Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! - Chương 05

Tác giả: Ức Cẩm

Văn phòng của Ngô Song cách âm rất tốt, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng quát lớn của cô. Cho nên khi Phương Thiếu Tắc đi ra liền bị bộ ba "bát quái tinh*" quây quanh.
(*)Ý chỉ những kẻ nhiều chuyện.
Hoa Ngũ vội vàng hỏi: "Cậu có sao không? Ngự tỷ không làm gì cậu chứ?"
"Không sao, tôi vẫn bình thường mà." Phương Thiếu Tắc xoay một vòng, hướng đến mọi người để cho họ nhìn thấy mình tay chân vẫn lành lặn, lông tóc không hề thiếu đi một cọng nào.
"Không thể nào, khi nảy Ngự tỷ kêu cậu vào phòng mà ánh mắt như muốn ăn thịt cậu. Cậu xác định mình vẫn ổn, hay là bị doạ đến ngu người rồi?" Tiểu Trà không thể nào tin được, đến sờ trán Phương Thiếu Tắc xong lại sờ trán mình, "Không bị sốt mà."
"Thật không có chuyện gì đâu. Chúng tôi còn nói chuyện rất vui vẻ." Phương Thiếu Tắc nói.
Hoa Ngũ thiếu chút nữa đã không biết hai chữ "vui vẻ" viết như thế nào:"Cậu thật sự không nói dối? Ngự tỷ hầm hầm kêu cậu đi vào, lúc sau bình an vô sự mà đi ra. Lại còn nói cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ nữa chứ. Tôi nói này, có phải cậu bị doạ đến choáng váng rồi không?"
"Thật khờ a, tuổi còn trẻ, đáng thương quá mà." Ba cô gái vây quanh Phương Thiếu Tắc, nhìn hắn như nhìn một đứa ngốc, vẻ mặt đồng tình.
Phương Thiếu Tắc bị vây đến không chịu nổi: "Các người tránh ra, tôi nói là sự thật mà. Chúng tôi ở bên nhau không chỉ có nói chuyện vui vẻ. Hơn nữa, tổ trưởng Ngô còn kêu tôi nói với mọi người, sau này đừng gọi chị ấy là tổ trưởng Ngô nữa, gọi là chị Ngô Song đi. "
"Hả?!" Ba người ngạc nhiên đến mức cằm muốn rớt luôn xuống sàn nhà.
Thật lâu sau, Hoa Ngũ mới lấy lại tinh thần, nói: "Cậu khoác lác vừa thôi. Nếu tổ trưởng Ngô thật sự nói như vậy, thì hai chữ "Hoa Ngũ" (1) tôi cho cậu gọi ngược nha."
[1] Hoa Ngũ (花五): thường được người miền Nam chỉ con kiến hay một thuật ngữ trong cờ vây. Ngũ hoa mai là một quân cờ bị vây quanh, nhìn vào như một cánh hoa mai, không có điểm nào giao nhau.
Cái Lẩu nhịn không được chen vào: "Nếu đảo ngược tên của cô lại, chẳng phải gọi là Ngũ Hoa (2) sao? Nghe thú vị đó."
[2] Ngũ hoa (五花) hay còn gọi là "Ngũ gia bì", là một loại cây vừa làm cảnh trong phong thủy, vừa dùng làm rau ăn. Ngũ gia bì có nhiều công dụng như đuổi muỗi, an thần, kháng viêm, giảm ho....
Hoa Ngũ liếc cô nàng một cái: "Cô bị ngốc không? Nếu không có mười phần chắc chắn, tôi có thể lấy tên mình ra giỡn sao?"
Đang nói chuyện, Ngô Song từ trong phòng ôm theo một chồng tài liệu, mặt không biểu cảm mở cửa đi ra.
"Chị Ngô Song." Phương Thiếu Tắc thấy cô đầu tiên, liền cười tủm tỉm hướng phía Ngô Song chào hỏi.
Ngô Song cũng không nhìn hắn lấy một cái, nói với mọi người: "Năm phút sau mở cuộc họp tại phòng họp nhỏ." Dứt lời liền đi ra ngoài.
Toàn bộ hoá đá.
"Thế nào?" Phương Thiếu Tắc đắc ý, mỉm cười quay về hướng Hoa Ngũ: "Tôi không nói bậy chứ, Ngũ Hoa."
"Cậu đừng gọi tôi là Ngũ Hoa, tôi là Hoa Ngũ." Hoa Ngũ gào lên.
"Đừng phản kháng nữa Ngũ Hoa. Vào họp đi." Cái Lẩu ở một bên vỗ vai an ủi.
Từ hôm đó, Hoa Ngũ đã thật sự đổi thành Ngũ Hoa, không thể đổi lại a.
........... Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Chiều nay nội dung cuộc họp là bàn về một hạng mục mới của công ty.
Vì điện thoại nhãn hiệu "Mars" vừa mở rộng thương hiệu, mới cho ra đời dòng điện thoại mx-520, kế hoạch smartphone này là dành cho giới trẻ, cũng hướng đến đối tượng này mà quảng cáo.
Trước khi họp, Ngô Song đưa cho mỗi người một bản tư liệu về Mars, đánh giá khách quan về nó. Sau đó mới hỏi đến ý kiến riêng của từng người.
Tuy nói ba tổ viên nữ ngày thường miệng hay kêu quát quát, nhưng đầu óc cũng rất nhanh nhạy. Ngũ Hoa đưa ra ý kiến trước tiên, nói: "Tôi cảm thấy, nếu đây là sản phẩm hướng tới đối tượng là những người trẻ tuổi, thì nên mời người trẻ tuổi nổi tiếng hiện nay để làm người phát ngôn. Tôi nghĩ hiệu quả đạt được không tệ đâu."
Cái Lẩu nói ra suy nghĩ của mình: "Tôi đồng ý với suy nghĩ của Ngũ Hoa. Tôi nghĩ trước tiên chúng ta nên định hướng xem đối tượng trẻ tuổi là những người nào. Mười bảy mười tám tuổi là người trẻ tuổi, hơn hai mươi tuổi cũng là người trẻ tuổi. Nhưng mà giữa hai loại đối tượng này có cái nhìn khác nhau, tiêu phí với điều kiện kinh tế cũng khác nhau, không thể đánh đồng."
Tiếp theo là Tiểu Trà cùng với Phi Đao, mọi người sôi nổi đưa ra những ý tưởng độc đáo của mình. Ngô Song lẳng lặng mà nghe, không đưa ra ý kiến gì.
Đến khi Phi Đao nói xong, phòng họp đột nhiên yên tĩnh. Ngô Song nhìn về phía Phương Thiếu Tắc nãy giờ vẫn luôn nhìn mình: "Cậu có ý tưởng gì không?"
Phương Thiếu Tắc hình như không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói ra: "Tôi có ý kiến với chị."
Phòng họp rơi vào yên lặng, trên trán Ngô Song đã nổi đầy gân xanh. Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Phương Thiếu Tắc, không biết tiếp theo hắn sẽ nói cái gì nữa.
Lúc này, Phương Thiếu Tắc không nhanh không chậm nói: "Chị Ngô Song, tôi muốn nói là, chị có dùng loại điện thoại này không?"
Một đám người lúc này lại nhao nhao lên, cả công ty này ai mà chẳng biết, Ngô Song tổ trưởng của tổ kế hoạch a vốn luôn khác người chứ.
Đừng nói là cái điện thoại này, hiện tại nếu người cả thành phố có cùng nhau dùng smartphone nhãn hiệu nào thì cô cũng không cần dùng theo đâu.
Ngô Song từng nói "Công dụng chính của điện thoại di động là gọi điện và gửi tin nhắn, còn những chức năng khác có khám phá cũng chỉ tốn thời gian."
"Không có." Ngô Song lạnh lùng trả lời.
"Chị không dùng điện thoại này, làm sao mà khai phá mở rộng nó? Cho nên ý tưởng của tôi là, chúng ta nên đổi điện thoại này dùng một tuần, khám phá những chức năng của nó, lại tiến hành khai thác mở rộng nó."
Lời này của Phương Thiếu Tắc giống như viên đá ném vào mặt hồ, trên mặt mọi người không dám có biểu hiện gì, nhưng trong lòng tất cả đều tán thành. Mọi người hết liếc nhìn nhau lại nhìn đến Ngô Song xem cô có phản ứng gì không.
Ngô Song cầm Pu't xoay xoay, nhìn đến notebook trước mặt. Thật lâu sau mới hướng tới mọi người, hỏi: "Mọi người cảm thấy thế nào?"
Ngũ Hoa, Tiểu Trà, Cái Lẩu liếc nhìn nhau, Phi Đao mở miệng nói trước: "Tôi đồng ý với ý tưởng này, không tự mình dùng thử, sao có thể làm cho người khác tin tưởng vào lời quảng cáo của mình."
"Tôi cũng nghĩ vậy... " Mọi người sôi nổi tán thành.
"Được." Ngô Song gật đầu: "Từ hôm nay trở đi, tổ chúng ta sẽ dùng thử điện thoại này một tuần. Cuối tuần sẽ mở cuộc họp. Khi đó, tôi mong mọi người sẽ đưa ra bản kế hoạch thật tốt."
"Vậy chị Ngô Song thì sao?" Phương Thiếu Tắc truy vấn: "Chị cũng dùng điện thoại này chứ?"
"Tôi không cần phải nói với cậu." Ngô Song nói xong, đứng lên, cũng không quay đầu lại mà đi mất.
..............
Buổi tối về đến nhà, bởi vì Phương Thiếu Tắc đề nghị, nên người vĩnh viễn không dùng smartphone như Ngô Song cũng phá lệ, đem đổi di động cũ của mình lấy chiếc mx-520 mới ra, lần đầu tiên sử dụng smartphone.
Để chiếc điện thoại trước mặt, mở màn hình lên, trong nháy mắt cô có chút không thích ứng. Loại này thao tác hệ thống như máy tính, tệp phương tiện di động so với máy tính có nhanh hơn một chút, cô chưa từng dùng qua.
Mỗi một icon ứng dụng trong đó, cô cẩn thận xem qua, thật giống như lần đầu tiên học dùng máy tính.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại bỗng hiện lên một tin nhắn từ dãy số lạ, làm cô giật mình.
"Đã suy nghĩ đến ý kiến của tôi rồi sao?__Phương Thiếu Tắc."
Thằng nhóc này, thật đúng là âm hồn bất tán. Ngô Song trực tiếp đem cửa sổ chat đóng lại, tiếp tục nghiên cứu cách dùng smartphone.
Không đến một phút sao, lại hiện ra một tin nhắn khác, vẫn đến từ dãy số kia.
"Cô có dùng Wechat không? Nhắn tin như thế này thật phiền phức."
Ngô Song tức giận muốn sôi máu, nhưng vẫn tiếp tục không để ý đến hắn.
Ai ngờ cách mấy chục giây sau lại hiện ra một tin nhắn khác.
"Sao lại không để ý đến tôi, không thấy được tin nhắn sao?"
"Phải nghiên cứu smartphone cho tốt, không thể lười biếng."
"Tôi phát hiện tôi còn rất nhớ chị."
"Nếu không trả lời tôi, tôi sẽ đến nhà chị."
Rốt cuộc, Ngô Song làm lơ không nổi nữa, hung hăng gửi lại một tin "Xin cậu đừng quấy rầy đến cuộc sống sinh hoạt của tôi, cảm ơn!"
Tin nhắn rốt cuộc cũng ngưng. Một giờ sau, Ngô Song vừa rửa mặt xong định đi ngủ thì tin nhắn đáng ૮ɦếƭ kia lại tới "Không cần khách sáo."
Thiếu chút nữa Ngô Song tức muốn hộc máu, tạm thời còn chưa biết smartphone có chức năng liệt số điện thoại vào danh sách đen, nên trực tiếp tắt máy. Lên giường, ngủ.
.......
Buổi tối hôm nay, Ngô Song gặp rất nhiều ác mộng.
Cô mơ thấy Phương Thiếu Tắc chạy đến nhà mình, cô giữ chặt khoá cửa, làm bộ như không có trong nhà. Thật vất vả mới nghe thấy tiếng hắn rời đi, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên ở ban công truyền đến tiếng động thật lớn. Cô nhịn không được ra ngoài xem, nhìn thấy trên không trung có một cái đĩa bay. Phương Thiếu Tắc ở trên đĩa bay đó, giơ tay về phía mình, mỉm cười. (-_-!!!)
Ngô Song bị doạ đến tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đổ đầy trán. Nhìn đến đồng hồ, đã 5 giờ sáng rồi.
Muốn ngủ cũng ngủ không nổi nữa, cô rời giường. Vệ sinh xong, thay bộ đồ thể thao chuẩn bị xuống dưới nhà chạy bộ.
Sắc trời còn sớm, trong tiểu khu vắng vẻ, thời điểm Ngô Song chạy ra ngoài cửa tiểu khu đã thấy bóng dáng một người đàn ông mặc đồ thể thao màu lam, đưa lưng về phía cô, cao gầy, hai tay đút túi quần. Bộ dạng lười biếng, đôi chân dài nhàm chán mà di di trên mặt đất, giống như đang đợi người.
Ngô Song căn bản không muốn để ý đến người đó, một mạch lướt qua, lại nghe người kia kêu một tiếng: "Chị Ngô Song."
Cô lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã lăn trên đất.
Phương Thiếu Tắc, lại là hắn! 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc