Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Chương 16

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

"Thật xin lỗi, cô Trần, tuyển dụng tại công ty chúng tôi đã kết thúc."
Đây là lần thứ bao nhiêu rồi, lại bị lý do này từ chối, Quyên Tử cũng không nhớ rõ nữa, có là tượng đất cũng phải đến ba phần tức tối. Quyên Tử ra khỏi văn phòng, lôi điện thoại ra muốn gọi cho Tả Hồng, nhưng điện thoại còn chưa gọi được thì thấy chiếc xe bên kia đường có một người đang đứng, một thân toàn quân phục, tư thế đứng thẳng.
Quyên Tử không khỏi nhỏ giọng mắng đôi câu, thật con bà nó, người xui xẻo, uống nước lạnh cũng tê răng, có lẽ cô phải mời người đến xem phong thủy trong nhà, nếu không thì cô phải đi bái Phật, gần đây xúi quẩy quá rồi, cứ đi như vậy không được thuận lợi lắm thì phải.
Thật ra thì Quyên Tử cũng biết, trong nhà có sao chổi Tả Hồng lóng lánh như vậy, có lẽ vận số cả đời này của cô cũng không tốt lên được, tên đàn ông kia đúng là đại phiền toái, nhưng…..
Quyên Tử nghĩ đến thân thể cao lớn của Tả Hồng, dáng vẻ uất ức ngủ trên ghế sô pha, trong lòng cô không khỏi than nhẹ, người đàn ông này, thật đúng là khắc tinh của cô mà.
Cô cũng biết có lúc là cô cố tình gây sự, nhưng cũng có lúc cô nghĩ, nói không chừng đây chính là khổ nhục kế của Tả Hồng, giả bộ đáng thương để làm cô động lòng.
Đặt mình vào trước kia, mặc kệ mọi thứ, giữa mùa đông đuổi anh ra khỏi nhà cũng không phải là chưa từng có thế mà bây giờ không làm được rồi, dù để anh nhủ trên ghế sô pha phòng khách Quyên Tử cũng có chút không đành lòng.
Anh ngủ ở phòng khách một đêm, chất lượng giấc ngủ của mình cũng kém vô cùng, rõ ràng là rất mệt mỏi nhưng lại không ngủ được, một đêm thức dậy mấy lần, đều theo thói quen đưa tay sờ sờ Tả Hồng bên cạnh.
Quyên Tử cũng buồn bực với chính mình, người đàn ông kia giống như biến thành một nhu yếu phẩm không thể thiếu bên người cô, mà cái thứ nhu yếu phẩm ấy lúc nào cũng mang đến cho cô toàn phiền toái cực lớn. (editor: Anh chị toàn mang rắc rối cho nhau mà =)) Oan gia ngõ hẹp)
"Cô Trần, mời cô lên xe."
Quyên Tử biết không cần thiết phải làm khó đồng chí giải phóng quân, Quyên Tử nhìn đồng chí giải phóng quân phía sau chiếc xe đen, cô cũng không hiểu sao đoạn tiểu thuyết cẩu huyết này, sao không thể thay đổi chút nào, lần nào cũng như vậy.
Hơn nữa, nếu ở chỗ này chờ cô, thì có nghĩa là rất rõ ràng mọi hoạt động của cô. Quyên Tử rất tức giận, nhưng đột nhiên cô phát hiện cô cũng là bất đắc di, đối mặt với cục diện ngày hôm nay cô bắt đầu thấy bất đắc dĩ.
Quyên Tử đã tiếp xúc với mẹ của Tả Hồng một lần, cô ấn tượng với mẹ anh chính là một bà mẹ chồng ghê gớm, cô đối với mọi người chính là kính già yêu trẻ, nhưng mà đối với mẹ Tả Hồng cô thực sự không kính nổi rồi.
Cô và mẹ Tả Hồng có thể nói là trời sinh xung khắc, có ૮ɦếƭ cũng không vừa mắt với người kia, cho nên nếu Tả Hồng hi vọng cô và mẹ anh chung sống hòa bình không khác nào so sánh với kỳ vọng hào bình thế giới. chuyện này không cần vọng tưởng, đời này cũng không cần suy nghĩ thêm.
Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Tả Hồng, cũng là gặp đồng chí giải phóng quân đầu tiên, có phải người trước mặt này không Quyên Tử cũng không nhớ được, nhưng mà cũng không khác là mấy.
Lúc ấy gọi điện thoại đến tòa soạn chỗ Quyên Tử làm việc, nói cái gì mà vào phòng làm việc của Tổng biên tập. Lúc ấy làm Quyên Tử giật mình, cô chỉ là một tiểu dân chúng, biết thủ trưởng là quan lớn, có liên quan gì đến cô đâu, mà thủ trưởng là ai, cô thật sự còn chưa biết nha,
Ở trong quán trà tinh xảo thành Đông, lần đầu tiên khi nhìn thấy người phụ nữ kia, Quyên Tử đã đoán được đó là mẹ Tả Hồng. Dáng vẻ Tả Hồng và mẹ anh khá giống nhau, nếu như bà không dùng ánh mắt bắt bẻ, có phần chán ghét kia nhìn cô chằm chằm có lẽ Quyên Tử sẽ cho bà 95 điểm.
Bà rất đẹp, có thể nhìn ra lúc trẻ bà chính là một đại mỹ nữ, phụ nữ tuổi xế chiều liền thay đổi cố tình gây sự, làm cho người ta tiếc hận. Lúc ấy bà cũng không nói nhiều, mở miệng hỏi thẳng cô, cần bao nhiêu tiền mới rời bỏ Tả Hồng.
Lúc ấy Quyên Tử thật sự không nhịn được, cười lên, cảm thấy đây chính là một vở kịch hoang đường, cô hoàn toàn không cần thiết phải ngồi ở đó, chịu đựng sự xoi mói và khinh miệt của người phụ nữ ghê gớm này.
Quyên Tử không biết cái kiêu ngạo này của bà ta là đến từ đâu, mà cho là mình tài trí hơn người. Cao ngạo có gì tốt ? Quyên Tử tin tưởng nếu là ba mươi mấy năm trước không biết bà ta đã dùng thủ đoạn xấu xa gì để đat được vị trí này đây.
Đi theoTả Hồng, khi hai người luẩn quẩn với nhau đã lâu, Quyên Tử cũng đã nghe được nhiều chuyện nhiều chuyện, hình như mẹ Tả Hồng cũng không phải là vợ cả, ban đầu chỉ là thư ký của cha Tả Hồng. Cho nên bà ta mới cho là mình có thể dùng ánh mắt nhìn thấu tất cả những người phụ nữ khác, dùng ánh mắt đó khi dễ cô.
Trở mặt rồi không duy trì nổi phong thái kia, bà ta liền nói cô là người thứ ba, nói cô gieo họa. Người đàn bà này, một câu cũng không bớt, còn kém chút nữa là chỉ vào mũi cô, mắng to cô là hồ ly tinh, tự cho mình là cao quý.
Quyên Tử lúc ấy cũng không nói nhảm, trực tiếp gọi điện thoại cho Tả Hồng, trước mặt mẹ anh lạnh lùng tuyên bố:
"Tả Hồng, tôi và anh một chút quan hệ cũng không có, hiểu không, chỉ bằng vài lần lên giường mà mẹ anh lại tới tìm tôi, mắng tôi gieo họa, tiểu tam. Cả nhà anh toàn người có bệnh sao, tôi nói cho anh biết, bà đây không thiếu đàn ông, như anh vậy, cũng không có vô tích sự đâu, bảo mẹ anh đừng quấn lấy tôi nữa, bái bai." ( Dã man chị Quyên Tử, người đàn bà lạnh lùng =)))
Quyên Tử còn nhớ rõ, đôi mắt mẹ Tả Hồng đầy kinh sợ, Quyên Tử lúc ấy cũng cảm thấy hết sức buồn cười.
Đời này Quyên Tửcũng không nghĩ đến việc gả cho Tả Hồng, cho nên đối với mẹ Tả Hồng, Quyên Tử cũng không thèm khách khí. Có lẽ mẹ anh bị cô dọa sợ, sau lần đó cũng không tìm cô thêm lần nào, không biết lần này lại tìm nàng có chuyện gì.
Trong lòng Quyên Tử đang không thoải mái rồi, vừa đúng lúc có người tìm tới cửa, Quyên Tử hất đầu, đi giày cao gót lướt qua anh lính, đi thẳng đến.
Đến phía trước xe ô tô, gõ gõ cửa sổ, cửa sổ chậm rãi hạ xuống, là một khuôn mặt nghiêm túc chữ quốc.
Quyên Tử không khỏi ngẩn ra, cô cũng không cho hẳn là Tả phu nhân, nhưng cũng không xa lạ cho lắm, bởi vì cô cũng từng nhìn thấy trên TV, đây chẳng phải là cha vợ tương lai của Tả Hồng – Mạc Quan Vinh sao.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Quyên Tử cũng không né tránh, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia.
Mạc Quan vinh nhìn cô gái này, đáy mắt lóe lên. Công việc của Mạc Quan Vinh rất bận rộn, không có nhiều thời gian mà làm những chuyện nhàm chán này, chuyện quốc gia đại sự rất nhiều, vẫn còn chờ ông ký tên xử lý.
Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô, lại không khống chế được đi theo cô. Trần Quyên, nữ, hai mươi bảy tuổi, nhóm máu B, tốt nghiệp đại học A hệ tin tức, từng phỏng vấn nhiều nhân vật buôn bán tinh anh, vv…
Tư liệu của cô, đã sớm để trên bàn làm việc của ông, nhưng ông chừa từng xem xét nghiêm túc, cho đến khi điều tra ra cô chính là một trong ba đứa bé được nhận nuôi ở cô nhi viện, Mạc Quan Vinh mới chính thức nhin cô gái này.
Lại nói, Mạc gia huyên náo tìm người thân, chính xác đây là lỗi của ông. Mạc Quan Vinh anh minh cả đời, chuyện gì vào trong mắt ông cũng không thể qua loa, chỉ duy nhất chuyện cháu gái ruột này Mạc Quan Vinh lại hồ đồ.
Thật ra thì cũng không thể nói hồ đồ, nên nói là giấu ở trong lòng cảm giác hi vọng mấy chục năm, một buổi sang liền thành thật, ông mới không thèm để ý đến những chi tiết khác, hai vợ chồng em trai Quan Anh trước khi lâm chung phó thác chuyện này, còn có sự ra đi không nhắm mắt của cha, đây là chuyện lớn nhất trong lòng ông.
Chuyện tìm được cháu gái này khiến ông mừng như điên, quên mất chuyện phân rõ thật ra. Cô gái Chu Yến đó không có chút nào giống con gái của Quan Anh cơ chứ, cô bé đó trước kia là một tiểu nha đầu thông minh sao có thể trở nên bình thường nhưa vậy chứ, mặc dù hoàn cảnh có thể thay đổi nhưng gien di truyền thì vẫn tồn tại.
Khi Vân Kha đem báo cáo ADN ra đối chiếu, đưa trước mặt ông, ông mới biết mình sai rồi, ông nhận làm con gái Quan Anh, nhưng mà tìm được phù hiệu của Mạc gia cũng là có đầu mối rồi.
Mạc quan vinh là cố chấp , hắn cố chấp tin tưởng, cháu gái không có ૮ɦếƭ, cháu gái còn hảo hảo công việc trên đời này, chờ hắn đi tìm nàng trở lại, nhận tổ quy tông.
Nghiêm túc mà nói, cô bé Chu Yến kia cũng không sai, cho nên Mạc gia bồi thương đầy đủ tiền bạc cho người nhà họ, mà khi tìm được hai nhà nhận nuôi hai đứa bé còn lại, cả nhà Mạc gia đều giật mình.
Một nhà vợ chồng họ Tô nhận nuôi một đứa bé lúc năm tuổi đã bị bệnh ૮ɦếƭ thì còn một đứa bé, cùng nhà họ Mạc có quan hệ vô cùng xâu sa, chính là Quyên Tử.
Dĩ nhiên Quyên Tử không biết, mấy ngày ngắn ngủi này, cô trong mắt nhà họ Mạc đã biến hóa long trời lở đất rồi. Điều tra tài liệu cặn kẽ, thông tin liên tục đưa vào Mạc gia, nhóm máu, số tuổi, thậm chí là tóc của cô, tất cả đều hướng vào một kết quả đặc biệt khiến người ta khó có thể tin nổi.
Hơn nữa Vân Kha nói rất đúng, nhìn góc độ gò má Quyên Tử, Quyên Tử và Vân Đan có nét giống nhau, cũng phải giống hơn 50%, trong đó có một tấm hình, chụp ở phòng học khiêu vũ, góc độ ánh sáng rộng mở, nếu không nhing kỹ còn tưởng rằng đó chính là mẹ Vân Đan.
Nhưng lần này, mạc Quan Vinh vô cùng thận trọng, ông muốn chứng thực tất cả, đồng thời nếu như Quyên Tử chính là Vân Đan, là cháu gái nhà họ Mạc thất lạc hơn hai mươi năm, làm thế nào ông có thể đối mặt với con bé sau khi ông đã làm bao nhiêu chuyện tổn thương cho cô.
Hơn nữa, chuyện này còn có liên quan đến Tả Hồng, thật là loạn tung hết cả lên, kết quả còn chưa có, Mạc Quan Vinh không muốn lặp lại sai lầm, Mạc gia để thất lạc người này.
Nhưng Mạc Quan Vinh vẫn không thể khống chế không được, muốn tận mắt nhìn cô bé này, cho nên ông đã đi theo cô mấy ngày, nhìn cô từng chút từng chút gặp phải trắc trở, nhưng vẫn ngẩng đầu tiếp tục, kiên cường nhiệt tình, Mạc Quan Vinh không có cách nào không yêu thích.
Thật ra thì, trừ lần đầu tiên về vấn đề công việc thì là ông tự mình gọi điện can thiệp, còn lại những lần sau không phải ông làm, ông cho thư ký đi điều tra hóa ra là mẹ Tả Hồng làm.
Con người có lúc rất kỳ quái, lúc thấy ai ngứa mắt thì người ta làm gì cũng đều không thuận mắt, chỉ khi nào thấy thích ai đó thì làm gì cũng thấy đáng yêu, Mạc Quan Vinh rất rõ ràng trong lòng ông đã bắt đầu đón nhận Quyên Tử chính là Vân Đan, Nếu như Quyên Tử thật sự là Vân Đan thì hôn ước hai nhà Mạc Tả cũng không cần thiết phải kiên trì nữa rồi.
Nói thật lòng, trước mặt là một vị thủ trưởng lớn như vậy, Quyên Tử cũng có cảm giác hơi bỡ ngỡ. Mặc dù ông cười hiền lành, nhưng mà vẫn tỏa ra lực uy hiếp một cách tự nhiên như cũ.
Tận đáy long Quyên Tử chứa đầy nghi ngờ, cô không nghĩ là mình lại quan trong đến mức cần đại thủ trưởng nhà họ Mạc trực tiếp ra tay giải quyết. Chính xác mà nói, ông không cần tự mình làm, chỉ cần giao phó xuống cấp dưới, có lẽ chuyện gì cũng xong hết.
Quyên Tử tin tưởng, có lẽ công việc của cô bị mất bắt nguồn từ đây, dù cô khổ sở phấn đấu mấy năm trời làm việc chỉ cần người ta nhẹ nhàng giao phó một câu mọi công sức đó đều bị hủy trong nháy mắt. Hơn nữa dù trong tay cô có bằng đại học A hệ tin tức thì để có được kinh nghiệm trong công việc cô cũng vấp phải rất nhiều khó khăn.
Quyên Tử rất rõ ràng, không phải là do vận số của cô quá kém hay có vấn đề mà là vì mẹ Tả Hồng, còn bây giờ là vị đại thủ trưởng thanh danh hiển hách này.
Nghĩ đến chỗ này, Quyên Tử đầy oán khí xông thẳng đến, nhếch miệng lộ ra nụ cười trào phúng:
"Lúc nào thì nước ta lại thi hành cả chính sách thân cận với dân vậy ạ, nhiều quốc gia đại sự cần xử lý như vậy, một ngày ngài có thể kiếm được cả bạc tỷ còn có thời gian mà để ý đến tiểu dân chúng như tôi, tôi thật đúng là cảm động rơi lệ mới phải!"
"Cô Trần . . . . . ."
Đồng chí giải phóng quân đứng một bên, nhìn người trong xe không lên tiếng, anh vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Mạc Quan Vinh lại phất tay ngăn anh này, ánh mắt lóe lên cười:
"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đến nơi khác nói chuyện, ta mời cháu uống trà được không?"
Quyên Tử cười một tiếng, chau mày:
"Đây gọi là cái gì nhỉ? Cho một cái tát, lại cho thêm một quả táo ngọt sao?"
Mạc Quan Vinh nhing thẳng cô, hình như rất thành khẩn nói:
"Chuyện ở tòa soạn, ta rất xin lỗi, còn chuyện mấy ngày nay thực sự ta không làm, biết sai để sửa là tốt, nha đầu, cháu nói đúng hay không?"
Nói thật, Quyên Tử thật sự không quen, một nhân vật lớn như vậy lại dùng bộ dạng nhùn nhường này để nói chuyện với cô. Hơn nữa, Quyên Tử phát hiện cô không hề ghét ông. Tính khí cô hay cay cú chuyện cũ, nhưng đứng trước mặt vị thủ trưởng này, cô chỉ đành bắn tên không, giống như đấm một cái vào bịch bông, không cần thiết phải uổng phí hơi sức. SO với mẹ Tả Hồng thì đẳng cấp cao hơn hẳn, chỉ cần nói nhẹ nhàng vài câu sẽ khiến cho người ta không thể nói thêm lời nào, hoặc là không có cách nào ghi hận.
Quyên Tử hơi chần chừ, đồng chí giải phóng quân đã mở cửa xe mời cô lên. Quyên Tử cũng hiểu chuyện này mà trốn tránh mãi cũng không phải là biện pháp giải quyết, dù sao cô cũng không muốn chiến đấu lâu dài cũng mấy người này. Cô cũng đã nghĩ đến việc dừng lại, nhưng còn Tả Hồng…..
Nghĩ đến Tả Hồng, Quyên Tử khẽ tở dài, cô bắt đầu cảm thấy không có cách nào nắm chắc anh trong tay nữa rồi. Cuối cùng Quyên Tử cũng lên xe, thật ra cô muốn xem thử, ông cụ nhà họ Mạc này, đến tột cùng muốn đối phó với cô như thế nào?
Xe đi một lát thì Quyên Tử mới phát hiện xe chạy càng ngày càng xa, nháy mắt đã rời khỏi nội thành. Trong lòng Quyên Tử không khỏi do dự, nghĩ thầm không đến nỗi chỉ vì tên Tả Hồng kia mà cô liền bị vị đại thủ trưởng này trực tiếp thủ tiêu không để lại dấu vết chứ.
Vừa muốn mở miệng hỏi, đại thủ trưởng mở miệng nói trước :
"Cháu có còn nhớ hay không chuyện khi còn bé?"
Quyên Tử bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn ông, không hiểu sao ông cụ lại đi hỏi chuyện không liên quan đến vấn đề kia, nhưng cô cũng suy nghĩ nghiêm túc một chút, rồi lắc đầu trả lời :
"Lúc đó còn bé quá nên tôi không nhớ nổi, ba tôi nói lúc nhỏ trải qua một lần bện***, sau khi khỏi bệnh không nhớ được bất cứ chuyện gì khi còn nhỏ. "
Mạc Quan Vinh nhẹ vuốt cằm, lại hỏi tiếp một vấn đề kì quái :
"Cháu thích khiêu vũ?"
Đột nhiên Quyên Tử cảm thấy tình huống của cô và vị đại lãnh đạo này có hơi cổ quái, người này có thể xem là cha vợ tương lai của Tả Hồng, mà cô hình như là người phá hỏng hôn ước của thiên kim tiểu thư Mạc gia với Tả Hồng, sao bây giờ người này lại bình tĩnh nói mấy chuyện kì quái này, thật đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ.
Nhưng Quyên Tử cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, vị đại thủ trưởng này, bản thân ông ở bên ngoài so với trên ti vi hoàn toàn khác nhau, ngoại trừ cảm giác cách xa lạnh lùng, cô còn có cảm giác thân thiết không nói rõ được, giống như một bậc trưởng lão hiền lành, dùng ánh mắt yêu thương và xin lỗi nhìn cô, còn có cảm giác tò mò tất cả về cô, khiến cô không thể hiểu nổi cảm giác kì quái này.
Xe đi vào khu biệt thự ngoại ô, Quyên Tử mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là người này không phải là muốn *** diệt khẩu. Nghĩ đến đây, Quyên Tử không khỏi bật cười, toàn suy nghĩ những thứ lung tung.
Quyên Tử đẩy cửa xe ra, không khỏi sửng sốt, trước mắt là một ngôi nhà xinh đẹp kiểu biệt thự mini, bốn phía là hàng rào màu trắng, trên hàng rào đều là hoa sắc vi màu hồng, trước mặt có một cái đình nhỏ, ở giữa là con đường mòn rải đầy đá nhỏ, nối thẳng cửa chính, nhưng ô cửa sổ hình vuông sáng ngời, nóc nhà màu tro xám, lối kiến trúc khác với những ngôi nhà cạnh đó khiến cho cô có cảm giác quay về thuở xưa, mang theo cảm giác lịch sự tao nhã mà cổ điển.
"Đây là đâu vậy?"
Quyên Tử lẩm bẩm tự hỏi, sao cô lại có cảm giác quen thuộc, giống nhưa đã từng thấy trong giấc mơ.
Mạc Quan Vinh phất tay ý bảo Tiểu Trương lui ra, ông tiến lên khép hờ cửa hàng rà. Nơi này chính là một khu biệt thự cổ điển nha ! Rất lâu đời, Quyên Tử hoảng hốt nhớ lại, từ khi cô bắt đầu có trí nhớ, nơi này cũng đã tồn tại, chỉ là khi đó không lớn như vậy. Hơn nữa sau bao nhiêu lần hoạch định xây dựng, giá đất cao vô cùng khiến người bình thường không dám mơ tưởng. Già đình nhà họ Mạc quyền thế có ngôi nhà như vậy cũng không có gì là lạ.
"Nha đầu, vào đi"
Quyên Tử nhìn chằm chằm Mạc Quan Vinh chừng một phút, cuối cùng vẫn bước vào, vì căn nhà này quá đẹp, dưới tàng cây trước mặt là một vườn hoa nhỏ, còn có một chiếc xích đu, phía dưới trồng hai khóm dây leo, có lẽ đã lâu không có ai chơi đùa nên dây leo đã leo lên dây thừng, nở đầy những bông nhỏ màu trắng nhạt hoặc đỏ thẫm.
Mặc dù xích đu đã cũ, nhưng căn phòng có người chăm sóc đầy đủ nên mùi của nơi này cũng mang cho Quyên Tử một loại thâm trầm, nhớ đến cảm giác cổ xưa.
"Vân Kha và Vân Đan, trước kia thường ở chỗ này chơi đùa, thoáng một cái, hơn hai mươi năm đã qua"
Trong giọng nói của Mạc Quan Vinh có chút thở dài, có chút hoài niệm, hình như còn có chút thương cảm.
Bước vào trong nhà, Quyên Tử cảm thấy chợt hiểu, trong nháy mắt thời gian như quay lại hai mươi năm bề trước, đồ dùng vẫn được lắp đặt theo phong cách cũ, mặc dù tinh xảo nhưng đã sớm lach hậu.
Quyên Tử lại kinh ngạc ngẩn người nhìn ảnh trên tường, cô gái tong ảnh, rất trẻ tuổi, nhấc chân, quay đầu, duỗi thân, đây chính là những động tác kinh điển nhất của múa ba lê trong vở nhạc kịch «Hồ Thiên Nga», ánh sáng mặt trời chiếu vào, nhìn phong cảnh ấy, cô gái này thật sự rất xinh đẹp ưu nhã, nhìn thật giống thiên nga.
Quan trọng hơn là, Quyên Tử cảm thấy cô gái này có hơi quen thuộc :
"Cô ấy là ai?"
Quyên Tử mở miệng hỏi.
"Đó là mẹ của Vân Đan, người múa ba lê ưu tú nhất."
Quyên Tử lúc chợt cảm thấy chuyện này vô cùng khác thường và hoang đường, xoay người nhìn chằm chằm Mạc Quan Vinh:
"Ngài dẫn tôi tới nơi này, cuối cùng là muốn làm cái gì ? Không cần nói dài dòng, xin hãy nói thẳng vào vấn đề chính đi ạ."
Mạc Quan Vinh cười:
"Được, như vậy, cháu có thể nói cho ta biết cháu đối với thân thế của bản thân có thể biết được bao nhiêu, cha mẹ hiện nay của cháu chính là cha mẹ ruột sao?"
Nghe đến đó, Quyên Tử bật cười, Mạc gia ầm ĩ chuyện kia, cô cũng ít nhiều biết một chút, vì Tả Hồng thỉnh thoảng lại lẩm bẩm càu nhàu chuyện này.
Nhắc tới Mạc gia, quả thật được xưng tụng là danh môn vọng tộc, xảy ra những chuyện như vậy thật la giống hệt trong phim truyền hình, quanh co ly kỳ.
Con gái của chú hai nhà họ Mạc bị mất tích từ nhỏ, qua hai mươi năm bỗng nhiên lại tìm được, hơn nữa lại còn là hàng dỏm. Bây giờ khoa học kỹ thuật hiện đại như vậy, còn để xảy ra chuyện này, thật cũng không hề dễ dàng.
Hơn nữa, riêng chuyện vị đại thủ trưởng khôn khéo này sao có thể dễ dàng tin tưởng chuyện kia như vậy. Đối với vấn đề này Quyên Tử cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Cuối cùng hàng giả cũng bị vạch trần, Quyên Tử cũng cảm thấy có chút sảng khoái, bởi vì Mạc Vân Đan đó đối với cô không có chút ấn tượng tốt nào, tự cho bản thân mình là cao sang quyền quý, khiến cho người khác hận không thể đạp thẳng lên chân cô ta. lên
Sau đó lại nghe nói, Mạc gia vẫn kiên nhẫn đi tìm Mạc Vân Đan thật, người nhà này cũng thật cố cháp. Bây giờ vị đại thủ trưởng này mất thời gian với cô lâu như vậy, hóa ra là vấn đề này, chẳng lẽ ông ta nghĩ cô chính là đứa cháu thất lạc đó sao?
Quyên Tử cảm thấy, người nhà họ Mạc này thật đúng là tẩu hỏa nhập ma hết rồi, Quyên Tử hít sau một hơi, rất nghiêm túc nói:
"Tôi có thể khẳng định mà nói cho ngài, tôi là con ruột của cha mẹ tôi. Còn về chuyện tại sao lại hoài nghi tôi thì tôi không biết, nhưng tôi chính là con của cha mẹ tôi, cho nên xin ngài không cần phải đến làm phiền tôi. Còn về con rể tương lai Tả Hồng của ngài, tôi cũng không có ép buộc anh ta, hơn nữa tôi cũng đã nói rất rõ ràng, đời này sẽ không bao giờ kết hôn cùng anh ta, cho nên ngài có thể yên tâm hoàn toàn, chỉ cần anh ra và con gái ngài kết hôn, tôi sẽ ngay lập tức biến mất khỏi thế giới của anh ta, mai danh ẩn tích. Tôi nói được làm được, mặc dù tôi chỉ là một người nhỏ bé không có giá trị, nhưng tôi cũng khinh thường chuyện làm tiểu tam, hẹn gặp lại."
Quyên Tử nói xong, xoay người đi ra hướng cửa hính, không chậm trễ một chút nào. Đi đến khung cửa chợt nghe thấy âm thanh sau lưng của Mạc Quan Vinh:
"Nha đầu, không cần kết luận vội vàng như vây, sự thật có thể chứng minh tất cả."
Quyên Tử dừng bước, quay đầu lại, lão già này quả thật rất cố chấp rồi. Quyên Tử cảm thấy có lẽ cô cũng phải khai thông cho lãnh đạo một chút, cô ngẩng đầu lên nở nụ cười:
"Nói như vậy, nếu thật sự tôi là cháu gái đã mất tích của nhà học Mạc thì tôi hi vọng, các người vĩnh viễn không tìm thấy tôi, không cần nhận người thân là tôi, bởi vì tôi sống rất tốt, rất hạnh phúc, chỉ muốn cái người tránh xa tôi ra, không cần dùng tiêu chuẩn của các người để đánh giá tôi, không phải ai cũng muốn biến thành phượng hoàng. Trong thế giới của tôi, tôi chính là phượng hoàng, không cần thiết điều gì nữa. Vậy nên nếu quả thật đúng là tôi, xin các người hãy rời khỏi thế giới của tôi, để cho cuộc sống của tôi được yên bình, tôi sẽ rất cảm ơn."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc