Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 94

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Ngải Tuyết trợn to hai mắt"Chẳng lẽ anh không hận Kiệt khi ở bệnh viện đẩy mẹ một cái kia? Nếu không phải tại anh ta, có lẽ mẹ đã…." Cô nói tới đây liền im lặng, mỗi lần nhắc lại là vết thương bị cáu xé ra.
Cuối cùng Kỳ Hạo đã hiểu mấy ngày nay Ngải Tuyết rối rắm đau lòng là vì chuyện gì, anh lập tức chê cười cô"Nha đầu ngốc, mẹ của chúng ta mất chẳng có quan hệ gì tới anh ta,chuyện đó anh từng hỏi qua bác sĩ rồi, chính bác sĩ đã nói dù mẹ không bị kích thích cũng không thể giữ lại mạng từ lâu rồi, bởi vì mẹ không còn sức đề kháng để chống cự nữa, bà cố gắng sống qua ngày chỉ mong có thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, nhìn thấy em, mẹ mới an lòng ra đi. Việc này không thể trách ai cả.”
Tim Ngải Tuyết tắc nghẽn"Anh gạt em, anh rõ ràng là ghét Kiệt cơ mà.”
"Phải, lúc đầu anh không ưa gì anh ta, anh cảm thấy anh ta hành sự rất lỗ mãn, nên hơi bất an khi giao em cho anh ta, nhưng bây giờ anh thấy được cái tốt của anh ta rồi, Vi Vi, anh ta đáng để em tin tưởng phó thác cả đời, anh đây chẳng oán trách ai hết,Tiểu Tuyết, em phải buông xuống mọi buồn bã và thù hận trong lòng, chuyện mẹ mất hoàn toàn không liên quan đến thiếu gia Mộ Dung, em cũng đừng ђàภђ ђạ người ta nữa, có được không?”
"Anh không hận Kiệt, anh thật lòng đồng ý để em sống cùng Kiệt sao?" Ngải Tuyết chưa dám tin vào tai mình, cô cho là anh sẽ nhất quyết phản đối.
Kỳ Hạo nở nụ cười hiền hậu"Anh có bao giờ lừa gạt em sao, anh thật sự không hận anh ta.”
Hốc mắt Ngải Tuyết cay cay, nhào vào Ⱡồ₦g иgự¢ Kỳ Hạo"Thực ra, từ lâu em đã không oán trách anh ta rồi, có điều em sợ anh còn hận Kiệt nên…, huhu, sao không nói sớm cho em biết chứ?”
Kỳ Hạo vỗ về an ủi cô"Thì ra em luôn nghĩ cho anh, đều do anh không tốt, về sau chúng ta đừng như thế nữa có gì cứ thẳng thắng nói với nhau, sau này chúng ta sẽ là người một nhà sống trong hạnh phúc.”
Ngải Tuyết liên tục gật đầu, sau đó lại lắc đầu"Anh Hạo, Kiệt sắp kết hôn.Phải làm sao đây?”
Kiệt đứng ở ngoài cửa nãy giờ đã mất hết kiên nhẫn, bình tĩnh, đạp cửa xông vào ôm cô chạy lên phòng ngủ.
Vẻ mặt rất bực tức, trực tiếp hôn môi cô, ngậm lấy cánh môi đỏ mọng đến khi thỏa mãn mới buông ra, nói từng câu từng chữ:
"Ngải Tuyết, hôn lễ của anh sẽ theo đó mà tiến hành, tuy nhiên, cô dâu của anh, chỉ có mình em.”
Ngải Tuyết ngỡ ngàng, "Ơ, còn Ngải Vũ thì sao?”
"Cô ta cứ chờ chúng ta cử hành hôn lễ xong, anh sẽ tự động thả cô ta.”
Ngải Tuyết cảm thấy vô cùng ngọt ngào, lời nói xoay chuyển ngay tức khắc"Ai nói em muốn gả cho anh?”
Kiệt gấp gáp ghì chặt đôi tay của cô "Em không gả cho anh, còn muốn gả cho ai?”
Ngải Tuyết nhanh nhảu nói lại"Ai cũng được!!! Miễn là không lấy bạo quân như anh.”
Kiệt trưng ra bộ mặt tức giận, kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, đôi chân đặt bên hông không để cô có cơ hội chạy trốn, nỉ non ở bên tai cô"Bảo bối, em không muốn lấy anh thật sao?”
Gương mặt Ngải Tuyết đỏ hồng"Vậy anh nói thử xem, gả cho anh, em được lợi ích gì?”
Kiệt nheo mắt"Đương nhiên rất nhiều, gả cho anh, chính là bảo bối của riêng anh, được anh yêu thương cưng chiều, còn muốn cái gì nữa.Được voi đòi tiên à?”
"Em muốn hai thứ!”
"Cái gì?"Kiệt ôn nhu.
"Trai đẹp, thẻ tín dụng!” Hai mắt Ngải Tuyết tỏa sáng.
Kiệt ngạc nhiên, rồi tiện tay vuốt ngón ta cô"Thẻ tín dụng em muốn bao nhiêu anh sẽ đưa bấy nhiêu, còn trai đẹp thì có anh đây vừa đúng để cho em sai khiến ђàภђ ђạ, quá phù hợp với điều kiện của em rồi còn gì.”
Ngải Tuyết mỉa mai bĩu môi"Em muốn nhiều trai đẹp!”
Một cái cốc lên trán cô"Em chán sống à, trai đẹp chỉ cần anh là đủ rồi, có điều em yên tâm, anh hứa sẽ tận lực để bà xã được thỏa mãn từ trên giường đến xuống giường, anh sẽ hết lòng phục vụ bà xã.”
"Em không cần mấy thứ đó, mỗi ngày nhìn mặt anh, đã làm em chán ghét lắm rồi."Ngải Tuyết ngậm chặt miệng, nén cười.
"Vậy sao, chán ghét lắm sao, em thử nhìn lại xem, nhìn kĩ một chút, chán ghét hay không chán ghét?Hả?"Kiệt đẩy người về phía cô đem chóp mũi của cả hai chạm vào nhau, càng nói càng nhấn mạnh từng chữ.
Ngải Tuyết hoa mắt chóng mặt.
"Đừng mà, lần này thì hết chán ghét rồi.” Hai tay Ngải Tuyết đặt hai bên má anh, cố định, không để cho anh quay như con lắc.
Cả hai người nhìn nhau, trong mắt nhất thời nổi lên tia lửa.
"Bảo bối”
"Ừ.”
"Anh yêu em, rất rất yêu.”
"Rất rất yêu?”
"Yêu đến không thế khống chế bản thân, yêu hơn cả yêu bản thân mình, yêu đến có thể bỏ qua tất cả, yêu đến có thể mất đi sự tôn nghiêm, anh có thể vì em bỏ đi mạng sống này, càng muốn vì điều đó để em vơi đi hận thù với anh, do đó, em chính là thế giới của anh, em là tất cả của đời anh, bảo bối, anh không thể mất em.”
Ngải Tuyết muốn nói đành ém xuống bụng.
Thản nhiên quàng tay qua cổ anh, chủ động đem lưỡi mình tiến vào miệng anh, khuấy động cả khoang miệng anh, dường như tìm được cái gì đó khiến đầu lưỡi cả hai trở nên linh hoạt hơn.
"Em cũng yêu anh”
Thật lâu sau cũng không thấy anh đáp lại ân tình của mình, làm cô đỏ bừng cả mặt, quay mặt đi chỗ khác.
Kiệt đang trong trạng thái bất tỉnh, đầu óc đang ngừng hoạt động, sững sờ, nhìn cánh môi Ngải Tuyết rời khỏi cánh môi bạc của mình, cảm giác mất mác luyến tiếc bao lấy trái tim.
Kích động nói"Bảo bối, em mới nói cái gì?”
Ngải Tuyết xấu hổ"Có nói gì đâu, anh nghe lầm đó.”
Kiệt đăc ý cười to"Nói rồi còn không chịu nhận, lời đã nói ra em đừng mơ rút lại được!”
Nhắm vào cái miệng nhỏ nhắn của cô rồi hung hăn hôn.
"Đau..., anh là heo à?” Đồ bạo lực.
"Cái gì? Cho anh?”
Ngải Tuyết cắn môi không nói lời nào.
"Mặc kệ em nói cái gì bây giờ em chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của anh.” Xé rách chiếc đầm của cô, ngậm đóa hoa nhỏ trước иgự¢, Ngải Tuyết hừ nhẹ.
Ái tình qua đi, đáy lòng Kiệt tràn đầy sung sướng, trong đầu mãi khắc ghi hình ảnh ngày hôm nay.
Đột nhiên!
Rầm rầm rầm tiếng gõ cửa dồn dập gõ tới. Ngải Tuyết rụt rè chui vào trong chăn, có phải là anh Hạo?
Kiệt đang đắm chìm trong bể tình bị cơn quấy rối khiến anh mặt ủ mày chau, tức giận quát"Ai? ? ?”
"Đại ca, Ngải Tuyết có ở đây không?"
Là Tử Hiên.
Ngải Tuyết từ trong chăn thò đầu ra, nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.
"Anh Tử Hiên, anh tìm em có việc ư?”
Tử Hiên nắm bả vai cô, vội vàng hỏi"Có nhìn thấy Thang Tiệp không? Cô ấy đang ở đâu!”
Ngải Tuyết khó hiểu"Làm sao không nhìn thấy chứ, có lẽ cô ấy vui chơi ở đâu trong biệt thự đấy, anh thử gọi điện cho cô ấy xem?”
"Có gọi, nhưng điện thoại vẫn luôn khóa máy, anh cũng có đi tìm qua những chỗ cô ấy từng đến nhưng không ai thấy cô ta cả.”
"Trước mắt anh đừng nóng vội, chúng ta cứ đến biệt thự lúc trước Thang Tiệp thuê để xem xét tình hình.”
Ngải Tuyết trở về phòng lấy chìa khóa xe, Kiệt nhanh tay giật lại"Anh đi cùng em.”
Chạy một mạch tớ nhà Thang Tiệp thuê, Ngải Tuyết lấy chìa khóa dự phòng mở cửa, mọi người chạy thẳng lên phòng ngủ của cô.
Không có ai, cửa sổ vẫn khép, rèm cứ xõa ngang, Ngải Tuyết kêu thầm trong bụng có chuyện xấu rồi, mở tủ quần áo bên trong trống trơn.
"Ngải Tuyết, hình như là thư gửi em.” Kiệt tinh mắt nhìn trên bàn sách có một mảnh giấy.
Ngải Tuyết mở ra coi xong khóc vỡ òa, nha đầu kia đã bỏ đi.
"Huhu, Kiệt, Thang Tiệp rời đi rồi, cô ấy thật ngốc.”
Tử Hiện vội giật tờ giấy, trong lòng rối rắm không tả xiết, hung hăng đánh vào иgự¢ mình một quyền.
"Tôi không phải là người, anh xin lỗi em, là lỗi của anh.”
Kiệt liếc mắt hỏi"Lỗi gì!”
Tử Hiên ngại ngùng nhìn Ngải Tuyết"Tiểu Tuyết, xin lỗi em, tối hôm qua anh…”
Ngải Tuyết níu lấy cổ anh"Thang Tiệp thích anh như vậy, rốt cuộc anh đã làm cái gì, làm hại cô ấy hay tổn thương cô ấy, anh nói mau?"
"Bảo bối bình tĩnh lại, ngoan!”
Tử Hiện trượt người ngồi trên đất, ảo não ôm đầu"Anh không chỉ nói lời tổn thương cô ấy, còn làm chuyện có lỗi với cô ấy.”
Ngải Tuyết càng nghe càng sốt ruột, từ trước đến giờ nha đầu đó rất hay nhạy cảm với mọi thứ.
Nghe Tử Hiện thừa nhận mình có lỗi, nhất thời cô lập tức muốn giương nanh múa vuốt với anh"Anh nói làm chuyện có lỗi cuối cùng là làm cái gì để Thang Tiệp phải rời đi như thế!”
Tử Hiên cắn răng dứt khoát nói"Tối hôm qua, anh làm cô ấy từ con gái trở thành phụ nữ của mình.”
"Cái gì?"Ngải Tuyết cả kinh trợn mắt.
"Hơn nữa, anh còn gọi tên người phụ nữ khác!”Nói đến đây Tử Hiên có chút không dám nhìn ánh mắt Kiệt, điều này cũng không thể trách vì sao người ta đau lòng bỏ đi là phải.
Sắc mặt từ từ lạnh lùng sát khí, nhưng anh đang lo lắng cho tâm trạng của bảo bối.
Lần này, Ngải Tuyết hoàn toàn không bình tĩnh được nữa.
Mất không chế níu áo anh từ trên đất đứng dậy, vung một quyền vào mặt anh"Tử Hiên, anh là thằng khốn!”
"Anh nói đi, sao anh lại làm như vậy?Thang Tiệp thật lòng thích anh, còn anh lại nhẫn tâm chà đạp tình cảm của cô ấy.”
Không thể hình dung được, khi Thang Tiệp lấy hết can đảm nằm ở trên giường không mảnh vải che thân để chuẩn bị chờ đón tình yêu từ người đàn ông mình yêu thương nhất, nhưng từ miệng người đàn ông đó lại phát ra tên một người con gái khác.
Khoảnh khắc đó Thang Tiệp phải dũng cảm đến chừng nào mới có thể chấp nhận sự thật đó. Khó trách tâm thư của cô lại nhất quyết như vậy, khó trách không đánh cô cũng không khai, tự động rời đi trong im lặng.
Thang Tiệp đang rất đau lòng!
Cô muốn đánh Tử Hiên thêm nữa, lại bị Kiệt ngăn chặn.
"Ngải Tuyết, em bình tĩnh đi, anh giúp em tìm ra Thang Tiệp? Đừng tức giận nữa.”
"Kiệt, anh ta là tên khốn.”Ngải Tuyết tức giận dậm chân đùng đùng.
Một bên là anh trai chăm sóc cô năm năm, một bên là chị em yêu thương cô suốt năm năm, thử đặt lên bàn cân đều như nhau, sao có thể tổn thương nhau đến vậy.
"Anh hiểu tâm trạng của em, Tiểu Tuyết ngoan, đừng giận nữa, anh giúp em tìm Thang Tiệp chịu không?"Kiệt nhức đầu, Ngải Tuyết không tức giận thì thôi, chứ nổi cơn lên anh cũng khó lòng mà can ngăn.
Nói gì thì nói vẫn không cách nào tha thứ được.
"Tối qua, anh có cho cô ta hai cơ hội, nhưng cô ta cứ quyết không hối hận, lúc mới bắt đầu anh chỉ muốn dọa để cô ta sợ rời đi nhưng sau đó….”
"Thang Tiệp đối với chuyện tình cảm rất cố chấp cứng đầu, nếu cô ấy đã thích anh, còn anh thì đối xử nhẫn tâm với cô ấy, không khác nào lấy dao đâm vào tim cô ấy.”
Bạn tốt suốt năm năm trời, tình cảm cô dành cho Thang Tiệp không chỉ là sự hiểu biết mà còn là sự cảm thông sẻ chia cùng cô ấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc