Tình yêu là một lần cảm cúm - Chương 33

Tác giả: Đào Tử Hạ

Sau một hồi vừa khóc vừa cười, vừa mừng vừa lo là một sựthất vọng kéo dài. Đôi mắt Bích Kỳ sáng lấp lánh, không cam tâm, hỏi:
- Hai người yêu nhau rồi hả?
- Ừm.
- Thì ra là thế. – Vốn tưởng rằng cô sẽ khóc lóc, quậy phá, nhưng không ngờ cô gái đáng yêu này chỉ cố nén mấy giọt nước mắt đang trực trào ra, tỏ vẻ vô cùng thoải mái, cười. – Vậy thì... anh Ninh, anh nhất định phải thật vui vẻ với người đó nhé. Phải hạnh phúc, anh biết chưa? Nếu có ngày nào đó anh cảm thấy không hạnh phúc, Bích Kỳ vẫn ở đây chờ anh, anh phải nhớ đấy. – Nói xong, cô buông tay "cậu" ra, quay người chạy mất. Quý Vãn mặc kệ đôi giày cao gót mười mấy phân dưới chân mình, cũng vội vã đuổi theo cô bé.
Lúc Bích Kỳ quay người bỏ chạy, An Ninh nhìn thấy cô bé đưa tay lên lau nước mắt. Một cảm giác tội lỗi dâng lên, bao vây lấy "cậu". Tình yêu là một thứ thật nhạy cảm và kỳ diệu, biết rõ rằng mình từ chối cô là đúng, nhưng vẫn cảm thấy như mình làm sai việc gì đó, bởi vì làm tổn thương tới người khác mà cảm thấy hối hận vô cùng.
An Ninh thẫn thờ nhìn bóng hai người biến mất ở đằng xa. Jason nhìn An Ninh bằng ánh mắt nghi ngờ rồi cũng đi tiễn Quý Vãn và Bích Kỳ về nhà. Sau khi lên xe, anh nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy "An Ninh" lai lịch bất minh, thế là nhắn tin hỏi Liệt Nùng: Tôi vừa đi trên đường gặp một cậu bé tự xưng là em trai của An Bảo Lam, họ hàng nhà Bảo Lam tôi biết gần hết nhưng chưa bao giờ nghe nói tới người này. Cậu đã gặp bao giờ chưa? Còn nữa, lâu lắm không gặp, Giáng sinh vui vẻ. (Jason).
Đối với một "bác sĩ điên" suốt ngày vùi đầu vào nghiên cứu thì trong lịch của Ngải Liệt Nùng không hề có ngày nghỉ. Linh Linh đi chơi với bạn trai mới về, mua một túi bánh sừng bò tới phòng khám thăm anh trai. Quả nhiên, anh vẫn đang ngồi trong phòng thí nghiệm, cắm cúi nhìn gì đó qua kính hiển vi, cả người bất động.
Linh Linh thở dài. Tính cách khô khan, không lãng mạn lại không biết nói những lời ngọt ngào, làm sao mà giành được trái tim con gái người ta? Thực ra Liệt Nùng rất đẹp trai, từ nhỏ đã là đối tượng thầm yêu của rất nhiều cô gái, chỉ tiếc là anh một lòng một dạ yêu Bảo Lam, nhưng lại không biết làm thế nào để theo đuổi cô, nên tới giờ vẫn còn độc thân.
- Anh, chưa ăn gì phải không? Em mua bánh sừng bò cho anh này. – Linh Linh nhìn thấy chiếc điện thoại di động của anh trai đặt trên bàn nhấp nháy đèn, báo có tin nhắn mới. – Anh có tin nhắn mới này.
- Đọc đi. – Anh chàng độc thân chỉ nói gọn lỏn hai tiếng. Linh Linh cảm thấy sớm muộn gì có một ngày tỉnh dậy, anh cũng biến thành một "quái nhân khoa học".
- Là Jason gửi tới, anh ta nói... Trời ơi! – Linh Linh trợn tròn hai mắt. – Anh ta gặp An Ninh ở trên đường! Anh ta nói chưa bao giờ nghe nói Bảo Lam có người em trai như thế này, hỏi anh có phải là giả mạo không! Thế giới này đúng là nhỏ thật, Bảo Lam muốn tránh cũng khó tránh rồi! – Nghe tới hai tiếng "An Ninh", "quái nhân khoa học" như bừng tỉnh khỏi chiếc kính hiển vi, giằng lấy điện thoại đọc thật kỹ tin nhắn rồi nhanh chóng nhắn lại: Ừm, tôi gặp cậu bé đó rồi, đúng là em trai của Bảo Lam. Mấy năm nay cậu ấy học ở nước ngoài không về nên cậu chưa bao giờ gặp. Giáng sinh vui vẻ.
- Thằng cha này đểu thật, không hỏi ngay tại đó mà lại còn nhắn tin hỏi anh. – Linh Linh thấy bất bình thay cho Bảo Lam. – Năm xưa bỏ người ta liền trở mặt ngay, nhớ lại em đã thấy buồn nôn, bây giờ anh ta lại quan tâm tới chuyện này làm quái gì? – Liệt Nùng không trả lời, chỉ cúi đầu nhắn tin cho Bảo Lam, dặn cô nhớ đề phòng người này.
Ngải Linh Linh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh trai khi nhắn tin, thở dài.
Tình yêu đơn phương dài dằng dặc như thế này cần phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể kiên trì tới cùng? Cô không hiểu, sự chờ đợi của anh trai cô là vì anh tin rằng chắc chắn có một ngày Bảo Lam sẽ quay lại bên anh, hay vì anh vô tư cho đi mà không cần phải đền đáp lại.
Cô sẽ không hỏi, và anh cũng sẽ không trả lời.
Khắp phòng thí nghiệm là những mảnh giấy nhớ nhắc nhở công việc cần nghiên cứu trong ngày, tờ giấy nào cũng xoay quanh vấn đề "cứu Bảo Lam". Vì không muốn để cho người mình yêu phải thất vọng, anh làm việc ngày đêm để tìm cách hóa giải tác dụng phụ của thuốc.
- Anh! – Linh Linh hỏi. – Tác dụng phụ của thuốc trên người Bảo Lam có thể giải quyết được không?
- Tạm thời... vẫn chưa có cách nào. – Những ngày này, anh đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn thất bại.
- Liệu cậu ấy có thay đổi giữa nam và nữ suốt đời không? – Linh Linh đau đầu. – Thân phận giả sớm muộn gì cũng bị phát giác, lại còn Jason cũng không phải tay vừa, không biết tới lúc nào sẽ bị lộ.
- Không đâu, cô ấy sẽ không thay đổi giữa nam và nữ suốt đâu.
- Vậy sao? Có hy vọng rồi hả? – Linh Linh vui mừng, nhưng đáp lại cô chỉ là khuôn mặt lạnh lùng của anh trai. Anh lắc đầu:
- Không phải, bởi vì thân phận con trai ổn định hơn nên theo tình hình phát triển hiện tại thì khả năng lớn nhất là: có một ngày sau khi Bảo Lam biến thành con trai sẽ không thể nào biến trở lại được nữa.
Linh Linh sững sờ.
- Vậy... – Cô thở dài, – Vậy thì Ân Tá và Bảo Lam... có phải... – Kết cục tàn nhẫn mà cô không dám nói ra là "liệu Ân Tá và Bảo Lam không thể nào ở bên nhau được không?".
Liệt Nùng không lên tiếng. Dưới ánh đèn, một nửa khuôn mặt anh vẫn rất lạnh lùng. Linh Linh hiểu ra đáp án, bèn thở dài.
- Thật đáng thương. Họ có biết là sớm muộn gì cũng phải chia tay không?
- Quan trọng không phải là điều này. – Liệt Nùng lôi ra một tập bệnh án, ném cho Ngải Linh Linh. – Quan trọng là cái này, anh ta là bệnh nhân đầu tiên mà anh nhận từ khi chuyển về bệnh viện.
Linh Linh giở tập bệnh án, thấy trên đầu có ghi tên "Lâm Ân Tá" rất rõ ràng, tuổi 24... Sau một loạt các xét nghiệm kiểm tra sức khỏe là dòng chữ CA rất lớn.
Cô thấy người lành lạnh, bàn tay bất giác run rẩy.
- Lâm Ân Tá, anh ấy... bị ung thư dạ dày? – Mấy chữ cuối cùng như một con thuyền bị chìm dưới đáy biển Chick hàng ngàn năm, lạnh buốt. Điều khiến Linh Linh cảm thấy lạnh hơn là câu trả lời của anh trai mình. Anh nhìn hai chữ CA trong tập bệnh án rồi thản nhiên nói:
- Như thế cũng tốt, anh ta sẽ không thể ở cùng Bảo Lam của anh được nữa, chẳng phải vậy sao? – Giọng nói lạnh lùng như thể anh đang nói tới sự sống ૮ɦếƭ của một con kiến chứ khôngphải của một con người.
Vừa nãy Jason nhắn tin hỏi anh có người nào tên là An Ninh không. Anh nghĩ chắc cậu ta đã nghi ngờ em rồi. Em phải đề phòng người này, đừng tiếp xúc với cậu ta (Liệt Nùng). Đọc tin nhắn xong, An Ninh giật mình, "cậu" không thể ngờ được rằng Jason lại nhắn tin hỏi Liệt Nùng.
- Làm thế nào giờ, em hơi sợ. – An Ninh hỏi Ân Tá, ánh mắt cô sợ hãi như ánh mắt của một chú nai nhỏ bé. Nhưng đáp lại cô lại một nụ hôn ấm áp của Ân Tá, như muốn nuốt trọn cô trong ngọn lửa tình yêu của anh.
Giây phút đó, An Ninh dường như lại quay về với thân phận con gái.
Những bông hoa tuyết như những chiếc lông ngỗng trắng cố gắng nuốt gọn người trên đường. 12 giờ đêm, nhà thờ Thiên chúa giáo ở góc đường vang lên tiếng chuông. Tất cả những người yêu nhau đều dành cho nhau những nụ hôn trong gió tuyết. "Cậu" ngửi thấy mùi tình yêu trên người anh, nhẹ nhàng và ngọt ngào. Bầu trời sau lưng họ có màu trắng xám, chú chim bồ câu nấp trên mái nhà thờ gật gà buồn ngủ, đám người trên quảng trường vui mừng nhảy múa.
Họ hôn nhau rất lâu, như muốn tan vào nhau.
Những bông hoa tuyết rơi trên tóc và lông mày Ân Tá tan dần ra, sáng lấp lánh. Một đám trẻ con đội chiếc mũ giáng sinh từ bên đường chạy lại, tách những người đang hôn nhau ra. Họ cùng chung niềm vui với đám trẻ, cười lớn rồi đ theo chúng. An Ninh tỉnh dậy khỏi vòng tay của Ân Tá, nghe anh nói:
- Không có gì phải sợ, có anh ở đây.
Không có gì phải sợ, có anh ở đây.
Đó là lời hứa dịu dàng và trang trọng nhất mà anh dành cho người mình yêu.
Hai người về tới nhà An Ninh, trong nhà không có ai, mẹ dán một tờ giấy chỗ tủ lạnh, trên đó viết:
- Tối nay mẹ có việc không về nhà, con ở nhà tự chăm sóc bản thân nhé. – Chắc chắn là lại đi cùng người đó rồi. An Ninh nhớ lại tình cảnh ngượng ngập khi bắt gặp người đàn ông của mẹ trong nhà tối hôm đó. "Cậu" treo túi lên rồi mời Ân Tá vào nhà chơi.
- Lần trước sau khi anh giúp em sửa khóa, em ngủ ngon hơn rất nhiều. An Ninh tìm một chai rượu vang mà bố vẫn cất kỹ trong tủ. – Uống một chút không? Đây là rượu ngày xưa bố em cất đấy. Bố em có một hầm rượu riêng, nhưng sau đó... – "Cậu" nhún vai. – Hoàn cảnh gia đình ngày càng sa sút, tiền dùng không đủ nên cứ phải bán dần đi. Chai rượu còn lại là chai mà bố quý nhất nên ông không nỡ bán.
- Ồ? Thế thì phải uống thử xem.
Chiếc ly thủy tinh đế cao trong suốt, chất nước màu đỏ sóng sánh được rót chầm chậm vào chai, quanh ly rượu thoang thoảng mùi nho dễ chịu. Ân Tá nếm một ngụm rượu, còn đang phân tích mùi vị thì nghe thấy một tiếng "hắt xì hơi" rất lớn, An Ninh ngượng ngùng nhìn anh cười.
- Hì, chắc vừa nãy đi đường bị cảm lạnh.
- Có cần sưởi ấm không? – Ân Tá mở rộng vòng tay.
An Ninh cười:
- Anh đúng là con cáo, muốn ôm em phải không?
- Đúng thế. – Anh lại gần rồi ôm "cậu" vào lòng, chiếc ly trong tay "cậu" lắc mạnh, rượu vang đổ đầy vào cổ và иgự¢. Khoảng cách chưa tới 10cm, hương thơm của rượu khiến người ta ngây ngất, phòng khách chỉ bật một chiếc đèn nhỏ màu vàng yếu ớt, ánh đèn neon ngoài cửa sổ sáng rực rỡ, bức tường cách âm khiến căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường và tiếng thở của hai người. Giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau trong tiệm tạp hóa, họ lại ở cách nhau rất gần vì một sự cố ngoài ý muốn. Hơi thở họ như hòa lẫn vào nhau, từng cơn sóng dâng lên trong mắt họ. Mỗi một hơi thở đều khiến An Ninh tạm quên mất rằng mình vẫn còn là con trai, phảng phất như lại trở về thành Bảo Lam như cũ.
Anh lại gần hôn "cậu".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay