Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy - Chương 05

Tác giả: Hồ Tiểu Muội

Họp lớp (1)
Translator : Feilunhai1010
Beta : Vandkh
“Phải có cảm giác gì?” Tiểu Hạ tò mò nhìn Trần Duyệt.
“Hai người là đôi trai tài gái sắc, lại còn là thanh mai trúc mã nữa chứ, tiến triển thêm một bước để thành cặp uyên ương âu cũng là hợp tình hợp lý mà! Cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ tới điều đó à?”
“Làm ơn đi. Chúng tớ lớn lên cùng nhau, tớ nhìn thấy bộ dạng nó đóng bỉm, quấn tã; nó cũng nhìn thấy thời kỳ bi thảm tớ bị đậu mùa, xanh xanh đỏ đỏ đầy mặt, cậu nghĩ chúng tớ có thể tự dưng shock điện sao? Cậu sẽ bị điện giật với đứa em họ đẹp trai tới không muốn sống này à?”
“Tiểu Hạ, họ hàng gần kết hôn đâu có bị dị nghị…….”
“Với tớ như thế là xong rồi!”
Tiểu Hạ dùng mấy câu ngắn ngủn cốt để Trần Duyệt tin rằng tình cảm của cô đối với Nhược Phi chỉ là tình thân. Nhược Phi không nói câu nào chỉ lặng yên nghe hai người họ thảo luận, nghe đến câu cuối cùng đột nhiên cậu đập đũa cái cạch xuống bàn : “Em có việc bận phải đi, hai người cứ ăn tiếp đi.”
“Thẩm Nhược Phi, cậu không ăn cơm sao? Dọn lên rồi mà không ăn còn đi đâu nữa?”
“Không khiến chị lo”
Nhược Phi cầm cái áo khoác bỏ đi mất, để lại Trần Duyệt và Tiểu Hạ tròn mắt nhìn nhau. Tiểu Hạ bất lực nhìn Trần Duyệt, giục cô ăn cơm : “Cậu đừng để ý đến tên nhóc đó nữa, nhiều lúc nó cứ dở dở ương ương làm sao ấy…………có lẽ là đến thời “mãn kinh” rồi, hoặc là tuổi dậy thì hơi bị dài ấy mà.”
“Cậu ta đang tức.” Trần Duyệt nói.
“Có sao?” Tiểu Hạ khựng lại : “Chúng ta đâu có đắc tội gì với nó, hơn nữa theo như tớ biết thì nó có phải người hay chấp nhặt gì đâu”
“Tiểu Hạ, cậu đúng là đồ ngốc!” Trần Duyệt nhìn Tiểu Hạ hồi lâu, cuối cùng thốt lên một câu bất lực.
“Này, Trần Duyệt!”
“Haha, ăn cơm, ăn cơm”
Cơm nước xong xuôi, Tiểu Hạ và Trần Duyệt cùng đi shopping, khi đang mải mê mua sắm thì Trần Duyệt nhận được một cuộc điện thoại. Ngắt máy xong cô quay sang trưng cầu ý kiến Tiểu Hạ : “Hôm nay là sinh nhật Diệp Tử, cậu ấy đang ở Kim Bích Huy Hoàng hát Karaoke, vừa nãy cậu ấy gọi điện bảo chúng ta cùng tới đó. Tiểu Hạ cậu có đi không?”
“Có những ai thế?”
“Một vài đồng nghiệp và bạn bè của cô ấy”
“Hình như không quen mà”
“Nhưng Diệp Tử gào bọn mình tới rồi, không đi không được mà!”
“Ừ…….. Vậy chúng ta đi mua quà cho cô ấy thôi!”
Diệp Tử là bạn cùng lớp thời đại học của hai người, nhưng không thân với Trần Duyệt và Tiểu Hạ cho lắm nên ba người họ rất ít khi qua lại với nhau. Đột nhiên cô ấy lại mở miệng mời hai người đến dự sinh nhật cho nên họ không thể không nể mặt mà đến dự.
Hai người mang quà sinh nhật đến KTV đã được chỉ định, lúc này phòng Tổng thống đang bày tiệc ăn uống linh đình, náo nhiệt vô cùng.
Phòng vốn chứa hai chục người giờ chỉ có lưa thưa mười người, người thì uống R*ợ*u chơi súc sắc, người thì nhảy múa hát ca, Diệp Tử đảo qua một lượt, niềm nở chúc R*ợ*u với hết người này đến người kia, điệu bộ như cá gặp nước vậy.
Khuôn mặt Diệp Tử được trang điểm rất thanh thoát, lưng thì thắt dây nịt màu đen rất mốt, công thêm bộ váy bò ngắn để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, móng chân sơn màu hồng tươi phối hợp với đôi môi đỏ hồng càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ, khác một trời một vực so với thời sinh viên mộc mạc chân chất của ngày nào.
Vừa thấy Tiểu Hạ và Trần Duyệt, cô ta liền rối rít chào hỏi rồi cùng hai người hàn huyên tâm sự, còn Tiểu Hạ nhà ta thì cứ tròn mắt kinh ngạc ngắm sự thay đổi chóng vánh đến không ngờ của Diệp Tử. Cô với Trần Duyệt chỉ định đến tặng quà rồi kiếm cớ rút lui, nhưng khi nhìn thấy hai người bạn học Hàn Tuấn và Cố Mẫn đang ngồi ở một góc thì bỗng mừng rơn. Hai người tặng quà cho Diệp Tử xong liền ngồi xuống bên cạnh Hàn Tuấn và Cố Mẫn tâm sự bàn về những chuyện lí thú sau khi tốt nghiệp, vừa cười đùa vừa cảm thấy luyến tiếc ghê nơi, nuối tiếc thời gian thấm thoắt thoi đưa khiến họ không thể quay trở lại thời còn cắp sách đến trường hồn nhiên trong sáng như thuở nào được nữa.
*****
Họp lớp (2)
“Tiểu Hạ, đã nhiều năm rồi không gặp, cậu vẫn trẻ trung như trước nhỉ. So với lúc tốt nghiệp chả khác biệt gì cả.Trần Duyệt, cậu cũng ngày càng đẹp lên đó.” Hàn Tuấn xuýt xoa khen ngợi hai cô gái đẹp.
“Hàn Tuấn cậu bớt buông lời đường mật đi, muốn tán thì về nhà tán vợ cậu ấy!”
“Lừa tớ vào tròng xong, anh ấy vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy sao?” Cố Mẫn chỉ cười : “Thật không ngờ lại có thể gặp nhau tại nơi này………..Tiểu Hạ, cậu vẫn ổn chứ?”
“Rất ổn, cậu nhìn tớ không giống thế sao?”
“Có việc này………..”
“Đừng nói nữa, Tiểu Mẫn!” Hàn Tuấn vội ngắt lời.
“Việc gì mà thần bí vậy? Cố Mẫn cậu mau nói đi!”
Tiểu Hạ *** Cố Mẫn nói ra còn Cố Mẫn liếc chồng mình một cái rồi kể rõ đầu đuôi: “Mấy ngày trước tớ gặp Uông Dương tại bệnh viện. Anh ta hỏi cậu sống thế nào, còn xin số điện thoại của cậu
nữa……nhưng tớ không cho anh ta. Tiểu Hạ, tớ thấy việc này phải do cậu quyết định mới đúng. Anh ta cũng về nước lâu vậy rồi, cậu vẫn không cho anh ta cơ hội sao? Theo tớ thấy anh ta vẫn còn nhớ cậu.”
“Vậy thì sao chứ? Đã là dĩ vãng rồi……Vả lại nhớ nhung chỉ là trò chơi của trẻ con mà thôi!”
“Sao cậu cứ phải khổ sở giả vờ quật cường như thế làm gì? Rõ ràng đã từng yêu như vậy…….Tại sao cứ phải trốn anh ta, có ở chung một thành phố cũng không thèm gặp mặt như thế chứ?”
“Tiểu Mẫn, em đừng nói nữa, anh nghĩ Tiểu Hạ có cách nghĩ riêng của cô ấy. Nào~ Chúng ta hát vài bài chúc mừng Diệp Tử đi!”
Hàn Tuấn ôm lấy Cố Mẫn, ngăn vợ tiếp tục lên lớp bạn thân, anh cũng vờ như không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Tiểu Hạ.
Đồng nghiệp của Ái Diệp đều đứng tuổi cả rồi vì thế playlist họ chọn toàn những bài tiền chiến kiểu như “Đêm Trường Sơn nhớ Bác”, khiến thế hệ 8X bọn họ kích động, chỉ muốn đập đầu vào gối tự tử cho rảnh tai . Trong lúc bọn họ đang suy sụp tinh thần, Hàn Tuấn liền ςướק được micro rồi hát bài “Tình nhân” của Đỗ Đức Vỹ để tặng cô vợ yêu quý Cố Mẫn.
Giọng Hàn Tuấn bình thường rất trầm ấm nhưng khi tiếng hát cất lên thì ngũ âm* đều trật lất khiến người khác như bị Tra t** cực hình. Tiểu Hạ thì còn đỡ, còn Trần Duyện thì với cái tính khí tàn bạo không đổi liền đứng phắt dậy, ςướק mic trong tay Hàn Tuấn, dằn giọng gầm lên : “Đưa mic cho tớ, cậu hát khó nghe ૮ɦếƭ đi được ấy!”
“Trần Duyệt, trả mic lại cho tớ”
“Không trả”
“Không trả thì thôi, cậu làm gì P0'p cổ người ta. Vợ yêu, cứu anh! Cứu anh………”
“Trần Duyệt, cậu ςướק hay lắm!” Cố Mẫn ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Cuối cùng cũng ςướק được cái mic về tay mình, Trần Duyệt đắc ý liếc Hàn Tuấn đang buồn so ngồi mọc rêu ở góc tường, cười đểu một cái, sau đó bắt đầu hát bài cực kỳ gợi cảm : “Vũ Nương”. Cô vừa hát vừa bắt chước Thái Y Lâm nhảy ***y, phút chốc thành tiêu điểm của cả phòng.
Đương lúc Trần Duyệt khuấy động không khí làm cho cả phòng hò hét ầm ĩ thì mấy gã đàn ông ngồi xuống bên cạnh họ buông lời siểm nỉnh tán tỉnh, nhưng Trần Duyệt chỉ chăm chú hát, không thèm đoái hoài đến mấy gã đó. Ái Diệp mặt mũi khó coi nhìn Trần Duyệt rồi cười lớn : “Tiếng hát của Trần Duyệt vẫn làm rung động lòng người đến vậy. Thật khiến người khác hâm mộ!”
“Không cần phải hâm mộ tài năng bẩm sinh trời phú này, có vài người muốn có mà không được đó!” Trần Duyệt bèn nói.
Tính hay châm chọc của Trần Duyệt làm Hàn Tuấn và Ái Diệp tưởng rằng cô đang đá đểu bọn họ, vì thế cả hai đều sa sầm mặt lại.
Tiểu Hạ biết Ái Diệp vốn luôn ganh tị với Trần Duyệt. Lí do Ái Diệp mời hai người tới có lẽ muốn cho Trần Duyệt lác mắt vẻ đẹp hôm nay của cô ta, ai ngờ Trần Duyệt lại hơn cô ta một bậc, do đó tâm trạng mới khó chịu như vậy, chỉ là cô ta đang chế ngự nỗi uất ức đó mà thôi.
Đang lúc Tiểu Hạ thầm cười Ái Diệp không nên chơi trò mạo hiểm khiến“gậy ông đập lưng ông” như thế này thì có người bỗng nói : “Ái Diệp, có người bạn tìm anh, anh mời cậu ta đến đây có được không?”
“Đương nhiên là được rồi. Giám đốc Lý, anh không cần phải khách sáo với em đâu~” Ái Diệp cười tươi như hoa.
“Cảm ơn em nhé!”
*Ngũ âm : năm bậc âm giai cổ : cung, thương, giốc, chủy, vũ hay còn được gọi là : hợp, tứ, ất, xích, công.
*****
Trùng phùng
Khoảng một tiếng sau thì có người đến thật, Tiểu Hạ vừa chậm rãi ăn dưa vừa thờ ơ nhìn người đàn ông đang bước tới, đột nhiên cô cảm thấy hô hấp như ngừng trệ. Mắt cô trợn tròn, miệng khô lưỡi cứng——–lời cũng không thốt lên được,còn các bạn của cô ai cũng mang theo thần sắc kỳ quái đặc thù.
Người đến trầm mặc một lúc rồi mới bước tới ngồi cạnh bạn mình, còn người họ Lý thì vui vẻ giới thiệu với mọi người : “Đây là bạn cùng chơi golf với tôi, Uông Dương, bác sĩ khoa cơ xương khớp của bệnh viện số 2. Mọi người có khó khăn gì thì cứ liên hệ với cậu ta,cậu ấy được mệnh danh là “Bàn tay thần sầu” của bệnh viện số 2 đó.”
”Bác sĩ Uông lâu rồi không gặp”
Có người lên tiếng bắt chuyện với Uông Dương, Tiểu Hạ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, chân tay bủn rủn. Cô không ngờ rằng lại gặp Uông Dương trong tình huống này bèn trừng mắt hần hận lườm Ái Diệp, còn Ái Diệp thì bày ra vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên. Chẳng rõ Ái Diệp có vô tội như vẻ mặt cô ta đang bày ra bây giờ không nhưng lúc này Tiểu Hạ cũng chẳng còn tâm trạng mà đi quản mấy việc đó nữa. Trần Duyệt phát giác ra Tiểu Hạ có vẻ bất ổn liền nhanh trí kéo tay cô đứng dậy: “Tiểu Hạ, không còn sớm nữa rồi, chúng ta về thôi!”
“Đúng thế! Tiểu Hạ, ngày mai cậu còn phải lên lớp mà.” Ái Diệp cũng nói chêm vào.
“Sao đã về sớm thế?” Có người vội vàng tìm cách giữ chân họ lại : Cô Phan và cô Trần hôm nay đến mà không uống R*ợ*u gì cả, cũng không để lại danh thiếp cho chúng tôi, thật không nể mặt chút nào……..”
“Xin lỗi, nhưng mà………”
“Trần Duyệt, tớ vẫn chưa muốn về” Tiểu Hạ thong thả nói : “Bánh sinh nhật của Ái Diệp vẫn còn chưa cắt, giờ mà về có phải thất lễ quá không?”
Yên ắng một lúc, mọi người lại tiếp tục vui chơi. Có người quay ra kính R*ợ*u Tiểu Hạ, cô liền bỏ thái độ cự nự lúc đầu, cầm cốc R*ợ*u lên nốc cạn khiến đối phương khen ngợi liên hồi. Bọn Trần Duyệt khuyên thế nào cũng không được nên chỉ còn cách trút hận lên đầu Ái Diệp, Ái Diệp lại bày ra bộ mặt “ngây thơ” nhìn họ. Lúc Tiểu Hạ đang định uống cốc thứ 6 thì một bàn tay bỗng tóm chặt lấy cánh tay cô: “Đừng uống nữa”
Ánh mắt của Uông Dương sau lớp kính dày nhìn không ra một chút ưu tư còn Tiểu Hạ thì cười lạnh với anh ta. Cô nhẹ giọng nói rõ từng chữ : “Liên quan gì đến anh?”
“Anh là bác sĩ, em………không cần phải trút giận lên mình như thế.”
“Liên quan gì tới anh”
Tiểu Hạ cơ hồ chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói đó rồi cười lạnh cố ý chọc tức hắn. Cô không thể ngờ rằng mình lại được gặp Uông Dương trong tình huống này, cô cảm thấy mình như bị người ta lột trần đem ra phơi nắng, ai ai cũng đều cười nhạo cô vậy.
Cho nên cô phải kiên cường, không cho phép bất cứ ai nhìn thấy nhược điểm của cô! Nhưng từ đầu tới cuối kẻ gạt người chỉ có mỗi một mình cô, đứa con gái ngu ngốc này mà thôi……
“Tiểu Hạ,cậu uống say rồi, chúng ta về nhà nhé?” Trần Duyệt đau lòng hỏi.
“Ừm”
Trần Duyệt cẩn thận dìu Tiểu Hạ, gạt phắt sự quan tâm của Ái Diệp, trước khi về còn trừng cho Uông Dương một cái, hận không thể đem hắn ra rút gân lột da cho bõ ghét.
R*ợ*u vào làm Tiểu Hạ bủn rủn chân tay, chỉ muốn ngả cả người vào người khác, cho nên Trần Duyệt phải dùng tận lực bình sinh mới dìu được cô về. Nhược Phi vừa mở cửa đã nhìn thấy bộ dạng say bí tỉ của Tiểu Hạ liền tức tối quát lên : “Hai người đi uống ở đâu mà say đến mức này mới chịu mò về hả?”
“Hihi….Xin lỗi…….Xảy ra chuyện ngoài ý muốn…….” Trần Duyệt vội cười lấy lòng.
“Chuyện gì?” Nhược Phi tiếp tục sa sầm mặt lại.
*****
Tình huống oái oăm
Tuy Nhược Phi nhỏ tuổi hơn Trần Duyệt, bình thường cậu luôn tươi cười nhã nhặn nhưng khi mặt mũi sa sầm lại thì thật sự khiến Trần Duyệt phải giật thót tim. Trần Duyệt nuốt nuốt nước bọt, phút chốc đã đem Tiểu Hạ đi bán luôn rồi: “Hôm nay cậu ấy gặp Uông Dương”
“Sau đó thì uống say đến thế này à?”
“Ừ”
“Được rồi……….cảm ơn chị, việc còn lại giao cho em là được rồi”
Dứt lời, Nhược Phi bế Tiểu Hạ đang say bí tỉ lên, không chút khách khí đóng sầm cửa lại. Trần Duyệt biết Nhược Phi đang tức giận, cô không để ý tới hành động vô lễ của cậu chỉ ngồi dậy rồi về.
Lúc này, Tiểu Hạ đang nằm trên giường cười hì hì với Nhược Phi : “Thẩm Nhược Phi, tôi gặp anh ấy rồi, tôi không kiềm được giận, tức lên làm càn rồi, đúng là đồ ngốc mà………”
“Chị vốn luôn ngốc như thế mà!” Nhược Phi ngồi bên giường, buồn rầu nói.
“Mười lăm năm rồi, từ hồi cấp II gặp nhau lần đầu tiên, tôi đã thầm yêu anh ấy rồi, tôi yêu anh ấy đã mười lăm năm rồi! Nhưng anh ấy lại không cần tôi………Không cần tôi nữa …….”
Tiểu Hạ ôm chặt lấy cổ Nhược Phi, đột nhiên khóc òa trong lòng cậu. Nhược Phi bình thường vốn mắc bệnh sạch sẽ, nhưng khi nước mắt Tiểu Hạ rơi trên ***g *** cậu, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình
chùng xuống.. rất…mềm, mềm tới mức có thể tan chảy thành làn nước mùa thu. Cậu vuốt tóc Tiểu Hạ, nâng mặt cô lên, gặng hỏi từng từ : “Đau đến vậy sao?”
“Ừ”
“Phan Tiểu Hạ, hắn có đáng không?”
“Cậu thì hiểu cái gì? Cậu có biết cảm giác khi yêu một người nguyên mười lăm năm không?”
“MƯỜI LĂM NĂM thôi phải không?” Nhược Phi bèn cười lạnh, sắc mặt cũng nhợt nhạt thấy rõ : “Chị làm sao biết tôi không có cảm giác đó?”
“Cậu không hiểu đâu!”
“Chị làm sao biết tôi không hiểu?”
“Thẩm Nhược Phi, tôi mệt rồi……….Tình yêu quá đau khổ………nên tôi sẽ tuyệt đối không yêu ai nữa đâu……. tuyệt đối không yêu nữa…….”
Tiểu Hạ lầm rầm nói, sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ trong lòng Nhược Phi. Nhược Phi vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói : “Em làm sao biết tôi không hiểu? Hơn ai hết tôi hiểu rõ cảm giác yêu một người nhưng không thể nào nắm bắt được người ấy là như thế nào………Phan Tiểu Hạ”
Sáng hôm sau, Tiểu Hạ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh R*ợ*u, người cứ lả đi, nhưng cô chỉ còn cách gắng gượng để tới trường. Tan giờ dạy, cô bỗng thấy từng nhóm học sinh đang tụ tập bên xe của trường, bèn kỳ lạ hỏi : “Bọn chúng đang đi đâu vậy?”
“Đi kiểm tra sức khoẻ! Cô Phan không nhận được thông báo sao?”
“Hình như có việc này………Đi khám ở bệnh viện trường mình à?”
“Không, hôm nay đi khám ở bệnh viện nhân dân số 2 cơ!”
“Bệnh viện số 2? Tại sao?” Tiểu Hạ giật mình.
“Là do có cô giáo nói bệnh viện trường mình thiết bị cũ hết rồi, khám không ra bệnh, cho nên muốn thay bệnh viện khác khám xem sao. Bỏ đi! Có thay bệnh viện cũng không mất gì mà”
Các thầy cô đều xôn xao bàn tán, còn Tiểu Hạ chỉ cảm thấy như có sét đánh ngang tai. Cô không ngờ rằng buổi gặp gỡ hôm qua chỉ mới là bắt đầu, hôm nay còn có tiết mục càng đặc sắc hơn đang đợi mình!
Bệnh viện số 2! Uông Dương đang làm ở đó……..Lẽ nào không thể tránh được tình huống oái oăm này?
“Cô Phan, cô sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi thế này?”
“Không sao. Chắc là do hạ đường huyết thôi……..Không sao đâu!”
*****
Không thể quay trở lại!
Tiểu Hạ cố gượng cười rồi ngồi lên xe, một lát sau, xe dừng lại trước cổng bệnh viện.
Cô hít thật sâu, mang theo tâm trạng dấn thân vào biển lửa vô cùng anh dũng tiến vào bệnh viện.
Cô cầm phiếu khám sức khoẻ, bắt đầu đi tới các phòng, lúc đầu còn lo sẽ bất ngờ ***ng phải Uông Dương, nhưng kiểm tra gần xong mà vẫn không gặp anh ta, lòng không biết nên vui hay nên thất vọng nữa.
Quả nhiên là đã nghĩ ngợi quá nhiều rồi……….Bệnh viện lớn như vậy, đâu phải bảo gặp là gặp được ngay. Đúng là ngốc mà………
Trong lòng rối bời, cô đi cầu thang máy định xuống tầng 1 để nộp phiếu khám, thang máy từ từ đi xuống, tới tầng 5 thì đột nhiên dừng lại. Giây phút cánh cửa mở ra, cô như ૮ɦếƭ lặng khi trông thấy người đàn ông bỗng lù lù xuất hiện trước mặt.
Uông Dương đứng ngoài, tay đang cầm xấp phiếu khám cũng ngây người nhìn Tiểu Hạ. Cô vội vàng nhấn nút để đóng cửa lại, nhưng Uông Dương đã nhanh tay chặn đứng cánh cửa rồi nhanh chân len vào bên trong.
Tiểu Hạ tròn mắt kinh ngạc nhìn hành vi như phường trộm cắp của Uông Dương, cô bèn cười lạnh châm biếm hắn : “Bác sĩ Uông đang làm gì vậy? Tranh giành thang máy với bệnh nhân sao?”
“Tiểu Hạ……..”
“Tôi họ Phan”
“Tiểu Hạ, em đừng như vậy, anh biết khi đó là anh có lỗi với em, nhưng mấy năm nay anh không hề quên em……..”
Uông Dương đeo kính cận đen, biểu cảm trên gương mặt thanh tú nho nhã vẫn chân thành như vậy, còn Tiểu Hạ chỉ muốn bật cười. Cô vốn tưởng chỉ có trong TV mới diễn cảnh nực cười như thế này ———Cảnh người con trai bỏ rơi người con gái sau đó quay về nói rằng mình vẫn luôn nhớ cô ấy………
Tuy người đang run lên vì phẫn uất nhưng giọng nói phát ra của cô lại rất dịu dàng : “Bác sĩ Uông, tôi rất cảm động. Chỉ có điều, xem ra bác sĩ đã quên những lời mình nói với tôi trước khi bác sĩ đi du học rồi thì phải? Nếu không nhớ thì để tôi nhắc lại cho bác sĩ nghe nhé!”
“Tiểu Hạ………..Anh xin lỗi!”
Mặt Uông Dương liền biến sắc.
Anh ta đau khổ nhìn Tiểu Hạ còn Tiểu Hạ chỉ nhìn chằm chằm vào các con số đang chạy bên trên, không hề quan tâm đến anh ta.
Thang máy xuống tới lầu 1, Tiểu Hạ không thèm quay đầu lại, điềm nhiên bước ra, chính lúc này Uông Dương vội túm lấy tay cô : “Báo cáo của em vẫn còn chút vấn đề, em phải trực diện đối mặt với những vấn đề đó, không được chạy trốn!”
“Uông Dương! Anh đang làm gì vậy? Bỏ tay ra!”
Tiểu Hạ vừa kinh ngạc vừa tức tối, còn đám bệnh nhân và bác sĩ đều tròn mắt nhìn Uông Dương kéo tay Tiểu Hạ lôi thẳng về phòng làm việc của mình, không ai hiểu rốt cuộc hai người họ đang xảy ra chuyện gì.
Uông Dương ép Tiểu Hạ vào phòng làm việc của mình, cửa vừa đóng hắn liền quay ra xin lỗi : “Tiểu Hạ, xin lỗi em! Nhưng anh chỉ còn cách này để giữ em lại”
“Anh là bác sĩ và đây là địa bàn của anh, tôi có thể làm gì được kia chứ? Chỉ là tôi không biết giữa chúng ta còn gì để nói nữa thôi?”
“Tiểu Hạ, việc không phải như em nghĩ đâu”
“Vậy thì là như thế nào?” Tiểu Hạ cười cay đắng : “Chẳng lẽ không phải chính anh đã nói với tôi vì tiền đồ nên chúng ta phải chia tay, không phải anh đã nói với tôi đừng đợi anh nữa vì căn bản anh không thể đợi tôi sao? Không phải như thế sao, Uông Dương?”
*****
Xem phim
Về nhà, Tiểu Hạ cảm thấy lòng buồn vô hạn, làm gì cũng không có hứng. Lỡ gặp Uông Dương ở bệnh viện khiến lòng cô nặng trĩu như đeo đá tảng, cơ hồ không thể thở nổi. Cô ngồi trong phòng sách, bật máy tính, lên mạng, mở bộ phim “The orphanage (Cô nhi viện)” ra xem. Bộ phim kinh dị cô luôn muốn coi nhưng lại sợ không dám ***ng đến…….
Mới bắt đầu, thứ âm thanh kỳ quái đầy chất kịch tính cộng với hình ảnh rùng rợn ghê người liền khiến Tiểu Hạ như chìm vào thế giới tăm tối đến hô hấp cũng phải cảnh giác thận trọng, còn quả tim đang nặng trĩu tâm sự cũng đập dồn dập đầy bất an.
Đang lúc cô nín thở, lấy tay che mặt, sợ hãi nhòm phim qua khe hở ở giữa các Ng'n t thì cửa phòng bỗng mở đánh “Két…………”, một bàn tay đột nhiên thò vào đập bốp lên vai cô. Tiểu Hạ sợ quá hét toáng lên : “Áaaaaaaaaaaa”. Khi cô quay đầu lại nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc của ai đó thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thẩm Nhược Phi! Cậu giở trò gì vậy? Định hù ૮ɦếƭ tôi à?”
“Chị hết việc hay sao mà lại xem phim kinh dị thế?”
“Thì thấy vô vị mà………..”
“Phan Tiểu Hạ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Nhược Phi nghiêng đầu nghía Tiểu Hạ.
“Xì! Có chuyện gì được cơ chứ? Nhóc con! Đừng có đoán mò!”
“Thực sự không có sao?”
Tiểu Hạ vỗ *** bảo đảm : “Thật sự không có!”
“Ừa……..Thế chị đang xem phim gì đấy?”
“The orphanage! Một trong mười bộ phim kinh điển của thế giới đó! Cậu có muốn xem không?”
“Được thôi!”
Nhược Phi kéo ghế ngồi cạnh Tiểu Hạ cùng cô xem phim. Tiểu Hạ vốn là người nhát như cáy ngày, có bao giờ dám xem phim kinh dị một mình đâu, nhưng khi có Nhược Phi ngồi bên, cô cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy an tâm đến kỳ lạ như thế. Giống như, cho dù mình có xem đến cảnh rùng rợn tới cỡ nào thì cũng có người che chắn, bảo bọc cho vậy.
Người ta nói “The orphanage” là một bộ phim kinh dị, nhưng thực chất nó thích hợp là bộ phim nói về tình mẫu tử hơn. Nữ chính trong phim – Laura – chưa bao giờ bỏ cuộc, luôn phát điên lên đi tìm đứa con yêu quý Simon đã bị mất tích của mình, lại phát hiện ra mình chính là hung thủ gián tiếp hại ૮ɦếƭ nó. “Tìm Simon” – ý niệm duy nhất khiến cô sống đến giờ phút chốc đã tan thành mây khói. Cô chọn cách nốc sạch thuốc ngủ để có thể trùng phùng với đứa con trai trong mơ, để được nhìn thấy đứa con thân yêu hạnh phúc cười với mình.
Tiểu Hạ xem đến cảnh cuối thì cảm thấy mắt cay sè, cô cảm khái nói: “Thật đáng thương…………..Không rõ biết được chân tướng rồi đau đớn muốn ૮ɦếƭ hay ôm niềm hi vọng Simon vẫn còn sống, vĩnh viễn tìm kiếm thằng bé là tốt cho Laura nữa? Thật là lựa chọn gian nan……….”
“Phan Tiểu Hạ, chị nói gì thế?”
“Nếu như tôi là Laura, có lẽ tôi sẽ hi vọng mình mãi mãi không biết chân tướng, ôm niềm tin “Simon vẫn còn sống” mà đi tìm cậu bé cả đời. Không có hi vọng để sống là đau khổ nhất…………Thẩm Nhược Phi, nếu là cậu, cậu sẽ hi vọng kết cục ra sao?”
Mặt Tiểu Hạ đầy kì vọng nhìn Nhược Phi, còn Nhược Phi thì phì cười : “Câu hỏi này đối với em mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết. Tiểu Hạ, chị đừng có mẫn cảm “thương hoa tàn tiếc lá rụng” như vậy, lớn từng này tuổi mà còn mủi lòng như thiếu nữ vốn không hợp với chị đâu!”
“Chán chẳng thèm nói với cậu nữa! Tôi đi tắm đây!” Tiểu Hạ trợn mắt với Nhược Phi một cái rồi cầm quần áo đi vào nhà tắm.
Đứng trước vòi hoa sen, cô liền nhắm mắt, lúc này mới dám để nước mắt thuận ý lăn dài.
Buồn quá…………
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc