Tình Yêu Đang Bận, Xin Gọi Lai Sau - Chương 21

Tác giả: Trữ Tâm

Tôi không ngờ lại gặp anh ở bên bờ sông Ái Lạp này, bởi vì anh luôn bận rộn, và giờ này khắc này tôi sở dĩ đi tới đây cũng là vì muốn tạm biệt.
Tôi từng ở chỗ này thả xuống một đống lá cây tràn ngập yêu thương, thề rằng như vào mùa hoa, một đoạn tình yêu kia cũng đột nhiên nở rộ, và, tôi cũng hạ quyết tâm mạnh mẽ là sẽ đồng ý trở thành bạn gái anh — trước kia tôi không hiểu rõ anh, nhưng mất anh, thì tình yêu cũng chẳng cách nào mà hiểu được! Lúc anh hôn tôi, tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc, một niềm hạnh phúc lớn lao mà trước nay chưa từng có, vậy cũng đủ rồi!
Một đoạn tình yêu đó để lại cho tôi cảm giác ngọt ngào không gì có thể sánh nổi, cùng với đó là niềm đau thương vỡ nát.
Tôi cũng không hối hận vì đã từng cố gắng, cũng không định tiếp tục mở to đôi mắt đầy u mê hoang mang, mà làm việc không đâu, mà ai oán, mà thê thê lương lương, mà bồi hồi khó khăn từ bỏ, hết lần này đến lần khác quay đầu nhìn lại, cho nên, phải tới lại một chuyến, nhìn mọi thứ đổi thay, nhìn gió mưa bất thường, tự tay chôn cất từng ký ức tốt đẹp mà mình đã trải qua!
Song, cho dù mang theo quyết tâm mạnh mẽ để tới đây, nhưng vẫn không lay chuyển được số kiếp xoay vần. Trong lòng muốn buông tay, thì ngẩng đầu lên lại nhìn thấy anh, ở trong ánh nắng ấy, dưới tàng cây xanh biếc kia, một khối đá nhô lên cao, tôi vẫn thường hay ở trên đó mà nhàm chán đưa chân đá vào tảng đá gần đó…
Muốn xoay người, nhưng ánh mắt lại dường như dính chặt lên đó, không cách nào nhúc nhích được!
Anh chính là một nhân vật vinh quang đến nỗi chỉ cần anh đứng ở trên đỉnh núi là có thể khiến người ta không thể rời mắt, lúc này cũng bình thản như thế, cả người tập trung hết thảy mọi thần thái áp đảo người ta mà lại phảng phất chút cô đơn. Đáy lòng có một cảm giác ươn ướt cuộn lên, tôi phát hiện sức bền và sự kiên nhẫn của mình thật ra không lớn như mình nghĩ.
Một trận gió ào quá, xa xa, vài phiến lá rơi rụng theo làn gió, đậu lên vai anh, sắc vàng nổi bật lên trên lớp áo màu nâu đen, anh vẫn không nhúc nhích, tựa như, căn bản không biết có cái gì đó vừa rơi xuống quanh mình. Nếu đi lên mười mấy bước, đưa tay, là có thể phủi lá rụng trên vai anh xuống, song, giữa chúng tôi là cả một khoảng cách xanh thẳm, rất nhiều lần tôi không thể nào thuyết phục mình từ bỏ, thản nhiên chấp nhận khoảng cách trong cuộc sống của chúng tôi.
Tôi không biết sao mình vẫn có thể đứng ở chỗ này, đã đứng bao lâu, nhìn bao lâu, nhưng, một bàn tay ấm áp đã tiến tới, nắm lấy tay tôi mà đung đưa, tôi mơ hồ nghe thấy Đại Oai nói với tôi: “Tây Tây, muộn rồi! Về muộn quá, mẹ anh lại càm ràm mất…”
Ánh mắt cầm cự rồi cuối cùng cùng với cả người từ từ di chuyển, tôi hít một hơi, cố gắng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Đại Oai, mỉm cười, nói: “Ừ, bọn mình đi thôi!” Rồi mặc cho cậu ta kéo tay, từ từ xoay người, đi về phía một hướng khác.
Lại có lá cây rơi rụng, đậu lên vai Đại Oai, tôi đưa tay, nhẹ nhàng giúp cậu ta phủi đi, rất dễ dàng!
Giữa người với người, có một số khoảng cách và khoảng cách hoàn toàn không giống nhau, chính là như vậy mà thôi!
Một cô gái vội vã đi từ phía xéo bên cạnh chạy đến, bước chân quá nhanh, thiếu chút nữa trực tiếp ***ng vào tôi và Đại Oai. Tôi sợ hết hồn, theo bản năng né qua bên, đợi đến khi đứng vững được, ngẩng đầu lên nhìn một cái, nhịn không được bật thốt lên một tiếng: “Mộc Lan!” Hóa ra cô gái xinh đẹp mặc áo khoác lông cừu màu xanh chạy ra từ phía xéo kia lại là Mộc Lan.
Mộc Lan dừng lại, nét mặt cũng hết sức ngạc nhiên, chợt ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt tươi cười, nói: “Trời ạ, Tây Tây…” Gần như là lập tức, ánh mắt của cô liền nhìn thẳng đến hai bàn tay tôi và Đại Oai đang nắm chặt.
Trong nháy mắt, dọc theo ánh mắt kia, tôi rõ ràng cảm nhận được một ánh chớp lạnh lẽo nào đó xuyên qua làn da, nên lập tức buông tay, nhưng lại cảm thấy một sức lực ôn hòa mà kiên định truyền dọc theo lòng bàn tay.
Bạn học Đại Oai nắm chặt tay tôi, căn bản không cho tôi giãy ra, rất tùy ý nói: “Khéo quá ha, Mộc Lan! Sao em lại ở đây?”
“Em, công ty bọn em đang xây một cái biệt thự ở gần đây, lần này là đặc biệt tới đây ký một cái, cái…hợp đồng chất lượng công trình…” Mộc Lan nhìn Đại Oai, nét mặt rất mất tự nhiên, dường như có chút cà lăm nói những lời này, tiếp theo vội vàng nói: “Em còn có văn kiện khẩn cấp cần đưa cho anh Lương ký. Hai người chờ chút rồi bọn mình tìm một chỗ nói chuyện…” Xoay người, vội vàng chạy về phía bờ sông.
Thì ra cái người nghe nói đã ra giá cao mua mảnh đất này, chuẩn bị xây dựng thành biệt thự ven sông, lại là Lương Trạm! Hèn gì, anh có thể thản nhiên ngồi bên bờ đá xanh như vậy, với dáng dấp lẻ loi bỏ mặt thế sự, một mình đối mặt với dòng sông Ái Lạp.
Ở trong ấn tượng của tôi, Lương thị coi như vẫn luôn lấy xuất nhập khẩu làm chủ đạo; huống chi tinh thần và sức lực của anh gần đây đều đặt ở châu Phi, tại sao lại đặc biệt chạy đến cái thành phố nhỏ xa xôi phía nam này mà kinh doanh bất động sản chứ?
Đáy lòng có một đáp án mơ hồ hiện lên, tôi phát hiện suy nghĩ vấn đề như vậy quá mệt mỏi, lắc lắc đầu, ngăn cản mình tiếp tục cái liên tưởng chẳng có ý nghĩa gì này, lại nghe thấy Đại Oai hỏi tôi: “Lương Trạm hình như đang ở gần đây. Em xem…Rốt cuộc là chúng ta có nên đi qua đó chào một tiếng không?”
“À…” Tôi giật mình ngẩng đầu lên, nhìn Đại Oai một cái, thấy trong đáy mắt của cậu ta ẩn chứa sự cảm thông, hiểu biết và ấm áp.
Cái tên đáng ghét này, đâu cần phải tỏ ra mình khéo hiểu lòng người vậy chứ, làm cho người ta khổ sở như vậy?
Tôi hít một hơi, suy nghĩ một chút, ngẩng mặt, nhìn cậu ta cười, nói: “Nếu như anh ta chịu tới đây chào, thì bọn mình sẽ tạm thời chừa cho anh ta chút mặt mũi, có thể nói với anh ta đôi ba câu. Nhưng mà hình như, không có cần thiết phải đặc biệt đi qua đó…”
Đại Oai liếc nhìn tôi một cái, gật đầu, nói: “Hay là chúng ta đi về đi…”
“Anh không đợi Mộc Lan à?” Tôi nuốt vài ngụm nước miếng, cẩn thận hỏi: “Mộc Lan lúc nãy hình như có nói, muốn bọn mình chờ cậu ấy ăn cái gì đó mà…”
“Cô ấy chắc bận nhiều việc lắm!” Giọng Đại Oai rất nhạt, nghe không ra cảm xúc gì, chỉ chốc lát, lại nhìn về phía bờ sông, rồi nói với tôi: “Lương Trạm tới rồi!” Thả tay tôi ra, đi về phía bờ sông chào đón.
Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt, đứng im trong chốc lát, rồi cuối cùng đưa tay, nhẹ nhàng khẽ động khóe môi, cố gắng kéo các nhóm cơ trên mặt lên, từ từ kéo ra một nụ cười phù hợp, tiếp đó xoay người, nhìn Lương Trạm quả nhiên là đang đi đến phía sau Mộc Lan.
Anh lúc nào cũng có thể ăn mặc quần áo vô cùng vừa vặn đẹp mắt, nhất là…áo vest màu đen! Đi ở dưới ánh trăng, liền có mùi vị xuất trần; đi trong ánh nắng lại thấp thoáng ba phần nghiêm túc, trầm tính.
Trong tủ quần áo của tôi, hình như cũng có một cái áo vest tương tự. Lâu rồi không dọn dẹp tủ quần áo, có lẽ sau khi về, phải dọn dẹp, sắp xếp lại, rồi lúc nào đó đem quần áo không mặc đi quyên tặng mới được!
Đi tới gần, ánh mắt Lương Trạm dường như cố tính lại như vô ý xẹt qua mặt tôi, nhìn không ra cảm xúc gì, anh đi đến bên cạnh Đại Oai, nở nụ cười ấm áp vô cùng phù hợp, bắt tay với Đại Oai.
Tôi cũng tự nhiên cất bước tiến lên, cũng không cố ý tránh ánh mắt anh, nghe anh nói với Đại Oai: “Nhiều năm trước đã từng gặp anh Khương một lần. Nếu tôi nhớ không lầm thì anh Khương là bạn học Mộc Lan đúng không? Rất vui được gặp lại!”
Lại có thể gặp nhau với thân phận và phương thức như vậy. Tôi vô thức nhìn Mộc Lan, nghe Mộc Lan dường như là phản xạ có điều kiện, vội vàng giải thích: “Đúng vậy, em, Đại Vĩ và Tây Tây đều là bạn học của nhau. Đại Vĩ anh ấy, anh ấy là… Bạn trai… Tây Tây…” Giọng càng nói càng thấp, ẩn chứa một sự khiếp sợ dè dặt, rồi vọt tới, khoác vai tôi, nói: “Đây chính là…”
“Cô Lỗ, rất vui được gặp lại!” Lương Trạm không đợi Mộc Lan giới thiệu xong, đã đưa tay về phía tôi, trên mặt cười như tắm gió xuân, ánh mắt nhìn về phía tôi lại mang theo cảm xúc sắc bén nào đó khó có thể nói hết.
Thật vinh hạnh biết mấy! Hình như đây là lần đầu tiên trong đời, tôi được anh gọi là “cô Lỗ” đấy!
Tôi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của anh, cũng cười đưa tay về phía anh, cười cười nói: “Mộc Lan chắc là cậu quên rồi, mình chính là bác sĩ tâm lý của vợ anh Lương đây! Cho nên mình vốn là có chút quen biết với anh Lương…” Vốn dĩ cũng không phải là lần đầu tiên ở trước mặt anh nhắc tới Viện Viện, nhưng đúng là lần đầu tiên mặt đối mặt nói đến ba chữ “vợ anh Lương”, trong nháy mắt, tôi rõ ràng ý thức được, thì ra là rất nhiều chuyện, thật sự không phải chỉ cần hiểu, là có thể dễ dàng tiêu hóa. Trong bốn năm qua, tôi gần như chưa bao giờ rời khỏi Viện Viện, nhận thức về thân phận của anh và cô từ lâu đã khắc sâu vào đáy lòng, hết lần này đến lần này củng cố nó, song dường như cho tới giờ khắc này, đứng ở ngay trước mặt anh, nói ba chữ “vợ anh Lương”, mới chính thức cảm giác được nỗi đau xót lạnh lẽo ẩn chứa sâu bên trong ba chữ kia.
Tay anh cuối cùng cũng tiến tới gần, bắt lấy ngón tay tôi, đầu ngón tay rất nóng, lại có chút run rẩy rất nhỏ. Lực bắt tay không lớn, lại ẩn chứa sự dịu dàng vấn vương quen thuộc, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh lãnh đạm: “Mấy năm nay, đều là nhờ cô Lỗ khổ cực chăm sóc cho Viện Viện!”
Chủ đề vĩnh hằng giữa chúng tôi đấy!
Sau này, e cũng là chủ đề duy nhất đó thôi?!
Tôi thầm khe khẽ thở dài, nhẹ nhàng bắt tay anh một cái, rồi buông ra, ngẩng đầu, cười nói: “Nếu thực sự cảm thấy tôi khổ cực, thì đưa ra chút thành ý tới cám ơn đi!”
Anh cười nói: “Muốn cám ơn như thế nào, thì xin cô Lỗ cứ nói!”
Tôi không biết vì sao, trong nháy mắt này, bỗng nhiên có một thôi thúc mãnh liệt, gần như là không chút nghĩ ngợi mà thốt ra: “Anh giúp tôi vớt một cái lá từ trong nước lên đây đi…rồi viết chữ lên đó!” Vừa nói ra, tôi liền thay đổi sắc mặt.
Không, tôi chưa từng hối hận, cho tới bây giờ cho tới bây giờ cũng không hối hận, năm ấy tháng ấy, ở trên lá cây viết xuống một hàng chữ, thả trôi theo dòng nước. Đó cũng không phải là lời lòng tôi thực sự muốn nói. Nhưng vì cái gì mà tôi lại gần như không chút do dự nói ra như vậy?
Ánh mắt của anh chợt dao động, lại cười cười nói: “Cô Lỗ nói đùa rồi!”
Tôi thầm lau mồ hôi, cũng cười nói: “Đúng là đang nói giỡn!”
Ngẩng đầu, hai người nhìn nhau một cái.
Ánh mắt của anh sâu không thấy đáy, hoàn toàn bao phủ ánh mắt của tôi!
Tôi nhìn không hiểu cảm xúc trong mắt anh, giống như, không thể phân biệt khoảnh khắc bắt tay lúc nãy, mùi vị ở giữa các ngón tay anh quá mức triền miên và tràn đầy nhu hòa.
Mộc Lan thấy hai chúng tôi nói chuyện không được, thì gương mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười nói: “Hiếm có khi nào mọi người lại gặp nhau ở đây. Chờ xử lí xong mọi chuyện, hay là cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa đi…Mình mời!”
Lương Trạm liếc nhìn tôi một cái, rồi cúi đầu nhìn thoáng qua văn kiện trong tay, khẽ nhíu mày không nói, tựa như đang cân nhắc nặng nhẹ.
Đại Oai cũng cười cười mở miệng nói: “Thật ngại quá, mẹ tôi nói hôm nay muốn đích thân xuống bếp chiêu đãi Tây Tây…Hay là chúng ta để hẹn bữa khác nhé?” Đưa tay, cười cười, lại nắm lấy tay tôi.
Tay của tôi giật giật, có một sự thôi thúc muốn giãy ra, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện Lương Trạm đã trong nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, yên lặng thản nhiên nói không nên lời, tác phong nhanh nhẹn, mỉm cười nói: “Vừa lúc tôi cũng có chuyện quan trọng cần phải xử lý gấp, hôm nay đúng là không tiện!”
Dĩ nhiên, ở trong suy nghĩ của anh, không có gì có thể so sánh với xử lý công việc nhất là những chuyện quan trọng, lúc nào cũng thế, đâu phải hôm nay mới biết.
Vốn đang định rút tay ra, lúc ấy lại ngừng lại, tôi ngẩng đầu nhìn anh, cũng cười cười nói: “Đúng đó, đã đồng ý với trưởng bối là về nhà ăn cơm thì khó mà thay đổi! Hôm nay đúng là không tiện!”
Mộc Lan ngẩng đầu nhìn về phía Đại Oai, ánh mắt phức tạp khó hiểu, hồi lâu, mới lẩm bẩm: “Tay nghề của bác Khương nhất định rất tốt, em nghĩ bất cứ quán ăn nào cũng không thể nào làm ra được món ăn ngon như vậy!” Không biết tôi có bị ảo giác hay không, nhưng trong nháy mắt, lại cảm nhận được từ trong lời cô ấy nói có chút hâm mộ và hối hận than tiếc thầm kín.
Vốn tưởng mấy năm nay, Viện Viện theo tôi đi đến nước Mỹ xa xôi, cô ấy sẽ như ý nguyện mà theo đuổi Lương Trạm, đi theo bên cạnh anh ấy như hình với bóng, vậy chẳng phải là vô cùng hợp ý cô ấy sao, nhưng nhìn tình hình này, hình như không giống với suy đoán của mọi người. Đại khái có thể…là do Lương Trạm không chịu ly hôn?!
Cái hồ nước này thật sự quá sâu quá hỗn độn, nhanh chóng thoát ra mới là con đường đúng đắn.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, rồi quyết định vẫn nên nhắc nhở Mộc Lan một tiếng, lập tức nhìn về phía Lương Trạm, mỉm cười nói: “Hai ngày trước nhận được điện thoại của bà Hà, hình như bà ấy có ý định đưa Viện Viện về thì phải!”
Lương Trạm bình tĩnh nhìn tôi, không nói gì, nhưng chỉ chốc lát, lại cười nói: “Nếu như Viện Viện chịu về Trung Quốc, tôi nghĩ, nhất định là vì muốn gặp cô!” Khóe môi dần cong lên, một nụ cười thật sâu dần lan ra.
Ông trời ơi!
Vậy mà cũng nói được…
Nụ cười này nhất định có thâm ý…
Tình cảm giữa tôi và Viện Viện tuyệt đối không cho phép người khác mặc sức ác ý bẻ cong như vậy.
Tôi cắn môi, hung hăng nhìn chằm chằm anh, nói: “Nói thì phải nói cho đúng! Viện Viện luôn luôn nghe lời tôi nhất. Cô ấy đã không đến thì thôi, nếu đã tới, nhất định phải sử dụng mười tám loại VK, cho anh được vẻ vang!” Nói ra, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ sức nặng, hoàn toàn không đủ để hình dung cơn phẫn nộ đang giương nanh múa vuốt trong lòng tôi.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Mộc Lan càng đậm hơn, thấp giọng nhắc nhở Lương Trạm: “Đối tác đang đợi hợp đồng!”
Lương Trạm rốt cuộc thu lại nụ cười, đưa tay về phía Đại Oai, chân thành nói: “Hôm khác gặp lại!”
Đại Oai rốt cuộc phải buông tay tôi, bắt tay Lương Trạm, cũng cười nói: “Còn nhiều thời gian mà!”
Hai người đàn ông sau khi nắm tay, liền quay đầu đi theo hai hướng. Mộc Lan bước nhanh theo sát Lương Trạm, tôi đuổi theo Đại Oai.
Đại Oai buồn bực đi đằng trước, không còn cái vẻ thoải mái hớn hở lúc đi theo tôi nữa.
Tôi lại đi theo cậu ta, cả một đường chạy chậm, nên phải cố nín thở lao lên, chạy được một đoạn thì cuối cùng cũng nhịn không được lớn tiếng nói: “Đồng chí Khương Tuấn Vĩ, tính tình đại thiếu gia của cậu cuối cùng cũng bộc lộ đấy hả?”
Đại Oai đứng lại, im lặng hồi lâu, mới gằn từng chữ: “Hình như anh có chút đoán được, cuối cùng là ai đã mua nhà cũ của em, còn…phố Ngô đồng nữa!” Giọng nói đầy vẻ thất bại.
Tôi nhịn không được hung hăng đánh vào đầu cậu ta một cái, nói: “Vậy thì sao?”
“Hả?” Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, nét mặt rất là khó hiểu.
“Nếu như một người thành tâm đối xử tốt với em, thì cho dù chỉ cho em một cây kim, một sợi chỉ, em cũng sẽ cảm động và ghi nhớ tấm lòng của người ta, còn rất vui vẻ nữa! Ngược lại, nếu như một người trong lòng có quá nhiều thứ, mà chỉ chịu chia cho em một góc, thì cho dù cái góc này có to như núi Kim Sơn, thì nó cũng chỉ là một góc…Tại sao em phải thích?”
Đại Oai do dự nhìn tôi, rồi lại do dự hỏi: “em không có ý định gì sao…?!”
“Bây giờ, em chỉ định ăn bữa cơm do mẹ anh dụng tâm nấu cho em! Bởi vì, em có thể cảm nhận được hương vị chân thành từ trong bữa cơm này…” Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, chân thành cười.
“Nhưng mà anh nghĩ…”
“Em còn yêu anh ấy!” Tôi rốt cuộc xoay người, nghiêm túc nhìn Đại Oai, từng chữ từng câu nói: “Nhưng mà yêu, không có nghĩa là thỏa hiệp và từ bỏ. Đầu tiên em phải…sống cho chính mình đúng không?” Nói ra rồi, tôi cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Không biết rốt cuộc đây có tính là một lời tuyên bố tình yêu đối với chính mình hay không; không biết đây rốt cuộc có tính là một…cơ hôi tốt hay không?
“Ở trước mặt anh mà nói yêu người đàn ông khác, em không sợ anh ghen sao!” Đại Oai chỉ cúi đầu trầm tư chốc lát, rồi lại ngẩng đầu lên rống tôi, nét mặt đủ khoa trương, quả nhiên là dáng vẻ dữ tợn kiểu ăn dấm chua bao nhiêu thì ghen bấy nhiêu.
Tôi cười: “Vậy thì tốt, tối nay khi mẹ anh nấu ăn, có thể tiết kiệm được dấm rồi!” Rốt cuộc lại cùng cậu ta, từng bước từng bước nhảy về phía trước, nhảy về phía trước…
Trong khoảnh khắc kể từ khi phát hiện anh chính là doanh nhân vô lương khai phá sông Ái Lạp trong truyền thuyết, tôi dĩ nhiên cũng giống như Đại Oai, lập tức hiểu được, cuối cùng là ai đã mua nhà cũ của tôi, cùng với, phố Ngô Đồng. Trong lòng rốt cuộc là có vài phần vui mừng, dù sao biết, ở nơi này trong bốn năm xa cách, người đàn ông đó đối với tôi, rốt cuộc cũng không phải là hoàn toàn vô tâm!
Tôi mặc dù cũng không để ý đến việc mình đang đơn độc chiến đấu trong tình yêu, nhưng nếu để cho tôi phát hiện, vẫn còn có một người ở trong đoạn tình yêu này cùng tôi bể đầu chảy máu thì dĩ nhiên càng tốt hơn!
Ở nhà Đại Oai ăn xong cơm tối, mẹ Đại Oai vẫn như trước kiên trì muốn tôi ngủ lại. Tôi khách khí thoái thác mấy lần, nhưng bất đắc dĩ một miệng không thể nào đánh lại nhiều miệng, bị một tốp các cô các chị khuyên trái khuyên phải, căn bản không có đường nào mà nói lại được, trong lòng cũng hơi mến cái không khí náo nhiệt hiếm có trong đại gia đình này, quyết kiên trì một hồi rồi cuối cùng cũng thất bại, đành phải ngồi ở trong nhà chính nói chuyện phiếm với một đám chị em.
Mẹ Đại Oai thương tôi, nên sắc trời vừa sẫm tối liền bảo tôi về phòng nghỉ ngơi.
Đưa tôi đến trước cửa phòng, Đại Oai đột nhiên hỏi: “Em có tính trở về bên cạnh Lương Trạm không?” Thấy tôi kiên quyết lắc đầu, liền mở miệng nói: “Vậy rốt cuộc em đang kiên trì làm cái gì vậy chứ…?” Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Tôi giật mình sững sờ đóng cửa lại, từ từ cởi đồ, đi vào tắm rửa, mở vòi nước nóng, đứng tắm ở dưới vòi hoa sen, trong lòng cũng bắt đầu tự hỏi mình: “Tôi rốt cuộc đang kiên trì làm cái gì vậy nhỉ…?”
Mấy năm này, đàn ông xuất hiện ở bên cạnh tôi cũng không phải chỉ có một mình Đại Oai. Hồi ở Stanford, bạn học Aaron cũng từng một lần theo đuổi tôi mãi, ngoài ra còn có bạn học Yuri nữa, sau khi trở về nước, một lần đến nhà Giáo sư Lý ăn cơm, còn nghe giáo sự đặc biệt nhắc tới Lâm Giang Dương, nào nói đây là một đàn anh rất giỏi giang sau khi tốt nghiệp thì tự gây dựng sự nghiệp, mở một phòng khám tâm lý tư nhân, kinh doanh rất hiệu quả, chưa tới mấy năm mà đã phát triển không nhỏ, rồi nào là nghe tin tôi về nước, vốn muốn tự đến tìm tôi, nhưng lại không gặp, phải nhờ giáo sư làm thuyết khách, thành khẩn mời tôi đến làm việc tại phòng khám của anh ấy. Nếu không phải lúc ấy, vợ Giáo sư Lý cười nói một câu: “Nhiều năm vậy rồi mà Lâm Giang Dương vẫn chưa tìm được bạn gái. Bác muốn giới thiệu một cô nào đó cho nó, thì nó liền nói là phải có dáng vẻ như Tây Tây…” Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, tôi nghe mà mồ hôi chảy đầm đìa, nếu không chừng chắc tôi đã hồ đồ mà đến phòng khám của anh ta làm việc rồi.
Trở lại bên cạnh Lương Trạm là điều tuyệt đối không thể, điểm này, ngay từ bốn năm trước tôi đã hoàn toàn hiểu rõ. Thế thì mấy năm nay dồn hết sức cự tuyệt tất cả cành nhánh tình yêu từ bốn phương tám hướng chìa về phía tôi, cố chấp kiên trì tình trạng độc thân, rốt cuộc là đang kiên trì làm gì vậy nhỉ? Chính lúc này đây, trên dưới lớn bé nhà Đại Oai trao cho tôi một sự ấm áp lớn như thế mà tôi vì sao ngay cả một chút ý muốn ở lại cũng không có, chỉ chăm chăm tìm cách thoát đi?
Trời ngoài cửa sổ tối dần, mưa bắt đầu rả rích rơi. Đi tới đóng cửa sổ lại, lẳng lặng nằm ở trong bóng tối, điện thoại di động bỗng nhiên reo vang. Bắt máy lại nghe chị họ khóc lóc nói: “Tây Tây, cái tên vô lương tâm kia gọi điện tới, nói lát nữa anh ta sẽ ghé qua một lát. Em có thể tới đây với chị không?”
Tôi lập tức ngồi thẳng dậy, khoác áo vào nói: “Chị, chị đừng vội, em tới đó ngay!” Không dám chậm trễ, tôi vội vàng đứng dậy, nói với mẹ Đại Oai là tôi có chuyện gấp. Mẹ Đại Oai lại muốn Đại Oai đưa tôi đi, nên đến gõ cửa phòng, nhưng không thấy ai trả lời. Khương Hiểu Vân ló đầu vào nói: “Anh họ mới đi ra ngoài rồi ạ!”
Đường đi cũng không xa lắm nên tôi bung dù đi ra ngoài, chạy lên một chiếc xe điện, xóc nảy một hồi, thì đi ngang qua nhà cũ của tôi, bên trong lấp ló có ánh đèn. Tôi bảo bác tài dừng lại một chút, rồi đi xuống, ngẩng đầu nhìn ánh đèn rọi qua ô cửa sổ, không biết ai đang ở bên trong, chắc sẽ không…phải là anh đó chứ?!
Tôi thật sự rất muốn vào xem, nhưng cứ cố nhịn xuống, cuối cùng thì từ bỏ, tiếp tục lên xe, chạy về phía nhà mới của bác cả.
Bác cả đi ra ngoài cảm tạ bạn bè thân thích đã giúp thu xếp tang sự cho bác gái, lúc tôi tới, chỉ có một mình chị họ ở nhà. Trong mấy tháng này, chị họ liên tục bị những chuyện này đả kích hủy hoại đến người không ra người, tôi đưa tay gõ cửa một hồi lâu, mới thấy chị ấy mặt mày tái nhợt như tờ giấy, ngọ nguậy xuống giường vội vàng tới mở cửa cho tôi.
Lúc tôi vào, anh họ còn chưa tới. Tên thật của anh ta là Lưu Minh Đường, còn chị họ thì cứ gọi anh ta là “Sân phơi”, ông già hàng xóm thích nói đùa, nói “trò trống gì[1]”. Còn tôi thì rất lễ phép, luôn gọi anh ta là anh rể.
[1] Mấy chữ này trong tiếng Trung là từ đồng âm khác nghĩa.
Tôi do dự hỏi: “Chị, anh rể nói sao?”
Chị họ lắc đầu, nói: “Chẳng nói gì hết, chỉ nói một lát nữa sẽ qua. Tây Tây, chị cứ thấy sờ sợ sao ấy?”
Tôi ôm vai chị, nói: “Không có chuyện gì đâu chị! Chuyện Ng*ai t*nh xấu xa nhất…, chị cũng đã biết rồi; chuyện đau lòng nhất là xảy thai chị cũng đã trải qua. Những thứ khác, còn có thể tệ đến mức nào chứ? Một khi đã đối mặt với kết quả xấu nhất, thì những cái khác có gì mà đáng sợ chứ, đúng không?”
Chị họ gật đầu, tâm trạng cũng hơi yên ổn.
Tôi thật sự vẫn cho là, hai vợ chồng bọn họ bởi vì yêu mà nên nghĩa vợ chồng, cầm tay đi bên nhau nhiều năm như vậy, dù thế nào cũng có tình cảm, anh rể trong khoảng thời gian này mặc dù trốn tránh không xuất hiện, hết sức kỳ cục, nhưng mà nghĩ kĩ một chút thì e cũng là bởi vì cảm thấy hổ thẹn trong lòng, không dám đối mặt với mọi người. Khi tôi ôm chị họ vào lòng an ủi, thì trong lòng vẫn còn suy nghĩ, chỉ cần chị họ vẫn còn chít xíu tình cảm đối với anh rể như vậy, trái tim còn muốn xoay chuyển như vậy, thì, cho dù người đàn ông đó có sai lầm như thế nào thì tôi cũng muốn áp chế lửa giận xuống trước, ở giữa khuyến khuyến khích khích, có lẽ có thể có cái gì thay đổi cũng không chừng.
†©STE.NT†
Song, vừa nhìn thấy mặt, lại phát hiện sự xấu xa trong tính cách cùng sự việc thật xa vượt quá xa tưởng tượng của tôi. Trên thực tế, tên này tùy ý đạp một cái, làm vợ mình sẩy thai, khiến mẹ vợ qua đời mà không hề có bất kỳ một chút biểu hiện đau lòng cho cam. Hôm nay sở dĩ anh ta ta về, cũng chỉ là để lấy tiền.
Lúc vào cửa nhìn thấy tôi, anh ta kinh ngạc một giây rồi nói một câu: “Tây Tây cô về rồi hả!” Tiếp đó không chút do dự đi vào phòng ngủ chính, một lát sau thì đi ra, mở miệng hỏi chị họ: “Cô để sổ tiết kiệm ở đâu?”
Tôi thật sự cảm thấy cả đời mình cũng chưa từng nghe thấy lời nói nào lạnh lùng và bạc bẽo hơn lời này nữa. Chị họ hiển nhiên cũng bị giật mình, kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn, kinh ngạc hỏi: “Anh nói cái gì?”
Anh ta do dự một giây rồi lại có phần không nhịn được nói: “Tôi hôm nay thực sự cần tiền gấp…”
Chị họ trầm mặc trong chốc lát, dường như là không thể tin được, lại ngẩng đầu hỏi anh ta: “Anh về, là vì cái này?”
Lưu Minh Đường nhìn chị ấy một cái, nét mặt rõ ràng không vui, nói: “Lỗ Đông, tôi cho cô biết, đừng có mà tính nuốt số tiền này…”
Chị họ buồn bực trong chốc lát, cố nén tức giận, hỏi: “Anh rốt cuộc muốn tiền làm gì?”
“Cô hỏi tôi làm gì sao?” Lưu Minh Đường bỗng nhiên nhìn chị họ tôi, lớn tiếng nói: “Cô đừng có nói là cô cầm tiền của tôi đi mua hũ tro cốt cho bà già đó rồi chứ? Lỗ Đông tôi cho cô biết…”
“Thì ra là anh vẫn biết mẹ tôi đã bị anhlàm cho tức ૮ɦếƭ! Vậy anh có biết anh còn giết cả con chúng ta hay không? Tiền tiền tiền, cả ngày chỉ biết đến tiền, để làm cái gì chứ, hay là ngại tiền đưa cho con hồ ly tinh kia chưa đủ nhiều? Vậy sao anh không giết tôi luôn đi cho rồi, vậy chẳng phải toàn bộ số tiền này đều là của anh rồi sao!” Chị họ càng nói càng đau lòng, nhịn không được lại gào khóc lên.
Ánh mắt Lưu Minh Đường rõ ràng đã không còn kiên nhẫn, nhìn về phía chị họ rống lên một câu: “Cả ngày chỉ biết khóc, ngoài khóc ra con mẹ nó cô còn có thể làm cái gì khác không?” Xoay người, lại chạy vào trong phòng tìm kiếm khắp nơi.
Tôi ôm chị họ, rút ra khăn tay giúp chị ấy lau nước mắt, vỗ nhè nhẹ an ủi chị, nhưng lại tìm không ra lời nào để mà an ủi chị ấy.
Một lúc lâu sau, hình như vẫn không tìm được sổ tiết kiệm, Lưu Minh Đường lại một lần nổi giận đùng đùng lao ra, hướng về phía chị họ lớn tiếng quát hỏi: “Sổ tiết kiệm rốt cuộc ở đâu, hả? Lỗ Đông cô cố tình muốn tôi ૮ɦếƭ có phải không?” Anh ta tiến lên, đẩy tôi một cái thật mạnh, rồi nắm bả vai chị họ tôi lay thật mạnh.
Anh ta dùng sức rất mạnh, đẩy một cái mà khiến tôi choáng váng từng cơn, chân mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã ngồi trên đất. Chị họ sức khỏe vốn yếu, bị anh ta ta siết ở trong tay dùng hết sức mà lay như vậy trên mặt lập tức hiện lên một mảng xanh đen kinh khủng.
Tôi lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Lưu Minh Đường, thấy dáng vẻ nóng nảy hung ác đó của anh ta, mà trong lòng bắt đầu sợ hãi dần lên, làm thế nào cũng không thể tin cái tên đàn ông *** hung ác trước mắt này lại là cái người trung thực năm đó mà tôi gặp. Thấy anh ta vẫn đang không ngừng lay chị họ, tôi khẽ cắn môi, xông lên, lớn tiếng nói với anh ta: “Anh làm gì vậy? Lưu Minh Đường! Nếu anh còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
Anh ta quay đầu lại trợn mắt nhìn tôi một cái, lại nặng nề một tay đẩy tôi ra, hung tợn nói: “Đm, đừng có chõ mõm vào!” Đưa tay, đẩy chị họ tôi ngã lăn trên đất, đạp mấy cú thật mạnh, còn lớn tiếng quát mắng: “Sổ tiết kiệm rốt cuộc ở đâu, hả? Nói mau, nói mau…”
Tôi trơ mắt nhìn chị họ hai mắt trắng dã, rõ ràng là có dấu hiệu sắp ngất xỉu, không kịp nói gì nữa, tôi xông qua, nhào vào trên người chị họ, lớn tiếng gào lên với Lưu Minh Đường: “Anh điên rồi sao? Chị ấy là vợ anh đó!”
Một cước thật mạnh trúng vào lưng, ngay sau đó, một con cánh tay duỗi tới vai tôi, níu thật chặc lấy vạt áo của tôi. Tôi thở gấp, cảm giác chân bị người ta đưa lên không, rồi lại bị cái kia tên đàn ông vô lương tâm kia bắt lại, ném thật mạnh qua một bên, cái ௱ôЛƓ chạm đất một cái thật mạnh, khiến tôi váng đầu hoa mắt từng cơn. Ngẩng đầu, liền thấy Lưu Minh Đường ném chị họ qua bên cạnh bàn trà, vừa đá vừa đánh, không khoan dung chút nào, miệng còn lớn tiếng quát tháo: “Đem tiền của tôi giấu đi đúng không? Cô có tin là tôi đánh ૮ɦếƭ cô không hả? Có tin ông đánh ૮ɦếƭ mày không…”
Chị họ vốn chỉ nức nở thút thít, lúc này lại bỗng nhiên không im lặng, trong không khí, chỉ nghe thấy một tràng tiếng đấm đá “ầm bốp ầm”, cứ như mưa đá chọi lên ngói cứng.
Tay chị họ tôi, hết lần này đến lần khác giơ lên, bất lực quơ quào trong không trung trống rỗng. Mấy trái táo trên bàn trà bên cạnh lăn qua tay chị họ tôi rồi rơi xuống…
Một người đàn ông, lại có thể ***, không chút khoan dung, không chút do dự mà đánh đập người vợ kết tóc se duyên với mình như vậy sao!
Đáy lòng có một sự phẫn nộ ngày càng thiêu đốt, tôi cắn răng, tiện tay cầm một cái đèn pin lên, vội vã chạy tới, còn chưa kịp tới, thì đã nghe trong không trung tuôn ra một tiếng hét cực kỳ thê lương. Lưu Minh Đường bỗng nhiên xông lên, nhưng ngay sau đó té ngã trên đất, hai tay ôm chặt bụng, giữa các ngón tay có máu tươi tràn ra.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt chị họ tái nhợt trong suốt tới cực điểm, trên tay nắm một con dao gọt trái cây, trên mũi dao nhọn đỏ tươi máu. Chị ấy mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn Lưu Minh Đường một cái, lại nhìn con dao gọt trái cây trong tay mình, trong mắt bỗng nhiên lộ ra vẻ sợ hãi cực độ, tựa hồ không thể tin mình mới làm cái gì.
Tôi cũng bị cái biến cố trong nháy mắt này làm cho kinh sợ, bước chân không tự chủ được mà dừng lại, nhìn từng giọt máu đang rơi xuống từ trên mũi dao, cả người mình cũng không thể nhịn được mà rét lạnh. Muốn tiến lên, lại phát hiện hai chân mình cứ đứng ì ở đó run lẩy bẩy, căn bản không có sức mà hoạt động.
Không khí nhất thời đóng băng, không còn tiếng động nào khác ngoài tiếng hít thở nặng nề.
Một giây, hai giây, ba giây…
Ánh mắt chị họ đang lúc dần dần có thần thái hơn, giống như cuối cùng cũng hiểu vừa rồi cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, sức lực không biết từ đâu tới, mà bỗng nhiên nhảy dựng lên, điên cuồng chạy về phía cửa, đang lúc chìm trong hoảng sợ, chỉ nghe “cạch” một tiếng, con dao gọt trái cây trong tay thình lình rơi xuống đất.
Lưu Minh Đường bỗng nhiên cũng động đậy, nghiêng thân, một tay ôm chặt bụng, tay kia, lẹ làng nhặt dao gọt trái cây rơi ở bên chân, sải bước đuổi theo chị họ, lớn tiếng la: “Con mụ điên, ông chém ૮ɦếƭ mày…”
Tôi hoảng sợ nhìn bọn họ, không kịp ngẩn người, cũng quẳng đèn pin, lê chân, vội vàng đuổi theo.
Một trận gió lạnh thổi ngược vào, chị họ đã kéo cửa phòng ra. Gần như cùng lúc, mũi dao trong tay Lưu Minh Đường cũng tiến gần về phía *** chị họ tôi.
Trong cuộc đời chưa bao giờ quá kinh sợ như thế, tôi không biết mình cuối cùng làm thế nào mà chạy đến giữa hai người bọn họ, rồi là từ chỗ nào mà có dũng khí cùng sức lực như vậy, tôi chỉ biết là, tôi cũng đuổi kịp, trước khi con dao đâm vào *** chị họ, tôi một bước nhảy vào giữa bọn họ, hạ thấp người, hai tay dùng sức, túm lấy cánh tay đang cầm dao của Lưu Minh Đường, cố gắng chống đỡ từng chút một.
Dường như thấy trong mắt Lưu Minh Đường lộ ra một tia sắc lạnh nào đó giống như dã thú tàn nhẫn hung bạo; tựa hồ cảm giác được, cánh tay cầm dao kia đang dần dần thay đổi hướng, chúc xuống trán tôi; tựa như nghe thấy anh ta lớn tiếng rít gào: “Ông giết mày, giết cả nhà chúng mày! Con mẹ nó cả nhà một loại ti tiện…”
Tiếng gào của anh ta hẳn là nên vang ở trên đỉnh đầu tôi, nhưng kỳ quái là, tôi căn bản nghe chẳng phân biệt được rõ, phảng phất như đang cách thiên sơn vạn thủy; lại giống như, từ đầu tới đuôi, tôi cũng chỉ là rơi vào trong một cơn mơ không cách nào tránh được, thấy đó nghe đó nhưng đều là hư không.
Trên cánh tay tôi dường như bị một ngọn núi lớn đè lên, đau đớn thấu tận xương cốt. Tôi đang nỗ lực, nỗ lực nhô lên khỏi núi lớn, sức lực trên tay cũng biến mất, từng chút từng chút một.
Mồ hôi từng giọt từ từ chảy xuống dọc theo gương mặt, trong đầu có chút choáng váng, tôi lại nghĩ lên lúc nhỏ, bác cả mang bọn tôi ra cửa, có một lần, chị họ thấy thích một cái tượng đất nhỏ bên góc đường, còn tôi lại nhìn trúng một xâu mứt quả. Tôi biết phải nhường cho chị họ, cho nên không mở miệng nói, song ánh mắt cũng không theo điều khiển mà nhìn chằm chằm mứt quả, băn khoăn lợi hại, một lần rồi lại một lần…Cuối cùng mua về lại chính là mứt quả, chị họ nói, đây là món mà chị ấy thích nhất; Tôi nhớ lúc lên trung học, có một lần được chọn tham gia một cuộc thi ngâm thơ, tôi không có váy, cho nên không có ghi danh, cuối cùng là chị họ giúp tôi báo danh, đem cái váy chị ấy vừa mua vội vã kín đáo đưa cho tôi…
Giúp chị chặn con dao là đúng. Chị ấy là chị tôi, là người từ nhỏ đã yêu thương tôi che chở cho tôi chăm sóc tôi, trên thế giới này số người quan trọng nhất có quan hệ huyết mạch với tôi không nhiều lắm. Nhưng mà, sức lực của tôi quá nhỏ, không có cách nào chống đỡ tiếp…
Một lưỡi dao rét lạnh mơ hồ xẹt qua ***, một hơi thở đậm ૮ɦếƭ chóc đập vào mặt. Mồ hôi tí tách chảy dọc theo má, vạn vật xung quanh đều mơ hồ…Một chút sức lực trên tay cuối cùng cũng không còn, hai tay mềm nhũn rơi xuống.
Tôi nhắm hai mắt lại, đang đợi một khắc lưỡi dao bén nhọn cực hạn phá sọ mà vào, nhưng đột nhiên, nghe thấy một tiếng vang. Mở mắt, phát hiện Lưu Minh Đường một khắc trước còn hung ác vô cùng đã ở trước mặt tôi ầm ầm ngã xuống đất, làm bay lên một làn mây bụi mỏng.
Vẫn chưa biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, cả người tôi bỗng nhiên ấm áp, được một vòng tay dịu dàng cực hạn trong nháy mắt bao vây.
Có một người, run rẩy, vươn cánh tay ra, từ phía sau ôm lấy tôi, ôm chầm vào lòng, hết lần này đến lần khác gọi tôi: “Tây Tây, Tây Tây…”
Trong nháy mắt đã có mắt lệ chảy vào hốc mắt, không cần xoay người, tôi cũng biết cuối cùng là ai tới!
Trên thế giới này, chỉ có một người đàn ông dùng cách thuần thục như vậy, từ phía sau lưng, trong nháy mắt ôm tôi.
Trên thế giới này, chỉ có vòng tay của một người đàn ông, cứ như là có một loại độc dược nào đó khó tả, chỉ cần dính vào người, cũng làm tôi không cách nào thoát khỏi.
Tay chị họ giữ khung cửa, khóc sướt mướt; Lưu Minh Đường té trên mặt đất không nhúc nhích, chắc bất tỉnh rồi.
Trong đầu còn có một chút choáng váng, tôi tính đi qua nhìn chị họ, xoay mặt, cằm lại bị người trong nháy mắt bắt được.
Người đàn ông phía sau, ***g *** phập phồng, hít thở ồ ồ, thật giống như cảm xúc cả người vẫn ở trong cực hạn khủng hoảng và khẩn trương, lại trong nháy mắt tôi xoay mặt, không chút do dự, thuần thục cực kỳ nắm cằm tôi, xoay mặt tôi qua, sau đó, không còn kịp có bất kỳ phản ứng thỏa đáng, anh hôn vẫn cứ trực tiếp rõ ràng như vậy, nhẹ nhàng rơi xuống, rơi vào trên mặt trên môi tôi, giống như ngày mùa thu trong rừng, tràn đầy hoa rụng…Tôi muốn đưa tay đẩy anh ra, nhưng cả người vẫn ở trong cực hạn run rẩy, mơ hồ thấy đung đưa trước mắt, trên ống tay áo màu đen của anh, một cái cúc áo tinh xảo màu bạc khắc hai chữ cái nho nhỏ: LL.
Lương Trạm! Lỗ Tây!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc