Tình Yêu Cappuccino - Chương 05

Tác giả: Bạch Sắc Hương Kiên

Một giấc mộng tươi sáng
Cái lạnh dường như không làm giảm bớt dung mạo xinh đẹp kia,
Trang điểm dù có đậm cũng không che nổi vẻ đẹp tự nhiên trời sinh của cô ấy,
Thật khiến con tim bối rối.
1.
Trong hai ngày tiếp theo, George đều không đến tìm tôi, có thể là bận chạy tiến độ quay.
Tôi cũng bận đến nỗi không còn thời gian để nghĩ đến cậu ta.
Hội thảo chính thức bắt đầu. Sáng dậy ăn cơm ở nhà ăn, sau đó thầy trò vội vàng đến phòng hội nghị nghe báo cáo. Trên đường giáo sư Lưu dặn dò tôi nhất định phải ghi âm lại cẩn thận, khi rảnh rỗi chỉnh lý thành bản thảo, sau khi mang về trường có thể chia sẻ với bạn học, đây cũng là tài liệu cực tốt đối với luận văn trong tương lai. Nên tôi vừa ghi âm, vừa cố gắng căng tai để không bỏ sót từng từ, chỗ quan trọng ghi lại.
Hai tiếng rưỡi nghỉ buổi trưa, nửa tiếng trong nhà ăn, còn lại hai tiếng nghỉ trưa. Chiều lại là báo cáo học thuật dài ba tiếng rưỡi, những người phát biểu đều là những người ưu tú trong học thuật, một chữ đáng ngàn vàng, tôi không dám lơ là.
Sau bữa tối, về đến phòng bắt đầu vừa nghe ghi âm vừa chỉnh lý thành bản thảo, ngay cả lên mạng chào hỏi Văn Hinh và Văn Hạo đều không có thời gian. Cho đến đêm khuya mới lên giường, nhắm mắt ngủ đến khi trời sáng.
Chiều ngày thứ tư đến Hồng Kông.
Hội thảo đã gần kết thúc, chỉ còn vài học giả sẽ phát biểu, trong đó có Giáo sư Lưu. Đạo diễn Trương hôm nay mang theo một biên kịch và George trong đoàn phim đến tham dự hội thảo, ba người ngồi kín đáo ở hàng cuối cùng, chỉ khi hội thảo kết thúc, tôi mới nhìn thấy chiếc mũ bóng rổ của George và cặp kính đen to của đạo diễn Trương.
Bài phát biểu của Giáo sư Lưu rất thành công, tiếng vỗ tay rầm rộ. Đạo diễn Trương lên bục bắt tay chúc mừng, George nhân cơ hội chạy đến bên tôi: “Hai ngày nay thế nào? Hôm đó đuổi mình đi cũng không gọi điện xin lỗi! Cậu không thấy buồn sao?”
Tôi khóc dở mếu dở: “Mình rất bận, đang chuẩn bị ngày mai xong việc sẽ đi đền tội đây!”
“Vậy không cần nữa, mình vẫn còn việc cầu xin cậu, cậu hứa với mình coi như là xin lỗi rồi. Mình rất độ lượng, không tính toán với con gái.”
“Việc gì? Nếu lại muốn ngủ trên nền của phòng mình, thì mình không đồng ý.”
“Tạm thời giữ bí mật, cậu sẽ biết!” Cậu ta ra vẻ thần bí. Tôi không hỏi nữa, đi chào hỏi đạo diễn Trương và người biên kịch.
Đạo diễn Trương lại nói với Giáo sư Lưu và tôi: “Việc chính lần này của hai người coi như đã kết thúc viên mãn rồi, còn lại hai ngày có thể đi làm một số việc phụ rồi. Trước tiên tôi sẽ chính thức mời hai vị đến phim trường. Những tình tiết nhỏ của bộ phim đương nhiên còn cần người chuyên nghiệp chỉ dẫn mới được.”
Giáo sư Lưu cũng không khách khí, vui vẻ đồng ý: “Được, sáng mai chúng tôi sẽ đến. Ninh Khả là fan của điện ảnh. Vất vả ba ngày rồi, giờ phải đi xem phim rốt cuộc được quay như thế nào chứ. Thuận tiện còn muốn gặp mặt các ngôi sao, phải không Ninh Khả?”
Tôi sung sướng, cảm ơn thầy đã hiểu.
Đạo diễn Trương lại nói: “Tôi và biên kịch còn có một số việc muốn hỏi ý kiến Giáo sư Lưu, tiện ăn cơm tối với mấy người bạn già thì sẽ trao đổi luôn, các thanh niên tự đi tìm trò vui nhé!
George như chỉ đợi câu nói này, quên cả chào, kéo tôi chạy ra ngoài.
Tôi ngăn lại: “Đi đâu, mình phải về phòng cất đồ.” “Được, cất đồ trước!”
2.
Chiều tối, George dẫn tôi đến vịnh nước cạn. Lúc đến vừa đúng lúc mặt trời lặn, mặt trời tỏa sáng trên mặt biển và trên bờ cát, ánh vàng lấp lánh, đắm say lòng người.
Chúng tôi ngồi bên biển vừa ăn tôm tươi và mực 乃út nước, vừa uống bia, ngắm mặt trời đỏ như say rượu, từ từ lặn xuống mặt biển. Gió mát thổi qua, thành phố lên đèn, xung quanh như những viên kim cương tỏa sáng lấp lánh, toàn bộ Hồng Kông tỏa ra sức hấp dẫn của thành phố quốc tế khó nói thành lời.
George hỏi tôi: “Thích Hồng Kông không?”
“Thích. Có thể giống như Văn Hạo nói, Hồng Kông là một sa mạc văn hóa nhưng sự nhiệt tình tiến thủ, hướng lên ở đây, nói con người ở đây thế lực không bằng nói họ yêu cuộc sống, họ hy vọng dựa vào sự nỗ lực của mình đổi lấy cuộc sống tốt hơn, có gì là không đúng. Mỗi người trẻ tuổi mang mộng tưởng đều sẽ thích nơi này, vì nó thúc giục bạn tiến lên, ép bạn không được dừng bước.”
“Mình cũng thích. Ở đây vừa thời thượng, vừa thương mại. Những nhãn hiệu cao cấp và những thứ rẻ nhất đều có mặt ở đây, cậu muốn lựa chọn kiểu nào cũng được.”
“Phải. Tiếc là Visa của mình chỉ có 7 ngày, hai ngày nữa mình phải về rồi, còn chưa kịp cảm nhận được dư vị của Hồng Kông!”
“Không cần tiếc!” George nói, nhìn thẳng vào mắt tôi, “đoàn phim luôn thiếu một cố vấn văn học, đạo diễn Trương thường nói tác phẩm của Trương Ái Linh có quá nhiều người đọc, quá nhiều người nghiên cứu, điện ảnh chỉ cần có một chút không đúng sẽ khiến người ta cười, nên cần mời một chuyên gia, mình giới thiệu cậu rồi!”
Tôi nghe xong kinh ngạc, há hốc miệng: “Mình? Cậu nói để mình vào đoàn phim của các cậu?”
“Đúng vậy, mình xin ông ấy suốt hai ngày, ông ấy mới đầu muốn tìm học giả ở Hồng Kông, hơn nữa dùng cậu còn cần phải đi gia hạn Visa. Nhưng ông ấy rất ấn tượng về cậu, mình lại xin ông ấy mỗi ngày, nên đạo diễn đã đồng ý rồi. Hôm nay đạo diễn sẽ nói chuyện với Giáo sư Lưu.”
“Nhưng, nhưng....” Tôi vẫn còn chưa bình tĩnh lại.
“Nhưng, cái gì?”
“Mình không thể tin vào điều đó! Vậy mình phải ở lại bao lâu?” Tôi nghĩ đến vấn đề rất hiện thực này.
“Ít nhất hai tháng.”
Tôi lập tức ủ rũ: Hai tháng? Văn Hạo sẽ không đồng ý, anh ấy chắc chắn không đồng ý, anh ấy vốn không muốn để mình đến Hồng Kông.
“Sao vậy? Cậu không muốn sao? Cậu vừa còn nói hy vọng có thể ở lại Hồng Kông lâu hơn, đây là cơ hội tốt. Cậu cũng biết, mỗi bộ phim của đạo diễn Trương đều là tác phẩm quý.”
“Không phải không muốn, chỉ là mình còn phải suy nghĩ kỹ, cậu biết là quyết định này rất phức tạp.”
“Mình thấy chẳng có gì phức tạp. Cậu không nỡ rời xa thầy giáo của cậu, đúng không? Nếu anh ta thực sự yêu cậu sẽ để cậu ở lại. Đây thực sự là cơ hội tốt, Ninh Khả.” Thấy tôi không có phản ứng gì, George lại thành khẩn: “Thực ra mình cũng hy vọng cậu có thể ở lại. Giờ mình chưa phải là ngôi sao, chưa có trợ lý, nhưng rất nhiều việc, rất cần có người nhắc nhở.”
Trong lòng tôi rối như tơ vò, chỉ nói: “Cho mình chút thời gian suy nghĩ, thời gian hai tháng không hề ngắn. Mình vẫn cần bàn bạc với ba mẹ. Dù thế nào, ngày mai mới có thể trả lời cậu!”
Cả hai lúc này đều chẳng còn tâm trạng ngắm cảnh, liền đứng dậy về trường. George lần này cũng không ở lại lâu, chỉ nói với tôi: “Nghỉ ngơi đi, hãy suy nghĩ kỹ nhé!” rồi ra về.
Lúc sau, Giáo sư Lưu quả nhiên đến nói với tôi việc này, nói là đạo diễn Trương hy vọng tôi có thể ở lại, làm cố vấn văn học cho đoàn phim.
Tôi hỏi ý kiến Giáo sư: “Thầy nghĩ sao ạ ?”
“Đương nhiên là cơ hội tốt hiếm có rồi! Tác phẩm của đạo diễn Trương có tính nghệ thuật rất cao, tương lai đều là tác phẩm tên tuổi trong lịch sử điện ảnh, trò có thể tham gia, có thể nói là mở ra một trang mới trong cuộc đời. Sau khi tốt nghiệp nếu trò có ý phát triển về phương diện điện ảnh thì càng tốt, nếu muốn vào ngành nghề khác, ít nhiêu cũng có tác dụng.”
Dừng một lát, Giáo sư lại nói: “Thầy đưa em đến Hồng Kông, lại để em một mình ở đây cũng không yên tâm. Nhưng thanh niên nên nắm bắt cơ hội, huống hồ giờ thông tin phát triển, có thể liên lạc với người nhà mọi lúc. Ở đây lại có đạo diễn Trương và George chăm sóc em, chắc chắn không sao, chỉ chờ xem em có dũng khí không thôi!”
Tôi hứa với thầy sẽ suy nghĩ kỹ, ngày mai đến phim trường sẽ có câu trả lời. Giáo sư Lưu cũng dặn dò tôi nghỉ ngơi rồi quay về phòng.
Gọi điện cho ba mẹ, họ nói giống hệt Giáo sư Lưu.
Mở máy tính lên mạng, thấy Văn Hạo đang online, tôi nhất thời không dám nhắc đến việc này. Tôi biết tôi chỉ để lộ một chút chí hướng muốn ở lại đều sẽ tổn thương đển anh, anh vẫn ở đó bố trí thật đẹp căn phòng để chờ tôi.
Tôi lật đi lật lại trên giường. Tôi dường như nhìn thấy một bên là tình yêu, một bên là sự nghiệp, thật không biết nên lựa chọn như thế nào.
3.
Sáng dậy, mặt trời chiếu cao, bầu trời trong xanh như một tấm vải satanh.
Ăn bữa sáng xong không lâu, đoàn phim cử xe đến đón thầy trò tôi. Đến cùng với xe còn có biên kịch đã gặp mặt. Giáo sư Lưu giới thiệu với tôi, anh ta là Ngô Tử Hoa, tuy mới 30 tuổi nhưng đã là biên kịch của nhiều bộ phim, đều nhận được nhiều giải thưởng trong ngoài nước.
Nghe tôi gọi là: “Ngài Ngô”, anh ta liền khiêm tốn nói “Không dám, không dám, đạo diễn gọi tôi là Tiểu Ngô, giờ cả đoàn già hay trẻ đều gọi tôi là Tiểu Ngô. Hai người cũng gọi tôi như vậy nhé, nghe rất trẻ.”
Sau đó lại nói: “Ngoại cảnh chúng tôi đã quay được khá ổn rồi, thời gian còn lại quay nội cảnh, thuê một biệt thự ở lưng chừng núi. Căn nhà đó vốn có rất nhiều lịch sử, chúng tôi lại bài trí rất tinh tế, nhưng có phù hợp với nguyên tác không thì mời Giáo sư Lưu và Ninh Khả kiểm định giúp.”
Nói xong xe chạy qua thành phố, chỉ thấy khắp nơi trên đường đều là dòng người hối hả, nam mặc quần dài áo sơ mi, giầy da bóng loáng, tóc gọn gàng. Nữ thì trang điểm tinh tế, giầy cao gót.
Ngô Tử Hoa nói: “Các thành phố lớn trên thế giới tôi đều đi qua, Hồng Kông vẫn là thích hợp nhất với bốn chữ “Tích cực tiến thủ”.
Nghĩ cũng phải, nếu không Trương Ái Linh cũng không so sánh nó với Thượng Hải.
Xe lên lưng chừng núi, lại rẽ sang một đường xe riêng rất dài. Quái lạ, ở Hồng Kông tấc đất tấc vàng, con đường này thật là hiếm có. Xe chạy gần một phút mới thấy một biệt thự kiểu Trung Quốc cổ xưa, hoành tráng, nằm cao cao ở cuối đường.
Chúng tôi xuống xe, bước vào. Vào cửa sắt là một thảm cỏ đáng yêu được cắt tỉa rất đều, cổng là cửa gỗ kim điêu khắc hoa mới được sơn lại, mang khí chất phú quý nhẹ nhàng.
Khi chúng tôi bước vào trong, trong phòng khách rộng và sang trọng, một bên là cảnh tượng hoa lệ, một bên là người và thiết bị quay. Lúc này đang quay cảnh Cát Vi Long lần đầu tiên cầu kiến cô.
Chúng tôi đứng yên lặng ở đó, chỉ nghe thấy đạo diễn Trương hô: “Cắt, nghỉ ngơi nửa tiếng”. Trong lúc mọi người reo hò, tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt nữ vai chính Hàn Vũ Băng, cô đã lướt qua, không thấy bóng dáng nữa.
Đạo diễn Trương đến đón thầy trò tôi.
George cũng không biết từ đâu xông ra, vỗ mạnh vai tôi ở phía sau.
Sau đó, đạo diễn Trương dẫn thầy trò tôi lên tầng, đi tham quan phim trường.
Điện ảnh thật là trò chơi kỳ diệu.
Phim trường là nơi đan xen giữa mộng ảo và chân thực, bên cạnh cảnh tượng cổ điển hoa lệ, là những đường máy quay, còn có đèn, máy chiếu. Trong ống kính là nam thanh nữ tú trong những trang phục đẹp, nắm quyền sinh sát đối vói ống kính lại là những người không chải chuốt, chân thực. Điện ảnh như giấc mộng ngọt ngào được những nhà điện ảnh tạo nên, họ nỗ lực thể hiển những giấc mộng này tới khán giả, mang đến hưởng thụ và suy ngẫm có ý nghĩa.
Giáo sư Lưu hết lời khen cách bài trí, liên tục khen đạo diễn Trương rất chi tiết.
Đạo diễn Trương khiêm tốn lắc đầu, sau đó lại hỏi tôi “Giáo sư Lưu truyền đạt ý của tôi rồi chứ? Cô thấy sao? Đoàn làm phim đang thiếu hiền tài, thù lao thì cô có thể yên tâm, sẽ cao hơn cùng ngành! Thực ra tôi cũng có chút lo lắng. Bộ phim này tôi đã lên kế hoạch trong nhiều năm, nó có thành công không, chúng ta không thể đoán trước, tuy tất cả mọi người đều cố gắng, giờ chỉ có thể chờ xem biểu hiện của người mới. Ninh Khả, cô nghiên cứu Trương Ái Linh, lại là bạn cùng tuổi với George, tôi hy vọng cô có thể dùng những ngôn ngữ của người trẻ tuổi truyền đạt cho cậu ta nhiều hơn về bộ phim này, nếu trong quá trình quay có thể kịp thời nhắc nhở, tạo cảm hứng cho cậu ta càng tốt.”
Tôi trầm ngâm vài giây, trong phút chốc không biết có điều gì đó thúc giục tôi thốt ra: “Cảm ơn đạo diễn Trương cho tôi cơ hội này, sau này mong đạo diễn quan tâm và chỉ bảo nhiều hơn!”
Mọi người đều vỗ tay, George vui đến nỗi liên mồm huýt sáo.
Đạo diễn Trương lại nói: “Chúng tôi còn phải quay ở Hồng Kông hai tháng, sau đó ra phim và tuyên truyền và quảng bá sẽ hoàn thành ở Bắc Kinh, nếu việc học không bận thì cô hãy kiên trì cho đến khi bộ phim được trình chiếu mới thôi nhé! Tin ở tôi, không có việc gì khiến mình mãn nguyện hơn là việc thấy bộ phim mình tham gia ra đời đâu!”
Tôi nhìn Giáo sư Lưu, Giáo sư an ủi tôi: “Em yên tâm, dù sao học kỳ sau trường cũng sẽ sắp xếp cho các em thực tập, em bắt đầu từ bây giờ nhé!”
“Chúng tôi sẽ có người làm Visa cho cô. Cả đoàn giờ đều ở khách sạn lưng chừng núi, hôm nay cô chuyển đến hay đợi Giáo sư Lưu rời khỏi Hồng Kông mới chuyển?” Đạo diễn hỏi.
“Hai ngày nữa chuyển, ban ngày tôi đi xe lên, sau khi quay xong tôi muốn cùng Giáo sư Lưu thưởng thức món ăn Hồng Kông.” Tôi cười.
“Ha ha, đúng vậy, thầy trò tôi lần này đến Hồng Kông, tâm nguyện lớn nhất chính là thỏa mãn cái miệng!”
Sau khi hàn huyên xong, đạo diễn Trương chính thức đưa kịch bản vào tay tôi, nhắc tôi hôm nay quay về đọc trước một lần, ngày mai chính thức bắt tay vào công việc. Tôi nhận lấy kịch bản, trong lòng vừa mừng vừa lo, tôi nên nói với Văn Hạo thế nào đây? Sau hai tháng mới gặp mặt, anh có chấp nhận không?
Hôm đó chúng tôi ở lại biệt thự cho đến khi đoàn phim quay xong, đạo diễn và Giáo sư trao đổi rất nhiều ý kiến. Còn tôi cuối cùng cũng nhìn thấy ngôi sao Hàn Vũ Băng như ý nguyện! Bản thân cô ấy lạnh băng như cái tên, ngoài đạo diễn nhắc cô khi diễn, cô ta mới gật gật đầu hay nhắc khẽ vài vấn đề, ngoài ra chỉ là chỉ đạo trợ lý vài việc đơn giản như uống nước, trang điểm lại.
Nhưng sự lạnh lùng này dường như không làm giảm bớt sự xinh đẹp nơi cô, dù trang điểm có đậm cũng không thể che lấp nét đẹp trời sinh, khiến mọi người phải trầm trồ. Để lên hình thon thả, thân hình của cô còn gầy mỏng hơn người bình thường, cánh tay và đùi nhỏ đến nỗi gió có thể thổi bay.
Tôi nghĩ thầm: Đẹp thì đủ đẹp, nhưng Cát Vi Long dưới ngòi 乃út của Trương Ái Linh dường như không có khí chất lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, cô ấy ít nhất vẫn nên có chút nhân nhượng cầu toàn và nóng lòng muốn thử mói đúng.
Sự thực chứng minh một khi ống kinh ngắm thẳng Hàn Vũ Băng, toàn bộ con người cô như biến thành con người khác, thần tình lạnh lùng mất tích không dấu vết giống như giọt nước nhỏ xuống sa mạc. Cô cô độc đứng trong biệt thự xa hoa của bà cô, đối diện với người thân đã ở tuổi trung niên nhưng bất chấp tuổi già, như giữa hai người xa lạ, cô rụt rè như một trái táo xanh, e sợ trong bộ dạng thấp hèn cầu xin đối phương. Tôi nghĩ thầm Hàn Vũ Băng có thành công ngày hôm nay quả không phải ngẫu nhiên, kỹ năng diễn rất tuyệt vời. Đạo diễn Trương và Giáo sư Lưu nhìn nhau gật đầu, cũng khen ngợi kỹ năng diễn của Hàn Vũ Băng.
Sau khi quay xong chúng tôi cùng ăn cơm với hầu hết với nhân viên của đoàn phim, đương nhiên ngoài Hàn Vũ Băng.
Sau bữa cơm George nhất quyết theo xe tiễn tôi và Giáo sư về Đại học Hồng Kông. Tôi khẽ nói với cậu ta: “Còn có hai tháng bên nhau, cậu mau về khách sạn nghỉ ngơi đi!”
Nghe vậy cậu ta mới thôi không đòi theo.
Trên xe Giáo sư Lưu nói: “George Trần rất cừ, thông minh chăm chỉ, lại không ngang ngược như người khác, rất có giáo dưỡng. Có cậu ấy rồi, để lại em ở Hồng Kông thầy cũng yên tâm hơn.”
Tôi hiểu ra ẩn ý trong lời nói của thầy, nhưng cũng không biết nên phân biệt thế nào.
Về phòng nhanh chóng bật máy tính, Văn Hạo đã online đợi tôi lâu rồi, thấy tôi anh gửi nhanh tin nhắn: “Ngày kia là về rồi, chơi đủ chưa vậy? Muốn ăn gì? Sáng mai anh đi mua!”
Trong lòng tôi đột nhiên thấy áy náy, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể đáp lại một câu: “Xin lỗi.”
“Cái gì?”
Tôi nghĩ dù thế nào đều phải nói, thà rằng nói sớm với anh nên liền trả lời: “Em sẽ vào đoàn làm phim “Trần Hương Tiêu” làm cố vấn văn học, còn phải ở Hồng Kông hai tháng nữa mới có thể về Trường Đại học W.
Ấn phím gửi tin nhắn đi, tôi thấp thỏm không yên đợi chờ hồi âm.
Thấy đầu kia hồi lâu không phản ứng, tôi tiếp tục gõ “Thật xin lỗi! Nhưng đây là một cơ hội tốt, em không muốn bỏ lỡ!”
“Vậy em không sợ bỏ lỡ anh sao?”
“Em sợ, rất sợ. Do đó mong anh khích lệ em!”
“Mặc cho số phận vậy!” Nói xong, Văn Hạo không thèm chào đã offline.
Tôi vội nhấc điện thoại gọi vào di động cho anh. Chuông kêu hồi lâu nhưng không ai bắt máy.
Bình tĩnh lại, tôi biết kết quả sẽ như vậy. Nhưng không biết tại sao biết rõ anh sẽ tức giận nhưng phút đưa ra quyết định đó, tôi vẫn lựa chọn nắm bắt cơ hội.
Một giấc mộng tươi sáng
4.
Sáng ngày hôm sau, tôi bắt xe đến biệt thự lưng chừng núi.
Đã lựa chọn thì dù có buồn cũng vô ích, thà rằng làm tốt việc trước mắt. Tôi biết rõ cơ hội này không dễ dàng đến với tôi, nếu không có sự giới thiệu của Giáo sư Lưu và George Trần, công việc tuyệt vời này căn bản không đến lượt tôi. Bản thân tôi cũng hy sinh không ít vì nó, càng cần trân trọng hơn mới đúng. Do đó, tối qua tôi đã đọc kỹ kịch bản từ đầu đến cuối hai lần, đưa ra nhiều ý kiến sửa đổi chi tiết ở nhiều chỗ, ghi rõ cả lý do sang bên cạnh, đến tận 3h sáng mới lên giường ngủ.
Biên kịch Ngô vừa đến, tôi liền lật phần sẽ quay ngày hôm nay ra hỏi ý kiến anh.
Đồng thời đưa ra một số góp ý. Sau đó tôi lại chủ động pha cà phê cho George, khích lệ cậu: “Hôm nay cậu phải diễn không ít, cần duy trì tinh lực dồi dào mới được. Bắt đầu từ giờ coi mình là trợ lý riêng của cậu, có yêu cầu gì mau nói ra!”
“Mình yêu cầu một cái ôm.” Ánh mắt cậu ta ánh lên.
Tôi hào phóng cho cậu ta một cái ôm, nói: “Đây là cái ôm khích lệ, quay xong còn ôm thưởng! Quay thật tốt, tiền đồ của mình tùy thuộc vào cậu!”
Nhân viên làm việc bên cạnh đều cười.
Nói là cố vấn văn học, vì tôi luôn muốn học được nhiều thứ từ việc đó, nên luôn cố gắng, ở đâu thiếu người tôi sẽ có mặt ở đó, việc gì không biết sẽ hỏi. Trong lúc nghỉ pha cho mỗi người một cốc cà phê, George được đằng chân lân đằng đầu bắt tôi Ϧóþ vai... Tóm lại, tôi đáp ứng mọi yêu cầu. Hết một ngày toàn thân mệt mỏi nhưng lại thu hoạch được rất nhiều, quen với tất cả mọi người trong đoàn phim, cũng coi như đã hòa nhập vào đoàn đội.
Tối về phòng, đang bận gọi điện cho người nhà thì Giáo sư Lưu đến tìm: “Ninh Khả, thầy đáp chuyến bay sáng mai quay về trường. Đối với bộ phim này, thầy còn có vài ý kiến riêng. Hôm qua đạo diễn Trương hỏi thầy cũng chưa nói, đều viết lên tờ giấy này, em theo đó để kiến nghị, mọi người tự nhiên sẽ nhìn em với con mắt khác.” Nói xong đưa cho tôi tờ giấy, bên trên kín chữ.
Tôi cảm động rơi lệ, liên mồm cảm ơn thầy.
Giáo sư lại nói: “Con gái một mình ở bên ngoài, gặp chuyện tủi thân cũng đừng để trong lòng, gọi điện cho thầy khi nào muốn, công việc gặp vấn đề gì cũng có thể gọi hỏi thầy.”
Tôi gật đầu.
Trước khi cáo biệt, Giáo sư đặt trên bàn một tập tiền, nói thản nhiên: “Khi đến thầy đổi ít tiền, chưa đùng hết, để lại cho em dùng!”
Tôi từ chối không nhận.
Thầy lại xị mặt: “Ngoan nào, không phải thầy tặng không em, thầy vẫn chưa giàu đến mức đó! Chỉ là cho em mượn, có lương rồi nhớ trả lại thầy! Một mình em ở nơi xa, trong tay không có tiền làm gì cũng không tiện, cầm lấy đi.”
Tôi không thiếu tiền nhưng tấm lòng của thầy khiến tôi cảm động, chỉ còn cách giữ lại. Đột nhiên nhớ ra, quay người tìm cà vạt đã mua tặng cho thầy, sắp quà đã mua tặng người khác vào túi rồi nói: “Đây là quà em mua cho bạn học, thầy giúp em mang về cho Hàn Văn Hinh được không ạ!”
“Được, vậy em ngủ sớm đi, sáng mai phải chuyển đến khách sạn trên núi rồi, nhớ sắp sẵn hành lý!” Giáo sư nói xong, bước ra.
Mở máy tính lên mạng, Văn Hạo vẫn không online, Hàn Văn Hinh vẫn trên QQ đợi tôi. Tôi nói với cô ấy mình sẽ ở lại Hồng Kông hai tháng và nói quà của cô ấy đã nhờ thầy Lưu mang về, ngày mai đến nhận. Hàn Văn Hinh lại lo lắng cho tương lai của tôi và Văn Hạo, cuối cùng khuyên tôi nhất định phải gọi cho Văn Hạo, nói chuyện để hiểu nhau.
Tôi lần nữa gọi cho Văn Hạo, vẫn chuông reo hồi lâu không ai nhấc máy - xem ra anh thực sự rất, rất tức tôi.
Sáng hôm sau tôi tiễn Giáo sư lên taxi. Thầy lại dặn dò tôi, nói dù có điều gì không thuận ý thì gọi cho chầy. Sau đó George lái xe xuống đón tôi.
“Cậu còn giống trợ lý riêng hơn cả tôi, biết quan tâm như vậy.” Tôi trêu.
“Ở phim trường cậu là trợ lý của mình. Không ở phim trường mình là trợ lý của cậu! Cần là có, không cần cũng có!” Cậu ta cười hihi.
Hai chúng tôi cho hành lý lên xe, làm thủ tục trả phòng. Sau đó lái xe về khách sạn trên núi, làm thủ tục nhận phòng. Phòng của tôi đối diện của George, cậu ta vội vàng, “vốn cậu và mình không ở cùng một tầng, mình phải gạ gẫm người phụ trách ánh sáng ở phòng đối diện mãi, anh ta mới đồng ý nhường phòng đấy, ha ha.”
Phòng ở đây trông rộng hơn ở Đại học Hồng Kông, vật dụng, đồ dùng cũng đầy đủ hơn.
Kéo rèm cửa nhìn ra xa, một rừng cây xanh trông thật dễ chịu.
Sắp xếp xong hành lý, George kéo tôi đi tham quan phòng cậu ta. Cách bố trí ở đây không có gì khác phòng tôi, chỉ là ngoại cảnh bên ngoài có thể nhìn thấy vịnh Victoria, Hồng Kông trong ánh mặt trời buổi sớm hừng hực sức sống, trong khung cảnh này tôi cảm giác dịch máu dưới da đều dồi dào sức sống hơn bình thường.
“Chà, đúng là ngôi sao lớn, được ở phòng có thể ngắm cảnh biển!” Tôi giả bộ tủi thân.
George nhún nhún vai: “Đã là gì. Hàn Vũ Băng ở phòng dành cho nguyên thủ quốc gia! Cả đoàn chỉ có cô ấy được đãi ngộ đặc biệt.”
Tôi liền an ủi: “Đợi cậu phấn đấu vài năm rồi sẽ được như cô ấy, thành ngôi sao quốc tế, đến lúc đó cũng được ở phòng dành cho các nguyên thủ quốc gia! Ai sợ ai chứ.”
“Hiếm lắm!” Nói xong cậu kéo tôi đi ăn sáng.
5.
Từ ngày hôm nay tôi mới coi như chính thức ra nhập đoàn phim “Trần Hương Tiêu.”
Lâu dần, tôi dần dần phát hiện trong đoàn phim có thể nói là Ngọa Hổ Tàng Long, mọi người đều rất xuất sắc. Có người nhận vô số giải thưởng, có người có lý lịch xuất sắc, nhưng phần lớn họ đều dễ gần, hiếm có người ngạo mạn, cộng với đạo diễn Trương vốn là người hài hước, cả đoàn luôn cười vui, mọi người rất quan tâm đến tôi.
Đương nhiên ngoại trừ Hàn Vũ Băng.
Mấy ngày nay dưới sự quan sát của tôi thì đại mỹ nhân Hàn cũng không kiêu ngạo ta đây, khó để chiều theo như báo chí nói, ngược lại cô ấy rất yêu nghề, chỉ cần đạo diễn không hài lòng dù có mệt mấy cô cũng cố gắng diễn lại. Cô chỉ không hòa đồng, khi quay, ngồi xe riêng của trợ lý, chuẩn giờ đến chỗ quay; xong lại lập tức biến mất không dấu vết; ở phim trường không nói nửa câu với mọi người.
Tôi vào đoàn phim gần một tháng, vẫn chưa có cơ hội nói một câu với cô ấy.
Đêm đó, gió bão nhiệt đới kéo đến Hồng Kông, trên trời bắt đầu mưa, mưa không nhỏ, kéo dài đến tận trời sáng vẫn chưa tạnh. Vì không quay ngoại cảnh nên không ảnh hưởng đến đoàn phim, mọi người vẫn làm việc như bình thường. Hàn Vũ Băng luôn đúng giờ mà hôm nay mãi không đến phòng trang điểm, đạo diễn Trương đành cho quay phân đoạn của người khác, vừa bảo tôi đến phòng cô ta xem sao, rốt cuộc là có chuyện gì.
Tôi vào thang máy lên tầng cao nhất của khách sạn, đi về phòng dành cho các nguyên thủ quốc gia ở cuối hành lang, cửa khép hờ, đẩy nhẹ là mở ra, tôi nghĩ có chuyện không hay nên vội vàng bước vào, chỉ thấy Hàn Vũ Băng ngã trên thảm, không cử động.
Lật lại nhìn, tôi biết cô ấy bị ngất, liền ôm dậy. Người cô lạnh như băng, vóc dáng 1m7 cao hơn hẳn tôi, ôm trong tay lại rất nhẹ. Tôi đặt cô ta nằm lên giường, kéo chăn đắp, đến nhà vệ sinh lấy khăn nóng thấm ướt, đắp nhẹ lên trán.
Hồi lâu cô mới từ từ mở mắt, tôi vội rót nước nóng cho cô.
Cô uống một chút, nhìn tôi nói: “Thật không may, trợ lý của tôi hôm nay xin nghỉ, thật cảm ơn cô!”
Tôi lắc đầu ra hiệu đừng khách khí. Thấy cô ta vùng dậy khỏi giường, tôi vội nói: “Nếu khó chịu thì nghỉ ngơi một ngày đi, tôi đi xin phép đạo diễn giúp cô.”
“Không cần, không cần, bộ phim này đang quay gấp, không thể bỏ lỡ thời gian.” Cô vừa nói vừa dậy khỏi giường, lại giải thích với tôi, “tôi chỉ là đến ngày, nên cơ thể hơi lạnh.”
Tôi nghe nói vậy, trầm ngâm một lát liền hỏi: “Bình thường cô... có phải ăn chay?”
“Phải, sao vậy?”
“Ăn chay đương nhiên là giữ được vóc dáng nhưng lâu ngày không có vị tanh cũng rất có hại cho cơ thể. Khí huyết hư, thận hư, cơ thể yếu ớt, còn dẫn đến rụng tóc nữa.” Tôi cố gắng truyền lại những kiến thức y học đã học từ mẹ làm nghề bác sỹ cho cô.
Hàn Vũ Băng sờ tóc của mình, nói với giọng rất buồn: “Tôi cũng biết như vậy không tốt. Nhưng cô không biết trong nghề này đói ૮ɦếƭ chẳng sao, phát phì mới đáng sợ! Tôi cũng chẳng còn cách nào”.
“Lẽ nào cô không biểt trong thời kỳ kinh nguyệt dù ăn nhiều cũng sẽ không béo sao?”
“Thật sao? Thật sao?” Hàn Vũ Băng vội hỏi, hai mắt lấy lại thần thái.
“Đương nhiên rồi, tôi lừa cô làm gì.” Tôi trả lời chắc chắn, “hôm nay cô muốn quay thì giờ gọi đồ ăn cũng không kịp rồi, trong tủ lạnh phòng tôi còn có pizza hải sản, tôi vẫn chưa động vào. Nếu cô không chê, tôi dùng lò vi sóng hâm nóng lại rồi mang đến, cô thấy thế nào?”
Hàn Vũ Băng cảm kích nhìn tôi, gật đầu ngoan ngoãn như đứa trẻ.
Ăn xong miếng Pizza, quả nhiên hiệu quả hơn bất kỳ loại linh đơn nào, toàn thân Hàn Vũ Băng như lấy lại sức lực. Đợi cô sửa soạn xong, tôi cùng cô đến đoàn phim. Đến phòng hóa trang, tôi hỏi có cần cà phê không, cô suy nghĩ kỹ rồi nói “Thật... không béo phì chứ?”
Tôi khẳng định, bảo đảm nếu cô ấy béo phì tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm, mặt cô liền tươi rói: “Vậy thêm cho mình nhiều sữa, kẹp thêm hai cục đường!” Tôi đột nhiên phát hiện, ngôi sao quốc tế mang vẻ ngoài lạnh lùng khi cười giống như một đứa trẻ ngây thơ, rất đáng yêu.
Sau đó thợ trang điểm cho cô khen tôi: “Tiểu thư Ninh, cô thật lợi hại! Tôi trang điểm cho cô ấy hơn một năm, cô ấy chưa từng cười với tôi.”
Sau khi kết thúc buổi quay ngày hôm đó, tôi đang ở trong phòng đọc kịch bản thì có người gõ cửa, là Hàn Vũ Băng. Tôi vội mời cô vào.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, muốn nói nhưng lại dừng lại, nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Phóng viên săn lùng ngôi sao thật lợi hại! Mình muốn gọi bò bít tết lại sợ họ dò la ra thông tin, viết mình tham ăn tục uống.”
Tôi hiểu ra liền cười: “Bữa tối mình cũng chưa ăn no. Như này nhé, mình gọi điện gọi hai suất, mỗi người ăn một suất nhé!”
Phòng không rộng, chúng tôi khoanh chân ngồi trên giường, vừa ăn vừa nói chuyện. Cô vừa ăn vừa hiếu kỳ hỏi tôi: “George Trần là bạn trai cậu à?”
“Không phải.” Tôi thành thật.
“Không phải?” Cô ta rất kinh ngạc, “mình vẫn nghĩ là...”
“Nghĩ gì...”
“Mình vẫn cho rằng cậu vào đoàn làm phim vì mối quan hệ này!” Cô nói nhanh.
Tôi đặt đĩa xuống, dùng giấy ăn lau miệng: “Thực ra, mình có thể vào đoàn làm phim là nhờ sự giúp đỡ của George, và còn có cả Giáo sư Lưu là thầy giáo hướng dẫn của mình, mình rất cảm ơn họ nên cũng rất trân trọng cơ hội này. Nhưng bạn trai của mình... là người khác.”
Không ngờ ngôi sao lớn vốn cũng rất tinh nghịch, hai mắt cô ánh lên: “Ồ? Là thần thánh phương nào vậy?”
Tôi kể cho cô ấy nghe chuyện mình và Văn Hạo, đương nhiên cũng có cả George Trần và Liễu My trong đó, còn có Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân, cô chăm chú, gật đầu theo câu chuyện của tôi.
Sau đó, cô hơi buồn hỏi: “Vì ở lại Hồng Kông nên cậu và bạn trai mất liên lạc gần một tháng rồi sao?”
Tôi gật đầu: “Thực ra, cũng không phải hoàn toàn mất liên lạc, Hàn Văn Hinh thường lên mạng thông báo cho mình tình hình của anh ấy, nên mình biết chuyên đề của anh đã xuất bản, phản hồi rất tốt, mọi thứ rất thuận lợi...”
Hàn Vũ Băng nghe xong nói: “Thực ra đối với phụ nữ tình yêu và sự nghiệp đều rất quan trọng. Chỉ là trong hiện thực cả hai luôn có xung đột, khiến cậu không thẽ không nhắm mắt đưa ra lựa chọn nhẫn tâm! Không giống đàn ông, muốn được cả hai đều không khó.” Cô cười rồi an ủi tôi, “mình thấy lựa chọn của cậu là chính xác! Cũng hy vọng bạn trai cậu sớm hiểu ra, mình ủng hộ cậu!”
Ăn xong bít tết, cô cảm ơn và chào tôi về phòng.
Tôi lại gọi điện cho Văn Hạo như thường ngày, anh vẫn không nghe máy. Gần một tháng trôi qua rồi, anh vẫn chưa nguôi giận.
6.
Sáng dậy chưa lâu, Hàn Vũ Băng lại đến tìm tôi: “Mình cùng ăn sáng nhé! Mình trước kia rất thích cháo thịt nạc với lòng trắng trứng gà, lâu rồi không ăn, nhớ lắm rồi!”
“Mình cũng thích ăn, vậy mình gọi hai bát!”
“Cảm ơn cậu, Ninh Khả! Trước kia mình lạnh lùng với cậu, cậu không trách mình chứ! Cậu rất biết chăm sóc người khác, nếu mình là con trai, chắc chắn sẽ yêu cậu... Thực ra từ hôm qua đến hôm nay, trong lòng mình đã hơi hơi thích cậu rồi!”
“Chà, cậu đã tỏ tình với mình nhanh vậy sao? Mình rất xấu hổ, mình thử tìm hiểu nhau trước đã được không?” Tôi giả giọng e thẹn của thiếu nữ trả lời, trêu cô cười.
Ăn sáng xong, chúng tôi cùng nhau đến phim trường. Liên tục hai ngày đều nói cười với nhau, khiến cho toàn bộ mọi người trong đoàn đều kinh ngạc.
Khi nghỉ, George kéo kéo áo tôi khẽ nói: “Cậu sao cứ suốt ngày bên cô ấy! Đừng quên cậu là trợ lý của mình!”
“Không quên, không dám quên. Thực ra Hàn Vũ Băng rất tốt, cậu đừng nhìn cô ấy với con mắt khác như vậy!” Tôi trả lời.
Cả một ngày, cả đoàn đồng lòng hợp tác, tiến độ quay rất nhanh. Tuy ai cũng mệt nhưng luôn rất cố gắng.
Sau khi quay xong không lâu, trợ lý của Hàn Vũ Băng đến tìm tôi, nói cô ấy muốn gặp tôi.
Tôi đồng ý, trước khi ra khỏi cửa, tôi tiện cầm theo một bình lục vị đại hoàng.
Đưa thuốc cho Hàn Vũ Băng, tôi nói: “Ba ngày sau khi có kinh, bắt đầu uống thuốc này, liên tục một tuần, rất tốt cho thận hư nhược. Mái tóc đen bóng của cậu mà rụng thì thật tiếc!”
Hàn Vũ Băng nhận lấy, cảm động: “Cậu tốt với mình như vậy, mình lại chẳng có gì để cảm ơn cậu. Cậu xem hôm qua mình sắp xếp được hai túi đồ, đều là trang sức, mỹ phẩm, nước hoa, đều là được tài trợ, mình cũng chưa dùng đến, nếu cậu không chê thì nhận cho mình vui.”
Tôi từ chối: “Những thứ này quá đắt, mình không thể nhận. Hơn nữa thuốc mình tặng cậu chỉ đáng vài đồng!”
“Không phải là tiền, quan trọng là tấm lòng. Những ngày này cậu quan tâm tới mình như vậy, mình không biết phải báo đáp cậu như nào. Hơn nữa những thứ này tuy là vật ngoài thân, nhưng cũng là thiết kế ra bằng cả tấm lòng, vất đi thật đáng tiếc! Cậu thay mình trân trọng chúng nhé!” Hàn Vũ Băng kiên quyết nhét vào tay tôi.
Tôi chối từ không nổi, chỉ còn cách cám ơn cô.
Hàn Vũ Băng lại nói: “Chúng mình tuy quen chưa lâu, mình phát hiện cậu rất thoáng, cũng rất quan tâm đến mọi người, mình coi cậu là bạn tốt nên có vài chuyện giờ mới nói với cậu. Người trong giới nghệ thuật tuy không phải rất xấu xa nhưng nhìn vào bề ngoài để đối xử đã là một quy luật không thể thay đổi. Thấy cậu ăn mặc hàng hiệu thì đưa cậu lên tới trời, cậu ăn mặc không hợp gu lắm sẽ giẫm cậu xuống bùn sâu không ngóc dậy nổi. Cậu tuy là người đứng phía sau màn ảnh nhưng quy luật này không thay đổi, muốn được tôn trọng, thực lực đương nhiên quan trọng, nhưng ăn mặc, trang điểm cũng không thể bỏ qua!”
Tôi nhìn mình từ đầu đến chân: “Mình mặc có gì không đúng?”
Hàn Vũ Băng nhìn kỹ tôi: “Cách ăn mặc của cậu đối với người bình thường là đẹp nhưng trong giới nghệ thuật thì quá bình thường. Giới nghệ thuật xấu không sợ, sợ nhất là “bình thường”. Theo mình thấy cậu cần để ý đến những chi tiết nhiều hơn. Cậu xem tóc xõa là quá bình thường, móng tay cũng cắt quá ngắn, giầy không nổi bật, toàn thân chẳng có gì nổi bật cả.”
Cô tuôn một tràng khiến tôi toát mồ hôi.
Hàn Vũ Băng lại nói: “Cậu đừng trách mình nói quá thẳng... Khi mình mới vào nghề không có ai chỉ dẫn, chịu rất nhiều thiệt thòi. Vật lộn bao nhiêu năm mới bịt mồm được đám người đó! Cậu ít kinh nghiệm, mình sợ đến lúc đó bị mắng, cậu sẽ trở tay không kịp.”
Tôi liền gật đầu: “Không ngờ ăn mặc trang điểm cũng phức tạp như vậy, mình đúng là không hiểu gì về phương diện này!”
“Đừng sợ, mình từ từ dạy cậu. Lần sau mình cùng đi làm tóc, có bạn đi cùng, có được không?”
7.
Sau đó tôi đã nghiễm nhiên trở thành trợ lý riêng của Hàn Vũ Băng, George thường trách tôi ở bên cô ấy quá nhiều.
Hàn Vũ Băng có thời gian liền đi tập thể dục thẩm mỹ, làm tóc, chăm sóc toàn thân, lần nào cũng kéo tôi đi cùng.
Dưới sự chỉ dẫn của cô ấy, mái tóc dài hơn hai chục năm của tôi lần đầu tiên biến thành tóc xoăn, móng tay cũng làm móng kiểu Pháp, lần đầu không mặc gì nằm trên giường để người khác massage toàn thân, độ cao của giầy cao gót từ 3cm dần dần lên tới 7cm. Hàn Vũ Băng còn thưởng tặng cho tôi những đồ trang sức mà hãng quảng cáo tặng cô, sau đó dạy tôi xem tạp chí thời trang nước ngoài, để có được tin tức thời thượng đầu tiên.
Cho đến khi bộ phim quay xong, theo cách nói của George thì toàn bộ con người tôi như đã “đổi da đổi thịt”, Hàn Vũ Băng cả ngày bên tôi như hình với bóng, ở phim trường cô cười nhiều hơn, còn có mấy lần mời cả đoàn đi uống trà chiều.
Nếu nói có điểm gì chưa mỹ mãn, chính là khi nghĩ đến Văn Hạo trong lòng tôi vẫn đau đớn. Đã gần hai tháng, anh không hề online nói chuyện với tôi, mỗi tối tôi đều gọi điện anh đều không nghe.
Bộ phim hoàn thành trước dự kiến khiến đạo diễn rất vui, ông vui mừng nói với tôi: “Ninh Khả, công lao của cô không ít, George lần đầu tiên diễn vai chính lại rất xuất sắc, không chắc có đoạt giải hay không nhưng nhất định sẽ gây ra làn sóng mới, nếu George thành công, bộ phim này sẽ thành công.”
“Đạo diễn Trương đừng cười tôi, hai tháng tôi ở đoàn phim có thêm nhiều bạn tốt, lại học được nhiều thứ, sẽ tốt cho cuộc sống của tôi! Tôi thành thật nói, trải nghiệm lần này không những giúp tôi mở rộng tầm mắt mà còn giúp tôi tự tin hơn.”
“Tôi cho cô nghỉ ba ngày phép, cô về trường một chuyến nhé! Nhưng sau ba ngày phải đến Bắc Kinh cùng chúng tôi, thời gian vẫn rất gấp, công việc chế tác và tuyên truyền, quảng bá cũng phải khẩn trương.”
Tin vui này quá bất ngờ, tôi vui mừng nhảy cẫng lên. Lúc này George cũng tiến đến: “Tôi cũng sẽ đi, tôi cũng đi cùng.”
“Nói bừa! Cậu phải mau cùng tôi về Bắc Kinh để giới thiệu bộ phim, còn phải lên truyền hình, tạp chí, thời gian rất gấp!” Đạo diễn Trương quay lại, đưa cho tôi một phong bì, “Ninh Khả, đây là lương hai tháng của cô. Trước khi rời Hồng Kông, nếu muốn mua quà tặng người thân thì mau đi đi!”
Phong bì rất dày, toàn vượt quá sự tưởng tượng của tôi, tôi vội cúi đầu cảm ơn dạo diễn.
Đương nhiên, George không bỏ lỡ cơ hội làm tài xế: “Nào, mình với cậu đi mua quà.”
Lúc này Hàn Vũ Băng cũng tiến đến: “Cả mình nữa, mình cũng đi.”
Đây là lần đầu ba người chúng tôi cùng đi với nhau, cũng là lần đầu tiên hai vai chính George và Hàn Vũ Băng ra ngoài. Quái lạ, khi có tôi, hai người không còn vẻ kiêu ngạo, hòa hợp nói cười với nhau, tôi thực sự vui cho họ.
Có ngôi sao lớn Hàn Vũ Băng đồng hành cùng, chuyến mua đồ được sự đãi ngộ thẻ VIP. Xem ra lời nói của cô thật sự không sai, nhìn áo đoán người không chỉ thịnh hành trong giới văn nghệ, thực ra trên thế giới đâu đâu đều vậy. Tóm lại, bước vào những hàng hiệu, khí thế người bình thường thấp hơn ba phần, những nhân viên bán hàng không thèm để ý, trường hợp này tôi cũng gặp nhiều rồi.
Ngày hôm đó, tôi mua rất nhiều, mỗi người có thể nghĩ ra đều có quà, cho đến khi lương mà đạo diễn phát cho tôi gần như tiêu sạch.
Cuối cùng George và Hàn Vũ Băng hợp sức ngăn tôi: “Cậu phải giữ lại chút tiền chứ, nếu ngay cả tiền vé máy bay cũng tiêu hết thì cậu phải chạy từ Hồng Kông về Vũ Hán đấy.” Lúc này tôi mới chịu thôi.
Tối đó, Hàn vũ Băng lại kéo một thùng to và một túi quà lớn đưa cho tôi, sau đó lưu luyến: “Ngày mai mình phải bay sang Mỹ để đàm phán về một bộ phim, việc tuyên truyền, quảng bá “Trần Hương Tiêu” mình sẽ vắng mặt. Vậy bọn mình không biết khi nào có thể gặp lại. Dù thế nào sau này mình về nước sẽ liên lạc với cậu, sau khi hợp đồng giữa cậu và đạo diễn Trương hết hạn, hãy suy nghĩ cùng làm với mình nhé, ha ha, đương nhiên không phải là trợ lý rồi, vậy thì quá tiếc nhân tài rồi, tóm lại mình sẽ cho cậu chức vị tốt và đãi ngộ tốt, sao nào?”
“Nói thực mình vẫn chưa quyết tâm vào giới văn nghệ, hơn nữa, luận văn thạc sỹ cũng phải bắt đầu chuẩn bị rồi! Còn nữa, cậu biết lần này mình sẽ bàn bạc mọi chuyện với Văn Hạo.”
“Vậy cậu suy nghĩ kỹ rồi báo cho mình... Mình thực sự hy vọng chị em chúng mình có thể luôn bên nhau. Đương nhiên rồi hạnh phúc của cậu là quan trọng nhất, nhưng mong là bạch mã hoàng tử của cậu có thể hiểu cậu!” Cô vỗ tay tôi, an ủi tôi.
8.
Sáng hôm sau, George đưa tôi ra sân bay.
Trước khi tạm biệt, cậu ta ôm chặt tôi nói: “Ở bên cậu thời gian trôi đi rất nhanh, hai tháng sắp qua đi rồi. Cậu nhanh đến Bắc Kinh tìm mình nhé!”
Tôi gật đầu, vuốt vuốt tóc cậu ta, sau đó đẩy hai vali hành lý to vào cửa kiểm tra an ninh của sân bay.
Trên máy bay, tôi cảm động như lần đầu tiên đến Hồng Kông. Tôi lại có thể thấy Văn Hạo rồi, lại có thể về tổ ấm của chúng tôi...
Mỗi phút giây trên máy bay tôi đều có cảm giác mới, tôi hưng phấn đến nỗi má ửng hồng, hai mắt lấp lánh. Thật không dễ đợi đến lúc máy bay dừng hẳn trên mặt đất, tôi hít một hơi đứng lên, ra cửa đầu tiên.
Đẩy vali ra đển cửa, từ xa tôi nhìn thấy Khang Minh Huân đến đón, sau đó mới nhận ra Hàn Văn Hinh ở phía sau. Hai tháng không gặp mà bụng cô bạn đã nhô lên như mỏm núi, người sắp thành hình tròn, khuôn mặt nhỏ gọn giờ tròn trịa. Cô mặc bộ váy bầu tôi mua tặng ở Hồng Kông, là bà bầu xinh đẹp nhất ở sân bay. Hai người như không thấy tôi đứng trước mặt, cứ ngóng trông về phía cửa ra.
Cho đến khi tôi hét lên: “Hàn - Văn - Hinh!” Họ mới giật mình, Hàn Văn Hinh vừa bổ nhào đến ôm tôi vừa kinh ngạc, “Khả Khả, cậu thật xinh! Mình hoàn toàn không nhận ra, cậu như một ngôi sao!”
“Thật không? Thích thế, không uổng công mình dậy từ sáng sớm trang điểm!” Nói xong tôi nhìn khắp nơi, một chút đau đớn trào dâng, anh không đến.
Văn Hinh như biết tôi nghĩ gì: “Tối qua mình gọi điện cho anh ấy, anh ấy nói có việc, không đến được.”
Nén trong lòng, giả bộ không sao, nói: “Không sao, không sao. Mình mau bắt xe về thôi!”
Lên taxi, tôi giả bộ trách Văn Hinh: “Bụng to như này đâu cần đón mình, mình đâu phải không biết đường, làm con mình mệt thì sao? Con rạ đời sẽ trách mình!”
“Không sao! Mình mới kiểm tra rồi, bác sỹ nói đứa bé rất khỏe mạnh! Còn động viên mình ra ngoài vận động, tốt cho lúc sinh.” Văn Hinh đắc ý xoa bụng, sau đó bắt đầu hỏi Hàn Vũ Băng có xinh không, tính cách tốt không...
Tôi lấy một tờ giấy ra từ túi xách tay, đưa cho cô, bên trên là dòng chữ rồng bay phượng múa: “Chúc tình yêu giữa Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân ngọt ngào, bách niên giai lão, chúc em bé mạnh khỏe thông minh - Hàn Vũ Băng.”
Văn Hinh xúc động hét lớn: “Trời ạ, cậu tìm cô ấy nhờ viết sao? Thích thật, mình phải giữ cẩn thận mới được!”
Khang Minh Huân bên cạnh nhẹ nhàng: “Đừng quá kích động, cẩn thận em bé.”
Trên đường về Hàn Văn Hinh hỏi tôi đủ thử chuyện, phần lớn đều liên quan đến Hàn Vũ Băng, tôi đều trả lời, cô bạn vui mừng, cười không ngậm nổi miệng.
Taxi đưa tôi đến cổng khu đô thị.
Minh Huân giúp tôi xách hành lý lên tầng 3. Văn Hinh vỗ vai tôi, nhẹ nhàng khích lệ: “Nhẹ nhàng nói chuyện với anh ấy nhé! Mình không làm phiền thể giới của hai người nữa, tối sẽ đến tìm cậu đi ăn cơm!” Nói xong dắt tay nhau đi.
9.
Tôi hồi hộp.
Ấn chuông cửa,
Văn Hạo ra mở cửa. Anh nhìn tôi đứng ngoài cửa, biểu cảm không rõ buồn hay vui, sau đó kéo hai vali vào: “Vào đi!”
Tất cả mọi thứ trong nhà đều giống hai tháng trước, ngày cả ga giường vẫn màu tím. Mới vào cửa tôi đã ngửi thấy mùi cơm hấp dẫn, trên người anh vẫn đeo tạp dề.
Anh đơm hai bát cơm đầy ra ban công: “Đói rồi hả? Ăn cơm nhé!”
Chỉ một câu nhẹ nhàng, nước mắt tôi đã trào ra. Anh đặt đũa, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc, đừng khóc, mau ăn đi!”
Tôi lại không cầm được nước mắt, đặt đũa xuống, nhào vào lòng anh. Anh mặc áo phông cũ thường ngày, vừa mềm vừa ấm, tôi có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đầu tôi gác lên vai anh, để mặc cho nước mắt chảy xuống, giống như vòi hoa sen chưa vặn lại vậy.
Anh đưa tay xoa tóc tôi, anh hôn lên tóc tôi, lên má, lên cổ tôi. Anh hôn nước mắt tôi, nhìn mắt tôi.
Anh nghẹn lời: “Ninh Khả, Ninh Khả, anh không dám tin em đã trở về, em không biết anh đã sống sáu mươi ngày qua như thế nào đâu, anh cảm giác trái tim mình như khô héo! Anh nghĩ là em mãi mãi không quay về, anh nghĩ em đã thay đổi! Ninh Khả, em sao có thể đối xử với anh như vậy?”
Nói xong anh ôm tôi thật chặt, đi vào trong phòng.
Anh ném tôi lên giường, hôn tôi tới tấp, mới đầu là mặt, là môi. Tôi nhiệt tình đáp lại. Sau đó chúng tôi vội vàng lột quần áo của nhau, Văn Hạo được sự cổ vũ của tôi bắt đầu tiến công tới tấp. Tôi chỉ cảm thấy mình giống như một khúc gỗ bị cưa, đau đớn không như lần đầu nhưng mỗi khi anh tiến sâu hơn đều khiến tôi có cảm giác như bị rách ra.
Nhưng yêu không phải là cảm giác áp sát vào nhau, làm đau đối phương sao? Yêu càng sâu, đau càng nhiều.
Văn Hạo nằm soài lên иgự¢ tôi thở.
Tôi cảm thấy rất mệt, quá mệt, đã dồn hết sức lực vào công đoạn trước rồi. Tôi bất giác chìm vào giấc ngủ.
Hơn 2h chiều tôi mới tỉnh dậy. Tôi đi tắm, Văn Hạo nấu cơm ở bếp.
Tắm xong, tôi mặc mỗi chiếc sơ mi trắng từ phòng tắm bước ra.
Sau khi được Hàn Vũ Băng chỉ giáo, tôi rất tự tin về mình. Tôi biết mỗi bước đi của mình chiếc quần trong bằng sợi ren tốn rất ít vải lúc ẩn lúc hiện dưới áo sơ mi. Tôi giả bộ như chẳng có chuyện gì ngồi trước bàn ăn, hưởng thụ bữa cơm. Dưới bàn lại dùng chân cọ nhẹ vào chân anh, sau đó tiếp tục ăn như bình thường.
Anh quả nhiên rất bất an, tuy vẫn bật điều hòa nhưng trán lại toát mồ hôi, liên tục dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn tôi.
Sau bữa cơm, tôi mở một chiếc vali: “Em mua cho anh một cặp kính, là hãng Amani, đeo vào nhất định rất gợi cảm. Còn có một bộ quần áo, đồ thể thao, chất liệu vừa thấm mồ hôi vừa thoải mái. Anh nên tập luyện thể thao lúc rảnh, sức khỏe là cách mạng...”
Vẫn chưa nói xong anh ôm chặt lấy tôi từ phía sau, khẽ nói bên tai tôi: “Sức khỏe anh vẫn chưa đủ tốt sao? Xem ra em vẫn chưa biết sự lợi hại của anh rồi.”
Tôi bò ra cười, trườn ra khỏi vòng tay anh, mở chiếc vali khác, bên trong toàn sách, “Vali này nặng thật, anh lại không đi đón em, nếu không phải là Minh Huân giúp em thì em không về nổi rồi!” Sau đó lại nói: “Khi ở Hồng Kông, em hay đi xem sách, nghĩ rằng mua gì anh đều không quan tâm chỉ có sách là anh thích nhất, những sách này đều là trong nội địa không xuất bản, hơn hai chục cuốn đó!”
Anh cảm động.
Anh quỳ xuống, lật từng quyển sách: “Khả Khả, em thật tốt. Anh giận em hai tháng, em còn tốt với anh như vậy.”
“Anh không phải tha thứ cho em rồi sao? Nếu không anh sẽ không nấu sẵn cơm đợi em về ăn.”
“Phải, anh không thể không tha thứ cho em. Hôm qua biết em sẽ về, anh đã mừng thầm, không thể trách em, luôn mong mau gặp em! Xin lỗi, vì lòng tự trọng anh cố ý không đến sân bay đón em.”
“Đồ ngốc! Em hiểu, em không trách anh!” Nói xong tôi lại dúi vào lòng anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc