Tình yêu là một lần cảm cúm - Chương 29

Tác giả: Đào Tử Hạ

Hồi học cấp ba, sở thích lớn nhất của Bảo Lam là sau khi tan học cùng mấy người bạn thân ra quán thịt nướng dạo trước cổng trường để ăn thịt nướng, ở đó có rất nhiều món, có ngó xen, chuối, thịt bò, thịt lợn... Vị thịt nướng tan trong miệng, hòa lẫn vị cay, mọi người sẽ vừa ăn vừa kêu "cay quá, nóng quá". Khi đó cô đeo cặp kính cận gần 5 đi ốp, nẹp răng thì đeo mãi tới khi thi đỗ đại học. Bây giờ cô đeo kính áp tròng màu tím, cũng không còn phải mặc đồng phục của trường nữa.
Ân Tá lấy ví ra, từ trong ngăn để ảnh rút ra một bức ảnh mà anh đã cất rất nhiều năm, đưa cho An Ninh xem:
- Đây, bọn Coco nhìn thấy chính là bức ảnh này, thực ra cách đây không lâu họ mới được gặp người thật.
Cô gái trong bức ảnh rất gầy, khuôn mặt thanh tú, nếu đặt cô vào trong biển người đông đúc, chắc chắn cô sẽ nhanh chóng bốc hơi và biến mất như một hạt nước. An Ninh nhìn mãi rồi đỏ mặt, trả lại anh bức ảnh.
- Sao anh lại có ảnh em hồi cấp 3? – "Cậu" nghi ngờ nhìn Ân Tá, rồi lại vô cùng vui vẻ. Thì ra "bạn gái đầu tiên" của Ân Tá chỉ là sự hiểu lầm, bức ảnh đó chính là mình. Chỉ là... – Khi đó chúng ta vẫn chưa quen nhau mà.
- Em không biết anh nhưng anh biết em. – Ân Tá cười bí hiểm, cẩn thận cất bức ảnh vào trong ví. Chỉ cần có lòng kiên trì, sắt có thể mài thành kim. Thích cô bao nhiêu năm, cuối cùng cô bé trong bức ảnh này cũng lớn lên thành một cô gái, trở thành bạn gái thực sự của anh. Thế mà bọn Coco lại không nhận ra cô gái nhỏ bé năm nào chính là cô gái có mặt trong bữa ăn hôm đó.
- À, anh theo dõi em? Rốt cuộc anh là người thế nào?
- Không nói cho em biết. – Từ xa, mặt trời bắt đầu lặn xuống mặt biển, ánh hoàng hôn bao phủ một tấm áo choàng đỏ lên hai người đang yêu nhau. Cho tới khi đêm tối tới gần, Ân Tá mới lái xe đưa An Ninh về nhà.
- Chúc ngủ ngon. – Bảo Lam hôn nhẹ lên trán Ân Tá, nhìn anh lái xe ra về, lúc đó mới luyến tiếc đi lên lầu. Hành lang bật đèn sáng trưng, một bức thư dày để trên tấm thảm trước kia đập vào mắt cô.
Uncle Rain?
Bảo Lam nhặt bức thư lên, rất nặng, bên trong chắc là ảnh. Xem kỹ lại, trên phong bì còn có một hàng chữ được đánh máy: "Không thể quên được hôm ở cạnh em, honey, anh yêu em".
Lẽ nào đây là bất ngờ mà Ân Tá dành cho cô?
Cô hồi hộp mở phong thư ra, một xấp ảnh dày cộp bên trong như một chiếc Pu'a gõ mạnh vào *** cô, đẩy cô rơi vào một vùng Chick giá lạnh buốt. Những bức ảnh lập tức rơi lả tả ra đất, như những bông hoa tuyết.
Tất cả đều là những bức ảnh *** của cô không biết được chụp từ lúc nào. Ánh mắt cô trong bức ảnh mơ màng, mái tóc rối tung, nửa say nửa tỉnh, có ảnh thì đang nằm, có ảnh thì đang ngồi trong một chiếc xe.
Chuyện này... sao có thể? Cảm giác thất kinh và sỉ nhục lập tức dâng lên trong đầu cô.
Cô luôn luôn rất cẩn trọng trong mọi hành vi, cử chỉ, sao lại bị người ta chụp những bức ảnh này? Lúc này có tiếng chuông thang máy vang lên, có hàng xóm lên tới nơi. Bảo Lam vội vàng thu dọn đống ảnh trên đất, nhét hết vào túi sách.
Dì Vương hàng xóm chơi mạt chược trở về, cảnh giác nhìn chàng trai xa lạ.
Bảo Lam lấy chìa khóa ra mở cửa bước vào phòng. Phòng khách tối om như mực, không một bóng người. Bảo Lam run rẩy mở túi sách ra, những bức ảnh như một lời nguyền rủa đáng sợ lại xuất hiện...
Chính là cô.
Chính là cô.
Nhưng những bức ảnh này được chụp vào lúc nào? Ai chụp? Cô lục lọi tìm kiếm mọi khả năng trong đầu, Ân Tá tuyệt đối không làm chuyện này, lẽ nào là...
Là lần bị bắt cóc? Bảo Lam nhớ ra, lần đó cô bị bắt cóc ở trường, sau khi ngất đi cho tới lúc tỉnh lại trong bệnh viện, khoảng thời gian ở giữa cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Cô lại nhìn kỹ cách bố trí trong chiếc xe này, cũng giống như chiếc xe màu trắng hôm đó. Bảo Lam lo lắng lật đi lật lại chiếc phongbì xem có cái gì không.
Quả nhiên, ngoài câu nói "Không thể quên được hôm ở cạnh em" còn có một câu khác: "Nếu em ngoan ngoãn, tôi chỉ giữ những bức ảnh này để chơi, nhưng nếu em tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai, tôi lập tức đăng tải những bức ảnh này lên mạng, honey, khi đó em sẽ thành người nổi tiếng".
Mỗi câu nói đều như đang uy hiếp cô.
Cô hoảng loạn cầm điện thoại lên ấn 110 – báo cảnh sát, nhất định phải báo cảnh sát! Nhưng vào giây phút chuẩn bị ấn nút, sự yếu đuối lại níu giữ cô lại. Nếu như thực sự báo cảnh sát, ngày mang trên mạng sẽ tràn ngập những bức ảnh này của cô.
Lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Bảo Lam giật mình, vội vàng nhét mấy bức ảnh vào túi. Bà Âu Dương Tú vừa bước chân vào nhà, thấy sắc mặt con gái tái nhợt.
- Bảo Lam, con làm sao thế?
- Không... không sao. – Cô nói dối. – Chắc là vì mệt quá.
- Đúng thật là...
- Con đi tắm đây. – Cô trốn vào phòng mình, nhét mấy bức ảnh vào ngăn trong cùng của tủ, rồi lại khóa thêm lần khóa. Cô ngồi trên nền nhà, đầu óc rối loạn, im lặng. Ánh đèn đường mờ mờ chiếu vào, khiến một nửa khuôn mặt cô như được tắm trong làn ánh sáng mờ ảo đó, còn một nửa thì chìm trong bóng tối. Làm thế nào đây? Có nên nói với Ân Tá không? Hay là cứ giấu chuyện này, xem đối phương có ý đồ gì?
Bảo Lam lúc này vẫn không biết rằng cô đã lún chân và từng bước từng bước bị kéo xuống một cái hố tối om không đáy...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc