Tình Yêu Đang Bận, Xin Gọi Lai Sau - Chương 23

Tác giả: Trữ Tâm

Lúc tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi sáng xuyên qua cửa sổ mà vào, tôi mở mắt, phát hiện mình nằm ở trên chiếc giường đơn trước đây, trong nháy mắt, có cảm giác thời gian như lùi lại, nhìn mọi thứ quanh mình đều thấy rất thân thiết, rồi lại kỳ dị, theo thời gian mà có một chút xa lạ nào đó.
Tầm mắt của tôi lần lượt đảo qua đủ loại sách giáo khoa cùng tạp chí chất đầy trên giá, ở trên bàn là một cái đồng hồ báo thức nho nhỏ, ống đựng Pu't hình trụ, đèn bàn hình hoa hướng dương, sau đó, lại thấy ở một góc bàn có đặt một cái khung thủy tinh rất tinh sảo. Bên trong là tấm hình chụp tôi hồi trung học, hình như là tham gia một cuộc thi quan trọng nào đó được giải, cho nên cười cực kỳ rạng rỡ, trong đôi mắt, lấp lánh ánh sáng đặc biệt luôn theo đuổi lý tưởng, tiến về phía trước nào đó mà chỉ có lúc còn trẻ. Chỉ là hình như ban đầu, tấm hình này được đặt ở phía dưới cái khung thủy tinh đặt ở trên bàn, không biết từ lúc nào, lại được người ta trang trí đẹp như vậy!
Chợt nhớ tới căn phòng này đã đổi chủ từ lâu, mà đêm qua…
Đêm qua cũng không có uống say.
Anh không có, tôi cũng không!
Nhưng rõ ràng, chúng tôi vẫn bị R*ợ*u đầu độc nghiêm trọng, cho nên, cái người không bao giờ muốn tùy tiện mở miệng, lại có thể lấy cái bản tính xa cách đó mà mở miệng, thông báo với tôi một phen; cho nên, trước kia đã hạ quyết tâm chia tay tôi, mà lại nhịn không được đưa tay, ôm tôi vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về tóc tôi, một lần rồi lại một lần, mãi mãi không buôn.
Giúp đỡ nhau trong hoạn nạn, chi bằng lãng quên nhau đi thì hơn[1]!
[1] Nguyên văn: ‘Tương nhu dĩ mạt bất như tương vong vu giang hồ’. Câu này bắt đầu từ điển cố Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động. Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.
Một câu chuyện tốt đẹp dường nào!
Nếu như có thể quên đi, thì anh có thể đơn giản tiếp tục cuộc đời của anh, theo đuổi hết thảy những kế hoạch mà anh đã vạch từ lúc sinh ra, lấy vĩ độ trái đất làm cơ sở có thể vẽ ra một bản đồ quy hoạch với đủ chấm trên mỗi đất nước, mạnh mẽ tràn trề xiết bao.
Nếu như có thể quên đi, thì tôi có thể thật vui vui vẻ vẻ mà đi trên con đường mà tất cả mọi người bình thường đều phải đi, phải kết hôn thì kết hôn, phải sinh con thì sinh con, phải đứng ở chợ cùng người ta cò kè mặc cả thì cò kè mặc cả, phải lên kế hoạch củi gạo mắm muối thì lên kế hoạch củi gạo mắm muối. Mỗi một ngày cũng xòe đầu ngón tay ra đếm tiền; tiết kiệm hết đồng này đến đồng khác, cũng có thể tìm được một niềm vui sống mãnh liệt, một cảm giác thành tựu mãnh liệt.
Song, bất luận đắng cay, tôi vẫn không quên, trước sau đều không quên!
Song, bất luận đông hè, anh cũng không thể quên, từ đầu tới cuối, anh trước sau cũng không thể quên!
Anh vốn là nửa nằm ở trên đất, lúc dựa vào đây, tự nhiên mà đem hai tay vòng qua eo tôi, tựa đầu vào *** tôi, vẫn như thói quen lúc ngủ của anh trước kia. Không cần cúi đầu cũng có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh, chung quanh đều là cảm giác chếnh choáng bao phủ lấy.
Anh vẫn luôn anh tuấn như vậy, hoặc là ít nhất, trong mắt tôi nhìn là vậy, ngũ quan của anh tựa như là đã được trời cao chiếu cố, mỗi một bộ phận đều được tạo hình xuất chúng phù hợp với lý tưởng của tôi. Song, chỉ trong một khắc nào đó, anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, tất cả tình cảm và từng chi tiết trong ánh mắt ấy đều có thể giống như giờ phút này khiến cho tôi có cảm giác trái tim như nổi trống; khiến tôi cảm giác từ xoang mũi đến suy nghĩ trong lòng đều ngập tràn tình cảm, tràn đầy nhiệt độ, tràn đầy năng lượng; khiến tôi xuyên qua ánh đèn hắt trên đỉnh đầu, nhìn tấm thảm màu xanh phía dưới, cứ như thấy từng đóa từng đóa hoa tươi đang nở rộ; lại như, thấy từng bụi từng bụi mâm xôi đang mọc lên.
Trong nháy mắt có một mùi hương ngọt ngào sa đọa từ sâu trong tim phát ra, dụ dỗ tôi liều lĩnh phát động — nếu như lúc này để mình hạnh phúc một hồi, thì khi bình mình, có phải có thể hùng hồn mà đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên R*ợ*u trên người hay không?!
Anh cách bộ quần áo mà hôn tôi, từ từ chậm rãi đứng lên, chậm rãi mà dịu dàng tỉ mỉ hôn từ quần áo lan đến da, lan đến cổ, đến vành tai, đến gương mặt của tôi…Anh vòng đi vòng lại hôn tôi, nhẹ nhàng dùng răng cửa gặm cắn da tôi, từ bên trái cổ sang bên phải cổ; Từ vành tai bên phải đến vành tai bên trái; từ giữa xương quai xanh đến hõm vai; từ đỉnh cột sống đến cái cằm đầy đặn.
Anh lại từ phía sau ôm lấy tôi, ngón tay từ từ chậm rãi hướng về sâu *** áo tôi, từ từ thăm dò. Bàn tay của anh thoáng có chút thô ráp, nhưng trong đời tôi cũng chưa từng có những bàn tay khác để mà so sánh, cho nên tới nay, vẫn vô cùng thích anh sục sôi kích tình lúc hơi *** lúc lại dịu dàng vuốt ve. Loại ma sát như vậy, cứ như là đi chân trần trên sỏi rải đường, cảm giác thô ráp bên ngoài, truyền tới sâu trong nội tâm, lại như những cái xúc tu của bạch tuộc, một loại hạnh phúc đầy mềm mại dẻo dai, khó có thể nắm lấy, không cách nào nắm chặt lại giương nanh múa vuốt.
Run rẩy trong nháy mắt lại kéo theo sự sợ hãi, tôi cách bộ quần áo, cầm tay anh, cố gắng ngăn cản, nhưng sâu trong thân thể, lại có một cảm giác nhớ nhung đồng thời lan tràn, ý chí đã dao động càng không ngừng chống lại, xung đột mâu thuẫn. Bàn tay anh hơi dừng một chút, hô hấp chợt dồn dập, cách quần áo, mà nắm ngược bàn tay tôi, nắm rồi lại thả.
Cánh tay của tôi vô lực rũ xuống, cảm giác tuyến mồ hôi trên toàn thân đang cùng nhau mở ra, vô số mồ hôi đang trào ra, không ngừng không ngừng mà trào ra…Khuy áo *** bị tháo ra, anh dùng một tay ôm eo tôi, tay kia chậm rãi, chậm rãi hướng đến trước đỉnh đồi nhạy cảm trước *** tôi, đột ngột nắm chặt, rồi buông ra; lại một lần nữa nắm chặt, rồi lại buông ra…Tôi cứ như đang bấp bênh ở nơi núi cao và đất liền; chơi vơi giữa vách núi và biển khơi…Tôi say đắm trong tần suất vuốt ve rồi dừng lại riêng có của anh, vô cùng thân mật, lại kiềm chế; vội vàng, lại kiềm nén; thô ráp, lại mềm mại…Tựa như vô số hạt cát tan vào trong biển nước; hoặc như từng giọt nước mưa rơi vào trong chảo dầu, quá ôn nhu lại quá nóng bỏng; quá ngọt ngào lại quá sầu não. Trong đầu như có tầng mây trắng xốp lửng lờ trôi, lại có một tia chớp xẹt qua, mang theo sự khổ sở không nói nên lời, lại có loại hạnh phúc mỏng manh đi kèm theo sự trừng phạt.
Anh bỗng nhiên đưa tay ôm lấy tôi, không chút do dự bế tôi vào phòng ngủ của anh, quăng thật mạnh lên giường.
Một cảm giác đầu váng mắt hoa cùng một nhiệt độ và sức mạnh quá mức quen thuộc ập tới!
Khó khăn cởi bỏ lớp áo đầu tiên, mỗi một hạt nút đều không ngừng giãy giụa ở đầu ngón tay anh và tôi. Mỗi một hạt nút dần được nhẹ nhàng nới lỏng ra, lại cài lại; dùng thêm một chút sức, nới lỏng ra, lại cài lại; dùng sức thêm nữa, lại nới ra, lại cài lại…Song cuối cùng thì cũng cởi ra được, sau đó là đến lớp thứ hai.
Lớp thứ hai là áo lông cừu, cho nên chiến trường giằng co lần này lại đổi từ nút, sang vạt áo. Nhẹ nhàng vén lên, lại lật xuống; lại dùng thêm một chút sức, vén lên, lại lật xuống; lại dùng thêm sức, kéo ra, lại lật xuống…
Các bài trí trong phòng ngủ cũng đã quá quen thuộc, tất cả đều giống y như căn phòng trọ nho nhỏ ở phố Kim Dung kia. Một cái tủ quần áo thật to, cái giường cũng thật to, ra giường và căn màu xanh cũng to y như thế. Trên giường sạch bóng không có lấy một hạt bụi nhỏ, cũng không có một vật gì, dựa nghiêng vào đầu giường là hai cái gối lông ngỗng mềm mại êm ái thật to…
Anh không mở đèn, cũng không nói năng gì, quăng tôi lên giường, không chịu buông tha, mà là cúi người hôn tôi, một nụ hôn rất rất sâu, bắt đầu từ môi, rồi sau đó một đường đi xuống, lần lượt để lại trên cơ thể tôi những nụ hôn đang nở hoa. Vừa hôn tôi, vừa đưa tay, nhanh chóng cởi bỏ y phục của anh.
Tôi không dám đáp lại nhiệt tình của anh, lại không có cách nào cự tuyệt vuốt ve của anh. Mơ hồ cảm thấy anh đang nhẹ nhàng cởi khuya quần của tôi ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên rốn tôi.
^o^©STENT: http://www.luv-ebook.com^o^
Một làn hơi nóng ấm bắt đầu từ từ lan ra dọc theo rốn, tan ra nơi vùng bụng, lôi kéo rất rất nhiều đầu dây thần kinh nhạy cảm, tôi cảm thấy cả người mình đều đang không thể khống chế mà dần khoan khoái hẳn — cho tới bây giờ đều là anh cho tôi khám phá ra một thế giới như vậy, đưa tôi vào một cảnh giới kỳ diệu khó nói lên lời như vậy, cho nên, lòng bàn tay tinh tường của anh vừa lướt qua là những mảnh đất khô cạn lại dường như được tưới mát, mỗi một chỗ nứt nẻ cũng dần dần hồi phục; ốc đảo đã héo úa nay cũng tìm lại được sức sống, từng cây gỗ lại từ dưới đất đâm chồi mà lên ra, lại một lần nữa đứng ngạo nghễ.
Nhiệt độ trong thân thể nhanh chóng phá vỡ rào cản của quần áo, toàn thân trên dưới khắp nơi đồng loạt biến đổi, tôi cảm thấy mình đang bắt đầu đổ mồ hôi, càng lúc càng không ngừng đổ mồ hôi. Mồ hôi nhanh chóng chảy xuống theo gương mặt, dọc theo làn da nhỏ xuống tí tách…Đến cuối cùng, trên *** để trần của anh cũng điểm xuyết những giọt mồ hôi, so với tôi còn nhiều và dày đặc hơn, tràn đầy hơi thở đàn ông!
Tôi không nói một lời, đưa tay ôm lấy anh, ôm thật chặt, bấm cả móng tay vào *** của anh, một vết rồi lại một vết, xước rất sâu! Hé răng, cắn mạnh lên cánh tay anh, bả vai anh…
Lưng quần nhẹ nhàng trượt xuống từng chút từng chút theo lòng bàn tay anh!
Cả người tôi cũng bắt đầu căng thẳng, giống như trở lại nhiều năm trước…Hai chân xoắn chặt, có cảm giác căng thẳng tràn đầy mong đợi, tôi biết động tác kế tiếp của anh, cũng giống như nhiều năm trước, không chút giấu giếm mà nhanh chóng phá vỡ tất cả lớp vỏ mạnh mẽ thật dày mà tôi ngụy trang bên ngoài.
Tôi hít một hơi thật sâu, răng cắn chặt vào cánh tay anh, phảng phất ngửi thấy mùi máu tươi.
Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, như thể đang rơi vào địa ngục, sắp vạn kiếp bất phục, rồi lại có loại kích động, muốn chìm đắm một hồi — nếu địa ngục đầy quyến rũ như thế, vậy thì, cứ rơi vào một lần, thử xem sao!
Thân phận của anh, bỏ tất cả những thứ đó ở phía sau anh!
Thân phận của tôi, cũng bỏ lại tất cả những thứ đó ở phía sau tôi!
Không, không cần thấp thỏm như thế, tôi cũng không phải là cô gái chưa trải sự đời!
Không, không cần lo lắng như thế, đã từng gặp những chuyện không thể ngăn cản mà vẫn phải bước tới, vậy thì cứ để cho tôi dưới sự hỗ trợ của R*ợ*u mà chìm đắm thật sâu…
Tất cả mọi thứ đều quên hết, quên đi hết!
Tôi nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng ưỡn eo, chuẩn bị nghênh đón từng dòng nham thạch nóng cháy phả vào mặt…
Nhưng, bỗng nhiên anh ngừng lại. Trong nháy mắt khi hai cơ thể gắn kết vào nhau kia, anh bỗng nhiên buông lỏng môi ra, thả lỏng người ra, đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, nhẹ nhàng mà thở dài hỏi: “Tây Tây, em làm sao vậy?”
Thật ra cũng không có gì, chỉ là một số chất lỏng đột nhiên không hiểu sao không chịu nghe lời, không nghe lời dặn dò mà vượt qua tuyến lệ, tự mình len lén chạy xuống mà thôi.
Đừng, đừng lo vấn đề đạo đức, cũng đừng quan tâm đến nước mắt!
Hãy làm cho tôi sa ngã đi! Sa ngã đi!
Tôi xoay mặt, tránh tay của anh, song nước mắt lại cứ mãnh liệt như thể là suối phun, khó có thể dừng lại.
Anh lại một lần đưa tay tới, cố chấp siết lấy cằm tôi, đưa tay xoa gương mặt tôi.
Tôi há mồm, cắn ngón tay anh, nói: “Anh làm gì vậy?” Lúc nói ra, mới phát hiện giọng tôi đã đứt quãng nghẹn ngào rồi.
Anh đưa tay, ấn công tắc đèn.
Ánh sáng thoáng cái rơi xuống, tôi bị chói nên theo phản xạ mà nhắm hai mắt lại.
Anh im lặng một lát rồi nhẹ nhàng thở dài, nói: “Xin lỗi, Tây Tây!” Đưa tay, giúp tôi cài lại móc áo ***, lại giúp tôi kéo quần lên, cài lại khuya quần, kéo áo lông cừu xuống, chỉnh đốn cho gọn gàng, sau đó cầm áo khoác, giúp tôi mặc vào, cẩn thận giúp tôi cài từng cái khuy áo.
Tôi vẫn không mở mắt ra, chỉ cảm thấy vô số cơn lạnh giá đang bò qua mặt.
Anh mặc quần áo xong, lại cúi người ôm lấy tôi, từng bước từng bước rời khỏi phòng ngủ.
Tôi cắn răng, nghẹn ngào nói: “Anh có ý gì?”
Anh đưa tay ôm chặt tôi vào lòng, cũng không mở miệng nói gì, chỉ cúi đầu dùng sức hôn lấy cổ tôi, không ngừng dụi mà lên tóc tôi.
Anh ôm tôi vào phòng của tôi, đặt lên giường, lấy khăn lông ra, giúp tôi lau nước mắt, nhưng không biết tại sao lại có nhiều nước mắt không khống chế được như thế, cứ chảy mãi không ngừng, lau mãi cũng không khô.
Anh quỳ gối bên giường tôi, đưa tay, ôm tôi vào lòng, khẽ vuốt tóc tôi, nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi!”
Tôi cắn răng, nói: “Nói hưu nói vượn cái gì vậy?” Rồi túm lấy cái khăn trong tay anh, lau loạn xạ lên mặt, rồi đưa tay, đẩy anh ra, nói: “Em vào toilet, không cho anh vào!” Gần như dựa vào trí nhớ lảo đảo lần mò vào toilet, tôi mở vòi nước, xả nước ào ào vào trong bồn, ào ào, vung từng vốc nước hất vào mặt…
Lần đầu tôi biết nước mắt lại nóng như vậy, thậm chí không có cách nào dùng nước lạnh dập tắt được.
Tôi dứt khoát cúi người xuống, vùi mặt vào trong bồn, để một đống hỗn độn lạnh như băng xuyên qua da…Ngâm một lúc lâu, cảm giác cả xoang mũi cũng bắt đầu tắc lại, mới đứng thẳng lên; đến lúc đứng thẳng lên rồi, lại phát hiện nước mắt vẫn còn chảy, liền vốc nước lên, hất vào mặt! Cứ như vậy hết vốc nước này hất lên lại đổ xuống; hất lên lại đổ xuống…
Vất vả lắm mới thấy những thứ tích tụ trong lòng dần tản bớt, nước mắt cuối cùng cũng dần dần ngưng lại, tôi vắt khô khăn lông, lau vết nước khắp mặt và đầu cổ, từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía trước gương, phát hiện anh không biết từ lúc nào đã đi vào, vẫn đứng ở phía sau, yên lặng nhìn tôi. Trên gương dính vô số bọt nước, bóng người và mặt mũi anh phản chiếu trên đó cũng có chút mơ hồ, nét mặt khó có thể hiểu rõ.
Tôi hít một hơi, nói: “Không sao, em không sao đâu! Hay là, anh đưa em về nhà chị họ đi?”
Anh bỗng nhiên đấm một cú thật mạnh lên khung cửa, nhìn tôi, nói từng chữ: “Người cần phải đi là anh. Từ đầu tới cuối, là anh vẫn luôn không ngừng lừa gạt em, tổn thương em, cho tới bây giờ, cũng không cách nào cho em một lời hứa hẹn…Chuyện duy nhất phải làm, thật ra là, hung hăng đâm anh hai dao!” Bỗng nhiên cũng không quay đầu lại sải bước ra bên ngoài, kéo cửa phòng, đi ra ngoài, rồi đóng lại thật mạnh.
“Rầm” một tiếng nặng nè vang lên, làm chấn động cả trái tim.
Giữa người và người cách nhau thiên sơn vạn thủy, chắc cũng giống không gian này, đã đi qua, thật ra có lẽ, chính là một cánh cửa phòng nhìn như không chịu nổi một đấm, nhưng một khi cửa đã đóng lại, thì anh có muốn bước qua cũng không được, khoảng cách ấy giống như cho dù anh có ngồi hỏa tiễn cũng không thể nào vượt qua khoảng cách một triệu năm ánh sáng.
Một đấm vừa rồi của anh quá mạnh, trên khung cửa còn mơ hồ lưu lại vết máu. Tôi rút khăn tay, đi qua đó, từ từ mà lau vết máu, rồi vò khăn thành một cục, ném vào sọt rác; Sau đó, đi trở về phòng khách, thu dọn từng vỏ chai R*ợ*u lăn lông lốc khắp nơi, cất vào một cái thùng giấy trống không; tìm cây chổi, quét những mảnh chai nhỏ rơi ở góc tường; lại tìm khăn lau, cẩn thận lau những vết bẩn do R*ợ*u và thức ăn để lại trên mặt bàn. Làm xong tất cả, mới cầm mấy bình R*ợ*u lên, đi trở về phòng.
Tôi vẫn luôn không dễ uống say, nhưng khi đã uống đến một mức độ nào đó lại rất dễ ngủ.
Tôi muốn ngủ một giấc thật say, quên hết mọi bước đi không khống chế được cùng chuyện tối nay, tất cả những lộn xộn không khống chế được!
Chúng tôi đều là người trưởng thành, cho nên biết thực tế là thực tế, cổ tích là cổ tích.
Lần này trở về, tùy ý liên lạc một cái, phát hiện rất nhiều bạn học cũng đã kết hôn, nhưng thật ra cẩn thận ngẫm lại, tôi thật sự cũng đã không còn nhỏ.
Vậy thì bắt đầu từ ngày mai, đem chuyện kết hôn liệt vào loại kế hoạch quan trọng trong đời. Thừa dịp còn chưa hoa tàn ít bướm, còn có thể lừa gạt lừa gạt ánh mắt, tìm một người đàn ông hiền lành có thể tin yêu tôi mà cưới, hòa thuận quá một đời đi thôi!
Bản tin dự báo thời tiết đang thông báo, lúc mở mắt, nhất định sẽ thấy ánh mặt trời.
Bắt đầu từ ngày mai, lôi tất cả nam thanh niên dễ coi, chưa lập gia đình, có tiền đồ ở xung quanh mình ra cẩn thận cân nhắc; bắt đầu từ ngày mai, bất luận là anh bạn nam giới nào gọi điện cho tôi thì chỉ cần anh ta độc thân mà không làm tôi ghét thì toàn bộ sắp lịch hẹn gặp mặt.
Cuộc sống chưa hề dễ dàng, mà từ lúc bắt đầu mười hai tuổi, tôi cũng đã biết rồi, bản thân thật ra cho tới bây giờ cũng không giống như trong mấy câu chuyện xưa có thể không lo áo cơm, chỉ cần ngẩng đầu ảo tưởng, là có thể ngồi chờ hoàng tử đến mang hạnh phúc tràn đầy cho công chúa.
Tôi không có thể dứt khoát độc ác và sôi trào sức mạnh cầm dao đâm người, thậm chí, cũng không có nổi dũng khí hận anh!
Tôi không cách nào áp chế H*m mu*n trào lên trong lòng, cũng không có cách nào liều lĩnh đi tới bên cạnh anh, nhắm mắt lại, lừa mình dối người mà tổn thương Viện Viện, tùy ý xâm chiếm hạnh phúc vốn là mỏng manh của cô gái này.
Tôi không có lập trường cùng tư cách bức bách người khác từ bỏ cho kế hoạch cuộc đời mình, từ bỏ ước mơ tha thiết về vinh quang phú quý, lý tưởng mà người ta theo đuổi. Tôi sợ sự hy sinh khổng lồ đến kinh khủng như vậy, sẽ làm người ta bỗng nhiên mất đi màu sắc; sẽ làm tôi không chịu nổi gán***; sẽ đẩy toàn bộ những điều tốt đẹp tồn tại giữa hai chúng tôi đến chỗ tan nát bong tróc, sụp đổ tan tành.
Tôi không có cách nào khắc chế nỗi nhớ trong lòng, cũng không có dũng khí vĩnh viễn đứng yên tại chỗ, vì một hy vọng hư vô mờ mịt không cách nào nắm bắt mà khiến mình đốt cháy hầu như không còn.
Tôi chỉ là một người bình thường, cho nên chỉ hiểu được, bất luận đắng cay bao nhiêu khó khăn bao nhiêu, cũng phải đối mặt để sinh tồn.
Có nhiều thứ, không thể chịu đựng được, thì chỉ có chịu đựng ngay từ đầu!
Có nhiều thứ, muốn quên mà không thể quên, thì chỉ có tự mình quên…ngay từ đầu!
Nhẹ nhàng xoay người, chợt phát hiện, một cái nút áo dính trên mặt đang rơi xuống, phía trên là hai chữ cái tiếng Anh “LL” loang loáng.
Tôi đưa tay, nhẹ nhàng giữ trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng áp lên môi. Trên cái nút áo còn có phảng phất mùi hương đặc biệt chỉ thuộc về anh. Hãy để tôi trước lúc ngủ, được nắm nó, suy nghĩ một lúc, sau đó ngày mai mở mắt, sẽ đem nó, và tất cả ký ức vĩnh viễn khóa chặt lại!
Xin thượng đế phù hộ cho con, xin cho ngày mai người đầu tiên gọi điện cho con là đàn ông, là một người đơn thuần dễ mến, không có cuộc sống quá phức tạp quá nhiều ước muốn, chỉ muốn sống cuộc sống yêu gia đình yêu con…yêu vợ!
Bạn học Đại Oai nhất định là đã hối lộ thượng đế rồi, cho nên mới có thể trong nháy mắt từ lúc tôi đi ra khỏi nhà cũ, đã gọi một cú điện thoại quan trọng như vậy như thế.
Giọng nói trong điện thoại vừa sợ hãi vừa dịu dàng: “Cậu, có thể, đi với, mình đến…Bắc Kinh không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn ánh nắng đang len lỏi qua những tán cây…
Trời ạ, trời ạ, trời ạ!
Không đến mức đó chứ! Trong lúc tôi bị bệnh thì thỉnh thoảng trong lúc mơ mơ hồ hồ có đem chuyện lúc trước tôi yêu thầm “Thẳng tanh ta thì được khoan hồng” mà nói với cậu ta, lại còn miêu tả mỗi một chi tiết rõ ràng như thế, ngay cả giọng điệu đã từng dùng để gọi điện thoại cho cậu ta cũng miêu tả không sai một chút nào như thế?!
Đã gần chín năm rồi, thời gian có thể nghịch chuyển về quá khứ hay sao mà bây giờ tôi có thể lại một lần nữa nghe thấy lời này qua điện thoại thế chứ.
Trong lòng có dòng nước ấm áp từ từ chảy xuôi, tôi cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc hít một hơi thật sau, nắm điện thoại, dùng giọng nói vô cùng lạnh lẽo, vô cùng thờ ơ, vứt cho cậu ta một câu: “Ấy…Tôi đã đặt vé máy bay rồi, đi chuyến tối ! Còn nữa…Cậu là ai?”
Nhưng vậy đúng không ta? Đây có đúng là cái câu mà chín năm trước cậu ta đã nói với tôi không ta?
Cậu ta ở đầu bên kia điện thoại cười ha ha, nói: “Không thể nào! Khi đó, anh thật sự lạnh lùngt như vậy tàn nhẫn như vậy sao?” Cười xong, lại thân thiết hỏi tôi: “Mỹ nữ à, em đang ở đâu đấy? Anh đang ở nhà bác cả em ăn điểm tâm này, chờ lâu rồi mà không thấy tung tích của bà lớn em đâu, trong lòng đang vô cùng vô cùng nhớ em đó!”
Nghe thấy chữ “nhớ”, trong lòng tự nhiên lại bắt đầu có cảm giác ấm áp ươn ướt. Mỗi khi tôi cảm thấy mình đang rơi vào hố băng, thì cậu ta lại có thể từ một chi tiết nhỏ nào đó mà mang đến cho hơi thở của tôi chút mùi của nắng.
Đúng vậy, mùi của nắng!
Mặc dù dự báo thời tiết chẳng bao giờ chính xác, nhưng hôm nay lại có một dự báo vô cùng chính xác, đúng là trời nắng thật, tôi ngẩng đầu, trên đỉnh đầu đúng là ánh nắng mặt trời rạng rỡ.
Tôi đứng lại, hít thở thật sâu thật sâu cái bầu không khí ngập ánh nắng, ngửa đầu, dưới đáy lòng, luôn tự nói với mình: “Lỗ Tây, mày nhất định phải cố gắng, nhất định phải phấn chấn, nhất định phải ưỡn *** ngẩng đầu, nhất định nhất định phải sống thật tốt!”
Không phải là đối mặt với một cái kết quả đã sớm nghĩ tới trăm ngàn lần sao? Có gì to tát đâu! Có nhiều thứ mặc dù đau, nhưng khi cơn đau qua đi, lúc đối mặt, khách quan mà nói, cũng có thể đạt đến hiệu quả thay da đổi máu, cũng không hẳn là chuyện không tốt!
Tôi hít một hơi, cười, nói với quý ông đầu bên kia điện thoại: “Anh thật đúng là mặt dầy, cứ như vậy tự giác chạy đến nhà bác cả em tranh điểm tâm!” Suy nghĩ một chút, chợt phát hiện chuyện này đúng là rất không thỏa đáng. Tối hôm qua trong nhà bác cả xảy ra huyết án, tuy là người nào đó đã kịp thời chạy tới, ngăn cơn sóng dữ, hiện trường cũng đã bố trí nhân viên giải quyết tất cả vấn đề, nhưng nói vậy giờ này khắc này, tâm trạng của chị họ vẫn còn rất xấu, làm gì có tâm trạng và sức lực mà chiêu đãi khách chứ.
Nghĩ như thế, không dám chậm trễ nữa, tôi nhanh chóng vẫy một cái xe ba gác máy, chạy tới nhà bác cả, quả nhiên gặp bạn học Đại Oai đang khoanh chân, vô cùng thảnh thơi ngồi ở trong phòng khách uống trà, xem ti vi, ăn trái cây, nhìn thấy tôi, cậu ta đứng lên, cười hì hì nói: “Cô giúp việc em thuê này tay nghề nấu nướng không tệ nha! Nói, em tìm người giúp việc khi nào mà sao anh hoàn toàn không biết vậy?” Bác cả ngồi ở bên cạnh, nghe nói như thế, cũng nói theo: “Tây Tây, con thật là bày vẽ, bác con thật ra vẫn còn làm được việc mà!”
Tôi nghe mà không hiểu gì, không biết phải trả lời như thế nào, suy nghĩ một chút, đành lễ phép nói: “Bác dạo này cũng vất vả quá rồi, cũng nên chăm sóc cơ thể cho thật tốt!” Xem ra, bác cả hình như là hoàn toàn không biết gì về chuyện đã xảy ra tối hôm qua. Mấy người hàng xóm thích bát quái xung quanh vậy mà lại không có một ai bàn tán chuyện lớn chấn động như thế, xem ra quả nhiên là đã dùng đến tiền của, thì chuyện gì cũng thuận lợi ha! Đang lúc trầm tư, tôi nhìn thấy một người phụ nữ trung niên thoạt nhìn rất hiền lành đeo tạp dề, từ trong phòng bếp đi ra, nhìn tôi cười, khép nép chào, khép nép hỏi: “Không biết cô chủ đã dùng điểm tâm chưa ạ?”
Tôi nói liền: “Cháu ăn rồi ạ, cám ơn!” Tôi nhìn người phụ nữ một cái, trong lòng chợt ra một điều gì đó. Ở nhà Hà Viện Viện, mấy người kiểu như thế này rất nhiều, đều là vô cùng khiêm cung, lúc gặp tôi, đều nhất tề gọi một tiếng ‘cô’. Bỗng nhiên nghe chị họ gọi: “Tây Tây!”, tôi ngẩng đầu, nhìn chị họ khoác áo khoác ngoài đi ra, tựa vào cửa phòng ngủ, ngẩng đầu nhìn tôi, liên tục nháy mắt với tôi, ý bảo tôi đi qua đó.
Tôi đi vào, chị họ đóng cửa phòng, ít nhiều có chút lo lắng nói: “Cái anh Lương Trạm, tối hôm qua cả đêm phái người đưa người giúp việc tới đây, nói để cô ấy chăm sóc cho chị, còn nói sẽ đem Phố Ngô Đồng giao cho chị kinh doanh. Chị nói chị không biết kinh doanh thì người đó lại nói Lương tiên sinh đã sắp xếp hết rồi. Tây Tây chị, sao chị cứ thấy sờ sợ thế nào ấy?”
Tôi nghĩ nghĩ, mỉm cười, nói: “Không sao đâu chị! Anh ấy không có ý gì xấu đâu, chỉ là muốn làm mấy chuyện chiếu cố cho mọi người mà thôi. Dù sao anh ấy cũng không thiếu mấy thứ này, bất kể anh ấy có sắp xếp cái gì, thì chị cứ an tâm mà nhận đi. Chị nhận rồi…anh ấy sẽ dễ chịu hơn một chút!”
Chị họ ngẩng đầu nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được nói: “Tây Tây, dù sao chị vẫn thấy, anh ta không cùng một loại người với chúng ta…”
“Em biết mà, chị!” Tôi gật đầu, nhìn chị ấy mỉm cười, nói: “Em bảo đảm, em sẽ nhanh chóng kết hôn!”
Chị họ ngẩng đầu nhìn kỹ tôi, hồi lâu, mới khe khẽ thở dài, nói: “Tối hôm qua em đã khóc đúng không? Mắt vẫn còn sưng này! Hai người rốt cuộc…”
Trong nháy mắt có chút trầm mặc, tôi hít thật sâu, rồi nắm tay chị ấy, từ từ, nói từng chữ một: “Không có chuyện gì đâu chị! Anh ấy có cái bất đắc dĩ của anh ấy, em có cái không thể chấp nhận của em. Cho dù là như thế nào, anh ấy cũng hiểu được tình cảnh và suy nghĩ của em, trong lòng luôn che chở em, thà rằng tổn thương bản thân cũng không chịu để cho em gặp phải khó khăn, cho nên…không cần phải lo lắng đâu chị!” Tôi không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, lắc lắc đầu, nhẹ nhàng hỏi chị ấy: “Chị, chuyện Lưu Minh Đường chị tính sao?”
Chị họ im lặng, sau một lát, mới nhàn nhạt nói: “Chị chỉ thấy mình trước đây thật khờ, vậy mà vẫn cứ cho là anh ta chỉ là một lúc bị mê hoặc mà thôi. Bây giờ, chị coi như là đã hiểu rõ rồi, người này, về bản chất chính là một tên đầu heo trái tim toàn đá tảng…”
Ngồi ở nhà chị họ thêm một lát rồi tôi theo Đại Oai rời đi, chị họ nắm tay tôi, làm sao cũng không nỡ buông ra, nói: “Tây Tây, em nhất định phải thường xuyên về đấy!”
Tôi gật đầu, nói: “Chị, chị phải vực Phố Ngô Đồng dậy đấy nhé, đến lúc đó, ngày nào em cũng qua đó kiếm cơm ăn.”
Đại Oai nghe nói như thế thì kinh ngạc nhìn tôi một cái, nhưng cũng không nói gì, cho đến khi rẽ vào góc đường, bóng dáng chị họ hoàn toàn khuất mắt, mới do dự hỏi tôi: “Tối hôm qua, em ở cùng…anh ta?”
Tôi gật đầu, nói: “Tối hôm qua Lưu Minh Đường đánh chị họ, anh ấy nhìn thấy nên mới ra tay tham dự một chút!”
“Anh ấy đem Phố Ngô Đồng cho chị em?” Giọng nói Đại Oai vô cùng quái dị, chẳng rõ là buồn hay vui.
“Chỉ là để cho chị ấy kinh doanh thôi!” Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Em cảm thấy mấy chuyện ςướק của người giàu cho người nghèo không cần thiết phải từ chối.”
Đại Oai gật đầu, không nói thêm gì nữa, yên lặng sóng vai đi theo tôi về phía trước, hồi lâu, hình như đã hạ quyết tâm thật lớn, bỗng nhiên mở miệng gọi: “Tây Tây!” Tôi dùng bước.
Tôi định lên tiếng, lại phát giác giọng điệu của cậu ta trịnh trọng bất thường, nên kinh ngạc, xoay mặt nhìn, nói: “Sao vậy?”
Đại Oai hình như rất phân vân, lại yên lặng một lát, rồi nghiêm túc nhìn tôi, đắn đo, từng chữ từng câu nói: “Có một chuyện, có thể em đã hiểu lầm anh ta. Anh thấy nên nói cho em biết!”
“Ừ…?”
“Cái đêm mưa đó, ở nhà Hà Viện Viện, chúng ta cũng nghe thấy Mộc Lan nhắc đến cái kế hoạch đầu tư RT với anh ta, nhưng trên thực tế, Mộc Lan nói, cái kế hoạch này, cuối cùng là do anh ta tự giải quyết. Anh ta từ chối tất cả mọi sự trợ giúp của Mộc Lan…”
Ấy…
Tôi xoay mặt nhìn Đại Oai, lại nghe thấy cậu ta trịnh trọng nói chuyện khác: “Tối hôm qua, Mộc Kan đến tìm anh, từ lúc gặp mặt đã khóc, khóc mãi…Anh hỏi cô ấy, cái gì cô ấy cũng không chịu nói, chỉ không ngừng nói xin lỗi anh…Cuối cùng mới nói với anh, ban đầu đúng là bởi vì kế hoạch đầu tư RT, Lương Trạm từng đến tìm cô ấy, định nhờ cô ấy nói lại cho Bộ trưởng Mộc, nhưng cuối cùng, lại không nhận sự giúp đỡ của cô ấy. Ngay cả mấy năm này, Lương Trạm cư xử với cô ấy vẫn trước sau là đồng nghiệp, chỉ cần cô ấy dùng một chút sức mạnh của gia đình thì Lương Trạm sẽ xài số tiền gấp mười lần hoàn toàn lật đổ chuyện này…” Cậu ta nhìn tôi một cái, nhẹ nhàng thở dài, nói: “Mộc Lan cho nguyên nhân là vì cô ấy đã đánh Hà Viện Viện, nhưng anh nghĩ, thật ra, phải là…” Hình như khó có thể tìm được từ diễn đạt, xoay mặt nhìn tôi, cuối cùng thì không nói tiếp nữa.
Đúng là một cái đáp án tương đối bất ngờ, cẩn thận ngẫm lại, thấy cũng hợp lý.
Tên Lương Trạm này vẫn luôn kiêu ngạo, lại vô cùng độc đoán, cũng chẳng sợ người khác công kích và hiểu lầm, bất kể trên lưng đeo cái tiếng xấu hay là hiểu lầm gì, không phải vạn bất đắc dĩ, thì thường cũng không chịu mở miệng giải thích. Mấy năm nay, chuyện có liên quan đến Mộc Lan, thật ra, từ những đầu mối trên mọi phương diện, tôi cũng loáng thoáng có chút phán đoán mơ hồ, chỉ là cuối cùng không cách nào nhìn thấy toàn bộ. Thật sự không ngờ, cô ấy lại nói với Đại Oai, mà Đại Oai lại càng không chút che dấu nói toàn bộ cho tôi biết.
Không phải không cảm động nha, tôi xoay mặt nhìn Đại Oai, mỉm cười, nói: “Mặc dù không thể thay đổi cái gì, nhưng vẫn rất cảm ơn, cám ơn anh đã nói chuyện này cho em biết!” Suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: “Mặc dù em không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng nghĩ đến, đời người muôn vẻ, các ngành các nghề, đại khái đều có một nguyên tắc. Bất luận là chuyện gì, có thể không giở thủ đoạn mà có được thì chắc chắn sẽ tốt hơn là giở thủ đoạn. Thật ra anh ấy vốn là đã đứng ở vị thế cao rồi, thủ đoạn quyết đoán thực lực đều có đủ, có thể dần dần hình thành cách nghĩ, cách làm việc như vậy, cho dù là đối với công ty, hay là đối với Mộc Lan, hay là đối với chính anh ấy mà nói, đều là chuyện tốt.”
Đại Oai nhìn tôi, nét mặt vô cùng kỳ dị, do dự chốc lát, rồi lại mở miệng, từ từ, nói từng chữ một: “Tối hôm qua anh cứ nghĩ, anh ta có lẽ, thật ra, cũng không phải là người không chừa thủ đoạn nào như chúng ta tưởng tượng!” Hơi dừng một chút, lại nhìn tôi, vô cùng chân thành nói: “Tây Tây, nếu như em thật sự không thể từ bỏ anh ấy được thì anh thấy có lẽ em nên suy nghĩ cho bản thân mình một cơ hội. Anh ấy dùng nhiều sức lực và tinh thần mà mua nhiều nơi như vậy, hẳn là vẫn còn rất yêu em. Cho nên, nếu như em kiên quyết nhiều một chút, có lẽ, anh ấy sẽ nghĩ đến việc ly hôn…”
Chủ đề của vị bạn học này hôm nay thật sự là… làm tôi thấy vừa nhức đầu, vừa ấm áp.
Về cái vấn đề này, trong những năm này, tôi đương nhiên là đã từng nghĩ đến, suy nghĩ không biết bao nhiêu lần, nhưng càng nghĩ càng thấy tuyệt vọng.
Duyên phận giữa người với người là một điều huyền diệu xiết bao, chẳng lý luận khoa học nào có thể giải thích nổi, cho nên trong tình yêu, mới có thể xuất hiện đủ loại kết hợp vô cùng kì quặc, không có gì có thể nói là đúng hay sai. Nhưng nếu như chung sống một thời gian đủ lâu, liệu hai người còn có thể duy trì sự hấp dẫn đối phương, bao nhiêu trong số đó sẽ có lý do, bao nhiêu là theo thói quen mà không muốn xa rời nhau.
Lương Trạm sở dĩ hấp dẫn tôi như thế, là vì anh ấy là một người đàn ông như vậy, tư tin vì có bối cảnh mạnh mẽ chống lưng; có thực lực to lớn chống đỡ cá tính. Tôi không biết tình trạng từ khi còn bé đến khi trưởng thành cuối cùng là như thế nào, nhưng cùng nhau vật lộn đến bây giờ, tôi không hề nghi ngờ, anh từ lâu đã quen hô phong hoán vũ, quen nắm trong tay, quen xem thế giới này là một ván cờ mà ung dung đánh. Đây là điểm đáng ghét; cũng vừa hay lại là điểm hấp dẫn người khác của anh. Nếu có một ngày, anh ấy vì chuyện nào đó mà buộc phải thay đổi con người mình, thay đổi nề nếp của mình, tất nhiên, điểm đáng ghét cũng phải điều chỉnh, nhưng cùng lúc đó, cũng hủy diệt luôn màu sắc rực rỡ nhất trên người anh ấy. Bất kể là vì lý do gì, nếu anh ấy hoàn toàn biến thành một người khác, tôi không chắc lúc đó mình có còn yêu anh ấy nữa hay không.
Về mặt khác, tôi không biết anh ấy ly hôn Viện Viện thì sẽ liên lụy đến bao nhiêu người, bao nhiêu lợi ích, nhưng nếu như chuyện này dễ dàng, anh ấy nhất định đã làm lâu rồi. Anh ấy đến nay cũng không có cách nào giải quyết thì nhất định trong đó phải có một điểm mấu chốt rất nan giải…
Lui lại một bước, nếu như anh ấy có thể giải quyết được tất cả vấn đề nói trên, vậy, Viện Viện thì sao? Mất đi một sự giúp đỡ lớn từ Lương Trạm, bầy lang sói trong nhà cô ấy có thể đem tất cả lửa giận trút hết lên đầu cô ấy hay không? Cô ấy là một người quá đơn thuần lại quá yếu ớt, yếu ớt đến nỗi căn bản không có khả năng đối phó với bất kỳ một việc mạo hiểm nào trong cuộc sống. Nếu như bất ngờ phát sinh biến cố lớn, chắc chắn, cô ấy sẽ trở thành một vật hi sinh trong cuộc đua tranh toàn bộ vì lợi ích này.
Nếu như bởi vì tôi mà hoàn toàn hy sinh Viện Viện…tôi không dám làm cũng không dám nghĩ như vậy, cũng không có khả năng gánh chịu hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Vấn đề rất nhiều, rất phức tạp, phức tạp đến nỗi tôi căn bản nhìn không thấy chìa khóa và phương hướng giải quyết vấn đề cuối cùng là nằm ở đâu.
Nhưng dĩ nhiên, có một chuyện tôi hiểu rất rõ, có một số chuyện, cho dù thế nào cũng thể nói với người khác. Tôi thật sự không biết nên trả lời vấn đề của bạn học Đại Oai như thế nào, suy nghĩ một chút, mới mỉm cười nói: “Nếu như vì một phần tình cảm mà buộc mình phải dẹp bỏ tất cả tự tôn, đem hết sức lực, khổ sở cầu xin mới có được, thì em thấy, thật sự…không có cũng được!”
Lại nói, bạn học Đại Oai trước đây chưa bao giờ thích dò xét chuyện riêng của người khác, hôm nay cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra nhỉ?
Tôi phát hiện mình lại có suy nghĩ muốn đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ cơ thể cậu ta, vất vả nhịn xuống, xoay mặt nhìn, cười nói: “Được rồi! Em báo cáo xong rồi. Bây giờ, đến phiên anh nói, cậu với Mộc Lan thế nào, có bắt tay thân thiện không?” So với khoảng cách xa xôi gần như khó vượt qua đang chắn ngang tôi và người nào đó mà nói, vấn đề giữa Đại Oai và Mộc Lan đơn giản hơn nhiều. Theo những gì tối hôm qua tôi dán góc tường quan sát được, giữa hai người này chắc là đã có chút tiến triển…
Mới nghĩ như vậy, chợt phát hiện trên eo tôi lại có thêm một đôi tay.
Bạn học Đại Oai bỗng nhiên đưa tay, ôm chầm lấy tôi, vây tôi ở trong ***, nói từng chữ: “Nếu như em không có ý định về bên Lương Trạm nữa, vậy, cô giáo Lỗ Tây, bây giờ, anh hết sức trịnh trọng thỉnh cầu em làm bạn gái của anh! Bạn gái thật sự…”
Cậu ta ôm chặt như vậy, dùng sức như vậy, dụng tâm như vậy…
Thân thể tôi cứng lại, bất động ở trong *** của cậu ta không cách nào nhúc nhích, trong đầu lại có vô số sấm sét nổ vang.
Ông trời ơi!
Địa cầu ơi!
Đời người không thể rối ren như thế chứ!
Càn Khôn không thể xoay tròn như thế sao!
Nhật nguyệt tinh tú đừng có đùa bỡn người ta như vậy chứ?
Ai tới nói cho tôi biết, tình hình này gọi là gì?
Tôi thấy đầu mình thật choáng váng, thật vất vả mới hơi khôi phục suy nghĩ, lập tức đẩy cánh tay cậu ta, gượng cười nói: “Đừng có đùa!”
Không ngờ lần này, nét mặt bạn học Đại Oai hết sức nghiêm túc, cử chỉ vô cùng kiên quyết, lập tức lại duỗi tay, không chút do dự lại một lần nữa ôm lấy tôi, từng chữ từng câu nói: “Bây giờ, anh sẽ nói cho em biết về vấn đề em đang thắc mắc. Tối hôm qua, chẳng những anh đã gặp Mộc Lan, mà còn ôm Mộc Lan nữa! Kết quả chính là, lúc nhìn thấy cô ấy khóc, cảm giác lại rất bình thản, chỉ có sự đồng cảm, chứ không có đau lòng, trong đầu trái lại càng không ngừng nhớ tới một cô nàng nào đó…”
Khụ, khụ khụ, khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…
Tôi muốn nói, lại phát hiện cổ họng tắc nghẽn vô cùng nghiêm trọng, há miệng liền bắt đầu ho khan, quả thực ho khù khụ không ngừng.
Đại Oai ôm chặt tôi, đưa tay vỗ lưng tôi, vẫn liều mạng nói tiếp: “Tối hôm qua, Mộc Lan khóc rất dữ, cứ nằm sấp lên vai anh, anh phải an ủi cô ấy, mà trong lòng lại thấy rất đáng tiếc, tại sao người mình ôm vào trong lòng, lại không phải là Tây Tây đáng yêu nhất của mình chứ? Cho nên…”
Cậu ta cứ ôm chặt như vậy, ôm đến mức tôi hầu như không thở nổi, cho nên hoàn toàn biết rõ cậu ta có thâm ý khác: “Cho nên…” Ẩn ý sau đó, nhưng mà, trời ạ, cậu ta từ lúc nào đã học được cái cách xưng hô buồn nôn như thế chứ, lại còn dám gọi tôi là “Tây Tây đáng yêu nhất của cậu ta…”
Tính từ là có thể dùng loạn xạ như vậy sao?
Không tốt lắm đâu!
Không tốt lắm đúng không?!
Đúng là không tốt lắm đâu!
Tôi dùng sức, lại tiếp tục dùng sức muốn thoát ra khỏi *** cậu ta, nhưng lại một lần bất đắc dĩ phát hiện, phụ nữ muốn thử đọ sức với nam giới, vĩnh viễn đều là kết cục tự làm mình mất mặt.
Cậu ta hình như đã hạ quyết tâm rất lớn, càng ôm chặt tôi hơn, luôn miệng nói: “Làm bạn gái anh đi, Tây Tây! Làm bạn gái anh! Anh bảo đảm, nhất định nghe lời ưm nói; Tiền lương mỗi tháng cũng đưa cho em giữ; mỗi ngày sẽ về nhà đúng giờ; mỗi ngày cùng em đi dạo; Nếu phải đi ra ngoài nhất định mỗi ngày đều gọi điện cho em; Nếu như thấy cái gì tốt, nhất định cùng chia sẻ với em; Nếu như em khó chịu, nhất định sẽ là người đầu tiên xuất hiện ở bên cạnh cậu…”
Cậu ta nói rất nhiều rất nhiều, vô số cái “mỗi ngày…”
Tôi không cách nào động đậy được, đành tựa vào *** cậu ta, dần dần ngưng giãy giụa.
Điều cậu ta nói thật sự là quá mộc mạc, quá động lòng người, quá thu hút người khác…
Viễn cảnh mà cậu ta vẽ ra, ấm áp như thế, thân thiết như thế, giống y như bức tranh đời người mà nhiều năm trước tôi đã không biết bao nhiêu lần thêu dệt trong đầu.
Gả cho cậu ta nhất định sẽ hạnh phúc!
Làm bạn gái của cậu ta nhất định sẽ hạnh phúc!
Mỗi ngày đều có ông xã làm bạn quan tâm, cuộc sống thật đáng mong đợi!
Có nên cứ tính như vậy không?
Nếu như, tôi cũng quyết định tìm người kết hôn.
Nếu như, ngay cả lúc ôm Mộc Lan, người trong lòng cậu ta nhớ vẫn là tôi!
Nếu như, tôi cũng quyết định kết thúc một thứ gì đó…
Nếu như…
Tôi không cách nào đáp lại lời thỉnh cầu của cậu ta, một chữ cũng nói không ra, nhưng mà, tôi cuối cùng không có đẩy cậu ta nữa, lần đầu tiên trong đời, bằng một loại cảm xúc xa lạ mà phức tạp, tựa vào trong lòng cậu ta, thôi giãy giụa.
Cho dù là ai cũng sẽ có lúc mệt mỏi!
Cho dù là ai lúc mệt mỏi cũng sẽ khao khát có bờ vai để có thể dựa vào!
Sóng to gió lớn tất nhiên là K**h th**h, muốn xung phong liều ૮ɦếƭ thì nhất định phải hung mãnh, sau khi mình đầy thương tích, lại mong muốn có được một bến bờ nho nhỏ bình thường mà ấm áp.
Có nên cứ tính như vậy đi không?
Có phải, như vậy, thì gọi là hạnh phúc không?
Như vậy, hai chữ “LL”, trên cúc áo của mỗi người có phải sẽ vì vậy mà đổi thành “LH” hay không?
Hay là, chỉ còn lại một chữ “L” đơn độc, lẻ loi…
Tôi không phải là chúa cứu thế, cho nên không cách nào đồng thời suy nghĩ đến lợi ích của mọi người, chẳng qua may mắn là, hôm nay trời nắng, ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu, ánh nắng đang chiếu khắp nơi…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc