Tình yêu là một lần cảm cúm - Chương 19

Tác giả: Đào Tử Hạ

Suốt cả một ngày, Ân Tá vốn làm việc rất quyết đoán nhanh nhẹn tỏ ra thấp thỏm không yên. Buổi sáng, anh Trương thấy anh rót nước tràn ra bỏng cả tay, buổi chiều Coco lại trách đầu óc Ân Tá có vấn đề, một tiếng trước còn bảo cô hẹn tổng giám đốc Vương ở công ty đối tác đi ăn cơm, một tiếng sau lại bảo tối nay công ty họp, gọi cơm hộp tới phòng làm việc ăn, quên hết việc mà mình đã nói. Anh Trương bê ly cà phê gõ cửa phòng làm việc của Ân Tá:
- Có vào được không?
Ân Tá trông vô cùng tiều tụy.
Anh Trương đoán là anh có tâm sự gì đó:
- Nhà có việc gì hả? Hay là... có gì với cô bé đó? – Dựa vào những hiểu biết của mình về Ân Tá, anh tỏ ra thất thần thế này chắc chắn là vì có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm. Ân Tá mỉm cười khổ sở, lắc đầu:
- Không có gì. – Anh lấy ra một bản hợp đồng vừa ký lúc sáng. – Đây là đơn đặt hàng vừa mới nhất, cậu phụ trách cái này được không?
Anh Trương liếc mắt qua, lại là một hợp đồng lớn! Lâm Ân Tá mới làm việc hơn một năm nhưng vô cùng nhanh nhạy. Một mình anh đã ký được rất nhiều hợp đồng quan trọng, đúng là một truyền kỳ trong giới kiến trúc! Anh Trương thầm khen ngợi, anh chàng này chỉ ba, năm năm nữa chắc chắn sẽ nổi danh như cồn. Làm việc với Lâm Ân Tá, không lo không có tiền tiêu! Anh Trương vui vẻ mang bản hợp đồng về phòng làm việc của mình để nghiên cứu.
Tiếng đóng cửa vang lên. Căn phòng làm việc rộng lớn, sáng sủa bị ngăn cách với đại sảnh bên ngoài, chỉ còn nghe thấy tiếng chảy tí tách của phin cà phê. Ân Tá mệt mỏi ngồi dựa lên chiếc ghế đặt sát cửa sổ, yên lặng ngắm cảnh thành phố rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Khi thành lập tạp chí INCO, An Kỳ có tìm anh mời hợp tác, anh bhỏ ra 10 triệu nhân dân tệ và trở thành cổ đông lớn nhất, sau đó yên tâm giao tất cả mọi việc cho An Kỳ lo, yêu cầu duy nhất của anh là phòng làm việc được đặttrên tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng này, tốt nhất là nhìn thẳng ra biển. Anh yêu biển như yêu sinh mệnh mình, luôn thích được nhìn ra cảnh biển rộng lớn. Trong xương cốt của anh luôn hướng tới một sự tự do, anh không bao giờ nghĩ rằng, có một ngày anh sẽ sa vào vũng lầy tình yêu, đánh mất sự tự do mà không thể nào rút chân ra được.
Hôm đó A Triệt cố ý tiếp cận Bảo Lam, chỉ cần anh tới muộn một chút thôi, có lẽ cậu đã nói ra bí mật đó. Cậu nhóc đó có thể vì tiền mà làm mọi việc. Mặc dù khi đó anh đã cố ý nói rằng "Cô ấy không phải bạn gái tôi", nhưng một người thông minh như A Triệt chắc chắn có thể đoán ra rằng mối quan hệ giữa anh với Bảo Lam không bình thường.
Ân Tá suy nghĩ suốt một ngày. Cứ để mặc cho sự việc phát triển tự nhiên, Bảo Lam sẽ gặp nguy hiểm; nếu cứ kiên quyết nói ra hết sự thật cho Bảo Lam biết? Như thế càng không được! Hôm đó gặp mặt ăn uống cùng các đồng nghiệp xong, trên đường đưa cô về nhà, đã mấy lần anh định nói mà vẫn không biết mở miệng thế nào.
Anh không phải là người nhát gan, nhưng lại thấp thỏm lo sợ khi nhìn thấy một ánh mắt thất vọng của cô; không bao giờ là người do dự, chần chừ, nhưng vì sợ mất cô mà mất cả tinh thần.
Hai giờ chiều là khoảng thời gian náo nhiệt nhất của thành phố này, nó giống như một cái tổ khổng lồ có hàng ngàn lỗ nhỏ, những chú ong chăm chỉ luồn các các lỗ để mưu sinh, tìm kiếm một góc nào đó giúp mình ăn no mặc ấm. Ân Tá chuẩn bị bắt đầu làm việc, đúng lúc đó điện thoại di động vang lên nhạc chuông báo có tin nhắn của A Triệt.
Trên màn hình chỉ có 5 chữ: "Cô ấy trong tay tôi".
Dự cảm tệ nhất cuối cùng cũng thành hiện thực. Trong phút chốc, đầu óc anh như đóng Chick, câu đầu tiên ngay sau khi đầu dây bên kia nhấc máy là:
- Cô ấy ở đâu?
A Triệt ngoáy ngoáy lỗ tai, thong thả nói:
- Ai dà, làm gì mà lo thế? Chẳng qua tôi chỉ nói với cô ấy là cho xem bức ảnh mối tình đầu của anh, hỏi cô ấy có muốn xem không, thế là cô ấy đi theo tôi rồi.
- Em định làm gì?
- Anh trai, anh đừng có giả vờ, tôi muốn gì anh còn không biết sao? Bỏ ra 50% cổ phần công ty, đó là số tiền mà tôi phải bỏ ra 4 năm tuổi xuân để đổi lấy.
- ... Anh biết. Nói với em nhiều lần rồi, anh chỉ tạm thời giúp em lo việc công ty và gia đình, sau này tất cả những thứ này đều cho em hết.
- Con mẹ anh, tưởng tôi ngu hả? Lúc đầu nói là sau khi ra tù sẽ chia cho tôi, bây giờ một đồng xu cũng không lấy được.
- Em không nhận được gì sao? Lamborghini mà em đi ai mua cho em? Nhà cửa đứng tên em là em nhặt được trên đường hả? Hàng ngày chi phí ăn mặc của em từ trên trời rơi xuống sao?
- Nói ít thôi, mau chuyển cổ phần cho tôi, nếu không... – A Triệt liếc mắt nhìn Bảo Lam đang hôn mê. – Nếu không...tôi cũng rất muốn được... với cô bạn gái bảo bối của anh đấy....
- Khốn nạn! Cậu dám động thử vào cô ấy xem? – Giọng nói của người kia như xuyên thủng màng nhĩ cậu. A Triệt vẫn còn chút kiêng dè anh trai, chỉ nói:
- ... Vậy, vậy thì anh mau tới đây bàn chuyện cổ phần với tôi. Xe tôi đậu ở bờ sông mà ngày xưa chúng ta thường chơi, cho anh 15 phút, nếu không tới, tôi sẽ nói với cô ta bí mật của anh.
Nói xong, cậu cúp máy, nhìn Bảo Lam đang ngủ trên ghế lái phụ. Cô gái này thật ngây thơ, ngây thơ tới mức không biết bảo vệ bản thân, cậu chỉ nói có vài câu, cô đã tin tưởng cậu. Sau khi lên xe, cậu đưa cho cô một lon Cola đã bỏ sẵn thuốc mê, cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, uống luôn.
- Khuôn mặt non nớt quá! – Những Ng'n t của A Triệt lướt trên khuôn mặt trắng trẻo của Bảo Lam. Cậu chăm chú ngắm khuôn mặt cô gái đang ngủ say, bỗng dưng phát hiện khuôn mặt này thật quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó. Không lẽ nào... Cậu rút tấm ảnh mà mình đã thấy ở trong ví của anh trai ra, so sánh với khuôn mặt của cô gái trước mắt cậu.
Thì ra là như vậy. Cậu vỡ lẽ, hiểu ra chân tướng sự việc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc