Tình Yêu Đang Bận, Xin Gọi Lai Sau - Chương 05

Tác giả: Trữ Tâm

Đi đến cạnh cửa bên, người đàn ông lấy ra một chiếc áo khoác dài màu đen từ bên trong chiếc tủ tường mặc vào, liền trở thành một hình dạng khác, một phong thái khác – bây giờ thoạt nhìn ngược lại thực sự có vài phần giống như các chuyên gia mùi hương! Tôi cười, cũng lấy chiếc áo khoác màu lam của mình ra mặc vào, lặng lẽ không một tiếng động đi theo anh ta ra đại sảnh.
Đi tới cửa, tôi không có thẻ hội viên ra vào, đang vô cùng phân vân, liền nhìn thấy người đàn ông kia vẫy vẫy tay ra hiệu để cho tôi đuổi kịp, sau đó, sải bước đi vào một căn phòng anh ninh.
Một người bảo vệ ngẩng đầu định hỏi, anh ta nói thẳng: “Lưu Xương Bình bảo tôi đến lấy một ít tài liệu. đó chính là…” Anh ta nói ra tên một tài liệu, người bảo vệ kia liền cung kính đứng lên tìm tài liệu. Bảo vệ vừa rời khỏi, anh ta liền đưa tôi vào bên trong, thông qua cánh cửa trở lại trong phòng, sau đó từ một cánh cửa khác trong phòng rời đi
Khi tôi đứng ở bên ngoài hội sở, trong lòng còn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hỏi anh ta: “Lưu Xương Bình là ai?”
Anh ta nói: “Giám đốc của hội sở…”
“Là bạn của anh sao?”
“Tôi vừa xem qua giới thiệu tóm tắt của ông ta… ở ngay ngoài đại sảnh trong hội sở!”
“…”
Sau đó, anh ta hỏi tôi: “Cô có xe à?”
Nhìn dáng vẻ của tôi giống người có xe lắm à? Tôi đáng thương lắc đầu, tiện đà đem một ánh mắt đầy hi vọng nhìn về phía anh ta!
Anh ta gật đầu, đi tới vệ đường cái, chặn lại một chiếc xe đạp. Hai phút sau, chủ nhân của chiếc xe đạp bắt taxi rời đi, anh ta ngồi lên xe đạp, oai phong nghiêng đầu một cái, gọi tôi nói: “Lên xe…”
Dưới ánh trăng, dáng người của anh ta chiếu lên trên mặt đất, kéo thành một bóng dài cao to mờ tối. Tôi ngẩng đầu, nhìn hai cánh tay thon dài của anh ta tùy ý đặt trên chiếc xe đạp, nhìn khóe môi anh ta như có như không một nụ cười nhạt nhẽo; Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng bị ánh trăng chiếu vào lộ ra đường nét anh tuấn, không cần động não, trong đầu tự nhiên hiện ra bốn chữ – Không chịu trói buộc.
***
Ngã tư được rất rộng, con đường này thật là yên tĩnh, xe cộ qua lại trên đường không nhiều lắm, bánh xe đạp lăn trên mặt đường, tạo ra những tiếng “sàn sạt”, như một đám tằm tham lam cắn cắn lá dâu.
Cái gọi là “Ve kêu rừng càng vắng, chim hót núi càng u”, đại khái chính là giống thế này sao!
Tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng, có chút lưu luyến, lưu luyến trong giữa chốn đô thị phồn hoa này, nếu như chỗ này chỉ có “Một người một xe”, rất khó có khi có được cảnh “Chuyển động không một tiếng động” này.
Sau đó, sự yên tĩnh khó có được này bất ngờ bị một âm thanh làm phá vỡ -
“Đứng lại… Ngươi đứng lại đó cho tôi…”
Theo gió đêm, một giọng nói có chút thảm thiết của một người phụ nữ truyền đến, làm chấn động cả bầu không khí, làm lỗ tai của tôi có chút hơi hơi đau, quay đầu, liền nhìn thấy một bóng đen đang lao thẳng về phía chúng tôi.
J©STE.NTJ
Tôi nhịn không được kinh hãi thét lên một tiếng, theo bản năng đưa tay cố gắng bám chặt vào người đàn ông, nhưng chưa bám được, đã cảm thấy có một lực rất lớn ép lên xe đạp. Nhanh chóng phanh lại một cái, lốp xe của xe đạp ma sát trên mặt đất, phát một âm thanh “Két, két…” kéo dài khô khan khó nghe, cuối cùng vẫn không thể phanh xe lại được, mà bị nghiêng qua một bên. Ở trong giữa tiếng kêu kinh hãi, toàn bộ thân thể tôi đã không thể không chế được mà tách ra khỏi chỗ ngồi, bay nghiêng ra ngoài…
“Oành…” Cái ௱o^ЛƓ rơi thật mạnh xuống đất, tôi cảm thấy trước mắt tỏa ra toàn là sao kim, giây tiếp theo, một bàn tay ấm áp, không chút do dự đưa đến, cầm tay của tôi, hỏi: “Có bị sao không?”
Tôi nghiêng đầu, nhìn người đàn ông ngã ở bên cạnh, một chân còn đang đặt dưới bánh xe, nhìn tình hình, hình như so với tôi bị ngã còn thảm hại hơn nhiều, lại đưa tay hướng về phía tôi đầu tiên… Trong ***, bỗng nhiên có một cảm giác ấm áp khó tả, tôi nhe răng nâng miệng cười, nói: “Không sao…” vật lộn ngồi dậy, phủi phủi, cầm chặt tay anh ta, dùng lực kéo anh ta lên.
“Khốn kiếp, con mẹ nó chúng mày không có mắt à? Con mẹ nó…” cái kẻ ngang ngược kia đột nhiên xuất hiện đâm vào chúng tôi, làm chúng tôi ngã nhào ở đây còn kẻ “Đầu sỏ gây nên” ngã ở bên kia, chưa ngồi dậy, liều bắt đầu mở miệng lớn tiếng mắng trửi, nói những lời lẽ thô tục không dứt. Tôi nhìn qua, thấy là một người khoảng bốn mươi, vóc dáng người đàn ông trung niên tròn trịa, trên đôi chân đầy mỡ là một đôi giày da màu cam vô cùng bắt mắt.
Người đàn ông nhíu mày, nhẹ nhàng dùng lực đem cái chân đặt dưới bánh xe rút ra, kéo tôi cùng đứng lên, mới buông tay của tôi ra, liếc nhìn “Giày da” bên cạnh, lạnh lùng nói: “Câm miệng!”
“Giày da” sửng sốt, bỗng nhiên ôm đầu gối kêu to: “Ôi, ôi… Đâm ૮ɦếƭ người, đâm ૮ɦếƭ người!” Lại lăn lộn trên mặt đất
Lúc này những người đi đường chung quanh thấy tình huống này, dần dần dừng lại. “Giày da” thấy có người xúm lại xem, lại càng hăng say kêu: “Đâm ૮ɦếƭ người, đâm ૮ɦếƭ người…” lăn lộn bên cạnh tôi, một đôi tay dơ bẩn, gắt gao túm chặt ông quần của tôi.
Tôi giật nảy mình, trong lòng nhịn không được sợ hãi, ra sức nhấc chân muốn thoát khỏi, nhưng “Giày da” kéo cực nhanh, trong lúc vội vã, lại không thể thoát khỏi.
Đang lúc hoảng loạn, lại thấy một người phụ nữ chân nam đá chân chiêu, thở hồng hộc chạy đến, hét to: “Đồ ૮ɦếƭ tiệt, kẻ trộm cắp, ông ૮ɦếƭ không được tử tế ông…” Chạy tới nơi, thấy “Giày da” đang kéo kéo ống quần của tôi, sửng sốt một chút, bỗng nhiên cử động, hướng người về phía tôi, tát một cái thật mạnh…
Tôi không hiểu nhìn qua bàn tay “nhảy dù ” kia, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó, thoáng qua một cái, liền thấy người đàn ông nhấc chân, một cước đá văng bàn tay đang kéo ống quần tôi ra; tiện đà nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay của người phụ nữ kia, kéo xuống thật mạnh, quay tay cô ta ném lên phía trước, ngã xuống bên cạnh “Giày da”.
Người phụ nữ kia ngã nằm nhoài trên mặt đất, rồi bất chợt lớn tiếng khóc lóc la mắng, lúc thì mắng người đàn ông trung niên niên kia, lúc thì mắng chúng tôi, cuồng loạn khóc lóc, mắng chửi túi bụi.
Người đàn ông cũng không để ý đến bọn họ, quay đầu nhìn tôi, khẽ nhíu mày, bỗng nhiên nhanh chóng cởi chiếc áo gió ra, khoác lên người tôi.
Tôi sửng sốt, theo bản năng từ chối, nói: “Không cần!”
Anh ta cười, tới gần tôi, nhỏ giọng nói: “Dưới ống quần cô bị rách…”
Ách…
Tôi không dám tiếp tục từ chối chiếc áo của anh ta nữa, nhưng mà cảm thấy mặt nóng bừng, nhanh chóng cúi đầu, trái tim không khống chế được mà đập thình thịch.
Hình như “Giày da” bị người phụ nữ bên cạnh làm cho kinh hãi một chút, chưa kịp phản ứng, lại bị người người đàn ông đá một cái vào tay có chút hơi đau. Lại bắt đầu rướn cổ kêu to: “Không còn luật pháp nữa hay sao, mặc kệ người dân sống ૮ɦếƭ a! hành hung người trên đường như vậy…”
Người phụ nữ bị tiếng gào của anh ta kích động, lại dùng tiếng khóc lóc mắng chửi sắc nhọn hơn: “Ông là đồ ૮ɦếƭ tiệt, chỉ biết ra bên ngoài ăn chơi trác táng, tìm hồ ly tinh…”
Sau đó, tôi nghe được một âm thanh vô cùng lãnh đạm nói: “Muốn bao nhiêu tiền?”
Giọng nói từ trong miệng của người đàn ông phát ra lại giống như đe dọa vậy, ngay cả tôi cũng nghe được hết sức rõ ràng, nhưng giống như một kỳ tích, tiếng khóc lóc mắng trửi trong nháy mắt đều biến mất, cả hai người nam nữ kia đều cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Người đàn ông mở ví da ra, rút ra một sấp tiền nhỏ, cúi người đưa cho “Giày da”, nói: “Câm miệng lại cho tôi, cầm tiền rời khỏi đây!”
“Giày da” nhìn chòng chọc vào ví da của anh ta, trong ánh mắt liền xuất hiện lòng tham không đáy, lại nói một tiếng: “Ôi…” Người đàn ông lập tức rút lại sấp tiền
Người phụ nữ tức thời cực nhanh, nhìn “Giày da” hình như vẫn còn muốn ăn vạ, lập tức đưa tay, gắt gao bịt kín cái miệng của anh ta, cầm lấy tiền từ trên tay người đàn ông, kéo “Giày da” đứng lên, đỡ anh ta đi về phía trước… Đợi hai người đó biến mất vào bóng đêm, vẫn còn loáng thoáng nghe thấy những tiếng mắng trửi vọng lại: “Đồ đáng ૮ɦếƭ, hôm nay bà đây…”
Những người xung quanh thấy cảnh tượng không còn náo nhiệt, tốp ba tốp năm dần dần rời đi.
Đọc truyện ngôn tình tại: WWW.Thichtruyen.VN
Rốt cuộc cũng được yên tĩnh!
Người đàn ông cúi người nâng chiếc xe đạp dưới đất lên, dắt nó đi, dường như muốn kiểm tra tình hình chiếc xe.
Tôi ngẩng đầu hỏi: “Rõ ràng là bọn họ vô lý, vì sao vẫn đưa cho bọn họ tiền?”
“Không phải chuyện gì cũng nhất định phải tìm ra được một kết cục công bằng?” Anh ta cười: “Để có một cái kết cục tương đối công bằng thì cần cả một quá trình giải quyết phức tạp, tôi lại coi trọng thời gian hơn!”
“Anh nhiều công việc bận rộn lắm sao?”
“Thật không dễ gì mới hẹn được với người đẹp, đương nhiên muốn nhanh chóng cùng uống R*ợ*u rồi!” Anh ta cười hết sức ung dung
Ách… Trên người tôi còn đang khoác chiếc áo gió của anh ta, nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ta, cảm giác vô cùng ấm áp, có ý muốn nói lời “Cảm ơn”, lại cảm thấy như vậy quá sơ sài nhẹ nhàng, nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn anh ta, cười nói: “Mời anh uống R*ợ*u?”
Anh ta cười: “Tôi nhất định phải uống nhiều một chút…” Nghiêng đầu, lại nói với tôi một lần nữa: “Lên xe…”
Cuối cùng lại ngồi lên trên xe đạp của anh ta. Lúc này đây, chắc là trong lòng tôi bị cảm giác ấm áp vui vẻ tràn đầy trong cơ thể, nên không chút do dự, không chút chần chừ, thầm nghĩ nhất định phải cố sức uống R*ợ*u – cùng với anh ta một buổi!
Nói là tôi mời khách, cho nên, sau khi chúng tôi rời khỏi cái tiệc R*ợ*u sa hoa kia, đến quán bar uống, ngược lại tất cả đều là những loại R*ợ*u giá cực rẻ.
Tôi có chút xấu hổ, anh ta cười cười nói: “Bữa tiệc R*ợ*u lớn! uống R*ợ*u dĩ nhiên cần chú ý đến chất lượng R*ợ*u, nhưng thật sự quan trọng nhất, vẫn là cảm giác phóng khoáng vui vẻ…”
Thật sự là đã nói đến điểm mấu chốt trong lòng tôi!
Tôi cười, rót R*ợ*u cho anh ta, nói: “Hiện tại tôi ăn bữa nay lo bữa mai, quả thật không mời anh uống R*ợ*u ngon được. Nhưng mà tương lai…” Tôi nhìn anh ta có chút chần chừ – bèo nước gặp nhau, mời R*ợ*u bạn tri kỷ… có thể có tương lai sao?
Anh ta lại không do dự nói tiếp: “Tương lai, tôi nhất định phải cho cô đổ máu một lần, đem tất cả nợ nần trong lần uống R*ợ*u này gom lại… “
Đây xem như là một khế ước bằng miệng sao?
Coi như vậy đi!
R*ợ*u rất thơm, trong đầu có chút nặng nề choáng váng; R*ợ*u rất nồng, trong lòng tôi có chút ấm áp!
Nói là muốn uống R*ợ*u phóng khoáng, kỳ thật ngay từ đầu, vẫn là phóng khoáng không nổi, nhất là tôi, luôn luôn có chút câu nệ. Nhưng mà, R*ợ*u này R*ợ*u nọ, có thể làm cho con người ta buông lỏng … Hai chúng tôi nói chuyện trời Nam biển Bắc, dường như đều không có gì liên quan, tỉ mỉ tổng hợp lại từng chút, không để ý, lại lộ ra sự ăn ý khó tả. Cảm giác thật nhẹ nhàng, thật ấm áp, thật thỏa mái… Càng ngày càng tùy ý!
Trong nháy mắt không rõ bắt đầu từ đâu, hai chúng tôi liền đột nhiên hăng hái rõ rệt, tốc độ uống R*ợ*u càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh – nói chung có lẽ do R*ợ*u trong người, những chuyện luôn giữ ở trong lòng qua vài lần “Cụng R*ợ*u” liền không suy nghĩ đến nữa?!
Từ trước cho tới bây giờ cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ uống R*ợ*u say, từ nhỏ đến lớn, bất kể là lý do gì đi nữa, ở trong bất cứ trường hợp uống R*ợ*u nào, thật sự cho tới bây giờ cho tới bây giờ cũng chưa có uống R*ợ*u say, ngoại lệ duy nhất một lần, chính là – đêm đó!
Say R*ợ*u tựa như là xảy ra trong nháy mắt!
Tôi nhỡ rõ tình cảnh bản thân đi lên phía trước xoay tròn một giây. Hình như còn thảo luận cùng anh ta một chút như là “Cái gì là to, cái là là nhỏ” hoặc là “Hoa không phải là hoa, lá không phải là lá”… về vấn đề phật giáo vô cùng thâm thúy – có trời mới biết lúc tôi say R*ợ*u lại có thể trở nên thâm thúy như vậy?!
Anh ta dường như trả lời tôi một câu, nhưng lỗ tai của tôi đã có chút mơ hồ, nghe không rõ ràng lắm.
Tôi nghe rõ ràng, là sau khi anh ta hơi dừng lại một chút, bỗng nhiên cười cười nhìn tôi, mặt khác nói ra một câu: “Cô thua… Lỗ Tây!”
Tại sao anh ta, tại sao, tại sao lại biết tên tôi gọi là – Lỗ Tây?
Bỗng nhiên tôi giống như bị hai chữ từ trên trời rơi xuống này đập trúng, đập đầu óc choáng váng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái, cố gắng từ trong ánh mắt anh ta đọc ra chút gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thấy sự phức tạp khó hiểu trong ánh mắt sâu thẳm kia, hùng hồn ngã xuống…
Khi tỉnh R*ợ*u, đã là buổi sáng ngày thứ hai, tôi trợn mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường trong bệnh viện.
Đầu đau giống như lập tức sẽ nổ tung vậy, mà trong cổ họng lại nóng giống như bị bốc cháy ngay lập tức, há miệng ra lập tức có thể phun ra lửa cháy rừng rực.
Tôi vật lộn để ngồi thẳng lên, đưa tay mò lên cốc nước đầu giường, uống một hơi ừng ực, cố ép tinh thần tỉnh táo lại, nhìn thấy cô y tá đi vào, tưởng rằng sẽ bị mắng chửi, nhưng không ngờ cô ta trước sau như một bình thản như nước nói với tôi: “Ngài Kim Quang dặn là chờ sau khi cô tỉnh lại thì gọi điện thoại cho ngài ấy!”
“Ừm, ừm…” Trong lòng không yên trả lời hai tiếng, chần chừ hỏi cô ta: “Đêm qua… Tôi trở về thế nào?”
“Là ngài Kim Quang, ngài ấy đưa cô trở lại, cũng giúp cô làm xong thủ tục xuất viện rồi. Cô thu rọn các thứ là có thể xuất viện!”
“Ừm…” Tôi gật gật đầu, cảm giác trong đầu vẫn đặc quánh lại, khóe môi miễn cưỡng nở một nụ cười cứng ngắc, cười ngây ngô với cô y tá một chút, đưa tay tìm điện thoại, bấm số điện thoại của Kim Quang, điện thoại đang bận
Tôi nghe thấy tiếng “Tút tút” từ trong điện thoại truyền ra, chẳng biết tại sao, trong lòng liền dâng lên một cảm giác kỳ quái không được tự nhiên, mơ hồ cảm giác có việc gì đó rất không ổn, nhưng lại không thể nghĩ ra được là cái gì
Đang trong lúc sững sờ, điện thoại lại thông, Kim Quang ở đầu dây điện thoại bên kia hỏi tôi: “Tỉnh rồi sao?”
“Ừm…” Tôi ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, Kim đại ca, tôi uống nhiều quá…”
Anh ta cười sang sảng trong điện thoại, nói: “Cảm thấy xấu hổ với tôi sao? Không sao, mời tôi ăn bữa cơm là được rồi!”
Tôi nhịn không được cười “Xì”, nói: “Không thành vấn đề, tối nay, chúng ta ra Cửa Nam ăn ma lạt thang[1]…”
[1] Ma lạt thang: nói chung là đồ cay nóng, món ăn vặt khá phổ biến bên đó, bắt nguồn từ vùng đất nổi tiếng với những món cay – Tứ Xuyên. Nguyên liệu gồm thịt cá rau dưa tuỳ ý thích được nướng sơ rồi đem nấu cùng tiêu, ớt, thảo quả, quế, R*ợ*u,. . . tất cả trộn lẫn, hoà quyện với nhau tạo thành mỹ vị khó quên.
Kim Quang cười ha ha, nói: “Không phải là mời tôi ăn quán ven đường đó chứ?”
Tôi nói: “Anh là người tốt không lừa bịp tống tiền kẻ nghèo chạy nạn mà, đến đây ngay đi.”
Nói chuyện tán gẫu được hai câu, Kim Quang nói cho tôi biết, cả ngày nay đều phải giải quyết công việc ở bên ngoài, không thể đến bệnh viện thăm tôi, nhưng chắc là Lương tiên sinh sẽ đến đón tôi, nói để cho tôi chờ, chắc là tầm nửa tiếng nữa sẽ tới
Tôi nghe thấy ba chữ “Lương tiên sinh”. Theo bản năng nhíu mày, nhìn nhìn, cũng không có nhiều đồ đạc, liền nói với Kim Quang, chuyển lời tới Lương tiên sinh, trăm nghìn lần đừng tới đây. Tôi có thể tự mình bắt xe quay về trường học.
Kim Quang liền ngắt lời thanh minh, nói thẳng: “Hả, nha đầu này, nghe lời đại ca nói đi!”
Mặt của tôi liền “Vọt lên” một chút đỏ, nóng ran, trong lòng lại thấy một chút ấm áp, cười hì hì nói: “Muốn làm anh trai của tôi thật sao? Anh đừng có mà hối hận đó nha…”
Tôi nhanh chóng gọi điện thoại cho Mộc Lan, nói cho cô ấy tôi lập tức xuất viện, cô ấy reo hò trong điện thoại, nói là đã mua pháo xong rồi, chỉ còn chờ tôi trở về liền “Đốt pháo chúc mừng”.
Tôi cười xì cô ấy một cái, tay chân nhanh nhẹn thu rọn đồ đạc này nọ.
Đúng lúc đang thu rọn đồ đạc, có người gõ cửa, tôi đang nhặt mấy quyển sách, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Mời vào…” Sau đó, nghe thấy giọng nói rụt rè từ cửa truyền vào: “Thực xin lỗi, cô Lỗ! Vốn dĩ, Lương tiên sinh tính tự mình đi đến đây đón cô, nhưng mà…”
Tôi vừa quay đầu nhìn lại, trời ơi, người quen cũ đây mà, chính là người gần đây thường xuyên đưa hoa tới cho tôi là tiểu Lưu đẹp trai đây mà?
Cái người họ Lương này, ngang nhiên lại một lần nữa hứa suông với bổn cô nương sao?!
Tôi thấy trong tay tiểu Lưu đẹp trai đang cầm một bó hoa, bỗng nhiên không nhịn được muốn cười.
Thật sự là, bất kể chuyện gì, đều có thể bám riết không tha đã đạt tới trình độ nhất định, liền làm cho người ta kính nể! Tôi thực sự bị cái người họ Lương kia không ngừng cho leo cây khiến cho mệt mỏi không có sức lực mà tức giận, phẩy tay, nhìn tiểu Lưu đẹp trai cười tít mắt, gằn từng tiếng từng tiếng nói: “Không sao, bổn cô nương đối với cái người họ Lương kia cũng không có… chút hứng thú nào, người bổn cô nương thực sự muốn gặp chính là tiểu Lưu đẹp trai anh đó…” Giương mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tiểu Lưu đẹp trai trước mặt, tôi mới cười hì hì nhận hoa. Nhìn anh ta, giọng ngọt như mía lùi, nói: “Trong khoảng thời gian này, thật vất vả cho anh, anh trai, hôm nào mời anh đi ăn ma lạt thang!”
Trở lại ký túc xá, hai vị mỹ nhân lừa người đang ngủ say, nào có chút không khí vui sướng chào mừng tôi “trở về” đâu, không tránh khỏi một trận tay đấm, chân đá của tôi ở bên ngoài chăn.
Tắm rửa thỏa mái dễ chịu xong, mở máy tính ra, liếc mắt một cái Mộc Lan nghe thấy tiếng động, ôm chăn, thò nửa đầu ra, lười biếng nói: “Linh Quyên, không phải cậu nói muốn mở đại hội chỉnh đốn tác phong sao, sao còn chưa bắt đầu?”
Chương Linh Quyên hàm hàm hồ hồ[1] lên tiếng, rốt cuộc không cam tâm lật mình, mắt khép hờ, nhìn tôi, gằn từng tiếng từng tiếng nói: “Đồng chí Lỗ Tây, bây giờ, mời đồng chí phối hợp với chính đảng, thật thà khai báo tại sao tối hôm qua cả một đêm không quay về bệnh viện, rốt cuộc là đồng chí tới chỗ nào phong lưu khoái hoạt vậy?”
[1] Nghĩa là vụng về
Tôi thật thà trả lời: “Đi tham dự một buổi tiệc R*ợ*u cao cấp!”
“Gặp gỡ trai đẹp?”
“Đúng vậy, rất nhiều trai đẹp, tất cả đều là những bậc tinh anh!”
“Lợi dụng cơ hội chiếm tiện nghi?”
“Nửa chừng bỏ trốn cùng trai đẹp có được tính là chiếm tiện nghi không?” Tôi cười ha ha, trong đầu, không tự giác nhớ lại một bóng đen.
“Cắt!” Hai nha đầu kia vẻ mặt khinh thường, cùng lúc quăng cái gối đến chỗ tôi, biểu tình kia rõ ràng nói, chị hai à, cầu xin chị có bịa chuyện thì cũng nên bịa chuyện đáng tin một chút, lật mình, tiếp tục ngủ.
Tôi đỡ lấy cái gối, bất đắc dĩ đặt xuống.
Trên thế giới này, rất nhiều lời nói thật nghe qua so với lời nói dối còn giống lời nói dối hơn, đành chịu không có cách nào?
Cuối cùng, tôi chỉ kịp hỏi Mộc Lan một câu trước khi cô ấy lại tiếp tục đi gặp Chu Công: “Hai người tối hôm qua đến điều tra mình sao?” Nghe thấy Mộc Lan mơ mơ màng màng nói: “Đêm qua Đại Vĩ đến thăm tặng quà cậu ấy chứ, nghe nói chờ cậu rất lâu nha!”
Tôi ngây người!
Tất cả, dường như cứ như vậy đi qua, giống như uống R*ợ*u vào bụng, có lẽ lúc ấy, có thể giữ lại cho con người ta đủ mọi loại cảm nhận K**h th**h, nhưng tất cả rồi sẽ theo thời gian trôi đi, sẽ dần dần phai nhạt…
Mặc dù, vẫn tiếp nối trong cuộc sống, sau này tôi thường nghĩ lại, trong chuyện này, thật sự là ẩn chứa rất nhiều rất nhiều điều kì diệu và huyền bí mà ta không thể nào có thể tìm hiểu rõ ràng.
Chẳng hạn như, trong đêm đó, nếu “anh ta” hoàn toàn biết rõ tên của tôi, như vậy, sự xuất hiện của anh ta, nhất định không chỉ đơn thuần là sự tình cờ, mà ít nhiều có một chút bất thường… Rốt cuộc vì sao anh ta lại đến bắt chuyện với tôi, tại sao lại hẹn uống R*ợ*u với một mình tôi?
Tiếp nữa, trong tiệc R*ợ*u, dường như là vừa mới gặp mặt, anh ta lại đưa tay ra bắt tay trái của tôi… Vì anh ta thuận tay trái sao? Thật sự chỉ đơn thuần là một cử chỉ vô tình thôi sao?
Còn nữa, Cái áo gió kia… mãi cho đến khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện, chiếc áo gió ấm áp đó vẫn còn mặc trên người tôi… Đêm đó, sau khi uống R*ợ*u, rốt cuộc là có phải anh ta đưa tôi quay lại bệnh viện không? Làm sao anh ta biết được tôi đang nằm viện?
Rất nhiều nghi ngờ, mà anh ta, lại giống như một khối băng rơi xuống đáy hồ vậy, “thoắt đến, thoắt đi”, hòa tan dưới hồ nước trong nháy mắt. Hơn nữa quan trọng nhất là, bất luận tôi tốn công tốn sức nghiên cứu ngẫm nghĩ như thế nào đi nữa, trước sau gì cũng không thể tìm ra trên người mình có thể có cái gì gọi là “giá trị lợi dụng” để khiến cho người ta mất công sắp đặt cạm bẫy như vậy!
Có lẽ, thực sự trong lúc đó anh ta chỉ là vô tình, tình cờ theo một cách nào đó mà biết được tên của tôi, giống như… cách anh ta ở trong giữa hội sở biết được tên của giám đốc hội sở Lưu Xương Bình!
Có lẽ, do lúc tôi uống R*ợ*u, trong lúc đó vô tình nói ra tên của mình với anh ta – một phần trí nhớ cuối cùng sau khi say R*ợ*u, đến bây giờ tôi cũng không nhớ chính xác lắm, rất có thể có khả năng do tôi nói cho anh ta biết tên của mình!
Hôm nay nhớ lại, nghĩ lại có chút sợ hãi – tửu lượng của tôi, suy cho cùng cũng do bản thân mình chủ quan nghĩ rằng “Không gì địch nổi”. Nhưng tôi uống R*ợ*u, đều sẽ giống như tất cả mọi người trên thế giới này, chỉ đến một giới hạn nhất định, cũng sẽ bị say khướt, say đến mức bất tỉnh nhân sự!
Về sau, bất kể chuyện gì đi nữa, cũng không thể chủ quan giống như vậy, không được lỗ mãng nhận lời uống R*ợ*u cùng người lạ – nếu trong lòng anh ta thực sự có ý đồ bất chính, cho dù muốn làm cho tôi ૮ɦếƭ mất xác… chắc hẳn với anh ta cũng không phải là chuyện quá khó khăn a!

Sau khi xuất viện – rất nhanh Kim Quang liền thông báo một tin, nói Lương tiên sinh đã đi nước ngoài, trước khi đi có dặn dò, để cho tôi đến phòng kinh doanh của Lương thị làm phiên dịch viên, bắt đầu từ việc cơ bản nhất, dần dần sẽ làm tốt hơn, hơn nữa còn đặt biệt dặn dò, tôi vừa mới bắt đầu chưa quen việc, phiên dịch có vấn đề gì, mọi người cũng không được gây khó dễ – Cảm ơn ông trời, cuối cùng lương tâm của anh ta cũng sống lại!
Chắc là do Kim Quang âm thầm chiếu cố, tôi đến Lương thị làm phiên dịch viên tiền lương so với trước đây tăng gấp mấy lần. Bởi vậy chất lượng sinh hoạt của tôi cũng tăng lên, chuyện “No ấm” cũng theo đó mà nhảy lên “Thường thường bậc trung[2]”. Trong lòng tôi vô cùng cảm kích, chỉ cần Kim Quang ở Bắc Kinh, liền nghĩ cách mời anh ta ăn cơm, mở miệng một cái liền gọi anh trai, tươi cười rạng rỡ gọi anh ta.
[2] Nghĩa là kinh tế khá giả.
Mà Giáo sư Lý cũng liên quan đến việc tôi bị thương, đối với tôi đặc biệt phá lệ, chẳng những cho phép tôi tham gia kỳ thi cuối kỳ đúng hạn, mà còn thường xuyên dung túng tôi trà trộn vào trong đội ngũ tiến sĩ và thạc sĩ của ông ấy để học phương pháp điều trị lâm sàng hay là dạy cho tôi một chút kiến thức dùng vào trong thực tế. Nhất là phương diện nghiên cứu sâu về chứng sợ hãi, tôi không hề nghi ngờ việc Giáo sư Lý là một nhân vật lớn trong giới học thuật trong nước, có trong tay rất nhiều tài liệu, rất nhiều ca bệnh thực tế, bất luận là đo lường quan sát hay là việc thống kê phân tích đều có thể trực tiếp mắt thấy tai nghe thu thập được những thông tin có giá trị. Ông ấy hết lòng dạy bảo tôi, quả thật đối với chuyện học tập và nghiên cứu càng trở nên đặc biệt hứng thú, không tiếc công sức tập trung nghiên cứ học tập, hai bên phối hợp nhịp nhàng với nhau, tự nhiên tiến bộ thần tốc.
Dưới sự dốc lòng dạy bảo của ông ấy, phần đầu tiên của luận văn của tôi được công bố công khai. Tuy rằng vẫn còn rất non nớt, tuy rằng chỉ chiếm một diện tích nho nhỏ không đáng chú ý trên mặt báo bình thường, nhưng Giáo sư Lý rất nhiệt tình biểu dương tôi, nói tôi rất có “tiềm năng học thuật”!
Như vậy xem ra, chuyện bị thương ở quán trà, đối với tôi mà nói, lại là chuyện nhân họa đắc phúc[3]!
[3] Nghĩa là người gặp họa lại thành phúc.
Trong một thời gian ngắn, lúc mới bị “anh ta” cầm tay, vẫn còn sót lại một chút hơi ấm, nửa đêm lại nằm mơ tới, không ngủ được thì cũng sẽ ngẫu nhiên đứng dậy, đi đến cầm lên chiếc áo gió ấm áp kia được tôi gấp cẩn thận đặt ở chỗ sâu nhất trong hòm… Nhưng mỗi ngày tôi đều siêng năng học tập, cần cù lao động, cứ như vậy, quét sạch, quét sạch, một, hai, ba… Những tập tài liệu anh văn của Lương thị liên tục không ngừng hiện ra, bởi vì là lĩnh vực kinh doanh là xuất khẩu, những tài liệu này đều đề cập đến kinh tế và buôn bán. Với tôi mà nói, đó hoàn toàn là những lĩnh vực xa lạ. Tôi đột nhiên chui đầu vào khổ luyện những từ ngữ tiếng anh kinh tế chuyên nghiệp, ngày nào cũng đi sớm về tối, chân tay lúc nào cũng vội vội vàng vàng, dần dần, con người kia cũng từ từ bị quên dần đi…
Thấm thoát, ở Lương thị làm việc đã được hơn một tháng, ngẩng đầu lên, gió bắc lạnh thấu xương, bông tuyết rơi đầy trời, cũng sắp đến lễ giáng sinh rồi!
Tôi đi đến một bưu điện, lén lút đem một chiếc khăn đan quàng cổ, giấu tên gửi cho Khương Tuấn Vĩ, nhìn hòm thư nói một câu: “Đại Oai, cảm ơn cậu không ngại đêm khuya đến bệnh viện tặng đồ cho tôi…” Nhắm mắt lại, thầm ước nguyện, hi vọng sang năm, người con trai tôi yêu sẽ cùng người con gái anh ta yêu – hạnh phúc bình an!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc