Tình Yêu Tội Lỗi - Chương 01

Tác giả: Tịnh Linh

Tại sao?
Khi tôi đi học muộn,cô giáo hỏi: tại sao?
Khi cửa kính bị vỡ,mẹ hỏi: tại sao?
Khi tôi về nhà không đúng giờ,bố hỏi : tại sao?
Khi tôi huỷ cuộc hẹn đi mua sắm cùng tụi bạn,chúng nó cũng hỏi: tại sao?
Và lần nào tôi cũng tìm được lí do. Tôi ngủ dậy muộn nên đi học muộn. Em trai tôi chơi bóng sau nhà lỡ tay ném vỡ cửa sổ.Thầy giáo ốm nên lớp tôi được về sớm.Tôi bận học thêm nên huỷ hẹn với bạn...Tất cả.Cho dù chuyện gì xảy ra,ở đâu,trong hoàn cảnh nào,tôi vẫn luôn tìm được lí do.Chỉ riêng chuyện này thì không.
Đã bao giờ bạn yêu ai? Đã bao nhiêu lần bạn tự hỏi tại sao mình lại yêu người đó? Và đã có khi nào bạn tìm được câu trả lời? Không. Dù chỉ một. Bạn có thể dễ dàng tìm ra nguyên nhân của mọi việc,ngoại trừ tình yêu. Vì nếu tìm được lí do,đó không còn là tình yêu nữa.Chẳng thể nào biết được khi nào tình yêu đến và càng không thể biết tại sao. Bởi thế nên ngoài những ngôn từ đẹp đẽ nhất mà thế gian này viết về tình yêu,người ta còn gắn thêm cho nó hai chữ:"mù quáng". Tôi đã từng nghe rất nhiều câu chuyện kiểu như mẹ kế yêu con riêng của chồng,con gái yêu cha dượng,hay bố chồng với con dâu...,và tôi đã thấy họ thật đáng khinh,thật ghê tởm. Nhưng hiện giờ tôi còn ghê tởm chính mình hơn,vì dù sao những người kia họ cũng không cùng huyết thống. Chỉ có một điểm chung duy nhất giữa tôi và họ,đó là chúng tôi đã yêu những người không nên yêu và không bao giờ được phép yêu.
*****
Số phận
Có những khi tôi nhìn những đường ngang dọc trên bàn tay của mình rồi tự hỏi:phải chăng,tất cả chúng ta khi sinh ra đều chịu sự sắp đặt của số phận?
Bạn sinh ra ở đâu,trong hoàn cảnh nào,bố mẹ bạn là ai,đó là số phận.
Bạn sinh ra khoẻ mạnh hay ốm yếu tật nguyền,đó là số phận.
Bạn gặp tai nạn bất ngờ,bạn sống hay bạn ૮ɦếƭ,đó là số phận.
Bạn sẽ sẽ gặp ai,bạn sẽ yêu ai,đó cũng là số phận.
Nhưng
Khi bạn cầm một con kiến trên tay,bạn thả nó đi hay bạn giết nó,đó là sự lựa chọn.
Bạn cầm 2 chiếc áo,bạn mặc áo trắng hay áo hồng,đó là sự lựa chọn.
Bạn thất bại,bạn sẽ tiếp tục hay từ bỏ,đó là sự lựa chọn.
Và thế là ,cuộc đời được tạo nên từ 2 yếu tố:sự lựa chọn và số phận.
Bạn lựa chọn, rồi số phận sẽ đưa bạn đến kết quả của sự lựa chọn đó .
Thế Anh lớn hơn tôi 2 tuổi. Mọi người thường nói kiếp trước tôi và cậu ấy chắc hẳn phải có duyên nợ nặng lắm. Tôi không biết kiếp trước có tồn tại hay không,nhưng những gì đang diễn ra quanh tôi lúc này buộc tôi cũng phải nghi ngờ. Một loạt những sự trùng hợp đến khó tin... Nhà chúng tôi ở gần nhau nên thường đi chung với nhau. Đi câu cá,đá bóng,thả diều...chúng tôi luôn chơi cùng nhau. Chúng tôi luôn học cùng trường nhưng khác lớp,từ mẫu giáo,cấp 1,cấp 2,cấp 3,cho đến tận khi vào đại học. Bạn có tin được không? Chúng tôi có sở thích giống nhau,học lực san sát nhau,thậm chí cả ngày,tháng sinh cũng giống nhau. Còn trong trường,tất cả những giáo viên dạy lớp tôi cũng đã từng dạy lớp cậu ấy. Và tuổi thơ chúng tôi cũng lớn lên bên nhau... Tôi là chị họ cậu ấy,còn cậu ấy là em họ tôi.
*****
Ghen
Trong quán cafe
_Hoài Thu!Thu!
_Ơ...hả?- tôi giật mình.
_Em đang nghĩ gì thế? Có cần phải *** cốc cafe như vậy không?
Lúc này tôi mới để ý đến cốc cafe đã bị khuấy đến mức nổi đầy bọt của mình,mỉm cười gượng.
_Chúng ta chia tay đi.
Tôi ngẩng lên nhìn Hà Vũ,trông anh rất nghiêm túc.
_Ừm...được.
Anh bỗng cười phá lên.
_Anh vẫn không muốn tin đó là sự thật...Hoài Thu,em không yêu anh.
Tim tôi nhói lên.Anh đang cười,nhưng ánh mắt lạnh lẽo bi thương.Trong lòng tôi bỗng dấy lên cảm giác ăn năn.
_Vũ,sẽ có một ngày anh tìm được một người tốt hơn em,yêu anh...hơn em.
_Đáng tiếc,đó không phải là em.
Tôi nắm chặt tay.
_Vũ,em xin lỗi.
Hà Vũ không nói gì,đứng dậy bước đi.Được vài bước,anh chợt quay lại.
_Anh rất ghen tị với người ở trong lòng em.
Tôi cúi đầu,cười cay đắng.Ghen tị? Anh sẽ không nói như thế nếu biết đó là ai.
...
_Chị Thu!
Tôi giật thót,ngước lên.hmm...Sao một người vừa đi lại thêm một người đến nữa chứ?
_Ừ...ừm.
Cậu ấy kéo ghế ngồi xuống.
_Em vừa thấy Hà Vũ đi ra,sắc mặt anhấy không được tốt cho lắm.Có chuyện gì thế? Lại cãi nhau à?
_Không có gì,chỉ là chia tay thôi.
_Hả? Phụt...ha ha...cái gì? Chia tay? Lại còn "chỉ là"? Ha ha...
_Em có cần phải hưng phấn vậy không?
_Ha ha...chị Thu,đây là lần thứ mấy rồi?
_13 -tôi cố giữ bình tĩnh,đưa cốc cafe lên miệng nhấm nháp.
_Mười...mấy...hahahaha... - Cậu ấy cười không ngừng,cả người rung lên. Tôi chia tay là việc đáng mừng vậy sao? Bất chợt cậu ấy dừng lại,cố nhịn cười.
_Thế là ai...trước?
_Anh ấy.
Lần này cậu ấy không nhịn được nữa,cứ ôm bụng mà cười.
_Cười đủ chưa? Cẩn thận vỡ bụng đấy.
_Ha ha...13 lần trong 3 tháng,chị có thể lập kỉ lục người bị đá nhiều nhất đấy!
Tôi nghiến răng
_Nguyễn - Thế - Anh !!! Đủ rồi đấy! Có đứa em nào lại cười nhạo trên nỗi đau khổ của chị nó như em không?
_Nhưng mà...Em thấy hình như chị chẳng có vẻ gì là đau khổ cả.
Tôi chợt khựng lại. Đúng. Tôi chẳng hề cảm thấy buồn,thậm chí còn thấy nhẹ nhõm. Ngoài ra là cảm giác tội lỗi. Lẽ ra tôi không nên coi người khác là "cậu ấy".Tôi đã làm tổn thương rất nhiều người,đặc biệt là Hà Vũ. Tôi thật bỉ ổi,vô sỉ,không để ý đến cảm nhận của người khác. Tôi tự cười nhạo chính mình. Không bao giờ được ở bên người mình yêu,đó có lẽ là sự trừng phạt lớn nhất dành cho tôi.
_Này,nếu chị muốn khóc thì cứ khóc đi. Chị cười như vậy lại càng khó coi hơn đấy.
Hừm?Khóc ? Tôi có cái quyền đó sao?
_Sao em lại ở đây?
_Em có hẹn với bạn. À,ngày mai kỉ niệm 30 năm thành lập trường,em sẽ có một tiết mục văn nghệ,chị nhớ xem nhé.
_Ừ.Yên tâm,mai chị sẽ mang theo thật nhiều urgo.
_Hả? Làm gì?
*****
_Thì đề phòng em bị trở thành bia tập ném ý mà.
_Này! Tài năng của em đã được toàn thế giới công nhận đấy!
_Xì...Nổ vừa thôi nhóc! - Tôi cười cười. Dù sao tôi cũng chỉ nói vậy thôi,chứ tôi biết Thế Anh hát rất hay.Hồi cấp 3 cậu ấy còn đạt giải nhất cuộc thi văn nghệ toàn thành phố nữa. Còn tôi,trái lại,hát rất tệ,nói đúng ra phải là "hét" mới đúng. Tôi mỉm cười,đó là một trong những điểm khác nhau hiếm hoi giữa tôi và cậu ấy.
_Hừ! Chị nói ai là nhóc? Đừng quên em lớn hơn chị 2 tuổi đấy!
Tôi nhún vai
_Hơn 2 tuổi thì đã sao? Dù là 20 tuổi cũng vẫn phải làm em.
_Hừm! - cậu ấy giận dỗi quay mặt đi,tỏ vẻ không phục. Tôi bật cười. Trẻ con hết sức. Đáng yêu quá. Đáng yêu...Đáng để yêu...Khoan! Tôi đang nghĩ gì? Thật nhảm nhí. Ngừng lại! Tôi cắn chặt răng.
_Miệng chị có gì kìa? - Tôi còn chưa kịp phản ứng,cậu ấy đã vươn tay về phía tôi.Khi ngón tay ấm áp lướt nhẹ qua khoé môi mình,tôi thấy như bị điện giật,vội hất tay cậu ấy,cả người lùi về phía sau.
_Đừng chạm vào chị!
Cậu ấy nhìn tôi ngỡ ngàng,khó hiểu. Tôi bỗng lúng túng,túm lấy một tờ giấy ăn trên bàn.
_Để tự chị được rồi. - Tôi cố gắng cư xử thực tự nhiên,lau sạch miệng.
_Bên này vẫn còn. - Cậu ấy lại đưa tay ra lần nữa.
_Đã bảo không cần mà! - Tôi hất tay cậu ấy lần thứ 2,căng thẳng đứng bật dậy.
_Chị làm sao thế?
Bất giác tôi nhận ra mình đã cư xử hơi quá. Cả quán cafe đều bị tiếng của tôi thu hút,quay hết về phía bên này. Còn sắc mặt cậu ấy rất khó coi,vừa như kinh ngạc,vừa tức giận. Tôi ngoảnh đi,cố tránh ánh mắt của cậu ấy,không biết phải nói gì.
_Chị...
_Anh Thế Anh!!!
Tôi nhìn qua phía đó. Ra hôm nay cậu ấy hẹn Phượng Ngân,hoa khôi của khoa thời trang,cũng năm hai giống tôi.Đúng là phong cách thời trang,mái tóc dài màu nâu nhạt,hơi xoăn nhẹ bồng bềnh xoã trên vai. Chiếc áo trăng cổ bèo phối hợp tinh tế với chiếc váy xếp li màu đen,cùng đôi giầy Pu'p bê ,quý phái mà nhẹ nhàng.Khuôn mặt trắng mịn được trang điểm kĩ lưỡng. Đúng là thiên sứ bước ra từ truyện cổ tích mà. Trong lòng tôi bỗng tràn lên nỗi chua chát không thể tả cùng chút gì đó giống như ghen tị. Cô ta hướng về phía Thế Anh.
_Em xin lỗi... Đường tắc quá. ( Thật ư? Tôi lại nghĩ vì cô ta tốn thời gian make up thì đúng hơn. Đúng là giả tạo) Anh đã chờ lâu chưa? ( Nửa tiếng rồi. Hừ. Tôi ghét nhất là những kẻ hay trễ hẹn. Tại sao tôi nhìn thế nào cũng không thích cô ta nhỉ? )
_Không sao,anh cũng vừa mới đến thôi. - Tôi nhìn qua Thế Anh. Tại sao em phải nói dối chứ? - À,đây là chị họ anh,Hoài Thu - Có cần phải ngay lập tức vạch ranh giới rõ ràng vậy không? Em sợ cô ta hiểu lầm đến thế cơ à? - Chị Thu,còn đây là Phượng Ngân - Ai mà chẳng biết chứ! - cô ấy sẽ hát song ca với em vào ngày mai. ( Gì cơ? Hát song ca? )
_Em chào chị! - Cô ta quay sang tôi. hừ. Chị ư? Dù sao cũng bằng tuổi tôi,tưởng mình trẻ lắm ư?
_Ừ. - Tôi cười nhưng trong lòng như có lửa đang âm ỉ.
_Chị sao thế ? Sắc mặt chị không được tốt cho lắm.
Tôi giật thót. Sự khó chịu của tôi thể hiện rõ ràng thế sao?
_Không sao...Chị còn có việc phải đi trước đây. Bọn em cứ hẹn... à...tự nhiên đi... - Rồi tôi quay đi luôn. Tôi không thể ở lại nữa,nếu không có lẽ tôi sẽ không thể không chế được cảm xúc của chính mình.
*****
Từ bao giờ?
Bước trên vỉa hè,tâm tư như đeo đá. Cứ bước vô thức,đến khi phát hiện ra thì đã đi đến hồ Thiền Quang. Tôi ngồi xuống ghế đá bên hồ,trải tầm mắt theo những gợn sóng lăn tăn xanh biếc. Một vài cơn gió cuốn tán lá cây xào xạc. Một vài đứa trẻ lon ton nô đùa.Hồi còn nhỏ,tôi và cậu ấy cũng thường đến đây chơi đuổi bắt,câu cá và chơi ném đá.Cậu ấy có khả năng liệng những viên đá nhỏ cho chúng nảy trên mặt nước ba vòng rồi mới chìm xuống. Thế Anh thực sự rất nghịch ngợm. Còn tôi thường bị lôi kéo vào những trò đùa nghịch của cậu ấy,nhưng thường tôi chỉ dám làm "quan sát viên".Cậu ấy đã từng bắt 23 con sâu róm cho vào hộp quà tặng sinh nhật thằng bé hàng xóm,thật tội nghiệp,tôi vẫn còn nhớ bản mặt xanh lét của nó khi mở hộp quà.Lần khác,cậu ấy đặt rắn giả vào ngăn bàn của giáo viên,làm cho cả trường bị chấn động bởi "tiếng thét kinh hoàng". Thậm chí cậu ấy còn thả ếch vào trong bếp làm mợ tôi hét ầm lên rồi...ngất,mợ vốn rất sợ éch chái. Kết quả,luôn là cậu ấy bị bố kéo tai đánh đòn. Có những lúc tôi không hiểu nổi tại sao bị đòn nhiều như vậy mà cậu ấy vẫn chẳng bớt nghịch chút nào.Nhưng lần nào chịu tội,Thế Anh cũng đều bao che cho tôi. Cậu ấy luôn bảo vệ tôi,vì vậy mà nhiều lần gây gổ đánh nhau với bọn nhóc hàng xóm. Kể cả khi có thêm Kì Phong,3 đứa tôi cùng chơi nhưng cậu ấy vẫn ưu tiên tôi hơn. Tuổi thơ tôi cứ thế...trôi đi...Dường như tất cả những điều tốt đẹp đều không thể tồn tại mãi mãi...
Rồi chẳng biết từ khi nào,tình cảm tôi dành cho cậu ấy đã không còn như trước nữa. Khi đứng gần cậu ấy,tần số dao động tim của tôi tăng vọt bất thường.Đặc biệt là lúc cậu ấy chạm vào tôi,giống như có dòng điện 100 kV chạy qua khiến tôi không thể bình tĩnh nổi. Nếu bất kì cô gái nào nói chuyện với cậu ấy,tôi đều thấy cực kì khó chịu... Tôi đã cố tìm lí do cho tất cả những cảm giác lạ lùng đó.Có thể tôi đang có những triệu chứng đầu tiên của căn bệnh...đau tim. Có thể là tôi sợ ai đó ςướק mất cậu ấy,và cậu ấy sẽ không quan tâm tôi nữa...Tôi cố nhắc nhở mình phải bình tĩnh,tôi cố dùng lí trí để kiểm soát những hành động kì quặc. Nhưng tất cả đã vượt qua khỏi tầm khống chế của tôi...vào 3 tháng trước. Tôi đã trông thấy cậu ấy và Phượng Ngân. Họ đang nói chuyện rất vui vẻ...Cậu ấy đang cười...đó là nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi từng thấy.Cô ta đánh rơi cuốn sách,giống như là cố ý,rồi hình như tay họ chạm vào nhau...Đau quá! Đau đến không thể nào chịu nổi...Có ai đó đang quất roi vào trái tim tôi.Mắt tôi nhoè dần...và tôi chạy đi...chạy thật lâu...thật lâu...cho đến khi đôi chân không còn cảm giác.Chưa bao giờ tôi khóc nhiều đến thế...
Sau đó,tôi nhận lời làm quen đầu tiên,rồi thứ 2,thứ 3...Tôi giới thiệu họ với Thế Anh,và tự dối lòng mình tôi đang dần quên...Nhưng tôi sai rồi. Tôi càng cố quên thì càng nghĩ đến nhiều hơn. Càng ở bên người khác,tôi lại càng nhớ đến cậu ấy.Tôi so sánh những thói quen của họ,và thầm mỉm cười khi phát hiện ra những điểm giống nhau.Cuối cùng,họ đều nói với tôi,tôi không yêu họ.
Yêu...cho và nhận...Còn tôi thì lại vĩnh viễn chẳng thể trao được cho họ thứ mà họ cần...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc