Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy - Chương 25

Tác giả: Hồ Tiểu Muội

Có phải cậu đang yêu không?
Tiểu Hạ mắt nhắm mắt ngủ liếc Nhược Phi một cái, sau đó thở dài bất lực, cô thật sự chịu thua sinh lực tràn trề của cậu rồi! Thay đồ xong, Tiểu Hạ vẫn cảm thấy uể oải, mơ mơ màng màng. Sau khi ném cho Nhược Phi một cái nguýt, cô liền bước ra ngoài, không khí lạnh buổi sáng sớm đột nhiên ùa tới khiến cô tỉnh táo lên hẳn. Tiểu Hạ ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh trên cao liền kinh ngạc thốt lên : “Wa! Nhiều sao quá…….Sao lại có nhiều sao thế này???”
Vì sống lâu trong chốn thành thị ô nhiễm và ồn ào nên Tiểu Hạ sớm đã quen với bầu không khí tràn ngập bụi khói, quen với ánh sao mờ nhạt của trời đêm, nhưng giờ đây cô lại có thể nhìn ngắm dải ngân hà tuyệt đẹp tại nơi này!
Trong hồi ức, cô cũng đã từng được ngắm bầu trời rực rỡ ánh sao như hiện tại, cô nhìn Nhược Phi rồi mỉm cười : “Làm thế nào mà anh tìm được nơi này?”
“Phan Tiểu Hạ! Em có thấy trời sao đêm nay giống với lúc nhỏ chúng ta cùng ngắm không?”
“Giống! Nhớ quá đi………”
“Em đó! Suốt ngày chỉ biết ngủ, đợt nghỉ hè lần trước, muốn cùng em đi ngắm mặt trời mọc, nhưng em lại ngủ quên mất, lần này anh quyết không để lỡ cơ hội nữa!”
“Có việc đó à? Sao em không nhớ vậy?”
“Những việc liên quan tới anh, em có bao giờ nhớ được đâu!” Nhược Phi hừ lạnh một tiếng.
“Được rồi mà, đừng giận nữa! Bây giờ chúng ta làm gì nào? Đợi mặt trời mọc sao?”
“Ừ! Ngồi xuống đây!”
Càng về sáng, trời càng lạnh, may là Nhược Phi đã chuẩn bị sẵn một tấm thảm len. Hai người đắp chung tấm thảm rồi cùng nhau ngồi ngắm mặt trời đang dần nhô lên từ phía Đông, cùng ngắm khuôn mặt rạng rỡ được ánh bình minh chiếu sáng của đối phương.
Nhược Phi ngắm vầng thái dương đang từ từ lên cao rồi quay sang nhìn Tiểu Hạ, bỗng nhiên cậu nói : “Em ngồi yên! Đừng động đậy!”
“Hả?”
Nhược Phi liền vội vàng lôi một khung giấy trắng ra, sau đó dùng Pu't chì phác họa, Tiểu Hạ đành ngồi yên, không dám nhúc nhích! Chẳng biết đã qua bao lâu, mãi đến khi Tiểu Hạ cảm thấy cổ của mình cứng đơ thì Nhược Phi mới nói : “OK rồi!”
“Thật sao? Đưa em xem nào!”
Tiểu Hạ giật lấy khung giấy trong tay Nhược Phi, chỉ thấy trên đó là hình cô gái có hai má lúm đồng tiền xinh xinh đang ngồi giữa những cây lau sậy với nụ cười dịu dàng trên môi. Không phải là cô thì còn ai vào đây được? Tiểu Hạ không thể ngờ rằng Nhược Phi lại có thể vẽ mình sống động như vậy, cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hỏi : “Đẹp thật đó! Sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà anh đã có thể vẽ đẹp như vậy?”
“Luyện nhiều thành quen tay thôi mà!”
“Em thích nó, tặng em nhé!”
“Tranh của anh rất đáng giá đó ~ Em định trả bao nhiêu?”
“Xì! Tiền nong chỉ tổ làm mất lòng nhau!”
“Tình cảm chỉ tổ mất tiền nong thôi!” Nhược Phi cười tít mắt đáp lại.
“Được rồi! Cho anh đó!”
Tiểu Hạ nhón chân, khẽ in lên môi Nhược Phi, nhân lúc cậu còn đang sửng sốt cô liền thó bức tranh lại. Nhược Phi vừa buồn cười vừa tức tối nhìn Tiểu Hạ, cậu ôm lấy eo cô rồi chân thành thổ lộ : “Phan Tiểu Hạ! Trong cuộc đời anh chưa từng có Chu Cầm cũng chưa bao giờ có người con gái nào khác ngoài em ra, em là duy nhất! Chu Cầm là đàn em của anh, hơn nữa, cô bé mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ, bố cô bé lại là bạn thân của bố anh, anh không thể không lo cho cô bé! Anh thương cô bé, nhưng đó không phải là tình yêu! Anh luôn biết phân định rạch ròi giữa yêu và thương hại!”
“Anh, anh, anh đừng có nói vậy………Em có nói là anh phải tuyệt giao với cô bé đâu!”
“Phan Tiểu Hạ! Vũ trụ chỉ có một mặt trời, anh cũng chỉ có một mình em mà thôi! EM là vầng thái dương duy nhất có thể chiếu sáng thế giới của anh! Em đã từng hỏi mơ ước của anh là gì, mơ ước của anh thật ra rất đơn giản ______ Đó là mơ ước về cha mẹ, hội họa, và cả em nữa! Phan Tiểu Hạ, anh yêu em!”
Thẩm Nhược Phi……..
Tiểu Hạ chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh tới không thể tả nổi. Cô nhắm mắt, trầm mặc hồi lâu, hưởng thụ vòng ôm ấm áp của Nhược Phi sau đó mới mở mắt ra rồi mỉm cười. Phản ứng của cô khiến Nhược Phi cảm thấy kỳ lạ : “Em cười gì vậy?”
“Không có gì! Em chỉ cảm thấy mình rất hạnh phúc thôi!” Tiểu Hạ khẽ đáp.
Sau khi từ trên núi xuống, tình cảm của Tiểu Hạ và Nhược Phi lại tiến triển thêm một bậc, nhanh tới mức khiến cô không thể ngờ được. Khi ở bên cạnh Uông Dương, cô chỉ cảm thấy ngưỡng mộ và bình thản mà thôi, nhưng khi ở cạnh Nhược Phi lại nồng nhiệt rạo rực, cảm giác vui mừng kinh ngạc luôn đan xen lẫn nhau!
Nhược Phi là chàng trai tràn trề sức sống, ngoài vẽ tranh ra, cậu còn thích các môn thể thao, thích bơi lội, thích cưỡi ngựa. Lúc đầu, Tiểu Hạ còn đi cùng cậu, sau dần, cô cảm thấy cơ thể và tâm trạng mình hoàn toàn không chịu nổi nên quyết định quay về cuộc sống của một otaku bình yên nhàn tản. Nhược Phi rất hiểu tâm lí của cô nên không ép buộc cô, nhưng cậu hoàn toàn không biết được bí mật thầm kín luôn giấu trong lòng Tiểu Hạ. ( otaku : dùng chỉ một kiểu người lập dị, kì quái, cô độc, không giao tiếp hay làm bạn với bất cứ ai trừ những người giống như họ)
Đi chơi cùng Nhược Phi thật ra rất đáng ghét…..
Ánh mắt của mọi cô gái đều dán chặt lên người cậu, dường như chỉ muốn đem cậu nhét vào túi, khư khư giữ làm của riêng vậy. Tiểu Hạ nhìn mà không chịu nổi. Những cô gái đó tuy có người đẹp người xấu nhưng đều trẻ trung hơn cô, tràn trề nhựa sống hơn cô! Bọn họ chơi leo núi, cô ở dưới ngẩng cổ lên nhìn; bọn họ vui vẻ bơi lội, cô ở mép bờ chơi trò cứu người với phao cứu sinh………Nếu cứ vui chơi thoải mái theo cách của Nhược Phi, e rằng cái thân già của cô chắc chắn không sớm thì muộn cũng bị lao lực mà ૮ɦếƭ!!!
Quả thực là mình đã già rồi sao?
Tiểu Hạ nghĩ đoạn, cảm thấy tâm trạng mình liền rơi vào cõi trần ai, mãi không bứt ra được!
Chớp mắt đã sắp kết thúc một học kỳ, kiểm tra cuối kỳ cũng cận kề. Tiểu Hạ mấy ngày nay bận tối tăm mặt mũi. Những học sinh bình thường lười học, đến sát ngày thi bỗng dưng lại siêng năng đột xuất, nài nỉ cô gấp rút bồi dưỡng cho chúng, hại cô không còn thời gian hẹn hò với Nhược Phi, ngay cả nói chuyện với cậu cũng khó! Nhược Phi cũng rất bận, số lần tới nhà cô cũng thưa dần. Hai người họ đã khá lâu rồi chưa có buổi hẹn nào thật sự .
Mãi tới hôm nay cô mới được thảnh thơi tí chút. Cô liền gửi tin nhắn ân cần hỏi thăm Nhược Phi, rồi hẹn cậu tối nay tới nhà ăn cơm; Nhược Phi đương nhiên là đồng ý ngay tắp lự. Nhìn biểu tượng “kiss” vô cùng dễ thương trên màn hình, cô mỉm cười ngây ngô, song lại vô tình phát hiện ra trên khóe mắt có thêm một nếp nhăn khi nhìn bóng mình in lên màn hình điện thoại.
Tiểu Hạ giật mình, tâm trạng ngay lập tức trở nên tồi tệ, cô vội vàng mở hộp phấn, dặm một lớp phấn phủ lên chỗ đó. Đương lúc cô đang chuyên tâm chăm chút lại nhan sắc thì nghe thấy chị chủ nhiệm khoa hỏi : “Tiểu Hạ! Em đang yêu có phải không?”
“A? Đang yêu……….Không phải đâu ạ!” Tiểu Hạ thảng thốt vội vàng phủ nhận.
“Chị là người từng trải, em không cần phải giả bộ đâu! Đối phương làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi? Hai đứa đã thưa chuyện với gia đình chưa?”
“Chủ nhiệm! Em không có yêu ai mà!”
Tiểu Hạ sao có thể nói với chủ nhiệm rằng người cô yêu là một chàng trai kém cô ba tuổi, không nghề nghiệp ổn định, càng không thể nói rằng hai người đang yêu ngầm, không dám để cho cha mẹ hai bên phát hiện ra! Nhưng, chủ nhiệm dường như lại đọc được suy nghĩ của cô, chị ta liền hỏi dò : “Đối phương kém tuổi em có phải không?”
“Chủ nhiệm! Sao chị lại biết?” Tiểu Hạ giật mình đánh thót.
“Nhìn cách ăn mặc của em là biết thôi mà! Trước đây em toàn mặc vest, giờ thì giống hệt nữ sinh! Tiểu Hạ! Nơi này là trường học, em nên ăn mặc đứng đắn một chút thì tốt hơn!”
“Em biết rồi! Chủ nhiệm, xin lỗi chị!” Tiểu Hạ thẹn thùng nói
.
Hôm nay Tiểu Hạ mặc áo len màu hồng, vận quần bò, tóc cột đuôi gà, tuy rằng trông cô rất xinh, nhưng kiểu “xinh” của cô hoàn toàn không phù hợp với thân phận của một nhà giáo nhân dân. Thấy Tiểu Hạ ngượng ngùng, giọng chủ nhiệm liền dịu xuống : “Không có gì! Chị chỉ muốn nhắc nhở em mà thôi! Tiểu Hạ, nếu em thật sự có bạn trai thì nên nói với chị, chị sẽ giúp em! Còn nếu đối phương không thích hợp với em thì em cần phải suy xét lại, em cũng không còn trẻ nữa, mục đích chính là phải tìm được đối tượng phù hợp để kết hôn, đừng lãng phí tuổi xuân của mình!”
“Chủ nhiệm, em biết ạ!” Mặt Tiểu Hạ biến sắc, cô gượng gạo trả lời.
Kết hôn, kết hôn? Tại sao trong đời cô, hai chữ “kết hôn” lại luôn luôn đè nặng lên vai cô vậy? Con gái hai mươi tám tuổi có nhất thiết phải tìm đối tượng thích hợp, nhất thiết phải kết hôn trước ba mươi tuổi không? Không vì kết hôn, chỉ muốn yêu một cách đơn thuần cũng không được sao? Nhược Phi mới có hai mươi lăm tuổi, cậu ta làm sao có thể muốn kết hôn đây?
Nhưng, cô thật sự hi vọng có một gia đình hạnh phúc, thật sự hi vọng có thể phụ chồng nuôi dạy con cái……….
“Haiz! Đừng trách chị nhiều chuyện, chị là người từng trải mà. Hôn nhân ấy, cần phải có sự si mê mới thành lương duyên, nhưng si mê chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi! Nếu em chưa có bạn trai, chị vẫn còn một đối tượng nữa, điều kiện khá tốt, em có muốn gặp mặt không?”
“Không cần đâu ạ! Cảm ơn chị!”
“Haiz…….”
Chủ nhiệm thở dài một tiếng sau đó cũng không nhắc gì thêm nữa. Tuy biết rằng chủ nhiệm cũng chỉ muốn tốt cho mình nhưng lòng Tiểu Hạ vẫn nặng trĩu tâm tư. Đột nhiên, cô cảm thấy chuyện tình cảm giữa cô và Nhược Phi đã xuất hiện một vết rạn, dù không rõ ràng, song vẫn nó vẫn tồn tại……..
Hết giờ làm, cô cùng Trần Duyệt đi mua giầy dép và quần áo mới được bày bán trên thị trường. Trần Duyệt thấy Tiểu Hạ đi tới quầy hàng bán quần áo hiệu SCAT dành cho thiếu nữ liền phán một câu xanh rờn : “Tiểu Hạ! Cậu bị mát đấy à? Sao đột nhiên lại thích phong cách Lolita vậy? Cậu không xem lại tuổi của mình đi!”
“Trần Duyệt ૮ɦếƭ tiệt! Nói ít một câu thì ૮ɦếƭ ai? Tớ hai mươi tám tuổi rồi, chả lẽ không được ăn mặc trẻ trung một tí hay sao?”
“Người khác tuy hai mươi tám tuổi nhưng lại trẻ như mười sáu, còn cậu, chính xác là gái già tiêu chuẩn……….”
“Trần Duyệt!”
“Ha ha…….Đùa chút thôi mà…….Cậu yêu rồi phải không?” ( vandkh : chị Duyệt ơi yêu là như vậy sao?*cười zan xảo* )
C83 : Cậu có biết “Thành Hạ” không?
“Ha ha……Đùa chút thôi mà! Cậu…….đang yêu phải không?”
“Làm gì có!”
“Với Thẩm Nhược Phi?”
“Tớ đã bảo là không phải mà!”
“Thẩm Nhược Phi ít tuổi hơn cậu, cậu sợ mình trông già hơn cậu ta nên mới cố ý “cưa sừng làm nghé” . Phan Tiểu Hạ, cậu thấy mình có ấu trĩ không hả?”
“Tớ đã nói là không phải thế mà! Cậu nói nữa là tớ giận thật đó!” Tuy giả bộ sa sầm mặt nhưng trong lòng Tiểu Hạ càng lúc càng cảm thấy bất an.
“Tiểu Hạ, cậu làm như thế không đúng đâu! Khi đã xác định yêu nhau thì phải chân thành với nhau chứ, cậu cứ phủ nhận quan hệ thế này, Thẩm Nhược Phi sẽ đau lòng đó. Hơn nữa, cậu căn bản không cần phải tìm cách biến mình trở nên cân xứng với cậu ta____Người cậu ta thích không phải là kiểu thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung, mà chính là cậu, Phan Tiểu Hạ!”
“Nhưng mà, tớ vẫn cảm thấy mình không xứng đôi với người ta…….” Tiểu Hạ lẩm nhẩm nói, cũng mặc nhận luôn phỏng đoán của Trần Duyệt.
Tiểu Hạ nhận thấy cách ăn mặc của mình và Nhược Phi luôn khác nhau một trời một vực. Khi cùng nhau đi dạo phố, cô cảm thấy cả hai không hề tương xứng một chút nào, thế nên mới bất giác chú ý tới phong cách của Nhược Phi, kết quả là “ngô chẳng ra ngô, khoai chẳng ra khoai”, chả ăn nhập gì cả!
Trần Duyệt ngó thấy ánh mắt lưu luyến của cô nàng ngót nghét “hai mươi tám” tuổi đời đang dừng trên bộ váy màu hồng phấn liền thở dài than : “Không phải là cấm con gái hai mươi tám tuổi mặc quần áo dễ thương, nhưng Tiểu Hạ à, phong cách của cậu là chín chắn đoan trang, sao cứ nhất thiết phải bắt chước kiểu “cute tinh nghịch” của teen girl chứ? Tớ đúng là rất thích Thẩm Nhược Phi nhưng tớ hoàn toàn không muốn cậu vì cậu ta mà “ép dạ cầu toàn” thay đổi chính mình……..”
“Tớ làm gì có đâu?”
“Mong là thế!”
Trần Duyệt liếc Tiểu Hạ với vẻ đầy phức tạp sau đó tiếp tục dạo phố, còn tâm trạng của Tiểu Hạ thì càng nặng trĩu theo mỗi bước chân. Cô chưa từng hối hận khi yêu Nhược Phi nhưng nếu như Trần Duyệt không nhắc nhở cô, e rằng cô đã không biết được rằng tình cảm của mình dành cho Nhược Phi đã tới mức đánh mất cả “bản ngã”, khiến bản thân mình lún sâu vào nó, u mê đến lạc hướng!
Trước tới giờ cô luôn thích vận những bộ quần áo toát lên vẻ thục nữ, thích màu xám nhạt và đen tuyền đậm chất cao quý ưu nhã, song, sau khi hẹn hò với Nhược Phi thì cô đã vô thức chọn những trang phục không phải “gu” của mình_____Dù rằng không đến mức khó coi nhưng lại trái ngược hoàn toàn với phong cách xưa nay của cô!
Nhược Phi mang tới cho cô nhựa sống tràn trề vốn đã mất đi lâu nay song đồng thời cũng vô hình chung đem lại cho cô rất nhiều áp lực, phải chăng cô đã quen như thế rồi?
“Đang nghĩ gì thế?” Trần Duyệt hỏi.
“A? Không có gì……”
“Này! Cậu với gã đàn ông đó ra ngoài ăn một bữa cơm đi! Hắn cũng phải mời tớ một bữa cơm “thân mật” chứ nhỉ? Coi như để cảm ơn tớ đã chăm sóc cậu bấy lâu nay ấy~”
“Gì mà “gã đàn ông đó” “gã đàn ông kia”? Khó nghe ૮ɦếƭ được!”
“Vậy để tớ gọi điện cho hắn nhá?”
“Không! Để tớ về nhà nhân tiện rủ hắn đi!”
“Ok! Vậy tớ ở nhà hàng đợi các cậu! Đừng để tớ đợi lâu đó!” Trần Duyệt cười mờ ám với Tiểu Hạ.
“Không có chuyện đó đâu!”
Tiểu Hạ mang tâm sự trùng trùng về nhà, vừa mới đẩy cửa vào đã nhìn thấy Nhược Phi đang ở trong phòng đọc sách chơi game “Thế giới ma thú”. Cô ngắm bộ dạng chăm chú của Nhược Phi, nghĩ tới áp lực sau này khi hai đứa về sống chung, chỉ cảm thấy tức anh ách, cô chua giọng nói : “ Anh chơi vui quá nhỉ?”
“Em về rồi à? Bên ngoài có lạnh không?” Nhược Phi liếc Tiểu Hạ một cái sau đó lại quay ra mải mê đánh quái!
“Lạnh!Tay đỏ hết cả lên rồi này!”
“Vậy em uống chút nước nóng cho ấm người!”
“Anh rót cho em!” Tiểu Hạ bắt đầu hạch sách.
“Đợi anh chơi nốt ván này đã!”
“Không được. Em muốn uống ngay bây giờ!”
“Tiểu Hạ! Giờ anh mà out là bị bạn bè giết luôn đó…….Em tha cho anh đi!”
“Em cứ không đấy!”
Tiểu Hạ chỉ cảm thấy “lửa giận” bốc lên ngùn ngụt, cô bước tới trước mặt Nhược Phi định tắt cái rụp, ai dè Nhược Phi lại lấy tay bảo vệ cái máy tính, ra chiều tức tối lắm. Cậu bắt lấy tay Tiểu Hạ hỏi : “Lại sao thế? Vừa về đã tức anh là sao?”
“Không có gì.” Tiểu Hạ rầu rĩ nói : “Anh cứ chơi nốt game của anh đi, em với Trần Duyệt đi ăn tối!”
“Cùng đi nhé! Đã lâu rồi không được gặp Trần Duyệt.”
“Anh lỡ bỏ anh bạn “game” của mình sao?”
“Game quan trọng, nhưng Tiểu Hạ càng quan trọng hơn!”
“Xì! Anh thật không biết xấu hổ!”
Tiểu Hạ cười cười, tuy miệng mắng Nhược Phi nhưng cơn giận vừa nãy đã nguôi đi rất nhiều. Nhược Phi thấy Tiểu Hạ không còn giận mình nữa thì biết điều thoát khỏi game, sau đó cùng cô ra ngoài.
Trong nhà hàng, Trần Duyệt đang sốt ruột chờ đợi. Khi nhìn thấy Nhược Phi và Tiểu Hạ vô cùng thân mật đi vào, cô liền nổi hứng trêu chọc : “Tiểu Hạ, nhìn hai người bước vào tớ tưởng như đang được dự lễ thành hôn cơ đấy, đi sát nhau thế kia cơ mà! Chỉ còn thiếu mỗi nhạc đệm nữa thôi!”
“Trần Duyệt! Cậu lại chọc tớ!” Mặt Tiểu Hạ ửng đỏ.
“Đúng đó! Tớ chọc cậu đấy, làm sao? Ai bảo cậu mãi đến giờ mới nói cho tớ biết! Tớ mặc kệ! Hôm nay cậu bao trọn gói, tớ phải chỉnh cậu một trận cho bõ ghét!”
“Cậu không giảm béo nữa à?” Tiểu Hạ cười gian.
“Tớ có thể gọi lên rồi bỏ đấy không ăn mà! Cậu có ý kiến gì sao?”
Lần này thì cả ba đều cười rất sảng khoái.
Nhược Phi gọi khá nhiều món, Tiểu Hạ ăn tới đỏ lựng mặt mày, Trần Duyệt thì ngồi nhìn, cuối cùng nhịn không nổi liền gắp mấy miếng. Nhược Phi và Tiểu Hạ đều cười quyết tâm giảm cân “được chăng hay chớ” của Trần Duyệt. Đang cười vui vẻ thì điện thoại của Tiểu Hạ vang lên. Cô vừa bắt máy liền nghe thấy giọng của mẹ ở đầu dây bên kia hỏi : “Tiểu Hạ, con đang làm gì vậy?”
“Con đang ăn cơm ở bên ngoài!”
“Với ai thế?”
“Trần Duyệt ạ!”
Tiểu Hạ chột dạ đáp lại, không hề nhắc tới tên Thẩm Nhược Phi còn nét mặt Nhược Phi thì sa sầm, cậu buông đũa xuống ngồi nhìn Tiểu Hạ; đôi mắt của Trần Duyệt hiện lên vẻ ưu phiền. Song, Tiểu Hạ không hề hay biết tâm trạng không tốt của Nhược Phi, chỉ chuyên tâm ngồi đối đáp lại với mẹ.
“Tiểu Hạ à, con có bạn trai chưa vậy?”
“Chưa có ạ! Mẹ, mẹ cứ hỏi việc này mãi để làm gì thế?” Tiểu Hạ bực dọc hỏi.
“Tết này về nhà, tiện thể đi xem mặt luôn. Đơn vị của bố con có một cậu rất được, mẹ cảm thấy con nên gặp người ta thử xem.”
“Để con về rồi bàn sau mẹ à!”
“Tiểu Hạ, tuổi của con không còn ít nữa đâu. Cứ ngâm tới năm ba mươi tuổi là càng nguy hiểm đó! Dẫu sao, con cũng chẳng mất mát gì cả, người đó, con nhất định phải gặp, biết chưa hả?”
“Con biết rồi!” Tiểu Hạ đáp bừa.
“Đúng rồi, thằng bé Phi Phi dạo này thế nào rồi con? Thằng bé đã có bạn gái chưa?”
“Con……không rõ lắm đâu ạ.”
“Con bé này, sao không quan tâm tới Phi Phi một chút? Hai đứa con đều sống ở thành phố S, âu cũng là duyên phận, phải biết quan tâm chăm sóc lẫn nhau chứ? Tình cảm của hai con trước đây tốt như thế, sao giờ lại như người dưng vậy hả?”
Mẹ à, không phải là “người dưng” mà là “người nhà” rồi…..
Tiểu Hạ rùng mình một cái, rồi chật vật mãi mới cắt được cuộc đối thoại với mẹ. Tới lúc gập điện thoại lại cô mới thở phào nhẹ nhõm. Trần Duyệt nói đầy vẻ thông cảm : “Mẹ cậu lại kêu ca gì phải không?”
“Thì vẫn chiêu cũ, bắt tớ đi xem mắt gì đó, riết nhiều thành quen rồi!”
“Hừ!”
Nhược Phi đột nhiên hừ lạnh một tiếng sau đó nghịch đôi đũa trong tay. Tiểu Hạ kỳ quái nhìn Nhược Phi, chẳng hiểu sao cậu lại giận dỗi vô cớ gì nữa. Nom thấy vẻ mặt không tốt của Nhược Phi, Trần Duyệt liền cười giả tảng : “Thẩm Nhược Phi, nghe nói phòng tranh của cậu sắp mở rồi, nếu cần lăng xê thì nhớ tìm tôi nha!”
“Đa tạ Trần Duyệt tỷ tỷ!” Nhược Phi nho nhã lịch thiệp đáp lại.
“Khách sáo gì chứ? Haiz! Nói đến phòng tranh là mình lại rầu tới phát ốm. Hai người có biết “Thành Hạ” không?”
“Có phải là tay họa sỹ cực kỳ giàu có đó không?” Tiểu Hạ hỏi.
“Làm ơn đi! Cậu đừng gọi người ta theo cách “tục tĩu” như vậy. Người ta đúng là có tiền thật nhưng tài của người ta còn nhiều hơn! Chủ tòa soạn bảo tớ cùng hợp tác sưu tầm tin tức liên quan tới những người nổi tiếng trong lĩnh vực văn học nghệ thuật với Lưu Na Na trong vòng một tuần, cái cô quê một cục ấy. Tớ bảo là một mình tớ cũng có thể xử lí gọn, thế là chủ biên đồng ý luôn. Lĩnh vực điện ảnh, văn học tớ đều tìm được người phù hợp rồi, chỉ còn mỗi nghệ thuật là chưa tìm được thôi. Tớ định liên lạc với “Thành Hạ” nhưng làm thế nào cũng không thể tìm được bất cứ tư liệu liên quan tới hắn ta. Tức ૮ɦếƭ đi được! Haiz, nếu có thể một mình độc chiếm phỏng vấn “Thành Hạ” thì có phải hay không? Đành vậy, nhường cho cái cô nàng quê mùa đó làm vậy!”
Tiểu Hạ biết cái cô nàng “quê mùa” mà Trần Duyệt nhắc tới chính là đối thủ không đội trời chung của Trần Duyệt từ thời đại học, giờ có nói gì cũng không hay nên cô chỉ mỉm cười. Nhược Phi nghe tới đấy liền hỏi : “Tayhọa sỹ đó từ trước tới nay không bao giờ tiếp nhận phỏng vấn, e rằng rất khó có thể phỏng vấn được người ta!”
“Haiz. Chính là như vậy…….Nghe nói tay họa sỹ đó còn rất trẻ, ngoại hình rất bắt mắt, nhưng lại không chịu phỏng vấn. Riêng điểm này đã thấy điên! Nếu hắn mà lọt vào tay tớ….Hừ ~ Hừ….Tớ nhất định sẽ hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn, để cho lượng tiêu thụ của tạp chí tăng lên gấp bội!”
“Trần Duyệt, cậu thật yêu nghề!!!” Tiểu Hạ toát mồ hôi hột.
“Hahahahaha!” Nhược Phi cũng cười sượng sùng, nét mặt có chút khó coi.
“Này! Sao lại không ăn vậy? Hai người ăn đi! Mình chỉ thích ngồi ôm bụng đói nhìn người khác ăn thôi! Hai người mau ăn đi!”
“Trần Duyệt, cậu thật là nham hiểm!” Tiểu Hạ nhẹ nhàng nói.
“Anh đồng ý với ý kiến của em!” Nhược Phi cũng nhẹ giọng tán thành.
“Này! Hai người muốn ૮ɦếƭ sao? Ăn mau lên, lát nữa đi mà thanh toán!”
Dùng bữa với Trần Duyệt xong rồi quay về nhà, Tiểu Hạ nghĩ Trần Duyệt gầy như vậy mà cũng tuyệt thực giảm cân, trong lòng bất giác chột dạ. Cô xoa xoa cái bụng tròn căng vừa mới ăn no xong, nói : “Thẩm Nhược Phi, anh có thấy em béo không?”
“Em lúc nào mà chẳng béo!”
“Thẩm Nhược Phi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc