Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 98

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Cám ơn ba, con và vợ đã quen biết nhau hơn 5 năm, suốt 5 năm qua chúng con trải qua biết bao sóng gió để bây giờ đến với nhau.
Hôm nay, là ngày chúng con cùng nhau nắm tay vào lễ đường. Xúc động có, vui mừng có, hạnh phúc cũng có, hơn nữa là rất biết ơn.Nhân cơ hội này, con muốn nói lời cảm ơn đến ba mẹ của con đã nuôi dưỡng con thành người, cảm ơn ba vợ đã sinh ra đứa con gái xinh xắn này mà yên lòng giao phó cho con.
Cuối cùng cảm ơn tất cả các quan khách và bạn bè đã đến đây chúc phúc cho chúng tôi. Xin hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ mãi yêu thương vợ tôi.
Đời đời kiếp kiếp, không xa không rời.
Trên lễ đường Mộ Dung Kiệt ngoài vẻ bá đạo, còn có vẻ lịch sự nho nhã, toàn thân toát lên vẻ đàn ông nam tính.
Đem micro đưa cho Ngải Tuyết, ý bảo cô nói vài câu, Ngải Tuyết cắn chặt môi, đưa mắt nhìn hành khách ngồi phía dưới chậm rãi nói:
Cám ơn mọi người, lời ngon tiếng ngọt đều bị chồng tôi nói hết rồi, ha ha, ở chỗ này tôi chỉ muốn nói, tôi sẽ mãi yêu thương Kiệt cùng quý trọng lẫn nhau, quá khứ xảy ra chuyện tốt hay không tốt
Đều đã qua rồi, chúng tôi sẽ tiếp tục nhìn về tương lai phía trước. Cùng nhau là người một nhà sống chan hòa với nhau….
Quý Hằng rưng rưng nước mắt, Ngải Tuyết nói như thế là có ý gì, chẳng lẽ nó chịu bỏ qua mọi ân oán chấp nhận người ba như ông sao ?
Đứa nhỏ này, hiếm khi mới thấy nó mạnh mẽ như thế. . . thật khó nha…
Hôn lễ xong, Ngải Tuyết mệt đến đứng không nổi, cứ nằm lì trên giường. Sao không ai nói cho cô biết, kết hôn lại mệt như thế ?
Nhìn sang Kiệt, vẫn thần thái tươi sáng mạnh khoẻ, cô rất bội phục anh, người đàn ông này tinh lực luôn tốt như vậy.
Kiệt ngồi bên mép giường, nhìn bảo bối đờ đẫn khẽ mỉm cười"Bảo bối anh đấm Ϧóþ cho em.”
"Ừ. . . Thật là thoải mái. . . Bên trái, ừ, bên phải một chút, ở dưới một chút. Ừ, thoải mái. . .”
Dần dần, mí mắt Ngải Tuyết càng nặng trĩu, được anh xoa Ϧóþ đến thoải mái nằm ngủ ngon giấc.
Kiệt đắp chăn cho cô, hôn nhẹ lên trán cô.
"Bảo bối, ngủ đi, tối nay em mệt như vậy, anh tạm tha cho em.” Tâm tình Kiệt rất vui vẻ, rốt cuộc anh đã đem được bảo bối về nhà rồi.
Cả buổi tối, Kiệt ở bên cạnh chỉ có làm mỗi một việc, đó là hôn cô, hôn rồi lại hôn khắp người cô.
Cứ như có cảm giác hôn không đủ, đem cô trở thành vợ quả thật làm anh hưng phấn đến cực hạn, trái tim cứ lâng lâng không thôi.
Trời vừa sáng, Kiệt hôn môi cô nhẹ nhàng rồi rời giường.
Vệ sinh cá nhân sạch sẽ liền đi xuống phòng bếp, làm mọi người dưới bếp phải giật mình.
Dì Dư khúm núm khom người: "Thiếu gia, có gì căn dặn à?”
Kiệt khẽ gật đầu, cầm lấy quả trứng:"Dạy tôi chiên trứng.”
Dì Dư cho là mình nghe lầm"Thiếu gia, cậu. . .”
"Dạy tôi chiên trứng, tôi muốn làm bữa sáng cho bảo bối.” Nghĩ đến Ngải Tuyết say sưa ăn bữa sáng của mình càng làm anh phấn chấn muốn làm.
Người giúp việc che miệng cười trộm, quả nhiên, một khi yêu ai đều có thể vứt bỏ mọi tự tôn kiêu ngạo xuống vì họ.
"Dạ!”
Dì Dư nói qua cách làm, rồi làm thử một cái để kế bên, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Kiệt nhíu mày, xem ra rất đơn giản, cũng không có gì khó cả?
Nhưng vừa cầm trứng gà lên, bởi vì dùng lực quá lớn, đã làm quả trứng bể nát.
Đến khi đập được quả trứng lại chiên không được cái thì khét cái thì nửa vàng nửa đen.Trong đĩa toàn tác phẩm thất bại làm anh phải cau mày khó chịu.
Phải nói cái này còn khó hơn cả đi Gi*t người!
Ngải Tuyết tỉnh lại không nhìn thấy Kiệt đâu, hoảng sợ chạy xuống lầu, ᴆụng phải dì Dư bèn hỏi"Thiếu gia đâu dì?”
Dì Dư cười thần bí, chỉ vào bếp.
Ngải Tuyết ôm lòng hiếu kỳ đứng trước cửa phòng, nhìn dáng Kiệt bận bịu trong bếp cả cái áo ướt mồ hôi, thì ra là dây sớm làm đồ ăn.
Nhìn qua thành phẩm của anh, Ngải Tuyết cười, rón rén đi tới ôm anh từ phía: "Ông xã!”
Kiệt giật mình, xoay người, dịu dàng nhìn cô, đặt xuống một nụ hôn"Sao không ngủ thêm chút nữa? ?”
Ngải Tuyết ngẩng đầu lên: "Em tỉnh lại không thấy anh, nên đi xuống tìm anh, có phải anh đang làm bữa sáng cho em không? ? ?”
Kiệt gật đầu, ôm lấy cô: "Anh sẽ làm, nhưng chỉ làm cho em ăn, bảo bối, em là sinh mệnh duy nhất của anh.”
Ngải Tuyết cười ngọt ngào, Kiệt của cô sao có thể thay đổi đến bất ngờ như vậy ?
Cầm lấy cái giá trong tay anh, thuần thục gõ trứng gà, không tới mấy giây liền có phần trứng chiên thơm ngon.
"Đây, em cho anh đấy!”
Ngải Tuyết đưa cho Kiệt, Kiệt tự nhiên múc ăn, ừ, không tệ lắm.
"Bà xã cái đó ăn không được, ăn cái của em đi.” Kiệt đem dĩa trứng trên tay đưa Ngải Tuyết, đi tới bên cạnh lấy thành phẩm của mình bỏ vào thùng rác.
"Ông xã, không sao mà nhìn cũng rất ngon, chủ yếu là anh bỏ công làm nên em rất cảm động!”Ngải Tuyết ôm anh thật chặt, một giây cũng không muốn buông ra.
Kiệt nhướng mi "Sau này anh sẽ làm cho em ăn, trước tiên em dạy cho anh, miễn là làm sao có được động tác thuần thục như em đó?”
Có phải bảo bối của anh trước kia rất khổ sở hay không, vì trong tiềm thức của anh, chỉ có chịu khổ mới có thể làm tốt được việc nhà.
Ngải Tuyết đắc ý cười to: "Dĩ nhiên, tài nấu nướng của em là hạng nhất đấy, nhưng lâu rồi không có dịp trổ tài, nên có thể bị mai một chút ít.”
Tâm tình Kiệt rất tốt, tình cảm quả thật phải trải qua nhiều thăng trầm. Một tay vòng qua hông cô"Bà xã, sau này mỗi sáng anh sẽ làm bữa sáng cho em.”
Ngải Tuyết đưa miếng trứng tới bên miệng anh"A ~”
Kiệt mở miệng, để cô bỏ thức ăn vào khoang miệng, bộ dạng ưu nhã làm Ngải Tuyết phải nhìn đắm đuối.
"Ông xã, ngon không?"
Kiệt không lên tiếng, cầm lấy đũa ăn sạch trứng trong đĩa, quay sang tỏ vẻ nghi hoặc nhìn cô "Bà xã, trước kia em có nấu cho người khác ăn à?”
"Ừ, đã từng nấu cho các trưởng bối và bên La Mã nấu cho Tử Hiên và Thang Tiệp ăn!”
Kiệt bất mãn mặt nhăn mày nhó"Sau này, cấm em nấu cơm cho con trai ăn, trưởng bối cũng không được!”
"Bá đạo!”
"Em mới biết anh bá đạo sao?Anh đối với người khác còn bá đạo hơn, đâu phải em không biết!”Kiệt cười ôn hòa, để đũa xuống ôm hông của cô tiện đà ngắt một cái.
"Con mèo mập, lên cân cho anh xem!”
Ngải Tuyết muốn sốc với anh, đánh bốp vào tay anh, miệng vểnh lên"Ghét, phụ nữ sợ nhất là đàn ông của mình nói mình mập, hừ, đàn ông các anh chỉ thích người đẹp thon thả trẻ trung chứ gì?”
Kiệt ngượng ngùng sờ chóp mũi"Nói bậy, anh thích thịt hơn, không thích xương, có thịt buổi tối sờ thoải mái hơn.”
Ngải Tuyết đỏ đến mang tai, ngắt lỗ tai anh: "Em phải làm bà vợ quản nghiêm anh mới sợ hả.”
Kiệt cố ý nhe răng trợn mắt: "Buông tay, lỗ tai của anh sắp bị em kéo đứt rồi, nếu đứt rồi sẽ khó nhìn lắm, không phải em sẽ bị thiệt thòi sao?”
"A ~" Ngải Tuyết cắn môi, đăm chiêu suy nghĩ kế đến cười hớn hở "Như vậy cũng tốt, dù gì bên cạnh em cũng có rất nhiều mỹ nam, đến lúc đó em sẽ miễn cưỡng nuôi dưỡng anh, không ghét bỏ khuôn mặt điển trai của anh."
Ngải Tuyết cười mờ ám, dạo gần đây cô rất hứng thú với việc trêu chọc người đàn ông này.
"Em dám, em thử nhắc tới người đàn ông khác nữa xem, anh lập tức đem hắn làm mồi cho cá sấu!"Kiệt ngang ngược véo hai má phồng của cô.
Ngải Tuyết không chịu thua, hai tay cũng ngắt mặt anh, hai người giữ tư thế đấm đá hạnh phúc trong phòng bếp.
"Em dám!"
"Mắc gì không dám!”
"Đau, buông….”
"Không buông!”
". . . . . .”
"Huhu. . . Đau quá. . .”Ngải Tuyết chớp hàng mi cong, nước mắt lưng tròng.
"Đại ca. . . Chị dâu. . . hai người ở đây là? ? ?” Tử Mặc đứng trước cửa bếp trố mắt nhìn họ, không ngờ đại ca lại có mặt ngây thơ dễ thương đến vậy, ha ha.
Kiệt nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, ngay tức khắc buông tay ra, hơi xấu hổ, nha đầu ngốc, hại mình mất mặt trước đám thủ hạ.
Ngải Tuyết hừ nhẹ, nhưng không buông tay, mặt của cô còn nóng hừng hực đấy.
Kiệt bực tức, trợn mắt nhìn Tử Mặc, Tử Mặc biết ý thức thời chạy đi mất.
Sau đó Kiệt một tay khiêng Ngải Tuyết lên phòng, ném lên giường liền lấn người đè xuống, lần lượt bỏ những chướng ngại vật trên người bắt đầu gặm cắn loạn xạ.
"Đau –”
Ngải Tuyết càng giãy dụa, càng kích thích Dụς ∀ọηg của anh.
"Bảo bối, anh cảm thấy, tối qua anh đối đãi em chưa được tốt lắm.”Vừa nói vừa đem vật cứng rắn của mình đi vào nơi u cốc của cô.
"Kiệt, đau. . . . . .”
Không có màn dạo đầu, không có sự dịu dàng, hai cơ thể va chạm mạnh liên tục.
"Dám tìm mỹ nam? Hả? ? ?” Kiệt giận tím mặt, anh không thích phụ nữ của anh hư hỏng như vậy, dù cho là giỡn cũng không được.
"Em biết sai rồi, không tìm nữa, nhẹ một chút, huhu, ông xã nhẹ một chút. . .”
Ác ma, người đàn ông này chắn chắc là ác ma!
Một tiếng ông xã, nhất thời làm tâm Kiệt nở hoa, động tác cũng theo đó nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu vẫn cương ngạnh:
"Bảo bối hư, sau này nói chuyện với anh mà em dám nhắc tới người đàn ông khác, anh sẽ làm em ba ngày không xuống giường! ! !”
Ngải Tuyết rợn người lạnh sống lưng, ba ngày không xuống giường được, anh nói được nhất định làm được.
Hoàn toàn đầu hàng với anh "Ông xã, em không dám nữa, xin anh nhẹ một chút, nhẹ một chút nha. . .”Ngải Tuyết nắm chặt ga giường, liên tục van xin.
"Bảo bối, em hư lắm, đau chỗ nào?”
". . . . . .” Anh thản nhiên nói, còn cô mặt mỏng sao có thể nói ra.
"Nói, không thoải mái chỗ nào?”Kiệt quan tâm hỏi.
"Ừ.”
"Không phải ừ, là chỗ nào!”
Ngải Tuyết bậm môi, lấy cái gối che mặt "Ừ. . . Thoải mái. . .”
Kiệt hài lòng nở nụ cười ma mị tiếp đó nắm eo cô dịu dàng đi vào: "Vậy anh làm ông chồng quản nghiêm hay để em làm bà vợ quản nghiêm?”
Ô ô ô. . . Cô có sự lựa chọn sao?
"Nói. Trả lời anh!” Càng nói càng mạnh bạo hơn với cô.
"Chồng quản nghiêm, em có thể làm bà vợ quản nghiêm à?" Ngải Tuyết đau khổ phát hiện được người đàn ông này thật sự rất phúc hắc. Cô luôn bị anh dắt mũi ăn đến sạch sành sanh.
"Có thế mới ngoan, làm con mèo nhỏ trong lòng anh, để anh dịu dàng chăm sóc!”
Kiệt mỉm cười hạnh phúc, với cuộc sống hạnh phúc hiện tại, khiến anh có cái nhìn mới hơn về hai chữ gia đình.
Bên trong trường học, Ngải Tuyết đang phát mấy bịch kẹo đỏ cho bạn học, vui mừng nhận những lời chúc phúc từ họ.
"Tiểu Tuyết, Kỳ Hạo là anh trai của cậu thật chứ?” Lãnh đi từ phía sau nói, dường như rất mong chờ câu trả lời của cô.
Ngải Tuyết cười cười nói"Ừ, cậu thích không? Tớ giới thiệu cho!”
Vốn chỉ là lời nói đùa giỡn, thế nhưng ánh mắt Lãnhtrở nên hưng phấn, cầm tay Ngải Tuyết: "Cám ơn cậu, phiền cậu đem lá thư này gửi đến anh ấy giúp tớ.”
Ngải Tuyết dở khóc dở cười, đúng là cái miệng hại cái thân mà, mình còn chưa biết trong lòng anh Hạo có người ta không ở đó đòi giúp người ta.
"Tớ sẽ mang giúp cậu, có điều cậu phải dũng cảm lên ~”
"Ừ, tớ biết mà, Tiểu Tuyết cậu thật tốt, ngày trước cậu vừa tới tớ đã cư xử kì cục như thế, tớ xin lỗi cậu.” Lãnh đột nhiên ngượng ngùng đỏ mặt.
Ngải Tuyết không để bụng tươi cười nói: "Chuyện trước kia, tớ đã quên hết, bây giờ chúng ta là bạn bè tốt, chuyện sau này chưa biết tốt hay xấu, nói những lời khách khí đó làm gì?”
Lãnh đỏ mặt, trong đầu mở tưởng đến cuộc sống ở chung với Kỳ Hạo.
Tới giờ tan học, Tử Mặc đến đón cô về nhà, vì Kiệt có chút chuyện phải đi xử lý.
Ngải Tuyết ái ngại nhìn Tử Mặc, ngày hôm qua chuyện cô và Kiệt đùa ở phòng bếp, bây giờ nhớ lại chỉ muốn độn thổ cho xong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc