Tình Yêu Đang Bận, Xin Gọi Lai Sau - Chương 28

Tác giả: Trữ Tâm

Kể từ khi sau ngày đó tỉnh dậy gặp mặt một lần, Lương đại tiểu thư liền biến mất, không thấy xuất hiện nữa, mỗi ngày chỉ cho người mang thức ăn thịnh soạn đến cho tôi. Điện thoại di động cũng không có tín hiệu, căn bản là không cách nào liên lạc với bên ngoài.
Lòng tôi lo lắng vô cùng, không biết tại sao Lương đại tiểu thư lại giữ tôi lại, Lương Trạm có phải đã xảy ra vấn đề gì rồi không. Nhưng may là, ở đây có nhiều thứ thuộc về Lương Trạm, bao gồm cả đủ loại sách mà anh đã đọc từ nhỏ đến lớn, hàng loạt 乃út ký thời đi học, một đống các bản dự thảo hạng mục quyết sách…, đủ cho tôi lật xem không ngừng, suy nghĩ không ngừng, từ trong những hàng chữ mà không ngừng nắm được quỹ đạo trưởng thành của anh.
Một buổi sáng ngày kia, tôi vừa mới rời giường, lại thấy Lương đại tiểu thư đi vào, trên tay mang theo sữa đậu nành và bánh quẩy, dĩ nhiên là tự mình đưa bữa sáng tới cho tôi, nhìn thấy tôi, chị ấy vẫn hết sức thân mật.
Nhìn ánh mắt cử chỉ của chị, hình như cũng không có gì khác với thường ngày, song kiến thức và kỹ năng chuyên ngành đã rèn luyện cho tôi khả năng nhìn mặt đoán ý, cho nên, chỉ liếc nhìn một cái là lập tức cảm nhận được chính xác không chút nhầm lẫn rằng vẻ mặt ánh mắt của chị ấy đầy áp lực và khẩn trương trước một trận “Mưa gió sắp đến”.
Nhất thời trái tim tôi đập loạn cả lên, tôi hít sâu, buộc mình phải giữ vững bình tĩnh, mỉm cười ngồi xuống, gắng gượng nuốt từng miếng từng miếng.
Ăn xong bữa ăn sáng, tôi giúp chị pha một ấm trà ngon, lẳng lặng ngồi ở đối diện chị, ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào cặp mắt của chị ấy, từng chữ từng câu nói: “Chị muốn nói gì với tôi thì cứ nói.”
Chị ta nghe thấy chữ “chị” thì ánh mắt chợt lóe lên, nhíu mày nhìn.
Tôi gật đầu, thành khẩn nhìn chị ta, từng chữ từng câu nói: “Trong lòng tôi, vẫn xem chị là chị gái!” Thật lòng tôi muốn cảm ơn chị ấy đã sắp xếp tất cả mọi chuyện ở Greenwich cho tôi; thật lòng muốn cảm ơn chị đã cho tôi mở cánh cửa tâm hồn đã đóng chặt nhiều năm qua của anh.
“Cô thật sự rất tốt, Tây Tây!” Chị ta nhìn chằm chằm tôi một lát, vẻ mặt dần bình tĩnh lại, một hồi lâu, mới đưa tay, cầm tay tôi, thở dài nói: “Thành thật mà nói, nếu như cô không có ý chí lớn, chân thành thiện lương như thế; nếu như cô không thanh bạch yên ổn, vô dục vô cầu như thế, thì tất cả cũng đã kết thúc tại cái vũ hội kia rồi Tây Tây à. Giờ này khắc này, cô cũng không thể nào vẫn bình yên tiếp tục ngồi ở đây uống trà với tôi như thế này…”
Vẻ mặt của chị ta nghiêm túc như thế, khiến tôi cảm thấy sợ cái tin tức nào đó ẩn chứa trong lời chị ta nói, nhịn không được thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn chị ta, nói: “Ý của chị là…?”
“Hà gia có thể dễ dàng tha thứ nhẫn nhịn cô Mộc nhiều năm, giận mà không dám nói gì. Cô Mộc có thể thản nhiên ra vào tư gia của nhà giàu có mà không sợ không hãi, chẳng qua cũng chỉ là ỷ vào phía sau có người chống lưng. Vậy Tây Tây cô thì sao, ngoại trừ tấm lòng lương thiện, ngoại trừ tình yêu vô tư lợi, ngoại trừ yên lặng giữ vững và cố gắng, thì ai có thể vào lúc cô nguy hiểm, không chút do dự chống đỡ cả bầu trời, che gió tránh mưa cho cô?” Chị ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Là một người không có chút bối cảnh gia thế chống đỡ, nếu như vẫn đi ở trên quỹ đạo bình thường, tất nhiên cũng chỉ có giống như mọi người, có thể đạt được cả đời bình an. Nhưng cô lại bị cuốn vào, gặp phải em tư của tôi, giành được toàn bộ tình yêu cùng sự chú ý của nó, cô cho là, một khi thân phận bại lộ, Hà gia thật sự có thể cho cô tiếp tục yên ổn sống tiếp được sao?”
Trái tim tôi bắt đầu không thể khống chế mà tăng tốc, tôi ngẩng đầu nhìn chị ta, không cách nào mở miệng nói chuyện.
“Nếu như cô không phải là một người như thế, Tây Tây à, không cần chờ đến Hà gia ra tay, tôi cũng sẽ thay mặt gia tộc mà xóa sổ cô…” Chị ta rũ mí mắt xuống, từng chữ từng câu nói: “Cô sẽ từ trong vũ hội mà biến mất không chút dấu tích, một tháng sau, sẽ có người phát hiện thi thể của cô ở trên bờ biển. Dung nhan của cô đã không còn cách nào nhận diện được, toàn thân trên dưới không tìm được bất kỳ một vết thương hoặc là dấu vết nào…”
***
Chị ta miêu tả rõ ràng như thế, trong nháy mắt khiến tôi cảm thấy sởn tóc gáy, nhịn không được run giọng hỏi chị ta: “Tại sao…” Cố gắng lấy lại bình tĩnh, vừa há mồm, khó khăn hỏi chị ta: “Hôm vũ hội, là chị phái người ngắt nguồn điện?” Nhớ tới cảnh Lương Trạm ở trước cái nhìn chằm chằm của mọi người liều lĩnh đặt một nụ hôn lên môi tôi, thì trong lòng tôi cũng mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Trong ánh mắt của chị ta xẹt qua một tia tán thưởng, chợt thở dài nói: “Thật ra, chuyện giữa hai người cũng đã nhiều năm, chỉ có điều thứ nhất những năm gần đây, có thiên kim nhà bộ trưởng Mộc chủ động nhảy vào, bất chấp mưa gió theo đuổi nó, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người, tất cả mọi người mới không nghĩ đến hướng khác; Thứ hai, nó từ nhỏ đã là một người rất quyết đoán, hiếu chiến, quả cảm kiên nghị, cho nên, nếu không phải nó trong lúc vô tình lộ ra sơ hở, thì tất cả mọi người đều không thể tin được, nó lại tự mình làm loạn thế cuộc, đối với cô cố gắng chân tình như thế…”
Chị ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước trà, rồi nhìn tôi, từ từ nói: “Tình hình phức tạp trong nhà tôi, tôi nghĩ chắc cô cũng biết một chút. Bởi vì quy củ gia tộc trói buộc, nên truyền thống nhà tôi từ trước đều là con trưởng thừa kế toàn bộ gia nghiệp, con thứ chủ yếu chỉ được chia tài sản, hơn nữa suốt đời không được kinh doanh trên cùng lĩnh vực có liên quan đến hoạt động của gia tộc, chủ động rời khỏi cạnh tranh. Anh tôi vốn xuất chúng, hết thảy đều sống với nhau hòa bình yên ổn, nhưng về sau ngàn phòng vạn phòng, vẫn không tránh khỏi tai nạn xe cộ…”
Chị ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi nói tiếp: “Sau khi anh tôi qua đời, tất cả các bà vợ bé đều trước sau gặp đủ loại chuyện ngoài ý muốn, cả nhà nhất thời sợ bóng sợ gió. Ba tôi không tín nhiệm bất kỳ một đứa con nào, bất đắc dĩ mới đẩy tôi ra, tạm thời ngồi ở vị trí thừa kế, nhưng tất cả mọi người đều biết, sớm muộn gì nhất định sẽ có một người con trai chân chính đứng ra gách vác gia đình. Vốn là ngoài anh hai tôi, những người con còn lại trên căn bản đều không được can dự vào công việc làm ăn của gia tộc, nhưng dưới tình hình như thế, cho dù ba tôi không thích cũng phải ủy quyền, để cho tất cả bọn họ đều tham gia vào công việc làm ăn của gia tốc, tự mình bộc lộ tài năng. Khách quan mà nói, gia thế mẹ của em tư hơi bình thương một chút, lại không được ba tôi thích cho lắm, cho nên hoàn cảnh so với các anh em khác tương đối xấu hơn. Vốn là trong gia tộc ai cũng không chú ý đến nó. Song một năm kia, nó mới vừa tròn hai mươi hai tuổi, ở Berlin đã gặp được anh hai của Viện Viện, hai người vừa gặp đã hợp ý, nhanh chóng liên minh lại. Trên đà đó nó chấp thuận luôn hôn sự, quả quyết hợp tác cùng Hà gia, nhanh chóng cưới Viện Viện, cứ tưởng là hạ được một bước cờ tốt, thình lình vùng lên, làm người ta phải nhìn lại…” Chị ta nhìn tôi một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Tây Tây, cô đã mất tích mười ngày, để chúng ta xem, thế giới này có thay đổi gì!”
Chị ta nhẹ nhàng rút ra một tập tài liệu đưa cho tôi, phía trên ghi chép tất cả động thái của những người có liên quan ở xung quanh tôi trong mười ngày tôi mất tích.
Phần lớn họ tất nhiên là không có phản ứng gì, bao gồm ba mẹ tôi, trong mười ngày này, chỉ gọi cho tôi một cú điện thoại, nghe Lương đại tiểu thư nói mọi việc đều ổn thì liền yên tâm cúp máy.
Thực sự có phản ứng mãnh liệt đối với việc tôi mất tích chỉ có hai người.
Lương Trạm ở trong vũ hội cũng bị đánh thuốc mê, sau khi tỉnh lại tìm không thấy tôi, liền lập tức dừng tất cả mọi chuyện tình đang tiến hành lại, không ngủ không nghỉ lục tung cả thế giới lên tìm tôi; còn bạn học Đại Oai, sau lần thứ ba gọi điện thoại vẫn không nghe thấy giọng của tôi, đã đặt vé bay đến London.
Nhất thời lo lắng, tôi nhịn không được lớn tiếng ngẩng đầu lên hỏi Lương đại tiểu thư: “Chị đưa tôi đến chỗ này rốt cuộc là có dụng ý gì?”
Lương đại tiểu thư vỗ nhẹ bờ vai tôi, thở dài nói: “Tây Tây cô đừng kích động. Đây là chuyện của chín ngày trước rồi. Ngày hôm nay, chuyện đã thay đổi rồi. Em tư của tôi rốt cuộc cũng dần dần trở về bình thường, rất có khả năng đã biết người ra tay với cô là ai, sáng hôm nay, đã chạy về Hồng Kông gặp ba tôi. Khương Tuấn Vĩ cũng đã nhận được tin tức xác nhận cô vẫn bình an, vừa mới trả lại vé máy bay…”
Đáy lòng của ta vẫn đầy những nghi ngờ, ngẩng đầu hỏi Lương đại tiểu thư: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Lương đại tiểu thư nhìn tôi, từng chữ từng câu nói: “Nói trắng ra thì mọi chuyện thật ra cũng rất đơn giản. Thứ nhất, ba tôi đã quyết định chọn em tư làm người đứng đầu sự nghiệp của gia tộc cũng là người nối nghiệp, cho nên, bắt đầu từ bây giờ, sẽ từ từ bố trí người mở đường cho nó, dọn sạch tất cả chướng ngại có thể ảnh hưởng đến việc tiếp nhận của nó; Thứ hai, ở phương diện làm ăn, trong phạm vi toàn thế giới, không có gia đình nào có thể quan hệ mật thiết với chúng tôi, có thể mang đến sự trợ giúp về mặt làm ăn cho chúng tôi như Hà gia, cho nên, không thể dễ dàng bỏ qua cho kẻ nào phá hỏng nhân tố ngoại lực kết hợp mật thiết này.”
Tôi nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn chị ta, thành khẩn nói: “Tôi không muốn can dự vào hôn nhân của anh ấy và Viện Viện. Tôi thừa nhận, tôi không cách nào đè nén tình cảm của mình, không thể ở trước mặt anh tỏ vẻ thờ ơ, coi mọi chuyện như không thấy, nhưng tôi quả thật…”
“Nhưng mà nó thật sự yêu cô!” Chị ta nhìn tôi, từ từ lắc đầu, từng chữ từng câu nói: “Chuyện này thật tức cười quá ha. Để có tư cách thừa kế, từ nhỏ đến lớn nó đã cố gắng biết bao nhiêu. Vậy mà khi tất cả rốt cuộc đã dễ như trở bàn tay, nó lại muốn buông xuôi tất cả, đến Trung Quốc tìm cô. Ba tôi bị nó chọc điên lên, bất đắc dĩ, phải hạ thông điệp với nó, nếu như không thể chấm dứt đoạn tình duyên, thì sẽ ra tay xóa sổ cô…Tôi nhận được mệnh lệnh, tài trợ cho cô đến Anh, vốn là không có cho nó biết, nhưng cô vừa bước chân lên lãnh thổ nước Anh, nó vẫn là người biết trước tiên, không màng đau đớn, khăng khăng đến tháp London gặp cô. Để che dấu tai mắt người khác, cũng là vì đã cam kết với ba, nó không thể không giả bộ cùng Viện Viện hết sức thân mật, thật ra sâu trong lòng nó hết sức đau đớn.”
Chị ta dừng một chút, trong ánh mắt bỗng nhiên nổi chút dịu dàng, từng chữ từng câu nói: “Lúc ở Hà gia, sau lưng mọi người, tôi thấy nó nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô, dịu dàng như vậy lại khổ sở như vậy, đột nhiên làm tôi thấy không đành lòng. Mặc dù nhất định phải chia tay, nhưng tôi vẫn thấy, hay là cho hai người thêm một cơ hội ở bên nhau, cho hai ngừoi biết tâm ý của nhau cũng được…”
Tôi thật sự không cách nào trong khoảng thời gian ngắn, đem tất cả những việc này nuốt xuống, tiêu hóa tất cả, lúc này tôi chỉ cảm thấy rất nhiều chất lỏng không cách nào điều khiển, từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng trào ra khắp nơi. Suy nghĩ một chút, nén nước mắt, ngẩng đầu nhìn chị ta, nói: “Nhưng mà ban đầu ở trong nước, tôi đã quen với Đại Oai. Cứ như vậy lặng lẽ cắt đứt liên lạc với anh ấy, đối với mọi người mà nói, không phải là…càng tốt sao?”
“Cô thật sự định cưới Khương Tuấn Vĩ sao?” Chị ta cúi đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Cô cũng chỉ là tìm một người ngụy trang, một cái lối thoát che kín mình mà thôi…Cũng như chuyện nó ở châu Phi liều mạng ђàภђ ђạ mình vậy…Hai người không quên được, bất luận cách xa nhau bao lâu, hay bao xa, trong trái tim vẫn luôn nhớ thương, cuối cùng là không cách nào quên được!”
“Ba muốn tôi giữ cô mười ngày, để nó thấy nên để cô bình an sống sót, hay là hai người cùng nhau oanh liệt…” Chị ta nhìn chằm chằm tôi, cẩn trọng một lát, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Dĩ nhiên, nếu quả nhiên chỉ có áp lực trong nhà, có lẽ tôi còn có thể suy nghĩ đứng ra, giúp hai người chống lại tất cả, để hai người hạnh phúc, dù sao trên cõi đời này, khó mà tìm được tình yêu chân thành. Thật sự, Tây Tây, lúc tôi nhìn thấy cô ở Hà gia trong nháy mắt đã có cảm giác giống như là thấy được mình lúc còn trẻ…”
Khóe mắt chị ta tràn ra ánh lệ, suy nghĩ một chút, rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau một chút, lại từng chữ từng câu nói: “Cô biết nó lộ sơ hở thế nào không? Mấy năm nay, nó ở châu Phi khổ cực khai hoang, tất cả mọi người chỉ nói nó là vì tranh công với ba, cho đến một lần, nó ở Ni-giê-ri-a bị trọng thương, tôi chạy qua xem, mới biết được nó khổ cực chu du qua rất nhiều nơi các thế lực phi chính phủ đang đấu tranh võ trang với chính phủ địa phương, thực hiện rất nhiều mua bán nguy hiểm, từ từ thiết lập một vương quốc thuộc về mình. Tôi đoán từ ngày đầu tiên bắt đầu yêu cô, nó đã bắt tay ngay vào làm việc chuẩn bị. Nó là người có quyết tâm, quyết đoán lại rất có khả năng chịu đựng cực khổ như thế, những năm này, quả thật đã từng bước từng bước thực hiện kế hoạch của mình, song thời gian của nó quá có hạn, căn bản không cách nào làm tốt tất cả…” Chị ta nhẹ nhàng thở dài, bất lực nhắm hai mắt lại, từng chữ từng câu nói: “Lần này nó bị trọng thương, thời gian hôn mê rất lâu, cứ một mực gọi tên cô, bị vô số người đến thăm nghe thấy. Toàn bộ vương quốc của nó bị ba phái người tiếp quản, khổ cực nhiều năm như vậy…coi như là uổng phí!”
Chị ta tạm thời ngừng lại, bên trong nhà nhất thời im ắng.
Tôi không có cách nào mở miệng, bởi vì chỗ sâu tâm hồn bị vô số thứ đang nghẹn lại.
Hồi lâu, chị ta rốt cuộc vừa nhìn chằm chằm mắt tôi, từng chữ từng câu nói: “Nó hai lần bị thương nặng, một lần là lúc cô ngã bệnh ở Thiên Tân; một lần là ở quê cô, lần thứ hai là sau khi gặp lại cô…Tây Tây cô có thấy, tất cả chuyện này thật sự chỉ đơn giản là trùng hợp không? Ai dám cam đoan, nó tiếp tục mạo hiểm sẽ vẫn có thể sống sót trở về…”
Vết thương của anh, những vết dọc ngang đó, nhiều đến mức gần như khó có thể phân biệt được vết thương nào ra vết thương nào…
Tôi bất lực nhắm hai mắt lại, cũng không cách nào mở miệng nữa.
Tôi ở trong cuộc tình này dù từng nếm trải những đắng cay, từng gánh chịu những tổn thương, nhưng vẫn cố gắng dùng thái độ “đi về phía trước, nhìn về phía trước” mà thúc giục mình, không để mình sa vào vũng lầy đau khổ và oán hận.
Tôi yêu anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã không thể quay đầu lại, từ đó dù có khổ cực, có bị lừa gạt cũng không oán trách, không hối hận, nhưng, tôi cho tới bây giờ thật sự không dám hy vọng xa vời, trong cuộc tình này anh cũng không nói một lời chỉ âm thầm cố gắng, cố gắng đến mức cố chấp và thắm thiết khiến tôi không dám tiếp nhận như vậy.
Tôi không biết nên làm gì mới có thể đáp lại được một tình cảm sâu đậm như vậy.
Tôi không biết nên lựa chọn như thế nào, mới có thể khiến anh không tiếp tục bị thương.
Song Lương đại tiểu thư tìm tôi, dĩ nhiên không phải là để cho vui.
Cho nên, chị ta mới nói với tôi: “Dẫu biết cô có thể trở thành một thứ thuốc phiện mà cả đời này nó không thể nào cai được…Nhưng Tây Tây à, vì sự an toàn cho tính mạng của hai người, vì tương lai sáng lạn của nó, tôi xin cô, thực sự, tìm một người thích hợp mà kết hôn đi…”
Lúc đi ra, tôi mới phát hiện mình thật ra vẫn còn ở London, chỉ giương mắt là có thể thấy được cây cầu London nổi tiếng.
Cây cầu này đã giãi dầu qua không biết bao nhiêu là nắng mưa, phải trùng tu lại mấy lần.
Từ trên cầu nhìn xuống, khắp nơi dày đặc xe cộ, người qua kẻ lại như mắc cửi.
Từ lâu tôi đã muốn đứng ở trên cầu London mà ngắm nhìn phong cảnh. Tôi nhớ, lần đầu tiên tôi tiếp xúc với tiếng Anh, lần đầu tiên ở biết đến cây cầu nổi tiếng trong truyền thuyết này, là thông qua một bài hát tiếng Anh nổi tiếng:
London bridge is falling down,
Falling down, falling down.
London bridge is falling down,
My fair lady.
Build it up with iron bars,
Iron bars, iron bars.
Build it up with iron bars,
My fair lady

Nếu cầu London quả thật đã từng sụp, thì bất luận bao nhiêu lần, vẫn có thể một lần nữa dựng lên lại, vậy còn lòng người thì sao…?!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc