Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 75

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Còn phải nói, để cô một mình quét dọn sạch sẽ, còn họ ra ngoài ăn sơn hào hải vị.
Khi dọn dẹp xong, cả người cô xụi lơ như trút hết sinh khí.
Lúc Mộ Dung Kiệt về nhà đã là nửa đêm, lên lầu hai, nhìn thấy nhà vệ sinh kế phòng ngủ bật đèn sáng trưng, đi tới nhìn thì thấy Ngải Tuyết ngủ gật trên bồn cầu.
"Ngải Tuyết, sao ngủ ở đây?”
Động đậy cỡ nào cũng không lên tiếng, nhìn qua giống như ngất xỉu, thực ra là ngủ rất say, Kiệt nhẹ nhàng ôm cô về giường, hốc mắt của bảo bối anh hơi ẩm ướt hình như mới vừa khóc!
Nhìn dáng vẻ của cô, Kiệt có chút đau lòng! Lễ tiết chó má, anh không nên để Ngải Tuyết ở nhà một mình để mấy bà cô đó giày vò sai khiến, hôn môi cô, nói nhỏ"Sau này không bao giờ để em một mình ở nhà nữa!"
Sáng sớm mới mở mắt dậy, đập vào mắt Ngải Tuyết là Mộ Dung Kiệt nằm bên cạnh, ngày hôm qua cô luôn nhớ anh, mong anh xuất hiện từng phút từng giây cứu cô khỏi cái nhà này, họ hại cô thê thảm như vậy, cô hận, cô hận lắm!
"Bảo bối, thức dậy rồi hả?”
Anh mỉm cười nói, ngược lại Ngải Tuyết không nói lời nào xoay người sang chỗ khác đứng dậy rời giường.
"Bảo bối" Mộ Dung Kiệt kêu cô, đáy mắt tràn đầy yêu thương.
"Trở về lúc nào?”
"Rạng sáng, xin lỗi em, ngày hôm qua để em chịu nhiều cực khổ rồi? Anh trở về cả đêm không ngủ cứ nhìn em thôi!”
"Bà xã, dáng vẻ em ngủ rất đẹp đó!”
Kiệt đứng dậy, từ phía sau ôm lấy cô, nhưng cô hất cánh tay anh ra đi khỏi phòng, nhìn trong иgự¢ trống không, Kiệt đành cười trừ, nối đuôi đi theo sau cô.
"Bã xã, hôm qua anh có chuyện quan trọng, anh nói với em sẽ về trễ mà!”
"Được rồi!”
"Đừng giận, đừng giận mà bã xã? Này, em có tức giận ra sao trong mắt anh đều rất xinh đẹp, quyến rũ?” Kiệt quay người cô lại, hôn rồi lại hôn lên cái miệng nhỏ đó"Không được giận nữa, anh dẫn em đi chơi có chịu không?”
"Không cần, anh ở nhà chăm sóc họ kìa, em muốn ghi danh đi học!”
"Thôi mà, chuyện đi học của em, anh đã sắp xếp xong xuôi, ở ‘trường học Triết Hãn ’ đó là trường học của nhà Mộ Dung, bên trong toàn là nhân tài sau này làm việc cho tập đoàn Mộ Dung! Em học ở đó anh cũng yên tâm!”
"Anh mở trường học? Sao lại như vậy? Nào là công ty Mộ Dung, rồi hắc bạch, hai bên lẫn lộn xoay anh vòng vòng lấy đâu ra thời gian cho anh để ý tới trường học đó?” Ngải Tuyết rất tò mò với cuộc sống Mộ Dung Kiệt, ở cùng anh lâu như vậy, cô phát hiện bản thân hiểu về anh rất ít!
Mộ Dung Kiệt véo má cô"Có phải rất đau lòng cho chồng em không? Con mèo nhỏ, anh yêu em ૮ɦếƭ đi được!” Tựa đầu vào trán cô, nói lời ngon ngọt dụ dỗ cô.
"Vậy khi nào nhập học?" Nghĩ đến việc được đi học lại, Ngải Tuyết vui mừng thấy rõ.
"Gấp gáp làm gì? Muốn đi học phải đồng ý với anh một điều kiện!"
"Kì vậy? Tưởng anh tốt lành gì ai ngờ!” Trề môi.
"Để Lãnh Băng bảo vệ em, anh bảo đảm, cô ấy tuyệt đối không can thiệp vào sự tự do của em, nhưng em phải đồng ý với anh, không được tự ý làm chuyện nguy hiểm, hết tiết học lập tức ngoan ngoãn về nhà, được không?” Kiệt vuốt ve gương mặt Ngải Tuyết, thấy sắc mặt cô liên tục biến đổi, cũng biết nha đầu nhất định không bằng lòng!
"Em không cần người bảo vệ, công phu quyền cước em đủ để tự vệ bản thân? Người bình thường không làm được gì em đâu!" Vẻ mặt anh tỏ ý không tin, lập tức kéo tay áo khoa tay múa chân"Anh không tin cứ nhìn thử nè!”
Kiệt ngăn cô lại"Ok Ok, anh biết con mèo nhỏ rất lợi hại, chỉ là vẫn nên có một người bên cạnh em? Làm gì xụ mặt xấu thế? Em có thể xem như không khí, coi như không biết!”
"Vớ vẩn.” Mời các bạn sang web Doc Truyen . o r g đọc nhé
"Chuyện này cứ quyết định vậy đi, hay là em đổi ý không muốn đi học?" Mộ Dung Kiệt giả vờ nghiêm túc, không cho cô cơ hội tứ chối, anh phát hiện, anh càng nhường nhịn cô càng lấn lướt làm tới.
Ngải Tuyết thấy Mộ Dung Kiệt biến sắc, muốn phản kháng đành nhẫn nhịn nuốt xuống bụng"Được được em đồng ý, bất quá có việc nặng sẽ gọi cô ấy làm thay, nhưng cô ấy phải nghe theo em, chỉ phục tùng một mình em!”
Mộ Dung Kiệt thấy rõ một bụng xấu xa của Ngải Tuyết cũng biết cô muốn làm gì"Được, chỉ cần không quá phận, anh liền không quản!”
Ngải Tuyết chợt nhảy lên hôn anh cái"Kiệt, em phát hiện càng ngày em càng yêu anh!”
Mộ Dung Kiệt bị cô chủ động bất ngờ như vậy, sững sờ một lúc lâu khôi phục lại tinh thần, ôm lấy cô gấp gáp chạy lên giường.
"Này, anh muốn làm gì?”
"Không làm gì cả, với lại sáng sớm vận động một chút rèn luyện cho thân thể.”
"Sắc lang, bại hoại.”
"Anh chỉ bại hoại với một mình em, bằng không anh đi tìm người phụ nữ khác?”
"Anh dám! ! ! Em ngay tức khắc bỏ anh.”
"Ưm ưm”
Buổi chiều, Ngải Tuyết hẹn Giản Mộng ở quán cà phê, hai người xa cách bấy lâu nay vừa gặp như gặp được thần tượng, ca hát nhảy múa giữa chốn đông người, Giản Mộng đánh vào vai cô không thương tiếc, tức giận trách mắng"Xú nha đầu, chạy một mạch mấy năm liền, bạch vô âm tín, cậu còn nhớ tới tớ không vậy?”
Ngải Tuyết kìm nén sự xúc động, đánh cô lại một cái"Cậu nói hay quá, ban đầu nếu cậu chịu giúp tớ một tay, tớ cũng không mất trí nhớ đi mấy năm liền như vậy!”
Giản Mộng kinh ngạc không nhẹ"Tiểu Tuyết, cậu mất trí nhớ? Cậu đã xảy ra chuyện gì?” Không phải trong tiểu thuyết mới có tình tiết đó sao.
"Chuyện gì đâu, tớ bị ông cụ đưa ra nước ngoài, trời ơi, nói chung là xảy ra rất nhiều chuyện, tớ từng mất trí nhớ, cho nên mới không có liên lạc với cậu, còn cậu nữa, lúc đầu cậu đồng ý giúp tớ sao một chút tin tức cũng không có!”
Giản Mộng xấu hổ cúi đầu, ngượng ngùng nói "Ngày đó sau khi trở về tớ liền nói chuyện của cậu cho cha mẹ nghe, nào ngờ bọn họ chẳng những không giúp tớ, còn nhốt tớ ở trong nhà một thời gian, xin lỗi cậu!”
"Không có gì cả..., hai chúng ta còn cần đến câu xin lỗi đó sao?”
"Ờ mà nè, kế tiếp như thế nào?" Giản Mộng rất hiếu kỳ.
"Sau đó, Kiệt tìm được tớ, giúp tớ khôi phục trí nhớ! Chuyện này rất phức tạp, tớ nói một hồi cũng muốn nhức đầu, sau này có thời gian tớ từ từ nói cho cậu nghe, hôm nay tớ muốn báo tin vui cho cậu biết, ngay mai tớ được đi học, đi học đại học đấy!”
Giản Mộng trợn to hai mắt"Cậu tới tuổi này rồi còn đi học? Tiểu Tuyết mọt sách!” Trêu ghẹo Ngải Tuyết.
"Trời ơi, tớ đi học không phải cậu không biết, thực ra tớ muốn tìm thầy giáo đẹp trai, (*^__^*) hì hì!”
"Được rồi, dù sao cậu học giỏi, đầu óc thông minh, không giống tớ!" Giản Mộng tự giễu chu mỏ.
"Ai biết được, óc cậu có phải ngốc thật hay là giả bộ kém thông minh?" Ngải Tuyết không chịu thua trêu chọc lại.
"Ha, Xú nha đầu, mấy năm không gặp, miệng mồm càng lém lỉnh?” Vừa nói vừa thọt cù lét Ngải Tuyết làm cô cười đến chảy nước mắt!
Trong bóng tối, khóe miệng Lãnh Băng khẽ co giật, đúng là trời sinh thiếu phu nhân rất hạnh phúc, không phiền não gì cả!
Cầm điện thoại gọi báo cáo nhất cử nhật động của cô cho Mộ Dung Kiệt, nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh nhưng thực chất rất quan tâm thiếu phu nhân!!!
Ngày hôm sau, Ngải Tuyết dậy thật sớm, cô rất nôn nao nên tối hôm qua căn bản không ngủ được, nhìn Kiệt ngủ say liền giở trò đùa nghịch ngợm . Cầm 乃út lông lên vẽ đầy mặt anh.
‘Tôi là sắc ma’ ha ha, Ngải Tuyết nhìn tác phẩm của mình cười muốn rách quai hàm, nằm ở trên người anh lộn xộn, nhưng vẫn không dám đánh thức anh.
Mộ Dung Kiệt chậm rãi mở mắt ra, nhìn Ngải Tuyết cười lăn cười lộn không khỏi cau mày"Nha đầu ngốc!”
"Hả, cái gì?"
"Không tệ, ngủ một đêm thức dậy trên mặt liền có chữ, nhưng anh muốn xem chữ ‘tử’ viết như thế nào?"
Ngải Tuyết kinh hãi, lật đật xuống giường xả khăn lau mặt cho anh, nhưng mực chẳng những không bay còn dính đầy làm mặt anh thêm lem luốt!!!
"Này, con mèo ngốc, gương mặt điển trai của anh bị em biến thành cài dạng này?" Đôi con ngươi tràn đầy lửa giận, thật là khó nhìn mà!
"Em biết sai rồi, tuy nhiên nhìn anh vẫn còn đẹp trai lắm!"Ngải Tuyết khoa trương làm trò giơ hai ngón cái lên, thận trọng nhìn sắc mặt anh.
Kiệt bật cười "Tất nhiên, nếu không có khuôn mặt hoàn mỹ này, làm sao mê hoặc được con mèo như em nhìn đến chảy nước miếng luôn kìa?"
Ngải Tuyết giật mình hơi chột dạ lập tức đưa tay sờ miệng"Xạo, có chảy đâu?"
Lợi dụng thời cơ, Kiệt nhanh tay cầm 乃út lông chạy tới trước mặt Ngải Tuyết vẽ bùa vẽ chú trên đó, Ngải Tuyết bị vẽ quyết không chịu trận chạy trốn khắp phòng.
"Nha đầu ngốc, mau chịu phạt” Ngải Tuyết che kín mặt, nhẹ giọng xin tha"Đừng vẽ mà, vẽ lên rất khó coi, em biết lỗi rồi, sau này không dám tái phạm nữa.”
"KHÔNG, anh đây có thể lượng tình không vẽ chữ, chỉ vẽ hoa có được không?Nếu có khó coi anh vẫn rộng lòng không ghét bỏ em, miễn cưỡng nhìn mỗi ngày!” Kiệt nhất quyết không tha, trói hai tay cô ra đằng sau, lấy cánh tay ghì chặt đầu cô bắt đầu vẽ.
"Ông xã đừng vẽ, hôm nay ngày đầu tiên em đi học, nể tình tha cho em đi, đợi học về rồi hãy vẽ."Ngải Tuyết nũng nịu nói tỏ vẻ đáng thương.
"Bây giời biết gọi ông xã rồi hả?Đừng giả bộ đáng thương, anh không trừng trị em, em không biết trời cao đất rộng là gì, lấy tay ra!"
Ngải Tuyết đẫm lệ hoen tròng, ngoan ngoãn đưa tay xuống, không đợi anh có phản ứng, nhẹ nhàng đưa bàn tay đi vào áo ngủ anh, trực tiếp véo em trai nhỏ của anh!!!
Mộ Dung Kiệt đau điếng, cậu nhỏ phía dưới cũng bắt đầu ngọ nguậy, anh cảm thấy vô cùng thất vọng, bất kì hoàn cảnh nào người phụ nữ này đều có bản lãnh để anh nổi lên Dụς ∀ọηg!
Vứt 乃út lông xuống sàn, trực tiếp làm! Ngải Tuyết cười khoái trá, cô cũng biết, Kiệt của cô không chống cự nổi sức hấp dẫn của cô.
Trải qua một loạt vận động, Ngải Tuyết đờ đẫn thừ người trên giường, ngược lại Mộ Dung Kiệt tinh thần sảng khoái. Cô vốn định đùa anh một tí, không nghĩ tới cuối cùng lại bị anh chơi tới mất sức phản khảng!
Ba tháng, ba tháng đáng ૮ɦếƭ, cô muốn điên rồi, a a a!
"Có mệt không?Nếu mệt thì hôm nay xin nghĩ, ngày mai đi học cũng được!”Mộ Dung Kiệt từ tốn nói, tâm tình tốt đến không thể tốt nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc