Tình yêu quí tộc – Chương 93

Tác giả:

Trời đêm yên tĩnh. Gió nhẹ thổi, đung đưa những cành cây cựa mình theo nó. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào căn phòng tối tăm qua khung cửa sổ nhỏ bé.
Hình ảnh hai người thân thiết ngồi cạnh nhau đẹp đẽ đến nao lòng nhưng tiếc rằng bức tranh tuyệt đẹp không thể thành hiện thực.
Người con gái mải mê kể hết chuyện này đến chuyện khác, tay chân múa nhặng xị cả lên. Nụ cười tươi tắn trên môi cũng khiến người khác phải vui lây. Bên cạnh cô, người con trai chăm chú lắng nghe. Đôi mắt sâu thẳm dán chặt vào thân hình nhỏ bé trước mặt. Đôi môi ẩn hiện chút cười dịu dàng.
Thời gian cũng như lắng đọng trong thế giới riêng của cả hai. Cũng đã lâu lắm rồi, kể từ ngày ấy xảy ra, cả hai chưa có một lần nói chuyện thân thiêt như thế này. Cô có biết rằng anh đã mơ đến ngày này lâu lắm rồi không? Được ở cạnh, được ngắm nhìn, và được yêu thương cô một cách thật với lòng mình nhất. Bị nhốt sao? Anh cũng cam, cho dù nó ngốc nghếch như thế nào.
- Anh Phong, anh vẫn còn mệt sao? – Xuân hỏi, bàn tay nhỏ bé chạm nhẹ lên trán của Phong. Hơi ấm lan tỏa bật ngờ, khiến người anh hơi giật mình nhưng ngay lập tức cảm thấy thật thân thuộc biết bao.
Anh mỉm cười, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang chăm chú lo lắng cho mình mà cảm thấy yên bình, hạnh phúc biết bao.
- Sao em lại nói thế? – Phong hỏi ngược lại.
- Vì em thấy anh không nói gì cả. Do em nói nhiều quá nên anh mệt sao? – cô ái ngại hỏi. Có lẽ là thế. Đó là tính xấu khó bỏ của cô. Chỉ cần có người chịu lắng nghe là cô sẽ nói như điên lên luôn ấy.
- Ngốc ạ. Anh khỏe. Sao? Mệt rồi à? – anh bật cười, gõ nhẹ vào trán cô một cái.
- Có hơi đói một chút thôi. – cô thú thật, tay xoa xoa cái bụng đang đói meo của mình. Lúc nãy cũng chỉ kịp ăn một ít bánh mà Hoàng mang tới còn lại cả tối chưa ăn gì cả.
- Vậy ngủ đi. – Phong mỉm cười, dịu dàng khuyên bảo.
Cánh tay anh vươn ra, kéo người con gái đối diện ngã vào lòng mình. Hành động bất ngờ khiến cô giật mình, vội vàng đẩy anh ra nhưng anh vẫn kiên quyết ôm chặt. Bàn tay gắt gao giữ lấy thân hình nhỏ bé trong ***g *** mình một cách mạnh mẽ.
- Anh Phong, anh…làm gì vậy? – cô mất bình tĩnh lớn giọng, cánh tay nhỏ bé chống lên *** anh, cố kéo giãn khoảng cách nhưng không thể.
- Ngủ đi. – anh nhắc nhở.
- Nhưng mà…sao lại ôm em thế này. – cô đỏ mặt. May là nhờ trời tối nên không ai có thể nhận ra điều đó.
- Trời sẽ lạnh đấy.
- Không sao… - cô lắc đầu.
- Ngoan nào.
- Nhưng…
- Được rồi.
Anh nới lỏng vòng tay, cởi chiếc áo ngoài, khoác lên vai cô rồi lại kéo cô ngã vào lòng mình.
Cô cố gắng thoát khỏi vào vòng tay của anh. Cảm giác có chút ngại ngùng trước sự thân mật này. Mặc cho cô muôn vùng dậy nhưng anh vẫn kiên trì không buông. Anh nhẹ nhàng vồ về, dần dần khiến cô cũng không muốn cựa quậy nữa. Cảm giác yên bình, an toàn. Phong luôn quan tâm tới cô như thế. Đối với cô anh như một người anh trai đáng kính trọng. Điều khiến cô luôn áy náy, có lẽ chính là tình cảm mà anh dành cho cô, thứ tình cảm quá lớn mà cô không thể nào đáp trả.
Ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh, dần dần chìm vào giạc ngủ. Mọi mệt mỏi của ngày hôm nay cũng đang được trút bỏ.
Thơi gian cứ thế trôi qua. Phong ôm trọn dáng người con gái nhỏ bé vào lòng. Nhịp thở đều đều vang lên. Có lẽ cô đang ngủ say. Do mệt quá mà.
Ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ ngon trông như một đứa trẻ, khiến anh bật cười. Thật vô tư, đáng yêu. Nhẹ nhàng chạm lên đôi má bầu bĩnh, níu kéo chút cảm giác thân thương giữa anh và cô.
- Ngốc ạ. – Anh mắng thầm khi nghĩ đến những chuyện cô kể.
Anh nhớ tới biết bao kỉ niệm. Lần đầu anh gặp cô, lần đầu anh biết cô là ai. Không thể hiểu tại sao, anh luôn bị cô thu hút. Có thể chỉ là sự tò mò nhưng rồi mọi việc cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi anh chợt nhận ra hình ảnh của cô trong trái tim mình đã quá lớn. Mọi việc tưởng chừng như tốt đẹp, cho đến ngày ấy. Ngày mà, chính anh đã tự mình đập tan niềm hạnh phúc nhỏ bé ấy.
Điều khiến anh đau lòng hơn, chính là khi cô vô tình đẩy anh ra, đẩy anh vào người khác. Cho dù cô không thể đón nhận tình cảm của anh nhưng cũng không cần phải làm như thế.
- Em ngốc lắm. Tại sao lại đẩy anh ra xa? Anh không cần em phải đáp lại tình cảm của anh. Nếu nó làm em mệt mỏi thì cũng không cần phải quan tâm tới nó nhưng cũng đừng đẩy nó ra hiểu không? – anh thì thầm, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mái đầu thật ần cần.
Anh muốn nói, cho dù cô có muốn nghe hay không. Anh biết, cô đã dậy rồi. Ngay khi anh chạm vào cô, anh đã biết điều đó. Nhưng anh vẫn muốn nói tiếp.
- Tình cảm không phải là một món hàng. Đừng bao giờ bảo nó dừng lại cũng đừng bao giờ chạy trốn. Sẽ không đâu. Anh sẽ đau lòng đấy. Cho dù thế cũng đừng cảm thấy nặng nề. Anh sẽ không khiến em mệt mỏi nữa đâu. Anh chưa bao giờ hối hận mình đã thích em như thế này đâu. Đừng tự trách mình.
Anh dừng lại, khẽ cúi xuống, hôn lên đôi môi mềm mại kia. Cảm giác khi tiếp xúc khiến lòng anh dậy lên biết bao cảm xúc lẫn lộn. Có lẽ sẽ là lần cuối cùng, anh để cho tình cảm này dâng trào ra như thế. Sau hôm nay, anh sẽ cất nó vào trong một góc của trái tim, sẽ giữ nó mãi trong hồi ức của mình.
Hơi ấm lan tỏa, mang theo chút ưu tư của một mối tình đơn phương. Nụ hôn vụng về, bối rối nhưng lại để lại cho con người biết bao suy nghĩ.
Xuân hơi cựa quậy người, Phong mới từ từ rơi đôi môi ấy ra. Anh bật cười trước hành động “giả ngây” ấy. Anh biết cô đã dậy rồi. Khoảnh khắc anh chạm vào môi cô, anh cũng nhận ra sự ngượng ngập, khó xử đó nhưng anh vẫn muốn xem cô sẽ làm gì.
Đúng như anh nghĩ. Giả vờ không biết để từ chối.
- Dậy rồi sao? – anh hỏi.
- Dạ. – cô dụi mặt, quay mặt đi. Né tránh cái nhìn chăm chú của anh.
Trên môi vẫn còn vương lại chút cảm giác của nụ hôn vụng trộm lúc nãy, không khỏi khiến cô ngượng ngùng khi đối diện anh. Lúc anh chạm vào người mình, cô đã lờ mờ tỉnh dậy nhưng khi nghe anh nói thì cô đã thực sự tỉnh táo. Có lẽ anh không biết cô đã dậy nên vẫn tiếp tục nói về nó. Trong lòng có chút buồn. Đã một lần cô buồn vì tình cảm của Triệt, giờ lại phải đối mặt với Phong. Cô đã quá may mắn khi được hai người ấy quan tâm phải không? Cô không dám nghĩ. Cảm giác không thể đáp lại tình cảm ấy còn khó khăn hơn nhiều.
- Anh không ngủ sao? – cô hỏi.
- Ừ, anh không muốn ngủ.
Anh lặng nhìn khuôn mặt trầm mặc đối diện mình. Dù trong bóng tối mờ ảo nhưng anh cũng nhận ra khuôn mặt ửng đỏ của cô. Không hiểu sao, anh lại thích điều đó.
- Vậy sao? Anh lạnh không? – cô *** khoác trả anh.
- Không sao. Em cứ mặc đi. Hẳn em sẽ lạnh hơn anh mà. – anh mỉm cười.
Xuân im lặng, ngẫm nghĩ. Cũng đúng. Chiếc váy quay hở vai, không giúp cô ấm áp hơn trong cái se lạnh của buổi đêm này, hơn nữa nó còn giúp cô có phần quá gợi cảm…
Cô khoác lại chiếc áo, vô tình chạm vào phần túi áo, chợt phát hiện ra cái gì đó. Đưa tay vào, kiểm tra. Thì ra là hai thanh kẹo nhỏ.
- Anh Phong, anh có kẹo này. – cô bật cười, thích thú. Vẫy vẫy thanh kẹo trước mặt anh một cách đầy hào hứng. Cái bụng đói meo làm cô không kìm nỗi niềm vui sướng khi nhìn thấy nó.
- Có hai viên này. Em với anh chia nhau nhé. – cô nói.
- Em cứ ăn hết đi. – Phong lắc đầu, anh chỉ cần nhìn cô vui vẻ như thế là được rồi.
- Không được. Anh chắc cũng đói lắm rồi. Chia nhau nhé. Cho em ăn viên sô cô la nha. Anh ăn vani nha. – cô đưa cho anh viên kẹo màu trắng, còn mình vui vẻ “xử” luôn viên sô cô la.
Cảm giác vị ngòn ngọt, đăng đắng tan trong miệng, khiến cho tâm trạng cô tốt hẳn lên. Đã lâu rồi không được ăn loại kẹo ngon như thế này.
Quay qua nhìn Phong vẫn đang còn cầm viên kẹo trên tay, cô thấy buồn cười. Đưa tay giật lại viên kẹo, nhìn anh nói.
- Anh ăn đi, em đút cho ha. – cô nói đùa.
- Ừ, em đút anh ăn.
- Ơ. – cô sững người.
- Nhanh lên, anh đói. – nói xong, nhìn cô chờ đợi. Xuân bất đắc dĩ làm theo, cô đưa viên kẹo lên miệng anh. Một thoáng chạm vào đôi môi của anh, khiến cô giật mình, lúng túng. Có lẽ vì nó làm cô nhớ tới nụ hôn lúc nãy.
Vội vàng rụt tay lại, ngồi ngoan ngoãn không nói gì. Tận hưởng viên kẹo đang tan chậm trong miệng.
Tâm trạng phấn chấn hẳn lên. Toàn thân không hiểu sao cũng trở nên nóng bừng bừng một cách khó tả. Toàn thân trở nên bứt rứt khó chịu. Một cảm giác gì đó cứ lan tỏa, K**h th**h cô.
- Anh…Phong…anh có thấy nóng không? – cô hỏi.
- Em…sao thế? – Phong hỏi.
- Em không biết, em thấy nóng lắm. Khó chịu nữa.
Phong mới để ý. Đúng là anh cũng cảm thấy nóng. Một cảm giác muốn chiếm đoạt bùng lên chậm rãi, mạnh mẽ, khiến anh khó lòng kiểm soát được.
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ, khó khăn phía trước, *** bùng nổ. Bàn tay không kiểm soát được vươn ra, kéo mạnh cô về phía mình. Anh đẩy cô sát vào tường, kéo tuột chiếc áo khoác xuống. Bờ vai trắng nõn nà, gợi cảm, đầy mê hoặc.
Không kìm nén được, cúi xuống hôn nhẹ lên làn da trắng trẻo. Hương thơm dịu dàng, đầy cuốn hút. Anh kéo cô sát về vòng kiểm soát của mình hơn, tham lam độc chiếm.
Mặc cho anh lấn tới, cô muốn đẩy anh ra nhưng hai tay hoàn toàn không còn sức lực, vô thức kéo anh về phía mình. Một cảm giác lạ lẫm đầy K**h th**h xâm chiếm toàn cơ thể. Lý trí mập mờ dần mất kiểm soát. Cô bật khóc, không hiểu sao, cô thấy ghê sợ cảm giác này.
Giọt nước mắt nóng hổi, thức tỉnh một phần lý trí của Phong. Anh giật mình, vội vàng tránh xa người con gái trước mặt mình. Anh nhớ, anh biết cảm giác này. Vì anh đã từng trải qua. Chính nó khiến cho bao hi vọng của anh tan vỡ. Chính nó.
Anh lùi xa khỏi người con gái ấy. Tự đánh vào mình. Cái đau khiến anh tỉnh táo hơn.
- Em tránh…xa…anh ra… - Phong khó khăn nói.
- Em…khó chịu…lắm…em…bị sao…thế…chứ? – cô bật khóc.
Toàn thân nóng ran, một cảm giác H*m mu*n kì lạ cứ dâng trào từng đợt, từng đợt, khiêu khích sự tỉnh táo của cô.
Phong ngẩn người. Là ai? Thì ra không chỉ một mình anh trúng phải nó.
Bàn tay run run lôi chiếc điện thoại. Vốn dĩ anh đã tắt nguồn, chỉ vì muốn có cơ hội ở gần người con gái ấy nhưng bây giờ thì không thể rồi.
Bấm vội số điện thoại của ai đó, chờ đợi.
- Alo, Phong phải không? Cậu đang ở đâu thế? – giọng nói trầm tĩnh quen thuộc bên đầu dây.
- Cứu… - Phong, khó khăn nói.
- Alo…cậu đang ở đâu? Cậu có đang ở cùng Xuân không? – người đó tiếp tục hỏi.
- Có. Nhà kho…có lẽ thế…nhanh lên.
Lời nói ngắt quãng. Trước khi kịp nghe được gì, anh đã buông rơi chiếc điện thoại. Bàn tay run run mất kiểm soát.
Anh chờ đợi. Chờ có người tới giúp. Từng giờ khắc trôi qua như cả thế kỉ. Anh không ngừng tự ђàภђ ђạ bản thân, ép buộc mình tỉnh táo. Không…anh không thể để điều đó lại lặp lại một lần nữa. Ai đó cũng được…làm ơn tới nhanh lên.
…….
Lời nói ngắt quãng, dự báo một linh cảm không tốt cho lắm. Đã có chuyện gì xảy ra cho Phong và cả Xuân sao?
Lòng anh nóng như lửa đốt. Vội vàng tìm Triệt, Vũ và Duy đang ở đâu đó. Kể sơ sơ lại sự việc, cả bốn người lén lút rời khỏi bữa tiệc, lao đầu đi tìm.
Dù không ai nói, nhưng họ hiểu được sự lo lắng của người xung quanh. Phải nhanh chóng tìm ra cả hai.
- Mọi người đi đâu thế? – Lan Anh bất ngờ xuất hiện, có cả Kim cùng theo sau. Nụ cười tắt ngúm khi nhận ra vẻ mặt nặng nề của cả bốn người ấy.
- Trong trường có nhà kho nào không? – Băng nắm vai cô lắc mạnh, không khỏi khiến cô kêu lên một tiếng vì đau.
- Có…ở phía sau…
- Nhanh…nhanh đưa tôi đến đó….
- Được… - cô gật đầu…rồi cũng nhanh chóng theo bước họ đi về phía họ. Có chuyện gì xảy ra sao?
Chạy một mạch tới căn nhà kho. Cả nhóm không kìm nỗi lo lắng nhìn. Vội vàng tiến lại gần nhưng lại bị một đám côn đồ ra ngăn cản. Trang phục lễ hội. Lẽ nào cũng là học sinh tham dự lễ hội sao.
- Tránh ra. – Băng lạnh lùng ra lệnh.
- Biến. Không thì đừng trách tao đấy. – tên cầm đầu cười khẩy.
Bốp…
Cú đánh bất ngờ khiến hắn bật ngửa. Ngay lập tức cả Vũ, Triệt và Duy cũng không khách sáo ra tay. Đám côn đồ dù đông cũng không thể đấu lại bốn cao thủ karate đai đen. Chẳng mấy chốc cả lũ đã bị đánh bại.
Vội vàng chạy lại, không kịp nói gì, Băng giơ chân, phá luôn chiếc cửa. Cánh cửa bật mở, cả đám lao vào phòng.
Mọi người thoáng khựng lại. Hình ảnh đau lòng. Căn phòng tối tăm bụi bẩn. Cả Phong và Xuân bị nhốt trong đó. Cả hai ngồi xa nhau. Dáng vẻ khổ sở, chịu đựng thứ cảm giác H*m mu*n ghê sợ đang xâm chiếm toàn bộ lí trí.
- Cậu có sao không? – Vũ vội vàng đỡ Phong.
Duy và Triệt chạy về phía người con gái đang ngồi dựa vào tường. Quần áo xộc xệch, khuôn mặt tái nhợt, khó chịu.
- Cảm ơn, vì đã tới…
- Cậu bị sao thế? – Vũ hỏi.
- Thuốc K**h th**h…cả hai…
Lời giải thích ngắn gọn nhưng khiến cả căn phòng trở nên nặng nề đến ngạt thở. Là ai đã làm việc này. Bắt buộc phải hủy hoại cả hai người này thế sao? Đây là lần thứ hai Phong và Xuân bị đặt vào trường hợp này. Thật độc ác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc