Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! - Chương 41

Tác giả: Ức Cẩm

Tuy rằng Ngô Song đã đồng ý làm bạn gái Phương Thiếu Tắc, nhưng mà, cô cũng nói là chỉ thử xem, chưa nói chính thức xác định quan hệ. Cho nên hai người chỉ giới hạn trong những việc nắm tay, ôm, hôn môi, lại còn không thể để cho người khác biết.
Mặc dù điều kiện có chút hà khắc, nhưng có thể nhanh chóng thúc đẩy mối quan hệ, lại còn không sợ bị đánh, nên Phương Thiếu Tắc cảm thấy rất hài lòng. Cả ngày mặt hắn hớn hở, còn gọi cơm hộp, mời tất cả thành viên tổ a ăn cơm trưa, uống trà chiều.
Tổ a đều là một đám người tham ăn, có ăn, theo lý nên cao hứng mới đúng, nhưng mà gần đây tất cả mọi người đều bị hạng mục của bất động sản Đức Áo khiến cho sứt đầu mẻ trán, đến hứng thú ăn uống cũng không còn.
Ngũ Hoa cầm cái cánh gà, ngửa mặt lên trời oán thán: “Trời xanh ơi, còn tiếp tục như vậy, là muốn tôi ૮ɦếƭ sớm khi còn trẻ sao!”
"Tôi còn nhỏ tuổi hơn Ngũ Hoa, buổi sáng hôm nay khi rời giường đã nhìn thấy nếp nhăn ở khóe mắt, làm sao bây giờ, tôi còn chưa có lấy chồng đó.” Tiểu Trà liên tục dùng tay vuốt vuốt hai khóe mắt.
Cái lẩu thở dài: “Hơiiiiii, gần đây tôi cũng không ăn uống được gì, trước kia một bữa có thể ăn ba bát cơm, hiện tại chỉ có thể ăn hai bát.”
Mọi người: "........"
Bọn họ than trời trách đất xong, Ngô Song lên tiếng: “Ngày mai, tôi cho mọi người nghỉ ngơi một ngày.”
“Cái gì? Nhưng mà hạng mục còn chưa có làm xong, sao có thể nghỉ ngơi chứ?”
“Đúng vậy, không thể mà, làm sao có thời giờ nghỉ ngơi!”
Rõ ràng oán giận chính là bọn họ, nhưng vừa nói đến có thể nghỉ một ngày, lập tức đứng ra phản đối vẫn là bọn họ.
Trong lòng Ngô Song không khỏi có chút cảm động, ngoài mặt nghiêm túc nói: “Làm việc vẫn phải kết hợp với nghỉ ngơi, với trạng thái hiện tại của mọi người, sao có thể có hiệu quả công việc cao được.”
“Nhưng mà……”
“Không cần nói nữa, đây là mệnh lệnh.”
Ngô Song đã nói đến mức này, mọi người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, đành phải chấp nhận. Nhưng mà.....…
Ngũ Hoa thử thăm dò, hỏi: “Chị Ngô Song, vậy chị cũng nghỉ chứ?”
Ngô Song sửng sốt, kỳ thật cô tính cho mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức, còn bản thân thì một mình hăng hái chiến đấu, nhưng mà tất nhiên không thể nói ra. Cô chần chờ trong chốc lát, nói: “Đương nhiên tôi cũng nghỉ.”
Không ngờ cô vừa nói lời này, Ngũ Hoa liền vỗ đù* H**g phấn nói: “Vậy thì tốt quá, chúng ta cùng đi ra ngoài nướng BBQ đi!”
Đề nghị này, lập tức khiến cho mọi người hưởng ứng. Bọn họ hứng thú bừng bừng cùng nhau thảo luận, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của Ngô Song.
Chỉ có Phương Thiếu Tắc là toàn bộ đều thấy rõ, nghẹn cười, lén khều Ngô Song một chút: Đáng đời chị cậy mạnh, cô gái ngốc!
Ngô Song trừng mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó thở dài, đi thì đi thôi!
.............
Ngày hôm sau, cuối thu mát mẻ, thời tiết rất thật thuận lợi để ra ngoài nướng BBQ.
Buổi sáng 10 giờ, mọi người đến địa điểm tập hợp, cùng đi ngoài người ở tổ a ra, còn có nhóm người ở Tần Đạo Đường.
Tần Nghị, Giang Tiểu Dương, Chương Nhu cùng A Đức, tất cả mọi người đều đã quen biết. Ngoài ra còn thêm một Tiểu sư muội chưa gặp qua, tên Cừu Sở Sở. Người cũng như tên, yếu đuối động lòng người, nhỏ xinh đáng yêu, mặc một bộ đồ thể thao kẻ sọc màu xanh, càng có vẻ tươi trẻ năng động.
Vốn dĩ, ra ngoài nướng BBQ là phải náo nhiệt, nhiều thêm một người cũng không có vấn đề gì. Nhưng vừa khéo hôm nay Phương Thiếu Tắc cũng mặc một bộ đồ thể thao màu xanh, cũng kẻ sọc, nhìn qua giống như mặc đồ đôi với Cừu Sở Sở.
Hai người đi đến cùng nhau, lập tức khiến cho mọi người chú ý, nhịn không được nổi lên trêu chọc hai người, nói cái gì hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, đến mức mặt Cừu Sở Sở cũng đỏ lên.
Cừu Sở Sở nhìn Phương Thiếu Tắc, nhanh chóng cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Thiếu Tắc sư huynh, thật ngại quá, em mặc đồ không thích hợp rồi.”
“Không có gì đâu, không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao!” Phương Thiếu Tắc hào phóng vung tay lên, trực tiếp đem áo khoác cởi ra, ném cho Giang Tiểu Dương, “Giang sư huynh, đây, chúng ta đổi áo khoác.”
Giang Tiểu Dương ngẩn người: “Có ý gì?”
Phương Thiếu Tắc đúng lý hợp tình nói: “Huynh xem, huynh mặc đồ đỏ, tôi màu xanh, chúng ta thay đổi áo khoác, vừa lúc tôi trên đỏ dưới xanh, huynh trên xanh dưới đỏ. Cùng lắm bị người khác hiểu lầm thành cố ý, nhưng ít ra bảo vệ Tiểu sư muội trong sạch.”
Nói rất có đạo lý, Giang Tiểu Dương không thể phản bác, nhưng phối đỏ với xanh thật sự là…… Thân trên mặc áo khoác màu xanh, *** mặc quần đỏ..... Giang Tiểu Dương lặng lẽ đeo khẩu trang lên.:-))))
Cừu Sở Sở đứng ở bên cạnh, không biết như thế nào, nhìn tình cảnh này chỉ cười gượng một tiếng.
Người nhiều xe nhiều, Phương Thiếu Tắc lái tới chiếc xe thương vụ Volvo màu bạc. Hắn cũng không nghĩ sẽ lái Maybach tới, bất đắc dĩ mượn xe của bạn một ngày. Chiếc này đã là phẩm tướng kém cỏi nhất, cũng không thể vì nướng BBQ chạy đi mua một chiếc mới chứ?
“Oa, Đĩa bay, xe không tồi nha.” Ngũ Hoa trêu ghẹo nói.
“Hỏi mượn của người bạn.”
"Bạn của cậu có bạn gái chưa? Sao không rủ theo cùng?”
Phương Thiếu Tắc nói đùa: “Đại khái nó có bảy tám người bạn gái, rủ nó theo thì không đủ xe đâu.”
“Cậu đùa à, bạn cậu nhiều bạn gái vậy sao? Vậy còn cậu, có mấy người?”
Phương Thiếu Tắc vừa định mở miệng trả lời, Ngô Song trừng mắt nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ hắn đành phải gãi gãi đầu, nói: “Một người tôi cũng không có……”
Đang nói, Chương Nhu ở phía trước thúc giục: “Này, trưa lắm rồi, các người còn muốn đi hay không đây?”
“Đi liền đây!” Phương Thiếu Tắc đáp xong, quay đầu lại hỏi, “Mọi người ai đi cùng tôi?”
“Tôi tôi tôi! Để chúng tôi cùng hưởng thụ cảm giác ngồi xe sang xem nào!”
Bọn Ngũ Hoa nói, một đám chủ động lên xe, cuối cùng chỉ còn lại có Ngô Song và Cừu Sở Sở còn đứng bên ngoài.
Phương Thiếu Tắc mở cửa bên ghế phụ ra, Ngô Song vừa muốn đi lên phía trước, đã thấy Cừu Sở Sở đi sắn tới phía trước cô: "Ngại quá Đại sư tỷ, em bị say xe, có thể cho em ngồi phía trước không?”
“Ok” Ngô Song không nói hai lời, đi ra ghế sau ngồi, để lại Cừu Sở Sở vẻ mặt thẹn thùng nhìn Phương Thiếu Tắc: "Thiếu Tắc sư huynh, vậy phiền anh rồi.”
Phương Thiếu Tắc miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười, nhìn Cừu Sở Sở kia một thân toàn màu xanh, tức giận đến thiếu chút nữa đem quần màu xanh của mình cũng cởi.
Ước chừng đi được một giờ, đã đến bên ngoài địa điểm nướng BBQ, là một đập chứa nước ở vùng ngoại thành. Đập chứa nước rất lớn, nằm ở trên núi, còn không bị khai phá quá mức, xung quanh phong cảnh vẫn còn vẻ hoang sơ, không khí thoáng đãng, du khách không nhiều lắm, thực thích hợp với hoạt động dã ngoại.
Đã 11 giờ, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút đói, xuống xe liền vội vàng đi lên trên núi, cũng không biết là vô tình hay hữu ý, Cừu Sở Sở vẫn luôn đi theo sau Phương Thiếu Tắc.
“Sư huynh, bậc thang này quá cao, huynh kéo muội lên được không?”
“Sư huynh, đồ vật quá nặng, huynh giúp muội xách một chút được không?”
“Sư huynh, thể lực huynh thật tốt, chúng ta đi nhanh lên đi, ngọn núi này rốt cuộc cao bao nhiêu ha?”
.............
Đáng thương cho Phương Thiếu Tắc không tiện từ chối, đành phải làm người khuân vác, còn phải miễn cưỡng cười vui vẻ giải thích, mệt muốn ૮ɦếƭ.
Lại đi thên hơn hai mươi phút, rốt cuộc cũng tới địa điểm nướng BBQ, một chỗ trên cạn bên cạnh đập chứa nước, địa thế bằng phẳng trống trải, lại gần nguồn nước, rất tiện lợi....
Đáng tiếc tối hôm qua trên núi mới vừa mới mưa xong, trên đường có chút trơn ướt, phải đi bên chỗ nước cạn cũng không dễ dàng gì. Bàn bạc xong xuôi, mấy người đàn ông quyết định đi trước, sau đó đứng ở dưới tiếp ứng từng người nữ bước xuống.
Khi đến phiên Ngô Song, Phương Thiếu Tắc tiến lên giành trước một bước, vươn tay muốn tiếp Ngô Song. Kết quả Ngô Song trực tiếp một bước nhảy xuống, không những vững vàng tiếp đất, mà tư thế còn rất đẹp.
Phương Thiếu Tắc vươn tay ở giữa không trung, cô gái này, yếu đuối một chút sẽ ૮ɦếƭ sao! Hắn còn đang cảm thấy mất mát, tay đã bị Cừu Sở Sở bắt được.
“Sư huynh, muội sợ quá!” thanh âm Cừu Sở Sở nũng nịu, nghe được cũng muốn nhũn cả người.
“Không sao đâu, cô nhảy một bước qua là được.”
“Cái này.......muội không dám.”
“Thật sự không sao mà, cô xem không phải mọi người đều xuống dưới được sao?”
“Vậy nhất định huynh phải giữ chặt muội đó!”
..........
Thấy tình cảnh này, bọn người Ngũ Hoa đã xuống tới nơi ghé vào nhau, nói nhỏ.
Ngũ Hoa hỏi: “Này, mọi người nói xem, có phải Cừu Sở Sở kia thích Đĩa bay hay không?”
Tiểu Trà trợn mắt: “Vô nghĩa, việc này cần phải hỏi sao, mắt không mù thì đều nhìn ra được cô ta đối với Đĩa bay có ý, giả bộ yếu đuối gì chứ, vẻ mặt giả tạo dễ sợ, tôi khinh!”
“Vậy chị Ngô Song phải làm sao bây giờ?” Cái lẩu đã đói đến mức ăn luôn nữa gói khoai lát.
Ba người nhìn về phía Ngô Song, cô đang giúp mọi người lấy dụng cụ nướng BBQ ra. Mấy thứ này vừa lớn vừa nặng, chặn tầm mắt, mà chỗ nước trên cạn có chút rêu xanh ẩm ướt, Ngô Song không để ý trượt chân một cái.
“Cẩn thận!” Tần Nghị chạy lại, một phen giữ chặt cô.
Dụng cụ nướng BBQ rơi trên mặt đất, tiếng vang kinh động lôi kéo sự chú ý của Cừu Sở Sở và Phương Thiếu Tắc. Hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy Ngô Song dựa vào người Tần Nghị, tức khắc trong lòng nổi lên đố kỵ, không nói hai lời rút tay về, chạy về hướng Ngô Song.
“Này, sư huynh, huynh đừng đi…… A!”
Cừu Sở Sở không đứng vững, đặt ௱o^ЛƓ ngồi vào vũng bùn, chiếc quần thể thao màu xanh dính đầy bùn, toả ra mùi của lá khô mục.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc