Tình yêu là một lần cảm cúm - Chương 39

Tác giả: Đào Tử Hạ

Một túi hạt dẻ nóng khiến đôi tay ấm áp hẳn lên. Bảo Lam không biết anh dừng xe ở đâu bèn ngó quanh tìm kiếm, cho tới khi chiếc xe màu xám của Ân Tá xuất hiện trong mắt cô. Nụ cười của hai kẻ yêu nhau không hẹn mà cùng nở. Vội vã nhảy lên xe, Bảo Lam nhét túi hạt dẻ vào lòng Ân Tá:
- Em mua lúc chờ anh, thơm lắm.
- Em thích ăn cái này hả? – Ân Tá cười.
- Đương nhiên rồi! – Bảo Lam lấy ra một hạt dẻ rất to, cẩn thận tách vỏ, lấy nhân trong đó ra rồi đưa cho anh. – Anh ăn thử xem.
Một mùi hương ấm áp và thơm ngon xộc vào mũi anh, đánh thức vị giác của anh. Cắn một miếng, vị bùi bùi khiến người ta cảm thấy thật hạnh phúc. Anh đang định nói là ngon thì bỗng một dòng khí nóng từ dạ dày trào lên tới cổ họng! Ân Tá vội vàng quay lưng lại, giữ chặt miệng, cuối cùng cũng dồn được dòng máu xuống.
Trong miệng anh toàn là vị tanh nồng đáng sợ của máu, vừa nén được một lần, lần sau lại trào lên mạnh mẽ hơn, tích thành từng cục máu trong miệng anh.
- Anh làm sao thế? – Bảo Lam vỗ vỗ lên vai anh. – Hạt dẻ đó bị hỏng hả.
Chỉ thấy sắc mặt Ân Tá tái nhợt, tay vẫn bịt chặt miệng, một tay tìm túi khăn giấy trong xe, quay người sang nhổ vào tờ giấy, cho tới khi gân xanh trên trán đã nổi đầy rồi mới dừng lại, ngay sau đó anh nhét tờ giấy vào trong túi.
- Ân Tá... anh không khỏe hả? Sao em ngửi thấy có mùi máu? – Cô chưa bao giờ thấy sắc mặt của anh lại nhợt nhạt như vậy, giống như một tờ giấy trắng bị gió thổi rách. Bỗng dưng Bảo Lam cảm thấy có một nỗi sợ hãi dâng lên, như một bóng ma núp trong lòng, chờ có cơ hội là ra tay. Một hồi lâu sau, Ân Tá vẫn không trả lời, bàn tay anh lạnh buốt, những hạt mồ hôi túa ra đầm đìa trên trán. Những chiếc xe đằng sau bấm còi tin tin giục họ đi mau, Ân Tá nói nhỏ với Bảo Lam:
- Đâu có mùi máu? Ngốc quá, anh không sao, không sao. – Anh khởi động xe rồi lái đi.
Đi được không lâu thì nhìn thấy một đoàn xe đón dâu đi ngược lại, tất cả các xe trên đường đều tránh ra. Mười mấy chiếc xe đám cưới đi qua, để lại mùi hương hoa hoảng thoang thoảng khắp con đường, Bảo Lam ngồi sát ra cửa sổ, nhìn theo lẩm bẩm:
-... Họ hạnh phúc thật, Ân Tá, chúng ta cũng sẽ cưới nhau phải không?
Lại một dòng máu nóng từ dạ dày trào lên, chiếc khăn giấy trong tay anh ướt đẫm máu tanh, một tay giữ chặt vô lăng, không lên tiếng, một bên kính gần đó có mấy giọt máu nhỏ dính lên. Mắt nhìn đoàn xe cưới đã đi qua, Bảo Lam không để ý tới Ân Tá bên cạnh, vẫn dán mắt nhìn vào cửa sổ, ánh mắt mơ màng. Ân Tá nhìn cô từ sau lưng, ánh mắt sâu thẳm. Anh đưa tay lên định vuốt tóc cô, những ngón tay còn cách mái đầu cô khoảng 1cm bèn dừng lại. Có người gần ngay trước mắt mà dường như xa xôi vạn dặm, anh cũng muốn dành cho cô một lời hứa, nhưng...
Nhưng, chỉ sợ không chờ được tới ngày đó.
Anh làm như không nghe thấy câu hỏi của Bảo Lam, lái xe vào một con phố đông đúc, tấp nập, nhưng Bảo Lam vẫn rất chú ý tới việc này, chỉ vì thể diện của con gái nên không nhắc lại, nhưng trong lòng vẫn bị ám ảnh. Khi thực sự thích một người, khó tránh sẽ nghĩ tới việc ở lâu dài cùng nhau. Lẽ nào anh không định ở bên cô mãi mãi sao?
Bảo Lam thoáng cau mày.
Chiếc xe của họ đi lướt qua xe của Quý Vãn. Quý Vãn lập tức nhận ra xe của Ân Tá, nhìn kỹ lại, thấy người ngồi cạnh anh là Bảo Lam, tất cả đều không có gì lạ. Cô nheo nheo mắt, một làn sương mỏng lại xuất hiện trongánh mắt cô.
- Không trả lời hả?
- Ừ, chắc là anh ấy có nghe thấy, xe đâu có lớn. – Bảo Lam và Ngải Linh Linh đi dạo phố xong bèn vào một cửa hàng KFC gần trường nghỉ ngơi, Bảo Lam cầm cốc Coca trong tay, khuôn mặt không vui.
Từ lần trước hẹn hò với Ân Tá xong, suốt ba ngày nay tâm trạng cô thấp thỏm không yên, cứ đoán xem sự do dự của anh lúc đó có nghĩa là gì. Linh Linh lần này không mắng cô là vô dụng, ngược lại cũng buồn bã chống cằm thở dài.
- Đừng nói tới cậu nữa, tớ cũng đang buồn đây. Bạn trai tớ tốt nghiệp rồi, sắp tới Bắc Kinh làm việc. – Linh Linh xoa xoa má. – Chắc tớ cũng phải đi theo...
- Hả? – Bảo Lam bỏ cốc Coca xuống, nắm chặt tay bạn. – Cậu đừng có đi! Cậu đi rồi thì tớ làm thế nào?
- Làm thế nào? Mang mà phơi khô! – Ánh mắt của Linh Linh mỉm cười. – Cậu không yếu đuối như cậu tưởng đâu, Bảo Lam, nhớ khi đó Jason bỏ rơi cậu, cậu khóc lóc, đau lòng, tuyệt vọng, vậy mà cuối cùng vẫn qua đấy thôi. Tất cả lại còn tốt hơn trước.
Hai cô gái nắm chặt tay nhau, dường như lại trở về hồi học cấp ba cùng nhau tan học, đứng ở sân bóng rổ nhìn bọn con trai chơi bóng rồi lưu luyến chia tay nhau trước cổng trường. Bảo Lam chợt phát hiện ra mọi thứ đã không thể quay về, người bạn thân thiết nhất của mình giờ cũng phải đuổi theo hạnh phúc, trong nhất thời tâm trạng vô cùng phức tạp, vừa vui thay cho bạn, lại vừa không muốn bạn bỏ mình đi.
- Chàng trai đó như thế nào? – Bảo Lam chưa bao giờ gặp bạn trai của Ngải Linh Linh. Linh Linh xem giờ trong màn hình điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ. – Chắc là sắp tới rồi, anh ấy nói sẽ tới đón tớ.
- Đúng là ngọt ngào thật, nhóc con, khó khăn lắm mới hẹn cậu đi chơi, hóa ra chỉ cho tớ có hai tiếng đồng hồ. – Bảo Lam giả vờ giận dỗi. Một lúc sau, bạn trai của Ngải Linh Linh tới, Bảo Lam thầm kinh ngạc, đúng là một người hoàn hảo, nói năng nho nhã, lịch sử, dáng người cũng cao lớn, sáng sủa, thảo nào mà chinh phục được cô nàng Ngải Linh Linh vốn kiêu ngạo.
- Em chính là Bảo Lam mà Linh Linh thường nhắc tới hả. – Chàng trai tự giới thiệu. – Anh là Từ Thông, rất hân hạnh được gặp em.
- Lại còn hân hạnh nữa? Anh nói chuyện trang trọng quá đi. – Linh Linh nũng nịu nói chen vào, ôm chặt cánh tay anh, hai người đấu khẩu với nhau vài câu, đúng là một đôi hạnh phúc. Bảo Lam hút Coca trong cốc, không nói chen được vào câu nào.
Bỗng dưng cô cảm thấy thật cô đơn. Thì ra con người luôn luôn cần có một nửa bên cạnh, người bạn thân thiết nhất cũng đã tìm được một nửa của mình, từ đó mọi nhịp tim, mọi hô hấp của Linh Linh đều xoay quanh người chồng tương lai này, đâu còn chỗ để dành cho cô? Đang suy nghĩ thì trong họng Bảo Lam bỗng có một cảm giác gây gây khó chịu, cô cúi đầu muốn nôn nhưng chỉ ho khan vài tiếng, không nôn ra được.
- Sao thế Bảo Lam? – Linh Linh thấy cô có vẻ nôn khan, bỗng dưng lên tiếng. – Không phải là cậu có rồi chứ?
- Cậu có thì có? Linh tinh. – Bảo Lam lườm cô. Bạn trai vừa tới, trái tim Linh Linh đã không thể yên ổn được, Bảo Lam đành "tha" cho họ đi hẹn hò với nhau, còn mình thì cầm cốc Coca đi về phòng.
Mới đi được mấy bước, một cảm giác khó chịu lại dâng lên. "Không phải là cậu có rồi chứ?". Câu nói đùa của Linh Linh nhanh như chớp lướt qua đầu Bảo Lam.
Chẳng nhẽ là có thật?
- Không, không như thế... Bảo Lam nghĩ kỹ lại. Lẽ ra mồng 10 phải bị nhưng tới hôm nay vẫn chưa thấy gì... Nỗi lo lắng dâng lên trong lòng cô. Hiệu thuốc cạnh cổng trường chắc là có bán que thử thai, nhưng bao nhiêu người quen, Bảo Lam không dám đi, bèn bắt xe buýt đi qua mấy con phố, tìm tới một hiệu thuốc nằm ở góc khá khuất rồi cố vứt bỏ sĩ diện, vào tiệm mua que thử thai.
Về tới phòng, không có ai trong phòng, Bảo Lam lén vào phòng vệ sinh để thử thai, đang lúc lo lắng chờ đợi kết quả thì tiếng gõ cửa dồn dập khiến cô toát mồ hôi lạnh. ૮ɦếƭ rồi, chắc chắn là bạn cùng phòng đã về tới.
- Đây rồi, đây rồi. – Cô vội vàng cất que thử thai đi rồi chạy ra mở cửa. Điều kỳ lạ là bên ngoài không có ai, lẽ nào vừa nãy là ma?
Cảm giác lạnh lẽo vang lên. Cô chạy ra ngoài nhìn, hành lang vắng tanh, không có lấy nửa bóng người.
Có thể là mình nghe nhầm.
Bảo Lam tự an ủi bản thân. Đúng vào lúc cô vừa quay vào phòng thì ánh mắt cô bị trói lại bởi bức ảnh dán trên cánh cửa.
Ảnh ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, lại là những bức ảnh ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ đáng ghê tởm.
Những bức ảnh như những cánh tay vô hình bám đầy trên cửa, trong những bức ảnh là khuôn mặt mê man của cô. Thân hình vô tội trong bóng đêm hiện lên như một bông hoa trắng muốt, nhắc nhở cô hai chữ "nhục nhã" viết như thế nào.
Bảo Lam điên cuồng xé rách các bức ảnh.
Những bức ảnh được dán dày đặc trên cửa, phải có tới hai, ba chục bức! Vừa xé xong thì cửa phòng đối diện mở ra, Đàn Hiểu Phong và bạn cùng phòng cô ta ôm sách vở bước ra. Vừa thấy dáng vẻ thất thần của Bảo Lam, Đàm Hiểu Phong chọc tức:
- Ô, sao mà mặt trắng thế kia? Cô đang định diễn Bạch Nương Tử hay Bạch Cốt Tinh vậy? Làm việc gì đáng xấu hổ hả?
Bảo Lam không thèm quan tâm tới bọn họ, đóng sầm cửa lại. Đàm Hiểu Phong thấy vậy chép miệng:
- Để tôi xem cô còn kiêu ngạo được bao lâu! – Nói rồi lắc ௱ôЛƓ bước đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc