Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Chương 26

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Dọc đường đi trở về thành phố bên Quyên Tử cũng không nói chuyện, chỉ nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết nghĩ cái gì, xe dừng trước của nhà trọ Quyên Tử mới hồi hồn, cô phát hiện Triệu Hành đang yên lặng nhìn cô:
“Quyên Tử, để tôi chăm sóc cho em không được sao?”
Âm thanh dịu dàng trước sau như một, cẩn thận một chút thì còn có thể nghe ra cả sự gấp gáp, Quyên Tử nhìn anh thật lâu:
“Tôi mang thai, cha của đứa bé là Tả Hồng, đứa bé đến rất đột ngột, nhưng mà tôi muốn giữ lại đứa bé……”
Nhìn xe Triệu Hành chạy ra khỏi chung cư, Quyên Tử không khỏi lắc đầu bật cười, lại nói, Triệu Hành một chút cũng không có gì sai, nếu Quyên Tử nói rõ ràng như vậy, thì sẽ đoán được kết quả ngay.
Dù sao Triệu Hành cũng là một người đàn ông kiêu ngạo tuyệt phẩm, có địa vị xã hội, hoàn cảnh gia đình, cùng với tình cảm trong lòng của anh, không thể tiếp nhận một đứa bé của người khác, đây là ranh giới cuối cùng của một người đàn ông.
Quyên Tử lên tầng mở cửa, đặt hành lý xuống, cở áo lông bên ngoài, vào nhà vệ sinh rửa tay, ngẩng đầu lên, nhìn bóng mình trong gương mà ngẩn người, sắc mặt có chút tối tăm. Kể từ khi biết mình có thai, cô rất ít trang điểm, dù sao cũng không phải là cô gái hai mươi tuổi, không có phấn trang điểm che giấu, thì dĩ nhiên sẽ lộ ra mấy phần tiều tụy.
Trong đầu Quyên Tử thoáng qua hình ảnh của cô gái bên cạnh Tả Hồng, dĩ nhiên là xinh đẹp, trẻ tuổi, bản thân mình sao có thể vượt qua, so sánh với cô gái kia, mình quả thật không khác gì Hoàng Kiểm Bà.
Quyên Tử mở vòi nước, vùi mặt vào, ngẩng mặt lên, cả khuôn mặt đầy nước, khuôn mặt có chút hồng hào hơn, nhưng vẫn không hề giống một tiểu cô nương, trước kia Quyên Tử cảm thấy hai chữ này là ca ngợi, hiện tại đặt trên người mình, thật ra lại trở nên vô cùng xấu xí.
Quyên Tử thở dài, kéo khăn lông xuống lau mặt, nghe chuông cửa bên ngoài reo lên, Quyên Tử sững sờ, cô vừa đến nơi này không lâu, gần như không có người nào biết, vậy ai đến đây?
Từ trong mắt mèo nhìn ra, cô không khỏi nhíu mày, mở cửa ra, Tô Đồng đi vào, so với lần gặp mặt trước, rõ ràng Tô Đồng có chút tiều tụy già nua, hơn nữa, Tô Đồng so với Quyên Tử cũng không hơn nhau nhiều tuổi lắm, nhưng khi đó không nhận ra được, tuy hôm nay trên mặt cũng có trang điểm, nhưng cũng không thể ngăn được dấu vết tháng năm lưu lại.
Quyên Tử cảm thấy Tô Đồng vừa đáng thương vừa đáng hận, đã nhiều năm như vậy, cũng không phải là một năm hai năm, cũng không phải là năm năm mười năm, toàn bộ là hơn hai mươi năm yêu một người đàn ông, giở không biết bao nhiêu thủ đoạn, kể cả tự sát, nhưng vẫn không có kết quả.
Quyên Tử suy đoán sở dĩ Triệu Hành đối với Tô Đồng lạnh lùng như vậy, trừ để ý chuyện mười năm trước đây, thì chuyện quan trọng nhất, chính là người phụ này quá vội vàng dây dưa, hơn nữa hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, Triệu Hành cũng không yêu cô ta, vậy cô ta còn cố kiên trì , cố chấp không có kết quả, như vậy không phải gọi là ngu thì còn gọi là gì?
“Xin lỗi, tôi vừa mởi về, còn chưa kịp nấu nước, nên không có gì mời cô, cô ngồi đi!”
Quyên Tử không muốn hỏi tại sao cô ta lại tìm được nơi này, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đi theo cô và Triệu Hành.
Ánh mắt Tô Đồng hơi khẩn trương, nhìn lướt qua bốn phía, một phòng ngủ, một phòng khách, bố cục đơn giản, nhẹ nhàng khoan khoái, tất nhiên là một người ở, không có bất cứ dấu vết của đàn ông, cô ta mới nhẹ nhàng thở ra.
Quyên Tử phát hiện thấy cô ta đang quan sát, khóe miệng không khỏi nhếch lên nói:
“Cô không phải suy nghĩ lung tung, Triệu hành chưa từng đến chỗ này của tôi, cô có thể yên tâm:
Trong nháy mắt bị nhìn thấu ý định, Tô Đồng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất, nhưng vẫn như cũ cố chấp hỏi:
“Hành ca ca cùng cô có quan hệ gì?”
Quyên Tử cảm thấy cô gái Tô Đồng này quả thật có thể bi ai tới cực điểm, muốn sống muốn ૮ɦếƭ gì thì nên đi tìm nhân vật chính, ở chỗ này dây dưa cùng cô thì có ích lợi gì.
“Lời này cô nên đi hỏi Triệu Hành”
Tô Đồng lắc đầu một cái:
“Hành ca ca không muốn gặp tôi, tôi biết anh ấy oán trách tôi, oán trách lời nói dối mười năm trước của tôi nếu không hai người các người đã sớm ở chung một chỗ, nhưng cô có tin hay không, cho dù mười năm trước không có tôi, hai người các ngươi cũng không thể ở chung một chỗ, anh ấy không thể vì cô, vứt bỏ cơ hội đi du học ở nước ngoài mà vất vả lắm mới có được. Anh ấy là người vô cùng cao ngạo, ở phương diện khác cũng không phải là người ích kỷ bình thường, so với bất kỳ người nào thì tôi là người hiểu rõ anh ấy nhất, có thể bao dung anh ấy dù cho anh ấy cố tình không cần tôi, không quan tâm đến tôi...."
Nói xong nước mắt liền rơi xuống.
Quyên Tử cảm thấy chuyện này thực sự có chút buồn cười, nói cho cùng thì Triệu Hành và cô chỉ có thể xem như bạn tốt, Tô Đồng lại đến nhà cô khóc sướt mướt, đây xem là chuyện gì xảy ra?
Quyên Tử thở dài, rút khăn giấy đưa cho cô ta, cũng không hề an ủi, chính xác mà nói cô chưa bao giờ an ủi người nào. Kể cả lúc Tiêu tử gặp phải thời điểm khó khăn nhất, cô cũng không biết nói gì, để cô ấy tự mình chữa lành vết thương. Vì vậy, ứng phó với trường hợp như thế này, cô thực sự không biết phải làm như thế nào.
"Cái đó..... Tô tiểu thư, tôi nghĩ sao cô không suy nghĩ đến những vấn đề khác đi, ví dụ như công việc, người thân, bạn bè, thật ra đàn ông chỉ chiếm một phần nhỏ trong cuộc đời cô, không có họ cô vẫn có thể sống như bình thường..."
Tô Đồng hơi ngẩn ra, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Quyên Tử:
"Đây chính là nguyên nhân bọn họ thích cô, cô độc lập, tự mình làm chủ mình, không coi đàn ông là điều quan trọng nhất, cho nên bọn họ đều điên cuồng thích cô như vậy"
Quyên Tử suy nghĩ một chút:
"Thật ra cơ bản mà nói, đàn ông đều có chút bỉ ổi, quá khinh thường những thứ dễ dàng có trên tay, không biết quý trọng.”
Tô Đồng k*** sợ nhing Quyên Tử, ánh mắt kia, giống như trong nháy mắ Quyên Tử đã biến thành một con quái vật.
“Ở trong lòng cô, Hành ca ca là người đàn ông như vậy sao?”
Quyên Tử lắc đầu:
“Trước mắt tôi và Triệu Hành chỉ là bạn bè cho nên cô có thể yên tâm đi về”
Mắt Tô Đồng sáng lên, vội vàng cắt ngang:
“Cô đảm bảo không giành Hành ca ca với tôi?”
Quyên Tử hơi híp mắt lại, người phụ nữ này ở nơi này diễn trò đùa giỡn với cô, mục đích thực sự bây giờ mới nói ra.
Quyên Tử chợt hiểu tại sao Triệu Hành không thích Tô Đồng, phụ nữ có thể có chút khôn vặt, nhưng từ đầu đến cuối đều muốn nắm đàn ông trong tay, đàn ông đều sẽ ghét.
Chỉ cần là đàn ông, trong xương đều là bản thân mình, phụ nữ có thể làm nũng, có thể đùa giỡ, cáu kỉnh nhưng sẽ không cam lòng bị phụ nữ điều khiển, Tô Đồng chính là phạm vào đại kỵ này.
Quyên Tử nhìn chằm chằm Tô Đồng thật lâu mới nói”
“Tôi sẽ không bảo đảm gì với cô, bởi vì lòng người luôn thay đổi, nếu như có một lúc nào đó tôi tìm lại được cảm giác với Triệu Hành…… tôi sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà có thể đảm bảo…..”
Tô Đồng vừa đi, Quyên Tử xoa P0'p cái trán đau đớn, kéo ngăn kéo đầu giường lấy aspirin, lại bỏ cất vào, cô bây giờ không thể tùy tiện uống thuốc được.
Vốn cô cho rằng, sau khi cô thẳng thắn nói chuyện mang thai, Triệu Hành sẽ biết khó mà lui, nhưng lần này cô sai lầm rồi, ngày thứ hai, cô vừa ra khỏi cơ quan đã nhìn thấy Triệu Hành.
Quyên Tử đến gần, nghiêm túc quan sát anh một lúc lâu, Triệu Hành mở cửa xe, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng yếu ớt, trước sau như một”
“Cùng ăn cơm đi, tôi có vài lời muốn nói với em”
Quyên Tử hơi nghi ngờ lên xe, dọc đường đi Quyên Tử đều suy nghĩ đến mục đích của Triệu Hành, nghĩ anh muốn nói gì với cô.
Lúc đến nơi, Quyên Tử mới phát hiện Triệu Hành mang cô đến một nơi, là phòng ăn cao cấp của một tòa nhà cao nhất thành phố này, rất nổi tiếng, đây là lần đầu tiên Quyên Tử đến nơi này.
Ngồi ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra, cả thành phố thu hết vào trong tầm mắt. giống như cả vườn hoa hồng trải rộng, chưa bàn đến thức ăn, loại cảm giác này vô cùng tuyệt vời.
Thức ăn cũng rất được, Quyên Tử bỏ dao trong tay xuống, sờ nhẹ cái bụng đã phồng lên, trong lòng suy nghĩ thế nào kể từ khi mang thai, khẩu vị ngược lại càng ngày càng tốt cơ chứ? Nhưng mà ăn xong rồi, Triệu Hành rốt cuộc muốn nói gì với cô? Quyên Tử nghi hoặc nhìn người đàn ông đối diện.
Hầu như cả buổi tối Triệu Hành không ăn gì cả, thấy cô ăn xong rồi, phất tay một cái, người bồi bàn đẩy xe thức ăn đi lên, một chiếc mâm màu bạc có một nắp đậy phủ lên, người bồi bàn đi xuống, Triệu Hành đẩy cái khay bạc đến trước mặt Quyên Tử.
Quyên Tử lắc đầu một cái:
“Tôi ăn no rồi”
Triệu Hành cười khẽ, đưa tay mở nắp, Quyên Tử không khỏi sửng sốt, trong mâm là nhiều bông hồng xếp thành hình trái tim, ở giữa để một cái hộp nho nhỏ, có nhãn hiệu Cartier, Quyên Tử dù có ngốc thì cũng hiểu.
Triệu Hành cầm cái hộp ở giữa mở ra, lấy chiếc nhẫn kim cương sáng chói lên, cầm tay Quyên Tử nâng lên:
“Trái tim của tôi đối với em, từ mười năm trước đến bây giờ vẫn chưa từng thay đổi, gả cho tôi có được không?”
Chiếc nhẫn kim cương chỉ một chút nữa là chạm vào đầu ngón tay Quyên Tử, Quyên Tử chợt như bị phỏng đột ngột rút tay về, cọ một cái đứng lên, nụ cười trên mặt Triệu Hành nhất thời cứng đờ, cứ như vậy nhìn cô không hề chớp mắt, một hồi lâu mới mở miệng:
“Em thực sự không muốn ư, tại sao?”
Giọng nói có chút cố chấp,
Quyên Tử gần như là tự nhiên trả lời:
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn”
"Cho dù có đứa bé?"
Triệu hành kiên nhẫn hỏi tới.
Quyên Tử như cũ gật đầu khẳng định:
"Cho dù có đứa bé"
Triệu hành chợt nở nụ cười, đáng tiếc nụ cười này có chút cô đơn quá mức:
“Nếu như hôm nay đổi thành cục phó Tả, đáp án của em cũng giống như vậy sao?”
Quyên Tử khẽ mất hồn, tuy chỉ là một cái chớp mắt, nhưng Triệu Hành cũng không nhịn được cười khổ, đã sớm biết như vậy rồi sao? Chỉ là anh vẫn không muốn nhìn thẳng vào sự thật, không muốn nghĩ sâu xa, nhưng cứ như vậy bị cự tuyệt rõ ràng, mới có thể ૮ɦếƭ tâm, thật sự mà nói, anh cũng thật buồn cười.
Quyên Tử cầm túi của mình lên, nói tiếng gặp lại, xoay người đi. Nhìn từng con số nhảy trên thang máy, Quyên Tử có chút mất hồn, trong đầu không ngừng quanh quẩn câu nói của Triệu Hành:
“Nếu như hôm nay đổi thành cục phó Tả, đáp án của em cũng giống như vậy sao? Cũng giống như vậy à….”
Nếu như Quyên Tử chịu nhìn thẳng vào trái tim của mình, cô sẽ phát hiện, loại kiên định trước kia đã sớm không còn nữa, nếu như đối diện là Tả Hồng, nếu như anh lần nữa chịu khong lưng dụ dỗ cô, thì cô sẽ như thế nào, chính cô cũng không chắc chăn.
Một Quyên Tử kiêu ngạo, thật ra thì cô đã thất bại thảm hại, nhưng cô quyết tâm không muốn quay đầu lại, hơn nữa, dù cô muốn quay đầu lại, bên cạnh Tả Hồng cũng đã sớm không còn cần cô đi!
Từng bước từng bước so với một cô gái trẻ tuổi, so với sự xinh đẹp, dịu dàng của cô gái kia, tên khốn kia đã sớm ném cô về phía sau rồi, ghê tởm nhất, là tên đàn ông thối kia còn oán trách cô trước, dùng cái ánh mắt đó nhìn cô và Triệu Hành giống như đôi “gian phu dâm phụ”, thật ra thì chính anh ta và người phụ nữa kia mới là một đôi gian phu thực sự.
Thang máy dừng lại, Quyên Tử có chút mệt mỏi đi qua tầng một, ra khỏi tòa nhà, không hề chú ý có một bóng dáng lén lút đi theo phía sau cô.
Có một số việc, rõ ràng cho đó là kết thúc, thật ra thì đó chỉ mới là bắt đầu.
Ngày thứ hai, gần như trang đầu của các tờ báo nhiều chuyện lớn nhỏ, đều là tin tức đính hôn của tổng giám đốc tập đoàn Worle khu vực châu Á chiếm trọn, Quyên Tử quả thật lần đầu lĩnh giáo sức mạnh cường đại của lực lượng truyền thông, cho dù bản thân là phóng viên, nhưng cô cũng phải lắc đầu bất đắc dĩ.
Quyên Tử chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân mình cũng là nhân vật chính trong tờ báo giải trí này, hiên nhiên đối phương trong tờ báo chính là Triệu Hành, góc độ hình ảnh rất tốt, chính là lúc Triệu Hành cầm chiếc nhẫn kim cương hướng tới ngón tay của cô, ánh đèn mờ ảo, không khí lãng mạn, nếu như không biết lời nói của cô, Quyên Tử cũng sẽ cho rằng đây là một câu chuyện tình yêu lãng mạn.
Danh hiệu cô bé lọ lem cũng có ngày đội trên đầu cô khiến cho cô không khỏi dở khóc dở cười, cũng may đều chỉ là bóng lưng và gò má của cô, người không quen có lẽ cũng sẽ không nhận ra cô đâu.
Điện thoại trên bàn kêu lên mấy tiếng, Quyên Tử nhìn sang, là một tin nhắn của Triệu Hành gửi tới:
“Không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý ổn thỏa”
Người đàn ông Triệu Hành này vẫn còn vô cùng thân thiết, trải qua chuyện tối hôm qua, hai người gặp mặt lại khó tránh khỏi lúng túng, suy nghĩ cẩn thận thì, có lẽ Triệu Hành đã phải chịu rất nhiều đả kích.
Chỉ là, Quyên Tử chợt nhớ tới Tô Đồng đã nói, nếu như mười năm trước hai người không có hiểu lầm, cũng không thể đến được với nhau, bây giờ mọi chuyện dù quay trở lại từ đâu, mới có thể nhận rõ, thực tế cũng không phải quyệt vời như tưởng tượng.
ĐIện thoại di động vang lên, Quyên Tử nhìn qua, nhận điện thoại, âm thanh của Mạc Vân Phong truyền tới:
“Chuyện trên báo là như thế nào? Vân Đan, anh nghĩ em đã thừa nhận nhà họ Macj, như vậy chuyện hôn nhân của em cũng không thể qua loa như vậy được”
Quyên Tử xoa P0'p trán:
"Đây chỉ là hiểu lầm, Triệu Hành đã cầu hôn em, nhưng em cự tuyệt rồi”
"Cự tuyệt?"
Mạc Vân Phong nhướng lông mày:
"Tại sao cự tuyệt? Chúng ta cũng khá coi trọng Triệu Hành, nhưng mà nếu các em muốn kết hôn thì phải để Mạc gia lo liệu, nếu không, em tự đi ứng phó với ông cụ, tóm lại em nhanh chóng trở về đây một chuyến……”
Mạc Vân Phong để điện thoại xuống, liền nhìn thấy Tả Hồng xông đến, đứng trước bàn làm việc của anh giống như Tôn Ngộ Không, ánh mắt và khuôn mặt vặn vẹo vô cùng dữ tợn, nhìn mình chằm chằm như nhìn kẻ thù giết cha, Tả Hồng trực tiếp ném tờ báo trong tay lên bàn, từng chữ, từng chữ nghiến răng nghiến lợi nói ra:
“Đây có phải là thật không?”
Mạc Vân Phong ngược lại cười cười:
“Thật hay giả thì có liên quan gì đến cậu? Hai người các cậu không phải đã sớm giải tán sao? Không lẽ cậu đã quên chính mình nói gì sao? Cậu ước gì cùng Mạc gia chúng tôi không có một chút quan hệ nào, lần này cậu có thể hài lòng rồi, hơn nữa, tôi cũng không thể không nhắc nhở cậu, cậu nên kiểm điểm cuộc sống riêng của bản thân cậu một chút đi, đừng vì phụ nữ mà hủy hoại tiền đồ bản thân, đến lúc hối hận cũng không kịp”
Tả Hồng đấm lên bàn làm việc, khiến Mạc Vân Phong sợ hết hồn:
“Thằng nhóc nhà cậu điên rồi”
Tả Hồng xoay người xông ra ngoài, trong lòng anh biết Mạc Vân Phong nói rất đúng, anh và cô gái kia đã chia tay rồi, cô ấy đã độc ác bỏ đứa bé đi, anh cũng thề cả đời cũng không bao giờ qua lại với cô ấy nữa, anh muốn là như vậy, nhưng trong lòng không có tiền đồ, mặc dù trong *** ôm người phụ nữ khác, nhưng trong đầu vẫn luôn nghĩ đến Quyên Tử.
Anh cảm thấy như mình bị mắc bệnh tâm thần phân liệt, tìm hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, cô gắng xua đi hình ảnh của người phụ nữ không tìm không phổi ấy đi, đáng tiếc là không làm được, Hồ Quân nói rất đúng, anh thực sự là không có tiền đồ, đây là anh tự lừa gạt bản thân, khi thấy cô và Triệu Hành cùng xuất hiện ở nhà hàng, buổi tối anh liền uống say như ૮ɦếƭ.
Hôm ấy ở nhà Hồ Quân tỉnh lại, Hồ Quân nhìn anh, lần đầu tiên nghiêm túc khuyên anh:
“Hồng tử, đừng ở chỗ này chịu tội nữa, cậu nên trở về tìm Quyên Tử đi! Đối với cô ấy, cậu thật sự không có tiền đồ rồi, cậu có biết cả một đêm cậu mở miệng đều gọi Quyên Tử, mình nghe đến cả lỗ tai cũng thành kén rồi, Diệp Trì nói rất đúng, nếu không buông tay thì nắm chắc lấy, nếu cậu cứ như vậy, anh em thật đúng là sợ hãi, ngộ nhỡ Quyên Tử thật sự đi theo tên Triệu Hành đó, thì cậu thật sự điên luôn mất”
Tả Hồng suy nghĩ một ngày một đêm, lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ đến chuyện này, không phải cảm giác, mà là lý trí, cuối cùng cũng suy nghĩ rõ ràng một chuyện, vô luận như thế nào, anh đều không thể buông tay, chỉ cần nhìn thấy Quyên Tử đứng cùng với người đàn ông khác là anh đã hận không thể ***, chứ đừng nói đến cô muốn gả cho người đàn ông khác.
Khi nhìn thấy tin tức Quyên Tử và Triệu Hành kết hôn ở trên báo, thì Tả Hồng giống như người bị thương, đột nhiên giống như bị người khác hung hăng chọc thêm một nhát dao, trực tiếp chọc vào trái tim của anh, nội tâm đau triệt để.
Anh hoàn toàn hiểu rõ, mình đã bao lần nửa thật nửa giả cầu xin cô kết hôn bao lần, nhưng đều bị Quyên Tử nếu không phải coi thường thì cũng chính là nhẫn tâm cự tuyệt, cô ấy còn luôn miệng nói cả đời này cô ấy cũng không muốn kết hôn, vậy đây là cái gì?? Hơn nữa còn không phải đúng người, có phải vì đây là người tình cũ nên mọi nguyên tắc đều bị phá bỏ.
Ghen tỵ giống như che lấp toàn bộ lý trí, gặm nuốt toàn thân anh, anh muốn chính miệng hỏi người phụ nữ đáng hận kia, những năm tháng chung sống với anh được tính là gì? Có phải trong lòng cô anh thật sự không có một chút địa vị gì.
Tả Hồng điên cuồng lái xe, vội vã vượt qua mấy cái đèn đỏ, trên đường còn xảy ra một tai nạn nhỏ, thời điểm đến được thành phố bên cạnh cũng đã là mười hai giờ đêm.
Quyên Tử vừa mới ngủ, liền bị tiếng phá cửa đánh thức, ngẩng đầu nhìn đồng hồ đầu giường, khẳng định là gõ nhầm cửa, cô liền không để ý đến nó, chỉ là được một chút, Quyên Tủ lại kéo chăn xuống, nghiêng đầu nghiêm túc lắng nghe, lập tức tỉnh táo lại.
Xuống đất, đi giày, ra khỏi phòng ngủ, âm thành rõ ràng hơn nhiều:
“Mở cửa, cô nhóc ૮ɦếƭ tiệt này, mở cửa cho tôi….”
Không phải Tả Hồng thì là ai, Quyên Tử mở cửa ra, còn chưa nhìn rõ ràng, đã bị Tả Hồng ầm thầm mang theo một luồng gió mát, đem cô đè thật chặt ở trên cửa, hạ môi xuống, như dã thú đói bụng cả tám trăm năm, chợt nhìn thấy con mồi là có thể no bụng, hận không thể trực tiếp nuốt cô vào bụng, cấp bách, ***……..
Tay Tả Hồng gắt gap giữ chặt ót Quyên Tử, căn bản đây không thể gọi là hôn, mà giống như động vật đang cắ xé, Quyên Tử cảm thấy môi của cô chắc chắn bị cắn nát rồi, đau đớn từng trận, Quyên Tử hoài nghi anh đây là muốn trực tiếp nuốt cô phải không, nhưng Quyên Tử phát hiện, thế nhưng cô vô cùng nhung nhớ mùi vị này, xen lẫn mùi mánh tanh nhàn nhạt, lại quen thuộc đến như vậy.
Đã từng mỗi ngày cô đều có thể nếm mùi vị này, lúc này lại trở nên rất quý báu, đàn ông và phụ nữ đều như nhau, mất đi rồi mới lại hoài niệm……… Quyên Tử giơ cánh tay lên, ôm chặt gáy anh, hé miệng, đưa lưỡi ra đáp lại anh………hoài niệm thứ mùi này, xen lẫn nhàn nhạt máu tanh, lại quen thuộc như vậy.
Hôm nay Tả Hồng mang theo một sự xâm lược trước nay chưa bao giờ có, anh nghĩ khi nhìn thấy cô gái này anh chỉ muốn trực tiếp P0'p ૮ɦếƭ cô, nhưng khi nhìn thấy cô, vẫn là nhịn không được muốn hôn cô, mặc dù nụ hôn mang theo sự trừng phạt, có chút ***, nhưng thời điểm Tả Hồng phát hiện cô không tự chủ được đáp lại mình, thì tâm trạng cả đêm lơ lủng của anh, liển lạch cạch rơi xuống đất.
Trong lòng cô gái này còn có anh, anh có thể cảm giác rõ rệt, vào giờ phút này……. Nụ hôn của anh từ cắn xé biến thành *** láp, từ *** láp biến thành triền miên……
Hai người một tiếng cũng không nói với nhau, quần áo lại từng chút từng chút rơi xuống, từ cửa trước đến phòng ngủ, hai người liều ૮ɦếƭ quấn lấy nhau….. Khi anh chân chính tiến vào cô, Quyên Tử mới cắn lỗ tai của anh nhỏ giọng nỉ non:
“Nhẹ một chút……. Xin anh, nhẹ một chút………..”
Từ khi biết cô tính đến hôm nay đã bao lâu rồi, Tả Hồng chưa bao giờ thấy cô dịu dàng cầu xin anh như thế, dù có như thế nào thì Quyên Tử như vậy cũng làm cho lòng Tả Hồng lập tức mềm mại, nghĩ đến chuyện cô mới giải phẫu sinh non mới không bao lâu, nhưng anh vẫn muốn cô, hôm nay anh nhất định phải có cô, để chứng minh cô ấy vẫn là của anh, ở trong lòng anh, ở bên dưới anh…..
Xong chuyện, Quyên Tử nằm trong *** Tả Hồng một chút cũng không hề buồn ngủ, trong lòng không khỏi có chút lo sợ, mặc dù đã qua ba tháng, nhưng hai người đều quá nhập tâm, không biết có ảnh hưởng đến bảo bảo trong bụng không.
Tả Hồng ôm người con gái trong *** thật chặt, thật lâu mới mở miệng:
“Anh thừa nhận, chỉ cần em không gả cho người khác, không cần đứa bé cũng không sao”
Âm thanh khàn khàn, mang theo chút khêu gợi trầm thấp, hơn nữa còn có sự khuất phục, người đàn ông này lần nữa lại nằm phục xuống dưới chân cô, Quyên Tử đột nhiên phát hiện, mình thật sự tàn nhẫn, hơn nữa nếu như lúc này cô còn khó chiu, thì thật sự là quá ngớ ngẩn rồi, không phải chính cô cũng không bỏ được sao? Nếu người đàn ông này đã hạ mình quay đầu lại, cô mặt trong mặt ngoài đều đã có, còn có thể nói thêm cái gì?
Quyên Tử bắt được cánh tay của anh, lại nghe thấy anh rên nhẹ một tiếng, Quyên Tử cảm thấy có chút không đúng, cô đưa tay bật đèn bàn ở đầu giường, đập vào mắt Quyên Tử khiến cô giật mình, người đàn ông này thật có chút nhếch nhác, trán bị rách một mảng, có chút máu đã khô, nhưng khi nhìn thấy vẫn còn hơi đáng sợ, cánh tay…….
Quyên Tử kéo cánh tay của anh ra, nửa cánh tay cũng bị tụ máu:
“Ai khiến anh thành ra như vậy?”
Giọng nói tự nhiên lộ ra sự đau lòng, trong lòng Tả Hồng co một sự hưởng thụ khỏi phải nói, con ngươi xoay động, làm bộ đáng thương nói:
“Lúc nãy anh đi vội quá, xảy ra một tai nạn nhỏ, hiện tại xe vẫn còn bị giữ ở đội giao thông, anh bị tàn phế như vậy, em phụ trách a!”
Quyên tử liếc anh một cái, mặc quần áo đi xuống đất, nhanh nhẹn nhặt quần áo của anh lên ném cho anh:
“Tàn phế ai còn muốn? Đi bệnh viện, nếu không anh ૮ɦếƭ ở nhà em thì em biết làm thế nào?”
Tả Hồng nhịn không được nở nụ cười, cô nhóc này luôn mạnh miệng như vậy, quan tâm đến anh cũng không nói lời xuôi tai một chút, một chút cũng không đáng yêu.
Quyên Tử lôi anh đi bệnh viện, vết thương cũng không tính là nghiêm trọng, chỉ cần tiêm thuốc chống uốn ván, băng bó lại cánh tay, lấy thuốc và về nhà nghỉ ngơi thật tốt là được. Hai người giày vò về đến nhà thì trời cũng sắp sáng rồi, cũng không ngủ nổi.
Quyên Tử đi xuống phòng bếp bê hai bát mỳ lên, Tả Hồng ăn ngay một bát to, cảm thấy toàn thân hoàn toàn thoải mái. Tả Hồng bị thương ở tay, Quyên Tử cũng không nỡ ác độc để cho anh làm việc nhà, tự động cầm bát đến nhà tắm rửa.
Tả Hồng đi tới, từ phía sau ôm hông cô:
“Nếu như anh không quay đầu lại tìm em, có phải em cả đời cũng không tìm anh, cho dù trong lòng em nhớ anh, phải không? Em là một cô nhóc xấu xa không có lương tâm.”
Quyên Tử xoa xoa tay, xoay người, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lóe lên, nắm cánh tay không bị thương của anh đặt nhè nhẹ trên bụng của mình:
"Nếu như không phải là anh quay đầu lại tìm em, bảo bảo thật sự có thể sẽ có người khác làm cha”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc