Tình yêu là một lần cảm cúm - Chương 37

Tác giả: Đào Tử Hạ

Quả nhiên như Ân Tá đoán, người nhà là người nhà, công việc là công việc. Sau khi đọc kịch bản, đạo diễn Trương nhấp một ngụm cà phê rồi thong thả nói rằng "đọc tới trang 11 là không thể nào đọc tiếp được nữa" rồi bắt đầu đưa ra một loạt những lời đánh giá cho cuốn kịch bản của Bảo Lam. Cô như một quả bóng bì xì hơi lăn lóc trên bãi cát, hai giây sau đã buồn rầu khẩn cầu đạo diễn Trương:
- Đạo diễn, chú cho cháu ý kiến, lần sau cháu lại viết kịch bản khác cho chú đọc.
Cô từng khẳng định chắc chắn trước mặt Ân Tá, huống hồ An Bảo Lam vốn không phải là một cô gái vì chút thất bại mà sẵn sàng bỏ cuộc. Đạo diễn Trương cười:
- Ai nói là phải viết lại? Đọc tới trang 11 không thể đọc tiếp được nữa thì bỏ qua, phần sau của câu chuyện rất thú vị.
Ồ, thì ra là thế, trái tim treo lơ lửng từ nãy tới giờ của cô cũng dần dần trở về đúng chỗ.
- Tôi có hai biên kịch, hôm nào sẽ giới thiệu cho cháu sau, cháu đi theo họ học hỏi thêm kinh nghiệm.
Cô vui mừng nói cảm ơn luôn miệng, đúng lúc đó có một cô gái trang điểm rất đậm đi qua tấm bình phong rồi vui vẻ bước vào:
- Ôi, chú Trương, sao chú không ngồi trong phòng nào lịch sự hơn – Nói xong bèn ngồi xuống tay vịn của ghế salon, quay người sang hỏi thăm đạo diễn Trương, vô cùng thân mật. Lẽ nào đây là quy định ngầm trong giới làm phim sao? Từ giây đầu tiên khi cô gái đó bước vào, Bảo Lam đã cảm thấy mình ngồi sai vị trí. Cô gái đó sau khi chào hỏi đạo diễn Trương mới quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Bảo Lam.
Kim đồng hồ tích tắc nhích từng giây rồi tới lúc này bỗng như ngừng lại.
Hai người đã từng gặp nhau vài lần nhưng lúc này chỉ nhìn nhau bằng con mắt của hai người xa lạ. Đôi mắt sáng của Quý Vãn đảo qua đảo lại, hàng lông mày nhăn lại rồi lãi giãn ra, đánh giá Bảo Lam một hồi rồi vui vẻ nói:
- Ôi, cô chính là An Bảo Lam viết kịch bản phải không? Hân hạnh quá, hân hạnh quá!
Mùi nước hoa trên người cô thật nồng, lối trang điểm đậm và tỉ mỉ khiến cô càng trở nên xinh đẹp. Bảo Lam không ngừng ru ngủ mình trong thâm tâm: "Chị ta không nhận ra mình, chị ta không nhận ra mình", đồng thời nắm tay cô, vui vẻ nói:
- Chào chị.
Quý Vãn hình như thực sự không nhận ra Bảo Lam, nắm chặt tay cô rồi nói:
- Chú Trương cho tôi xem kịch bản của cô, thực sự là rất hay, sau đó tôi còn khóc cơ đấy. – Vẻ đẹp trong ánh mắt Quý Vãn không ai sánh bằng, giây phút đó, hình ảnh Quý Vãn và nhân vật chính của tác phẩm hiện lên trong mắt Bảo Lam, dần dần hòa trộn vào nhau và nhập thành một người. Quý Vãn quả thực rất giống cô gái ở trong truyện, xinh đẹp, cao quý. Bảo Lam không thích cô gái này, nhưng lại không thể không thừa nhận sự thực trước mắt.
Nhờ sự xuất hiện của Quý Vãn và những câu nói của cô khiến không khí "học sinh và thầy giáo" ban nãy trở nên sôi nổi hơn. Cô gọi hai người bạn tới, cùng đạo diễn Trương thảo luận về các vấn đề trong ngành điện ảnh, tất cả đều là từ trong nghề nên Bảo Lam không biết phải nói gì. Quý Vãn luôn có cách để tạo ra tiếng cười cho mọi người, thấy Bảo Lam ngây ngô ngồi nghe, không hiểu gì bèn hỏi:
- Ô, sao cô không cười? À, đúng rồi, cô không phải người trong nghề chúng tôi.
Một câu "cô không phải người trong nghề chúng tôi" đã hoàn toàn "đá" Bảo Lam ra khỏi cuộc trò chuyện ngày hôm nay. Uống được nửa ly cà phê, cô mượn cớ đi vệ sinh để ra người hít thở chút không khí, đang đứng rửa tay trước gương thì Quý Vãn đẩy cửa bước vào, đôi mắt sắc sảo khác hoàn toàn với đôi mắt của người vừa nãy.
Cô nhận ra Bảo Lam, nhận ra ngay từ phút đầu tiên. Bảo Lam kinh ngạc. Quý Vãn đi tới trước gương, lấy ra hộp phấn để trang điểm lại, giọng nói như dùng một chìa thìa khuấy mạnh vào nồi cháo đặc.
- Đạo diễn Trương có nhắc với cô chuyện chọn ai làm nhân vật nữ chính không? – Quý Vãn nói thẳng vào vấn đề. – Tôi đọc kịch bản rồi, nhân vật đó rất giống tôi. Bảo Lam, trước mặt đạo diễn Trương cô phải nhắc tới tôi đấy, ông ấy rất coi trọng ý kiến của biên kịch.
- Chú ấy không nói là sẽ dùng kịch bản của tôi. – Cô nhìn vào mắt Quý Vãn qua tấm gương, hai người thông qua tấm gương để nhìn nhau. Bảo Lam thấy Quý Vãn hơi hếch cằm lên, nhìn cô bằng ánh mắt của một người ở trên đang tỏ ra thương hại kẻ dưới, giọng nói the thé:
- Đừng có giả vờ, chỉ dựa vào mối quan hệ giữa cô với Ân Tá...
Quả nhiên, cô ta biết, cô ta biết hết. Bảo Lam nghe giọng nói như rít lên của cô ta vang lên từng câu từng chữ bên tai:
- ... Chính Ân Tá đã giới thiệu cô cho đạo diễn Trương, đừng tưởng là tôi không biết. Còn một bí mật nữa mà tôi cũng biết...
- Bí mật gì?
Cô ta cười:
- Đương nhiên là bí mật mà cô không muốn người khác biết nhất.
Bảo Lam thầm kinh ngạc: "Lẽ nào chị ta biết chuyện về phản ứng phụ của thuốc?". Nhưng đáng tiếng là hai con mắt của Quý Vãn quá sâu, ngoài nụ cười nham hiểm, cô không thể đoán ra bất cứ điều gì.
- Cô thử nghĩ lại xem. – Quý Vãn bước ra khỏi cửa, câu nói "không có gì phải suy nghĩ" vang lên sau lưng, khiến cô ta khựng lại.
- Cái gì? – Quý Vãn đứng lại, cô không ngờ Bảo Lam lại từ chối.
Quay người lại, thứ cô nhìn thấy chính là ánh mắt thản nhiên và kiên định của cô gái nhỏ.
- Tôi nói, không có gì phải suy nghĩ cả. – Ánh mắt trong sáng của cô nghĩ mọi chuyện đều rất đơn giản. – Nếu đạo diễn cảm thấy chị hợp thì chị cứ diễn, tôi chỉ là một biên kịch nhỏ, đâu có tư cách để nói chuyện.
- Cô... – Quý Vãn hạ thấp giọng. – Cô không sợ tôi nói bí mật của cô ra hả?
- Tùy chị thôi. – Cô cắn môi, quả nhiên là nắm bí mật của người khác trong tay, cứ cho là lần này chịu khuất phục và may mắn thoát được, nhưng lần sau khó tránh được lại bị uy hiếp. – Tôi có thể có bí mật gì? Quý Vãn, vốn dĩ chị rất hợp với nhân vật này, không cần phải sử dụng thủ đoạn để giành lấy nó. – Cô rửa tay xong rồi đi nhanh ra cửa.
Quý Vãn cảm thấy mình đã quá coi thường cô nhóc này, chính vào giây phút họ lướt qua vai nhau, cô ta nói nhẹ:
- An Ninh đúng là em trai của côhả? Tại sao ngay cả nốt ruồi trên cổ hai người cũng mọc cùng một vị trí như nhau?
Bảo Lam như ૮ɦếƭ trân tại chỗ. Thấy sắc mặt cô thay đổi, Quý Vãn càng đắc ý, mở túi ra lấy một *** ra hút.
- Ồ, xem ra suy đoán của Jason không sai mà.
Trong phòng vệ sinh không có người nào khác, Bảo Lam hạ giọng hỏi:
- Chị còn biết cái gì nữa? – Cô bắt đầu căng thẳng. Nếu Quý Vãn tiết lộ cho người khác biết cô còn một thân phận khác nữa thì chắc chắn sẽ gây nhiều phiền phức cho cô và Liệt Nùng, thậm chí cô còn có thể bị đem đi làm đối tượng để thí nghiệm khoa học.
Thí nghiệm sống, giải phẫu phân tích, những cụm từ này xuất hiện nhanh chóng trong đầu Bảo Lam khiến cô không rét mà run.
- Tóm lại, nếu cô không giúp tôi giành được vai nữ chính, tôi biết bao nhiêu thì sẽ nói cho Ân Tá bấy nhiêu. – Quý Vãn đã nắm được điểm yếu của cô.
Lần này cô ta muốn ςướק lại cả người yêu của cô.
- Nói với Ân Tá? – Bảo Lam vốn tưởng rằng cô ta sẽ tiết lộ tin tức cho các tờ báo hoặc là cơ quan điều trị quốc gia, cô ta nói với Ân Tá làm gì?
- Đương nhiên là phải nói với Ân Tá rồi. Thằng nhóc An Ninh đó không phải là em trai của cô! Jason với cô yêu nhau bao nhiêu năm, đâu có gặp đứa em trai nào của cô. – Cô ta phả ra một ngụm khói. – Cứ cho là em trai cũng không thể có nốt ruồi ở cùng một vị trí như nhau được.
Bảo Lam không lên tiếng.
Quý Vãn bắt đầu suy đoán:
- Chắc chắn An Ninh là người tình nhỏ của cô, hai người cùng đi xăm ở cùng một vị trí, trông giống như một nốt ruồi nhỏ. Lúc trước thấy mối quan hệ giữa cậu ta với Ân Tá thật tốt, suýt nữa tôi còn tưởng hai người họ là một đôi, đúng là hoang đường! – Cô ta nhớ ra cảnh tượng trên đường hôm Giáng sinh, ૮ɦếƭ tiệt, rõ ràng Ân Tá đã có An Bảo Lam là bạn gái, vậy mà còn hợp tác với An Ninh để lừa cô và Jason.
- Xăm mình? – Bảo Lam mở lớn mắt.
- Ha ha, mặc dù các người cố ý che giấu thân phận là người tình của nhau, nhưng không thể nào thoát được đôi mắt của tôi và Jason đâu. Cô chờ đó đi, chờ tôi tới trước mặt Ân Tá lật tẩy hai người! – Quý Vãn ném *** hút dở vào thùng rác, đang định đi ra thì Bảo Lam giữ cô ta lại:
- Chị tin lời Jason sao? An Ninh là em trai tôi, Ân Tá biết hết mọi chuyện, chị cứ tới "tố giác" đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc