Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành - Chương 11

Tác giả: Chấp Loạn

"Xin hỏi, Nhan Hàn Thành tiên sinh có ở đây không?"
Vội vã đi vào "Đại Thành tiểu ái", Mạc Thanh Ngải thấy quản lý đi từ trên lầu xuống.
"Ôi, Mạc tiểu thư, sao cô lại tới đây? Tìm Nhan tiên sinh có việc gấp?"
"Vâng, rất gấp."
Vẻ mặt quản lí lộ vẻ khó xử: "Có một vị khách vừa đến, Nhan tiên sinh đang tiếp khách, hay là như vậy, cô đi dạo trong này một chút, chờ Nhan tiên sinh tiếp khách xong."
Chờ? d,0dylq.d Đùa gì vậy, khó khăn lắm cô mới quyết định lấy dũng khí đến đây ăn vạ, bất kể thế nào cũng phải cứu vãn mối quan hệ của bọn họ, cái gì mà chấm dứt ở đây, cô không nghe thấy một chữ nào cả, anh đã ђàภђ ђạ cô gần nửa cuộc đời, muốn dừng là dừng không hỏi ý kiến của cô sao? Nếu muốn dừng cũng phải do cô nói, anh dựa vào cái gì mà tự quyết định!!
"Không cần, tôi tự lên cũng được."
Nói xong, Mạc Thanh Ngải đi vòng qua người quản lí để lên lầu, mặc kệ quản lí đang kêu lên.
"Rầm", đẩy mạnh phòng vẽ tranh của Nhan Hàn Thành ra, Mạc Thanh Ngải ngu ngơ trong nháy mắt, bởi vì cô gái đang dựa sát vào người Nhan Hàn Thành trên ghế sô pha kia là người cô biết, đó là người hôn Nhan Hàn Thành lần trước trong nhà hàng.
Nhưng lúc này Mạc Thanh Ngải không rảnh để lo việc khác, cô nói với Nhan Hàn Thành: "Nhan Hàn Thành, anh chui ngay ra đây cho tôi."
Lúc này Mạc Thanh Ngải mới nhìn kỹ Nhan Hàn Thành, tim cô đập nhanh, bọn họ chỉ mới không gặp vài ngày mà anh hình như đã gầy đi một chút, râu mọc dài ra một chút, tóc tai hỗn loạn, xem ra tinh thần không tốt, nhưng... Vẫn là bộ dạng lười biếng làm tan chảy lòng người.dienndnle,qu.y don
Đôi mắt đen như mực của Nhan Hàn Thành nhìn chằm chằm Mạc Thanh Ngải vài giây, sau đó cố ý nói: "Tôi nhớ tôi đã nói rõ.."
"Nói cái gì, anh viết lằng nhằng một đống tôi đọc không hiểu, tôi muốn nói chuyện cùng anh, mau ra đây!"
Bóng người trên ghế sô pha quá chói mắt, Mạc Thanh Ngải đã dần mất kiên nhẫn.
Nhan Hàn Thành như vô tình tránh khỏi "móng vuốt" của Hạ Đồng, đi tới trước giá vẽ cạnh cửa sổ thủy tinh sát mặt đất, giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh lùng: "Tôi không nhớ cô vẫn thích chơi cái trò giả ngu này, tôi đã nói rất rõ, nếu cô không hiểu, tôi cũng hết cách."
"Nhan Hàn Thành, vậy tôi muốn dùng..."
"Ê, cô gái này phiền quá, Charles đã nói không muốn nói gì với cô, cô vẫn còn quấy rầy làm gì." Hạ Đồng nhíu mi, không vừa lòng với sự phiền phức của Mạc Thanh Ngải.
"Cô câm miệng cho tôi, lúc tôi đang nói chuyện không đến lượt cô chen mồm vào." Mạc Thanh Ngải ra vẻ bất chấp mọi thứ, đi tới gần Nhan Hàn Thành.
"Cô..."
"Cô cái gì mà cô, cô biến đi cho tôi, cô cực kỳ chướng mắt đó đại tỷ."
Nói xong, Mạc Thanh Ngải đi tới gần Nhan Hàn Thành, tay kéo cổ áo anh, bốn mắt nhìn nhau với anh.
"Nhan Hàn Thành, anh có phải đàn ông không, anh nói lời có chịu làm không?"
Hiếm thấy là Nhan Hàn Thành không gạt tay Mạc Thanh Ngải, biểu cảm cũng không thay đổi chút nào: "Tôi đã nói đương nhiên làm."
"Hồi sơ trung anh đã hứa với tôi một anh, anh nói chuyện gì anh cũng đồng ý với tôi phải không?"
Ánh mắt Nhan Hàn Thành nhanh chóng hiện lên vẻ kỳ lạ, thâm ý trong đó khiến Mạc Thanh Ngải không hiểu được: "Vậy, cô muốn tôi làm gì?"
"Ngồi xuống, tôi sẽ nói cho anh biết tôi muốn anh làm gì."
... ........
Sau một lúc lâu, Nhan Hàn Thành mới đẩy tay Mạc Thanh Ngải, đứng thẳng: "Được rồi."
Mạc Thanh Ngải mừng thầm làm mặt quỷ với Hạ Đồng, sau đó cầm túi xách: "Đi theo tôi."
Nhan Hàn Thành bước qua giá vẽ, chuẩn bị đi theo, Hạ Đồng vội nói: "Charles... Còn tôi..."
Nhan Hàn Thành quay đầu, biểu cảm lạnh lùng, dáng vẻ suy sụp và cảm xúc buồn bực hoàn toàn biến mất, giống như những thứ này chưa từng xuất hiện, nhếch môi cười khiến người ta phải sởn gai ốc: "Hạ Đồng, cảm ơn cô."
Một câu hai nghĩa, Nhan Hàn Thành cũng không muốn nói quá rõ ràng: "Lời đề nghị của cô nên rút lại đi, thái độ của tôi lúc đến Ý cho tới giờ đều không thay đổi, cũng không muốn thay đổi."
Nhan Hàn Thành rất dứt khoát, để lại vẻ mặt không cam lòng của Hạ Đồng.
Nhìn Mạc Thanh Ngải vừa lau nước mũi vừa ăn sữa đậu đỏ ướp lạnh, Nhan Hàn Thành bất giác khinh thường nói: "Cô có bị bệnh không vậy, đến chỗ xa xôi này chỉ để ăn đá bào giữa trời lạnh?" DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
Mạc Thanh Ngải ngẩng đầu lên thấy Nhan Hàn Thành ngốc như vậy liền cười rộ, không sai không sai, chính là giọng điệu như vậy, cô thà để anh nói giọng đáng ghét thế với cô còn hơn là anh lạnh như băng.
Chỉ vào bốn phía của quán nhỏ, Mạc Thanh Ngải khịt mũi: "Như vậy mới có cảm giác, mùa này chỉ có quán cạnh trường chúng ta mới bán đá bào thôi... Ôi, thật nhớ nơi này, anh không nhớ sao? Lúc học sơ trung ngày nào chúng ta tan học cũng tới đây ăn đá bào, anh, tôi, Phỉ Phỉ... Tiếc là bây giờ quán đã đổi chủ rồi."
Nhan Hàn Thành nhíu mày, cô gái này muốn gợi ra những ký ức hồi nhỏ để anh cảm động sao? Tiếc là anh chỉ nhớ anh phải ăn đá giữa lúc trời lạnh buốt, hại anh lần nào về cũng phải uống thuốc cảm.
"Chẳng lẽ anh không nhớ chút nào sao?" Mạc Thanh Ngải bĩu môi, cực kỳ thất vọng với Nhan Hàn Thành.
... .....
"Điều cô muốn nói với tôi là cái này sao? Cô giả bộ ngớ ngẩn làm gì nữa, muốn tôi làm gì thì nói nhanh đi."
Tên đáng ૮ɦếƭ, luôn thẳng như vậy.
"... Tôi, Nhan Hàn Thành, tôi nói gì anh cũng đồng ý sao?"
Nhan Hàn Thành không nói gì, chỉ im lặng.
Mạc Thanh Ngải nuốt nước miếng, khẽ nhúc nhích môi: "Chúng ta làm hòa đi."
"Hả? Cô nói gì? Nói to lên." Nhan Hàn Thành nheo mắt, có vẻ rất thật lòng hỏi.
"Chuyện này..." Mạc Thanh Ngải cào cào tóc, nói hơi lớn: "Chúng ta làm hòa đi."
"Làm ơn đi, cô vốn không phải thục nữ nên không cần giả bộ, lớn tiếng lên tôi mới nghe được."
"Mẹ kiếp! Tôi nói chúng ta làm hòa đi." Mạc Thanh Ngải nhe răng nhếch miệng vỗ bàn đứng lên, dọa đến học sinh ngồi bên cạnh.
Nhan Hàn Thành cố kìm chế không cười, kéo Mạc Thanh Ngải ngồi xuống: "Tôi nghe rồi, tôi cũng không điếc, cô đừng làm người khác sợ, nếu bị cảnh sát bắt vì tội làm ồn nơi công cộng tôi không đỡ được đâu.
Mạc Thanh Ngải cắn môi dưới, hung dữ nhìn chằm chằm Nhan Hàn Thành: "Vậy anh có đồng ý không, mà không, mặc kệ anh muốn hay không, đây là lời hứa của anh với tôi, tôi nói làm hòa là làm hòa."
Nhan Hàn Thành im lặng rồi.
Sau đó Mạc Thanh Ngải xấu hổ: "Này, anh nói đi, tôi đã xin lỗi trước, một người đàn ông như anh để ý nhiều vậy làm gì, mà tôi đã giải thích với anh tôi và Mạnh Đa không có gì, huống hồ hôm đó là anh chọc giận tôi trước tôi mới như vậy."
Nhan Hàn Thành tiếp tục im lặng.
Khẽ nuốt nước bọt, Mạc Thanh Ngải tiếp tục phát biểu: "Còn nữa, lúc ở Nhật Bản cảm ơn anh đã đưa tôi đi viện, chăm sóc tôi, nhưng anh cũng không nên rời đi khi tôi chưa tỉnh, lại còn rất vô trách nhiệm để lại một tờ giấy, như vậy là hòa rồi."
Nhan Hàn Thành vẫn im lặng.
Mạc Thanh Ngải sử dụng chiêu cuối cùng dụ dỗ: "Tôi cũng đã nghĩ kỹ, từ nhỏ đến lớn là tôi tự cho mình đúng luôn nghĩ anh đối xử không tốt với tôi, nhưng thật ra nhiều lúc không như vậy, nhưng anh cũng không phải lúc nào cũng tốt, lần nào cũng mắng tôi."
"Mạc Thanh Ngải..."
"Có!"
Đột nhiên Nhan Hàn Thành có phản ứng làm Mạc Thanh Ngải nhảy dựng.
"Được rồi, tôi đồng ý."
Hử, anh đồng ý cái gì?
"Lời hứa này dùng vào việc cô giải hòa với tôi, mất công tôi lo lắng nhiều năm như vậy, thì ra cũng không quá khó, nhưng tôi nói trước, tôi đồng ý là lời hứa này cũng làm xong, cô có muốn dùng nữa cũng không được."
Oa, đây là tình huống gì?
Nhan Hàn Thành đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Mạc Thanh Ngải, nở nụ cười xấu xa quen thuộc: "Đi thôi, tôi đói bụng rồi, về nhà ăn cơm đi, tôi thèm ăn đồ mẹ nấu."
Mạc Thanh Ngải sững sờ, đột nhiên cô phát hiện ra tình huống này rất kỳ lạ, không giống với sự mong chờ của cô, nhưng lạ ở chỗ nào thì cô không nghĩ ra.
"Không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa, người có suy nghĩ của người, heo có suy nghĩ của heo, đúng là tôi không thể miễn cưỡng heo hiểu cách nghĩ của người."
Nhan Hàn Thành kéo tay Mạc Thanh Ngải rồi trả tiền rời đi.
"Này này này, cái gì mà mẹ, đó là mẹ tôi!" d.dal..q/đôn Mạc Thanh Ngải hoàn hồn hét to với Nhan Hàn Thành: "Heo cái gì, anh nói rõ ràng cho tôi, anh mới là heo, tôi không thể miễn cưỡng anh hiểu cách nghĩ của tôi mới đúng, hừ!"
"Tôi đã gọi là mẹ mười mấy năm, giờ cô mới để ý không phải đã muộn rồi sao?"
"Bây giờ anh sửa lại cho tôi.."
"Không."
"Anh! Xấu xa!"
***
"Anh hài lòng chưa?"
Nguyễn Phỉ liếc nhìn vẻ mặt "Tôi không sai" của Nhan Hàn Thành, sau đó đi tới ghế sô pha ngồi.
"Cậu phát hiện ra khi nào?" Nhan Hàn Thành dựa vào bàn làm việc của Nguyễn Phỉ, phát hiện ra là không thể coi thường cô gái này.
"Cậu không cần phải tỏ ra thất bại. Sau khi tôi bị cái người kia đùa giỡn mới phát hiện ra." Nguyễn Phỉ nheo mắt: "Chỉ là tôi thật sự không dám tin, tôi giúp cậu lâu như vậy mà cậu lại có thể lôi tôi ra đùa giỡn, Nhan Hàn Thành, cậu thấy tôi dễ bị bắt nạt sao?"
"Đại tiểu thư, làm sao tôi dám, vì vậy không phải hôm nay tôi đã đặc biệt đến văn phòng của cậu để giải thích sao?"
"Giải thích? Thôi đi! Sau khi tôi bị Cận Diêm đùa giỡn sao?"
Quay lại ghế sô pha, Nhan Hàn Thành tỏ vẻ ân hận: "Tôi thề, tôi chỉ muốn mượn miệng cậu để nói cho Mạc Thanh Ngải nơi tôi ở thôi, còn cách làm của Cận Diêm thì tôi không biết."
"Muốn tôi tin cậu trừ khi chúng ta sinh là từ bụng mẹ một lần nữa."
Nhan Hàn Thành giơ tay đầu hàng, bất đắc dĩ nói: "Để tôi giải thích, nhưng nói cậu bị Cận Diêm đùa giỡn cũng không đúng lắm, không phải cậu còn tát anh ta một cái sao? Cậu phải biết rằng nhà Cận Diêm là một nhà rất có quyền lực, bị người tát một cái, hơn nữa còn bị phụ nữ tát là chuyện anh ta gặp lần đầu tiên."
"Bị tôi tát một cái là vinh hạnh của anh ta, tôi không hiểu vì sao anh ta cứ quấn lấy tôi."
"Của lạ! Có cái gì mà không hiểu... Cận gia là nơi mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng muốn vào cửa, Cận Diêm muốn loại phụ nữ nào mà không có. Cậu là người đầu tiên không bày vẻ mặt hòa nhã cho anh ta xem, là người dám nổi giận với anh ta, nên tự nhiên anh ta có tình cảm đặc biệt với cậu."
"Đặc biệt? Cảm giác tươi mới? Không chiếm được mới tốt?" Cười nhạo một tiếng, Nguyễn Phỉ không hứng thú với trò chơi này của nhà giàu.
"Tôi nghĩ một phần là do từ trước đến giờ Cận Diêm chưa từng thích ai nên không biết cách thích một người, vì vậy bây giờ anh ta mới phải đi học hỏi."
"Đừng làm trò. Cậu đang ám chỉ rằng anh ta thật sự thích tôi sao? Thượng Đế ơi, năm nay thành thật đáng giá mấy đồng tiền chứ?" Nguyễn Phỉ lắc đầu đứng dậy, đi tới tủ lạnh lấy ra hai chai nước khoáng, đưa cho Nhan Hàn Thành một chai.
"Còn cậu nữa, đừng tưởng rằng mình là chuyên gia, thật ra cậu và Mạc Thanh Ngải cũng không khác gì nhau." Mở chai nước, vẻ mặt Nhan Hàn Thành vô cùng tiếc nuối.
"Này, tôi cảnh cáo cậu, cậu có thể lấy heo ra so với tôi cũng không thể lấy Tiểu Ngải ra so với tôi, quá sỉ nhục người rồi." Nguyễn Phỉ ngồi xuống bên cạnh Nhan Hàn Thành.
Sặc...
Suýt nữa Nhan Hàn Thành phun nước ra: "Cô ấy có biết cậu đánh giá mình thế không?"
"Ừm, muốn không biết cũng khó." Nguyễn Phỉ nhún vai: "Cậu đừng cho rằng tôi nói này nói nọ, bây giờ tôi sẽ cho cậu thời gian để giải thích."
"Còn cần tôi giải thích? Cậu suy nghĩ một chút là hiểu rồi..."
"Nói như vậy là bắt đầu từ khi cậu theo đến Nhật Bản, cãi nhau với cô ấy, để cô ấy chọc tức cậu, rồi cậu ra vẻ bị tổn thương bỏ đi, sau đó lại làm tổn thương cô ấy, bỏ lại cô ấy một mình, còn có tờ giấy tuyệt tình, bắt cô ấy phải quay về tìm cậu... Toàn bộ đều là bẫy của cậu?" Ghé sát vào Nhan Hàn Thành, Nguyễn Phỉ nhẹ giọng hỏi.
Nhan Hàn Thành nhắm mắt lại, ra vẻ vô cùng đau đớn: "Cậu cũng không thể nói như vậy, tôi cũng bị cô ấy làm tổn thương sâu sắc."
"Làm trò, Nhan Hàn Thành tiên sinh, đừng cố làm ra vẻ, dù đây đều là âm mưu của cậu, nhưng tôi nhớ tôi đã nói trước với cậu rồi, dù cậu làm gì cũng không được làm cô ấy đau khổ."
"Cậu phải tin tưởng tôi chứ. Dù tôi làm gì cũng sẽ không bỏ lại cô ấy một mình, đau khổ chỉ là quá trình thôi."
"Dù là believe* thì ở giữa vẫn chứa lie**, cậu muốn tôi tin tưởng cậu cũng có chút khó rồi."
* Believe: Tin tưởng.
** Lie: Dối trá.
Nghiêng đầu nhìn Nguyễn Phỉ, Nhan Hàn Thành thu lại vẻ mặt thờ ơ, bên trong con ngươi là bộ dáng nghiêm chỉnh khó thấy của Nguyễn Phỉ: "Cậu cũng hiểu tôi không ít, tôi nghiêm túc nói cho cô ấy tất cả cảm giác của tôi nhưng cô ấy không nghe lấy một chữ, hình tượng của tôi trong lòng cô ấy là cố định là người lạnh lùng tuyệt tình, thích trêu chọc cô ấy. Vậy nên tôi mới phải dùng thủ đoạn để cô ấy tự mình cảm nhận, để cô ấy biết tính cách của mình sẽ đánh mất cái gì, mong có thể thay đổi tính tình của cô ấy, để cô ấy suy nghĩ thông suốt, mà thực tế đã chứng minh tôi đúng, không phải sao?"
Nguyễn Phỉ trầm mặc, không thể phủ nhận lời nói của Nhan Hàn Thành. Thôi, chuyện của hai tên oan gia này cô không nhúng tay vào được: "Được rồi, bây giờ tôi cũng thừa nhận Mạc Thanh Ngải là người cuồng ngược... Haiz, cuối cùng tôi cũng có thể hiểu được câu nói kia, muốn tổn thương người đàn ông thuộc chòm sao Bọ Cạp là rất khó, bởi vì có rất ít người có thể làm được, vì người đó cũng phải chịu đau khổ. Nếu muốn trốn, thì phải biến mất hoàn toàn, nếu quyết tâm bắt lấy anh ta, thì phải vui vẻ khuất phục, không được có bất kỳ ý nghĩ nào khiêu khích anh ta. Nhan Hàn Thành, tốt nhất là cậu không nên đốt lửa tự thiêu. Hiện tại cô ấy vẫn còn mờ mịt, nhưng Tiểu Ngải cũng không phải Tiểu Bạch Thỏ, điều này chúng ta đều rõ, nếu một ngày nào đó cô ấy bỏ đi, thì anh phải mò kim đáy bể rồi."
Nhan Hàn Thành tươi cười gật đầu: "Tôi sẽ không cho cô ấy cơ hội đó."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc