Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 63

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Anh lắc bờ vai của Ngải Tuyết không ngừng, Ngải Tuyết cũng bị anh làm cho hoảng hốt không thôi!
"Anh Kiệt, anh đừng như vậy, Ngải Tuyết, cô ấy thực không nhớ một chút gì cả, thậm chí ăn cơm, mặc quần áo đều do em dạy cô ấy từng cái một!” Tử Hiên nhìn Ngải Tuyết bị lắc đến chóng mặt làm anh đau lòng nói.
Mộ Dung Kiệt ý thức được lời Tử Hiên nói có gì đó không đúng"Em dạy côấy ăn cơm, mặc quần áo? ?" ‘Mặc quần áo’ ba chữ này rất đặc biệt, trong lòng khơi dậy cơn tức giận vô cớ.
Tử Hiên mau mau ngậm miệng, muốn giải thích nhưng không biết mở lời như thế nào cho phải.
"Anh Kiệt, cái đó, không phải như anh nghĩ, cái gì Ngải Tuyết cũng không nhớ cả, cho nên em. . . . . .”
"Cho nên em mới tốt bụng giữ cô ấy ở bên cạnh chăm sóc, muốn cho cô ấy hoàn toàn hồi phục sau đó trả lại cho anh, nhưng bây giờ, anh tìm tới rồi, như thế có phải không?"Mộ Dung Kiệt ngắt lời Tử Hiên nói, ngay cả mắt cũng không liếc nhìn.
Tử Hiên bị nói trúng hơi chột dạ, trên thực tế mà nói, là như vậy, nhưng trong đó ít nhiều cũng có tính toán riêng!
Anh xấu hổ cúi thấp đầu, biết rõ bây giờ anh Kiệt rất tức giận, muốn né tránh xoay đầu đi!
Ngải Tuyết cũng ngồi trơ mắt, tên biến thái đó biết anh Tử Hiên từ khi nào mà có thể nói nhiều như vậy a!
"Không cho phép anh dùng giọng điệu đó nói chuyện với anh Tử Hiên!" Ngải Tuyết dùng sức đẩy Mộ Dung Kiệt, nhưng sức của cô vốn đâu thể so với Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của anh, nên đẩy mãi vẫn không sao thoát được.
Những lời này đã thành công chọc Mộ Dung Kiệt giận đến đen mặt tối mày"Vậy anh phải nói giọng nào? Cảm động đến rơi nước mắt sao? ? ?”
Ngải Tuyết tức giận, người đàn ông này, một chút đạo lý cũng không nói, dù sao trong cảm nhận của cô, anh Tử Hiên là người thân, còn Mộ Dung Kiệt là người xa lạ!
Coi như trước kia có yêu, nhưng hiện tại cô không nhớ gì cả, hơn nữa, tại sao năm năm mới tìm tới cô?
"Này, anh buông tôi ra! Tôi và anh rất quen sao? Động tay động chân với tôi hoài vậy!” Ngải Tuyết không nhịn được, sao cô có thể ôm ấp với người đàn ông khác ở trước mặt anh Tử Hiên?
Mộ Dung Kiệt nhìn bộ dạng chanh chua của Ngải Tuyết nuốt nước bọt một hồi cơn giận cũng bộc phát.
Ôm chặt cô trong иgự¢, đè đầu cô xuống, gắt gao chế trụ cái cằm nhọn của cô, đặt lên môi cô một nụ hôn!
Vừa mới chạm tới, tim của anh không tự chủ được đập liên tục!
Môi của cô vẫn ngọt như ngày nào, vẫn một màu đỏ hồng, mỗi lần nửa đêm thức giấc, có trời mới biết, anh tưởng nhớ đến khoảnh khắc này như thế nào!
Rất muốn rất muốn đè cô dưới thân ђàภђ ђạ giày vò cô, vội dời khỏi đôi môi! Hô, thiếu chút nữa, anh đã mất không chế rồi!
Ngải Tuyết ở thế không phòng bị để anh hôn bất chợt, cô không dám tin sờ sờ đôi môi, mang theo tiếng khóc nức nở"Khốn kiếp, anh lưu manh, anh đáng ૮ɦếƭ, anh trả nụ hôn đầu cho tôi!”
Hu hu hu, nụ hôn đầu của cô, anh Tử Hiên còn chưa hôn cô, tại sao có thể, tại sao có thể bị người đàn ông khác hôn ở trước mặt của anh ấy đây?
Ngải Tuyết uất ức quệt môi, không dám nhìn Tử Hiên!
Tử Hiên đau lòng nhìn đi chỗ khác, yêu người không nên yêu, nhất định là đau lòng đến ૮ɦếƭ mà!
"Nụ hôn đầu? Ha ha, em cảm thấy em còn nụ hôn đầu sao?" Mộ Dung Kiệt giống như nghe được chuyện cười, cười ha ha!
Khóe mắt Ngải Tuyết đẫm hơi nước"Không có, anh trả lại cho tôi! Anh là đồ bạo chúa!” Tại sao có thể bá đạo như vậy?
"Thế nào, trả như vậy sao?" Nói xong, lấn người lên lần nữa! Không có dấu hiệu nào để hôn!
Ngải Tuyết không dám tin trợn to mắt, trong mắt tràn đầy sự tức giận! Giờ phút này, cô vung vào mặt anh một cái tát cho hả dạ!
Mộ Dung Kiệt hài lòng nâng khóe môi lên, không nhớ rõ anh sao?Được thôi, anh kiên nhẫn nói cho cô biết, rốt cuộc anh là ai?Cô là người của ai?
"Thứ nhất, anh không phải tên ‘Này’, anh tên Mộ Dung Kiệt!”
"Thứ hai, Mộ Dung Kiệt là người đàn ông duy nhất của Ngải Tuyết em, trước kia như thế, bây giờ cũng thế và tương lai vẫn là như thế!”
"Thứ ba, không cho phép em ở trước mặt anh có cử chỉ thân mật với người khác giới, dù cho nói chuyện cũng không được!”
"Thứ tư, nếu như em dám phản bội anh, anh lập tức ném em vào ao cá sấu làm mồi cho bọn chúng!”
"Thứ năm, mọi thời khắc đều phải nhớ tới điều thứ hai, nếu như có ngày quên mất, hãy tự giác làm điều thứ tư!”
Mộ Dung Kiệt nói rõ từng chữ từng điều, bộ dáng nghiêm túc như vậy làm Ngải Tuyết sửng sốt! ,
Vẻ mặt cô hơi hoảng hốt, giống như, trước đây đã từng nghe qua những lời này.
"Thứ nhất, tôi không phải tên ‘Này’, tôi tên Mộ Dung Kiệt!"
"Thứ hai, trong mắt Mộ Dung Kiệt tôi đây từ trước tới giờ không phân biệt nam nữ, tất cả mọi người đều như nhau, đều là người!"
"Thứ ba, cô đả thương thủ hạ của tôi, theo quy tắc của bang hội, cô đả thương ở đâu của họ, họ có thể đánh trả lại chỗ đó có khi còn đánh gấp đôi!"
"Cái gì?"Mộ Dung Kiệt thở hổn hển?
Tiếp theo ánh mắt lóe sáng lên như tìm được đồ đánh rơi"Em nhớ những lời đó?”
Tử Hiên chợt giương mắt, nghĩ tới?Mới vừa nhìn thấy anh Kiệt liền nhớ lại tất cả?
Ngải Tuyết lắc đầu, "Giống như từng nghe qua lời rất giống lời anh đã nói, hiện tại, cái gì cũng nhớ không nổi!”
Mộ Dung Kiệt mới vừa vui mừng đến đỉnh điểm thì bất chợt ão não trở lại!
"Em nhớ lại xem, em nhất định có thể mà, bảo bối, mau suy nghĩ một chút!” Mộ Dung Kiệt sốt ruột như ngồi trên đống lửa!
Ngải Tuyết khép chặt đôi mắt lại, dùng sức day hai bên đầu! Trong đầu, giống như bị ai đó lấy cái gì che lại đánh đến bể nát!
Không, đau đầu quá! Lúc này, cô cảm thấy đầu rất đau!
Cô đẩy Mộ Dung Kiệt ra, chạy vào căn phòng của mình, nằm xụi lơ trên giường!
Rất sợ hãi, nó cứ vô cớ ùa vào lòng!
Sau đó, Mộ Dung Kiệt và Tử Hiên chạy theo, bị Ngải Tuyết nhốt ở ngoài!
"Ngải Tuyết, mở cửa!”
"Tiểu Tuyết, em không sao chớ?”
Ngải Tuyết co rúc người như con tôm, cô không muốn, tuyệt đối không muốn!
Cô thật sự rất sợ, trong lòng cô vẫn chung thủy với anh Tử Hiên!
Thang Tiệp cũng nói như vậy, cô từ trên xích đu ngã xuống, chỉ mỗi anh Tử Hiên ở bên cạnh chăm sóc mình!
Thang Tiệp còn nói, anh Tử Hiên chính miệng thừa nhận, anh chính là bạn trai của mình!
Tại sao? Hiện tại tất cả đều không phải.
Tại sao? Đột nhiên có một người vô cùng xa lạ chạy tới nói là người yêu trước của cô.
Cuối cùng người nào là thật, người nào là giả? Mời các bạn đọc tại DocTruyen.Org để có chương mới nhanh nhất
Cuối cùng là ai đang gạt cô? ? ?
Cô hoảng sợ nhìn chằm chằm cánh cửa! Đôi tay ôm đầu gối của mình, trái tim lạnh lẽo đau nhức không thôi!
"Bảo bối, em mở cửa cho anh vào có được không?” Mộ Dung Kiệt nhẫn nại nói.
Bất kể như thế nào, đời này anh đã bị người phụ nữ này nuốt trọn cả rồi!
"Anh Kiệt, anh để cô ấy yên tĩnh một tí đi, em nghĩ, hiện tại có quá nhiều chuyện xảy ra làm cô ấy khó lòng tiếp thu tất cả!” Tử Hiên không dám nhìn ánh mắt của anh!
Mộ Dung Kiệt nhàn nhạt liếc Tử Hiên, không nói lời nào, một cước, đá văng cánh cửa
Anh làm sao có thể để người phụ nữ của anh phải lo sợ một mình! Mọi thứ anh đều muốn gánh vác thay cô.
Cho dù cô không nhớ anh, nhưng anh sẽ làm cho cô nhớ lại từng chút từng chút một!
Giữa bọn họ có nhiều chuyện tốt đẹp như vậy, anh không cho phép chỉ một mình anh nhớ tới, còn cô lại lãng quên tất cả! Anh nhất định không cho phép.
Ngải Tuyết nhìn thấy Mộ Dung Kiệt đi vào, hai mắt hoảng sợ ngước theo bước chân của anh, vô thức lui xuống!
Mắt thấy cô sắp rơi xuống giường, Mộ Dung Kiệt lanh tay lẹ mắt chạy tới, một tay kéo cô lại!
"Nha đầu ngốc, nhiều năm không gặp, em vẫn ngốc như vậy! Em không thể để anh yên tâm một chút sao?”
Ngải Tuyết vùi trong иgự¢ anh, tóc muốn dựng thẳng, người đàn ông này, khí thế quá lớn, cô tiếp thu không nổi!
"Anh buông tôi ra!".
"Anh Tử Hiên! !" Ngải Tuyết oan ức nhìn Tử Hiên, hai mắt tràn đầy nước mắt!
DùTử Hiên có đau lòng đến cỡ nào thì anh có thể làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn?
Mộ Dung Kiệt nghe trong miệng bảo bối của mình kêu tên người đàn ông khác, trong lòng cực kỳ khó chịu!
"Bảo bối, em quên mất lời anh vừa nói sao, không cho phép thân mật với người khác giới, ngay cả nói chuyện cũng không được!" Trong mắt của anh ra vẻ không vui!
Quả thật Ngải Tuyết muốn ૮ɦếƭ đi cho xong?
Mộ Dung Kiệt nhíu mày"Có nghe không? ?”
Ngải Tuyết chu mỏ, nhìn đi chỗ khác, rủ đầu xuống!
Gương mặt Mộ Dung Kiệt trở nên lạnh lẽo. Đưa bàn tay ra sức đánh vào ௱ôЛƓ cô "Có nghe không!”
Ngải Tuyết vì đau mà kêu lên vội vàng gật đầu!
Mộ Dung Kiệt hài lòng nâng khóe môi lên, người phụ nữ ngốc này không thay đổi nhiều lắm!
"Cậu chủ, thiếu gia Mộ Dung, mời ngài xuống dùng cơm!” Dì Trương cung kính cúi đầu nói.
Ngải Tuyết nghe có tiếng nói giống như được giải thoát, lập tức nhảy dựng lên, chạy khỏi tầm nhìn của Mộ Dung Kiệt, ngượng ngùng đi đến"Được, ăn cơm, ăn cơm!”
Bên miệng nở nụ cười, nha đầu này, vẫn sợ mình như vậy?
Anh không cho phép, cô từ chối sự thân mật của anh, "Bảo bối, anh ôm em!”
Ngải Tuyết thực sự muốn ૮ɦếƭ tâm ngay lúc này, quên đi, anh hung ác thì thôi đi, còn ngang ngược đến vậy sao?
"Mở miệng nào, a ~" Mộ Dung Kiệt bày ra bộ dáng hấp dẫn đến ૮ɦếƭ người không cần đền mạng nhưng cũng vô cùng kinh tởm! Biết Ngải Tuyết thích mắt cá nên đưa đến bên miệng cô.
Ngải Tuyết sững sờ quan sát anh, cô không nhìn lầm chứ? Người đàn ông này, cũng có lúc dịu dàng đến thế!
"A ~~” Vẻ mặt Mộ Dung Kiệt âm ấm trực tiếp làm Thanh Tiệp ngồi bên cạnh đơ người.
Đến bây giờ cô cũng không hiểu mọi chuyện là như thế nào, không phải Tiểu Tuyết có Quý thiếu gia rồi sao?
Ma xui quỷ khiến lại xuất hiện thêm một người đần ông trước mặt thân mật ôm tiểu Tuyết, nhưng Quý thiếu gia một chút phản ứng cũng không có? ?
Khó hiểu! ! ! Quá khó hiểu ! ! !
Mộ Dung Kiệt đút cho Ngải Tuyết ăn xong, bưng ly rượu dựa vào ghế, dưới ánh đèn dịu nhẹ, vẻ đẹp của anh như một cảnh xuân vô hạn!
"Đút anh!”
Toàn thể đông cứ! ! ! Tử Hiên cũng không nhịn được lúng túng ho khụ khụ!
Phụt —— đọc chương mới nhanh nhất tại DocTruyen.Org
Thang Tiệp càng không khách khí phun hết canh vừa bỏ vào miệng ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, toàn thể nổi da gà da óc!
Sắc mặt Ngải Tuyết đỏ bừng, ngồi cách xa Mộ Dung Kiệt!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc