Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 99

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Tử Mặc trầm mặc, với tư tưởng của anh, chỉ cần cách xa cô gái trước mặt càng xa càng tốt, có thế mới có cuộc sống yên ổn.
Bầu không khí trong xe có chút đè nén, Ngải Tuyết rốt cuộc không nhịn được, cố gắng tìm lời để cả hai hàn huyên.
"Anh Tử Mặc. . .”
Tử Mặc ngoảnh đầu nhìn cô: "Chị dâu có chuyện gì?”
Nói thật kêu rồi cô cũng không biết nói gì.
"Này! Cẩn thận! ! !”
Đột nhiên, có người phụ nữ mặc áo đầm hồng lao ra chặn đầu xe.
Tử Mặc đạp thắng xe, "૮ɦếƭ tiệt!” Vẫn bị ᴆụng ngã.
Tử Mặc nhảy xuống xe, kiểm tra qua cô gái đang nằm trong tình trạng hôn mê.
"Mau, đưa đi bệnh viện mau lên!”
Do Ngải Tuyết lái xe, phóng xe điên cuồng đến bệnh viện, trên đường đi cô gái đã tỉnh lại.
"Dừng xe! ! !”
"Cô bị thương, cần phải đi bệnh viện!”
"Tôi nói dừng xe, nghe thấy không? Nếu không ngừng, tôi sẽ nhảy xuống.” Cô gái rống to, lần nào tìm đến cái ૮ɦếƭ cũng không thành.
Ngải Tuyết dừng xe, nhìn cô gái một cách kì lạ: "Cô gái, lần sau ra đường phải cẩn thận một tí, nếu không xảy ra tai nạn ai chịu trách nhiệm đây?”
"Không cần người nào chịu trách nhiệm cả, tôi chính là muốn ૮ɦếƭ, sống để làm gì?”
Ngải Tuyết hiểu ngụ ý, thì ra là muốn tự tử?
"Cô tên gì? Mới có nhiêu đây tuổi mà đã bi quan, cô gặp chuyện khó khăn à?”
"Tôi tên Lương Đình, tôi bị ba ép buộc lấy người tôi không thích, nên tôi đã trốn nhà bỏ đi, nhưng bị ba phái người truy lùng bắt về, tôi túng quá mới nghĩ đến con đường này. Thay vì cả đời gắn với người mình không thích, chi bằng ૮ɦếƭ cho nhau lối thoát.” Lương Đình từ từ nhỏ giọng, sao ba cô lại tàn nhẫn đến vậy?
Tử Mặc cau mày: "Tính khí rất mạnh mẽ! Trên đường nhiều xe như vậy cô lựa ai không lựa lại chọn đâm đầu vào xe tôi?”
Ngải Tuyết giận trách"Anh Tử Mặc, nói chuyện kì vậy?"
Ngoảnh đầu nhìn cô gái: "Xin chào, tôi tên Ngải Tuyết, tình cảnh cô đáng thương vậy, trước mắt cứ đến nhà tôi ở tạm, cô chịu không?”
Lương Đình hoài nghi nhìn cô, trên thế giới này còn có người tốt à, không bắt cô bồi thường còn muốn cho cô ở nhờ.
Ngải Tuyết bị nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên: "Tôi không có ý xấu, chỉ là tốt bụng muốn giúp đỡ, nếu cô không tin tưởng có thể xuống xe.”
Thiệt là, thời đại này, muốn làm người tốt cũng khó a!
Lương Đình gục đầu nhìn xuống chân, để lộ hàng lông mi dày trông rất xinh, Tử Mặc vô tình nhìn thấy có chút ngây người, cô gái này rất thuần khiết.
"Cám ơn cô!” Cô quyết định dù có ૮ɦếƭ cũng không về nhà lấy người đàn ông kia.
Tử Mặc chợt nhíu mày, lá gan cũng lớn, không sợ bị bán à.
********
Trong trang viên, Tiểu Kiệt đang xử lý vết thương cho Lương Đình. Anh đang buồn bực, anh nhớ mình chỉ là bác sĩ riêng cho đại ca, sao bây giờ cái gì cũng kêu anh làm hết vậy ?
"Lương Đình, tạm thời cô cứ ở đây, gặp khó khăn cứ nói với anh Tử Mặc! Ở chỗ này không cần giữ lễ phép, cứ coi như là nhà của cô, sống thoải mái."
Ngải Tuyết cắn quả táo nhìn biểu hiện của Lương Đình.
"Cám ơn chị Tuyết.”
"Lương Đình, em mấy tuổi, nhìn qua thấy em còn trẻ thế mà bị gia đình ép kết hôn?” Ngải Tuyết thật sự rất tò mò.
"Nghe mẹ em nói, lúc mang thai em, có cùng gia đình Tư Đồ hẹn đính ước với nhau, cứ ngỡ là nói giỡn, nên không để trong lòng, tuy nhiên hồi tháng trước, gia đình Tư Đồ cư nhiên đến cửa ngõ lời cầu hôn.
Ai cũng biết, tên Tư Đồ Vân là gã công tử trêu hoa ghẹo nguyệt, cả ngày chỉ biết ăn chơi trát tán, vui đùa với đống người đẹp ngập mùi rượu,em rất ghét loại đàn ông như vậy, nếu gả cho hắn chi bằng ૮ɦếƭ cho xong.”
Lương Đình càng nói càng phẫn nộ, đôi tay cũng nắm thành quả đấm.
Ngải Tuyết hơi đồng cảm với cô ta, gặp phải sự tình này đúng là rất xui xẻo.
"Em cứ yên tâm, chuyện này chị sẽ giúp em giải quyết thỏa mãn, khiến cái gã Tư Đồ đó cũng không dám chú ý tới em nữa!”
Ngải Tuyết càng nói càng tự tin, sao lại có người thân như vậy, hừ, nhớ ngày đó, mình cũng từng bị người cha nuôi đó xem như món hàng hóa đổi lợi nhuận.
"Thật sao? Chị Tuyết tốt quá." Lương Đình kích động, người cô mới quen chưa bao lâu đã mở miệng giúp đỡ cô tận tình, còn người nhà mấy chục năm lại bắt ép cô tới mức đó?
Buổi tối, Ngải Tuyết tắm xong, mặc một chiếc bra màu đen bên ngoài là chiếc đầm ngủ bằng ren, nữa ẩn nữa hiện, nhìn mình trước gương chả khác gì mỹ nữ.
Đúng vậy, cô muốn quyến rũ Kiệt. Cô phải giúp Lương Đình, nhưng Kiệt đời nào làm chuyện dư thừa giúp đỡ người khác không công, cho nên….. hahaha.
Lúc đầu Ngải Tuyết rât phân vân, nên chủ động tìm anh hay chờ đợi anh, rồi cô quyết định cứ nằm trên giường chờ anh về.
Đợi đến nửa đêm, mí mắt cũng nặng trĩu, cuối cùng nằm trên giường ngủ thi*p đi. Kiệt cũng chưa trở về.
Lúc Kiệt trở về trời đã hừng sáng, vừa vào phòng đã nhìn thấy cô nằm co rúc như tôm, liền cau mày, anh biết không có anh ở nhà thế nào nha đầu này cũng lười chăm sóc bản thân.
Đem cô lật người nằm ngay ngắn, không khỏi hô hấp một chút, nha đầu đáng ૮ɦếƭ, cố ý muốn quyến rũ anh sao?
Nhìn bộ dạng cô ngủ say không nỡ đánh thức cô tỉnh, anh liền đắp chăn cho cô, tự mình đi giải quyết.
Lúc Ngải Tuyết tỉnh lại trời đã sáng hẳn, cô chồm người bò dậy, nhìn bên cạnh giường thấy Kiệt đang ngủ say, sao cô lại ngủ ngon đến thế.
Kế hoạch của cô coi như hỏng bét.
Kiệt lười biếng mở đôi mắt, đưa tay kéo cô rúc vào иgự¢.
"Bảo bối ~”
Ngải Tuyết ôm đầu của anh, chủ động hôn anh: "Ông xã, anh có thể giúp em một việc hay không?”
Chỉ là nụ hôn lướt nhẹ, cũng khiến tâm tình Kiệt tươi tỉnh hẳn"Bà xã muốn anh giúp chuyện gì, bảo bối ngốc, giữa chúng ta còn phải khách khí à?”
Ngải Tuyết chớp lấy cơ hội: "Em có đứa em gái, cô ấy muốn trốn hôn, anh có thể giúp em chứ?”
Trán Kiệt hiện lên vài vạch đen, ngẫm nghĩ rồi chậm rãi nói: "Đó là chuyện uyên ương cả đời của người ta, anh không thể giúp.”
"Không phải vậy, Tư Đồ Vân là tên khốn là tên công tử trăng hoa, với lại em gái của em căn bản không thích hắn, đây không tính là chuyện uyên ương, ông xã, anh nhất định phải giúp cô ấy. . .”
Ngải Tuyết ôm cánh tay Kiệt làm nũng, nhất định phải buộc anh đồng ý.
"Tư Đồ Vân?” Đó không phải là đại thiếu Tư Đồ sao? Nghe đâu tiếng xấu đồn xa.
"Bà xã, em hãy nghe anh nói, chúng ta và Tư Đồ gia xưa nay không có lui tới, chúng ta không lý do gì đi phá hư chuyện nhà người ta.”
"Không chịu, em đã đồng ý với cô ấy rồi, em nói sẽ giúp cô ấy thoát khỏi tên thúi đó, chẳng lẽ anh muốn em thất hứa với người ta?” Đáng thương,
Giả bộ đáng thương.
"Bà xã, chuyện em làm khiến anh phải đau đầu.”
Ngải Tuyết liều mạng, trực tiếp chặn lại những lời anh muốn nói tiếp, chủ động cởi cúc áo của anh, nhẹ nhàng lướt xuống nắm lấy cậu nhỏ của Kiệt khiến anh phải ՐêՈ Րỉ nhẹ.
Trực tiếp lật người để cô dưới thân, "Bà xã, lần này do em tự chui đầu vào hang cọp, cũng đừng trách anh không thương hoa tiếc ngọc.”
Đang lúc Kiệt đang nóng ran cả người, cơn dục đang tới đỉnh điểm, Ngải Tuyết lại khép chặt chân không cho anh đi vào.
"Bà xã –" Kiệt nài nỉ.
"Nếu anh đồng ý, em sẽ cho anh hài lòng hết ngày hôm nay.” Tay Ngải Tuyết như có luồng điện chạm lên làn da rắn chắc của anh càng kích thích Kiệt đến khó nhịn.
Hấp dẫn, đây tuyệt đối là hấp dẫn ૮ɦếƭ người! Nhưng anh đối với sự hấp dẫn này không có sức chống cự.
"Được, anh đồng ý với em, bà xã anh muốn. . .”
Lúc này Ngải Tuyết mới chịu kéo chân ra, bày tỏ vẻ mặt thắng lợi thấy rõ.
Bên trong phòng làm việc, Kiệt đối mặt với đống tài liệu thỉnh thoảng cau mày, Ngải Tuyết cứ trân trân nhìn anh như vậy, khiến anh nhìu mày sâu hơn, Ngải Tuyết muốn san bằng anh à.
Rốt cuộc nhìn anh cau có miết không nhịn được chạy đến bên anh, nhẹ nhàng nâng mặt anh hôn ngọt ngào:
"Ông xã, nếu mệt chúng ta nghỉ ngơi nha?”
Kiệt trực tiếp kéo cô ngồi lên đùi mình: "Bà xã, ngày mai là sinh nhật của em, em muốn quà gì?”
Ngải Tuyết kinh ngạc, đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu mới trả lời"Sinh nhật của em hình như đâu phải tháng này.”
Kiệt hun hun mũi nhìn cô cưng chiều nói: "Ngày mai là sinh nhật của em đó đồ ngốc.” Lấy cái hộp nhỏ từ trong ngăn kéo ra"Là Quý Hằng tặng em.”
Ngải Tuyết ngây ngốc cầm cái hộp, bên trên có ghi sinh nhật vui vẻ, vừa mở ra là một quyển album.
Kiệt cũng bị cuốn hút theo." Bảo bối, mau mở ra xem thử.”
Mở cuốn album, hiện lên bốn người đứng kề bên nhau, lật từng tờ một, bên trong từng bức ảnh đều là khoảng khắc rất hạnh phúc.
"Không nghĩ tới, cậu còn giữ những cái này, nhìn qua cuốn album còn rất mới rất sạch, hẳn là rất quý trọng nó.”Kiệt đưa mắt nhìn cô đầy thâm tình.
Ngải Tuyết không nói lời nào, lỗ mũi chua xót hơi ê ẩm.
Lời nói xoay chuyển: "Vậy anh tặng em quà gì?”
Kiệt nhướng mi, chỉ nói hai chữ gọn gàng xúc tích"Bí mật!”
"Thôi đi, ở đó còn bí mật, nhưng em sẽ đợi quà của anh.”Sống đến hai mươi ba tuổi, lần đầu tiên có một buổi sinh nhật chân chính dành cho mình, có phải rất đáng buồn không?
Ngày sinh nhật, Ngải Tuyết cố ý căn dặn không được quá phô trương cầu kì, cô chỉ hi vọng mọi người quay quần bên nhau ăn bữa cơm gia đình là vui rồi.
Ngải Tuyết đuổi người giúp việc ra khỏi phòng bếp, cô muốn tự tay làm thức ăn chiêu đãi mọi người.
Món ăn hơi đặc biệt, có món cay Tứ Xuyên, còn có bò bít tết nướng, với suy nghĩ của cô mà nói Trung – Tây kết hợp.
Kiệt, Kỳ Hạo, Tử Mặc, Lãnh Băng, Trương Thiên, Tử Hiên và Lương Đình nhìn bàn ăn toàn màu đỏ trông rất kinh khủng.
Ngải Tuyết đem món thịt bò lên, Trương Thiên luôn có cảm giác Ngải Tuyết nhìn anh bằng ánh mắt rất gian tà.
Đâu cần quản nhiều làm gì, mặc kệ vùi đầu ăn hết dĩa thịt bò là được, woa, không nghĩ tới cô không chỉ có tài lái xe, mà cả tài nấu nướng rất ngon, đại ca nhặt được bảo bối thần kì rồi.
"Chị dâu, sinh nhật vui vẻ!”Tử Mặc dẫn đầu lấy quà sinh nhật tặng cho Ngải Tuyết.
"Là vải lụa.Không nghĩ tới Anh Tử Mặc lại có lòng như vậy, cám ơn.”
"Chị Tuyết, sinh nhật vui vẻ!” Quà của Lương Đình còn đặc biệt hơn, đó là một chiếc túi xách LV số lượng có hạn giá trị hơn sáu con số.
"Thanks. . .”
"Tôi. . .”
"Tôi. . .”
Ngải Tuyết trong tay đầy quà tặng làm cô rất vui vẻ.
"Đại ca, anh tặng quà gì cho chị dâu?"Trương Thiên cười ha hả, Ngải Tuyết cũng rất mong đợi.
Kiệt đứng lên, ôm Ngải Tuyết: "Tôi chính là quà tặng đặc biệt cho cô ấy.”
Lời anh nói khiến mọi người phải nôn hết thức ăn, sến quá đi mất, anh giống như nhà ảo thuật từ sau lưng Ngải Tuyết lấy ra hộp quà"Mở ra xem.”
Ngải Tuyết mở ra, cả kinh đến miệng không khép lại được: "Hạt ngọc trai thật, nhìn qua không phải là chế tạo.”
Bao ánh mắt đều đổ dồn lên người anh, muốn thăm hỏi nguồn gốc của món quà.
Kiệt mím môi, nhìn Ngải Tuyết mừng rỡ cũng khiến mình vui theo: "Chính anh lặn xuống biển lấy, mới có được viên ngọc trai thật này để làm quà tặng sinh nhật cho em, bà xã, em thích không?”
Mũi Ngải Tuyết ửng đỏ, cảm động rơi cả nước mắt, được không để ý có người ở đây, nhào tới trong иgự¢ anh mà khóc: "Sau này cấm anh làm chuyện nguy hiểm như vậy, anh nói đúng, quà tặng tốt nhất của em chính là anh, cho nên sau này không được mạo hiểm nữa, không cho, không cho. . .”
Không muốn anh gặp nguy hiểm, anh chính là bảo bối duy nhất của em, em hi vọng anh sống bình yên bên cạnh em.
Mọi người xung quanh sắp bị hai người họ cảm động theo, ngay cả Lãnh Băng với biệt hiệu băng giá ngàn năm cũng sắp tan chảy xúc động vì tình cảm của họ.
"Bảo bối, ước nguyện trước nến kìa!”
Khóe miệng Ngải Tuyết tươi cười, chắp tay trước иgự¢, từ từ nhắm mắt lại: tôi hi vọng tôi và Kiệt mãi ở bên nhau không bao giờ xa cách nhau.
"Chị dâu ước gì thế?”Tử Mặc nhíu mày, cười ha hả.
"Bảo bối của tôi ước đương nhiên phải liên quan đến tôi, bảo bối, đừng nói cho bọn họ biết, nói nhỏ với ông xã được không.”
Ngải Tuyết bĩu môi "Ai cũng không nói, nói ra sẽ không thành hiện thực, cắt bánh thôi!”
Trương Thiên càng ngồi càng khó chịu, anh cảm giác bụng đang đấu đá nhau, nhịn rất lâu, cuối cùng cũng không nhịn được"Đại ca, em đi rửa tay.”
Đứng dậy kẹp hai chân chạy thẳng tới nhà vệ sinh, nửa đường còn bịm cả cái ௱ôЛƓ lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc