Tình Yêu Tội Lỗi - Chương 26

Tác giả: Tịnh Linh

Mùng 6 tháng 6, một đám cưới nhỏ, đơn giản, không xa hoa, cũng không có bao nhiêu khách đến dự. Chỉ có vài người trong gia đình tôi, cùng với vài đồng nghiệp cấp dưới của anh. Nhật Minh vốn muốn cho tôi một lễ cưới trang trọng hơn, nhưng vì tôn trọng ý nguyện của tôi nên thôi. Dù sao, những lời đồn không hay ho về tôi, dẫu mọi người đều cố gắng không nhắc tới, tôi vẫn là biết đến. Lúc trước tự ý làm loạn, không chịu suy nghĩ kĩ, để giờ mới biết tôi đã mang đến phiền toái cho bố mẹ nhiều đến mức nào.
Nghe Kì Phong nói, sau khi tôi đi, có một khoảng thời gian, bố mẹ tôi thậm chí không dám ra khỏi cửa, cũng không muốn gặp mặt ai. Chỉ có Nhật Minh vẫn luôn thường xuyên đến nhà chúng tôi. Dù bố mẹ tôi khuyên anh nên quên tôi đi, nhưng anh cũng chỉ ậm ờ cho qua. Còn những người bạn của anh, họ nói anh là người cuồng công việc. Mười hai giờ trên một ngày, bảy ngày trên một tuần, không có hẹn hò, không có ngày nghỉ...Nghe nói, Phượng Ngân cũng từng đến tìm anh, cuối cùng lại bị làm cho khóc lóc rời đi. Nghe nói...
Còn rất nhiều, rất nhiều...Cho dù không biết độ chính xác bao nhiêu, cũng không hề chứng kiến, nhưng tôi vẫn có thể hình dung được, những ngày của anh đã trôi qua khó khăn như thế nào. Chỉ vì tôi.
Tôi không phải là người sắt đá, những lạnh lùng với anh thời gian qua, cũng chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài. Cho nên, khi thấy mộ bia của bé Tuấn, cùng giấy tờ nhận bé Tuấn làm con của anh, bức tường trong tôi đã sụp đổ rồi.
Những gì tôi thiếu anh, có lẽ cả đời này cũng trả không nổi. Điều duy nhất tôi có thể làm cho anh, đó là ở bên anh, cho đến khi anh tìm được ai đó, đến khi anh không cần tôi nữa...
*****
*****
Ba năm sau, một ngày mùa hè.
Trong khu vui chơi, đám đông tụ tập thành từng nhóm ồn ào, huyên náo.
Nhìn theo thân ảnh hai cha con đang dắt tay nhau, khóe miệng tôi khẽ mỉm cười.
_Mẹ, mẹ!
Bóng dáng nhỏ xinh bỗng chạy chậm đánh về phía tôi. Tôi sủng nịch ôm con gái, dùng khăn giấy lau những vệt mồ hôi lấm tấm trên trán con.
_Bảo Nhi, chơi vui không?
_Vui, mẹ, sao mẹ không cùng đi tàu lượn?
Tôi ngước nhìn đường tàu dốc thẳng đứng, cao trên mười mét, âm thầm sợ run. Không biết có phải Bảo Nhi giống bố nó hay không, mà lúc nào cũng thích mấy trò cảm giác mạnh. Đồ chơi thì không thích Pu'p bê hay gấu bông, lại thích chơi ru-bích, lắp ráp hay xếp hình...Đặc biệt có một điểm, tựa hồ rất giống.
_Mẹ, tại sao mẹ không đi tàu lượn?
_Vì mẹ con không thích trò đó. - Xong, lại bắt đầu rồi. ==”
_Tại sao lại không thích? Trò đó vui lắm.
_Vì mẹ con sợ độ cao.
_Tại sao mẹ lại sợ độ cao?
...
Liến thoắng không ngừng, đến mức đôi khi làm tôi cũng thấy đau đầu. Cái này nhất định không phải di truyền từ tôi. ><
_Nhi, con có muốn ăn kem không?
_A, có! Con thích kem dâu với sô cô la!
Haizz...Cuối cùng tai tôi cũng có thể yên tĩnh một chút.
Đi được vài bước, bỗng tôi thấy Nhật Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, tầm mắt cứ nhìn mãi về một hướng.
_Minh, có chuyện gì à?
Anh chợt phục hồi tinh thần, ánh mắt như xẹt qua một tia hoảng hốt.
_Không, không có gì, chúng ta đi thôi.
Nói xong, anh bế con đi trước, bước chân có phần vội vã. Tôi nghi hoặc hướng phía kia nhìn lại, song cái gì cũng không thấy. Chỉ là, không hiểu sao, trong lòng tự dưng dâng lên một dự cảm kì lạ...
“Con người, khi đã đi một chặng đường thật dài, thật mệt mỏi, thường muốn tìm một nơi để nghỉ chân.
Hiện giờ, tất cả những gì tôi muốn, chỉ là bình yên mà thôi. Bình yên mà đáng lẽ, tôi có thể dễ dàng đạt tới mà không phải trả giá nhiều đến thế...”
*****
_Minh, anh nếm thử xem vừa chưa?
Anh nhấm một chút canh, sau đó gật đầu.
_Ừ, được rồi. Rất ngon.
Tôi thoáng mỉm cười hài lòng, lại loay hoay cho thêm mì chính vào nồi. Bỗng nhiên, Nhật Minh lại lên tiếng.
_Ngày mai giỗ ông nội, em đi cùng anh nhớ.
Sững sờ, bàn tay tôi đang cầm thìa bỗng cương giữa không trung.
Ngày đó, sau khi chúng tôi kết hôn, bố mẹ anh vẫn chưa từng cho chúng tôi sắc mặt dễ chịu quá. Khó khăn lắm tôi mới thuyết phục được anh trở về qua nhà, anh lại bị ông chặn ngay từ ngoài cửa, không cho vào. Tuy Nh ật Minh vẫn nói không sao, nhưng tôi biết, trong lòng anh cũng không thoải mái chút nào. Còn tôi lại chẳng thể giúp gì cho anh, ngoại trừ khuyên anh tận lực nhẫn nhịn, không cần mỗi lần gặp mặt là hai bên lại coi nhau như kẻ thù.
Đến khi có bé Bảo Nh i, có lẽ vì thương cháu, có lẽ vì mọi chuyện đã rồi, bố mẹ anh cũng gần như chấp nhận. Chỉ là, tôi biết ông bà vẫn không vui vẻ khi trông thấy tôi, vậy nên tôi luôn cố gắng không xuất hiện trước mặt họ, nhưng lần này...
_Là đề nghị của bố mẹ.
_Tại...Tại sao?
_Còn tại sao gì? Đương nhiên là vì em là con dâu duy nhất của họ, em không đi thì còn ai đi?
_Nhưng...có sao không?
Anh cười cười, khẽ gạt vết bẩn trên mặt tôi.
_Đừng lo, tất cả sẽ ổn thôi.
Dù anh có vẻ rất chắc chắn, nhưng suốt một buổi tối, tôi vẫn thấp thỏm không yên. Phải đến ngày hôm sau, tâm trạng căng thẳng của tôi mới thả lỏng xuống. Ông bà tuy không hẳn là thân thiện, nhưng thái độ so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều. Và tôi cũng biết được là công lao của ai. Bảo Nh i, cùng với công dặn dò chỉ bảo của ai đó...
Nhìn bé Nhi vui đùa bên ông bà nội, trong lòng tôi bất chợt dâng lên một cảm giác bình yên. Có lẽ, cuộc sống như hiện giờ, cũng không sai.
*****
Tôi cứ nghĩ, hết thảy đã qua, nhưng tôi không ngờ, lại có người tới nhiễu loạn suy nghĩ của tôi.
Người tôi hận nhất, cũng không muốn gặp lại nhất.
_Chị Thu!
Giọng nói, mà dù đến lúc ૮ɦếƭ, tôi vẫn không thể quên. Tôi đã cho là mình sẽ tức giận, sẽ phẫn nộ, nhưng kì lạ là, tôi lại bình thản đến thế.
_Cậu là ai? Tôi không quen cậu, nhầm số rồi.
_Chị vẫn hận em sao?
_Tôi nói nhầm số rồi. Tạm biệt.
_Ngày mai, chị có thể đến gặp em một lần cuối được không, bảy giờ tối, vẫn ở chỗ cũ.
_ Không đi!!
Tôi dập mạnh điện thoại xuống, bàn tay nắm chặt đến mức các đốt Ng'n t trở nên trắng bệch.
Vì sao? Vì sao không để tôi yên?
_Ai vừa gọi vậy?
Không biết từ bao giờ, Nhật Minh đã quay trở lại phòng khách, đứng đằng sau tôi.
_Không ai cả, gọi nhầm số.
...
_Là cậu ta sao?
Thân hình tôi thoáng cứng đờ, nhưng tôi vẫn không quay đầu lại, giọng nói bình tĩnh, nghe không ra gì gợn sóng.
_Em đã nói, chỉ là gọi nhầm số thôi.
_Cậu ta muốn gặp em sao?
_Nhật Minh!
Tôi quay phắt lại, lửa giận ngùn ngụt dâng lên bỗng dụi tắt khi thấy vẻ mặt anh. Đau khố, bi thương, còn có...lo sợ cùng bất an.
_Xin lỗi...Thật ra có chuyện anh đã giấu em.
Bất giác tôi bỗng có dự cảm xấu.
_Không cần nói!
_Thế Anh...
_Đã bảo đừng nói! Em không muốn nghe!
_Lúc trước, là cậu ta đã đến gặp anh, nhờ anh đi tìm em.
Tôi đã cố bịt tai lại, nhưng từng chữ, từng chữ vẫn rõ ràng lọt vào tai tôi. Vết thương chợt nứt toác, âm thầm rỉ máu.
Biết. Làm sao tôi lại không đoán được? Nào có sự trùng hợp nào ngẫu nhiên đến thế? Thế Anh vừa đi, Nhật Minh đến. Chẳng qua tôi vẫn trốn tránh nó mà thôi. Bị phản bội, chung quy vẫn dễ tiếp nhận hơn trở thành một món đồ bị người ta đẩy tới đẩy lui!
_Cậu ta cũng đã đến cầu xin bố mẹ em bỏ qua cho em.
...
_Xin lỗi...Anh đã không nói ngay từ đầu, vì anh quá ích kỉ...Anh không muốn mất em.
_Đừng nói nữa.
_Nhưng dù em có quyết định thế nào, anh vẫn tôn trọng quyết định của em...
_Minh, đủ rồi.
Tôi đặt tay lên khuôn mặt anh, nhìn sâu vào đáy mắt ngập tràn thống khổ của anh, trong lòng đau xót...Anh có thể nào ngốc đến vậy đâu?
_Minh, nhìn em đi...Nghe em nói này, nếu như từ trước đến giờ, tất cả những gì em gây ra đều là sai lầm, thì ở bên anh, là việc đúng đắn nhất mà em đã làm. Trừ khi anh không cần em nữa, bằng không, em tuyệt đối sẽ không rời xa anh.
_Sẽ không!
Anh kích động ôm lấy tôi, bờ vai khẽ run lên.
...
Minh, anh khóc sao?
Một người đàn ông, khóc vì một người phụ nữ, chỉ có thể vì anh ta quá yêu người phụ nữ đó.
Mà em, có thể nào còn nhẫn tâm, làm tổn thương anh một lần nữa đâu.
7 giờ 30...
Đồng hồ cứ vô tình quay, sắc trời cũng ngày càng tối.
Ngoài cửa sổ, gió bắt đầu nổi lên, cuốn tung bụi bay mù mịt.
Ngồi trong phòng khách, nhưng không hiểu sao, tâm thần tôi vẫn bất an không yên. Thỉnh thoảng lại không tự chủ lướt qua đồng hồ.
Chẳng phải đã nói sẽ không để ý sao? Tại sao tôi vẫn không thể tập trung vào bất cứ việc gì?
_Em định không đi gặp cậu ta thật sao?
_Không.
Anh không tiếng động thở dài, khẽ vuốt tóc tôi.
_Đi đi.
_Em không...
_Cho dù là nói rõ ràng cũng được, đừng để sau này có gì phải tiếc nuối.
Tôi bỗng im lặng, nhìn sâu vào mắt anh, không bỏ sót bất kì biểu hiện nào của anh.
_Anh thực sự muốn em đi?
Nhật Minh bỗng cười khổ, lắc đầu.
_Nếu như có thể, anh rất muốn giữ em lại, nói với em không cần đi...Không muốn em có bất cứ liên hệ nào với cậu ta. Nhưng anh không thể, anh không muốn sau này em phải hối hận hay oán trách anh.
_Sẽ không. Anh đã làm rất nhiều cho em rồi, như vậy là đủ rồi.
Tôi vuốt nhẹ gương mặt anh, khẽ đặt nụ hôn lên môi anh.
_Em sẽ về sớm thôi.
_Ừ, anh chờ em.
Mới đi ra đến cửa, anh lại gọi tôi lại.
_Mang theo ô, trời sắp mưa rồi.
Thoáng mỉm cười, trong lòng chợt ấm áp.
Cuộc đời này, tôi còn mong đợi gì hơn?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc