Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 58

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

"Hello, đã lâu không gặp cậu xinh ra đấy!"Thang Tiệp khen không ngớt lời, không ngờ Ngải Tuyết lại đẹp đến không nhận ra.
Ngải Tuyết xấu hổ đỏ mặt"Cám ơn, cậu cũng thế!"
Thang Tiệp nhiệt tình lôi kéo Ngải Tuyết "Đi thôi, nhà tớ cách đây không xa!"
******
Tại nhà Thang Tiệp, Ngải Tuyết quan sát đánh giá một lượt thiết kế tao nhã sang trọng, cả phòng ngào ngạt hương thơm.
"Phòng thật thoải mái a, tớ rất thích!" . Ngải Tuyết hít sâu một hơi, lòng tràn đầy suy nghĩ thoáng trở nên nhẹ nhõm!
"Tiểu Tuyết, mệt không, tớ chuẩn bị nước ấm cho cậu tắm!"
Ngải Tuyết gật đầu, thở dài, đi vào phòng tắm, ngâm mình vào bồn nước ấm thật dễ chịu, thoải mái sau một ngày dài.
Chợt nhớ tới, kể từ khi ở cùng anh quả thật cô không cần động tay để tắm!
Mỗi lần, anh đều chạy theo sau vào phòng tắm bảo là muốn chà lưng cho cô.
Thật ra thì thừa nước ᴆục thả câu, giở trò chiếm tiện nghi của cô!
Trước kia cảm thấy anh rất đáng ghét là con heo chỉ biết động dục. Bây giờ không còn anh bên cạnh, cô cảm thấy trong lòng trống rỗng, vô cùng mất mác!
Chu mỏ, tròng mắt trực trào tuôn rơi nước mắt, thực không nhịn được!
Cô nghĩ, cô đã phải lòng tên đàn ông bá đạo đó rồi! Đáng tiếc, lúc cô thấu hiểu được lòng mình cũng là lúc mình phải rời xa anh mãi mãi, quá muộn màng.
Ha ha, thật nực cười! Ông trời rất biết trêu đùa lòng người.
Hít hít lỗ mũi, vùi đầu vào bồn tắm ngập nước, ép buộc bản thân không được khóc, không được nhung nhớ tới anh nữa!
Nhưng trong nước, nước mắt càng chảy nhiều hơn, như vậy cũng tốt không có ai biết, để cho bản thân yếu ớt buông xuôi một lần, núp ở trong nước khóc đủ thôi!
30 giây!
Một phút!
Hai phút!
Ngải Tuyết cuối cùng ngẩng đầu lên, lau hai bên khóe mắt.
Khóc đủ rồi đến lúc phải kiên cường đối mặt với cuộc sống sau này!
Đường đã lựa chọn, cũng không còn đường lui!
"Tiểu Tuyết, tắm xong chưa? Ra ăn cơm...!"
"Xong rồi, tớ ra liền!" Tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ vào, trên mặt mang theo nụ cười đi ra ngoài cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì!
"Oa, thật nhiều đồ ăn, nhìn rất bắt mắt!"
Thang Tiệp cười khanh khách, tự hào vỗ иgự¢ "Đương nhiên, những món này đều tự tay tớ xuống bếp chuẩn bị, tớ đời nào nấu cơm cho người khác ăn, chỉ cậu được hưởng thôi!"
Ngải Tuyết cảm kích mỉm cười với cô, vuốt tóc nói"Làm phiền cậu quá, để cậu phải cực như vậy!"
Cầm đũa lên gắp mắt cá bỏ vào chén.
Mỗi lần ăn cá, đều chính tay Kiệt tự mình róc xương bỏ thịt vào chén cho cô.
Một lần ăn là một lần Kiệt cười nhạo cô"Nha đầu ngốc, mắt cá có gì ngon? Sao mỗi lần ăn thích thú đến vậy!"
Ngải Tuyết bĩu môi, "Thôi đi, anh mà biết cái gì? Mắt cá có rất nhiều chất dinh dưỡng nhá! Ăn gì bổ đó. Em mắc bệnh quáng gà cần ăn cá mắt."
Mỗi lần, Mộ Dung Kiệt nghe cô nói đến lợi ích của mắt cá, chỉ biết im lặng lắc đầu.
Cái nha đầu ngốc này, tư tưởng luôn lệch lạc khác người!
Nghĩ đi nhớ lại, vô thức bỏ mắt cá vào miệng nhai nhưng không biết mùi vị ra sao.
"Tiểu Tuyết, sao thế?" Thang Tiệp nhìn Ngải Tuyết cứ như người mất hồn, có chút lo lắng quan sát biểu hiện của cô.
Ngải Tuyết tránh né ánh mắt của cô"Không có, không có gì..., ăn, ăn đi!"
Bộ dạng gấp gáp lùa cơm vào miệng, che giấu đau đớn trong lòng!
"Thang Tiệp, bên đây có phòng thuê nào rẻ không?" Cô nên sớm tìm chỗ ở, không thể làm phiền người ta mãi.
Thang Tiệp sửng sốt"Tiểu Tuyết, không phải cậu đi du lịch sao?Thế nào?Muốn ở bao lâu?"
Ngải Tuyết cười khổ"Không phải, sau này tớ sẽ ở sống đây luôn!"
Thang Tiệp nghe Ngải Tuyết nói vậy, hiểu rõ gật đầu"Vậy thì như thế này đi, trước tiên cậu cứ ở nhà tớ, sau đó tớ đi tìm người môi giới hỏi xem sao, nếu như không có tớ cho cậu cư trú tại đây, haha!"
"Cám ơn cậu!"Ngải Tuyết nhìn cô gái trước mắt vốn không thân không thích bao nhiêu nhưng đối với cô tốt như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp!
Ba ngày sau, một buổi sáng tinh mơ, Ngải Tuyết bị Thang Tiệp kéo đi ra ngoài, nói là theo cô ấy đi phỏng vấn!
"Tiệp, cậu đi phỏng vấn cần gì phải mang theo tớ?" Ngải Tuyết còn mơ hồ hỏi Thang Tiệp, hai ngày sống chung nhau, phát hiện bọn họ rất hợp ý.
Trở thành bạn tốt lúc nào không hay!
"Ha ha, tớ nói cậu đừng chê cười tớ a, thật ra tớ hơi căng thẳng!" Thang Tiệp ngượng ngùng gãi gãi đầu, có chút xấu hổ!
Ngải Tuyết cười ra tiếng, "Nha đầu ngốc, chỉ là phỏng vấn xin việc bình thường thôi cần gì căng thẳng đến vậy? Mang theo tớ đển có thêm can đảm sao?"
Thang Tiệp vừa đứng trước gương ướm từng bộ trang phục vừa nói"Tiểu Tuyết cậu mới tới nên không biết, hôm nay tớ đi phỏng vấn ở tập đoàn Quý gia là một trong những công ty lớn nhất thế giới đó!Tờ còn nghe nói, đại thiếu gia của tập đoàn rất đẹp trai!"
Ngải Tuyết bất đắc dĩ thở dài "Tây trang màu tím này rất hợp với cậu!”
"Cái này sao?Ừ, tớ cũng thấy vậy!”
Tại phòng phỏng vấn tập đoàn Quý gia, Thang Tiệp vui vẻ lôi kéo Ngải Tuyết chen chúc với đám người bên trong.
Ngải Tuyết nhíu mày"Thật nhiều người phỏng vấn nha!"
"Cũng đúng thôi, chức cao lương nhiều, còn được ngắm trai đẹp, chuyện tốt đôi đường ai chịu bỏ qua?"Thang Tiệp nói.
Ngải Tuyết cười yếu ớt, trai đẹp, có thể sánh bằng Kiệt của cô sao?
Anh xinh đẹp đến nỗi người và thần đều phẫn nộ !
"Không biết phỏng vấn có thuận lợi không, tớ rất sợ!" Thang Tiệp nắm tay Ngải Tuyết thật chặt, làm cô đau đến nhăn nhó!
Ngải Tuyết vội rút tay ra, tức giận lườm cô một cái"Nha đầu ngốc, cái gì của mình sẽ là của mình dù có trốn cũng không thoát, không phải của mình thì có cưỡng cầu cũng không được, cứ thuận theo ý trời!"
Thang Tiệp nghẹo cổ suy nghĩ một chút"Cậu nói cũng đúng!"
"Nhưng mà tớ vẫn hồi hộp!"Thang Tiệp chu cái miệng nhỏ làm nũng với cô, Ngải Tuyết trợn mắt nhìn.
"Cậu hít một hơi thật sâu!"
"Bây giờ thở ra!"
"Làm lại lần nữa!"
"Đúng rồi thở ra, chính là như vậy, chỉ cần làm vài lần cậusẽ không còn căng thẳng nữa ngược lại càng thêm tự tin!”
"Tớ đi vệ sinh rửa tay, cậu tiếp tục làm Hàaa...!"
Thang Tiệp vừa làm vừa gật đầu! Dường như có tác dụng Hàaa...!
Bộ dáng Ngải Tuyết hơi gấp gáp chạy nhanh vào nhà vệ sinh, ‘phanh…’ vô tình ᴆụng vào người khác, không ngước nhìn chỉ nói"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý!”
Tiếp tục chạy vào vệ sinh, có trời mới biết, mỗi sáng cô luôn có thói quen đi đại tiện, hôm nay bị nha đầu Thang Tiệp vội vã kéo đến chỗ này, làm cô đau bụng ૮ɦếƭ đi!
Mới vừa vào công ty Tử Hiên bị người ta ᴆụng trúng, cảm thấy rất bực bội muốn lớn tiếng chửi mắng.
Ai ngờ, người phụ nữ này không ngẩng đầu, miệng rối rít nói xin lỗi rồi tiếp tục chạy thụt mạng.
Anh vốn rất nhức đầu với chuyện Ngải Tuyết mất tích, lửa giận trong lòng vẫn kìm nén không có dịp bùng nổ.
Nhưng lần này tốt lắm, một buổi sáng tinh mơ liền ᴆụng phải người phụ nữ đã bất cẩn còn lanh chanh nói không ngừng!
Cuối cùng cơn giận được bộc phát, có người chịu tội làm bao cát cho anh, nhưng chỉ thấy tiếng còn người đâu không thấy!
Kia, hình như rất giống Ngải Tuyết nha!
Sững sờ một lát, nửa ngày sau mới phản ứng đuổi theo!
"Ngải Tuyết, Ngải Tuyết!" Anh sắp điên rồi, đi đến đâu cũng thấy bóng dáng của cô!
Anh vừa chạy vừa kêu lớn tiếng như vậy khiến ai nấy đều xúm lại xì xầm to nhỏ.
"A, Quý thiếu kìa!”
"Rất đẹp trai đó!”
Tử Hiên chau mày, đáng ૮ɦếƭ, phụ nữ luôn phiền phức!
Giờ phút này, Ngải Tuyết thoải mái ngồi trên bồn cầu, thở dài ra hơi, chợt nhớ tới lúc nãy hình như có người kêu mình!
Chớp chớp mắt, không đúng, đây là La Mã, trừ Thang Tiệp ra, không có ai là người quen của cô!
Làm sao có thể có người gọi mình được?Vỗ vỗ cái đầu nhỏ, nói thầm"Chắc ảo giác thôi!”
Đang hít thở sâu, Thang Tiệp bị người ta đẩy một cái làm cho lảo đảo ngã xuống đất, thậm chí bàn tay bị người ta đạp không thương tiếc.
Thang Tiệp trợn mắt cắn răng, hận không thể lên trời khiếu nại, không nhịn được lớn tiếng nói lời thô tục"૮ɦếƭ tiệt, ai dám giẫm lên tay của bổn cô nương!”
Mẹ kiếp! Đau ૮ɦếƭ!
Thang Tiệp cố gắng dứng dậy, phẫn hận nhím đám người trước mắt như uống nhầm thuốc kích thích cứ nhảy tưng tưng miệng không ngừng la hét.
Khẽ cau mày, những người này có bệnh à? ? ?
Họ đang nói cái gì? Quý thiếu gia? ? ? Là Quý gia thiếu gia sao? ? ?
Hít vào một hơi, không để ý cánh tay đang đau, cố chen vào đám người đó.
Chỉ thấy anh khẽ chau mày, vẻ mặt rất tức giận lạnh hơn cả băng, cô còn thấy, có một cô gái cả gan lôi kéo tay anh, cư nhiên bị anh gạt ra!
Anh không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, lời đồn từng nói anh rất dịu dàng với phụ nữ còn có rất nhiều tiền, nhưng chứng kiến màn này, thực làm cô thất vọng tràn trề, đại thiếu gia lúc này chênh lệch khá xa so với lời đồn!
Thang Tiệp bĩu môi, ngay tức khắc nhìn Tử Hiên bằng ánh mắt khinh thường! Đối với công việc sắp phỏng vấn tới cảm thấy mất hết hứng thú!
Thôi, về nhà chơi với nha đầu Ngải Tuyết sướng hơn!
Ngải Tuyết đâu?Đi toilet cả nửa ngày rồi không thấy mặt mũi đâu?
Ngải Tuyết ra ngoài thấy Thang Tiệp đứng trước cửa vệ sinh hết nhìn đông tới nhìn tây, mỉm cười đi tới "Tiệp!"
Thang Tiệp giật mình"Cứ tưởng cậu ngất trong đó luôn rồi chứ!”
Ngải Tuyết chu mỏ, nhìn đám người tùm tụm bên kia"Đã xảy ra chuyện gì? ?”
Thang Tiệp bĩu môi"Là Quý thiếu gia tới, làm những cô gái kia điên cả lên, nhưng tớ nhìn qua thấy tầm thường thôi, không chút dịu dàng! Thật không biết có chỗ nào hấp dẫn những cô gái kia!”
Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn Thang Tiệp"Không phải lúc sáng cậu nói người ta là mỹ nam a? Thế nào?Nhìn rồi thất vọng sao?”
"Tớ thích mỹ nam dịu dàng, còn hắn, không thuộc khẩu vị của tớ!” Lúc này, Thang Tiệp đối với Tử Hiên không ôm một tia ảo tưởng nào!
"Cho nên ……? Về việc phỏng vấn cậu…..?”
"Dĩ nhiên không rồi, tớ vì hắn ta mới đi phỏng vấn, nhưng cách cư xử của hắn đã mất hình tượng với tớ rồi!"Thang Tiệp khinh thường quay đi, thật ra cô không thiếu tiền xài a!
Ngải Tuyết trợn to đôi mắt, xa xa,Tử Hiên nhìn một lượt quanh sảnh công ty, thôi đi, cái gì cũng nhìn không thấy! Bị những cô gái che hết rồi!
"Chúng ta đi, hiện tại tức tối như vậy cần đi chơi để giải tỏa!"Thang Tiệp lôi kéo Ngải Tuyết bước nhanh khỏi tập đoàn Quý gia.
"Đi đâu ?Chơi cái gì?Đừng nói phải ngồi cáp treo nha?" Chân mày Ngải Tuyết gắt gaonhíu lại.
Cô không quên, ngày hôm qua nha đầu này ngồi xe cáp treo, thiếu chút nữa dịch mật trong dạ dày cô đều ói ra hết!
Thang Tiệp vỗ bả vai Ngải Tuyết"Trời ơi, đi rồi biết, không cần bày ra vẻ mặt chống đối vậy!
Ngải Tuyết không nói gì, nhún vai, yên lặng để cô lôi đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc