Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 97

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Gõ cửa liên tục, chỉ thấy dáng vẻ của Trương Thiên chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg nhìn cô hăm hăm, vừa thấy chị dâu nhỏ, nhất thời phải kìm nén cơn tức.
Cười lễ phép"Chị dâu, đã trễ thế này còn tới đây?”
Ngải Tuyết thấy anh nửa trên lõa thể liền đỏ mặt, ngượng ngùng không biết nói gì, mắt lăm lia nhìn chỗ khác thì thấy Kiệt đuổi theo sau.
Lập tức kéo Trương Thiên ra ngoài, tự mình chui vào phòng trùm chăn kín như xác ướp.
Lãnh Băng cau mày:"Thiếu phu nhân, cô làm gì đấy?”
Ngải Tuyết che miệng của cô, ra hiệu không cho lên tiếng.Nghe được cuộc đối thoại của Trương Thiên và Kiệt ngoài cửa.
"Lãnh Băng to gan, rời khỏi giường mau.”
Lãnh Băng muốn rời giường lại bị Ngải Tuyết đè xuống." Chị Lãnh Băng, chị phải giúp tôi, bọn họ đàn ông đều là lũ thối, chỉ biết ức Hi*p phụ nữ, nói chuyện không chịu giữ lời .”
"Xảy ra chuyện gì?"Lãnh Băng nói lời ngắn gọn nhưng súc tích.
"Sau này tôi ngủ với chị được không?" Ngải Tuyết vội vàng hỏi, nắm tay Lãnh Băng thậtchặt , chỉ sợ cô từ chối.
Lãnh Băng không nói lời nào: "Đại ca bắt nạt cô sao?”
"Ừ!" Ngải Tuyết đáng thương gật đầu.
Lãnh Băng hiểu vấn đề nâng khóe môi, đại ca cũng hơi quá, bức thiếu phu nhân sợ chạy đến đây trốn, tội nghiệp.
"Được, cô ngủ đi!"Để tôi đi nói với đại ca.
Ngải Tuyết gật đầu, nghe lời nhắm mắt ngủ, Ngải Tuyết cười nham hiểm, anh không cho tôi chụp chứ gì, cùng lắm tôi không ngủ với anh nữa.
Lãnh Băng vừa mở cửa, đã nhìn thấy gương mặt ‘Bao Công’ xuất hiện
"Đại ca, thiếu phu nhân nói sẽ ngủ ở đây đêm nay, vì vậy…..? ? ?”
Kiệt châm điếu thuốc, chau mày, anh lấy nha đầu này để yêu thương hay để cô uy Hi*p đây, hay là theo mình riết rồi đổi tính phúc hắc giống mình đây?
Suy đi tính lại, thì mỗi đêm cũng có thể tạm cho là có yêu thương có thỏa mãn theo ý anh, vì vậy vẫn nên bỏ qua cho cô lần này!!!
"Nha đầu, ra đây, anh đồng ý với em, tùy theo ý em chụp, chịu chưa?” Lời vừa nói ra, Ngải Tuyết liền vọt ra ngoài, hôn lên má anh một cái"Em biết là anh sẽ đồng ý mà.”
Kiệt dịu dàng hôn trán cô"Em nha. . .”
Nhìn tình thế trước mắt Trương Thiên và Lãnh Băng cùng ngơ ngác!
Bên trong phòng ngủ, Ngải Tuyết dạy Kiệt từng kiểu chụp đáng yêu, cứ nghĩ ra liền bắt anh làm, tác phẩm chụp ra không tệ lắm, nhìn bộ sưu tập ảnh, tâm tình Ngải Tuyết vui mừng đến điên.
Đầu óc cô chứa đầy suy nghĩ đen tối, muốn thừa dịp ngày nào đó anh không chú ý liền phát tán lên mạng, chắc chắn sẽ có cuộc bạo động!
Nghĩ đến có một ngày, điện thoại của mỗi thành viên trong Long Hổ bang đều có hình của đại ca, vẻ mặt anh chắc sẽ rất kinh khủng.
Cô còn đang hưng phấn với suy diễn viễn vong của mình, nên không cảm giác được mình được ai đó bồng lên giường"Suy nghĩ gì thế?”
Kiệt tháo dây nịt"Nói anh nghe!”
"Không được, bây giờ em là bà vợ quản nghiêm, khi nào em muốn em sẽ nói!"Ngải Tuyết lém lỉnh nói, đáng tiếc, đâu giảo hoạt hơn Kiệt.
"Dạ, dưới giường anh nghe em, nhưng trên giường là anh làm chủ!”
"A ~~ Sắc lang.”
Đến ngày cử hành hôn lễ, biệt thự Mộ Dung nhộn nhịp với sự xuất hiện đầy đủ của tầng lớp danh môn quý tộc, đàn ông thì trò chuyện vui vẻ, ngoài mặt thì sùng bái kính nể lẫn nhau, nhưng trong lòng ai nấy mang tâm địa riêng.
Người có tiền đều như vậy, luôn nhìn người khác chỉ bằng nửa con mắt.
Những người phụ nữ cũng vậy, đều tụ chung một chỗ bàn luận cách mặc của người này rồi khoe của với nhau, cùng với đám người kia chả khác là bao, sau đó lại chạy đến nịnh nọt với bên trưởng bối bậc lão làng.
Ngải Tuyết bị đánh thức rất sớm, hơi ngây ngốc nhìn đám người đi tới đi lui trong nhà.
Hóa trang, làm tóc, trang điểm làm từng cái một.
Khoảng chừng hai giờ sau, đã hoàn thành đưa cô đến trước gương.
"Woa…. Là tôi đây sao?” Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ trang điểm của mình, cũng khó trách, người ta sắc đẹp bẩm sinh, nên căn bản không cần dựa vào hóa trang cũng có thể làm nổi mình.
Kiệt từ phía sau ôm lấy cô, tinh tế nhìn bảo bối của mình. Ngải Tuyết một thân kiều diễm khoát lên bộ váy kiêu sa trông rất dịu dàng.
Toàn thân toát ra như đóa hoa chớm nở, lan tỏa mùi hương thơm ngát. Bảo bối của anh thật giống như tiên nữ, mỹ lệ, trang nhã, hoạt bát.
Ngải Tuyết lấy tay chạm vào иgự¢ anh, nhìn bộ tây trang cắt từng nét tỉ mỉ ôm sát thân thể cao lớn của Kiệt, chỉ có thể nói một từ ĐẸP. Giờ phút này càng nhìn càng thấy đẹp đến mê người không ai sánh bằng.
"Nhìn đến ngốc luôn à?” Kiệt khẽ cười, con mèo này thích nhất là nhìn anh.
Ngải Tuyết nghiêng đầu sang chỗ khác"Mới không có!” ૮ɦếƭ vẫn không thừa nhận.
Kiệt muốn gõ vào trán cô, liền bị cô lấy tay che lại "Hôm nay không được, đã làm tóc rồi!”
Nhìn thợ trang điểm còn đứng chờ ngoài cửa nói: "Tôi xuống tiếp khách, mấy người chăm sóc cô ấy giúp tôi!"
"Dạ! ! !”
"Tiểu Tuyết, thật xin lỗi, tớ tới trễ.” Giản Mộng thở hổn hển chạy vào.
Ngải Tuyết cau mày"Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt, hôn lễ của tớ cậu cũng dám đến trễ, hừ. . .”
Giản Mộng vờ làm nũng với cô"Thôi mà, dù gì vẫn còn sớm mà? Tớ có chút chuyện nên tới trễ chút, tha thứ cho tớ đi mà, tớ biết Ngải Tuyết của tớ rất dễ thương rất hào phóng.”
Nịnh hót chắc chắn là nịnh hót lấy lòng.
Ngải Tuyết chợt nhíu mày: "Đó là đương nhiên, đi thay quần áo xong rồi đi trang điểm đi.”
"Tuân lệnh! ! !”
Giản Mộng giơ tay đặt lên trán đứng nghiêm trang, khiến Ngải Tuyết dở khóc dở cười.
************************************************************
Hôn lễ bắt đầu:
Kính thưa các vị quan khách, các vị lãnh đạo, các vị tiên sinh, kính thưa quí ông quí bà!
Dưới ánh nắng chan hòa, tiếng đàn du dương, tiếng nói cười rộn rã, và một ngày hạnh phúc, một bầu không khí vui vẻ, chúng ta cùng nồng nhiệt chào đón cặp đôi: Chú rể Mộ Dung Kiệt và cô dâu Ngải Tuyết.
Trước tiên tôi xin phép thay mặt hai bên gia đình tỏ lòng biết ơn đến các vị quan khách đã nhiệt liệt đến đấy chúc mừng cho cô dâu và chú rể.
Sau đây nghi thức hôn lễ xin phép được bắt đầu, mới mọi người cùng hướng mắt về cô dâu và chú rể, chúng ta hãy cùng vỗ những tràng pháo tay nồng nhiệt chào đón cô dâu vào chú rể.
Giản Mộng kéo Ngải Tuyết đi vào lễ đường, mấy trăm ánh nhìn dán vào người cô làm cô hơi mất tự nhiên, bó hoa hồng cầm trong tay hơi run rẩy.
Giản Mộng nhỏ giọng nhắc nhở.‘Thả lỏng, cậu là cô dâu đẹp nhất.’
Lúc này, Ngải Tuyết mới yên tâm ngẩng đầu, mắt nhìn về phía trước, nở nụ cười rạng rỡ như thiên sứ.
Không thể không nói, Ngải Tuyết rất xinh đẹp, nhất là giờ phút này, xinh đẹp đến động lòng người:
Một bộ váy cười trắng tinh ôm sát cơ thể nuột nà, khăn voan thêu hoa hồng làm điểm nhấn tinh tế. Làn váy dài hình gợn sóng trang trí bằng ngọc trai sáng bóng thật tao nhã. Mà trước иgự¢ thêu hình con bướm màu đen hết sức lộng lẫy.
Một chuỗi trân châu vòng trên cổ, càng làm nổi bật chiếc cổ thon dài.Chiếc khan voan kéo dài tận dưới đất,ở đỉnh đầu là vương miệng gắn với khăn voan sáng chói, vành tai là đôi bông tai Lưu Tô nhỏ nhắn nhưng sáng rực.
Bao tay làm bằng tơ lụa, đang cằm bó hoa hồng thơm ngát càng thu hút bao ánh nhìn.
Tuyệt mỹ, đẹp đến hút hồn đàn ông, đẹp đến phụ nữ phải sinh lòng ganh tị.
Giản Mộng đặt tay Ngải Tuyết vào tay Kiệt, lặng lẽ đi xuống. Hai người họ nhìn thẳng vào mắt nhau, trong mắt tràn đầy yêu thương cho nhau
Cha sứ: "Chú rễ, con có đồng ý lấy cô dâu Ngải Tuyết làm vợ không?"
Kiệt nhìn Ngải Tuyết thật thâm tình, không chút do dự: "Con đồng ý."
Cha sứ: "Bất luận cô ấy giàu nghèo, hay mạnh khỏe ốm đau bệnh tật, con cũng đồng ý ở cùng cô ấy suốt đời không?"
Kiệt cười: "Con đồng ý."
Bất luận có thế nào, anh mãi mãi yêu cô.
Cha sứ chuyển sang cô dâu.
Cha sứ: "Cô dâu, con có đồng ý lấy chú rể Mộ Dung Kiệt làm chồng không?"
Ngải Tuyết mỉm cười nhìn anh: "Con đồng ý."
Cha sứ: " Bất luận anh ấy giàu nghèo, hay mạnh khỏe ốm đau bệnh tật, con cũng đồng ý ở cùng anh ấy suốt đời không?"
Ngải Tuyết cũng cười: "Con đồng ý.”
Cha sứ: "Bây giờ, ta lấy danh nghĩa của Thánh Linh, Thánh Phụ, Thánh Tử tuyên bố: Hai con chính thức là vợ chồng. Hiện tại, chú rể có thể hôn cô dâu.”
Kiệt nâng mặt của Ngải Tuyết, từ từ đưa mặt đến gần, đặt môi lên môi cô, trong lòng trở nên hạnh phúc mĩ mãn, có phải giữa anh và cô sẽ không còn trở ngại nào nữa đúng chứ ?
Ngải Tuyết xúc động, hốc mắt ẩm ướt, cuối cùng cô và anh cũng cùng nắm tay nhau đi vào thánh đường, liệu sau này có thể ở cùng nhau mãi mãi không ?
Cha sứ: Xin mời cha mẹ của chú rể và cô dâu lên đọc diễn văn.
Ngải Trung đứng dậy, đầu tiên cúi đầu trước cha sứ, rồi chậm rãi đi lên bục.
Các vị khách quan, các bạn bè của tôi: kính chào mọi người!
Ngải Tuyết lúng túng trước sự xuất hiện của Ngải Trung, Kiệt hiểu ý nhẹ nhàng siết chặt tay cô, ý bảo cô đừng lo lắng.
Hôm nay con gái của tôi chính là Ngải Tuyết cùng thiếu gia Mộ Dung Kiệt kết lương duyên, tôi và bên thân gia rất vui mừng mong tụi nhỏ trăm năm hạnh phúc.
Mong mọi người có mặt tại đây cùng chúc phúc và đem những điều tốt đẹp nhất đến cho con rể và con gái tôi mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
Đã là vợ chồng với nhau, đương nhiên phải để hai bên thông gia có thêm cháu thêm chắt một nam một nữ song hỉ lâm môn. Cuối cùng tôi chúc mọi người ở đây cũng có được cuộc sống viên mãn, hạnh phúc.
Trong công việc luôn thuận buồm xuôi gió, để cuộc sống luôn tốt đẹp, tràn đầy tiếng cười.
Đối với người làm cha làm mẹ không mong gì hơn ngoài việc chúc phúc cho con cái.
Chúc hai đứa răng long đầu bạc, trăm năm hạnh phúc, và lần nữa xin cảm ơn mọi người bỏ chút thời gian quý báu để đến đây tham dự hôn lễ của con tôi! Cám ơn mọi người!
Kiệt giành lấy micro từ Ngải Trung lễ phép nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc