Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy - Chương 20

Tác giả: Hồ Tiểu Muội

Uông Dương lần nữa bị đánh!
Nhược Phi nói đoạn, xông thẳng tới chỗ Uông Dương, thọi cho hắn một cú. Tính ra, đây là lần thứ hai hắn bị cậu đánh chảy máu mũi! Uông Dương không ngờ Nhược Phi “nói là làm” nên không hề phòng bị, lãnh trọn quả đấm! Mắt kính rơi xuống đất, vừa hay bị đế giày cao gót giẫm lên vỡ vụn, bữa tiệc trong phút chốc trở nên hỗn loạn!
Buổi party long trọng ngay tức khắc biến thành đấu trường của cả hai người! Nhiều cô gái bắt đầu la lên thất thanh, song lại hướng ánh mắt H**g phấn xen lẫn ngưỡng mộ, sáng rỡ như sao về phía Nhược Phi. Bên cạnh, Trần Duyệt nhìn thấy Nhược Phi ra tay đánh Uông Dương, việc mà cô muốn làm nhất, trong lòng thầm reo lên hưởng ứng! Trần Duyệt đang do dự có nên “đổ thêm chút dầu vào lửa” hay không thì nghe thấy Dịch Hàn đanh giọng hỏi mình : “Cô là gì hả? Cô dám đánh bạn trai tôi?”
“Cô tự đi hỏi “bạn trai của mình” xem hắn đã làm được những việc tốt gì?” Trần Duyệt tiến lên trước, cười lạnh với cô ta : “Uông Dương, hắn giỏi lắm đó! Đầu tiên là khóc lóc van xin Tiểu Hạ quay lại với hắn, sau đó lại lén lén lút lút quan hệ với cô! Cô nói xem, hắn có đê tiện bỉ ổi hay không? Nếu cô thật sự muốn có bạn trai thì tìm đối tượng nào giống người là được, tìm loại cặn bã thế này để làm gì? À! Suýt nữa thì quên, cô cũng chẳng đáng làm người, cho nên “nửa kia” tự nhiên cũng không phải là người rồi! Ha ha!”
“Đồ điên! Nói xằng nói xiên gì thế? Uông Dương! Anh nói xem, lời cô ta nói có đúng không?” Dịch Hàn nạt nộ truy vấn Uông Dương.
“Anh……….”
Uông Dương nhìn Tiểu Hạ nãy giờ vẫn yên lặng, lại quay sang nhìn vị hôn thê của hắn, chỉ cảm thấy lòng rối như tơ vò, đau khổ tới không thốt thành câu. Người hắn yêu là Tiểu Hạ, nhưng Dịch Hàn có thể giúp hắn có được thứ hắn luôn khao khát! Xe hơi, nhà lầu, chức chủ nhiệm khoa……..Hắn sao có thể từ bỏ cho được???
Sao có thể từ bỏ đây???
“Sao không nói? Uông Dương! Anh có cảm thấy như vậy là quá phụ lòng Tiểu Hạ không?” Trần Duyệt điên lên chất vấn.
“Việc của tôi và Tiểu Hạ không cần cô xen vào! Tiểu Hạ! Em còn nhớ những gì anh nói không?”
“Lời anh nói ra quá nhiều, sao tôi nhớ cho được?” Tiểu Hạ cười lạnh.
Đôi mắt cô ráo hoảnh, nụ cười đẹp đến mê hồn. Má lúm đồng tiền xinh xinh, bờ môi mềm mại trơn mịn khiến Uông Dương nhớ tới cô gái ngây thơ hay ngồi sau xe mình, cùng hắn chia sẻ tô mì xào chua cay. Nhưng, khi đó, nụ cười của cô gái ấy chỉ chan chứa niềm hạnh phúc ngọt ngào, còn bây giờ, đằng sau nụ cười của cô lại là sự lãnh đạm thờ ơ đến vô tình……..
Cuối cùng thì ngày này vẫn đến ư?
Uông Dương bỗng nhiên nhớ lại cảm giác lo lắng mặc cảm tự ti từ đầu đến chân khi đối diện với người nhà của Tiểu Hạ.
Thời trai trẻ, lòng tự tôn của người đàn ông luôn là số 1.
Người nhà Tiểu Hạ làm gì, hắn cũng không rõ lắm, song hắn biết gia cảnh của cô rất cơ hữu, nhà cửa cũng khang trang đẹp đẽ khiến hắn ngồi tiếp chuyện mà cảm thấy lo lắng không yên, hai bàn tay phải đan vào nhau để trấn an.
Cha của Tiểu Hạ xem ra là người vô cùng nghiêm khắc, ông không hỏi hắn gia cảnh ra sao mà chỉ hỏi : “Anh có thể mang lại cuộc sống như thế nào cho Tiểu Hạ?”
“Cháu sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc Tiểu Hạ thật tốt ạ!” Uông Dương cố gắng tỏ vẻ vô cùng tự tin.
“Tôi tin là anh làm được! Tình yêu tuy rất quan trọng nhưng trên thế giới này điều quan trọng nhất không chỉ có mỗi tình yêu. Tiểu Hạ là đứa con gái duy nhất của tôi, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ phải chịu cực khổ thiệt thòi, anh có thể đảm bảo sẽ mang lại cho nó cuộc sống hạnh phúc sung túc mãi mãi không?”
“Cháu……..”
Uông Dương nhớ như in cảm giác tự ti khi đó, hắn chỉ cúi gằm mặt, không tài nào mở miệng trả lời được. Nửa năm sau, hắn được chọn sang Mỹ học trường y, hắn không hề do dự liền quyết định đi du học luôn. Tuy nước mắt của Tiểu Hạ làm hắn yếu lòng nhưng hắn lại vẫn chọn con đường tương lai tiền tài sáng lạn! Hắn nghĩ, chỉ có như vậy hắn mới có thể sánh vai với Tiểu Hạ………
Về nước, hắn thất nghiệp một khoảng thời gian khá lâu, song lại may mắn quen được Dịch Hàn trên mạng. Những tưởng mãi mãi chỉ giữ quan hệ bạn bè đơn thuần, không ngờ sau buổi gặp mặt với Dịch Hàn, cô ta lại đem lòng yêu hắn, còn giới thiệu hắn vào làm trong bệnh viện, giúp hắn hoàn thành ước nguyện trở thành bác sĩ có tên có tuổi! Nhà lầu, xe hơi đều do Dịch Hàn mua cho hắn, tuy tính tình của cô ta đỏng đảnh, tiểu thư nhưng đối xử với hắn lại rất tốt!
Vốn tưởng sẽ sống như vậy cả đời, nhưng số phận run rủi khiến hắn gặp lại Tiểu Hạ. Nhìn thấy cô, cảm giác vốn đã ૮ɦếƭ trong lòng hắn lại lần nữa hồi sinh, đâm chồi nảy lộc không thể nào kìm hãm được. Hắn như điên như dại muốn cùng cô làm lại từ đầu.
Hắn hiểu rõ nếu Dịch Hàn biết chuyện giữa hắn và Tiểu Hạ thì hắn sẽ mất hết tất cả, cũng hiểu rõ bản thân không nên lừa dối Tiểu Hạ, song, hắn không thể kiểm soát nổi hành vi của mình. Ở trong bệnh viện, chân hắn luôn chuẩn bị tư thế sẵn sàng, chỉ cần có cơ hội là hắn lại thoát thân ngoạn mục để chạy tới bên người yêu, cùng Tiểu Hạ bồi dưỡng vun đắp tình cảm. Nhưng tại sao, vào chính lúc này lại phá hỏng tất cả mọi thứ của hắn? Lẽ nào, tất cả mọi cố gắng cuối cùng chỉ là hư không?
“Uông Dương! Rốt cuộc là như thế nào? Anh phản bội tôi phải không?”
Dịch Hàn phẫn nộ nhìn Uông Dương, chỉ hận không thể xé hắn ra thành trăm mảnh.
Uông Dương líu ríu khó khăn mở miệng : “Dịch Hàn, em nghe anh nói……….”
“Lại định lừa tôi nữa hay sao? Phan Tiểu Hạ! Xin hỏi, cô và vị hôn phu của tôi có quan hệ gì?”
Đối diện với đôi mắt phẫn uất, truy vấn của Dịch Hàn, Tiểu Hạ không có hằn ý gì với cô ta, chỉ cảm thấy mình vô cùng bình tĩnh. Ánh mắt van xin khấn thiết của Uông Dương không phải là cô không thấy, những tưởng mình sẽ đau đớn thương tâm, nhưng sự thật cô chỉ cảm thấy khoan khoái dễ chịu, lòng tĩnh lặng như nước hồ mà thôi. Cô mỉm cười với Dịch Hàn, khẽ nói : “Anh ta là bạn trai tôi!”
“Cái gì?” Mặt Dịch Hàn biến sắc tới khó coi.
“Nhưng giờ thì không phải nữa rồi! Thẩm Nhược Phi! Cảm ơn cậu đã giúp tôi giáo huấn loại đàn ông như hắn! Có điều, việc này để tôi đích thân giải quyết sẽ tốt hơn!”
Tiểu Hạ giật cốc R*ợ*u trong tay Trần Duyệt, đột ngột hắt thẳng vào mặt Uông Dương, sau đó đạp hắn một cái thật mạnh! Uông Dương đau đớn “Á” lên một tiếng, còn Dịch Hàn thì tức tới dúm dó mặt mày! Cô ta định giơ tay tát Tiểu Hạ nhưng lại bị Nhược Phi dễ dàng tóm lấy.Taycậu P0'p chặt lấy cổ tay cô ta, ngữ khí tràn ngập cảnh cáo : “Nếu không muốn bị đánh thì mau cút đi cho khuất mắt!”
“Tại sao tôi phải đi? Tôi sai chỗ nào? Là do thứ đàn bà ti tiện đó không biết xấu hổ, tôi………..”
Dịch Hàn còn định sỉ vả thêm một tràng nữa, song đối diện với gương mặt đằng đằng sát khí như Atula của Thẩm Nhược Phi, giọng của cô ta càng lúc càng nhỏ, cuối cùng im bặt không dám nói câu nào nữa. Cô ta chỉ có thể trợn mắt trừng Nhược Phi một cái sau đó cùng Uông Dương rời khỏi bữa tiệc. Trước khi ra ngoài, Uông Dường còn quay đầu lại nhìn Tiểu Hạ nhưng Tiểu Hạ không hề đoái hoài tới hắn. Cô chỉ chăm chú kiểm tra kĩ lưỡng bàn tay của Nhược Phi, chừng như muốn xem cậu có bị thương hay không, trong đôi mắt của cô hoàn toàn không còn chỗ cho kẻ thứ hai chen chân vào……..
*****
Đồ đại ngốc!
Vẫn là thất bại sao? Rõ ràng đã sắp giành được……..nếu năm đó không đi du học, nếu ngày hôm ấy người tìm thấy cô là hắn, vậy mọi chuyện sẽ tiếp diễn ra sao?
Song, tất cả đã quá muộn……
Hai người họ rời khỏi, bữa tiệc lại quay trở lại trạng thái ban đầu. Dù những người khác cố ra vẻ không quan tâm tới Tiểu Hạ, nhưng ánh mắt như muốn tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân của họ, chốc chốc lại liếc sang phía bên này khiến cô cảm thấy như có kiến bò trong bụng. Tiểu Hạ hoàn toàn chẳng để tâm Uông Dương sẽ bị “trừng phạt” như thế nào, uống hết cốc R*ợ*u xong, cô mới cảm thấy người ấm áp lên đôi chút. Men R*ợ*u khiến cô lâng lâng, cô uống hết cốc này đến cốc khác, song, dẫu cho có uống thứ gì thì miệng cô vẫn cứ đắng ngắt như cũ. Nhược Phi cuối cùng cũng không chịu nổi, với tay giằng lấy cốc R*ợ*u, khuyên nhủ cô: “Tiểu Hạ! Đừng uống nữa, nếu cứ như vậy sẽ biến thành trò cười cho người khác đó!”
“Nhưng tôi vốn dĩ là trò cười cho thiên hạ mà……..không phải sao?”
Tiểu Hạ cười giễu cợt nhìn Nhược Phi, ánh mắt lạnh lùng, phảng phất như muốn đối chọi với mọi điều tiếng của thế gian. Nhược Phi cảm thấy tim mình như bị cứa một đường dài rướm máu, đau đến không thể thốt lên lời. Cậu chỉ biết đứng đó, trân trối nhìn Tiểu Hạ nói cười với Trần Duyệt rồi đi vào toilet, sau đó bước ra, cuối cùng là biến mất trong đám đông.
Phù! Cuối cùng cũng thoát được ra ngoài! Buồn quá đi mất……….
Đứng trên sân thượng của khách sạn, Tiểu Hạ thở dài, mỉm cười nhìn từng dòng xe cộ tấp nập qua lại bên dưới, để mặc những sợi tóc dài tung bay trong gió. Tuy có chứng sợ độ cao, nhưng vì đã ngà ngà say nên cô vịn người vào thành lan can, cúi đầu vừa ngắm vừa cười. Gió se sẽ thổi khiến hai vai cô run rẩy, lạnh đến rùng mình, cổ họng cũng đau rát, khó chịu vô cùng. Những tưởng mình sẽ khóc, song lòng cô lại bình tĩnh tới kỳ lạ, chỉ muốn cười tự giễu và cảm thấy cay đắng trước cuộc đời mà thôi!
Cô bất chấp tất cả, chủ động đề nghị lấy Uông Dương, một mặt là để thăm dò xem anh ta có “tật giật mình” hay không, một mặt muốn vì tình cảm của hai người mà cố gắng cho mục tiêu cuối cùng. Khi Uông Dương bằng lòng lấy cô, cô hoàn toàn không có cảm giác hạnh phúc cũng chẳng có tâm trạng vui vẻ thắng lợi như tưởng tượng. Cô cảm thấy bản thân mình thắng rồi, nhưng thắng cái gì thì cô cũng không rõ!
Hôm nay, khi sự thật phũ phàng được phơi bày, cô tưởng rằng bản thân sẽ vô cùng đau đớn khổ sở nhưng lúc nhìn thấy vẻ kinh hoàng hoảng loạn cùng gương mặt méo mó khó coi của Uông Dương, cô lại phát hiện cô không hề hận hắn, đầu cô chỉ trống rỗng mơ hồ. Cô lạnh lùng nhìn hắn tím tái mặt mày, cố gắng vắt óc nghĩ cách thoát thân, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn vì hoảng loạn mà rúm ró lại, nhìn mồ hôi hắn túa ra đầm đìa, cô phát hiện, mình cuối cùng cũng biết cách từ bỏ!
Thực ra, người cô yêu không phải là Uông Dương của hiện giờ mà là chàng trai trong hồi ức xa xưa, có điều………cô không thể quay trở lại quãng thời gian hạnh phúc của năm tháng ấy. Hoặc giả, cô muốn mượn Uông Dương để ngăn cản thứ tình yêu không nên có của ai đó……….
Mỗi người đều có mục đích riêng của mình, rốt cuộc thì ai ích kỉ hơn ai đây? Tình yêu trong cuộc sống ồn ã chốn đô thành, lẽ nào, vĩnh viễn không thể trong sáng như trước đây?
Tiểu Hạ ngắm trời sao, men R*ợ*u khiến cô chìm đắm ngây ngất, đột nhiên cô nhớ lại gương mặt hồi hộp lo lắng khi Uông Dương tỏ tình với mình!
Năm đó, cô học lớp 12.
Nếu dùng màu sắc để hình dung năm lớp 12 thì 80% sẽ chọn màu “xám”, Tiểu Hạ cũng là một trong số những người ấy. Áp lực thi cử đè nặng, ép bọn họ đến không tài nào thở nổi, ai ai cũng chỉ vùi đầu, dồn vào học các môn chính, môn phụ thì bỏ bê. Họ đau đáu ngồi nhìn học sinh lớp dưới được học thể dục, chỉ cảm thấy bọn họ có dùng tốc độ nhanh nhất để chạy 800 mét thì vẫn bị kì thi bủa vây tứ phía!
Nghỉ đông, trường tổ chức cho toàn thể học sinh, đương nhiên là có cả khối 12 đi dã ngoại trong công viên ở vùng ngoại ô. Những chuyến dã ngoại kiểu này chỉ kéo dài trong một ngày, buổi tối thì tổ chức đốt lửa trại, vì hoạt động quá vui nhộn hấp dẫn nên lũ học sinh lớp 12 như cô cảm thấy H**g phấn tột độ! Bọn họ liên danh kháng nghị, giương cao khẩu hiệu “học và chơi kết hợp” khiến cho lãnh đạo trong trường chỉ còn cách bất lực đồng ý yêu cầu của mọi người, giải phóng đám “thú cầm tù” trong 2 ngày!
Sau khi biết tin, Tiểu Hạ bỗng cảm thấy thế giới xung quanh như được trở lại sắc màu tươi sáng rực rỡ, cô vui mừng khôn xiết, cảm thấy hôm nay giống như là ngày vàng trong lịch sử!
Khu trọ của họ rất giản dị, mười người chen chúc trong một phòng, nhưng vì đây là lần đầu tiên qua đêm ở bên ngoài nên ai nấy đều phấn khởi vui sướng đến quên cả khổ sở, chật chội!
Tiểu Hạ sắp xếp đồ đạc xong xuôi đâu đó mới ra tập hợp với các thành viên khác trong lớp. Bọn họ phải nghe theo sự chỉ đạo của cô giáo để chuẩn bị cho đêm lửa trại tối nay. Cô giáo không ngừng nhắc nhở mọi người phải chú ý an toàn, trong khi đó Trần Duyệt lại cười gian nhìn cô, thủ thỉ: “Du xuân, du thu là thời khắc vô cùng dễ dàng để “dệt mối lương duyên”. Tiểu Hạ! Cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội này đó!”
“Nhưng chúng ta đang du đông mà!” Tiểu Hạ thật thà đáp.
“Tớ chỉ ví dụ thôi, OK? Tóm lại là, anh chàng vương tử Uông Dương của cậu chắc chắn sẽ bị “đàn hổ cái” nhăm nhe chực chờ săn đón cho mà coi, cậu phải “tiên hạ thủ vi cường”, biết không?”
“Vớ vẩn!”
Mặt Tiểu Hạ đỏ lựng, bất giác liếc sang nhìn Uông Dương, quả nhiên là trông thấy một đoàn nữ sinh đang vây lấy anh ta, lòng cô tự nhiên nặng trĩu. Bên này, cô giáo đang phân tổ, một nhóm kiếm củi, một nhóm tìm đồ ăn thức uống, một nhóm đảm nhiệm việc nấu nướng, còn có một nhóm phụ trách tiết mục văn nghệ tối nay nữa. Khi biết Uông Dương được phân cùng tổ với mình, Tiểu Hạ cảm thấy hồi hộp xốn xang, tim như muốn rớt ra ngoài. Trần Duyệt cứ khúc khích cười cố ý chòng ghẹo cô, song cô giả vờ như không hề hay biết!
“Mọi người còn có vấn đề gì nữa không?” Cô giáo hỏi lại một lần nữa.
“Không ạ!”
“Được! Vậy mọi người phân ra làm việc nào!”
Dứt lời, cô giáo rời khỏi, còn Tiểu Hạ thì ngây người đứng nhìn Uông Dương và mấy nam sinh khác đi tới chỗ mình. Uông Dương nhìn bọn cô, mỉm cười : “Việc kiếm củi cứ để bọn con trai chúng tớ làm được rồi, con gái các cậu chỉ cần theo sau là OK! Nghe nói phong cảnh trong rừng vô cùng tuyệt vời, rất hợp cho chúng ta nghỉ ngơi thư giãn đấy!”
“Uông Dương! Là cậu nói đó nhé! Vậy chúng tớ không làm gì đâu đó!”
“Đương nhiên! Bọn con trai chúng tớ rất ga-lăng mà!”
“Ha ha……”
Sau tràng cười vui vẻ, mọi người kéo nhau vào rừng kiếm củi, trời rét thấu xương cũng không làm giảm bớt H**g phấn của họ! Trong rừng cũng có rất nhiều học sinh lớp khác đi kiếm củi, người nhiều củi ít, vậy nên ai nấy đều ngầm hiểu nhau, vừa đùa giỡn vừa nghiêm túc làm việc________Công việc chỉ là thứ yếu, vui chơi mới là chính! Bỗng nhiên, Tiểu Hạ nom thấy bóng dáng rất quen thuộc của một nam sinh đang đút tay vào túi quần, mặt điềm nhiên như không đứng ở đằng xa, cô vội vàng chạy sang bên đó, đập cái bộp : “Thẩm Nhược Phi! Cậu cũng đi cùng với mọi người tới đây “lao động” à?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc