Tình Yêu Đang Bận, Xin Gọi Lai Sau - Chương 25

Tác giả: Trữ Tâm

Dinh thự của Hà gia nằm trên Primrose Hill, mặc dù ở gần khu Camden náo nhiệt và khu Hampshire đặc biệt tĩnh lặng, mà vẫn đặc biệt duy trì được một màu sắc đậm đà pha lẫn giữa thành thị và nông thôn, cảnh vật chung quanh đẹp và tĩnh mịch vô cùng.
Tôi thấy quả thật chỉ có thể gọi nơi này là dinh thự, bởi vì hiển nhiên, đây không phải là một tòa biệt thự, mà là một cái đại viện kiểu truyền thống điển hình của Trung Quốc, một chốn rộng lớn với nhà cao cửa rộng, tường viện sơn son, then cửa là vòng đồng hình con sư tử đực, mái hiên có đoạn đấu củng[1] được khắc hoa văn màu.
[1] Tên một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.
Chỉ khác là, lúc ở San Francisco, “gia nhân” của Hà gia sẽ chủ động xoay quanh chủ nhân, ngày thường cũng thích bát quái, cảm giác tùy ý một chút, còn ở nơi này, vừa mới xuống xe một cái, liền thấy tay trái một loạt “gia nhân”, bên phải một loạt “nha hoàn” Theo thứ tự sắp hàng, cung kính hành lễ, nét mặt nghiêm túc, yên lặng như tờ, một không khí thập phần trang trọng và nghiêm túc đập thẳng vào mặt.
Bước tới là có ngay một nha hoàn xinh xắn khéo léo đưa khăn lông ấm lên lau tay, sau đó lại có người hầu dâng nước chanh ấm thơm ngát để lọc miệng. Tất cả bọn họ đều cực độ cung kính nhìn Lương Trạm, trái lại đối với Viện Viện thì ít để tâm hơn một chút.
Một anh chàng gia nhân vội vã chạy vào bẩm báo một tiếng, nhưng chỉ chốc lát, liền nhìn thấy một hàng gia nhân theo thứ bậc, nối đuôi nhau đi ra, ngay sau đó, liền nhìn thấy bà Hà theo sau một người đàn ông đi ra, nhìn thấy tôi, bà từ xa đã mỉm cười gật đầu chào, nhưng lại không mở miệng nói chuyện.
Viện Viện dường như là theo thói quen cầm lấy tay tôi, trong lòng bàn tay vẫn có sự căng thẳng hệt như trước kia. Tôi đang chuẩn bị nắm lấy lòng bàn tay của cô ấy, thì trong nháy mắt lại thấy cô ấy thả ra, đi tới trước, vô cùng cung kính chào: “Con chào ba!”
Tôi ở Mỹ làm bạn với Viện Viện bốn năm, giúp cô ấy trị bệnh bốn năm, mà chưa một lần nhìn thấy ông Hà, hôm nay âu cũng dịp may hiếm có, tôi ngẩng đầu đánh giá, ông ấy nhìn thì khoảng chừng năm mươi tuổi, trên người khoác âu phục theo kiểu cũ trông vô cùng khuôn phép, bộ râu được giữ vô cùng ngay ngắn, nét mặt trầm tĩnh nghiêm túc, không cười mà uy, đứng ở lối vào nhà chính, thản nhiên dùng ánh mắt vô cùng lạnh lùng sắc bén mà đánh giá tôi từ xa.
Sống lâu như vậy, đây đúng là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy người có khí thế mạnh mẽ như thế. Đáy lòng không cầm được mà có chút khẩn trương, rồi trở lại bình tĩnh, tôi đi đến trước, lễ phép chào: “Cháu chào bác!”
Ông Hà tiếp tục im lặng đánh giá tôi hồi lâu, sau đó trên mặt mới lộ ra nét cười và tán dương, đĩnh đạc nói: “Cô Lỗ với Hà gia chúng tôi có đại ân, hôm nay có duyên gặp mặt, quả thật là may mắn!”
Tôi mỉm cười, cúi người chào, nói: “Bác quá khen, cháu không dám nhận đâu ạ!”
Cứ như thế đi thẳng vào, qua tầng tầng lớp lớp sân vườn, phòng ốc hết thảy đều theo kiến trúc Trung Quốc, giữa đình viện toàn là cây cỏ xanh tươi, nhưng lại không thấy có một bông hoa nào, dọc đường đều có người hầu đi qua, từ xa nhìn thấy Hà tiên sinh liền lập tức ngoan ngoãn, đứng xoay sang bên, cung kính cúi người chào.
Rốt cuộc cũng đi đến khoảng sân thứ ba, tiến vào phòng chính, chia ra ngồi xuống, ông Hà ngồi cùng bà Hà ở vị trí của chủ nhà, Lương Trạm ngồi bên trái phía dưới, còn Viện Viện theo tôi ngồi ở vị trí của khách.
Ông Hà mở miệng, khách sáo hỏi: “Không biết cô Lỗ thường ngày thích uống loại trà nào?”
Tôi mỉm cười, cung kính đáp: “Hồng trà hay trà xanh gì cũng được ạ!”
Ông gật đầu, nhẹ nhàng phất tay, liền có một nha hoàn bưng mâm trà lên, dâng trà, rồi thấp giọng nói: “Trà Sư Phong Long Tĩnh, mời cô thong thả dùng”!
Tôi gật đầu, nhận lấy chén trà nhỏ, lại thấy chất sứ tinh khiết, điểm xuyết vài bông hoa màu xanh, trong chén nhỏ không thấy lá trà, chỉ có chất nước xanh trong, tỏa hương thơm nhàn nhạt.
Ông Hà từ xa xa nâng chén lên với tôi, tôi không dám chậm trễ, cũng nhanh chóng nâng chung trà lên. Ánh mắt giao nhau từ xa, ông Hà nói: “Mời cô Lỗ!” Ông nâng chung trà lên, dùng nắp chén nhẹ nhàng gạt bọt nước, khẽ nhấp một ngụm.
Tôi mỉm cười, cũng giơ chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm.
Để chén trà nhỏ xuống, ông Hà lại hỏi: “Cô Lỗ đối với điểm tâm có sở thích gì không?”
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Cháu cũng không có chú trọng gì lắm đâu ạ!”
Ông Hà gật đầu, bên cạnh liền có mấy cái nha hoàn đi tới, chia ra mang đủ loại đồ dùng dụng cụ, các loại điểm tâm tinh sảo, bao gồm bánh xốp nhiều tầng kiểu truyền thống Trung Quốc, bánh xốp bạc hà, các loại trái cây khô tuyệt đẹp, mứt hoa quả…
Tôi lễ phép đưa tay từ đó nhặt một cục, khẽ cắn một miếng, bên cạnh liền có người dâng lên một cái khay sứ điểm tâm ba tầng, theo thứ tự “mặn dưới ngọt trên”, từ dưới đi lên sẽ là sandwich tạo hình tinh xảo, bánh sừng bò ở tầng một; bánh xốp Scone và jambon cuộn; tầng ba bày mấy miếng bánh ngọt màu sắc tươi đẹp cùng với tháp trái cây.
Mỗi một loại đều dùng sơ qua vài miếng, ông Hà liền nở nụ cười xin lỗi nói: “Vốn không phải là lúc ăn điểm tâm, nhưng mà hôm nay có chuyện làm ăn quan trọng phải bàn bạc, chỉ có thể sơ sài biểu đạt tâm ý, buổi chiều mới có thể mở tiệc khoản đãi cô Lỗ được, tuy có thất lễ, nhưng xin cô lượng thứ!”
Tôi nhanh chóng cười đáp: “Bác thật sự quá khách sáo rồi, thật ra…”
Một câu còn chưa kịp nữa nói xong, đã thấy ông đứng dậy chào hỏi Lương Trạm, nói: “Hôm nay có khách quan trọng tới đây, Trạm con theo ta đi qua xã giao một lát!” Xong ông quay đầu nhìn tôi, nói: “Xin cô Lỗ nhất thiết đừng làm như người xa lạ!”
Lương Trạm gật đầu, cũng không nhìn tôi, không nói một lời, đứng dậy, đi đến vị trí đầu tiên sau ông Hà. Bên cạnh có người hầu mang mũ, ba-toong tới cho ông Hà; còn có nha hoàn mang áo vest tới cho Lương Trạm, giúp anh mặc vào, thắt luôn cả cà vạt. Bà Hà đứng dậy, đi tới bên cạnh ông Hà; Viện Viện cũng đứng dậy, đi tới đứng bên cạnh Lương Trạm, đợi ông Hà bước đi, hai mẹ con liền cùng nhau cung kính cúi người chào. Vô số người hầu, nha hoàn cũng từ xa đứng lại, hết thảy cúi người chào.
Đợi ông Hà và Lương Trạm đều đã đi xa, bà Hà mới đứng lên, mỉm cười nhìn tôi, nói: “Cô Lỗ không phải là người ngoài dù sao cũng không nên khách sáo. Tôi đi xem tiệc tùng chuẩn bị như thế nào. Hôm nay rõ là khéo, Lương đại tiểu thư cũng đến đây, buổi tối vừa hay cùng nhau hàn huyên một chút!”
Đợi bà Hà cũng rời đi, Viện Viện mới dám thở dài một hơi, bắt tay tôi, thân mật nói: “Đi, Tây Tây, mình dẫn cậu đi xem y phục!”
Tôi vô thức ngẩng đầu lên hỏi cô ấy: “Lương đại tiểu thư…?!”
“Ừ, là người con gái lớn hiện đang đứng đầu Lương gia!” Viện Viện bất đắc dĩ cười, nói: “Lương gia coi trọng dòng dõi, đặt nặng huyết thống, phép tắc rất nhiều, lễ nghi thì đặc biệt nghiêm, sau khi con trai lớn xảy ra chuyện, thì người được coi trọng nhất chỉ còn lại cô con gái lớn của bà cả này thôi.” Cô ấy dừng một chút, lại lén lút, nhỏ giọng nói: “Các cô con gái nhà Lương gia đều đặc biệt thích bắt bẻ, chỉ cần danh tính, nhà cửa, lễ nghi… lộ ra tí xíu sơ hở, cũng sẽ bị các cô ấy vô cùng xem thường. Trước khi đính hôn, mình đã từng qua Lương gia một lần…Lương Trạm không ở nhà, vậy là các vị tiểu thư Lương gia đi theo mình, một bữa cơm ăn mất ba tiếng, mình chỉ không cẩn thận hóc một cái xương cá, không kịp lấy khăn tay mà ho khan hai tiếng, thế là bị các cô ấy chê cười cho đến bây giờ. Thật sự, mỗi lần mình nhìn thấy các cô ấy là lại cảm thấy sợ…”
Thì ra là bầu không khí thận trọng như vậy ở Hà gia đã bồi dưỡng cho sự thận trọng đến gần như nhút nhát của Viện Viện, còn có thể bị con gái nhà khác xoi mói cười nhạo như thế…
Tôi cầm tay Viện Viện, nói: “Đừng sợ, Viện Viện! Một người mạnh mẽ, trước hết là bởi vì nội tâm, chứ không phải hời hợt mặt ngoài…”
Viện Viện lắc đầu, bất đắc dĩ cười, nói: “Mình thấy rất khó chịu, Tây Tây, từ nhỏ đến lớn đều rất khó chịu…Ở nhà cũng vậy, ra ngoài cũng vậy, mình ít khi dám tùy tiện nói chuyện, không dám đi, không dám cười. Cho nên, mình rất nhớ cậu, Tây Tây…”
Viện Viện quả nhiên đã mua cho tôi rất nhiều rất nhiều quần áo, đủ loại màu sắc hoa văn, đủ các loại tạo hình, đủ loại kiểu dáng…Nhiều đến mức quả thực còn nhiều hơn cả số quần áo tôi cả đời có thể mua được. Trong lòng tôi cảm động, đang định mở miệng nói “Cám ơn”, liền thấy Viện Viện lắc đầu, chân thành nói: “Cậu là người bạn duy nhất của mình!”
Buổi tối tham gia tiệc gia đình, cô ấy tỉ mỉ giúp tôi chọn một bộ lễ phục dạ hội màu cam xinh đẹp, đích thân giúp tôi thay, lại tìm ra một dải lụa, giúp tôi tết tóc, rồi nói: “Trước đây đều là cậu giúp mình, Tây Tây, mình vẫn luôn ao ước là có thể chăm sóc cho cậu…”
Rốt cuộc tôi vẫn nhịn không được ngẩng đầu, giống như vô tình một lần nữa hỏi cô ấy: “Lương Trạm anh ta…cuối cùng là vì sao mà bị thương? Thương tích như thế nào?”
Viện Viện suy nghĩ một chút, đúng là vẫn còn mỉm cười lắc đầu, nói: “Cũng qua rồi!”
Quả thật chỉ là một lần tiệc gia đình bình thường, nhưng Lương đại tiểu thư lại mang vô số người hầu tới, tập hợp cùng với vô số gia nhân của Hà gia, thanh thế cũng vô cùng lớn.
Lương đại tiểu thư vẻ ngoài cũng không khác Lương Trạm bao nhiêu, mặt mày tuy không đẹp đẽ bằng anh, nhưng ánh mắt lúc nhìn người ta lại vô cùng sắc bén, mặc dù không cười, khóe môi cũng sẽ khẽ cong lên, mang theo vài phần thần thái cao ngạo xinh đẹp hiếm có phát ra từ trong xương tủy. Mới vừa vào cửa liền nghe thấy chị ấy cùng Lương Trạm cao giọng nói chuyện, dường như là bàn chuyện thú vị của giới đại phiệt nhà cao cửa rộng truyền thuyết ít ai biết đến, dọc đường cứ cười khanh khách không ngừng, lúc nhìn thấy tôi, tiếng cười đột nhiên ngừng lại, xa xa đứng lại, mỉm cười đánh giá tôi, ánh mắt hết sức kỳ lạ.
Tôi chợt nghĩ đến lời của Viện Viện, liền quyết định không để cho người ta thuận lợi có cảm giác của một đại tiểu thư từ trên cao nhìn xuống, lúc này ngồi yên bất động, tránh ánh mắt của chị ta, chỉ lấy trái cây từ trong đĩa lên, cẩn thận lột vỏ, rồi đưa cho Viện Viện.
Viện Viện muốn tiến lên chào, tôi lại nắm cổ tay cô ấy, mỉm cười nhìn cô ấy, nhẹ nhàng lắc đầu.
Bất động một lát, nghe thấy Lương đại tiểu thư ngạc nhiên hỏi: “Vị này chính là cô Lỗ Tây?” Nghe Lương Trạm đáp một tiếng, chị ta liền đi đến, cúi đầu đánh giá tôi.
Tôi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn chị ta, muốn xem chị ta sẽ giở cái điệu bộ đại tiểu thư nào ra, chỉ thấy chị ta nhìn tôi vài cái, bỗng nhiên đưa tay, nắm tay tôi, nói: “May quá lần này thì tôi được thấy, sinh viên hàng đầu ngành tâm lý học rốt cuộc có bộ dạng như thế nào…” Lúc đó chị ta ngồi xuống cái ghế gỗ lim ở bên cạnh tôi, đúng là khiêm tốn nhìn không thấy nửa điểm phách lối.
Tôi sửng sốt, chăm chú nhìn chị ta, thấy giữa lông mày chị ta đều là ý cười ẩn sâu, không thể không mỉm cười gọi một tiếng: “Lương tiểu thư!”
Viện Viện rốt cuộc vẫn không chịu nổi, đứng dậy, cung kính chào chị ta: “Chị hai!”
Chị ta mỉm cười nhìn Viện Viện một cái, khẽ gật đầu, vẫn đưa mắt quay trở lại trên người tôi, nhìn kỹ tôi, cười mỉm một hồi rồi nói: “Dáng điệu khép nép đáng yêu như vậy, chẳng khác nào diễn viên phim truyền hình, nhìn thế nào cũng không giống nhà khoa học chút nào…Ha ha, ha ha…” Từ đó về sau, cô nàng này liền như từ trong bụng mẹ đã quen tôi, cứ kéo tôi hỏi lung tung này nọ, thân thiết vô cùng.
Tôi thật sự thấy bất ngờ, song kiến thức của chị ta thật sự uyên bác, dốc sức lôi kéo tôi nói chuyện, ngược lại cũng không cần lo lắng tìm đề tài, không khí tương đối hòa hợp.
Viện Viện gọt xong trái cây, đưa cho tôi. Tôi khẽ nghiêng mặt, liền thấy Lương Trạm ngồi ở bên cạnh cô ấy, mở máy vi tính, một tay giữ chuột, không ngừng lăn trên màn hình, dường như vẫn còn tiếp tục làm việc; tay kia lại vô cùng tùy ý khoác lên bên hông Viện Viện.
Nhất thời tôi có chút sững sờ, sau đó chớp mắt liền bị chủ đề nồng nhiệt của Lương đại tiểu thư giật trở về. Tôi lấy lại bình tĩnh, chăm chú lắng nghe, cũng mỉm cười trả lời chị ta từng vấn đề, không cho phép tầm mắt của mình di động chung quanh nữa.
Sau một lát, nhìn thấy một đống người hầu vây quanh ông Hà và bà Hà đi vào, mọi người cũng vội vàng đứng dậy chào, vô cùng – náo nhiệt lăn qua lăn lại như thế xong, bà Hà mời mọi người ngồi vào chỗ ăn cơm, lại thấy Lương đại tiểu thư lắc đầu, mỉm cười nói: “Cháu đã tự ý mời thêm một vị khách, xin bác gái thứ lỗi!”
Sau một lát, có gia nhân thông báo nói người khách Lương đại tiểu thư muốn mời đã đến, tôi ngẩng đầu, là Mộc Lan…
Bạn thời đại học Mộc Lan, là bạn thân của tôi, không chút để lộ thân phận, ngày ngày cùng tôi ăn cơm canteen, cũng mặc T-shirt và quần jean giống tôi, cùng tôi thật vui vẻ ăn bỏng ngô, xem bộ phim nào đó, có chuyện vui thì sẽ tìm tôi chia sẻ, gặp phải chuyện gì buồn cũng sẽ liều lĩnh mà vẩy nước mắt lên vai tôi.
Sau khi Mộc Lan đi làm, quan hệ giữa tôi và cô ấy dần thiếu vắng những lần nói chuyện với nhau, nhưng làm người ta ấn tượng nhất chính là hình tượng cô ấy cả người trang phục nhẹ nhàng thoải mái già dặn, nghiêm chỉnh hiện đại tao nhã của thành phần nữ tri thức văn phòng.
Lúc này Mộc Lan, cũng mặc lễ phục dạ hội màu đen, đồ trang sức trang nhã chạm trổ tinh xảo vừa phải, cầm theo cái túi xách vô cùng nữ tính chân thành tiến đến, hành xử đúng mực, tự nhiên nền nã, lúc giơ tay nhấc chân lại có sự quyến rũ kỳ lạ, dáng vẻ này tôi chưa từng thấy qua.
Hà gia trên dưới vẫn xem Mộc Lan là kẻ thù, hiển nhiên đối với vị khách này cũng sẽ không cư xử như đã làm trước đó với Lương đại tiểu thư, lúc nhìn thấy Mộc Lan, cũng kinh ngạc như tôi, song dù sao cũng là quan hệ tích lũy từ bao đời giữa các đại gia tộc, chỉ có mấy gia nhân thân cận từng nhìn thấy cô ấy đánh Viện Viện lúc nhìn thấy cô ấy thì rối rít bước đi, lặng yên không một tiếng động đi tới gần Viện Viện, hiển nhiên là đề phòng cô ấy một lần nữa làm hại Viện Viện, trên gương mặt trước sau vẫn duy trì nét mặt bình tĩnh sóng gió cũng không sờn.
Lương đại tiểu thư cười duyên đi ra đón, nói: “Cô Mộc quả nhiên là nể mặt!”
Mộc Lan cười nhạt, nói: “Ai cũng vậy thôi, Lương đại tiểu thư đã đích thân hẹn, tôi há có thể nào không tới!” Sau đó cô ấy quay đầu, nhìn tôi một cái, nói: “Tây Tây sao cậu cũng ở đây?” Hiển nhiên cô ấy cũng không mong chờ câu trả lời của tôi, vừa nói dứt lời, liền khí định thần nhàn như vậy đứng lên, ngẩng đầu, khiêu khích nhìn Lương đại tiểu thư, trước sau không nhìn đến Lương Trạm và Viện Viện, cũng không nhìn vợ chồng ông Hà, đúng là hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của mấy người này.
Lương Trạm ngẩng đầu, nhìn Mộc Lan một cái, khẽ cau mày, tầm mắt quét tới, thản nhiên xẹt qua mặt tôi, không chút ấm áp, lập tức nhàn nhạt mở miệng nói: “Tối nay công ty bên kia có chuyện quan trọng…”
Lương đại tiểu thư ngắt lời cô ấy trước, cười mỉm nói: “Tôi làm chủ thay cô Mộc xin phép, tối nay, coi như là hoàng đế hạ thánh chỉ, cũng đừng hòng mang khách của tôi đi…” Sau đó quay đầu, cười duyên nói với vợ chồng ông Hà: “Trừ phi là bác trai bác gái không thích con tự tiện mời khách mà ra lệnh đuổi con thôi…”
Ông Hà vốn vẫn là một vẻ mặt việc không liên quan đến mình, sóng gió cũng không sợ hãi, lúc này nghe thấy câu hỏi của Lương đại tiểu thư, mới giống như người ngoài cuộc, ha ha cười nói: “Hai nhà chúng ta còn phân biệt bên này với bên kia sao? Lương nha đầu thay chúng ta mời khách, hoan nghênh còn không kịp nữa là!”
Bà Hà cũng cười nói: “Hiếm khi Lương nha đầu mở miệng. Bác cứ tưởng trên thế giới này không có gì là con nhìn vào mắt, vô cùng để ý chứ…”
Mộc Lan vô cùng phóng khoáng, căn bản không chào hỏi như vợ chồng ông Hà, thấy Lương tiểu thư đưa tay mời, cô ấy liền ngồi thẳng xuống.
Tôi nhìn điệu bộ này, trong lòng liền thấy căng thẳng, đưa tay dắt Viện Viện, phát hiện trong lòng bàn tay cô ấy đầy là mồ hôi, tôi vỗ nhẹ nhẹ vài cái lên tay cô ấy, ý bảo cô ấy an tâm, kéo cô ấy, từ từ ngồi vào chỗ.
Cứ tưởng Lương đại tiểu thư sẽ làm loạn trong bữa tiệc, không ngờ cô ấy từ đầu đến cuối chỉ nói chuyện trên trời dưới đất, kể cho mọi người nghe những chuyện lý thú ít ai biết, làm cho cả bữa tiệc không ngừng tiếng cười, cũng không đề cập đến vấn đề chính.
Tiệc tàn, trở lại phòng khách, Lương đại tiểu thư đưa mắt ra hiệu cho ông Hà, ông Hà liền cười nói với Lương Trạm: “Ở đây ta còn có chút việc, Trạm con lại đây giúp đi…”
Lương Trạm ngẩng đầu nhìn về hướng Lương đại tiểu thư, Lương đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Trên mặt Lương Trạm hiện ra vẻ bất đắc dĩ, lại nhìn tôi một cái, thần sắc vẫn nhàn nhạt, rốt cuộc xoay người, đi theo ông Hà vào thư phòng. Bà Hà cũng cười nói muốn tìm bạn chơi mạc chược, chậm rãi rời đi, cứ như thế, trong phòng khách rốt cuộc chỉ còn lại nha hoàn người hầu cùng mấy người chúng tôi.
Chia ra ngồi xuống, thêm vào các loại nước trà, điểm tâm ngọt, Lương đại tiểu thư liền vẫy tay cho một loạt người hầu và nha hoàn chờ trong phòng khách lui ra, hết sức thân mật nói với tôi: “Tây Tây, phiền cô gọt trái cây…”
Trong lòng tôi vẫn thấp thỏm, nghe chị ta phân phó, không có lựa chọn nào khác, đành im lặng gật đầu, lấy ra hoa quả ra chăm chú gọt vỏ.
Lương đại tiểu thư tiện tay cầm mứt quả đưa lên miệng nếm, lúc này mới từ từ mở miệng, nói: “Tây Tây, tôi nhớ năm đó cô đến công ty chúng tôi làm phiên dịch, vẫn còn là một cô sinh viên chưa tốt nghiệp, mà cũng không phải là đúng chuyên ngành, vậy mà lại có thể có trình độ như vậy, thật là rất giỏi!”
Ách…
Sao lại khen ngợi tôi nhỉ?
Nhưng mà…vẫn tốt hơn là đàm luận chuyện khác!
Tôi cúi đầu, mỉm cười nói: “Bất kỳ chuyện gì, không phải đều là do rèn luyện mà ra sao? Tôi khi đó gặp phải nguy cơ ૮ɦếƭ đói, không dám không tận tâm hết sức, coi như là vô tâm cắm liễu đi…”
Lương đại tiểu thư cười như không cười nhìn tôi, lại chậm rãi hỏi: “Sao cô học đại học rồi mà cũng không có bạn trai gì gì đó vậy? Phụ nữ ấy mà, nếu muốn khoa trương mà tự mình không kiếm được tiền, thì tìm một người bạn trai có tiền vẫn tốt hơn…”
Đột nhiên tôi cảm thấy mồ hôi chảy đầm đìa, cũng cảm thấy trong lời chị ta nói có hàm ý khác, tôi cố sức tìm từ để đáp lại, còn chưa nghĩ kỹ, liền nghe thấy Mộc Lan rất tự nhiên nói: “Tây Tây hồi học đại học, từng hẹn hò yêu đương với Kim Quang, tiếc là…” Cô ấy nhìn tôi, ý tứ trong ánh mắt đó muốn bao nhiêu phức tạp thì có bấy nhiêu phức tạp.
Đáng tiếc tôi không biết chừng mực, quyến rũ Đại Oai, ςướק bạn trai cậu chứ gì?!
Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt khó có thể nắm bắt của cô ấy, từ sâu trong đáy lòng dâng lên sự bất đắc dĩ, nhưng ngoài miệng chỉ có thể nhàn nhạt đáp lời, nói: “Kim Quang đối với tôi vô cùng quan tâm, trong lòng tôi, anh ấy chính là một người anh lớn đáng tin cậy!” Mắt thấy Mộc Lan dứt khoát vứt bỏ hết thảy ngụy trang, không chút giấu diếm, không chút nể nang nói như thế, tôi bỗng có dự cảm xấu nào đó.
Lương đại tiểu thư lại vòng vo bóng gió một lát, rồi nói: “Đương nhiên, nếu như quen được bạn trai có tiền mà vẫn kiên trì tay làm hàm nhai, thì đúng là phẩm chất cực kỳ hiếm có! Không giống một số người…” Cười cười nhìn chằm chằm Mộc Lan.
Mộc Lan bật cười, nói: “Đường đường là cô hai Lương gia, từ lúc nào mà nói chuyện cũng giấu đầu lòi đuôi như thế?”
Lương đại tiểu thư lấy trái táo đã gọt xong từ trong tay của tôi, cắn một cái, nói: “Còn nữa, đàn ông thời bây giờ đúng là không được, tùy tiện mở cái công ty rách nào đó cũng tuyển thư ký nữ, thật ra toàn là tình nhân trá hình thôi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, một cây làm chẳng nên non, loại chuyện này, phần lớn là một người nguyện đánh, một người nguyện đau. Nếu không phải có nhiều cô gái ôm “mộng lớn xuân thu[1]” như vậy, cứ tưởng làm thư ký là tiền đồ sẽ tươi sáng, thì làm sao đến nỗi khuyến khích lòng dạ đàn ông thành ra như vậy…”
[1] Ý chỉ những giấc mơ hảo huyền
Mộc Lan cười nhạt nói: “Bản thân tôi lại thấy mấy người đó là thật lòng thực ý chân thật. Ghê tởm nhất, không gì quá đáng bằng cái mà người ta gọi là gia đình phú quý, lợi dụng địa vị của cải của mình mà tạo ra những cuộc hôn nhân không có tình yêu, sống chỉ là đem người vùi vào trong phần mộ, hài cốt cũng không còn.”
Tôi cau mày, ngẩng đầu nhìn Viện Viện, nét mặt Viện Viện lại vô cùng kỳ lạ, sau một lát, thậm chí còn gật đầu, phụ họa nói: “Hôn nhân không có tình yêu là cuộc hôn nhân không đạo đức…” Dường như bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, lập tức đỏ mặt lên, cúi đầu, khẽ nói: “Ý tôi là, cho dù là thư ký hay là gì gì đó…cũng là không đúng !”
Mộc Lan bật cười ha hả, nói: “Hiếm khi cô Hà lại hiểu được điều này…”
Lương đại tiểu thư cười nhạt, nói: “Chỉ mấy người vẫn chưa lấy chồng như chúng ta đây mới gọi là cô thôi. Cô nên gọi Viện Viện là chị Lương mới đúng!”
Mộc Lan ngẩng đầu nhìn Viện Viện, vẻ mặt hết sức u ám, chỉ chốc lát, lại cười, nói: “Đúng vậy! Thật không ngờ, chị Lương lại phục hồi tốt như vậy, nhớ năm đó ai kia còn gục ở trên ban công…Ha ha, mùi vị gặm gạch chắc là không tệ ha…”
Tôi thật sự nghe không nổi nữa, mở miệng gọi: “Mộc Lan…” Gần như đồng thời, tôi nghe thấy Lương đại tiểu thư cười cười nói: “Tất cả đều là công lao của cô Lỗ!”
Mộc Lan nhìn chằm chằm Viện Viện, vẻ mặt lúc đó rõ ràng có vẻ khinh thường, nghe thấy tôi gọi cô ấy, thì nhìn tôi một cái, ánh mắt dần dần ảm đạm, nói: “Tây Tây, cậu giỏi thật đấy! Mình đã từng hỏi vô số người, không ai tin cô ấy có thể hồi phục thành như vậy…”
Tôi thấy cô ấy nói như thế, hoàn toàn không suy nghĩ đến cảm nhận của Viện Viện, nghiễm nhiên xem Viện Viện như một loại hàng hóa mà đem ra bình phẩm từ đầu đến chân, tôi dần dần tức giận, nhìn cô ấy, từ từ, gằn từng chữ: “Mình cho là, nh*** và nhân tâm, mới có thể thay đổi cái thế giới này, và cũng là sức mạnh quan trọng nhất!”
Đúng vậy, có bài học nào cho bằng kinh nghiệm chứ? Năm đó sở dĩ Sa Lợi Văn [Anne Sullivan] có thể bồi dưỡng một Helen Keller lúc được 19 tháng tuổi đã bị mù và điếc sau cơn bạo bệnh thành một tác gia kiêm chuyên gia giáo dục, không phải là nhờ quan điểm giáo dục tiên tiến, mà chính là nhờ tình yêu thương không vụ lợi kéo dài đến 50 năm, chẳng màng đến đáp mà chỉ yên lặng hiến dâng.
Tôi đưa tay, nắm lấy tay Viện Viện, ý bảo cô ấy, tôi sẽ kiên định đứng phía sau cô ấy.
Mộc Lan nhìn tôi, lại nhìn Viện Viện, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ chế giểu, nói: “Nghe thì thấy là thật vĩ đại, rất có đạo lý đó! Đáng tiếc, ai đó biết rõ là bạn trai của người khác, vẫn trăm phương ngàn kế đan khăn quàng cổ gửi tới; biết rõ là bạn trai của người khác, vẫn kiên quyết tiếp cận, cùng người ta đi vào một phòng, cùng ngủ một giường…” Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi và Viện Viện, đột nhiên cười lạnh nói: “Đúng rồi, mình cũng suýt nữa quên, lúc ấy cậu chẳng phải là đang ở nhà cô ấy sao? Cái tình yêu mà cậu gọi là vĩ đại đó, chính là ở trên giường nhà cô ấy, cùng bạn trai mình bồi dưỡng lên sao…”
“Bốp…” một tiếng giòn vang, có người phải chịu một cái bạt tai.
Phản ứng đầu tiên của tôi là che chở Viện Viện, nhưng lúc tôi ngẩng đầu, lại vô cùng kinh ngạc phát hiện, cái tát kia lại là rơi trên mặt Mộc Lan, còn người ra tay, lại là Viện Viện.
Viện Viện đứng lên, mặt đỏ ửng, tức giận nhìn chằm chằm Mộc Lan, tức giận nói: “Mời cô đi ra ngoài…”
JNguồn ebooks: http://www.luv-ebook.comJ
Mộc Lan che mặt, cười ha hả, nói: “Còn học được cả đánh người nữa ha, thật đáng chúc mừng!” Sau đó cô ấy đứng dậy, nhìn chằm chằm Lương đại tiểu thư, nhìn chằm chằm tôi, tàn bạo, từng chữ từng câu nói: “Cất cái khuôn mặt giả tạo của các người đi…Một đám đê tiện, khoác áo choàng trắng, tưởng mình là Quan Âm hạ phàm sao? Cởi đồ xuống rồi soi mình cho kỹ, nhìn cho rõ bộ dạng của mình đi…” Kéo cái túi cầm trên tay, lấy ra một cái phong thư, “xoạch” một cái ném lên bàn, nhìn Viện Viện, gằn từng chữ: “Chuyển lời cho anh nhà chị, tôi nghỉ việc!” Tiếp đó trên mặt hiện lên vẻ lạnh lẽo đau xót, nói từng câu từng chữ: “Tôi bất chấp gió mưa theo đuổi anh ấy gần năm năm, vậy mà cũng không bằng cô kêu nha hoàn người hầu chăm sóc anh ấy hai tháng. Tôi địch không lại cô trời sanh tốt số, nhưng vẫn không thể không nói…Cô thật sự không xứng với anh ấy!” Cô ấy xoay người, ngẩng đầu mà sải bước đi ra ngoài.
Người trong thư phòng rốt cuộc cũng bị kinh động, vội vã đi ra.
Lương đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn Lương Trạm một cái, đột nhiên đưa tay, nhẹ nhàng đẩy cánh tay tôi.
Con dao gọt trái cây trong tay quệt một cái, mũi dao cắt vào mu bàn tay.
Chỉ là cắt một vết không sâu, nhưng chuyện xảy đến bất ngờ, tôi không kịp đề phòng mà nhịn không được khẽ la lên một tiếng, thấy vị tiên sinh vừa mới từ trong thư phòng đi ra kia nhanh chóng thay đổi sắc mặt, bước nhanh mấy bước về phía bên cạnh tôi, gần như là kìm lòng không được mà chuẩn bị đưa tay cầm lấy tay tôi, nhưng cuối cùng trong phút chốc sắp chạm tới mu bàn tay tôi thì dừng lại, đưa cánh tay đang ngừng trên không trung đổi theo hướng khác, cầm lấy thư từ chức Mộc Lan ném trên bàn, ít nhiều có chút mất tự nhiên nói: “Cô ấy, cô ấy từ chức sao…”
Lương đại tiểu thư cười nói: “Đúng vậy đó! Vừa la vừa ầm ĩ, không có chút kiềm chế, vừa nhìn đã thấy là người thô bỉ không chịu nổi, không biết cái tính khí đó được nuôi dưỡng từ chốn nào, lại chạy đến đây giương oai. Từ chức rất đúng lúc, để cái tai được yên tĩnh…”
Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn cửa thư phòng, ông Hà nhìn chằm chằm Lương đại tiểu thư, sâu trong ánh mắt kín đáo lộ ra vẻ cảm ơn không bao giờ hết…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc