Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 86

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

"Không được, nói gì cũng không được, tớ là chị cậu, cậu phải nghe lời tớ!” Thang Tiệp hầm hầm tức giận, trước kia ở cùng nhau bọn họ rất ít đi bar chớ nói chi là đi làm trong quán bar.
A ——
"Làm gì thế? Buông tôi ra, buông tôi ra”
Ở đằng xa, có mấy tên đàn ông cường thế kéo một người phụ nữ vào xe.
"Oh my God, ban ngày bàn mặt mà dám làm chuyện như vậy? Mau, báo cảnh sát." Thang Tiệp cầm điện thoại lên gọi.
"Không còn kịp rồi, mau lái xe đuổi theo!”
"Tay lái của tớ rất tốt, để tớ. Cậu báo cảnh sát đi." Ngải Tuyết vượt lên chỗ ngồi của người lái xe, khởi động xe đuổi theo.
Bảo cảnh sát xong, Thang Tiệp ngây ngốc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, không đúng, sao cô lại ngây thơ đến mức đuổi theo những tên tội phạm đó?
"Tiểu Tuyết, chúng ta trở về thôi, hai chúng ta là nữ sinh theo sau cũng không giúp được gì!" Tim Thang Tiệp đập bình bịch.
Ngải Tuyết hoàn toàn không để vào tai, hiện tại cô đang tập trung cao độ mắt chỉ nhìn tới chiếc xe phía trước.
"Đại ca, hình như chúng ta bị theo dõi. Có cần ra tay không." Phục Vĩ nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy xe của Ngải Tuyết theo sau, giọng nói lạnh lẽo.
"Lá gan không nhỏ, đánh lạc hướng cô ta!" Trương Thiên vẫn nhắm con ngươi chưa từng mở mắt ra.
"Dạ!”
Dần dần, hai chiếc chạy khỏi nội thành, tốc độ xe càng càng lúc càng nhanh. Tốc độ chạy như muốn lấy mạng người.
"Tiểu Tuyết, chậm một chút, chậm một chút" Thang Tiệp sợ tới mức tái mét mặt mày, tay nắm chặt ghế, không dám nhúc nhích.
"Shit, không đánh lạc hướng được!” Phục Vĩ nện quyền vào tay lái, hắn đúng là đã gặp phải cao thủ rồi.
"Phía trước có khúc quanh co, vẫn không thoát được cứ nổ súng!” Trương Thiên ra lệnh, rất bực bội đám người đó không biết sống ૮ɦếƭ.
Mắt Ngải Tuyết thấy xe trước mặt dần mất hẳn ở ngả rẽ bên kia, quyết đuổi theo tới cùng.
Nhất thời chân dùng lực đạp chân ga, vận dụng sự thuần thục lái xe của mình đuổi theo sau.
Hai chiếc xe trước sau đuổi nhau trên đường, nhìn như hai con báo hung hãn đang đối chọi nhau.
Trương Thiên liên tục thay đổi sắc mặt, dừng mấy giây sau cáu kỉnh rống to"Mẹ kiếp, hôm nay đại gia tao đây không muốn Gi*t mày cũng không được?”
Móc súng lục ra.
Đùng Đùng ——
Hai viên đạn bắn vào lốp bánh xe ngay tức khắc Ngải Tuyết cảm giác dưới xe bị lũng mảng lớn, không cách nào chạy được nữa.
"Nguy rồi ——”
Ngải Tuyết mở cửa xe, nhìn bánh xe nổ tung thì lòng rối loạn, Thang Tiệp chạy xuống xe khóc không ra nước mắt.
"Dừng xe!" Trương Thiên dụi dụi mắt, hình như là cô ta.
"Là anh ——”
"Là cô ——”
Ngải Tuyết và Trương Thiên không hẹn mà gặp khiến cả hai không thể tin được.
"Cô theo dõi tôi làm gì?" Hai mắt Trương Thiên hừng hực sát khí, anh đã cố kiềm chế không gặp cô đằng này cô còn tự chui đầu nộp mạng cho anh. 1761998
Ngải Tuyết cũng hồi hồn, khiển trách nói"Anh ở đây làm gì? Anh bắt người đó là ai?”
Trương Thiên cười lạnh"Ôi trời, cô lấy tư cách gì để hỏi tôi? Cô nên cút đi cho tôi, đừng tưởng rằng đại ca xem cô như bảo bối thì tôi không dám ᴆụng tới cô? Nếu không cút, đừng trách tôi vô tình.”
Trương Thiên vuốt khẩu súng, thờ ơ nói nhưng hết sức lạnh lẽo.
"Tôi không có hỏi anh, tuy nhiên giữa ban ngày ban mặc anh ngang nhiên bắt người, tôi không cần biết tại sao anh bắt người ta? Nhưng chuyện này bị tôi nhìn thấy, tôi không thể bỏ mặc làm ngơ nên các người thả cô ấy ra cho tôi.”
Ngải Tuyết không hề nhượng bộ bởi sự tức giận của Trương Thiên, cho tới nay cô vẫn chưa thể tin được, ngay cả chuyện thất đức này Trương Thiên cũng dám làm. Mộ Dung Kiệt có biết chuyện này không, hay chính anh là người chỉ thị bọn họ làm.
Cô rất muốn gặp anh để hỏi rõ ràng mọi việc.
"Đừng có mơ!" Trương Thiên xoay người lên xe ra lệnh với Phục Vĩ "Lái xe!”
"Này, dừng xe, Trương Thiên, anh dừng lại cho tôi!" Ngải Tuyết đuổi theo phía sau, nhưng xe rẽ vào hai ngã tư liền biến mất. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
"Tiểu Tuyết, cậu, cậu còn muốn chạy nữa sao!” Thang Tiệp vừa nôn một bãi liền chạy theo Ngải Tuyết khiến cô mệt muốn đứt hơi.
Ngải Tuyết tức giận đá chân vào tường, lấy điện thoại ra nhấn vào danh bạ. Nhìn dãy số quen thuộc, do dự rất lâu cuối cùng cắn răng bấm nút gọi đi. 1761998
Mộ Dung Kiệt chán chường đứng trước cửa sổ nhìn về phía chân trời, điện thoại trong túi rung lên, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua mặc kệ nó rung.
Lúc này đối với anh cái gì cũng vô nghĩa, trong đầu đều là kí ức khi ở bên cạnh Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết nhìn điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy, sự tức giận từ từ trở thành sự ưu thương, anh gác máy điện thoại của mình.
Vào lúc đó, cảm giác mất mác như cuốn lấy toàn thân cô, nước mắt khẽ rơi xuống.
"Tiểu Tuyết, sao thế? Đứng khóc, đừng khóc mà." Thang Tiệp nhìn Ngải Tuyết khóc lập tức luống cuống tay chân, thiệt là, sao lại như vậy chứ.
Ngải Tuyết nắm chặt điện thoại che trái tim của mình, chậm rãi ngồi xổm xuống"Kiệt cúp điện thoại của tớ”
Cô còn tưởng rằng mình đủ kiên cường, dù không có anh, cô vẫn có thể tiếp tục sống, nhưng lúc này cô mới nhận ra rằng thật sự rất khó để trôi qua hết một ngày khi không có anh.
Anh gác điện thoại của mình, bản thân lại vô thức khó chịu đến vậy.
"Tiệp, tớ rất buồn phải làm sao đây? Tớ cảm thấy rất cô đơn lạc lõng." Ngải Tuyết không thể chịu đựng được nữa, trượt người ngồi bệt xuống đất.
"Huhu anh ấy bỏ tớ rồi? Tại sao tớ khổ sở như vậy? Tớ còn tưởng rằng mình đã buông xuống được, nhưng mà tại sao lại đau lòng đến thế, huhu”
"Đừng mà, đừng khóc nữa, nếu không bỏ được thì chúng ta đi gặp anh ấy giải thích hết mọi chuyện, chứ cậu cứ khóc lóc hoài anh ấy cũng có thấy đâu?”
Thang Tiệp rối rắm theo cô, tâm tư của nha đầu này thật khó hiểu. 1761998
"Tớ không đi, anh ấy cúp điện thoại của tớ, chẳng lẽ tớ còn mặt dày đi kiếm anh ta, cúp thì cúp đi, hừ, tớ đây không thèm tên đàn ông vô lương tâm đó huhuhu”
Ngải Tuyết nói dỗi, càng nói càng đau lòng. Cuối cùng chôn đầu trong иgự¢ Thang Tiệp khóc rống như con nít.
"Này, tớ vừa mua xe đã gặp xui xẻo rồi, đau lòng quá đi mất, bây giờ phải làm sao?” Thang Tiệp đi tới đi lui nhìn chiếc xe, bộ dạng rất khó coi. 1761998
"Ừ thì xe cảnh sát!" Ngải Tuyết trả lời, cô rất bực với tốc độ chậm chạp của xe cảnh sát ở nông thôn này, dường như mỗi lần họ tới thì hiện trường đã không còn dấu vết gì.
"Mới vừa rồi là hai người báo cảnh sát sao?" Một cảnh sát trẻ xuống xe hỏi thăm.
Hai người được đưa tới đồn cảnh sát ghi chép khẩu cung.
"Nửa ngày đi tìm công việc, nửa ngày đuổi theo đám người kia, thế là hết một ngày vô ích, mệt ૮ɦếƭ đi được." Thang Tiệp vặn vặn eo, oán trách. 1761998
"Tớ còn phải đi làm, còn cậu tính về nhà hay đi đâu?” Ngải Tuyết đứng trước cửa quán bar, chớp đôi mắt ướƭ áƭ còn đọng hơi nước.
"Cậu thật lòng muốn làm ở đây sao?Tớ thì không có ý kiến, nhưng anh trai của cậu thì sao?”
"Cậu giúp tớ đi, vì để bảo đảm, tớ sẽ chuyển qua nhà cậu ở, cậu sẽ giúp tớ giữ bí mật này chứ?” Ánh mắt Ngải Tuyết trong veo tỏ vẻ cầu xin.
"Thôi đi, con nhỏ ૮ɦếƭ tiệt này, từ khi nào biết lấy tớ làm bia đỡ đạn hả, kiếp trước tớ có thiếu nợ câu sao." 1761998
Thấy Thang Tiệp đồng ý, Ngải Tuyết như trút bớt gánh nặng.
"Cậu đừng có vui mừng vội, nếu như bị anh trai cậu phát hiện thì tớ không có cách nào giữ bí mật cho cậu đâu." Thang Tiệp đánh vào trán Ngải Tuyết tỏ ý cảnh cáo
"Vâng ——”
"Đại ca, đã làm xong." Trương Thiên đi vào phòng bệnh, báo cáo mọi việc cho Mộ Dung Kiệt.
"Ừ, giam cô ấy một tuần lễ cho tôi!”
"Dạ!”
Mới vừa được tháo băng gạc trên đầu nên Mộ Dung Kiệt hơi không quen, cứ có cảm giác đầu nhẹ đi rất nhiều
"Làm thủ tục xuất viện xong chưa?” Anh không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này thêm một giây nào.
"Xong rồi! Đại ca, hôm nay tôi bắt cóc Ngải Vũ, trên đường bị người khác theo dõi.” Trương Thiên không giấu giếm nói ra hết, anh không ngờ cô gái nhỏ đó lại lái xe tốt đến vậy. 1761998
Mộ Dung Kiệt làm mặt lạnh"Ai?”
"Là Ngải Tuyết!”
"Anh nói ai?” Là bảo bối của anh sao? ? ?
"Đại ca, lúc phát hiện là cô ấy, tôi đã chạy rất nhanh, nhưng không có cách nào đánh lạc hướng được, nên đành bắn hai phát súng vào lốp bánh xe của cô ấy.”
"Ai cho anh nổ súng? Nổ lớp bánh xe làm sao cô ấy về? Bây giờ đã trễ thế này, cô ấy một thân một mình ở ngoài đường rất nguy hiểm có biết không!” Mộ Dung Kiệt cáu kỉnh rống to.
Nghĩ đến giờ này Ngải Tuyết vẫn còn ở ngoài vùng ngoại ô, trái tim liền dâng lên nỗi sợ hãi chưa từng có.
"Dạ, đại ca đừng gấp, tôi lập tức đi tìm cô ấy!" Khiến đại ca giận dữ như vậy, Trương Thiên cũng sốt sắng theo, nếu con nhỏ đó xảy ra chuyện gì, đại ca có thể để anh sống hết ngày mai sao?
"Khoan, để tôi tự mình đi!" Lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho cô, lại nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ là ‘cô’ gọi đến.
Anh sững sờ đứng lặng người. 1761998
Thì ra cuộc gọi lúc chiều là bảo bối của anh gọi tới vậy mà anh lại bỏ lơ không thèm nghe.
Ngón tay run run vuốt dãy số trên màn hình, dán mắt vào màn hình thật lâu, trong mắt là sự mừng rỡ.
Bên trong quán bar, Ngải Tuyết tập trung làm việc, Thang Tiệp ngồi phía dưới chăm chú bấm điện thoại, đang chơi tới vòng gay cấn, một cú điện thoại gọi tới, ngón tay liền ấn nút nhận.
"Này, Tiểu Tuyết có điện thoại nè, hình như số lạ.” Ngẩng đầu nhìn Ngải Tuyết trên sàn rồi nói "Alô, tìm ai vậy?”
Mộ Dung Kiệt kết nối được điện thoại với cô nhưng lại do người khác nhận, sao lại ầm ỹ đến vậy? Cô đang ở đâu?
"Ngải Tuyết đâu?”Giọng nói trầm ấm của Mộ Dung Kiệt xuyên qua điện thoại khiến Thang Tiệp hoảng hốt. 1761998
"Mộ, thiếu gia Mộ Dung? ? ?”
"Đang ở đâu? ? ?" Mộ Dung Kiệt nóng nảy quát, chỗ nào lại ồn ào như vậy,chẳng lẽ là quán bar.
Vẻ mặt Thang Tiệp trở nên đau khổ, không biết trả lời làm sao cho phải, đành lặng lẽ đưa điện thoại ra xa, đưa ngón tay tới màn hình cắn răng nhấn nút tắt. 1761998
"Ơ hay, mình cần gì phải sợ anh ta? Với lại anh ta cũng đâu có ở đây." Cảm giác sợ hãi từ từ khôi phục lại bình thường, cô ưỡn иgự¢ thẳng lưng, uống cạn ly cooktail.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc