Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 82

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

\\"Xin các người rời đi dùm! ! !" Hốc mắt của Ngải Tuyết đỏ hoe, những lời cô nói lúc nãy ngay cả bản thân mình cũng không tin được, cô sợ, cô sợ Mộ Dung Kiệt nán ở đây thêm chút nữa, cô sẽ không đành lòng chạy tới ôm anh mất.
Anh nhặt chiếc nhẫn thiên sứ bỏ vào túi, đờ đẫn đứng lên, trong đáy mắt một tia sắc thái cũng không có, yên lặng nhìn cô thật lâu, sau đó không nói một lời, xoay người, rời đi.
"Đại ca."
"Đại ca."
Trương Thiên hung hăng trợn mắt nhìn Ngải Tuyết, cho tới bây giờ anh đối với Ngải Tuyết hoàn toàn không có thiện cảm, đại ca thích cô không có nghĩa là anh cũng phải thích, cô độc ác nhẫn tâm như vậy, ђàภђ ђạ đại ca thành bộ dáng chưa từng thấy này.
Bọn họ vừa đi, Ngải Tuyết xụi lơ trên giường, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Kỳ Hạo mua thức ăn về nhà, xa xa đã nhìn thấy rất nhiều xe dừng ở trước cửa nhà, vừa vặn gặp được người đàn ông hôm trước ở bệnh viện. Trong lòng dâng lên dự cảm không lành, hấp tấp chạy nhanh vào nhà.
"Vi Vi! ! !”
Mở cửa phòng đập vào mắt Kỳ Hạo là hình ảnh Ngải Tuyết yên lặng nằm lỳ ở trên giường, trong lòng như trút được tảng đá nặng, anh cứ ngỡ bọn họ tới bắt em gái của mình.
"Không có việc gì chứ? ? ?"
Ngải Tuyết ngẩng đầu lên, gượng cười rất khó coi, cười không ra cười, khóc không ra khóc"Anh, em đói bụng.”
"Được, anh lập tức làm cho em ăn." Kỳ Hạo yên tâm, vui vẻ đi vào phòng bếp làm cơm, anh không có ý định hỏi Ngải Tuyết vừa xảy ra chuyện gì, thời điểm cô muốn nói tự nhiên sẽ nói.
Trên bàn ăn, Ngải Tuyết mới ăn được vài đũa cơm, liền bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
"Vi Vi? ? ?" Kỳ Hạo lo lắng chạy theo.
"Không sao, em không ăn nữa, muốn đi ngủ một lát!" Ngải Tuyết chưa nói cho anh biết, mấy ngày nay, cô ăn cái gì thì nôn ra cái đó, ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu.
Cô lén lút đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói là tâm tình không ổn nên mới thành ra như vậy, chỉ cần để tâm tình thư thái trở lại là được.
"Nghỉ ngơi cho tốt rồi ăn cơm sau.”
Lúc ngủ, Ngải Tuyết ngủ không ngon giấc, luôn khóc thút thít, Kỳ Hạo không đành lòng liền đánh thức cô dậy
"Vi Vi dậy, dậy!”
"Anh? ? ?" Ngải Tuyết mở đôi con ngươi đầy hơi nước, trong lòng ưu thương thế nào cũng không đè nén vơi đi được.
"Anh muốn dẫn em đi chơi, không nên suốt ngày tự giam mình trong phòng hoài." Bộ dạng của cô lúc này khiến người nhìn phải đau lòng.
Ngải Tuyết gật đầu, cô nhìn thấy rõ sự lo lắng của anh trai dành cho mình.
Trên con đường cao tốc, hai chiếc xe điên cuồng chạy theo một chiếc xe.
Mộ Dung Kiệt đạp chân ga vọt tới mức cao nhất, chạy một đường thẳng, hai chiếc xe đằng sau đuổi theo, Tử Mặc nắm tay lái chạy thật vững, sợ đại ca xảy ra chuyện, Trương Thiên nện một quyền vào ghế xe.
"Hay ho lắm sao, tôi rất muốn bắn một phát cho người phụ nữ không tim đó ૮ɦếƭ quách đi!”
"Anh chán sống hả, có gan làm thử xem, đến lúc đó đại ca cũng tìm đến người yêu của anh làm như vậy, đừng trách anh em như tôi đây không nhắc nhở trước!” Tử Mặc nhìn mọi việc còn rõ ràng hơn Trương Thiên, đại ca không thể mất đi người phụ nữ đó, coi như hiện tại có hiểu lầm nhỏ đi cũng không tới lượt bọn anh đi xử lí cô ta.
Trương Thiên nhăn nhó khó chịu, trong lòng anh, đại ca là tất cả là trên hết, ai cũng đừng mơ tưởng tổn thương đại ca của anh.
Đôi mắt Mộ Dung Kiệt đỏ ngầu khát máu, trong đầu đều là lời nói vô tình của Ngải Tuyết.
Cô thật sự rất hận anh? Anh ૮ɦếƭ đi mới nhận được sự tha thứ của cô, ha ha, tha thứ của cô chính là không nghênh đón anh, đuổi anh như đuổi tà vậy sao???
Sống hơn hai mươi năm anh chưa bao giờ cảm thấy thất bại thảm hại như lúc này, người phụ nữ luôn ở bên cạnh mình chỉ vì một lòng cảm kích biết ơn, nay hóa thành một lòng thù hận.
Trời rất biết trêu người. Anh sống tiếp làm gì?
૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ mới có thể lấy được sự tha thứ của cô, đúng, phải ૮ɦếƭ!
Thình lình anh đánh tay lái, xe ở tốc độ cao đâm vào hàng rào bảo vệ bên vệ đường, lăn xuống sườn núi.
"Đại ca! ! ! Không…...” Khoảnh khắc đó Trương Thiên đập mạnh vào Tử Mặc"Mau, lái mau lên!”
Trương Thiên và Tử Mặc nhìn xe lật dưới mặt đường, rồi lăn một vòng xuống núi.
Hai người dùng sức như chín trâu hai hổ mới kéo Mộ Dung Kiệt ra khỏi xe trong tình trạng hôn mê, máu tươi từ trán anh chảy dài, thời điểm giữa ranh giới cái sống và cái ૮ɦếƭ Mộ Dung Kiệt cảm thấy, toàn bộ thế giới đều rất yên lặng.
Hai người nhấc anh lên xe, chạy nhanh tới bệnh viện, để lại hiện trường chiếc xe móp méo cùng bao ngón tay chỉ trõ bàn tán.
Bên trong phòng cấp cứu, hàng loạt bác sĩ có kinh nghiệm đều nơm nớp lo sợ. Trương Thiên và Tử Mặc canh giữ ở ngoài phòng cấp cứu. Trương Thiên giương súng lên trên bắn hai phát vang dội muốn xé toát cả bầu trời.
Anh thề, nếu như đại ca ૮ɦếƭ đi, Trương Thiên anh nhất định chôn người phụ nữ tên Ngải Tuyết kia theo với đại ca.
Khi biết được tin, tất cả lực lượng nồng cốt của Long Hổ bang lần lượt chạy tới bệnh viện, ánh mắt mọi người bao trùm sự lo lắng, hoảng sợ.
"Đã xảy ra chuyện gì?”
"Đại ca đã xảy ra chuyện gì?”
"Có phải bị bang phái khác trả thù?”
"Không có gì nghiêm trọng, để tôi yên tĩnh một lát!"Tâm tình của Trương Thiên phiền não không thôi, đặc biệt lắm sao mà còn kêu kể lại, hiện tại cứ nhớ lại cảnh đó anh liền lạnh người.
Cấp cứu kéo dài tới mấy tiếng đồng hồ, sau đó Mộ Dung Kiệt được đưa tới phòng bệnh, các bác sĩ lẫn y tá ai nấy đều như ૮ɦếƭ đi sống lại với bệnh nhân VIP đó.
"Không còn gì đáng ngại, không lâu sẽ tỉnh lại, nhưng phải chú ý tới tâm trạng của bệnh nhân, không thể có kích động quá lớn!”
Hiện tại Trương Thiên mới cảm giác mình được sống lại, cơ thể xụi lơ xuống góc tường. Anh dường như không dám tưởng tượng, nếu như chẳng may đại ca gặp phải chuyện anh sẽ phải làm gì.
Tử Mặc thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn trời đất.
"Cũng nên trở về rồi, nơi này có chúng tôi là được, trong bang còn rất nhiều vụ chưa xử lý, hiện tại đại ca cần nghỉ ngơi, tuyệt đối không được gây thêm bất cứ phiền phức nào." Tử Mặc luôn trầm ổn nên uy nghiêm của anh đối với anh em trong bang rất có trọng lượng
Lời anh nói tức là lời đại ca nói nên mọi người phải tuân theo.
"Anh Mặc, đại ca có gì phải báo với anh em một tiếng!”
"Ừ!”
Trong phòng bệnh, Trương Thiên, Tử Mặc và Lãnh Băng yên lặng đứng chờ đợi ở trước giường. Đứng có một chút đã hơn mười giờ.
"Hai người đi ăn cơm đi, đại ca tỉnh lại tôi sẽ thông báo, đừng để đại ca chưa tỉnh các người đã ngã bệnh trước.” Tử Mặc nghiêng đầu lại, vỗ bả vai của Trương Thiên.
"Tôi không đi, tôi muốn nhìn đại ca tỉnh lại!” Trương Thiên kiên cường chống đối, đại ca không tỉnh anh lấy đâu ra tâm trạng ăn uống.
"Tôi đi mua!" Lãnh Băng xoay người, Tử Mặc nói rất đúng, người là sắt, cơm là thép.
***********
"Theo tin tức xế chiều hôm nay, tại thị trấn Dương Tuyền trên tuyến đường cao tốc đã xảy ra tại nạn, một chiếc xe Rolls-Royce do chạy quá tốc độ đã đâm vào vệ đường rơi xuống núi, theo sát phía sau là hai chiếc xe BMW.
Nhưng người đàn ông trong xe Rolls-Royce đã được hai người đàn ông trong xe BMW tới cứu, khẩn cấp đưa vào bệnh viện! Hiện trường tai nạn, không có phát hiện dấu vết thắng xe nào, theo người dân gần đó đó nói, ông đang đi xe đạp về nhà.
Đến đoạn đường này thì nhìn thấy một chiếc xe đang chạy bình thường đột nhiên đánh tay lái nên đâm vào vệ đường rơi xuống sườn núi. Mọi thứ diễn ra rất nhanh dọa ông sợ đến run người, cũng may vào giờ đó trên đường không có xe qua lại, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Theo điều tra ban đầu cho thấy, người đàn ông xảy ra tai nạn vốn tiếng tăm lẫy lừng ở châu Á, đại thiếu nhà Mộ Dung – thiếu gia Mộ Dung Kiệt! Trước mắt hiện đang được cấp cứu, tình trạng chưa rõ.”
Ngải Tuyết ngơ ngác nhìn phóng sự trên TV, nước mắt như hạt đậu từng giọt thi nhau chảy xuống.
Trời ơi, cô đã làm nên tội gì?
Anh thế nhưng lại……..
Kỳ Hạo tắt TV, đối với Ngải Tuyết vô cùng lo lắng.
"Vi Vi, em định làm gì?”
Ngải Tuyết che miệng, mắt trừng thật to, không, sẽ không.
"Anh, đây không phải là sự thật, họ nói hưu nói vượn đúng không, anh ấy làm sao có thể sẽ xảy ra chuyện này, em không tin, anh cũng đừng tin, có được không?”
Ngải Tuyết vô cùng bình tĩnh nhìn Kỳ Hạo, nhưng khóe mắt lại phản bội sự bình tĩnh ngoài mặt của cô.
"Vi Vi, anh ta”
"Anh, anh cũng thấy chính bọn họ nói bậy đúng không, ha ha, xảy ra tai nạn xe cộ nhất định không phải anh ấy, chắc chắn họ nhận lầm người, anh xem đi, khi anh ấy biết tin tức này, nhất định sẽ cho nổ banh Đài Truyền Hình. Huhu, anh ấy vốn rất bá đạo ngang ngược.” Ngải Tuyết càng nói càng khó chịu.
"Vi Vi, đừng khóc, đúng, họ nói hưu nói vượn, mặc dù anh không thích anh ta, nhưng anh ta sẽ không đoản mệnh như vậy, a, nếu không anh dẫn em đi tới đó chịu không?" Kỳ Hạo ôm cô, nhẹ nhàng an ủi cô.
Kỳ Hạo nhìn ra được, người đàn ông kia thật lòng thích Vi Vi, không chỉ vậy mà rất yêu nữa là khác, anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện lại phát sinh đến nông nỗi này.
Ngải Tuyết quẹt nước mắt, cúi đầu trầm tư một lúc lâu, liên tục lắc đầu.
"Em sợ!”
"Không cần sợ, chúng ta đứng ở ngoài cửa nhìn anh ta là được, nếu như không phải, chúng ta lập tức đi kiện Đài Truyền Hình đăng tin đồn bậy?”
Ngải Tuyết nhìn dưới đất, lỗ mũi chua xót, lòng đau ê ẩm, cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận.
Chạy tới bệnh viện, đúng lúc ᴆụng phải Lãnh Băng đang xách thức ăn.
"Lãnh Băng tới đây, nhất định Kiệt cũng ở chỗ nãy, huhu, làm sao bây giờ? Thật sự là anh ấy!”
"Đừng khóc, có lẽ không nghiêm trọng lắm, truyền thông chỉ thích khoa trương phóng đại sự thật, chúng ta đi vào xem sao.” Kỳ Hạo an ủi Ngải Tuyết, thật ra cảm xúc bây giờ của anh cũng rất rối rắm.
Ngải Tuyết đi theo sau, trong lòng phập phồng lo sợ, thầm cầu nguyện anh không có chuyện. Thấy Lãnh Băng đi vào phòng bệnh, Ngải Tuyết cẩn thận núp ở cửa sổ nhìn vào trong.
Khi nhìn băng gạt trắng bao quanh đầu anh, đầu óc cô như nổ tung. Nước mắt giống như đê vỡ liên tục rơi.
Trước mặt bỗng tối sầm, lập tức té xỉu.
"Vi Vi, Vi Vi!" Kỳ Hạo luống cuống tay chân, tự trách cứ mình vô số lần, sao anh có thể mang Vi Vi tới đây.
Tử Mặc và Trương Thiên nhìn nhau một cái, tông cửa đi ra, đã nhìn thấy Ngải Tuyết té xỉu trên đất.
"Cô còn có mặt mũi để tới đây?" Trương Thiên hùng hổ muốn xông lên liền bị Tử Mặc kéo lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc