Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 64

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Mộ Dung Kiệt nhíu mày, đột nhiên trong иgự¢ trống rỗng làm anh cực kỳ khó chịu
Vội vàng đi tới, ôm cô vào lòng lần nữa, khoa trương hơn còn hé miệng chờ đút thức ăn!
Căn bản đối với một đám ruồi nhặng kia xem như không thấy!
Lần này, cả đám người đang ăn phải há mồm mở to mắt!
Ngải Tuyết viện cớ"Tôi đi vệ sinh!”
Vội vàng đẩy anh ra, cúi đầu chạy đi!
Tâm tình Mộ Dung Kiệt thật tốt, nhìn lướt qua mọi người, lúc tầm mắt quét qua Tử Hiên chợt lạnh xuống!
Nó dám tự động giấu bảo bối của anh suốt năm năm.
Năm năm là bao lâu?
1825 ngày! ! !
43800 canh giờ! ! !
2628000 phút! ! !
157680000 giây! ! ! ! !
Những số này còn chưa tính tới số lẻ đấy!
Tại sao? Năm năm rồi, nó không nói với mình chuyện tìm được Ngải Tuyết?
Nhiều cơ hội để nói với mình như vậy, tại sao nó không nói?
Mộ Dung Kiệt đập thật mạnh xuống bàn phát ra tiếng vang thanh thúy làm bầu không khí trở nên ngột ngạt kìm nén!
Tử Hiên né tránh ánh nhìn của con sói trước mắt, bộ dạng gấp gáp lùa cơm vào miệng!
Buổi tối, Ngải Tuyết chui vào chăn thật sớm, cô cảm thấy, nên nhắm mắt làm ngơ là tốt nhất.
Nhưng không ngờ tới, Mộ Dung Kiệt giống âm hồn không tan xuất hiện trong phòng cô, nói thế nào cũng quyết đòi ngủ với cô.
Ngải Tuyết tức giận trừng mắt, thấy Mộ Dung Kiệt đầy tà khí dựa lưng vào giường của cô.
"Rốt cuộc anh muốn sao?” Hai má Ngải Tuyết vì tức giận nên phính hồng!
Mộ Dung Kiệt hừ nhẹ"Anh là ông xã của em, em nghĩ xem anh muốn như thế nào?"
Ngải Tuyết vừa nghe, sắc mặt lập tức hồng đến cổ, người này, người đàn ông này, quá vô sỉ!
"Lưu manh! ! !" Tựa hồ ngoài từ này, không còn từ nào để cô hình dung tình cách con người anh.
Mộ Dung Kiệt nhíu mày"Lưu manh? ? ?”
"Bảo bối, em biết lưu manh là gì không?”
"Anh dạy cho em! ! !” Mộ Dung Kiệt vừa nói vừa đứng dậy đè Ngải Tuyết dưới thân!
Ngải Tuyết sợ tới mức thét lên "Lưu manh, thổ phỉ, bạo quân! ! !”
"Ơ, từ khi nào em lại nói những từ này thuận miệng đến vậy! Dường như chỉ thấy anh, em mới như vậy!” Mộ Dung Kiệt cười gian trá.
Ánh mắt Ngải Tuyết như muốn phóng lửa vì tức giận, vung bàn tay nhỏ bé lên, dường như Mộ Dung Kiệt đã sớm có chuẩn bị, chính xác bắt kịp.
Hai mắt anh tràn đầy ý cười"Nhiều năm không gặp, em ngày càng bướng bỉnh rồi, dám đánh ông xã của em?”
Sắc mặt Ngải Tuyết xanh lét như tàu lá chuối, liếc mắt "Anh đùa đủ chưa! Tôi mệt rồi!”
"Mệt sao? Chúng ta đi ngủ!” Trong mắt Mộ Dung Kiệt thoáng qua một tia gian trá.
"Anh đi xuống! ! !" Ngải Tuyết không chịu được gầm thét!
"Bà xã, đêm nay trăng đẹp như vậy, có phải…….. chúng ta nên làm cái gì đó không?” Mộ Dung Kiệt như cố ý vô tình cọ đầu vào иgự¢ Ngải Tuyết!
Toàn thân Ngải Tuyết toát mồ hôi lạnh"Ai là bã xã của anh?”
"Em đó!" Nói trắng trợn đến vậy sao cô có thể đần đến mức như thế!
"Đi soi gương lại đi! ! !” Miệng Ngải Tuyết giương cao, cô có ngu mới để anh chiếm tiện nghi!
"Bảo bối, em có biết mấy năm qua anh luôn nhớ đến hình bóng của em? Em có nhớ anh không?" Giọng nói ấm áp của Mộ Dung Kiệt truyền bên tai cô!
"Bảo bối, không ngờ em lại ngốc ngoài mức tưởng tượng của anh, cho dù ông cụ bắt ép rời đi, em cũng không biết tìm cách trở về sao?”
"Hay là em chán ghét anh nên lợi dụng cơ hội đó muốn dứt khoát quan hệ với anh?” Trên mặt Mộ Dung Kiệt phủ lên một tầng thương cảm!
Ngải Tuyết khẽ nghiêng đầu, tâm tình có chút bối rối không biết làm sao cho phải trước sự yêu thương của anh!
"Lúc trước….. Chúng ta có quen nhau sao?” Một chút ấn tượng cũng không tồn tại trong trí óc cô.
Mộ Dung Kiệt trừng mắt, đánh vào trán cô"Nha đầu ngốc, em vẫn không tin?”
Ngải Tuyết trợn mắt nhìn anh "Này, anh làm gì trở mặt nhanh đến vậy?”
Đầu mi của Mộ Dung Kiệt giật cao, hai mắt khẽ động tình nhìn Ngải Tuyết!
"Đau không?”Vươn tay nhẹ nhàng xoa chỗ anh vừa đánh!
Ngải Tuyết hất tay anh ra, đôi lông mi dày đẫm hơi nước khiến người nhìn phải động lòng xót thương!
Tại cổ họng Mộ Dung Kiệt trở nên khô khốc, ánh mắt nhìn cô đắm đuối như sói như hổ muốn vồ tới con mồi!!!
Nhưng Ngải Tuyết không hề phát hiện, bàn tay nhỏ bé đấm vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh"Không biết thương hoa tiếc ngọc, ở đó còn nói tôi là vợ của anh? Đánh tôi đau như vậy!”
Ngải Tuyết lầm bầm nói nhỏ! Làm hại Mộ Dung Kiệt thở không thông!
Anh cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng nóng rực, mà cô gái nhỏ trước mắt không nhận ra sự khác thường cứ ᴆụng chạm vào anh!
Anh sợ mình kiềm chế không được núi lửa sẽ phun trào, mãnh liệt hơn cả nước thủy triều dâng!
Người phụ nữ này cố ý quyến rũ mình mà?
Nhưng lúc này, anh thực sự không muốn cô, khi cô chưa nhớ ra anh là ai.
Hết lần này đến lần khác cứ đánh cứ cạ vào người anh, Ngải Tuyết vốn ngu ngốc không chú ý tới sắc mặt của anh đè nén đến mức nào!
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt đắm chìm Dụς ∀ọηg, nhưng Ngải Tuyết cứ như đứa trẻ hồn nhiên không biết gì, lại ngắt anh một cái "Anh trả lời em mau!”
Bên eo Mộ Dung Kiệt chảy máu vì móng vuốt của con mèo xù lông trước mặt, anh cắn răng chịu đựng"Trả lời cái gì?”
Ngải Tuyết cắn môi dưới, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh"Nói chuyện tình cảm trước kia của chúng ta đó! Hạnh phúc lắm sao?”
Tia lửa, lần nữa bị đốt lên!
Mộ Dung Kiệt cảm giác mình bị Dụς ∀ọηg ђàภђ ђạ sắp điên rồi!
Nâng cằm của cô lên, trực tiếp áp miệng vào hôn!
Thời gian như lắng đọng, càng hôn anh càng động lòng muốn lấn lướt làm tới!
Anh nhớ đến mùi vị ngọt ngào của đôi môi cô, hoài niệm đến điên cuồng, dường như giờ phút này, chỉ muốn điên cuồng hôn cô!
Ngải Tuyết kinh hãi, vội vàng đẩy anh ra!
"Bảo bối, ngoan ngoãn để anh yêu em!” Mộ Dung Kiệt gắt gao giam cầm Ngải Tuyết, không cho cô động đậy dù chỉ một chút!
Một giây sau, bàn tay như ma thuật luồng vào váy cô!
"Không, không……” Ngải Tuyết hận không thể cắn nát đầu lưỡi của anh. Tên sắc lang!!!!
Tại sao có thể đối với cô như vậy, vì mắc cỡ mà mặt cô đỏ hồng như trái cà chua!
"Bảo bối, anh muốn….” Giờ phút này, trong suy nghĩ của Mộ Dung Kiệt không còn hai chữ kiềm chế, anh đã sớm trở thành con sói tràn đầy Dụς ∀ọηg nhìn Ngải Tuyết, muốn nhanh chóng ăn cô sạch sành sanh!
Ngải Tuyết dùng sức lay đầu, trời ơi, ai tới cứu cô?
"Không được, Mộ Dung Kiệt, anh không thể làm vậy!”
Mộ Dung Kiệt đời nào bỏ qua cho cô, đưa hàm răng ra cắn xé quần áo của cô, Roẹt——
"Không, anh mau tỉnh táo lại!” Ngải Tuyết gầm thét muốn nứt cả gian phòng, anh là tên khốn khi*p, là chó sao???
"Á, anh Tử Hiên, cứu em! ! !” Ngải Tuyết hoảng sợ kêu to, mong chờ Tử Hiên tới giải cứu cô!
Mộ Dung Kiệt vừa nghe được trong miệng cô kêu tên người đàn ông khác, nhất thời không thể khống chế cơn giận muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô ngay trên giường!
Roẹt….. Ngay tức khắc, cơ thể cô không còn mảnh vải che thân!!! Chiếc đầm bị xé không thương tiếc.
Anh kịch liệt hôn cô, bá đạo muốn nghiền nát cái miệng nhỏ của cô, cứ hôn, cứ hôn, cho đến khi hai người không còn hơi để thở! Mới chịu buông tha cho cô !!!
Cô càng giãy giụa anh càng gắt gao đè chặt, anh sử dụng cánh tay, sử dụng Ⱡồ₦g иgự¢, sử dụng toàn bộ trên thân thể của mình cường thế đè ép cô!
Không cho cô chống cự, không cho cô cự tuyệt!
Anh muốn hung hăng trừng phạt cô! Quá đáng thật!!!!
"Anh bị điên cái gì vậy??Buông tôi ra.”
Môi của anh, lập tức lại phủ lên, không ngừng lại phút giây nào, môi lưỡi cùng nhau xâm chiếm vào thành trì, dùng sức gặm cắn trên xương quai xanh của cô, dùng sức ʍúŧ thỏa thích! truyện mới nhất chỉ có tại DocTruyen.Org
Môi lưỡi anh lướt đến đâu đều để lại dấu ấn đỏ hồng trên da thịt trắng nõn của cô, anh muốn mỗi tấc da tấc thịt trên người cô chỉ lưu lại dấu vết của riêng anh!
Giờ phút này, Tử Hiên nóng nảy như kiến bò trên chảo cứ đi đi lại lại ngoài cửa phòng!
Anh thật không biết, rốt cuộc có nên ngăn cản anh Kiệt hay không! Lúc này Tiểu Tuyết cũng không nhớ rõ anh ấy, chỉ sợ không may anh Kiệt dọa cô!
"Anh thấy em chán sống rồi!Dám ở trên giường anh gọi tên người đàn ông khác?”
Ngải Tuyết dùng sức né tránh bàn tay và môi lưỡi của Mộ Dung Kiệt không an phận trên cơ thể cô, khóe mắt chợt rơi xuống vài giọt nước mắt bất lực!
"Anh Kiệt mở cửa, mở cửa!” Đúng lúc, tiếng kêu của Tử Hiên ngoài cửa rất hợp với tình hình bên trong!
Ngải Tuyết giống như gặp được Chúa cứu thế, đôi mắt ảm đạm tuyệt vọng cuối cùng cũng lóe lên tia hi vọng!
Nhưng Mộ Dung Kiệt căn bản không để ý, ảo não hằm hằm nhìn cô!
"Cứu em! Tử…” Hai chữ anh Tử Hiên thiếu chút nữa liền từ trong miệng cô nói ra, nhưng liếc thấy khuôn mặt Mộ Dung Kiệt đen đến không thể tưởng, chỉ sợ cô nói ra ngay cả sống hết đêm nay cũng không có cơ hội khi chọc đến con sói này!!!
"Ngải Tuyết, thành thật với bản thân một chút, anh mới bảo đảm em có thể sống thoải mái ở dưới người anh đêm nay, nếu không! ! !” Khóe miệng Mộ Dung Kiệt nâng lên khát máu!
Ngải Tuyết nghe đến lạnh cả sống lưng, mũi chợt chua xót, nước mắt liền tuôn rơi!
"Không được khóc!” Mộ Dung Kiệt nhìn thấy Ngải Tuyết rơi nước mắt lần nữa, mọi tức giận trong lòng lần lượt dịu xuống!
Nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy!!!
Ngải Tuyết vểnh môi tỏ vẻ uất ức, đưa mu bàn tay quệt sạch nước mắt, lỗ mũi hít xụt xịt, nức nở nghẹn ngào!
Mộ Dung Kiệt thở dài nhẫn nại chờ cô! Từ trên người cô lật xuống, đắp mền cho cô!
Nựng chiếc mũi đỏ hồng vì khóc của cô"Thật hết cách với em, anh không ᴆụng em nữa được chưa? Ngoan ngoãn, ngủ một giấc!”
Ngải Tuyết nghe lời nhắm mắt lại, cô cảm thấy, mình nên nghe lời làm theo là tốt nhất!
Nhẹ nhàng đặt nụ hôn trên trán cô, xoat người đi xuống giường!
"Nói!" Giọng nói vô cùng lạnh nhạt, một bộ dáng lạnh lùng ra vẻ người lạ chớ tới gần!
Toàn thân Tử Hiên cứng đờ, có chút không được tự nhiên cúi đầu.
"Anh Kiệt, năm năm anh đợi được, chẳng lẽ hôm nay anh lại nhịn không được?”
"Phụ nữ của anh, tới lượt em phải quan tâm sao?" Mộ Dung Kiệt hừ lạnh, hơi thở lạnh giá phun trào.
"Hiện tại, Tiểu Tuyết không nhớ gì về anh, còn anh cứ dùng sức ép buộc cô ấy, càng kéo xa khoảng cách của hai người hơn!”
Mộ Dung Kiệt híp nửa con mắt, Tử Hiên nói đúng, tính huống bây giờ không nên ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô!!!
Có trách cũng trách bản thân mình kiềm lòng không đậu! Thật sự, anh rất nhớ cơ thể của và mùi hương của cô. truyện được copy từ DocTruyen.Org
Đi tới trước cửa sổ, châm điếu thuốc, lẳng lặng đứng hút một lúc lâu!
"Anh Kiệt, em nghĩ nên để Ngải Tuyết khôi phục trí nhớ rồi hãy đưa cô ấy trở về nước! Cho nên……”
"Cho nên, em giấu cô ấy suốt năm năm, giấu đến cô ấy thích em, yêu em, càng lệ thuộc vào em? Tử Hiên, em thích Ngải Tuyết? Em yêu Ngải Tuyết đúng không?" Mộ Dung Kiệt càng nói càng kích động, quả đấm túm càng chặt thấy được cả đường gân xanh.
"Tiểu Tuyết té từ trên xích đu xuống, chuyện gì cũng không nhớ, thậm chí mặc quần áo hay ăn cơm cứ như đứa trẻ mới sinh ra, em đã giúp cô ấy khôi phục từng cái, hơn nữa, khi đó em chỉ sợ anh thấy bộ dạng của cô ấy sẽ không tiếp nhận nỗi."
"Coi như là vậy, nhưng em nhiều lần trở về nước, có quá nhiều cơ hội để nói chuyện của Ngải Tuyết với anh nhưng một lần em cũng chưa từng nói qua! Em nhìn anh lo lắng giống như thằng ngốc cảm thấy rất vui sao?”
"Ngải Tuyết là phụ nữa của anh, cô ấy xảy ra chuyện gì, theo lý mà nói anh nên là người chăm sóc cho cô ấy! Nhưng cuối cùng lại là ai?”
"Rốt cuộc, em làm vì anh hay vì tình cảm riêng?”
Tử Hiên bị nói trúng tâm tư đành á khẩu không trả lời được, anh biết, dù anh có giải thích như thế nào anh Kiệt cũng không tin!!!
Thở dài một tiếng"Chu Bân đã tới La Mã, mới vừa xuống máy bay, bây giờ đang trên đường tới khách sạn, hắn muốn anh tới gặp mặt!”
"Chu Bân? ? ?" Đầu mi Mộ Dung Kiệt chau lại "Hắn tới làm gì?”
Chu Bân là kẻ thống trị lớn nhất Âu Mĩ, sau khi hắn lên nắm quyền! Anh và hắn từng giao đấu một lần, cuộc chiến rất điên cuồng, tính tình của hắn rất phóng khoáng!!!
Về gia thế khỏi phải nói, là một trong những gia tộc đứng đầu về dầu mỏ!!!
"Kể từ lần hắn đua xe với anh, em có gặp lại hắn mấy lần, trái lại hắn rất kính nể chúng ta, có ý muốn kết giao quan hệ với chúng ta!”
Mộ Dung Kiệt hơi sửng sốt, lắc lắc chiếc quần tây, sải bước đi ra ngoài! ! ! truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen . o r g
Bên trong phòng, Ngải Tuyết bị dọa không hề nhẹ, trốn ở trong phòng tắm chà lau đến da đỏ ửng muốn rớm máu, nhưng cô vẫn cảm thấy rất dơ bẩn chưa hết mùi của người đàn ông kinh tởm kia.
Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa đã bị ăn sạch sành sanh, nguy hiểm thật a!
Lần đầu tiên của cô chỉ dành riêng cho anh Tử Hiên trong đêm tân hôn thôi!!
Tên Mộ Dung Kiệt ghê tởm kia, tại sao có thể bá đạo như vậy!
Trước kia bọn họ thực sự có qua lại với nhau sao?
Ôi trời, dù sao từ lúc gặp Mộ Dung Kiệt đến giờ, câu hỏi đó luôn quanh quẩn trong đầu cô, nhưng phúc đâu không thấy chỉ toàn thấy tai họa đổ ập lên người cô, phá đi cuộc sống hạnh phúc vốn có của cô.
Mùi thơm của cánh hoa hồng trong bồn tắm lan tỏa khắp căn phòng, cô dùng sức tắm bản thân sạch sẽ không còn mùi dơ bẩn kia , cô mới hài lòng mặc quần áo chỉnh tề!
Rón ra rón rén mở cửa phòng tắm ra, nhìn quanh một lần, xác định quái vật nguy hiểm không có ở trong phòng, mở thở phào đi ra!
Gọi điện thoại cho Thang Tiệp, bảo cô đi xuống phòng ngủ với mình.
"Cậu phải ngủ với tớ!”
Thang Tiệp mơ màng nói"Không phải chứ, trước kia cậu đâu thích người khác ngủ chung trên một chiếc giường?”
Ngải Tuyết nhanh miệng nói lại"Nhưng bây giờ khác rồi, không giống như lúc trước nữa?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc