Tình yêu là một lần cảm cúm - Chương 16

Tác giả: Đào Tử Hạ

An Ninh gật đầu, Ân Tá lập tức bảo nhân viên trong tiệm gói quần áo lại. Giá của chỗ quần áo này chắc chắn phải lên tới mấy số 0. An Ninh bình thường không bao giờ tùy tiện nhận quà từ người khác, lần này lại không từ chối, không biết vì sao, tất cả những yêu cầu, đề nghị, lời mời... của anh đều khiến người khác khó có thể từ chối được, phảng phất như chỉ cần từ chối là sẽ làm tổn thương tới anh.
Chỉ còn biết đi theo anh, cùng anh nhảy vào một dòng sông đang cuồn cuộn chảy, cùng anh bơi theo dòng nước.
Họ cùng đi ăn tối, lần này Ân Tá không giành trả tiền, nhưng anh lại chỉ gọi mấy món ăn rẻ nhất, cố ý tiết kiệm tiền giúp An Ninh.
Pizza được mang lên, anh giúp An Ninh cắt thành từng miếng và đặt vào chiếc đĩa trước mặt "cậu".
- Chị gái em có thích ăn Pizza không?
- Thích ạ.
- Con gái hình như đều thích... Hồi ở Mỹ anh ăn mấy đồ này nhiều, tới khi về nước chỉ thích ăn thức ăn Trung Quốc.
An Ninh ngượng ngùng nhìn anh.
- Sao vừa nãy anh không nói?
- Bởi vì em thích mà. – Ân Tá hỏi. – Chị em bị cúm hay là...
- Đại khái là thế...
- Có nặng không? Anh muốn tới thăm cô ấy.
- Ồ, không sao, không ૮ɦếƭ được đâu.
- Em phải thương chị em chứ. – Giọng nói của Ân Tá rất nặng nề. – Cô ấy cũng vất vả nhiều.
An Ninh thấy dáng vẻ trịnh trọng của anh, rất muốn cười.
- Anh lúc nào cũng bảo vệ chị ấy. – "Cậu" uống một hơi hết ly nước ngọt để giấu nụ cười của mình.
- Cái đó thì đương nhiên rồi. – Ân Tá cúi đầu, giọng nói bỗng dưng không còn lưu loát. – Em nói... nếu... nếu anh theo đuổi chị gái em, có được không?
Phụt, An Ninh phun đầy ngụm nước trong miệng vào mặt Ân Tá.
Anh lau nước trên mặt:
- ... Có cần phải kích động như vậy không?
Không, không, không.
Không phải là kích động, không phải là phản cảm, là... có một chút vui vẻ. Mặc dù rất bất ngờ, nhưng ở một góc sâu thẳm nhất trong tâm hồn, An Ninh vẫn thấy thật ngọt ngào.
- Em nói đi, nếu anh theo đuổi chị em, liệu có được không? – Anh sốt ruột hỏi.
An Ninh không nói gì, chỉ mỉm cười.
- Có được hay không còn phải xem hành động của anh như thế nào. – "cậu" chớp chớp mắt. – Em chỉ là em trai chị ấy thôi? Hỏi em thì có tác dụng gì?
Đương nhiên là có tác dụng rồi! – Ân Tá nhìn "cậu" bằng con mắt khẩn cầu. – Em là người hiểu Bảo Lam nhất.
- Ha ha, vậy thì xem ra... – An Ninh nhún vai. – Chẳng có cách nào cả.
- Khó vậy sao? – Ân Tá vỗ vai "cậu". – Giúp anh đi. Lần sau em muốn tán cô gái nào, chắc chắn anh sẽ giúp em.
- Không có ngày đó đâu, em chẳng thích người con gái nào cả...
- ... – Ân Tá nghĩ ra cái gì đó. – Lẽ nào em...
- Không phải đâu! Anh nghĩ linh tinh cái gì thế? – An Ninh đỏ mặt. Ân Tá cười lớn, xoa tóc "cậu". Ân Tá hôm nay không giống với ngày thường. Khi ở trước mặt cô lúc cô là con gái, anh luôn rất nho nhã, lịch sự và chu đáo, bây giờ anh giống như một chàng trai đáng yêu hơn.
- Anh ở trước mặt chị em hình như không như thế này? – "Cậu" hỏi.
Ân Tá suy nghĩ.
- Đương nhiên, ai ở trước mặt người mình thích đều sẽ khác mà. – Anh nói nhỏ, ánh mặt rất dịu dàng, dường như mỗi chữ anh nói ra đều sẽ biến thành một viên kim cương quý giá, khiến cả buổi đêm cũng dịu dàng hơn. – ... ai bảo anh lại thích chị em cơ chứ?
Giây phút đó, An Ninh thực rất muốn cảm ơn Jason. Đúng vậy, khi Thượng đế đóng lại một cánh cửa, chắc chắn sẽ lại mở ra một cánh cửa mới, để bạn nhìn thấy một phong cảnh khác đẹp hơn.
- Nhớ giúp anh nhé, giúp anh nói vài câu trước mặt chị em.
- Ừm, được rồi. – "Cậu" đồng ý, uống từng ngụm nước nhỏ. Ăn cơm xong, Ân Tá nhờ "cậu" mang quà về cho "chị cậu", hai người đi qua cửa hàng Cartier, Ân Tá dừng lại, ánh mắt anh hướng về một chiếc nhẫn có viên kim cương hình trái tim rất đẹp.
Thật là đẹp!
Ngay cả An Ninh cũng dừng lại dán mắt vào cửa sổ. Sự gia công khéo léo, tỉ mỉ đã khiến viên kim cương thể hiện hết được vẻ đẹp vốn có của nó, nếu người yêu mình đích thân Ⱡồ₦g chiếc nhẫn này vào tay, nói rằng sẽ không bao giờ rời xa mình thì cuộc đời này thật là... đáng sống!
Nhìn Tiểu Ninh dán mắt vào chiếc nhẫn, Ân Tá nghi ngờ:
- Này, nhóc con làm gì thế? Nhẫn là con trai mua để cầu hôn, đâu có phải để tặng em!
- Xì, hôm gặp Jason, chẳng phải anh bảo là anh sẽ mua sao? – Lời vừa nói ra khỏi miệng, Ân Tá đã cảnh giác hỏi:
- Sao em biết?
An Ninh giật mình, ૮ɦếƭ rồi! Thân phận của mình bây giờ là con trai mà – là em trai An Ninh! Sao lại nói những chuyện mà chỉ có "chị Bảo Lam" mới biết?
"Cậu" vội vàng giải thích:
- Chị em nói cho em biết, chị nói anh rất tốt bụng, lại chu đáo nữa.
Ân Tá lập tức hỏi dò:
- Cô ấy còn nói gì anh nữa?
An Ninh giả vờ bí ẩn:
- Không nói cho anh biết. Hừ...
- Mau nói cho anh biết đi, anh sẽ mua kẹo cho em.
- Được rồi, anh đúng là một con cáo mà.
- Nói linh tinh, anh đối xử thật lòng với chị gái em mà!
An Ninh nghĩ một lát:
- Chị em nói anh là người chu đáo, rất phong độ. Tối nay mới phát hiện ra anh cũng trẻ con lắm, vừa người lớn, vừa trẻ con.
- Trời, em còn là trẻ con mà lại nói anh. – Ân Tá xoa tóc "cậu", – Nhớ nhé, trước mặt chị em, nhớ nói tốt về anh.
An Ninh nhìn mấy túi quần áo trong tay mình.
-... Được rồi. – Đúng là há miệng mắc quai.
Tối hôm đó, Ân Tá cònchọn một con nai bằng thủy tinh, bảo người ta gói lại cẩn thận, buộc thêm cả nơ.
Tối hôm đó, An Ninh hỏi:
- Tại sao vừa nhìn là anh chọn ngay con nai thủy tinh này?
- Bởi vì đôi mắt của chị em giống như mắt của một chú nai, sáng lấp lánh. – Ân Tá cười dịu dàng. An Ninh phát hiện ra, chỉ cần nhắc tới tên người mà mình thích, đôi mắt của anh đều vô cùng dịu dàng, tất cả những sắc bén thường ngày dường như đều được mài mòn.
Tối hôm đó, An Ninh về nhà tìm khắp nơi, cuối cùng phát hiện trong khe nhỏ bên cạnh máy giặt có rơi một hộp nhẫn. Chiếc nhẫn của An Kỳ bị rơi ra một bên, mặt trong có khắc chữ "Ann" rất tinh xảo. Trong phút chốc, cô hiểu ra tất cả. Sự tin tưởng và yêu quí của anh khiến cô xúc động.
- Đúng là đồ dở hơi! Người ta tặng có một con nai bằng thủy tinh mà cả ngày cứ ngồi ôm lấy nó. – Ngải Linh Linh cốc mạnh vào trán Bảo Lam. – Tớ thấy lúc cậu biến đổi trở lại cũng còn không vui như thế.
Bảo Lam chẳng buồn đáp lại, chỉ vui vẻ nâng niu con nai trong lòng bàn tay, ngồi trên ghế salon ngắm nghía.
Lần này cô biến thành con trai đúng một tuần, sáng qua tỉnh dậy, vừa soi gương, phát hiện ra mình đã biến về hình dạng con gái, cô vui vẻ chạy lung tung trong nhà, véo mạnh vào má mới tin rằng đây là sự thực, lập tức gọi Ngải Linh Linh và Liệt Nùng tới. Họ một người bên trái, một người bên phải nắm cánh tay Bảo Lam nhìn chăm chú, ánh mắt họ như muốn lột hết da Bảo Lam.
- Tác dụng phụ của loại thuốc này rất khó nói. Lần này khôi phục lại nhanh, nhưng rất có thể lần sau sẽ có sự thay đổi, em cần có sự chuẩn bị tâm lý. – Liệt Nùng nói.
Anh lúc nào cũng như vậy, trầm tĩnh, chậm chạp, có một chút lạnh lùng của bác sĩ, phảng phất như trong hơi thở của anh cũng có mùi thuốc. Bao nhiêu năm nay, chỉ cần gặp anh là đầu óc Bảo Lam lập tức trở nên căng thẳng.
- Ừm, ít uống rượu, ít kích động, ít cảm cúm?
- Không phải ít cảm cúm mà là không được cảm cúm, hiểu không? – Liệt Nùng bổ sung. – Tốt nhất là đừng có yêu ai, không có tâm trạng thay đổi liên tục sẽ không tốt đâu. – Anh đặc biệt nhấn mạnh vào cụm từ "đừng có yêu ai".
Ngải Linh Linh kéo cô về một bên, nói nhỏ:
- Mặc kệ anh tớ, chỉ cần không bị cảm cúm, tâm trạng không kích động thì sẽ không bị biến đổi, hiện nay vẫn có thể khống chế được. Anh ấy không quan tâm việc cậu có người yêu mà quan tâm việc cậu yêu ai. Ha ha ha, đồ ngốc này, ngay cả con chó con mèo cũng nhận ra là anh ấy thích cậu, nhưng anh ấy không chịu nói, thấy cậu ở cùng người khác thì lại ghen. Đúng là đồ ngốc.
Ngải Linh Linh cười vô tư rồi lại bắt đầu nhiều chuyện:
- Giải quyết xong Lâm Ân Tá rồi hả? Nhanh thật đấy! Tháng trước còn thấy cậu thất tình, tháng này đã có tình mới rồi.
- Đâu có! – Bảo Lam nguýt bạn một cái rõ dài. Liệt Nùng nói với cô, anh định tuần sau sẽ kết thúc công việc ở phòng khám và chuyển tới làm việc tại bệnh viện nổi tiếng nhất tỉnh.
- Chẳng phải anh ghét nhất là phải làm việc ở những nơi như thế sao? Sao giờ lại về? – Cô ngạc nhiên hỏi.
- Làm ở bệnh viện lớn có nhiều nguồn vốn, có thể lợi dụng để nghiên cứu việc giải quyết tác dụng phụ cho em.
Thì ra là như vậy, Bảo Lam cảm kích ôm chặt hai người bạn thân đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Cả ngày hôm sau, cô phải ngồi chép lại những bài học mà tuần trước nghỉ không chép được. Buổi tối trước khi tới tòa soạn, nhịp tim của Bảo Lam đập rộn rã – anh vẫn chưa biết là mình đã về rồi, liệu có gặp nhau ở đó không nhỉ?
Chắc không tình cờ vậy đâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc