Tình Yêu Đang Bận, Xin Gọi Lai Sau - Chương 09

Tác giả: Trữ Tâm

Ở trong “nhà” xem đèn hoa đăng, bỏ qua pháo hoa, ăn cơm đoàn viên, cùng nhau đón xuân vô cùng náo nhiệt, thoáng một cái tất cả mọi người trong nhà đều tản ra, mỗi người một việc, tất cả những tài năng đều có thể biểu hiện, đều bôn ba trên con đường “Gả chị Đường”.
Tôi là em gái của chị Đường, phụ trách tất cả mọi chi tiết có liên quan đến phòng tân hôn của chị Đường.
Phòng tân hôn là do ba mẹ hai bên gom góp thế chấp mua một căn hộ chung cư, sàn nhà trong phòng được lát gỗ. Tôi thấy chị Đường không nề hà vất vả qùy gối trên mặt đất, cầm khăn lau, đem mỗi một đường kẻ trên sàn lau chùi qua lại cẩn thận, lau sáng choang như gương, mỉm cười, nghĩ rằng, đây cũng là cuộc sống, cho dù mỗi ngày đều đã bị nhiễm nhiều bụi bẩn, nhưng chỉ cần bạn chăm chỉ xử lý, chăm chỉ lau chùi, liền có thể lau ra hi vọng sáng ngời.
Bác trai và bác gái giao thiếp rất rộng, Đám cưới của chị Đường thực sự rất long trọng, ba tầng bên trong bên ngoài chứa đầy người. Tôi làm phù dâu của chị ấy, bưng khay tràn đầy cánh hoa hồng, cười mỉm đi theo sau chị ấy.
Thời điểm 6 giờ chiều, rốt cuộc khúc quân hành đám cưới cũng đúng hạn vang lên. Tôi đi theo chi Đường vào đại sảnh, nắm từng nắm từng nắm cánh hoa hồng vung cao lên trên không trung, nhìn thấy phía xa xa kia bác trai và bác gái ngồi ở trên ghế dài cuối phòng, vẻ mặt hai người đều tươi cười
Dựa theo thói quen của người dân trong thành phố chúng tôi, trình tự đầu tiên là cô dâu phải dâng lên cho cha mẹ chính mình ly trà nói lời tạm biệt, bày tỏ ý “xuất giá”. Tôi nhìn thấy chị Đường đi đến phía trước bác gái, bưng chén trà lên, cung kinh gọi lên một tiếng “Mẹ”. Bác gái đứng lên, giống như muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên cơ thể bỗng nghiêng ngả không vững, “Bịch” một cái ngã xuống đất, ngất đi.
Bốn phía liền phát ra những tiếng kêu sợ hãi, chị Đường trong nháy mắt liền bị dọa phát khóc. Tôi ngẩn người, nhanh chóng chạy tới cưới lấy bác gái, ngăn cản những người xung quanh ôm ấy bác ấy, lấy điện thoại di động ra, bấm 120…
Bác sĩ nói, ngày hôm đám cưới chị Đường, bác gái quá vui mừng, dẫn đến chảy máu não, đồng thời, vốn dĩ bác ấy hơi có vấn đề về tim, khiến lần chảy máu não lần này đột nhiên phát tác, bệnh tim cũng trở nên trầm trọng hơn, cứu chữa suốt hai ngày đêm mới miễn cưỡng thoát khỏi nguy hiểm, nhưng sau này vẫn còn phải tiến hành thêm mấy cuộc phẫu thuật lớn nữa.
Tôi và chị Đường cũng gần như không hề chợt mắt trông coi ở bệnh viện suốt hai ngày đêm liền. Chị Đường vừa mới đám cưới, kịch biến lần này, mất chủ trương, cả ngày đều khóc lóc. May mắn mẹ chồng chị Đường mặc dù hiền lành, lo liệu mọi việc coi như xong xuôi, để cho bác trai chuyên tâm đến bệnh viện, bà ta tự mình giải quyết tốt những chuyện sau đám cưới.
Bác trai chạy đôn chạy đáo, lập tức trông giống như một ông cụ già đi mười tuổi
Buổi sáng ngày thứ ba, bác sĩ đến kiểm tra phòng, bác trai do dự thật lâu, rốt cuộc vẫn là tìm tôi, nói với tôi, lần này chị Đường đám cưới, bọn họ đã đem tất cả tiền tích góp tiêu hết, trong ngân hàng có có rất nhiều khoản vay cần trả. Bác ấy, hỏi bác sĩ, đoán chừng, đợt phẫu thuật tiếp theo của bác gái phải dùng đến ít nhất năm vạn tệ, hỏi tôi có thể gọi điện thoại cho ba mẹ mượn tạm một chút hay không.
Tôi lẳng lặng nghe, lẳng lặng nhìn bác ấy, một lúc sau, mỉm cười nói: “Bác trai, bác yên tâm. Số tiền kia, cháu đã có cách rồi…” Trong những năm tháng khi còn nhỏ, tôi được bọn họ chăm sóc, tôi nghĩ, bây giờ là lúc tôi nên trả lại!
Tuy nói là như thế, khi tôi một mình ngồi ở trên mặt cỏ trơn nhẵn lạnh như nước thì vẫn có chút không rõ ràng, không biết rốt cuộc nên bắt tay vào làm từ đâu.
Tôi chỉ là một sinh viên, là một người miễn cưỡng làm việc bán thời gian để duy trì cuộc sống sinh viên, và ba mẹ… Nếu, bọn họ thực sự có tiền, tại sao những năm qua, lại trơ mắt nhìn tôi – đứa con gái duy nhất, liền như vậy, bất đắc dĩ ăn no mặc ấm trong sự đau khổ giãy giụa!
Tôi lấy điện thoại ra, cầm ở trong tay, thật lâu, rốt cuộc vẫn là gọi điện thoại cho Kim Quang
Tôi không lòng dạ nào hàn huyên, trực tiếp hỏi anh ta, có thể giới thiệu giúp tôi một công việc lương năm vạn tệ không, cho dù vất vả khổ sở, muốn tôi ký giấy bán mình, tôi cũng đồng ý hết.
Kim Quang sửng sốt, hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi nói đơn giản một chút bác gái sinh bệnh phải nằm viện, cần dùng tiền.
Anh ta nói: “Cần gấp đúng không? Tôi gửi cho cô trước. Về phần công việc, tôi từ từ nghĩ cách giúp cô…”
Trong nháy mắt đó tôi ngây ngẩn cả người!
Nói thật, trong khoản thời gian này, tuy nói là có vài phần giao tình với Kim Quang, ở cùng vui vẻ, nhưng dù sao cũng không thể gọi là tâm đầu ý hợp, mà mỗi người cũng đều bôn ba vì kế sinh nhai, ai cũng không phải trời sinh đã có người giúp, chuyện vay tiền như thế này, đặt trên người ai cũng đều khó xử. Lúc gọi điện thoại cho anh ta, kỳ thực trong lòng tôi cũng hoàn toàn không nắm chắc, bất quá là ôm “Đem ngựa ૮ɦếƭ chữa cho ngựa sống”, tạm thời thử một lần, chưa từng mong chờ thành công, trăm triệu lần không ngờ được…
Ôi Kim đại ca của tôi, hoàn toàn không suy nghĩ đến khả năng trả nợ của tôi, cứ như vậy dễ dàng đồng ý, một lời liền đồng ý cho tôi mượn tiền!
Tôi không biết phải dùng đến ngôn ngữ gì mới có thể diễn đạt đúng mức sự cảm ơn của tôi, nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: “Anh trai, thích ăn cái gì? Tôi mời…”
Tôi vừa nói vậy, anh ta liền đắc ý, lập tức nói tôm hùm, gan ngỗng, cá đỏ dạ để báo đáp.
Tôi bất tri bất giác cười rộ lên, nói: ” Được, được không thành vấn đề, chỉ cần lấy được lòng anh, tôi nhất định sẽ mời anh…”
Thu xếp xong năm vạn tệ, bệnh tình bác gái cũng tạm thời ổn định, tôi cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này mới có cơ hội, về nhà ngủ một giấc ngon lành.
Giữa trưa ngày thứ hai, Đại Oai đem một lãng hoa đến bệnh viện thăm bác gái, tiếp khách xong, tôi đưa anh ta ra tới cửa, anh ta mỉm cười nói: “Lỗ Tây, thật khó có khi nhìn thấy một lần cậu không mắng ai…”
Tôi vung một quyền ra, nói: “Không đánh không mắng cậu ngứa da đúng không?” Nghĩ nghĩ, thực sự cảm thấy kì quái, bắt đầu từ khi nào, tôi đã lười tốn tâm tư tạo ra một dáng vẻ hay một thái độ đặc biệt để đối phó với anh ta rồi?
Cậu ta cười hì hì né sang một bên, nói: “Tớ thật sự không biết, Mộc Lan làm sao có thể làm bạn tốt của cậu!” Ngụ ý là, Mộc Lan nhà cậu ta dịu dàng như nước, mà tôi giống như cọp mẹ nên vừa gặp mặt liền đi đường vòng, cả đời không qua lại với nhau.
Tôi trừng mắt liếc cậu ta một cái, nói: “Thế mới gọi là bù trừ cho nhau…”
Đại Oai hỏi tôi đã ăn cơm chưa, tôi nói chưa, anh ta liền dốc hết sức muốn mời tôi đi ra ngoài ăn cơm, giải thích rằng Mộc Lan căn dặn cậu ta, cưỡng chế ra lệnh nói cậu ta phải chăm sóc tốt cho tôi!
Trước kia, đối với loại đề nghị này, đương nhiên tôi sẽ không chút do dự mà từ chối, nhưng mà trong thời gian này, tôi rõ ràng không thích hợp, bỗng nhiên cảm thấy, cùng cậu ta ăn cơm cũng không sao, không có gì đáng ngại, lúc này cười hì hì nói: “Thật sự muốn mời tớ đúng không, tớ đây sẽ không khách khí, công phu ăn uống đâu!” Nhớ lại nhiều năm trước, lần đầu tiên tôi chú ý đến anh ta, đại khái đó là chỗ gần bên cạnh trường cấp ba Khang Huy, trong một ngõ nhỏ trồng đầy cây ngô đồng. Đầu ngõ, có nhà “Ngô Đồng Cư”, Đám con trai bọn họ sau khi đá bóng xong, đều thích vào đó uống nước một chút.
Thời điểm khi đó, bởi vì cậu ta thường xuyên xuất hiện ở chỗ đó, vì thế, tôi đương nhiên cũng, thường xuyên, thường xuyên đi ngang qua nơi đó; thường xuyên, thường xuyên làm bộ như vô tình đi vào phía bên trong liếc mắt một cái… Nghĩ như vậy, lòng tôi lập tức dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, nói: “Tớ muốn tới Ngô Đồng Cư!”
Đại Oai quả nhiên là quen thuộc, vào “Ngô Đồng Cư”, há miệng liền gọi đồ ăn, rất nhanh cóng một bàn tràn đầy đồ ăn hiện ra, vô cùng thân thiện đón tiếp tôi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía người con trai đối diện vẻ mặt phấn khởi vô cùng, đột nhiên có chút cảm khái.
Tôi từng nhiều năm chờ đợi hình ảnh này a…
Khi đó, mỗi lần đi ngang qua “Ngô Đồng Cư”, đều hận người ngồi đối diện anh ta không phải là tôi, nghĩ lại, chỉ cần có một ngày, tôi ngồi đối diện với anh ta, liền coi như hoàn toàn nắm bắt được anh ta! Bây giờ, tôi đã thực sự ngồi đối diện với anh ta, nhưng mà so với bất kỳ giờ phút nào trong quá khứ thì càng ý thức rõ ràng rằng: Tất cả đều trôi qua rồi!
Một Lỗ Tây hèn mọn, nhát gan, chỉ dám ở co lại ở trong bóng tối lặng lẽ “Rình coi” anh ta, không còn tồn tại nữa!
Tôi không biết là thay đổi từ khi nào, là bắt đầu từ khi cậu ta tay trong tay với Mộc Lan; hay là khi cậu ta tàn nhẫn giơ kéo lên với chiếc khăn quàng cổ… Hay hoặc là, chỉ đơn giản là vì anh ta – người không quan hệ trải qua một đêm giáng sinh kia, những đóa hoa nến nho nhỏ không tiếng động nở rộ trong không khí… Tôi chợt phát hiện, trong khoảng thời gian này, tôi thật sự không có hao phí tâm trí để ý đến anh ta, bận tâm đên anh ta, thậm chí… rất ít khi nghĩ đến anh ta!
Gán*** trong lòng một khi buông xuống, suy nghĩ, các loại chuyện cũ rành rành trước mắt.
Tôi xoay xoay trong tay một chén trà, nghiêng người nhìn ngô đồng ngoài cửa sổ, mỉm cười nhìn hỏi anh ta: “Cậu còn nhớ không? Hồi học cấp ba, các cậu đá bóng, đều nhảy qua tường rào chạy ra đây, chạy vào trong quán ngô đồng này…”
Tôi vừa nói anh ta liền cười: “Đúng vậy a! còn nhớ rõ lúc ấy, trong ngõ nhỏ có quầy hàng bán bánh bột lọc. Chúng tớ hay nhảy tường ra đây, nhiều lần, thiếu chút nữa đập bể quầy…” Tôi cười một cái, nhớ lại một lần, tôi đang ngồi ở quầy ăn bánh bột lọc, trong phút chốc, một quả bóng từ trên trời giáng xuống… Tôi kinh hãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người con trai đầu đầy mồ hôi, hùng hổ nhảy nhô đầu ra nhảy tường rào…
Tôi uống ngụm nước, lại hỏi anh ta: “Tớ còn nhớ rất rõ lúc đó cậu rất thích cờ vây, sau này tại sao lại không chơi…”
“Ách… Cậu nói cờ vây ư…”

Tôi từng để ý anh ta nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy!
Nhất cử nhất động của anh ta, đều bị tôi rõ như lòng bàn tay, chỉ có không dám nói ra miệng mà thôi. Bây giờ nhớ lại từng cái từng cái, hỏi lại từng cái từng cái, thoải mái tự tại nói không nên lời… Chúng tôi quen biết nhau lâu như vậy, vẫn chưa từng có ngày nói chuyện vui vẻ thoải mái như vậy!
Đồ ăn sớm đã nguội, nói chuyện vẫn hào hứng như trước… Chúng tôi tán gẫu rất nhiều chuyện cũ, rất nhiều chi tiết có thể khiến cho đôi bên đồng cảm, từ cấp II đến thẳng cấp III; từ bóng bàn đến bóng bầu dục…
Di động vang lên, tôi nhìn lướt qua, là một dãy số xa lại, nhẹ nhàng nắm chặt lại!
Di động lại vang lên một lần nữa, tôi nhíu mày, không cam không nguyện nhấn nút nghe, trong điện thoại, truyên đền một giọng nói vô cùng lãnh đạm: “Tôi đang ở ngay phòng bên cạnh, qua đây uống một chén đi!”
Lãnh đạm như vậy, vô lễ như vậy, khí thế bức người như vậy, không cho phép từ chối… vốn dĩ tôi phải nên lập tức tắt di động đi, hoặc là trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng mà, tôi không có. Tôi nghe được giọng nói kia, liền giống như bị trúng ma pháp, gần như là không chút do dự lập tức đứng lên, đi về phía căn phòng sát vách.
Đi vào phòng, thấy “anh ta” đang ngồi hướng ra cửa, khuôn mặt lạnh lẽo, trên người vẫn là bộ quần áo màu đen được cắt may tỉ mỉ như trước.
Đến bây giờ tôi cũng không biết anh ta là ai, tại sao đột nhiên xuất hiện ở nơi này, chỉ biết là, ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của anh ta, trái tim liền không thể khống chế được mà đập thình thịch. Tôi lẳng lặng đi về phía anh ta, nhìn anh ta, không biết nên chào hỏi anh ta thế nào.
Anh ta lại cười lạnh mở miệng: “Thì ra chuyện bác gái của cô sinh bệnh là cường điệu quá lên, cô còn có tâm tình đi theo người khác ra ngoài để liếc mắt đưa tình mà!”
Lửa giận “bùng” một cái liền nổi lên, tôi nắm chặt tay, căm tức nhìn anh ta. Cái người trước mặt này, không biết đến rốt cuộc là đem bản thân mình trở thành ai, lại có thể ở trong này nói năng hùng hồn đầy lý lẽ giáo huấn tôi!
Tôi hít sâu, lại hít sâu một cái, rốt cuộc từ từ buông lỏng nắm tay mình, lạnh lùng liếc anh ta, gằng từng tiếng nói: “Mắc mớ gì tới anh”
Ánh mắt anh ta giương lên, hung hăng nhìn chằm chằm tôi, nói: “Lỗ Tây, cô thật sự có bản lĩnh a, đi tới chỗ nào đều có thể trêu chọc đào hoa!”
Tôi giận quá thành cười, nói: “Quá khen! Tôi từ nhỏ đến lớn đều thích con trai, bất quá chỉ là một mình Đại Oai mà thôi!” Trong nháy mắt, chính tôi thấy chính mình có tật xấu, nhận được một cuộc điện thoại vô lễ như vậy, lại không chút nghĩ ngợi gì liền làm theo, bỗng tự rước lấy nhục.
Cái gọi là không thèm nói nhiều nửa câu, tôi cảm thấy không muốn phải tiếp tục ở lại chỗ, vừa mạnh mẽ trừng mắt liếc anh ta một cái, xoay người đi ra phía ngoài. Ngón tay vừa chạm vào tay cầm của cánh cửa, “Phần phật” , một tiếng xé gió xẹt qua, một bàn tay lớn liền từ phía sau tiến lên, gắt gao đặt lên trên mu bàn tay tôi. Ngay sau đó, cơ thể anh ta cũng tiến lại gần, từ phía sau lưng tôi đem cả người tôi gắt gao đặt ở trên cửa.
Tôi khó khăn quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng liếc anh ta, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Anh ta cúi đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, môi liền đột ngột hạ xuống không chút do dự đã rơi trên môi của tôi.
Tôi hoàn toàn trở nên đần độn, ngay trong nháy mắt đó, giống như bị hóa đá, không thể nhúc nhích chút nào.
Anh ta liền như vậy hôn tôi, vừa hôn vừa di chuyển cơ thể tôi, nâng cằm tôi lên, còn thật sự cẩn thận hôn xuống.
Trời đất xoay tròn, trong mắt tôi, chỉ nhìn thấy trần nhà của căn phòng, vô số lá cây ngô đồng rộn ràng nhốn nháo, nằm ngang, dựng thẳng, không ngang cũng không thẳng… Một lá, hai lá, ba lá… tất cả lá cây đều xoay tròn, theo chiều kim đồng hồ, ngược chiều kim đồng hồ, hình dạng con quay, hình dạng lốc xoáy… tôi cảm thấy thực sự khó thở…
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh ta buông môi tôi ra, cánh tay lại càng dùng thêm sức, đem tôi ôm vào trong ***, gắt gao ôm vào chặt vào trong ***, thật lâu không rời.
Đầu óc tôi không thể hoạt động, vẫn là không thể hoạt động, từ đầu đến chối không thể hoạt động! Nhưng mà, cánh tay của tôi, đã bám ở trên lưng của anh ta, gắt gao bám; đầu tôi, đã dựa vào trong ***g *** của anh ta, gắt gao dựa vào!
Nước mắt tôi lại rơi ra… là từ sáng hôm đó, khi ở khách sạn tỉnh lại phát hiện anh ta biết mất đã liền trữ nước dưới mắt.
Người này thật đáng giận a! trong buổi sáng ánh mặt trời sáng lạn kia, tôi vẫn chờ mong, đang mong, ngóng nhìn anh ta tới gọi tôi, nhưng anh ta lại biến mất, biến mất hai tháng, không chút tin tức!
Để cho tôi nghĩ cái gì chứ?
Tôi làm sao dám nghĩ!
“Ít nhất… anh cũng phải nói cho em biết anh là ai!”
“Anh nghĩ vẫn đề này không quan trọng!”
“Vậy cái gì mới là quan trọng?”
“Em nợ anh một món nợ!”
“…”
“Nhưng mà, giữa chúng ta, ít nhất, cũng nên có tên gọi chứ?”
“Em có thể gọi anh là ‘Cưng ơi’!”
“…”
Trên đây là cuộc nói chuyện, xảy ra một tiếng sau khi chúng tôi rời quán Ngô Đồng Cư, trước mặt là một dòng sông, phía đầu, là một gốc cây cổ thụ
Trước đó, sau khi anh ta hôn tôi, liền thừa dịp tôi vẫn còn đang trời đất quay cuồng, ý thức mơ hồ, ôm lấy eo tôi, trực tiếp đi đến trước mặt Đại Oai, khiêu khích dường như vươn tay với cậu ta nói: “Xin chào, tôi là bạn trai của Lỗ Tây!”
Đại Oai lập tức cầm thật chặt tay anh ta, nhìn tôi cười gian, nói: “Xin chào, tôi là bạn trai bạn cùng phòng với Lỗ Tây!”
Thân phận này dĩ nhiên là làm cho anh ta không ngờ tới, anh ta sửng sốt, còn nói một câu: “Hân hạnh” nghe ra đươc, thanh âm rất là vui mừng.
Hai người đàn ông này sau khi bắt tay, Đại Oai liền hiểu rõ tình hình rời đi, trước khi đi, còn nhìn thẳng vào tôi nháy mắt ra hiệu
Chờ bóng dáng Đại Oai hoàn toàn biến mất, cuối cùng cái đầu của tôi, rốt cuộc mới gian nan khôi phục hoạt động. Tôi dường như có chút hiểu được, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước sau cũng không thể tưởng tượng nổi, một lúc lâu sau, mới nhìn anh ta, thở dài một cái, hỏi: “Anh vừa mới nói… anh là cái gì của tôi…?”
“Bạn trai!” Anh ta nói rất chắc chắn.
Tôi thật sự không biết rốt cuộc anh ta dựa vào cái gì mà có biểu hiện ra cái dáng vẻ đúng lý hợp tình như vậy, hết sức gian nan hỏi: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy, chuyện người yêu này, hai bên cần phải thương lượng với nhau sao?”
Anh ta không trả lời tôi, chỉ cầm tay tôi lên, nghiêm túc hỏi: “Hai tháng nay, em có nhớ anh không?”
Tôi không cần nghĩ ngợi gì nói thẳng: “Không có”
“Vậy sao vừa nãy lại khóc?”
“Là do trên trần nhà lá cây ngô đồng nhiều quá, tôi nhìn đến mắt hoa đầu choáng!”
“…”
Anh ta cầm mang một chai R*ợ*u đỏ loại tốt nhất đến đây, chúng tôi một lần nữa gọi đồ ăn.
Anh ta rót cho tôi R*ợ*u, tôi gắp thức ăn cho anh ta, vô cùng vui vẻ… Sau đó, tôi lại bắt đầu không kìm chế được một chuyến lại một chuyến lao tới nhà vệ sinh.
Cảm thấy cả đầu nóng lên, vốc một chút nước lạnh lên mặt; nhất thời không để ý việc bản thân tóc tai rối bù, có cần sửa sang lại dung nhan hay không.
Anh ta lại cứ như vậy tự nhiên ngồi, tự nhiên nâng ly R*ợ*u, nhấp từng ngụm từng ngụm R*ợ*u, từ đầu đến cuối trên khuôn mặt đều là nụ cười, ung dung nhìn tôi. Sau đó, mãi cho đến khi cơm nước xong, uống R*ợ*u xong, tôi mới hoàn toàn khẳng định, không phải là tôi đang nằm mơ.
Sau khi rời khỏi “Ngô Đồng Cư” anh ta lại vô cùng tự nhiên cầm tay tôi, nói: “Lỗ Tây, không phải em nói ở quê có một con sông em rất thích sao, hồi còn nhỏ khi đạt được phần thưởng hay giành được học bổng, em đều viết lên trên lá cây, theo chiều gió thả xuống dòng sông…”
Tôi nghe xong mồ hôi đầy đầu, thế mới biết trong đêm giánh sinh đó, tôi giả say, đã đem tất cả những chuyện giấu kín trước kia ngay cả những chuyện bực mình nhỏ nhặt nhất nói ra hết.
Anh ta mỉm cười, nói tiếp: “Anh nghe em nói con sông em yêu thích, ở sâu trong núi, có một cây cầu bắc qua, có mái ngói màu đỏ, trải dưới đường đi là những tảng đá dọc bên đường là hàng cây ngô đồng… Anh cảm thấy chỗ đó nhất định là rất đẹp, nên rất muốn đến xem…”
Thành phố này không lớn, cho nên chỗ nào trong thành phố đều là người quen. Anh ta nắm tay tôi, e rằng đem so với sự thoải mái an nhàn, thì tôi lại càng đi càng cảm thấy mồi hôi nhễ nhại. Rốt cuộc cũng gặp phải một bác hàng xóm, ánh mắt nhìn chăm chú tràn đầy thiện ý mà tò mò. Loại cảm giác xấu hổ này đạt tới đỉnh điểm.
Tôi kiên quyết rút tay ra khỏi tay anh ta, nói: “Nhiều mồi hôi quá!”
Đi không quá năm bước, anh ta lại bắt đầu, một lần nữa cầm lấy tay của tôi, vô cùng tự nhiên, quang minh chính đại cầm chặt lấy, không giải thích chút nào.
Sao đó, chúng tôi đi đến con sông yêu thích, giống như khi tôi còn bé vậy, ngồi ở trên tảng đá bên bờ sông, nhẹ nhàng khua hai chân trong làn nước, khiến làn mặt nước dao động!
Khua chân một lúc, tôi liếc mắt nhìn anh ta một cái, quyết định ăn ngay nói thật: “Thật ra hai tháng nay… Tôi cảm thấy… Tôi hơi nhớ tới anh!”
Anh ta nở nụ cười, hàm răng trắng sáng như vỏ ốc, ở dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh.
Vì thế, tôi liền nói đến chuyện kia: Anh chưa nói cho tôi biết anh là ai!
Anh ta nói, chuyện này không quan trọng.
Tôi lại nói, giữa chúng ta cũng nên có tên gọi chứ.
Anh ta nói, tôi có thể gọi anh ta là “Cưng ơi”
Tôi nghiêm túc nhìn anh ta, trong 5 phút, sau đó, cúi đầu nhìn nước chảy, cẩn thận suy nghĩ, đồng ý cách nói của anh ta!
Trên thế giới này, trong mối quan hệ giữa người với người vô cùng kỳ diệu, thực sự rất cần một chút gọi là duyên phận.
Trước mặt người này, tuy rằng tôi không biết anh ta là ai, nhưng lại gặp mặt nhiều lần, ngay từ lần đầu tiên chúng tôi đã giống như luôn luôn tay trong tay, sóng vai bước đi!
Thực ra, hai tháng nay, tôi luôn nghĩ đến anh ta – nghĩ đến rất nhiều!
Dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên khiến cho tôi dựa vào gần như vậy!
Dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên cầm tay tôi!
Bây giờ lại thành… người đàn ông đầu tiên hôn tôi!
Quả thật bình thường tôi không có nhớ đến anh ta, không phải là không muốn nhớ tới mà hoàn toàn ngược lại, là không dám nhớ tới, sợ rằng sự nhớ nhung của mình sẽ ngày càng tăng lên!
Nếu khi còn chưa biết anh ta là ai, thì đã yêu anh ta rồi, như vậy, bây giờ cần gì phải làm bộ làm tịch tính toán chi li rốt cuộc anh ta là ai!
Tên, chẳng qua cũng chỉ là cách xưng hô thôi!
Tôi cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh ta mỉm cười, nói: “Tôi đồng ý làm bạn gái của anh!” Sau đó, tôi đứng dậy, giống như còn bé, ngắt lấy một lá cây, lấy Pu't ra viết, nghiêm túc viết lên: “Cưng ơi, em đồng ý làm bạn gái của anh”. Ngồi xổm xuống, thả vào dòng sông mà tôi yêu thích.
Lá cây dập dờn theo dòng nước, nhẹ nhàng dao động, càng trôi càng xa, ghi lại lời hứa hẹn rõ ràng thành thật nhất của tôi. Tôi nghĩ lá cây này có thể chịu được lực của sông.
Khi còn nhỏ mỗi lần tôi đứng đầu cuộc thi nào, hay tham gia các giải thi đấu thể thao cũng đều có thể đoạt được các thứ bậc cao nhưng mà, loại vinh dự này, không có ai có thể chia sẻ cùng tôi. Vì thế, tôi liền ngắt một lá cây xuống, đem tất cả những cố gắng vất vả và thành tích viết vào, viết lên trên lá cây, để cho nó trôi theo dòng nước. Cuối cùng tôi nghĩ, hễ là chỗ nước chảy qua, mỗi một tấc đất đều đang chúc mừng cho tôi trong yên lặng.
Anh ta lại ôm lấy tôi từ phía sau, đem cằm đặt ở trên bờ vai tôi nói: “Cảm ơn em đã đồng ý làm bạn gái của anh”
Lúc này đây, tôi cảm thấy thật ấm áp, thực sự rất ấm áp, không giống như lửa, cũng không giống như ánh sáng, chỉ giống như một tấm chăn bông trên giường có độ dày mỏng vừa phải, mềm mại mà dán chặt bao phủ lấy cơ thể.
Một khi tình yêu giữa hai bên nở rộ ra như hương hoa, thì tất cả mọi ngôn ngữ đều có vẻ ngốc nghếch mà dư thừa! Anh ta ôm tôi, tôi dựa anh ta, chúng tôi không nói gì thêm!
Anh ta đưa cho tôi năm vạn tệ!
Buổi tối, anh ta cầm tay tôi cùng đến bệnh viện, tự mình đưa tiền cho bác trai. Sau đó, anh ta nói với tôi, Anh ta đang trên đường đi công tác tranh thủ ghé qua đây, bây giờ phải trở về tiếp tục hoàn thành công việc, nói cách khác, tối hôm nay phải lên máy bay rời đi.
Sự việc hoàn toàn không giống với dự đoán của tôi, tôi thực sự cảm thấy choáng váng! Vốn dĩ tôi cho rằng là do tình cờ nên anh ta đến công tác ở đây, sau đó, ma xui quỷ khiến chúng tôi lại vô tình gặp lại nhau một lần nữa.
Đứng ở trong bóng râm của vườn hoa bệnh viện, anh ta hỏi tôi: “Vì sao gặp khó khăn không tìm đến anh, ngược lại tìm đến Kim Quang?”
Tôi không nói gì, hỏi anh ta: “Làm thế nào em mới có thể tìm được anh?”
Anh ta trầm mặc, một lúc sau, nói: “Là lỗi của anh!”
Cuối cùng tôi vẫn nhịn không được hỏi anh ta: “Rốt cuộc anh ở Lương thị…”
“Kim Quang là bạn tốt của anh!” Anh ta lại nói: “Hai bọn anh làm việc luôn phối hợp lẫn nhau!”
Thì ra là trợ lý của tổng giám đốc, khó trách dáng vẻ luôn luôn bận rộn.
Tôi hiểu được, hỏi anh ta: “Bây giờ anh phải đi sao? Bắc Kinh hay là Hồng Kông?”
Anh ta nói: “Châu Âu”
“Vậy ngày hôm qua anh…”
“Là từ châu Âu bay đến đây”
“Cả đêm?”
“Cả đêm!”
“Bay máy bay ngược lại”
“Ba lần”
“Anh…”
“Anh muốn tìm em đòi nợ…” Anh ta cười, gắt gao ôm chặt tôi vào trong ***, nói: “Bắt đầu từ đêm tiệc R*ợ*u đó, em liên tục thiếu nợ anh; đến bây giờ, càng ngày nợ càng lớn; trong tương lai, hẳn là còn có thể liên tục tăng lên… Anh nghĩ anh cần phải đến một chuyến, trước tiên thu lại phần lãi…”
Mồ hôi! Mồ hôi dòng dòng! Thác nước mồ hôi!
Tôi không biết phải trả lời như thế nào, ngẩng đầu nhìn anh ta, vừa vặn anh ta cúi xuống môi… triền miên hôn, giống như tất cả cũng không đủ, nhưng thời gian không sai biệt lắm!
Tôi thở phì phò, thật vất vả lắm mới giãy giụa từ trong *** anh ta đi ra, xoay người, vỗ vỗ hai má, ổn định lại nhịp tim đang đập dồn dập, nói: “Đến lúc anh phải đi rồi!”
Anh ta cười: “Bất kể gặp phải khó khăn gì, nhớ rõ đều phải nói cho anh biết!
“Ách…” Tôi nghĩ nghĩ, chần chờ một chút nói: “Lần sau nếu gặp phải tình huống tương tự, anh có thể trực tiếp gửi tiền tới đây, không cần phải tự mình tới đây…”
Anh ta dường như rất cảm động, mỉm cười nói: “Thực ra ở trên máy bay anh cũng có thể ngủ…”
“Nhưng mà, anh không biết là một chuyến bay như vậy rất là lãng phí tiền bạc sao? Từ lúc bắt đầu nghe được hai chữ ‘Châu Âu’ thực sự đến bây giờ em vẫn thấy tiếc…” Cuối cùng vẫn đem những lời này nói ra a a a a…Ông trời tha thứ cho tôi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc