Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy - Chương 26

Tác giả: Hồ Tiểu Muội

Tin nhắn của Chu Cầm
“Sao thế? Bị Trần Duyệt ảnh hưởng à? Con gái mà, phải mập một chút ôm mới đằm tay chứ!”
“Ờ! Nói như vậy, kinh nghiệm của anh chắc phong phú lắm nhỉ? Em thấy, đàn ông các anh chỉ thích những cô có thân hình mảnh mai như lá liễu nhưng *** phải tròn trịa đầy đặn! Đúng là ích kỉ!”
“Nhưng anh thì lại thích những cô “eo tròn *** lép” cơ!” Nhược Phi cười gian.
“Gout của anh lạ nhỉ………Ế…..Thẩm Nhược Phi! Anh lại bắt nạt em!!!”
“Hahaha…….Em đợi một chút, anh phải nghe điện thoại cái đã!”
Đương lúc hai người vừa cười vừa đùa thì điện thoại của Nhược Phi reo lên. Nhìn thấy chữ hiện trên màn hình, mặt cậu liền biến sắc, chân mày chau lại, đi ra sân thượng nghe điện. Chẳng hiểu tại sao Tiểu Hạ lại nhớ tới việc Uông Dương cũng hay tránh cô để nghe điện thoại, lòng bỗng dưng thấy hoảng hốt. Cô vội vàng lắc đầu để bản thân khỏi nghĩ ngợi linh tinh, song, cuối cùng vẫn không thể nén nổi liền dỏng tai nghe trộm Nhược Phi nói chuyện. Tiếc là khoảng cách quá xa, cô nghe không rõ lấy một từ.
“Ai gọi vậy?”
Nhược Phi vừa bước vào, Tiểu Hạ liền giả bộ thờ ơ hỏi, nhưng lòng thì thầm mắng mình nhỏ nhen. Nhược Phi chẳng để ý lắm, chỉ cười tít mắt hỏi : “Lại ghen rồi sao?”
“Mơ đấy! Ma mới đi ghen với anh! Cái cô Na Na gì đó của anh lại gọi điện tìm phải không?”
“Na Na nào cơ chứ? Em lại suy diễn lung tung rồi! Nếu nói dối em nửa lời, anh thề dâng nửa cái mạng cho em, nếu nói dối em một câu, anh thề sẽ sang Tây Trúc thỉnh kinh luôn!”
“Xì! Chả có câu nào nghe lọt tai cả! Đúng rồi! Anh có bạn bè nào quen biết “Thành Hạ” không? Trần Duyệt luôn giúp em, giờ cô ấy gặp khó khăn, sao em có thể bàng quan đứng nhìn được?”
“Mình anh chưa đủ sao? Em nghĩ tới gã đàn ông khác làm gì??” Nhược Phi cười như không cười.
“Hừ! Không muốn giúp thì thôi đi! Nhưng, phải công nhận là em làm khó anh rồi……Ai có thể quen với gã đàn ông thối tha đó được nhỉ??”
“Gã đàn ông…….thối tha??” Nhược Phi nghẹn lời.
“Đúng thế! Khẳng định là hắn trông rất xấu, nhưng lại sợ phá vỡ hình tượng đẹp đẽ trong lòng các fan, cho nên mới cố tỏ ra thần bí. Trần Duyệt đã nói, rất nhiều nhân vật của công chúng bề ngoài phô một kiểu bên trong nghĩ một kiểu, rất bỉ ổi đê tiện!”
“Haiz! Con gái thật lắm chuyện!”
“Chẳng lẽ anh không lắm chuyện sao? Không lắm chuyện thì sao có thể sống nổi cơ chứ???”
“Có anh là được rồi!” Nhược Phi cười vô cùng dịu dàng với cô, nụ cười ấm áp như gió xuân, trong một thoáng đã khiến Tiểu Hạ yên tĩnh trở lại. Cô ngắm dáng vẻ chăm chú gọt vỏ táo cho mình của Nhược Phi, đột nhiên hỏi : “Thẩm Nhược Phi, anh nghĩ xem đàn ông kết hôn khi nào thì thích hợp nhất?”
“Gì cơ?” Nhược Phi ngừng gọt nhưng cũng không ngẩng đầu nhìn cô.
“Em chỉ thuận miệng hỏi thôi mà. Trên sách báo nói là đàn ông qua ba mươi tuổi kết hôn là lý tưởng nhất, anh thấy sao?”
“Đương nhiên, đàn ông qua ba mươi tuổi kết hôn là đẹp nhất! Lúc đó sự nghiệp ổn định, suy nghĩ chín chắn, như vậy mới có thể mang lại cuộc sống hạnh phúc cho vợ con. Sao thế? Em muốn kết hôn rồi à?” Nhược Phi nửa cười nửa không.
“Kết hôn sớm để mau làm bà cô già sao? Em còn lâu mới thèm! Tuy cha mẹ luôn thúc giục nhưng em vẫn thích cuộc sống độc thân hơn, trước ba mươi tuổi không muốn vướng bận tới chuyện hôn nhân đại sự!”
“Uh!”
Thực ra, Tiểu Hạ nghe câu “đàn ông ba mươi tuổi kết hôn mới thích hợp” của Nhược Phi xong thì không lấy làm vui vẻ gì, cô cố ý nói rằng bản thân cũng thích lập gia đình năm ba mươi tuổi để thăm dò phản ứng của Nhược Phi. Ai ngờ, phản ứng của cậu vô cùng bình tĩnh, khiến cô khá là khó chịu, song, cô không thể lộ ra mặt, chỉ đành ấm ức trong lòng. Nhược Phi nào biết được những suy nghĩ lắt léo đó của phụ nữ, chỉ nói tiếp : “Cuối tuần này bạn thời đại học của anh kết hôn, em có muốn cùng anh đi uống R*ợ*u mừng không?”
“A? Bạn thời đại học của anh á?”
“Đúng thế! Nghe nói đằng gái đã mang thai rồi, không lấy không được. Tên nhóc đó lúc nào cũng chơi bời, xem ra, lần này hết đường chối rồi. Còn xuân phơi phới mà đã bị nhốt vào “***g”, anh đang tính mừng cho cậu ta thêm chút tiền nữa!”
“Bạn của anh có nhiều người lập gia đình chưa?”
“Hình như, con gái nhiều hơn, con trai thì chưa có ai cả. Con gái thường yên bề gia thất sớm hơn mà!”
“Đúng là vậy!”
Tiểu Hạ nghĩ đến những người bạn thân thời đại học của mình đều đã từng đi trên con đường tiến tới hôn nhân huy hoàng, có người cũng đã có con biết đi “mua tương”* rồi, khóe miệng cô bất giác cong lên.
“Đi mua tương” là câu khẩu ngữ thường dùng chỉ con cái đã lớn, k cần phải chăm bẵm, có câu chuyện cười của Cổ Bình Oa nói về câu khẩu ngữ này như sau:
Có vợ thì tất sẽ có con, nhưng điều đáng nói ở đây là cả gia đình 3 người vẫn sống chen chúc trong căn hộ chưa đầy 10 mét vuông. Một hôm, người chồng được lệnh phải đi công tác xa mà đã đi là biền biệt nguyên cả tháng không về, vợ chồng muốn bù đắp “tình thương mến thương” trước khi chia li, song lại ngặt nỗi, đứa con trai nhỏ tuổi sống ૮ɦếƭ cũng không chịu rời nhà…..Người vợ mới nảy ra một sáng kiến, ôn tồn nói với đứa con trai : “Ba con sắp đi xa rồi, con đi mua một chai tương về để má nấu một bữa thật ngon cho ba nha!” Khi đứa con xách chai đi mua thì ông chồng gọi giật lại bảo : “Lấy cái này nè!” rồi đưa cho thằng con trai một cái mâm rõ to, sau đó căn dặn: “Đừng để sánh ra nghen!”. Đứa con ra khỏi nhà rồi, hai vợ chồng mới vội vàng đóng cửa để “hành sự”. Việc xong, ông chồng tất tả ra bến xe, từ xa ngoảnh lại nhìn thấy đứa con đang từ con hẻm vừa bưng mâm vừa cẩn thận dò từng bước một về nhà, ông chồng nhịn không nổi liền phì cười………
Nhược Phi hoàn toàn không nhận ra Tiểu Hạ có chút bất thường : “Tối nay cậu ta hẹn anh đi uống R*ợ*u, nhân thể mở một đêm party từ giã “cuộc sống độc thân”. Dù gì, cậu ta cũng là đấng mày râu đầu tiên bị “quây thành”, phải chúc cho ra trò mới được!”
“Sao em cứ cảm thấy các anh có vẻ đang chế giễu người ta vậy?”
“Ha ha! Sơ qua thì cũng có ý này, ai bảo cậu ta còn trẻ vậy đã bị “nhốt vô ***g” rồi” Nụ cười của Nhược Phi có chút mỉa mai.
“Nhốt vào ***g”? Kết hôn đối với anh mà nói, chỉ là “bị cầm tù” thôi sao???
Vậy em thì sao???
Tiểu Hạ nghĩ ngợi, lòng càng nặng trĩu, cuối cùng chìm vào cõi suy tư.
Nhược Phi ở nhà Tiểu Hạ một lát thì đi, sau khi cậu rời khỏi, cô cảm thấy cô đơn vô cùng. Gọi điện cho Nhược Phi nhưng cậu không bắt máy, chắc là đang cùng với bạn bè uống R*ợ*u hát hò, không nghe thấy. Cô nằm trên giường nhớ những ngày tháng quen biết hẹn hò cùng cậu, từ xưa tới giờ, càng nghĩ càng thấy khó ngủ.
Thẩm Nhược Phi là một chàng trai tốt.
Tuy cũng có chút ấu trĩ nhưng đại để là một người chín chắn, chu đáo; ở bên cậu, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với khi ở bên Uông Dương.
Nhưng, tương lai thì sao? Hai người họ thật sự sẽ kết hôn sao? Tình yêu là thứ tình cảm chỉ kéo dài trong một thoáng, liệu cậu có thể yêu cô đến bao giờ???
Haiz…..
Tiểu Hạ hết lật bên này lại trở bên kia, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Cả đêm mộng mị không dứt, lúc tỉnh dậy cô cảm thấy đầu váng vất, khó chịu. Bước xuống giường, theo thói quen, cô đi rót cho mình một cốc mật, song, chợt nhớ là mật đã uống hết rồi, cô càng ảo não hơn. Mở tủ lạnh định uống sữa chua thay mật nhưng cô lại nhìn thấy chai mật Nhược Phi mới mua về để sẵn trong đó.
Ngắm nghía chai mật một hồi, cô thấy mọi buồn rầu trong lòng phút chốc bị cuốn đi mất tăm. Sự chu đáo tỉ mỉ của Nhược Phi khiến Tiểu Hạ thấy ấm áp vô cùng, thậm chí câu nói tối qua làm cô bức bối không yên cũng dễ dàng bỏ qua. Lúc cô đang vừa nhâm nhi ly mật vừa xem ti vi thì điện thoại rung. Một số lạ gửi tin nhắn cho cô, hẹn cô tối nay đi uống cà phê, cuối tin ghi tên : Chu Cầm.
Chu Cầm???
Tuy Nhược Phi đã nói giữa hai người họ không có bất cứ quan hệ đặc biệt nào nhưng Tiểu Hạ vẫn cảm thấy áy náy với Chu Cầm, luôn cảm thấy bản thân mình là “kẻ thứ ba” bỉ ổi vô liêm sỉ ςướק bạn trai của cô bé. Nhận được tin nhắn xong, cô cảm thấy hoang mang, có chút ngại ngùng không muốn tới chỗ hẹn.
*****
Gặp mặt Chu Cầm
Phải sao giờ? Phải đối mặt với Chu Cầm như thế nào đây? Tình cảm của cô bé dành cho Nhược Phi sâu sắc là vậy, còn cô trước đây luôn lấy chuyện của họ ra làm trò cười…….Chu Cầm giấu Nhược Phi hẹn cô rốt cuộc là có ý đồ gì?
Song, dù có thế nào đi chăng nữa, việc phải đến ắt sẽ đến! Tiểu Hạ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định nhân cơ hội này gỡ bỏ những gút mắc trong lòng mình và trong lòng Chu Cầm. Tuy không thể làm bạn nhưng ít nhất cũng không phải phản mặt thành thù……
Dù Chu Cầm có oán hận thế nào, cô cũng thay Nhược Phi gánh chịu, dẫu sao, cũng là Nhược Phi có lỗi với cô bé trước.
7:00 PM
Tiểu Hạ nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn mặc chiếc áo len màu đỏ phối cùng chiếc váy ngắn màu đen. Cô trang điểm nhẹ, cột tóc đuôi gà, trông khá là trẻ trung, tươi tắn. Lúc cô đẩy cửa bước vào tiệm cà phê, ai nấy đều ngước lên nhìn cô, trong lòng cô bỗng sản sinh thứ cảm giác có tên là đắc ý. Thấy Chu Cầm ngồi một góc cạnh cửa sổ, cô liền lại bên đó, ngồi xuống, mỉm cười nói : “Đợi chị lâu chưa?”
“Chị Tiểu Hạ lúc nào cũng đúng hẹn, em đâu có phải chờ gì đâu! Chỉ là, em tưởng chị sẽ không tới….” Chu Cầm cười đáp lại.
“Sao lại không tới chứ?” Tiểu Hạ cũng cười làm lành.
“Chị biết lý do mà!”
Tiểu Hạ không ngờ một cô bé có vẻ yếu đuối như Chu Cầm lại có thể ăn nói thẳng thừng đến vậy, cô thầm ghi nhận mặt mới mẻ này. Tiểu Hạ gọi một ly cà phê, rồi đi thẳng vào vấn đề : “Chu Cầm, em hẹn chị vì chuyện của Nhược Phi phải không? Hiểu lầm quan hệ của em với Nhược Phi, chị thật sự xin lỗi. Chị biết, giờ có nói gì cũng vô ích, nhưng chị vẫn mong em thông cảm. Thành thật xin lỗi!”
“Chị Tiểu Hạ, chị không cần phải xin lỗi em đâu. Tình cảm của anh Nhược Phi đối với chị, em cũng đã sớm nhận ra rồi, chỉ là em cứ luôn giả vờ không hay, muốn dùng tình cảm của mình khiến anh ấy cảm động, muốn ở bên anh ấy. Nhưng em cuối cùng vẫn thua, thua chị, em thật sự thấy tâm phục khẩu phục.”
“Chu Cầm…..”
Chu Cầm thấu tình đạt lý thế này khiến Tiểu Hạ không biết phải nói gì cho phải, áy náy trong lòng càng tăng thêm gấp bội. Chu Cầm nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi : “Chị Tiểu Hạ có biết anh Nhược Phi làm gì không?”
“Vẽ tranh, mở phòng triển lãm! Có chuyện gì à?”
“Vậy chị có biết “Thành Hạ” không?”
“Thành Hạ? Có phải là họa sĩ thiên tài đó không? Sao vậy em?”
“Anh Nhược Phi chính là Thành Hạ!” Chu Cầm mỉm cười, nét cười mang ý châm chọc : “Anh ấy hiện giờ là ngôi sao sáng giá nhất trong giới hội họa Mỹ, rất nhiều phòng tranh muốn mời anh ấy mở triển lãm, nhưng anh ấy lại dẹp hết mọi lời mời sang một bên, quay về Trung Quốc, làm ông chủ trong một phòng tranh vô danh. Em nghĩ, anh ấy làm như vậy đều là vì chị. Cha em ở bên Mỹ có quen một danh họa nổi tiếng, ông ấy rất có hứng thú với tranh của anh Nhược Phi, nếu như có thể học hỏi từ ông ấy thì tương lai của anh Nhược Phi sẽ ngày càng rộng mở. Hai ta đều biết, nếu ở Mỹ, anh ấy sẽ có tiền đồ sáng lạn hơn, thậm chí có thể trở thành danh họa lừng lẫy khắp thế giới, song, anh ấy lại phớt lờ những lời mời mọc đầy thịnh tình đó, em nghĩ, anh ấy thật sự rất yêu chị. Nhưng chị Tiểu Hạ, hai anh chị có thực là cùng một thế giới không? Những đối tác anh Nhược Phi bình thường giao tiếp, đàm đạo đều là người trong giới nghệ thuật, tầng lớp thượng lưu, chị có thấy cái thành phố nhỏ bé này sẽ làm thui chột tài năng của anh ấy không? Chị cũng muốn anh ấy trở thành danh họa nổi tiếng chứ không phải là tài sản của riêng mình, có đúng không?”
“Chu Cầm, em còn nhỏ mà đã rất khéo ăn khéo nói, chị rất khâm phục em.” Tuy lòng dậy sóng nhưng Tiểu Hạ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh : “Thẩm Nhược Phi không phải là “Thành Hạ” gì cả. Chị không tin em đâu. Mà dù cho Thẩm Nhược Phi có là Thành Hạ thật đi chăng nữa thì đã sao? Lẽ nào, họa sĩ thì không có cuộc sống tình cảm riêng tư à?”
“Chị Tiểu Hạ, cái chị cần là hôn nhân, còn cái anh Nhược Phi cần là sự nghiệp. Nếu hai người kết hôn, chị nghĩ anh ấy sẽ còn dồn hết tâm trí vào hội họa không ? Đời họa sĩ là kiếp cô độc, chỉ có họa sĩ cô độc mới có thể tạo ra những tác phẩm kiệt xuất! Từ hồi anh ấy về nước tới giờ, dường như không hề ***ng Pu't vẽ lấy một lần nào, cái tên Thành Hạ sắp có nguy cơ biến mất khỏi giới hội họa rồi, chị thật sự nhẫn tâm bắt anh ấy phải từ bỏ cả mơ ước của mình sao?”
“Những lời này, em nên nói với Thẩm Nhược Phi ấy!”
“Nếu như anh ấy nghe thì em đã không tới tìm chị! Chị Tiểu Hạ, em biết bản thân em không nên nói những lời này với chị, nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu anh Nhược Phi bỏ lỡ, e rằng cả đời sẽ…….Anh ấy là một người rất có tài, không đứng về lập trường của một kẻ luôn thích anh ấy, chỉ đứng về lập trường của một họa sĩ mà nói thì em cũng không muốn tài năng của anh ấy bị vùi dập. Cha em đã đàm phán xong với người ta rồi, nhưng anh Nhược Phi vì muốn ở cùng chị nên đã từ chối, chị có thể khuyên anh ấy không? Giờ anh ấy chị nghe mỗi lời của chị thôi!”
“Em muốn chị khuyên Nhược Phi là nên ở bên cạnh em, đồng thời có thể mở mang sự nghiệp hay sao?” Tiểu Hạ cười khổ lắc đầu : “Chu Cầm, chị quá coi thường em rồi!”
“Chị Tiểu Hạ, chị đừng nói như vậy, em làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho anh Nhược Phi thôi! Những thứ chị không thể mang lại, em đều có thể làm được cho anh ấy, sao chị cứ giữ khư khư lấy anh ấy, không chịu buông tay cơ chứ? Anh ấy yêu chị, nhưng anh ấy không thể rời bỏ em! Quãng thời gian ở bên Mỹ, là em luôn ở cạnh bầu bạn, khích lệ anh ấy, lúc đó, xin hỏi chị đang ở đâu? Mấy ngày trước anh ấy còn tìm em để qua đêm, chị có muốn xem ảnh để xác minh không?”
Dứt lời, Chu Cầm chỉ vào chiếc điện thoại đặt trên bàn. Tuy biết rõ đây có thể là kế ly gián, nhưng Tiểu Hạ vẫn không thể thoát nổi ma lực hiếu kỳ muốn mở chiếc hộp Pandora. Cô run rẩy nhấc điện thoại lên, quả nhiên trông thấy bức ảnh chụp Nhược Phi đứng quay lưng trên sân thượng……..
Thẩm Nhược Phi……..
Nhìn bức ảnh đó, Tiểu Hạ cảm thấy tim mình như đang vỡ vụn…..
“Chị Tiểu Hạ, anh Nhược Phi thích chị, nhưng đó chỉ là thứ tình cảm lưu luyến thời ấu thơ, là thứ tình cảm không thể chiếm được mà thôi. Em nghĩ, anh ấy nên có một tương lai tốt đẹp hơn, không phải sao?”
“Cô nói xong chưa?”
“Dạ?” Chu Cầm sững sờ.
“Nếu như Thẩm Nhược Phi thật sự coi trọng cô thì cô cũng không cần phải hao tâm tổn trí mà tìm tôi bịa chuyện, lý do duy nhất khiến cô làm thế này đó là : cô biết bản thân mình có địa vị thế nào trong lòng anh ấy. Mỗi người đều có khoảng không gian riêng, Nhược Phi có những việc không muốn tôi biết, tôi cũng không ép buộc anh ấy, bởi vì tôi tin Nhược Phi ắt có dự định riêng. Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin kiếu!”
“Chị Tiểu Hạ, chị cũng không để ý em quan hệ với anh Nhược Phi chứ? Tuy rằng việc này ở bên Mỹ là rất thường thấy…..nhưng anh ấy nói sẽ chịu trách nhiệm với em!”
“Nếu đã thế thì cô nên đi tìm Nhược Phi để được chịu trách nhiệm! Cô vẫn là sinh viên, tiền cũng do bố mẹ chu cấp. Tôi nghĩ tốt nhất là cứ để tôi đãi cô!”
“Chị Tiểu Hạ quả thực rất hào phóng. Nếu như chị muốn biết tường tận quan hệ của em và anh Nhược Phi thì tối nay hãy tới phòng 402 của khách sạn Kim Đô”
“Để làm gì? Gọi cảnh sát tới bắt gian phu dâm phụ sao? Tôi không có hứng!”
Tiểu Hạ nói xong liền đứng dậy tính tiền, phớt lờ vẻ mặt tức tối đầy vơi của Chu Cầm
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc