Tình yêu là một lần cảm cúm - Chương 38

Tác giả: Đào Tử Hạ

Nói xong, Bảo Lam như giải quyết được một gánh nặng lớn.
Vừa nãy còn tưởng rằng Quý Vãn và Jason đoán được bí mật thân phận cô, bây giờ xem ra họ đã đánh giá quá cao trí tuệ của mình.
- Cô! – Quý Vãn giận tới phát run, đang định mở miệng ra chửi thì một bà béo bước vào rửa tay, lúc đi ngang qua cô ta, bà béo dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt cô.
- Này, bà nhìn cái gì? – Quý Vãn hỏi.
- Cô là Quý Vãn? Là đại minh tinh? – Bà béo thận trọng hỏi.
- Đúng thế. – Chắc là muốn xin chữ ký đây mà. Quý Vãn đang chuẩn bị đeo lên đôi kính râm đã trở thành biểu tượng của cô thì bà béo đó đã nhấc chiếc túi trong tay lên rồi đánh túi bụi vào mặt cô.
- Con đ ĩ ! Mày chính là con đ ĩ họ Quý đó hả? – Bà béo đó rất khỏe, lúc đầu Quý Vãn còn đỡ được mấy cái đánh, nhưng chỉ một lúc sau đã chịu thua, bị đánh cho đầu tóc rối bời, rũ rượi.
Cô che kín mặt.
- Bà là ai thế? Bảo vệ! Bảo vệ!
- Còn gọi hả? Mày còn dám gọi hả? – Bà béo lao lên giật dầy chuyền và khuyên tai của cô ném mạnh xuống đất. – Những cái này đều là chồng tao tặng mày phải không? Lão già đó, dám lén tao đi ngả ngớn với con ngôi sao mới nổi này! Hôm nay tao nhất định phải... – Bà ta đang định lao vào đánh Quý Vãn một trận nữa thì Bảo Lam lao lên giữ chặt tay bà ta.
- Dừng tay!
- Cô là ai? – Bà béo liếc nhìn cô, Quý Vãn vội vàng trốn vào sau lưng Bảo Lam. Bảo Lam hít một hơi thật sau, cố nói bằng giọng lạnh lùng:
- Tôi là bạn cô ấy, bà mà còn ra tay nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy.
- Đừng báo cảnh sát... – Quý Vãn sau lưng nói nhỏ nhắc nhở cô.
- Được thôi! Mày báo cảnh sát chứ gì? Cứ báo đi! – Bà béo thấy Quý Vãn không dám báo cảnh sát bèn đắc ý nói. – Nếu báo cảnh sát thì phóng viên cũng sẽ biết, lúc đấy chỉ có con đ ĩ này là thấy nhục thôi. Ha ha ha!
Bảo Lam ấn ba số 110, mỉm cười với bà béo vẫn đang đắc ý:
- Đúng thế, khi chuyện này bị lộ ra ngoài, danh tiếng của Quý Vãn bị hủy hoại, thể diện của chồng bà cũng mất hết. Tới lúc đó ông ấy về nhà, chắc chắn sẽ cãi nhau với bà một trận, vợ chồng cãi nhau nhiều thì ảnh hưởng tới tình cảm, nếu mà có ly hôn thì ông chồng mà bà khổ công đào tạo giờ tặng không cho người phụ nữ khác...
- Mày! Đừng có nói linh tinh. – Bà béo thu dọn túi xách, chỉnh lại quần áo rồi bước ra ngoài. Bà ta vừa đi, Bảo Lam và Quý Vãn đều thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào tường nghỉ ngơi.
Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Bảo Lam chưa bao giờ gặp người đàn bà nào đanh đá và ghê gớm như thế, mấy câu nói đuổi khéo học được trên tivi không ngờ lúc này lại có chỗ dùng.
Quý Vãn cầm hộp phấn lên định trang điểm lại, ai ngờ hộp phấn vừa bị rơi xuống đất, vỡ nát ra.
- Con mẹ nó! – Cô ta chửi thề một câu rồi ấm ức bật khóc nức nở.
Bảo Lam đưa hộp phấn của mình cho cô ta.
- ... Cảm ơn. – Cô ta không dám nhìn vào mắt Bảo Lam. – Chuyện này đừng nói với đạo diễn Trương, được không?
- Đương nhiên là không rồi. – Bảo Lam dìu Quý Vãn lên, giúp cô lau sạch mascara dính trên má. Quý Vãn trang điểm lại, chải lại tóc, lại xinh đẹp rạng ngời.
- Đi chưa? Đạo diễn chắc sốt ruột lắm rồi. – Bảo Lam nhìn đồng hồ.
- Này, chờ đã.
Quý Vãn gọi Bảo Lam lại.
- Cô thật là đáng ghét. – Quý Vãn xúc động nói. – Cô thật là người đáng ghét, sao lại đối xử với tôi tốt như thế... – Cô ta cúi thấp đầu đi lại gần Bảo Lam. Hai người về bàn của đạo diễn Trương, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bãi dừng xe không người giống như một bãi đất thí nghiệm tương lai của người máy trong các bộ phim giả tưởng. Ân Tá đang gục đầu trên vô lăng ngủ bỗng tỉnh dậy bởi tiếng điện thoại gấp gáp, anh mở đôi mắt nặng nề ra, nghe điện thoại.
- A lô?
- Lâm Ân Tá, tôi là bác sĩ điều trị chính của anh, bác sĩ Ngải. Mấy hôm trước anh tới đây thực hiện kiểm tra lần hai, đã có kết quả rồi... – Giọng nói của vị bác sĩ này nghe rất thận trọng, trái tim Ân Tá nặng nề hơn:
- Kếtquả thế nào?
- Ừm... – Bác sĩ hơi do dự. – Nói thật, anh Lâm, không lạc quan lắm. Xin anh tới chỗ tôi ngay bây giờ, tôi muốn giải thích cụ thể cho anh về kết quả kiểm tra, chúng ta phải thảo luận với nhau về bước điều trị tiếp theo, không mất nhiều thời gian đâu.
- Bây giờ ư?
- Đúng thế, tới ngay bây giờ, tới sớm một tiếng thì nắm được thêm một tiếng cơ hội điều trị. – Bệnh nặng đang ở ngay trước mắt, bác sĩ luôn cố gắng làm giảm tâm trạng căng thẳng của bệnh nhân, lần này anh sốt ruột như vậy, xem ra kết quả kiểm tra rất không lạc quan.
Ân Tá nhìn đồng hồ đeo tay, đoán rằng chắc việc của Bảo Lam chưa thể xong nhanh như thế được, bèn vui vẻ đồng ý sẽ lập tức tới lấy kết quả. Ai ngờ vừa mới khởi động xe thì Bảo Lam gọi điện thoại tới hỏi "Anh đang ở đâu đó, em nói chuyện xong với đạo diễn Trương rồi", nghe giọng nói ngọt ngào như một đứa trẻ của cô trong điện thoại, trái tim Ân Tá lập tức mềm ra, bèn xếp việc kết quả kiểm tra sức khỏe có liên quan tới tính mạng của mình xuống thứ hai, bảo cô chờ anh ở cửa, anh sẽ lập tức tới đón cô.
Anh gọi điện nói với bác sĩ là ngày mai anh mới tới lấy kết quả, bác sĩ nghe thấy vậy sốt ruột nói:
- Anh Lâm, bệnh tình của anh phát triển nhanh lắm, điều trị sớm một tiếng thì sẽ có thêm cơ hội, tốt nhất là anh...
- Dạ vâng, tôi biết rồi. – Ân Tá xin lỗi. – Nhưng bây giờ tôi có chuyện quan trọng hơn, ngày mai chắc chắn tôi sẽ tới.
Bác sĩ thở dài:
- Vậy được rồi, gần đây anh có bị nôn ra máu nữa không?
- Không có, chỉ có một lần thời gian trước thôi.
- Ừm, vậy còn tốt. – Bác sĩ yên tâm hơn một chút. – Nếu bị nôn ra máu lần nữa thì phải lập tức tới kiểm tra. – Anh nghĩ một lát rồi hỏi thêm. – Mạo muội hỏi thêm một câu, anh Lâm, có chuyện gì quan trọng hơn cả tính mạng của anh sao?
..k e n h t r u y e n . p r o .. - ... Có. – Chữ này thoát ra khỏi miệng gần như lập tức. Anh lại hình dung ra khuôn mặt nhỏ bé, xinh xắn của Bảo Lam. Chỉ cần là những việc liên quan tới cô thì mọi việc đều quan trọng hơn tính mạng anh. Dập điện thoại rồi lái xe ra khỏi bãi đỗ ce, từng cơn gió mát mẻ chui vào trong xe, dịu dàng xoa lên hai gò má nóng bừng của anh, vô cùng dễ chịu.
Anh nhìn thấy Bảo Lam đang đứng bên đường chờ anh.
Khắp con đường người đi qua đi lại tấp nập, nhưng anh lập tức nhìn thấy cô. Khuôn mặt tất cả mọi người đều mờ mờ ảo ảo, duy chỉ có cô là điểm sáng duy nhất, như một bó đuốc nồng ấm, đốt cháy trái tim khô cằn của anh.
Ngải Liệt Nùng vừa đặt điện thoại xuống, lấp tức lật hồ sơ bệnh án đặt trên bàn làm việc ra xem. Rõ ràng là liên quan tới tính mạng, vậy mà Lâm Ân Tá vẫn không quan tâm. Đối với Lâm Ân Tá mà nói, việc gì còn quan trọng hơn cả tính mạng mình? Anh không hiểu. Nhưng đối với Liệt Nùng mà nói, việc quan trọng nhất chính là An Bảo Lam.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay