Tình Yêu Judo - Chương 46

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Dây Dưa
Không ngờ tới, lo lắng của Chung Bình lại trở thành sự thật, Tố Tố muốn xa lánh anh tới mức phải trốn tránh khiến anh không thể nào gặp nổi.
Vì muốn rời xa anh, cô đã chủ động yêu cầu muốn làm ca đêm. Mỗi lần Chung Bình gọi điện thoại tới, Tố Tố đều cúp máy, gởi tin nhắn cho cô, cô cũng chỉ đơn giản nhắn lại mình đang làm việc mà thôi. Cuối cùng, Chung Bình cũng biết lần này cô có bao nhiêu quyết tâm muốn rời đi, cô thực sự không để lại cho anh bất cứ cơ hội nào nữa.
Đã một tuần trôi qua kể từ lần gặp cuối, Chung Bình lúc này đang buồn bực ngồi ở trong quán bar uống R*ợ*u. Không ít người đẹp nhìn thấy Chung Bình đến một mình, đều tiến đến gần anh, nhưng tất cả bọn họ đều bị sự lạnh lùng của anh làm cho phải rời đi.
Hiện tại, trong lòng anh chỉ có một vấn đề dai dẳng, rốt cuộc là Tố Tố có yêu anh hay không? Nếu như nói là do sự phản đối đến từ Đinh Như khiến Tố Tố đưa ra quyết định này, thì sự chênh lệch giữa bọn họ mới là điều khiến cô để ý nhất. Tất cả dè dặt cùng cẩn thận của cô đều cho thấy cô đối với đoạn tình cảm này quá bất an, cho tới bây giờ vẫn luôn hoài nghi anh không phải thật lòng. Cho nên, khi xuất hiện bất cứ áp lực nào, cô sẽ lựa chọn trốn tránh và rời đi, chứ không phải nắm tay anh cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Anh rốt cuộc nên làm như thế nào, thì cô mới có thể dũng cảm đối mặt đây?
Chung Bình bực bội uống hết một ly nữa, sau đó đập mạnh cái ly xuống bàn, lớn tiếng kêu, “Thêm một ly nữa.” Trước mắt chợt loé lên, một bàn tay trắng trẻo đặt tại trên ly của anh, Chung Bình có một chút say quay mặt lại nhìn, trừng mắt với người định quấy rầy anh, Triệu Điềm?!
Triệu Điềm quay ra cười với người phục vụ, “Không cần đâu.” Chung Bình nhìn theo người phục vụ rời đi, trợn mắt nhìn thẳng, “Ai nói không cần.” Người phục vụ kia lại quay đầu nhìn anh, rồi lại nhìn Triệu Điềm. Triệu Điềm chợt vung tay lên, “Đừng để ý đến anh ấy.” Người phục vụ kia rất thức thời, hiểu ý nên cũng không dừng lại nữa. Chung Bình lại cầm chiếc ly trống rỗng đập mạnh một cái, giận dữ kêu lên, “Triệu Điềm, hiện tại tôi không rảnh đối phó với cô, đi đi.” Vừa nhìn thấy cô ta, anh lại nhớ đến lần lần gặp mặt ăn cơm lần trước, Tố Tố bị ba anh làm khó dễ, khiến anh bỗng chốc lại trở nên tức giận.
Triệu Điềm bị anh quát như vậy, cũng không hề giận, chỉ là ngồi im bên cạnh anh. Cô ςướק đi chiếc ly trống rỗng từ tay anh, lại gọi người phục vụ quay lại, liền ném cho cậu ta cái ly, người phục vụ kia cũng vững vàng đỡ được. Chung Bình còn chưa có phản ứng gì, Triệu Điềm lại tiếp tục giựt *** trong tay anh, di vào trong gạt tàn thuốc. Đến mức này, Chung Bình đã tức giận đến mức không kìm nổi giọng nói của mình nữa, nổi giận gầm lên một tiếng, “Cô bị điên à!”
Triệu Điềm nhẹ nhàng cười, “Tôi điên thì sao? Không phải chỉ là thất tình thôi? Có cần đến mức mượn R*ợ*u tiêu sầu không? Anh, Chung Bình không phải đã tự kiêu rằng chỉ mình anh có thể làm cho phụ nữ thương tâm, còn không có ai có thể làm anh tổn thương sao? Vậy anh bây giờ ở đây làm gì? Thật là quá mất mặt.”
Chung Bình vừa nghe cô nói, lại thấy cô châm chọc mình, thì càng nổi trận lôi đình, “Tôi với cô chả có quan hệ gì cả, con mẹ nó cô tưởng cô là gì của tôi!”
Triệu Điềm cười lạnh, “Tôi cũng không muốn quản anh, nhưng dù như thế nào đi nữa, anh cũng là chồng dự tuyển tương lai của tôi. Nhìn anh sa sút tinh thần như vậy, tôi chỉ muốn thức tỉnh anh thôi. Cô ấy không cần anh, thì tôi cần.”
Chung Bình trừng mắt nhìn vẻ mặt tự tin đường hoàng của cô, tức đến mức suýt phun ra. Anh nhảy xuống ghế, xiêu xiêu vẹo vẹo hướng ngoài cửa đi đến, cùng người phụ nữ điên kia nói chuyện đúng là không biết suy nghĩ, không ngờ người ngoan ngoãn như cô ta cũng có thể *** nữa.
Chung Bình đi tới đi lui hai bên xe, sờ soạng cả nửa ngày mới móc ra chiếc chìa khoá xe, anh chống tay trên nóc xe ra sức muốn nhét chìa khoá vào ổ cắm, nhưng có đứng cả nửa ngày cũng không thể nào mở được, Chung Bình tức giận đá một phát vào lốp xe đằng trước. Sau đó lại hít sâu một cái, tiếp tục đấu đá cùng chiếc ổ khoá, đúng lúc này cái chìa khoá lại một lần bay lên cao, lại bị người khác đoạt đi tiếp. Chung Bình giương mắt trừng nhìn người bên cạnh, tức giận quát, “Cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Triệu Điềm cầm chìa khoá xe P0'p một cái, liền đóng chốt an toàn lại, khẽ cười nói, “Anh đã thành cái dạng gì rồi sao mà lái xe được, tôi đưa anh về.”
Chung Bình nhấc tay lên, định ςướק lấy chìa khoá trong tay cô, Triệu Điềm nhanh chóng lui lại, đem chìa khoá nhét vào trong túi, xoay người đi về phía quán bar. Chung Bình tức giận quát lần nữa, “Triệu ĐIềm, cô quay lại đây.”
Triệu Điềm đương nhiên vẫn không để ý đến anh, cô đến chỗ bảo vệ của quán bar nói gì đó, sau đó dẫn theo hai người bảo vệ quay lại. Chung Bình nhìn mấy người họ đi tới, mặt càng đen hơn, “Cô đưa chìa khoá đây.” Triệu Điềm không trả lời chỉ nhấc tay chỉ về phía chiếc xe màu đen đỗ cách đó không xa, bảo vệ liền tiến lên muốn đỡ Chung Bình, nhưng vừa mới chạm vào người anh, anh đã hất tay hai người đó ra, “Làm gì vậy?”
“Tiên sinh, anh uống R*ợ*u rồi không lái xe được, vào xe của vợ anh đi về thôi. Xe của anh chúng tôi sẽ trông hộ, nhưng ngày mai nhớ đến lấy.” Người bảo vệ kia vừa kéo anh vừa nói.
Chung Bình tức giận đến mức trừng mắt nhìn Triệu Điềm đang cười cười đứng ở một bên, “Triệu Điềm, cô có bệnh à!” Triệu Điềm lại cười cười nháy mắt với hai người bảo vệ kia, “Chồng tôi tửu lượng không tốt lắm, xin thông cảm cho.” Người kia khẽ gật đầu, nửa nâng Chung Bình đến bên xe của cô.
Chung Bình dù có kêu như thế nào cũng vẫn bị họ nhét vào trong xe của Triệu Điềm, sau đó cô cũng ngồi vào bên trong, cảm kích nhìn hai người kia, “Cám ơn.” Chung Bình ngồi ở kế bên chân tay đá lung tung đập loạn xạ, người bảo vệ thấy thế chỉ lắc đầu, ánh mắt đầy đồng cảm nhìn Triệu Điềm. Cô chỉ cười cười sau đó khởi động xe.
Dọc theo đường về nhà, lúc đầu Chung Bình vẫn còn hùng hùng hổ hổ, sau đó lại thì thầm lải nhải, Triệu Điềm cũng không để ý đến anh. Cuối cùng mãi một lúc sau cũng được an tĩnh, bởi vì anh đang ngủ rồi.

Sáng sớm hôm sau, lúc Chung Bình vừa mới tỉnh lại, anh mới phát hiện mình đang ở nhà ba mẹ.
Anh đứng dậy rời phòng, vừa vặn thấy mẹ anh đang từ phòng ngủ đi ra, “Mẹ.” Mẹ Chung vừa nhìn thấy anh đã khẽ kêu, “Đi tắm đi, hôi quá.” Chung Bình gật đầu, xoay người vào phòng định thay quần áo, suy nghĩ một chút lại quay đầu lại, “Sao còn lại về nhà?” Sao anh lại về đây?
Mẹ Chung trả lời, “Tối qua, con uống say, là Triệu Điềm đưa con về.” Triệu Điềm? Chung Bình mơ hồ nhớ lại tình hình ngày hôm qua. Mẹ Chung liền vỗ vai anh, “Bình Bình, ta biết con gần đây không vui, nhưng nếu làm tổn thương bản thân mình, sẽ làm cho bà lo lắng, có biết không?” Chung Bình khẽ gật đầu, ôm chặt mẹ mình, sau đó quay lại phòng. Mẹ Chung nhìn bóng dáng con trai, chỉ có thể lắc lắc đầu, thật mong Bình Bình sớm có thể tỉnh ngộ một chút.
Lúc Chung Bình tắm rửa xong xuôi đi ra, đã nhìn thấy bà cụ. Bà cụ vừa nhìn thấy anh, thì đã đau lòng kéo anh ngồi xuống bên cạnh, “Bình Bình, Tố Tố đi ta cũng rất buồn, nhưng ta tin nó sẽ trở lại, cho nên cháu không thể dễ dàng mà buông tay.” Chung Bình cũng ôm lại bà, ra sức gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy trĩu nặng, chỉ có một mình anh không chịu buông tay thì có ích gì hay không?
Chung Bình quyết định đi tìm Tố Tố, anh muốn cùng cô nói chuyện. Nhưng không nghĩ tới anh còn chưa ra khỏi nhà, thì Triệu Điềm đã đến tới cửa.
Ba Chung vừa nhìn thấy Triệu Điềm, lập tức tươi cười chào đón, “Triệu Điềm, tối hôm qua thật khổ cho cháu rồi.” Triệu Điềm đi vào trong nhà, mỉm cười nói, “Không có gì, Chung Bình không sao chứ ạ?”
“Nó vừa mới dậy, đang ở trong phòng, cháu đi gọi nó đi.” Ông thấy cô chủ động như vậy, hiển nhiên là rất vui vẻ.
Chung Bình vừa thay xong quần áo, đang định mở cửa đi ra ngoài, vừa mở cửa ra đã thấy Triệu Điềm, bỗng chốc cả khuôn mặt anh lại đen thui, “Cô ở đây làm gì?” Triệu Điềm cười, “Gặp anh.” Chung Bình quét mắt một cái, ra khỏi phòng đóng cửa lại, kệ cô đang đứng ở một bên, đi ra ngoài. Triệu Điềm cũng không lên tiếng, chỉ là vẫn theo ngay đằng sau anh.
Chung Bình nhìn ba anh đang ngồi ở phòng khách, liền báo một tiếng, “Con ra ngoài.” Ông khẽ nháy mắt, “Nhớ kỹ phải đối xử tốt với Triệu Điềm đó.” Triệu Điềm mỉm cười, khẽ cúi chào ông, “Bác Chung, chúng cháu đi.” Mắt anh khẽ đảo một cái, người phụ nữ này thật là tự giác quá đi.
Anh đi vào trong ga ra, không thấy xe của mình, lúc này mới nhớ ra tối hôm qua là Triệu Điềm đưa mình trở về, nên ở bên trong chỉ có xe của ba anh. Anh xoay người vào trong nhà, định tìm ba anh mượn xe, vừa quay lại đã thấy Triệu Điềm ở đằng sau lưng, mắt lạnh trừng cô, “Triệu Điềm, tôi không rảnh mà chơi với cô, cô cứ tự nhiên đi.” Triệu Điềm lại càng cười hờ hững, “Anh muốn đi gặp Tiêu Tố Tâm? Tôi cũng muốn đi.”
Chung Bình cố nén lửa giận, “Đừng ép tôi phải kêu cô cút.” Sắc mặt cô khẽ biến, nhưng khoé miệng vẫn lộ ra tươi cười, “Anh đã nói rồi, tôi biết trong lòng anh đang kêu như vậy” “Cô biết mà vẫn còn ở lại?” Anh vừa nói, vừa thấy bội phục sự mặt dày của cô.
“Không có cách nào khác, anh và bạn gái trước vẫn chưa triệt để chia tay, tôi rất lo lắng đấy!” Triệu Điềm cười cực kì ngây thơ.
Hừ, Chung Bình tức giận quay lưng vào trong nhà. Lấy được chìa khoá đi ra, anh nhìn quanh cũng không thấy Triệu Điềm, trực tiếp đi đến chỗ xe của ba anh, rất nhanh mở cửa xe chui vào, rồi nhanh chóng khoá các cửa lại. Nhìn Triệu Điềm đứng ở ngoài lôi lôi kéo kéo, Chung Bình cười đắc ý, cô yêu gì chứ, cũng đừng làm phiền tôi!
Triệu Điềm cũng không vì vậy mà tức giận, xoay người đi ra ngoài. Chung Bình nhìn bóng lưng cô rời đi, thì khởi động xe chậm rãi lái xe rời gara.
NHưng Chung Bình vừa mới lái ra khỏi cổng, đã nhìn thấy chiếc xe màu đen của Triệu Điềm bám sát phía sau, anh bực mình đến thiếu chút nữa thổ huyết, người phụ nữ này vì đạt được mục đích của mình mà không từ cả thủ đoạn. Quên đi, không để ý đến cô ta là được!
NHưng Chung Bình lại không nghĩ tới, anh rốt cục cũng gặp được Tố Tố, nhưng cũng nhìn thấy những gì mà mình không muốn thấy nhất! 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc