Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành - Chương 18

Tác giả: Chấp Loạn

Mạc Thanh Ngải len lén lấy khuỷu tay đẩy Nhan Hàn Thành, lòng bất an không yên, đây là tình huống gì, mẹ mình đang ngồi trên ghế sô pha nhíu chặt mày, đôi mắt tinh tường đánh giá mình và Nhan Hàn Thành, người cha luôn hài hước của mình cũng gật gù lẩm bẩm điều gì đó, ra vẻ đắc ý.
Nhan Hàn Thành nghiêng đầu, có vẻ khó hiểu vì sao Mạc Thanh Ngải lại đẩy anh, nhìn vẻ mặt ung dung của Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải mở miệng, hạ giọng chỉ đủ hai người nghe: "Anh còn không mau nghĩ cách đi."
"Em muốn nghĩ cách gì?"
"Anh..."
"Hai con...." Đột nhiên mẹ Mạc lên tiếng, Mạc Thanh Ngải sợ tới mức im bặt: "Chuyện kia, mẹ có điều không hiểu."
"Mẹ, mẹ không hiểu chuyện gì, con giải thích cho mẹ nghe." Nhan Hàn Thành gọi mẹ làm Mạc Thanh Ngải cảm thấy dễ chịu, tuy từ nhỏ anh đã gọi như vậy nhưng cô cũng không phản ứng gì, vì sao Nhan Hàn Thành gọi mẹ cô còn tự nhiên hơn cả cô? Giọng nói trầm thấp ôn hòa lại khôn khéo, vẻ mặt giả bộ, vì anh khéo như vậy trước mặt mẹ nên cô mới không có chỗ đứng.
"Đại Thành à." Mẹ Mạc trở về dáng vẻ của người mẹ hiền từ: "Mẹ nhận được điện thoại của Ngũ Nhân, nói... Con nói, ừm, là..."
Mẹ Mạc vân vê tạp dề, hình như có chút xấu hổ.
"Nói gì ạ, mẹ, mẹ cứ nói thẳng đi."
"Nói con nói, Tiểu Ngải là... vợ con?" Mẹ Mạc nói từ cuối cùng vô cùng nhỏ, làm Mạc Thanh Ngải bất mãn nói thầm.
"Mẹ bày vẻ mất mặt như vậy làm gì, ví dụ con là vợ Nhan Hàn Thành rất xấu hổ sao?"
"Hừm." Mẹ Mạc quay sang Mạc Thanh Ngải, thái độ cũng chuyển 180 độ, hung dữ bảo cô đừng lắm mồm.
Nhan Hàn Thành cười nhẹ, vô cùng ngoan ngoãn gật đầu với mẹ Mạc: "Mẹ, Ngũ Nhân không nói sai, mẹ cũng không nghe sai, là con nói như vậy."
"Cái gì!" Ngược lại đến lượt cha Mạc gào to: "Đại Thành, đúng là con đã nói qua? Thật chứ? Không có khả năng mà..."
"Cha!" Mạc Thanh Ngải bĩu mỗi, đây là cha mẹ ai vậy.
Mẹ Mạc có vẻ càng buồn: "Trời ơi, Đại Thành, mẹ hiểu con mà, nhất định là con bé này nói với con không muốn đi họp lớp, nhờ con giúp thôi, con đó, không thể mềm lòng như vậy, con mà mềm lòng, nó không gả ra ngoài được rồi."
Mạc Thanh Ngải vừa định đứng lên lại bị Nhan Hàn Thành kéo xuống: "Mẹ, đúng là Tiểu Ngải nhờ con nghĩ cách để cô ấy không phải đi họp lớp, cho nên con dùng biện pháp này, nhưng mà. . . . . ."
Nhan Hàn Thành nói chậm, giống như để mẹ Mạc và cha Mạc nghe cho rõ: "Không phải con mềm lòng, vì đây là sự thật."
Hả... Mạc Thanh Ngải hít một hơi lạnh, kinh ngạc nhìn Nhan Hàn Thành, đây đâu phải anh.
Rõ ràng mẹ Mạc và cha Mạc đều đực mặt, cha Mạc lắp bắp hỏi: "Chuyện đó, Đại Thành... Bây giờ con... cùng, cùng Tiểu Ngải nhà chúng ta... quan hệ... có quan hệ gì?"
"Nếu cô ấy muốn người khác gọi là bà Nhan, con cũng có thể đồng ý." Nhan Hàn Thành vô cùng tự nhiên liếc mắt nhìn Mạc Thanh Ngải, rồi quay lại nhìn cha Mạc.
Không khí đông lại, mẹ Mạc và cha Mạc miệng há rộng đến mang tai, làm bộ như đang thảo luận việc bí mật, Mạc Thanh Ngải thấy khóe miệng có chút run rẩy, thấp giọng: "Nhan Hàn Thành, anh điên rồi à. sao lại nói thẳng với cha mẹ em như vậy."
"Chẳng thế thì sao, em định chơi trò tình nhân bí mật với anh à?"
"Đi ૮ɦếƭ đi, nhưng mà... Em chưa nghĩ tới việc gả cho anh.”
"Vậy từ giờ em bắt đầu nghĩ đi."
"Em nghĩ thì thế nào, như vậy có quá nhanh không, mà anh còn rất không an toàn."
"Nhanh? Nếu hai mươi năm mà là nhanh, thì em nói cho anh thế nào là chậm, nói cả thấy anh không an toàn ở chỗ nào nữa."
Từ đầu đến chân anh đều không an toàn, đôi mắt Mạc Thanh Ngải nheo lại.
Không còn cách nào khác rồi, nhất định em phải là của anh, Nhan Hàn Thành bày bộ mặt mặc kệ.
"Khụ khụ." Mẹ Mạc ho hai tiếng hấp dẫn sự chú ý của Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành, nhìn cha Mạc, cuối cùng mẹ Mạc cũng nói sâu xa: "Đại Thành, mẹ với cha con đều bị dọa rồi, nếu không, con suy nghĩ kỹ lại một chút, chắc là mấy hôm nay con ngủ không ngon đúng không?"
"Đúng vậy đúng vậy, Đại Thành, con và Tiểu Ngải lớn lên cùng nhau, con có biết, Tiểu Ngải vô cùng tùy hứng, đôi khi đầu óc cũng không tốt lắm." Cha Mạc liệt kê ra một loạt.
"Còn nữa, nó đối với con rất ngang ngược, con mắng nó là nó không vui, con không để ý tới nó nó cũng không vui, rất khó trị." Mẹ Mạc chỉ nói một câu đơn giản làm Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải đều ngẩn người, thì ra chuyện gì mẹ cô cũng biết, cô... Đối với Nhan Hàn Thành quá ngang ngược, trách móc nặng nề, cho nên mới luôn luôn không hài lòng.
"Tật xấu không sửa được của nó còn một đống..."
"Con đều hiểu rõ, cô ấy rất mạnh mẽ, lúc cố chấp thì cả mấy trăm con ngựa cũng không kéo nổi, cô ấy rất tùy hứng, lúc bị kích động thì đến cả chủ tịch nước cũng không ngăn được, cô ấy rất ngang bướng, lòng độc chiếm mạnh đến nỗi rõ ràng là mình ghen còn trách người khác không để ý đến mình, cô ấy có vẻ tự tin nhưng thật ra lại tự ti đến nỗi trong lòng luôn sợ hãi, nhìn thì rất mạnh mẽ, nhưng thật ra lại tình nguyện làm con một mèo nhỏ dựa vào người khác, cô ấy không đủ thông minh, ngốc đến nỗi chỉ dám tin vào chính mình, cô ấy không đủ khôn khéo, không hiểu thế nào là a dua nịnh hót, cô ấy không đủ kiên nhẫn, bị người khác vượt qua mười phút là bắt đầu nóng nảy... Cô ấy có quá nhiều quá nhiều tật xấu, nhưng con không còn cách nào khác, con đã quen rồi, quen nhìn cô ấy, quen nghĩ đến cô ấy, nếu không nhìn thấy sẽ không biết làm thế nào, nghĩ đến cô ấy luôn tỏ vẻ xa cách với con sẽ thấy khó chịu, thói quen cực kỳ đáng sợ, nếu muốn không cảm thấy đáng sợ, cũng chỉ có thể luôn luôn đối mặt với nó."
Nhan Hàn Thành thong thả nói từng chữ, có vẻ trách Mạc Thanh Ngải nhưng lại làm cho một nhà Mạc gia trợn mắt há hốc mồm, mắt Mạc Thanh Ngải cay cay, cô rất muốn nói, Nhan Hàn Thành, anh thật buồn nôn.
Nhưng khi ra khỏi miệng, chỉ có thể gọi nhẹ một câu: "Nhan Hàn Thành..."
Cha Mạc vô cùng khoa trương lau nước mắt: "Đại Thành à, dfienddn lieqiudoon cha thật sự, thật sự cảm thấy, con hiểu quá rõ về Tiểu Ngải nhà chúng ta, đối với nó tốt như vậy. . . . . . Thật sự là đáng tiếc cho con."
Mẹ Mạc cũng nén tiếng thở dài: "Nếu Tiểu Ngải có thể gả cho con, đúng là phúc đức nó đã tích góp từ đời trước, nhưng mà... Cha mẹ không thể nào làm... cha mẹ con thất vọng, lão Nhan có người con ưu tú như vậy, bị hủy trong tay Tiểu Ngải, cha mẹ cảm thấy cắn rứt lương tâm lắm."
Mạc Thanh Ngải thất bại cúi đầu, trời ơi... Sao đến lúc này cha mẹ vẫn tự nhiên làm cô tổn thương như vậy: "Được rồi được rồi, con chưa nói muốn gả, Nhan Hàn Thành còn chưa muốn hủy mà."
"Cái gì?" Cha mẹ Mạc rống to: "Con vẫn còn không muốn gả?"
Mẹ Mạc đứng dậy xắn tay áo: "Con thử dám không lấy chống xem, vậy thì con đừng về nhà nữa, chúng ta đoạt tuyệt quan hệ mẹ con."
"Không đến mức đó đi, mẹ. . . . . ."
"Mẹ không nói đùa với con." Mẹ Mạc kéo Mạc Thanh Ngải ra cửa, Nhan Hàn Thành cũng cười khổ đi ra ngoài: "Con nghĩ kỹ rồi trả lời cho mẹ, bao giờ trả lời tốt thì về."
Lần này cha Mạc cũng hùa vào: "Đúng đúng đúng, Đại Thành à, bao giờ con muốn về ăn cơm thì cứ về nhé!"
Ầm!
Cửa đóng vào, Mạc Thanh Ngải nhụt chí, ăn vạ với Nhan Hàn Thành: "Đều là lỗi của anh! Anh xem anh làm mọi chuyện thành cái gì."
Nhan Hàn Thành cười lạnh: "Anh thấy mọi chuyện đều được xử lý rất tốt, bây giờ chỉ xem ý của em thôi."
Nhan Hàn Thành xuống lầu, Mạc Thanh Ngải đuổi theo: "Anh anh, anh đừng đi, em muốn về nhà anh, mẹ Nhan rất yêu thương em, nhất định sẽ giúp em!"
"Vậy em thử xem, xem mẹ anh giúp ai."
"Anh..."
Số đặc biệt mừng tết có bài phỏng vấn của một CEO tài giỏi, Mạc Thanh Ngải và Mạnh Đa đi thang máy xuống đại sảnh.
"Chị Ngải, sắp đến tết rồi, có kế hoạch gì không?" Mạnh Đa quay lưng với Mạc Thanh Ngải hỏi.
Kế hoạch gì? Mạc Thanh Ngải tức giận trợn trừng mắt, bình thường thì về nhà qua tết là được, nhưng cái câu "trả lời" kia còn chưa xử lí tốt, cô không về nhà được, Nhan Hàn Thành khốn kiếp, nào có ai lấy hôn nhân làm trò đùa, nói kết hôn là kết hôn à, được rồi, gả cho Nhan Hàn Thành là một đề nghị vô cùng hấp dẫn, khiến cô động lòng, nhưng mà... Không biết vì sao mà đáy lòng cô luôn có một nỗi bất an nhỏ, thật sự cô có thể gả sao? Vì sao lại đáng ngờ như vậy?
"Chị Ngải... đang nghĩ gì vậy?"
"Sao.." Mạc Thanh Ngải nhận ra mình đang thất thần: "Ha ha, không có kế hoạch gì, chỉ là về nhà đến lúc qua tết thôi, còn cậu? Tôi nhớ cậu không phải người ở đâu..."
"Ừ, tôi còn đang suy nghĩ là về nhà hay là vẫn ở trong ký túc xá."
"Đừng ở lại, dù sao việc thực tập trong tòa soạn cũng được nghỉ, về nhà tốt hơn nhiều so với ở lại ký túc xá."
Leng keng, thang máy dừng ở tầng 7, có một mỹ nữ dáng người cao gầy đi tới.
Mạc Thanh Ngải vốn không để ý, nhưng mỹ nữ chủ động mở miệng: "Cô là Mạc Thanh Ngải..."
Gì thế, Mạc Thanh Ngải nghiêng đầu, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra đó là cô gái Tây chủ động hôn Nhan Hàn Thành trong nhà hàng, cô gái dán lên người Nhan Hàn Thành trong phòng tranh... Lập tức xuất hiện lòng ác cảm, được rồi, cô thừa nhận mình là người lòng dạ hẹp hòi.
"Đúng, tên cô là?"
"Ha ha, Hạ Đồng, thật khéo quá, lại gặp được cô ở đây."
"Ừ, tôi tới đây để phỏng vấn, còn cô?"
"Tôi là người ở bộ phận quản lí của công ty này."
Chậc chậc, nếu so sánh cùng người ta, Mạc Thanh Ngải, mày xem mày đã bị hạ giá rồi.
"Đúng rồi, chút nữa Mạc tiểu thư có rảnh không, tôi muốn mời cô đi uống tách cà phê." Hạ Đồng tao nhã chỉnh lại sợi tóc rơi bên tai, nhẹ nhàng hỏi.
Uống cà phê? Có thêm thạch tín không?
Mạc Thanh Ngải cười: "Cũng được, tôi cũng đã phỏng vấn xong rồi."
"Chỉ Ngải..."
"Mạnh Đa, cậu về trước đi, ngày mai gặp ở tòa soạn."
Đi ra thang máy, Mạnh Đa nhìn Mạc Thanh Ngải và Hạ Đồng rời đi, chỉ là trong nháy mắt, Hạ Đồng quay đầu chạm mắt với Mạnh Đa, ánh mắt lập tức có sự trao đổi.
Mạnh Đa đứng tại chỗ có vẻ đăm chiêu, là vì biết Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành có sự tiến triển bất ngờ nên không kìm được sao?
Thìa khuấy cà phê chạm nhẹ vào thành cốc phát ra âm thanh lanh lảnh, ngược lại, không khí giữa Mạc Thanh Ngải và Hạ Đồng có vẻ hơi xấu hổ.
"Hạ tiểu thư tìm ta có việc?"
Đôi mắt đẹp của Hạ Đồng lười nhát nhìn thoáng qua, hoàn toàn không có vẻ tao nhã như trong thang máy, hỏi thẳng vào vấn đề: "Cô chuẩn bị kết hôn cùng Nhan Hàn Thành?"
Mạc Thanh Ngải ngớ người ra, sau đó lại cười, có vẻ trực tiếp hơn so với tưởng tượng của cô: "Đây là chuyện giữa tôi và Nhan Hàn Thành, hình như không liên quan tới cô."
"Vốn là không liên quan tới tôi, nhưng tôi chỉ muốn cho Mạc tiểu thư vài lời khuyên mà thôi."
"Lời khuyên? Sao tôi lại cần lời khuyên của cô?"
"Tôi là bạn học của Nhan Hàn Thành đã nhiều năm, tôi nghĩ tôi có một vài hiểu biết nhất định với anh ta, anh ta là người đàn ông không bao giờ thiếu phụ nữ bên người, ngoài mặt tao nhã lịch sự, thật ra thì rất thành thạo việc lợi dụng sơ hở của mọi người, có vẻ tính cách của cô không thích hợp để ở cạnh Nhan Hàn Thành."
Buồn cười, năm nay mọi người thích tự cho mình là đúng sao, cô với Nhan Hàn Thành hợp hay không hợp cần gì nhiều người ngoài như vậy tới nói với cô.
"Đã nhiều năm... Đã nhiều năm là khái niệm gì, tôi hiểu không rõ lắm, vậy tôi xin hỏi, hai mươi mấy năm thì thế nào, tôi nghĩ, tôi hiểu Nhan Hàn Thành nhiều hơn cô."
Đôi mắt đẹp của Hạ Đồng nhíu lại, cho tới nay vẫn án binh bất động, không làm điều gì là vì cô chưa từng để Mạc Thanh Ngải vào mắt, nghĩ rằng cho dù cô ta có quan hệ với Nhan Hàn Thành nhưng cũng không phải người cuối cùng Nhan Hàn Thành lựa chọn, mãi đến hôm Nhan Hàn Thành nói ra chuyện kết hôn, cô mới chính thức không thể ngồi yên.
"Lúc đó là Nhan Hàn Thành còn trẻ tuổi, cô có biết thế nào mới là Nhan Hàn Thành chân chính không?"
Mạc Thanh Ngải sửng sốt, đây là ý gì?
"Cô cho là Nhan Hàn Thành chỉ biết yêu một mình cô? Anh ấy không phải người ngốc, anh ấy có thể có vô số phụ nữ, để cho vô số phụ nữ si tình vì anh ấy, cô dựa vào cái gì mà cho rằng Nhan Hàn Thành chỉ thích một mình cô?"
"Khoan đã!" Mạc Thanh Ngải có phần mờ mịt: "Tôi nói Nhan Hàn Thành chỉ yêu một người bao giờ hả? Tôi lại nói Nhan Hàn Thành chỉ yêu một mình tôi rồi à?"
Hạ Đồng cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ Nhan Hàn Thành chưa từng nói qua là yêu cô? Sao cô có thể kết hôn với một người đàn ông chưa từng nói yêu mình."
Nhíu mi, hình như là cô không nghĩ tới vấn đề này, nhưng Nhan Hàn Thành không phải người có thể tùy tiện nói lời yêu, cô cũng không kỳ vọng treo lời yêu lên miệng cả ngày, nhưng chuyện này có liên quan gì.
"Đến bây giờ tôi cũng không nghe ra, cô nói nhiều như vậy làm gì?"
"Rất đơn giản, rời xa Nhan Hàn Thành, anh ấy không hợp với cô."
Ừ... Nói thẳng vẫn hơn.
"Không hợp với tôi, chẳng lẽ hợp với cô? Thà cô cứ nói thẳng là mình thích Nhan Hàn Thành đi, làm gì phải vòng vo, nhưng mà... Sao cô lại phải nói với cô, cứ tìm Nhan Hàn Thành mà nói thẳng ý, thôi, cô không nói tôi cũng biết rõ kết quả, cô đã tìm tôi chứng tỏ Nhan Hàn Thành không thèm để ý tới cô."
"Cô..." Con ngươi xanh thẫm của Hạ Đồng lóe sáng làm người ta sợ hãi, nhưng vẫn chưa dọa đến Mạc Thanh Ngải, Cô đã nhìn đủ mọi ánh mắt đáng sợ của Nhan Hàn Thành, muốn dọa cô? Kiếp sau đi.
"Cô đừng đắc ý, dù sao người Nhan Hàn Thành yêu nhất cũng không phải cô."
"Vậy à? Tôi cầu nguyện người kia là cô."
Trò chơi gì đây, gần đây cô đã đau đầu rồi lại còn có quái lạ đến ồn ào.
"Tôi chỉ thương cô, cho rằng Nhan Hàn Thành yêu cô, hừ, cô có biết không, Nhan Hàn Thành ngoài vẽ vật ra chỉ vẽ một người, anh ấy đã vẽ vô số bức tranh nhưng không ai biết được người đó là ai, chẳng lẽ cô chưa bao giờ để ý?"
Hạ Đồng nói tất cả những điều trên cô cũng không ngại, chỉ riêng điều này. . . . . .
Đúng vậy, cô để ý, cực kỳ để ý, cô đã từng suy nghĩ miên man, đã từng khó chịu, chính mồm Nhan Hàn Thành đã thừa nhận anh chỉ vẽ một người, người đó là ai thì Nhan Hàn Thành chưa bao giờ đồng ý nói, mà cô, bảo Nhan Hàn Thành vẽ một bức tranh cũng chỉ là sự đền đáp. Đúng vậy, trong lòng cô cực kỳ để ý.
"Tôi cũng muốn để ý, vốn là, tôi đang do dự có nên gả cho Nhan Hàn Thành hay không, cảm ơn cô đã kích thích tôi."
Mạc Thanh Ngải đứng dậy, để lại tiền: "Không phiền Hạ tiểu thư trả tiền hộ.”
Hạ Đồng giận giữ, Mạc Thanh Ngải không phải con mèo nhỏ dễ dàng bị đánh bại như trong tưởng tượng của cô.
"Đúng rồi, Hạ tiểu thư, Nhan Hàn Thành bị ngươi nói là có nhiều phụ nữ, vậy cô cũng là một trong số đó?"
Hạ Đồng cười mà không nói, cố ý tỏ vẻ mập mờ để Mạc Thanh Ngải hiểu lầm: "Trong lòng cô biết rõ, cần gì phải hỏi."
Vẻ mặt Mạc Thanh Ngải vô tội: "Hừm, Nhan Hàn Thành đúng là làm tôi thấy vọng, thôi, tôi cũng biết Nhan Hàn Thành rất quyến rũ, chắc Hạ tiểu thư cũng biết, dáng người anh ta rất tuyệt, đặc biệt trên eo hắn có một nốt ruồi đỏ cực kỳ gợi cảm đúng không?"
Hạ Đồng nhìn Mạc Thanh Ngải như đang giành giật cùng mình: "Nói vậy thì rất nhiều phụ nữ cũng thấy thế."
"Vậy à!" Sắc mặt Mạc Thanh Ngải biến thành vẻ tiếc nuối thở dài: "Sai rồi, nhất định chúng ta có hiểu nhầm, không phải cùng một người đàn ông... Bởi vì Nhan Hàn Thành... Trên người anh ấy chẳng có cái nốt ruồi đỏ nào cả."
Cười lớn, Mạc Thanh Ngải nhìn sắc mặt Hạ Đồng chuyển thành màu trắng bệch, sau đó nhẹ nhàng rời đi, muốn giở thủ đoạn với cô sao, còn phải luyện tập nhiều
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc