Tình Yêu Đang Bận, Xin Gọi Lai Sau - Chương 30

Tác giả: Trữ Tâm

Tháng tám trời nóng như thiêu như đốt, máy bay vừa hạ cánh, gió nóng từng cơn từng cơn ùa đến táp vào mặt, gió cứ như móng vuốt của một chú mèo con cào xé, khuấy trộn hết cả mọi phiền muộn trong đáy lòng người ta ra.
Từ trước đến giờ tôi vô cùng ghét loại gió nóng này cuộn khắp chung quanh, nhưng lần này, đáy lòng tôi lạnh lẽo, nặng nề trĩu xuống, mãi từ London tới Bắc Kinh, từ trên phi cơ đến trên đất bằng, mà kỳ lạ là khí nóng vẫn khiến tôi thấy đáng sợ này cũng sinh ra cảm giác mấy phần kỳ dị, giống như từ trong thế giới lạnh lẽo đi vào căn phòng ấm áp, không cảm thấy nóng mà chỉ thấy ấm áp.
Đi ra cửa dừng, nhìn thấy bạn học Đại Oai gạt đám đông qua lại chung quanh, đứng bất động ở phía trước, cười cười nhìn tôi, đợi tôi đến gần, liền giang rộng hai tay, đi tới, ôm chầm lấy tôi, nói: “Trời ơi, Tây Tây! Điện thoại di động của em mãi không gọi được, anh cứ tưởng em bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi chứ, vậy là đặt ngay vé máy bay, còn định cầm VK kiểu mới xông qua tìm em, ςướק em từ tay bọn người ngoài hành tinh.” Giọng điệu của cậu ta vô cùng khoa trương, nghe cứ như là đang nói giỡn.
Nếu là thường ngay tất nhiên tôi sẽ phải đáp lại cậu ta một câu: “Sao không thấy anh bay tới nhỉ? Có biết là ngày nào em cũng nhìn trăng, nhìn sao chờ anh đến giải cứu không!”
Nhưng tôi biết, cậu ta không nói giỡn, cậu ta thật sự đã đặt vé máy bay.
Song cả thể xác và tâm hồn tôi đều đã mỏi mệt, hoàn toàn không có tâm trạng để nói giỡn, cho nên, chỉ tựa vào vai cậu ta, lẳng lặng dựa vào.
Cậu ta vỗ lưng tôi, nói: “Sao vậy?”
“Hơi lạnh…”
“…”
Tôi biết lúc này mà nói câu đó thì hình như có hơi điên, nhưng, tôi thật sự thấy lạnh, hận không thể lập tức chui vào trong chăn, ôm chặt thêm mấy túi nước nóng vào lòng cho đã.
“Không phải là em ốm đó chứ?” Cậu ta không cười, đưa tay về phía trán tôi.
“Không sao!” Tôi lắc lắc đầu, đứng thẳng lên nhìn cậu ta, nhìn chung quanh ồn ào náo nhiệt rộn ràng.
Vô số người đẩy xe hành lý, lôi kéo vali; rất nhiều người nhận ra người mình đang chờ, nhìn nhau rồi nhìn chung quanh, tươi cười vui vẻ; một cậu bé đang tung tăng đi theo ba mẹ, trong tay còn cầm kẹo que; bà chủ bán bát sứ đồ lưu niệm trong siêu thị sân bay, gương mặt không ngừng tươi cười…
Thế giới này cũng chẳng có gì thay đổi!
Cho dù tôi có mất tích bao lâu, thậm chí là hoàn toàn mất tích đi nữa thì thế giới này cũng sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào!
Cho nên, cuối cùng tôi đứng thẳng người, mỉm cười nhìn cậu ta, nói: “Cám ơn anh đã tới đón em!” Suy nghĩ một chút, lại hỏi cậu ta một vấn đề rất có chiều sâu: “Hai người kết hôn mà không yêu thì có thật sự hạnh phúc không?” Hỏi xong nói, tôi quay đầu bước đi.
Đương nhiên là không có đáp án!
Vấn đề như vậy, cũng tương tự như chuyện –
Đàn ông yêu đàn ông thì có hạnh phúc không?
Hôn nhân chênh lệch tuổi tác quá lớn thì có hạnh phúc không?
Hôn nhân chênh lệch bối cảnh thân phận quá lớn thì thế nào cũng chỉ có kết quả bi kịch sao?
Môn đăng hộ đối lúc nào cũng là lựa chọn chính xác nhất, lý tưởng nhất sao?
…và cả đống vấn đề tương tự như vậy.
Trong tổ hợp của một ngàn người khác nhau, sẽ tạo ra một ngàn loại đáp án hoàn toàn khác nhau, trên thế giới tuyệt đối không tồn tại cái gọi là đúng mọi lúc mọi nơi, mà chỉ có thể tùy theo điều kiện chung quanh mà đưa ra đáp án tiêu chuẩn.
Suốt chặng đường từ London bay về Bắc Kinh, tâm tư tôi xoay chuyển không ngừng, cứ nhớ mãi về nụ hôn đột ngột xảy ra trong màn đêm kia; một sự thân thiết thô kệch mang theo một mùi hương TL đó; cùng với một khắc đó, tràn ngập đáy mắt anh là sự tĩnh mịch và đơn độc nồng đậm!
Đáy lòng tôi rõ ràng có cảm giác bủn rủn, vì một phần tình cảm rốt cuộc đã sáng tỏ!
Giữa lông mày có cảm giác cay đắng khó tan, vì một khoảng cách không thể nào chạm đến!
Tôi không phải là một cô bé con ngây thơ, cho nên kinh nghiệm và trực giác nói cho tôi biết, không thể hoàn toàn tin tưởng lời của Lương đại tiểu thư. Theo như lời chị ta thì tình huống nhà họ quá mức phức tạp, cho nên, thật sự không thể đơn giản chỉ nghe từ một phía chị ta nói mà hoàn toàn tin chị ta thật sự toàn tâm toàn ý suy nghĩ, lên kế hoạch cho Lương Trạm.
Tôi không phải là một cô bé con ngây thơ, cho nên hoàn toàn có thể rõ ràng chuẩn xác cảm nhận được một khắc đột nhiên rơi vào bóng tối kia, lúc bờ môi của anh rơi xuống có mang theo một quyết tâm mạnh mẽ từ trước đến nay chưa từng có; dịu dàng phóng khoáng không một chút che dấu, không cách nào ngăn cản!
Tôi cứ như đi trong sương mù, không cách nào thấy rõ ràng tất cả, song, bất luận thế nào, có hai chuyện tôi chắc chắn đáng tin cậy:
Thứ nhất, nếu chị ta có ý định xóa sổ tôi thì thật sự có thể có vô số phương pháp, cũng không phức tạp.
Thứ hai, tình yêu của anh dành cho tôi… tha thiết sâu nặng, khó có thể đáp đền!
Nếu đột nhiên phải từ bỏ bản thân mới có thể làm anh hạnh phúc, tôi cũng sẵn sàng vui vẻ từ bỏ, không oán trách không hối hận, nhưng cũng không đơn giản như thế, mọi chuyện đã trượt ra ngoài quỹ đạo và không cách nào khống chế được, vượt ra khỏi dự liệu, vượt ra khỏi phạm vi khả năng tôi có thể chịu đựng và xử lý.
Hễ gặp phải vấn đề phức tạp đến không cách nào hiểu rõ ràng như thế này, tôi chỉ có thể thôi không nghĩ nữa, ngửa đầu nhìn bầu trời, cố gắng, hít thở mùi vị cuộc sống nào đó từ trong trời đất, từ nhịp mạch đập mà cảm thấy may mắn mình còn sống, và, thế gian vạn vật thật tốt đẹp…
Trở lại chỗ Đại Oai, tôi vô cùng ngoài ý muốn, lại gặp mẹ Đại Oai, nghe tiếng chuông cửa vang lên, từ xa đã đi ra đón, bà cười nói: “Tây Tây con đã về… Cực lắm phải không? Mau tới nếm thử canh bác nấu đi!” Bà vươn tay ra, khoác cánh tay tôi, dáng vẻ không chút khách khí.
Thật sự cảm thấy ngoài ý muốn, đầu óc mơ màng theo bà đi vào, thấy cả căn phòng được dọn dẹp sáng sủa sạch sẽ, so với tôi tự mình dọn thì không biết còn tốt hơn bao nhiêu. Ngay sau đó, một tràng cười lanh lảnh vang lên, một tiểu nha đầu vô cùng chi nhanh chóng ló ra, nhắm thẳng vào tôi mà bổ nhào tới, bình tĩnh nhìn mới thấy, hóa ra là Khương Hiểu Vân.
Khương Hiểu Vân ríu rít mở miệng nói, nhanh chóng kể đủ thứ trên trời dưới đất, đại khái là cô ấy dựa vào giọng hát mình rất hay, đặc biệt đến Bắc Kinh tham gia một chương trình đang tuyển thí sinh, vừa lúc mẹ Đại Oai cũng muốn tới khảo sát tình hình ăn ở của Đại Oai, liền sảng khoái tỏ thái độ, tài trợ cô nàng đủ loại chi phí, đưa cô nàng lên thủ đô.
Tiểu nha đầu H**g phấn không thôi, luôn miệng hỏi tôi: “Chị Lỗ Tây, chị nói em tham gia dự tuyển có thành công không? Sẽ thành công chứ…”
Từ lâu tôi đã nghe Đại Oai nói tiểu nha đầu này bất luận phương diện nào tư chất cũng hết sức bình thường, vậy mà cứ cố không chịu thừa nhận, tự cho là thiên hạ đều ở nắm trong tay, hơi có chút kiểu coi trời bằng vung. Cũng may trong tính cách như vậy lại tiềm ẩn một tinh thần quả cảm không chịu thua cũng không chấp nhận thất bại, mỗi lần thất bại cũng quy là số mình không may, rồi nhanh chóng điều tiết tâm trạng, làm lại lần nữa. Thấy cô nàng H**g phấn nhìn chằm chằm, rốt cuộc tôi cũng không nhẫn tâm nói thật, suy nghĩ một chút, rồi do dự nói: “Chị thấy bất cứ chuyện gì chỉ cần kiên trì thì sẽ có kết quả!”
Cô nàng H**g phấn ôm tôi kêu to: “Em biết chị Lỗ Tây nhất định ủng hộ em mà…” Rồi lại kéo tôi lại ríu rít một tràng, tiếp đó nhỏ giọng, bám vào lỗ tai tôi, cười hì hì nói: “Thật ra dì em nghe nói chị ở chung với anh họ em nên mới chạy tới đó. Dì em nói, chuyện ở chung này, bây giờ đang thịnh hành trong giới trẻ, cho nên cũng có thể thông cảm, nhưng để truyền ra ngoài dù sao cũng khó nghe. Lần này dì ấy tới, em xem chừng là tính hỏi chuyện kết hôn của hai người đó…”
Bỗng nhiên tôi lại thấy nhức đầu, tôi ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Đại Oai, vừa lúc ánh mắt bà cũng quét tới, dù có ý hay vô tình vẫn là nhìn chằm chằm bụng của tôi.
Bà ấy, bà ấy, bà ấy, không đến nổi cho là chúng tôi…cái đó cái gì đó chứ?!
Một cảm giác lạnh lẽo lúc đó hóa thành mồ hôi lạnh nhè nhẹ toát ra, tôi phát hiện từ lưng đến cổ mình đều ướt đẫm mồ hôi hột đang không ngừng toát ra. Gần như là theo phản xạ giải thích một câu: “Thật ra bọn chị vẫn ở phòng riêng mà…” Tôi xoay mặt, thấy Khương Hiểu Vân đỏ bừng mặt, trong ánh mắt có tia H**g phấn tò mò chớp động, hạ thấp giọng nói: “En đang chờ gọi chị là chị dâu đấy…” rồi nhảy vọt vào bếp hỗ trợ.
Một lát sau lại mang nồi cánh đã nấu xong ra, là canh tuyết lê đậu nành hầm thủ lợn, mẹ Đại Oai cười cười nói: “Tây Tây nếm thử xem mùi vị có ngon không này. Bác vẫn còn chưng nữa đấy, chờ con tắm rửa xong rồi ra ăn…”
Nhanh chóng đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng cầm lấy thìa múc một thìa bỏ vào miệng, nước canh vừa trong vừa thơm, vừa vào miệng là đã thấy ấm. Để xuống thìa, tôi thấp giọng nói: “Ngon quá, cám ơn dì…” Rồi vội vã đi vào toilet mở nước, tôi đúng là không có dũng khí tiếp tục đối điện với ánh mắt đong đầy lo lắng dụng tâm kín đáo của bà.
Lúc ăn cơm chiều, tôi lại nghĩ đến lời của Khương Hiểu Vân, quyết định tiên hạ thủ vi cường, đợi xới cơm xong, cụp mi mắt xuống, bình tĩnh nói: “Phòng ký túc bên cạnh phòng cháu đang sửa chữa, ồn áo quá làm cháu không thể nào mà nghiên cứu khoa học. Lần này trở về, nghe nói nhà đó cũng đã sửa xong, cho nên, hai ngày nữa con tính về đó ở lại. Nửa năm này con đã làm phiền Đại Oai quá rồi…”
Mẹ Đại Oai đột nhiên đưa tay, ấn mu bàn tay tôi, cười cười nhìn tôi, nói: “Tây Tây, con đừng nghĩ nhiều quá. Ở Bắc Kinh bác còn có một chỗ ở khác, sẽ không ở chung với hai đứa đâu…”
Toát cả mồ hôi! Sao bà ấy lại hiểu vấn đề theo cái nghĩa này chứ?!
Tôi lại phải vội vàng giải thích: “Không phải đâu dì! Cho tới nay, con với Đại Oai vẫn chỉ là bạn bè tốt bình thường thôi ai, từng đó tới nay con vẫn luôn được cậu ấy quan tâm…”
Mẹ Đại Oai dứt khoát nhìn về phía Đại Oai, nói: “Đại Vĩ, đến nước này rồi mà con còn không mau chóng đi cầu hôn Tây Tây?” Tiếp đó bà nhìn tôi, hết sức trịnh trọng nói: “Tây Tây con yên tâm. Thằng Đại Vĩ này da mặt mỏng, ngại mở miệng, nhưng cả nhà bác đều đã xem con như dâu con trong nhà nên dù thế nào cũng sẽ thay con làm chủ…”
Một tiếng “choang” bỗng nhiên vang lên, Đại Oai lỡ tay làm rớt chén cơm xuống bàn.
Mẹ Đại Oai trừng mắt liếc cậu ta một cái, dứt khoát lôi đề tài này ra nói thẳng: “Con xem con để con gái nhà người ta cứ như vậy ở chung với con, ngày nào cũng mua đồ ăn nấu cơm giặt giũ, lo toan việc nhà cho con vậy mà chẳng có danh có phận gì là tính làm sao hả?”
Đại Oai hình như bị sặc, ho khù khụ suốt.
Tôi quả thực không biết nên ứng đối tình huống này như thế nào, nhanh chân vọt vào trong toilet vắt khăn lông chạy ra đưa cho cậu ta, đưa tay vỗ lưng cậu ta, nghe mẹ Đại Oai vô cùng kiên quyết nói một câu: “Chuyện này cứ định như vậy, sang năm, mẹ đi kiếm nhà hàng tổ chức đám cưới cho hai đứa!”
Tôi nhất thời kinh ngạc, rồi vội vàng mở miệng nói: “Dì ơi, dì thật sự hiểu lầm rồi…”
Đại Oai vẫn còn ho rất dữ, không cách nào mở miệng, nghe thấy lời này, liền lập tức đưa tay bắt lấy tay lẹ, trong mắt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ và khẩn cầu. Tiếc là, bác gái Khương vô cùng kiên quyết, liếc nhìn bụng tôi một cái, rồi nói: “Chẳng lẽ phải thực sự đợi tới lúc có con mới chịu cưới? Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, lát nữa mẹ đi xem ngày cho hai đứa…” Hình như rất không hài lòng với thái độ của Đại Oai, bà trừng hai mắt nhìn cậu ta, lại đặt bát đũa xuống, nghênh ngang bỏ đi…
Bác Khương dù sao cũng là chủ công xưởng, công việc bận rộn, ở chưa tới hai ngày đã vội vã chạy về thị xã Khang Nghi, trước khi chia tay, bà lại nói với tôi, chị họ tôi kinh doanh phố Ngô Đồng rất đúng cách, làm ăn rất thuận lợi, rõ ràng rất nhiều người có khiếu buôn bán, chẳng qua là mình chưa có lúc thử nên không thể biết đó thôi.
Tôi biết bà nói bóng nói gió một vòng cũng không ngoài mục đích khuyên bảo, hy vọng có thể thuyết phục tôi theo Đại Oai về thừa kế gia nghiệp, thấy bà nhất quyết phán quan hệ của tôi và Đại Oai “chắc chắn là vợ chồng”, cho dù giải thích thế nào cũng khó mà xóa tan chấp niệm của bà, thôi thì chẳng thể làm gì khác hơn là chú ý chừng mà nói với bà, cố ý lờ đi sự thất vọng trong mắt bà, kiên định biểu đạt quyết định và quyết tâm mạnh mẽ cả đời hiến thân cho nghiên cứu khoa học của mình.
Đêm đó tôi lập tức mang hành lý về trường, dọc đường Đại Oai đưa tôi về cả hai đều chẳng nói với nhau câu nào.
Ngẩng đầu, thấy cậu ta trầm mặc, cuối cùng tôi lại thấy không đành lòng, lúc tạm biệt cậu ta lại nhịn không được mở miệng nói: “Em vẫn đang duy trì tập nấu ăn, hay là sau khi anh tan ca lại tới chỗ em ăn cơm đi?” Lời nói ra, lại thấy có gì không ổn. Tôi dọn ra khỏi nhà cậu ta cũng là vì muốn tháo gỡ quan hệ của nhau, nếu đột nhiên ngày nào cũng để cậu ta tới đây ăn cơm, chẳng phải lại mắc mứ lấy nhau sao?!
Một trái tim đã hoàn toàn để lại ở London, chuyện cho tới bây giờ, tôi đã không có lòng tin sẽ một lần nữa toàn vẹn lấy trái tim này về. Ban đầu tôi sống cùng Đại Oai là vì mong có thể thông qua việc này mà có được một sự ăn ý cùng tiến cùng lùi nào đó, song mọi chuyện lại nhiều lần thay đổi, sự chấp nhất và đề phòng đối với tình yêu của tôi sau khi trải qua vô số lần kiểm điểm và gây dựng lại, lại lần nữa đạt đến một điểm khó có thể giải thích, vậy, nếu quả có một ngày, vạn bất đắc dĩ, phải tìm một người để kết hôn thì người này tuyệt đối không phải là Đại Oai, bởi vì cậu ấy đối với tôi quá tốt, cũng đã trả giá quá nhiều, như thế quá bất công.
Song cậu ta lập tức ngẩng đầu, nói: “Ừ, mỗi ngày anh sẽ tới đây ăn cơm!”
Nhất thời tôi cảm thấy khổ sở, nhịn không được đưa tay, nắm lấy tay cậu ta, tôi cười, rồi dùng giọng tếu táo nói: “Đợi khi nào anh mang bạn gái cùng đến kiếm cơm đấy!”
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi một cái, bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay ôm tôi, nói: “Tây Tây, anh chỉ muốn cho em biết, trên thế giới này, không có mình em biết cố chấp!” Nói xong, xoay người rời đi, bước chân kiên định, bóng lưng thẳng tắp.
Trời vừa xẩm tối, nắng chiều vàng óng phết vào trên lưng cậu ta một vầng sáng nhàn nhạt. Tôi chợt nhớ đến rất nhiều rất nhiều năm về trước, tôi từng hao tổn không biết bao nhiêu thời gian, ngày nào cũng dò la lộ trình của cậu ta, vất vả không muốn người khác biết, ẩn núp xấu hổ dán vào góc tường lén theo dõi hoạt động của cậu ta, tất cả tất cả mọi cố gắng, thật ra, đều chỉ là vì muốn nhìn thấy một cái bóng lưng như vậy sao?!
***
Một ngày kia, ở phòng ký túc của tôi cùng nhau ăn cơm xong, lúc tiễn Đại Oai đi, nghe cậu ta nói muốn đi siêu thị, mua vài thứ. Tất nhiên là không thể đổ cho người khác đành lập tức theo cậu ta đến siêu thị mở ở gần cửa Đông chọn đồ.
Bởi vì lúc này đã không còn sớm, thêm vào đó thời tiết cũng không được tốt nên người trong cửa hàng cũng không quá đông, thưa thớt chỉ vài người. Theo cậu ta chọn xong đồ, đi tới cửa mới phát hiện trời đã đổ cơn mưa to. Con người tôi vốn luôn sơ ý, còn Đại Oai thì chuyên môn “trời trong cũng mang dù, ăn no vẫn mang lương khô”, lập tức lấy cây dù từ trong túi mở ra, rồi vô cùng tự nhiên đưa tay vòng qua eo tôi, chuẩn bị che cho tôi về ký túc.
Chẳng biết tại sao, sau lưng lại có cảm giác là lạ, cứ như bị ai đó nhìn chằm chằm, nhịn không được quay đầu lại, phát hiện quả nhiên là có một người cô đơn đứng một mình ở góc cửa, bình tĩnh nhìn hai người chúng tôi.
Nhìn rõ dáng vẻ của người này, tôi nhịn không được mở miệng chào hỏi: “Mộc Lan!” Phát hiện toàn bộ gương mặt trang điểm cô ấy đã nhòe nhoẹt hết, khó mà nhìn ra dung nhan thanh thủy, tóc tai rối bù xù, ăn mặc quần áo vô cùng đơn giản, trong lúc bất chợt, lại có mấy phần dáng vẻ của năm tháng còn đi học.
Nghe thấy lời tôi chào hỏi, Đại Oai rốt cuộc cũng xoay người lại, nhìn Mộc Lan, lập tức mỉm cười nói: “Trùng hợp quá!” Nụ cười rất niềm nở, chân thành tha thiết, nhưng cánh tay choàng ngang hông tôi vẫn không có ý buông ra.
Nét mặt Mộc Lan rất lạ, bình tĩnh nhìn chằm chằm hai chúng tôi vài lần, ánh mắt cuối cùng quay trở lại gương mặt Đại Oai, nhìn cậu ta, rồi lại nhìn cậu ta, trong ánh mắt dần dần lộ vẻ đau thương gờn gợn, nói: “Em chỉ là muốn trở lại nhìn, những chỗ trước đây đã không chú ý!” Nói xong bỗng nhiên cô ấy không quay đầu lại chạy vào trong màn mưa, sải bước chạy đi.
Vẻ đau thương trong mắt cô ấy chợt lóe lên rồi biến mất theo ánh mắt trực tiếp dồn ép trái tim người khắc, khiến tôi thấy sợ hãi, nhanh chóng đẩy Đại Oai ra, nói: “Mau đi qua đó xem đi!” Thấy cậu ta chần chờ, tôi lại giục: “Em thấy sắc mặt cô ấy không ổn, nhanh đi…”
Cậu ấy như hiểu ra, liền thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Được rồi, anh đi qua đó xem. Tây Tây, em chờ nhé, anh sẽ trở lại ngay!” rồi che dù đuổi theo.
Tôi xoay người đi trở vào siêu thị, hoàn toàn chẳng có mục đích lững thững rong chơi giữa một loạt kệ hàng. Cái TV LCD trên đầu, không ngừng vang lên tiếng của đủ loại chương trình ti vi, cứ như là có người đang đổi kênh, nội dung không ngừng đổi tới đổi lui. Lúc đầu tôi cũng không để ý, nhưng trong giây phút nào đó, tôi bỗng nhiên dừng bước, phát hiện mình lại vào lúc này tại nơi đây, từ trong ti vi thu được một giọng nói hết sức quen thuộc.
Kinh ngạc ngẩng đầu lên, tôi phát hiện kênh lại bị đổi.
Không biết sức mạnh từ đâu ào đến, bỗng nhiên tôi bất chấp nhảy đến quầy thu ngân, đoạt lấy cái remote từ trong tay một cô thu ngân, vội vàng hỏi: “Cô mới vừa xem kênh nào vậy? Kênh nào?”
Cô gái kia kinh ngạc, lắp bắp nói: “Hình như là, là, tin tức…”
Đúng rồi, là kênh tin tức. Lập tức bấm tới, tôi lập tức nhìn thấy mấy vị quản lý cấp cao của công ty Lương thị đang ngồi, hiện trường có rất nhiều phóng viên đến phỏng vấn, giống như đang tổ chức một buổi họp báo. Còn cái người mới vừa nói kia đã rời đi, trên màn hình TV, chỉ nghe thấy Kim Quang nói: “Ông Lương Trạm có việc gấp phải đi trước, tiếp theo, để tôi trả lời câu hỏi của mọi người…”
Chẳng qua đã muộn một bước mà thôi, chuyển kênh rồi, mà cũng không thể nhìn thấy anh…
Nhất thời kích động, tôi gần như là không chút nghĩ ngợi, lập tức để remote xuống, lấy điện thoại di động ra, đùng đùng ấn một dãy số. Thật ra có lẽ đã bốn năm năm tôi không gọi đến số điện thoại này; thật ra cho dù là bốn năm năm trước, bởi vì anh bận rộn, không dám quấy rầy công việc của anh, cho nên suốt thời gian bên anh căn bản đều là anh gọi điện thoại cho tôi, chứ hiếm khi nào tôi gọi cho anh; thật ra trong mấy năm này, tôi đã đổi số điện thoại mấy lần, rất có thể, ngay từ bốn năm năm trước, anh cũng đã đổi số…
Song tôi vẫn cứ như vậy không chút nghĩ ngợi gọi tới!
Nhưng vậy mà không có bất kỳ sự trì hoãn nào, trong nháy mắt điện thoại lại có người bắt máy, nghe thấy chuẩn xác không có lầm là anh ở đầu dây, mở miệng, hơi kinh ngạc vừa hơi lo lắng hỏi: “Là em sao? Tây Tây…”
Dĩ nhiên, anh chắc là biết số điện thoại mới của tôi, vậy ngay cả tôi đã đổi một cái túi xách mới cũng biết.
Tại sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho anh, muốn nói cái gì chứ?
*** tôi đột nhiên bế tắc, đầu óc có chút hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí không cách nào mở miệng nói chuyện. Vội vã cúp máy, tựa vào trên cây cột, hít thở thật sâu. Chỉ chốc lát sau, anh đã gọi điện tới, giọng nói bình tĩnh hẳn, dịu dàng, lại một lần nữa hỏi: “Là em sao? Tây Tây…”
Tôi dùng sức hít vài hơi, rồi mới mở miệng, hướng về phía điện thoại, nói từng chữ từng chữ một: “Em ở trên ti vi nhìn thấy anh…”
Anh hơi sững sờ, nói: “Tây Tây chắc là em xem chương trình tường thuật rồi…Chỗ của anh đã là nửa đêm rồi!” Tiếng nói vừa dứt, đã nghe thấy trong điện thoại truyền đến một giọng nữ đầy ngạc nhiên: “Đã trễ thế này rồi mà còn có điện thoại…”
Dĩ nhiên tôi sẽ không nghe lầm, đây là giọng của Viện Viện, tôi đã quá quen cái giọng này rồi!
Cuối cùng cũng có thể mở miệng, tôi cố gắng nói: “Xin lỗi…” Chẳng biết tại sao, tôi phát hiện giọng mình lại có chút nghẹn ngào.
Nhất thời trầm mặc, chỉ chốc lát sau, anh rốt cuộc lại mở miệng, nói: “Em khỏe không, Tây Tây?”
“Dĩ nhiên, em rất khỏe!” Tôi phát hiện giọng mình ngoài nghẹn ngào, còn có cả run rẩy.
“Em…”
“Không quấy rầy anh nghỉ ngơi, ngủ ngon!” Nước mắt bỗng nhiên không khống chế được mà từng giọt lớn lăn xuống, không cách nào kiên trì được nữa, tôi vội vã cúp máy.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại di động lại một lần nữa reo lên, tôi không có cách nào nghe, vội vã bấm tắt; điện thoại lại leo lên, tôi nghĩ nghĩ, rồi soạn một tin nhắn gửi qua: “Em rất khỏe, đừng nhớ em!” rồi dứt khoát tắt máy.
Không biết là tôi đã đi khỏi siêu thị lúc nào, vô thức bước dưới cơn mưa. Dù sao cũng là ngày mùa hè, nước mưa rơi lên người lên mặt cũng có cảm giác mát mẻ.
Cõi đời này, luôn có những chuyện, những khoảng cách bất kể ở trong lòng đã chuẩn bị bao nhiêu thời gian, bao nhiêu lần, cũng vĩnh viễn không thể ung dung; vĩnh viễn không thể nào tiếp tục đối mặt.
Tôi biết anh yêu tôi, cũng vì yêu mà anh đã trả giá rất nhiều, cố gắng rất nhiều, song tình yêu dù sao cũng không phải là tất cả, anh có trách nhiệm mà anh phải gánh vác, có con đường mà số mệnh đã định anh phải đi.
Tôi biết tôi yêu anh, vì yêu anh tôi đã phải chịu đựng rất nhiều, kiên trì rất nhiều, song vận mệnh dù sao cũng không phải là một cuộc chơi dễ dàng, nếu mở đầu đã sai lầm, thì sau đó bất luận có cố gắng bao nhiêu, cũng chỉ là càng sai nhiều hơn thôi!
Rốt cuộc vào lúc mưa nặng hạt nhất, tôi lững thững đi tới giữa quảng trường, nhất thời thấy vui mừng, vì vậy mà thật sự trống trải. Rốt cuộc tôi từ từ ngã ngồi trên mặt đất, giữa màn mưa đang tung tóe khắp nơi; rốt cuộc từ từ gục đầu xuống, tựa vào đầu gối, lấy tay che kín khuôn mặt; rốt cuộc cũng có thể khóc thành tiếng, khóc cho thật to, mặc sức tuôn trào.
Buồn bực quá lâu, chịu đựng quá lâu, vậy cho nên, mặc sức tuôn trào cho đáng một lần!
Trong nháy mắt lướt qua màn hình TV, cũng chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng thật ra tôi đã thấy rất rõ ràng, tiêu đề của buổi họp báo kia là “Tương lai phát triển của tập đoàn Lương thị dưới tình hình mới”; còn trên cái chỗ chủ tọa trống không kia, có đặt bảng tên anh, chức vụ trên đó là — chủ tịch tập đoàn Lương thị!
Tất cả cũng chỉ là theo tâm ý và lẽ thường ở lại ra đi, sau đó đi tới cuối cùng, vẫn có nước mắt để tuôn trào như thế, thật ra, trái tim vẫn còn sống thì tương lai đời người mới đáng trông mong!
***
Tôi dần dần thấy yêu việc lên lớp dạy học, mỗi tiết 45 phút giảng dạy, tranh thủ dùng 9 tiếng đồng hồ để soạn bài, lúc làm slide, mỗi chi tiết đều căn nhắc tới lui, cẩn thận cân nhắc. Cũng không hi vọng có thể mô tả hết tầng tầng lớp lớp cấu trúc tư tưởng của con người, chỉ mong có thể đem càng nhiều kinh nghiệm thành bại cùng cảm nhận về đời người thẩm thấu qua thời gian, hy vọng có thể làm một cái gậy chống vào lúc người ta phân vân nơi ngã ba đường.
Giữa tháng mười hai, bạn học Đại Oai nhận được mệnh lệnh của nhà phải về quê một chuyến. Tôi biết mẹ cậu ta quả thật đã bắt tay vào thu xếp hôn sự của chúng tôi, nên nhức đầu không thôi, thừa dịp cậu ta về quê, mới khéo léo súc tích bám theo cả buổi, qua mấy lần thoái thác, xin cậu ta nhân cơ hội này, làm sáng tỏ chân tướng.
Cậu ta vươn tay ôm tôi, oán hận không thôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lấy anh thật sự khiến em khổ sở như vậy sao?”
Tôi đành phải cười nói: “Em chỉ lo anh nhất thời không suy xét, mới thấy một gốc cổ thụ siêu vẹo mà đã vội bỏ qua cái cây xanh tươi um tùm thẳng tắp đang chờ ở phía sau…” Kết quả cậu ta nói: “Đây ngược lại vừa khéo là lời anh muốn nói với em!”
***
Tuổi càng nhiều, thật ra càng không thích sinh nhật, cho nên ngày 24 tháng 12 đến, tôi liền vội vã vào phòng thí nghiệm của trường từ sớm để phân tích số liệu, cố ý lờ chuyện này đi, đợi mãi cho đến khi đêm khuya vắng người mới trở về.
Vặn mở khóa cửa, tôi đi vào, theo thói quen ấn công tắc, nhưng vẫn tối đen, không có phản ứng gì.
Tôi nghĩ nghĩ, đèn pin chắc là ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, nên cẩn thận nhớ lại phương hướng và không gian trong đầu, tôi đắn đo, lần theo vách tường, cẩn thận đi về phía phòng ngủ.
Từng bước từng bước đi tới, thật kỳ lạ, sao trước mắt lại lấp lánh một ánh sáng hồng.
Tôi nhất thời kinh ngạc, song ánh sáng cứ dần dần sáng lên, tôi chăm chú nhìn lại, ở giữa phòng khách, lại nhìn thấy một cành hoa tươi màu hồng nhạt đang nở bông chúm chím cắm trong bình thủy tinh. Một nụ hoa vốn đang e ấp, lại ngay vào lúc tôi đến gần mà từ từ, nở ra từng cánh từng cánh một.
Trong lúc tôi vẫn còn đang không ngớt kinh ngạc nhìn đóa hoa trước mắt, bất ngờ một giọng nói từ trong nhụy hoa vang lên, dịu dàng chậm rãi, lại rõ ràng không gì sánh được: “Lúc em nghe thấy tiếng hoa nở, thì hãy tin, đó là một người yêu em đang tỏ tình với em…”
Tôi nhất thời ૮ɦếƭ đứng, trời ạ, trời ạ, trời ạ…
Tại sao lại là những lời này?
Tại sao trên thế giới này, lại thật sự tồn tại một đóa hoa tươi biết nói như vậy?!
Sau khi kinh ngạc đã đi qua, tôi cẩn thận đánh giá một lát, phát hiện cắm ở trong bình hoa, hóa ra còn có một mấy bông hoa nhỏ nhân tạo, có thể trong nhụy hoa có giấu loa mini, sau đó tôi nhẹ nhàng di chuyển tầm mắt, một tờ giấy viết thư màu hồng nhạt đã hoen ố theo năm tháng dãi dầu ngay lập tức đập vào mắt.
µ©STE.NTµ
Đáy lòng hiện lên một điều gì đó khiến người ta khó có thể tin được, nhịp tim tôi đột nhiên có hơi tăng tốc, nhẹ hít một hơi, tôi đưa tay, nhẹ nhàng bóc lấy tờ giấy viết thư, từ từ mở ra, trên trang giấy là một hàng chữ hơi có vẻ trẻ con, nhưng chữ viết trên đó thì có thể nói là rất chăm chút: Lúc cậu nghe thấy tiếng hoa nở, thì hãy tin, đó là một người yêu cậu đang tỏ tình với cậu. Phía cuối thư là một câu lạc khoản rụt rè, run run – lớp 10/6, Lỗ Tây!
Tôi nhịn không được đưa tay, lấy tờ giấy viết thư xuống, nhẹ nhàng dán lên mặt, trong nháy mắt, dường như suy nghĩ ngập màu hồng cùng năm tháng thiếu nữ đã lạc mất nhiều năm này đều xuyên qua đường hầm thời gian, quay trở lại đây, mang theo sự ấm áp đặc biệt, sự chua xót gờn gợn và hương thơm tao nhã.
Cứ tưởng cuộc đời này sẽ không bao giờ khóc nữa, vậy mà trong khoảnh khắc này, lại cứ có nước mắt trong suốt im lặng chảy dọc theo má!
Đây là câu mà tôi đã từng cho là hay nhất trên thế giới, cho nên mới viết lên giấy gửi cho cậu ta!
Đây cũng là câu mà tôi đã từng cho là xáo rỗng nhất trên thế giới, cho nên sau này lớn lên, mỗi lần nghĩ đến là tôi lại thấy xấu hổ!
Đây là câu mà tôi phải dùng cả một xấp giấy viết thư, viết hết lần này đến lần khác, vất vả lắm mới viết được!
Đây là tờ giấy đã khiến tôi nửa đêm còn trợn tròn mắt nhìn trần nhà, sáng sớm đã rời giường chạy vội tới phòng học của lớp bên cạnh vội vàng giấu vào đó.
Thời gian đã lâu, trang giấy đã ố vàng!
Ký ức dài quá, rất nhiều đoạn ngắn, cứ như cuồn cuộn giữa muôn nghìn việc hệ trọng, vượt qua một ngàn một vạn hình ảnh, ai trong đó cũng đẹp lóa mắt, dáng vẻ ai cũng đều như xưa!
Sao lại có thể, sau khi để cho tôi sau khi đã từ từ trải qua bao năm tháng lại một lần nữa gặp lại?!
Phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một người đàn ông từ trong bóng tối bước ra, từ từ đi về phía tôi, vươn tay, ôm tôi từ phía sau lưng, từng chữ từng câu nói: “Tây Tây, chúng ta giảm giá được không? Anh muốn nói, bảy ngày nữa là anh đã chờ em đúng sáu năm…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc