trước đi quậy với bọn bạn gần nhà suốt nên…….. Cậu…… cậu………. mới nói cái gì? Ai… ai là con gái??
Nó tròn mắt lên nhìn Uyên Uyên, cô chỉ cười:
- Hoàng Anh nói với tớ là có 1 đứa em gái, mà hôm gặp nhau anh ấy lại bảo cậu là em ruột. Cậu không phải con gái thì là con gì đây? Mình tin anh ấy!
Nó phùng má lên:
- Đằng nào cậu cũng biết, nhưng mình đang có vài chuyện rắc rối, không thể trở lại thân phận lúc này được.
- Hì, mình biết mà, có gì cần thì cứ nói với mình. Tiêu Dương cũng biết cậu là con gái đúng không?
- Ừ, hôm trước tớ khai hết rồi.
- Hừ, khai với cô ấy mà không khai với tớ…….
- À à, tại…… thôi cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, tớ xuống lớp nhé. Gặp sau, bye bye!
Nó phóng vụt đi, Uyên Uyên dần tắt nụ cười, ngồi nhìn theo với ánh mắt đượm buồn…..
Buổi chiều, nó tranh thủ thời gian qua tập cho nhóm của Nam. Tụi nhóc hầu hết đã biết trượt sơ sơ, nhóc Nam thì tiếp thu nhanh khỏi nói rồi. Thằng nhóc bây giờ có thể lướt trên các bậc thềm để trượt, quả là không hổ danh đệ tử của nó, he he. Thằng nhóc rất thông minh, lại còn hiểu nó nữa. Thời gian rảnh là 2 đứa túm tụm lại nói xấu Angus và cùng bày trò để hắn dính bẫy. Giờ Namvới nó còn thân thiết hơn cả với Angus ấy chứ. Em trai mình mà bị người khác chiếm mất cảm tình, hắn sẽ phải tức hộc máu mũi ra mất, ha ha…..
Nó lại đến quán bar của Tùng. Dạo này bắt đầu đi vào ổn định tổ chức nên cậu cũng rất bận. Nó chỉ đến 1 lát rồi về. Ban ngày đến đây với thân phận Minh còn được chứ ban đêm thì phải biến thành Red nên nó cũng cảnh giác để tránh bị lộ.
Đang rong ruổi trên đường, nó nghe thấy tiếng ô tô phía sau, vội tấp vào lề đường. Chiếc xe tới gần phía nó thì dừng lại, 2 ông vệ sĩ cao lớn xuống mời nó lên xe:
- Thưa, cậu chủ Hoàng Kỳ có lời mời cậu đến gặp mặt. Mời cậu đi theo chúng tôi.
Hừ, làm nó tưởng được động tay động chân 1 tý chứ. Hoàng Kỳ ư? Cậu ta định làm gì? Nó cũng đang mong chờ đây…….
Nó leo lên xe, ngồi…….. ngủ gật cho tới khi đến nơi. Nhà Kỳ là một biệt thự rộng nhưng không quá hoa mỹ như những nhà giàu khác. Nếu nó nhớ không nhầm thì hai anh em cậu ta ở đây mà? Nhưng hôm nay Trần Duy không có nhà thì phải….
Kỳ ra tận cổng đón nó, mỉm cười:
- Cậu đến rồi à? Vào đi!
Nó hơi giật mình vì thái độ đó. Cậu ta lúc này….. chẳng khác gì Trần Duy. Hai anh em nhà này kì lạ thật, tự dưng cứ như là đã……. hoán đổi tính cách cho nhau ấy. Nhưng nó biết đây là Hoàng Kỳ, bởi cái thái độ hách dịch và cái cau mày của cậu ta khi cho 2 ông vệ sĩ lui ra. Kỳ kéo nó vào nhà, trong đó đã có 1 người chờ sẵn. Cậu ta giới thiệu:
- Đây là chị Liên – 1 nhà hóa trang bậc thầy sẽ biến cậu thành con gái. Cậu hãy đến đây mỗi lần đi chơi với tôi để trang điểm……..
- CÁI GÌ? Mỗi lần?
Nó há hốc miệng nhìn hắn khẳng định:
- Đương nhiên, Trong vòng một tháng, cậu phải làm bạn gái tôi. Lời đã nói ra rồi thì đừng có rút lại.
Nó giãy nảy:
- Điên à? Tại sao lại tới 1 tháng, làm sao mà tôi chịu nổi? Mà cái gì thế kia? Đồ con gái, tôi…. đang là con trai, tại sao phải giả gái chứ?
Kỳ khoanh tay:
- Nhưng tôi thích!
Nó cắn môi:
- Còn tôi thì không!
- Nhưng cậu đã hứa…….
- ASHH!
Nó vò đầu bứt tóc, hậm hực ngồi xuống để chị Liên “xử lí”. Kỳ vui vẻ đứng bên nhìn rồi tranh thủ đi chuẩn bị đồ đạc.
Phải đến hơn 5 tiếng sau, chị Liên mới thả nó ra. Hết vào phòng tắm rồi ra phòng thay đồ, trang điểm, làm tóc,…….. Nó mệt muốn lả đi được. Kỳ đang xách vali từ trên tầng xuống, chợt đứng ngẩn người nhìn nó đang nhăn nhó trong một chiếc váy áo mềm mại, tóc nối được thắt bím nhẹ một bên và chiếc quần jean bụi.
Nó cau có nhìn mình trong gương rồi quay sang nhìn cậu:
- Nhìn gì hả? Nhờ cậu mà giờ trông tôi chẳng còn chút…….. nam tính nào hết đấy.
Kỳ chớp mắt 1 cái, vờ cau mày, quay mặt đi:
- Không uổng công tôi nhờ Linh Lan chọn đồ cả sáng nay!….. Yên tâm đi (?) tôi nói với cô ấy là chọn đồ cho em gái. Mà trông cậu cũng……. “giống” con gái nhỉ?
Chị Liên bụm miệng cười nhìn hai đứa nó. Chị cũng chỉ là muốn giúp thằng em họ làm những điều nó muốn thôi. Nhưng không ngờ nó lại là……
- Kỳ à, muốn khen người ta xinh thì cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo kẻo bị hiểu nhầm đấy!
- Ai… ai khen cậu ta bao giờ? Trông cứng nhắc thế kia mà thằng nào bảo xinh thì em đấm cho vỡ mặt.
- Này, có cần phải nói thế không hả??
Nó bực bội gắt gỏng. Hắn không muốn thì đừng bắt nó làm chứ, đây là lần thứ 2 nó mặc đồ con gái kể từ khi sinh ra tới giờ. Ngày trước bị bạn bè trêu là con trai mà mặc váy nó đã ấm ức xé luôn cái váy, không bao giờ ***ng đến đồ nữ nữa. Giờ mặc đồ thế này, cảm giác như mình phải dịu dàng hơn, gò bó hơn, khó chịu hơn, lại còn hay đỏ mặt hơn nữa….
Kỳ đưa nó ra ô tô, không dám quay lại nhìn. Cậu muốn đưa nó đến một nơi…….
Nó ngồi ngủ trên xe, khuôn mặt hiền lành khiến Kỳ không tập trung lái xe được. Cậu cứ nghe tim mình đập rộn ràng. Nó cứ thế này…… làm sao cậu từ bỏ được……
Còn nó, liệu có phải đã quên béng 2 cái hẹn còn lại rồi không? Bây giờ là 1h45 sáng……………..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc